Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ
Chương 24: Huyết mạch linh miêu.
Mori-san
25/10/2024
Hạ Nhược Vũ đỡ một cào của con hổ, sau đó đá cho nó một cái thật mạnh rồi kéo Duật Vân chạy ra xa.
" Tên này, để ý một tý coi!"
" Ta chưa kịp quay mặt ngươi đã lao ra rồi. Ngươi tự tiện thì có!" Duật Vân đỡ lấy Hạ Nhược Vũ suýt té. Hắn nhíu mày nhìn vết cào trền y phục.
"Xùy, ngươi lơ đãng thì có."
" Im đi, nó lại đến rồi kìa." Duật Vân dùng kiếm chém một đòn hù dọa con hổ. Nó ngần ngại trước hai con người này.
Hạ Nhược Vũ đang phân vân, lúc nãy con hổ này nhìn thấy y có chút lạ. Hình như nó vừa giật mình khi thấy y hóa người.
Nó bị làm sao vậy? Bất ngờ quá nên vậy chăng?
"Kệ phụ thân nó, cứ ngon lại đây ông chấp tất!" Hạ Nhược Vũ đứng vững lại sau đó cùng Duật Vân nghênh chiến.
" Có sao không?"
" Có sao, nhưng chưa chết được. Lo nhìn đi." Y nhặt lấy một thanh kiếm gần đó quơ thử vài lần. Con hổ đang gầm gừ bỗng rụt cổ lại ư ử.
" Hum?" Y nghieng dau. N6 bi gi sao?
Y lại chĩa kiếm vào mặt con hổ, nó lập tức rụp cổ lại quỳ rạp xuống luôn.
Duật Vần: ???
Hạ Nhược Vũ: ???
" Ngươi làm gì nó vậy hả?" Hạ Nhược Vũ quay qua chất vấn hắn. Duật Vân cũng ngơ ngác nhìn y rồi lại nhìn nó.
"Ngươi... vừa vung kiếm thì nó như vậy luôn. Ta chưa làm gì nó hết." Hắn ngắm trên dưới y, trên này có gì làm nó sợ sao?
Hắn lại đi lại, hít thử mùi hương trên người Hạ Nhược Vũ khiến y rợn da gà lên. Đẩy hắn ra xa mình.
"Ngươi ngửi cái gì, ta làm gì có gì thơm đâu mà ngửi chú!"
" Ta xem xem trên người Tiểu Vũ có gì thu hút nó không. Nhưng xem ra không có."
Hạ Nhược Vũ ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn như tên biến thái. Sau đó y lại nảy ra một ý.
" Hay là do.
" Hửm?" Duật Vân chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hạ Nhược Vũ đã biến thành con mèo. Y đi đến trước mặt con hồ.
Meow.
" บ.. น."
" Gì vậy? Thật sự là do ta sao? Hay là do huyết mạch trong người?"
Y đi lại, khịt khịt mũi ngửi quanh người con hồ. Còn con hổ chỉ ngoan ngoãn để mặc y làm trò.
Hạ Nhược Vũ ngang ngược hơn, trực tiếp nhảy vồ lên lưng con hổ đứng. Báo hại Duật Vân giật mình.
" Này Tiểu Vũ, lỡ nó hất ngươi thì sao...?"
Con hồ chưa từng di chuyển một chút nào, nó nằm yên để Hạ Nhược Vũ đứng trên đó. Còn y thì như đã chắc chắn điều gì đó, kêu meo mấy tiếng rồi nhảy xuống.
Bùm.
"Sao rồi? Có bị thương không? Nó có cạp ngươi chỗ nào không hả?" Duật Vân bay tới tóm lấy vai y xem quanh người. Hạ Nhược Vũ đập đầu hắn càu nhàu.
" Ta chưa mất miếng thịt nào hết. Ngươi bĩnh tĩnh coi, đụng vào chỗ đau của ta rồi!"
" Ai cho ngươi cái gan!.."
Bốp!
" Ta bảo ngươi!."
Bốp!
Ăn ba cái đập liên tiếp khiến Duật Vân điên đến đen mặt. Hắn bắt ngay cái tay đang làm loạn kia lại bóp chặt.
