Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ
Chương 26: Nguyên nhân gây hạn hán.
Mori-san
25/10/2024
Giữa trời tiết tháng sáu oi bức, mùa hè đã đến lại còn dính thêm hạn hán thì ai chịu nối cái nóng này.
Có câu hát rằng:
" Giọt mồ hồi xa, những trưa tháng sáu.
Nước như ai nấu chết cả cá cờ.
Cua ngoi lên bờ, mẹ em xuống cấy."
Vậy mà giờ đây, cua chẳng có nước cũng chẳng còn. Mặt đất khô cằn đến nứt nở, ngọn cỏ ven đường còn khó chống trọi.
" Chỗ này thật sự là một thành trấn hưng thịnh sao? Ta thấy nó giống vùng đất hoang thì đúng hơn."
Hạ Nhược Vũ quấn khăn quanh người tránh cái nóng. Y đi theo sau Duật Vân nhìn người dân xung quanh.
Thây chất đống một núi, người sống nằm la liệt ra đường. Có kẻ còn cúng bái một cái tường mục nát bằng cây nhang tàn, cầu vái thảm thiết.
" Chúng ta đến gặp huyện thành đi."
Duật Vân kéo tay y đi nhanh hơn. Hạ Nhược Vũ nhìn cảnh tượng này mà lòng đầy tơ vò. Nếu là người ở hiện đại chắc sẽ giải quyết được rồi.
Cả bọn nhanh đi đến nơi huyện thành ở. Khác với cảnh đói khát bên ngoài, phủ huyện thành lại xoa hoa hơn. Lính canh cửa gồm bốn tên, ai cũng gật gù chống gậy đứng ngủ.
Để đánh lừa đám lính canh, một người trong đội ra tay. Hắn ta cẩm một hòn đá to ném về một góc xa cổng chính.
Thấy tiếng động lớn, bốn tên lính canh xách cây lớn chạy đi. Cồng chính trơ trọi, chớp lấy thời cơ tất cả chạy vào trong.
Bên trong còn xa hoa hơn Hạ Nhược Vũ nghĩ. Hồ nước trong vắt, cây cỏ xanh mởn. Thậm chí họ còn không che dấu việc cột nhà có dát vàng lên.
"Lũ tham quan, dám sau lưng ta làm bậy." Duật Vân nắm chặt lấy tay đay nghiến. Chuyện này không phải là lạ, nó sảy ra như cơm bữa khi hoàng đế hiện tại vẫn còn trẻ. Quan lại đời vua chúa trước không cam chịu bị chi phối bởi một vị vua non dạ. Đó cũng là lý do mà bọn chúng lại bóc lột dân lành, khiến dân chúng sống trong lầm than.
" Bình tĩnh một chút. Chuyện còn nhiều điều phức tạp lắm."
Hạ Nhược Vũ nắm lại tay hắn, Duật Vân nhìn bàn tay nhỏ kia. Coi như là bù đắp một chút đi.
Hắn dắt y vào thẳng sảnh chính của phủ. Lính canh quanh phủ chặn họ lại. Lâm Miên ném cho họ một tấm lệnh bài màu vàng kim, bên trên khắc chữ "'Sát".
Bọn chúng nhìn lệnh bài, khỏi cần nhìn mặt thì cúi đầu chạy đi tìm huyện lệnh.
" Nè, cái chữ "'Sát" nghĩa là sao vậy?"
"Năm ta từ chiến trường chở về, hoàng đế hiện tại đã ban cho ta danh "Sát" này. Nó cũng coi như chiến công đầu tiên ta làm được đi."
" "Sát'''sao? Ngầu lắm đấy Duật Vân!"
"Ngươi nghĩ xem, "Sát này có phải "Tu la đại sát" hay không. Thật sự rất ngầu luôn đó."
Hạ Nhược Vũ phấn khích mà nắm tay hẳn lắc lư. Duật Vân ban đầu khi nghe y hỏi, hẳn cũng đã mường ra được vẻ mặt của y. Nhưng không ngờ lại ngoài sức tưởng tượng. Y vậy mà không khiếp sợ nó, còn khen nó uy phong (?), ngầu này ngầu nọ nữa.