" Ngươi gan nhỉ? Chưa một ai dám làm như vậy với bồn vương đâu."
Hạ Nhược Vũ hình như đã biết mình quá tay, y rút tay ra khỏi tay hắn cúi đầu.
" Xin lỗi... Ta chỉ muốn ngươi bình tĩnh một chút thôi."
" Xong chuyện này ngươi đến gặp ta."
Y giật mình, trước giờ y sống với hắn chưa từng thấy hắn có vẻ mặt như vậy. Thực sự đã giận rồi sao?
" Nghe ta nói đã. Ngươi đứng lại đó coi."
" Con hổ này nè, nó sợ ta. Nói đúng hơn là nó sợ huyết mạch trong người ta. Bởi vì ta là 'nó' nên con hồ này mới rụt rè như vậy. Bây giờ ta sẽ đuổi nó đi ngay, ngươi đợi ta một chút nhé Duật Vân."
" Hửm?" Duật Vân chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hạ Nhược Vũ đã biến thành con mèo. Y đi đến trước mặt con hồ.
Meow.
" บ.. น."
" Gì vậy? Thật sự là do ta sao? Hay là do huyết mạch trong người?"
Y đi lại, khịt khịt mũi ngửi quanh người con hồ. Còn con hổ chỉ ngoan ngoãn để mặc y làm trò.
Hạ Nhược Vũ ngang ngược hơn, trực tiếp nhảy vồ lên lưng con hổ đứng. Báo hại Duật Vân giật mình.
" Này Tiểu Vũ, lỡ nó hất ngươi thì sao...?"
Con hồ chưa từng di chuyển một chút nào, nó nằm yên để Hạ Nhược Vũ đứng trên đó. Còn y thì như đã chắc chắn điều gì đó, kêu meo mấy tiếng rồi nhảy xuống.
Bùm.
"Sao rồi? Có bị thương không? Nó có cạp ngươi chỗ nào không hả?" Duật Vân bay tới tóm lấy vai y xem quanh người. Hạ Nhược Vũ đập đầu hắn càu nhàu.
" Ta chưa mất miếng thịt nào hết. Ngươi bĩnh tĩnh coi, đụng vào chỗ đau của ta rồi!"
" Ai cho ngươi cái gan!.."
Bốp!
" Ta bảo ngươi!."
Bốp!
Ăn ba cái đập liên tiếp khiến Duật Vân điên đến đen mặt. Hắn bắt ngay cái tay đang làm loạn kia lại bóp chặt.
" Ngươi gan nhỉ? Chưa một ai dám làm như vậy với bồn vương đâu."
Hạ Nhược Vũ hình như đã biết mình quá tay, y rút tay ra khỏi tay hắn cúi đầu.
" Xin lỗi... Ta chỉ muốn ngươi bình tĩnh một chút thôi."
" Xong chuyện này ngươi đến gặp ta."
Y giật mình, trước giờ y sống với hắn chưa từng thấy hắn có vẻ mặt như vậy. Thực sự đã giận rồi sao?
" Nghe ta nói đã. Ngươi đứng lại đó coi."
" Con hổ này nè, nó sợ ta. Nói đúng hơn là nó sợ huyết mạch trong người ta. Bởi vì ta là 'nó' nên con hồ này mới rụt rè như vậy. Bây giờ ta sẽ đuổi nó đi ngay, ngươi đợi ta một chút nhé Duật Vân."
" Hành sự nhanh lên."
Hạ Nhược Vũ quay đầu đuổi con hổ đi, còn dặn nó kêu đồng bọn rút lui hết. Nếu không y cắt 'của quý của tụi nó.
Đám hổ sợ mất mật chạy toán loạn vào rừng. Binh lính đang chiến đấu cũng ngoe ngác. Những người này đều là thân tín của Duật Vân nên cũng tự biết biến thành không khí. Tai không nghe, mắt không thấy, mũi không ngửi thấy gì. Như chưa từng có chuyện này sảy ra.
" Chỉnh đốn lại hành trang tiếp tục xuất phát."
" Còn Tiểu Vũ, ngươi đi với ta."
Duật Vần đi sâu vào trong rừng, Hạ Nhược Vũ cũng chạy theo sau. Mặc kệ cái vết thương trên vai.
Duật Vần đi trước, Hạ Nhược Vũ bên lẽn đi sau. Vừa nơm nớp lo sợ vừa suy nghĩ miên man.
" Đến đây, cởi y phục ra." Hắn đi đến cạnh bờ suối nhỏ, dậm chân xuống đất ra lệnh cho y.
" Gì... gì chứ? Ngươi bắt ta cởi y phục làm gì. Tính sàm sỡ ta sao hả? Đừng mơ, bổn miêu gọi đám hổ ra đây bây giờ!" Hạ Nhược Vũ hét toáng lên che thân thề mình lại. Chân nhanh chóng lùi lại sau chục bước.
Duật Vân trán nổi gân xanh, đầu của con mèo này chỉ có mấy cái đen tối này hay sao?
" Ngươi nghĩ cái gì vậy hả? Nhanh chân lại đây, ngươi tính để vết thương nhiễm trùng sao?"
" Hả?"
Hạ Nhược Vũ ngơ ngác, phải ha. Y đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ trong đầu y thật sự là một tên biến thái toàn nghĩ chuyện đen tối hay sao?
Hạ Nhược Vũ giật mình, cái đầu nhỏ lắc lắc không ngừng đá bay cái suy nghĩ vớ vẫn ra khỏi đầu.
Y lê cái thân của mình đến cạnh hắn. Ngồi xuống một tảng đá bằng gần đó cởi y phục.
Duật Vân lấy mấy lọ thuốc nhỏ ra cùng băng gạc và khăn trắng đặt ở một nơi sạch sẽ. Sau đó quay qua nhìn tình hình vết thương.
"Đừng.... đừng có nhìn như vậy. Ánh mắt đó cứ như tên biến thái chuyên bắt cóc tiểu hài tử, tiểu nữ nhi không ấy."
Đầu Duật Vân nhức nhối, hình như toàn bộ sự kiên nhẫn của cả đời hắn đều bị Hạ Nhược Vũ đạp đồ hết rồi. Bây giờ hắn chỉ muốn dán chặt cái mỏ kia lại để y không nói ra mấy lời vô bổ nữa.
" Tên này, để ý một tý coi!"
" Ta chưa kịp quay mặt ngươi đã lao ra rồi. Ngươi tự tiện thì có!" Duật Vân đỡ lấy Hạ Nhược Vũ suýt té. Hắn nhíu mày nhìn vết cào trền y phục.
"Xùy, ngươi lơ đãng thì có."
" Im đi, nó lại đến rồi kìa." Duật Vân dùng kiếm chém một đòn hù dọa con hổ. Nó ngần ngại trước hai con người này.
Hạ Nhược Vũ đang phân vân, lúc nãy con hổ này nhìn thấy y có chút lạ. Hình như nó vừa giật mình khi thấy y hóa người.
Nó bị làm sao vậy? Bất ngờ quá nên vậy chăng?
"Kệ phụ thân nó, cứ ngon lại đây ông chấp tất!" Hạ Nhược Vũ đứng vững lại sau đó cùng Duật Vân nghênh chiến.
" Có sao không?"
" Có sao, nhưng chưa chết được. Lo nhìn đi." Y nhặt lấy một thanh kiếm gần đó quơ thử vài lần. Con hổ đang gầm gừ bỗng rụt cổ lại ư ử.
" Hum?" Y nghieng dau. N6 bi gi sao?
Y lại chĩa kiếm vào mặt con hổ, nó lập tức rụp cổ lại quỳ rạp xuống luôn.
Duật Vần: ???
Hạ Nhược Vũ: ???
" Ngươi làm gì nó vậy hả?" Hạ Nhược Vũ quay qua chất vấn hắn. Duật Vân cũng ngơ ngác nhìn y rồi lại nhìn nó.
"Ngươi... vừa vung kiếm thì nó như vậy luôn. Ta chưa làm gì nó hết." Hắn ngắm trên dưới y, trên này có gì làm nó sợ sao?
Hắn lại đi lại, hít thử mùi hương trên người Hạ Nhược Vũ khiến y rợn da gà lên. Đẩy hắn ra xa mình.
"Ngươi ngửi cái gì, ta làm gì có gì thơm đâu mà ngửi chú!"
" Ta xem xem trên người Tiểu Vũ có gì thu hút nó không. Nhưng xem ra không có."
Hạ Nhược Vũ ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn như tên biến thái. Sau đó y lại nảy ra một ý.
" Hay là do.
" Hửm?" Duật Vân chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hạ Nhược Vũ đã biến thành con mèo. Y đi đến trước mặt con hồ.
Meow.
" บ.. น."
" Gì vậy? Thật sự là do ta sao? Hay là do huyết mạch trong người?"
Y đi lại, khịt khịt mũi ngửi quanh người con hồ. Còn con hổ chỉ ngoan ngoãn để mặc y làm trò.
Hạ Nhược Vũ ngang ngược hơn, trực tiếp nhảy vồ lên lưng con hổ đứng. Báo hại Duật Vân giật mình.
" Này Tiểu Vũ, lỡ nó hất ngươi thì sao...?"
Con hồ chưa từng di chuyển một chút nào, nó nằm yên để Hạ Nhược Vũ đứng trên đó. Còn y thì như đã chắc chắn điều gì đó, kêu meo mấy tiếng rồi nhảy xuống.
Bùm.
"Sao rồi? Có bị thương không? Nó có cạp ngươi chỗ nào không hả?" Duật Vân bay tới tóm lấy vai y xem quanh người. Hạ Nhược Vũ đập đầu hắn càu nhàu.
" Ta chưa mất miếng thịt nào hết. Ngươi bĩnh tĩnh coi, đụng vào chỗ đau của ta rồi!"
" Ai cho ngươi cái gan!.."
Bốp!
" Ta bảo ngươi!."
Bốp!
Ăn ba cái đập liên tiếp khiến Duật Vân điên đến đen mặt. Hắn bắt ngay cái tay đang làm loạn kia lại bóp chặt.
" Ngươi gan nhỉ? Chưa một ai dám làm như vậy với bồn vương đâu."
Hạ Nhược Vũ hình như đã biết mình quá tay, y rút tay ra khỏi tay hắn cúi đầu.
" Xin lỗi... Ta chỉ muốn ngươi bình tĩnh một chút thôi."
" Xong chuyện này ngươi đến gặp ta."
Y giật mình, trước giờ y sống với hắn chưa từng thấy hắn có vẻ mặt như vậy. Thực sự đã giận rồi sao?
" Nghe ta nói đã. Ngươi đứng lại đó coi."
" Con hổ này nè, nó sợ ta. Nói đúng hơn là nó sợ huyết mạch trong người ta. Bởi vì ta là 'nó' nên con hồ này mới rụt rè như vậy. Bây giờ ta sẽ đuổi nó đi ngay, ngươi đợi ta một chút nhé Duật Vân."
" Hửm?" Duật Vân chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hạ Nhược Vũ đã biến thành con mèo. Y đi đến trước mặt con hồ.
Meow.
" บ.. น."
" Gì vậy? Thật sự là do ta sao? Hay là do huyết mạch trong người?"
Y đi lại, khịt khịt mũi ngửi quanh người con hồ. Còn con hổ chỉ ngoan ngoãn để mặc y làm trò.
Hạ Nhược Vũ ngang ngược hơn, trực tiếp nhảy vồ lên lưng con hổ đứng. Báo hại Duật Vân giật mình.
" Này Tiểu Vũ, lỡ nó hất ngươi thì sao...?"
Con hồ chưa từng di chuyển một chút nào, nó nằm yên để Hạ Nhược Vũ đứng trên đó. Còn y thì như đã chắc chắn điều gì đó, kêu meo mấy tiếng rồi nhảy xuống.
Bùm.
"Sao rồi? Có bị thương không? Nó có cạp ngươi chỗ nào không hả?" Duật Vân bay tới tóm lấy vai y xem quanh người. Hạ Nhược Vũ đập đầu hắn càu nhàu.
" Ta chưa mất miếng thịt nào hết. Ngươi bĩnh tĩnh coi, đụng vào chỗ đau của ta rồi!"
" Ai cho ngươi cái gan!.."
Bốp!
" Ta bảo ngươi!."
Bốp!
Ăn ba cái đập liên tiếp khiến Duật Vân điên đến đen mặt. Hắn bắt ngay cái tay đang làm loạn kia lại bóp chặt.
" Ngươi gan nhỉ? Chưa một ai dám làm như vậy với bồn vương đâu."
Hạ Nhược Vũ hình như đã biết mình quá tay, y rút tay ra khỏi tay hắn cúi đầu.
" Xin lỗi... Ta chỉ muốn ngươi bình tĩnh một chút thôi."
" Xong chuyện này ngươi đến gặp ta."
Y giật mình, trước giờ y sống với hắn chưa từng thấy hắn có vẻ mặt như vậy. Thực sự đã giận rồi sao?
" Nghe ta nói đã. Ngươi đứng lại đó coi."
" Con hổ này nè, nó sợ ta. Nói đúng hơn là nó sợ huyết mạch trong người ta. Bởi vì ta là 'nó' nên con hồ này mới rụt rè như vậy. Bây giờ ta sẽ đuổi nó đi ngay, ngươi đợi ta một chút nhé Duật Vân."
" Hành sự nhanh lên."
Hạ Nhược Vũ quay đầu đuổi con hổ đi, còn dặn nó kêu đồng bọn rút lui hết. Nếu không y cắt 'của quý của tụi nó.
Đám hổ sợ mất mật chạy toán loạn vào rừng. Binh lính đang chiến đấu cũng ngoe ngác. Những người này đều là thân tín của Duật Vân nên cũng tự biết biến thành không khí. Tai không nghe, mắt không thấy, mũi không ngửi thấy gì. Như chưa từng có chuyện này sảy ra.
" Chỉnh đốn lại hành trang tiếp tục xuất phát."
" Còn Tiểu Vũ, ngươi đi với ta."
Duật Vần đi sâu vào trong rừng, Hạ Nhược Vũ cũng chạy theo sau. Mặc kệ cái vết thương trên vai.
Duật Vần đi trước, Hạ Nhược Vũ bên lẽn đi sau. Vừa nơm nớp lo sợ vừa suy nghĩ miên man.
" Đến đây, cởi y phục ra." Hắn đi đến cạnh bờ suối nhỏ, dậm chân xuống đất ra lệnh cho y.
" Gì... gì chứ? Ngươi bắt ta cởi y phục làm gì. Tính sàm sỡ ta sao hả? Đừng mơ, bổn miêu gọi đám hổ ra đây bây giờ!" Hạ Nhược Vũ hét toáng lên che thân thề mình lại. Chân nhanh chóng lùi lại sau chục bước.
Duật Vân trán nổi gân xanh, đầu của con mèo này chỉ có mấy cái đen tối này hay sao?
" Ngươi nghĩ cái gì vậy hả? Nhanh chân lại đây, ngươi tính để vết thương nhiễm trùng sao?"
" Hả?"
Hạ Nhược Vũ ngơ ngác, phải ha. Y đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ trong đầu y thật sự là một tên biến thái toàn nghĩ chuyện đen tối hay sao?
Hạ Nhược Vũ giật mình, cái đầu nhỏ lắc lắc không ngừng đá bay cái suy nghĩ vớ vẫn ra khỏi đầu.
Y lê cái thân của mình đến cạnh hắn. Ngồi xuống một tảng đá bằng gần đó cởi y phục.
Duật Vân lấy mấy lọ thuốc nhỏ ra cùng băng gạc và khăn trắng đặt ở một nơi sạch sẽ. Sau đó quay qua nhìn tình hình vết thương.
"Đừng.... đừng có nhìn như vậy. Ánh mắt đó cứ như tên biến thái chuyên bắt cóc tiểu hài tử, tiểu nữ nhi không ấy."
Đầu Duật Vân nhức nhối, hình như toàn bộ sự kiên nhẫn của cả đời hắn đều bị Hạ Nhược Vũ đạp đồ hết rồi. Bây giờ hắn chỉ muốn dán chặt cái mỏ kia lại để y không nói ra mấy lời vô bổ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.