Hắn lại có thêm chút thiện cảm với y rồi.
( (?): Uy phong hồi nào vậy anh?)
" Ngươi không sợ nó sao?"
" Viec gi ta phai so chu? Ngudi co cai hieu ngau nhur vay, tai sao ta phai sg."
Duật Vân tính trả lời thì quan huyện lệnh đến. Ông ta là một lão già râu tóc lấm tấm hoa râm. Mắt híp lại và dáng hơi gầy, trên người khoác bộ y phục làm bằng gẩm thượng hạng.
"Như này đi khoe cho ai coi không biết." Hạ Nhược Vũ lầm bầm bĩu môi nhìn lão. Duật Vân đưa tay xoa đầu y rồi nghiêm túc nhìn lão.
" Ai da Duật vương đại giá quang lâm. Thứ cho tiểu dân không nghênh đón từ xa được. Không biết đại nhân hạ giá đến chỗ của tiểu nhân là có việc cần làm?"
" Trieu dinh phai ta den dieu tra chuyen han han cia Tay An. Co ve nhundi nay khac han nhung cho bon vudng
đã đi qua thì phải."
Duật Vân không hề nhích mắt đi nơi khác. Hắn vẫn chăm chăm nhìn vào luôn mật của huyện lệnh. Chỉ cần một cái động mắt, hắn cũng sẽ nhìn thấu.
" Tiểu dân thật sự cũng đang gặp rắc rối đây. Ngài nhìn vậy thôi nhưng tiểu dân đã bán gần hết những món đồ quý giá tròng nhà để trợ giúp người dân nhưng vô vọng. Đành phải nhờ tới sự trợ giúp của mệnh quan triều đình."
" Một quan nhỏ như ta khó mà có thể làm được tất cả."
Ông ta còn chống gậy cúi đầu diễn. Hạ Nhược Vũ phải khinh bỉ ra mặt khí nhìn ông ta. Nhưng xin lỗi, y che kín mặt, chỉ chừa mỗi đôi mất và mũi lại mà thôi.
"Duật vương đi đường xa có lẽ đã mệt. Để tiểu dân cho người sắp xếp phòng cho các vị nghỉ. Ngươi đi thông báo cho phu nhân đi, nhanh lên."
" Các vị, trong lúc chờ đợi. Mời đến chỗ tiểu nhân thưởng chút trà nóng."
" Được. Cảm ơn đã tiếp đãi."
"Không không, đây là chuyện nên làm thôi. Ngài giúp ta giải quyết khó khăn, ta chỉ giúp chút sức mọn vào hỗ trợ thôi."
" Vậy chúng ta chưa cần gấp gáp làm gì. Hãy nghĩ ngơi cho thật tốt rồi mai hãy bắt đầu điều tra."
Duật Vân dẫn Hạ Nhược Vũ vào trong. Còn các thuộc hạ phụ trách việc bê đồ và kiểm tra toàn bộ phòng mà họ sẽ Ở.
Mọi người cùng ngồi đó đàm đọa rồi ăn trưa. Bữa trưa cũng quá xa xỉ so với tình hình hiện tại rồi. Duật Vần trong bóng tối siết chặt bàn tay mình. Hạ Nhược Vũ ở bên có để ý, y cầm bàn tay dưới bàn xoa nhẹ. Ở trên này thì mỉm cười nhìn hẳn.
Đến đêm, Hạ Nhược Vũ hóa lạo hình mèo. Duật Vân đi tới nhờ y chút việc.
"Ngươi không cần đi xa, chỉ cầm bán kính mấy dặm ở đây là được. Hãy tìm xem có con suối hay có rừng cây nào hay không rồi về đây báo cáo. Nhớ đảm bảo an toàn cho mình."
Meo.
" Cứ giao cho ta!"
Sáng hôm sau.
Lâm Miên, Hạ Nhược Vũ và Duật Vân đứng tại địa điểm gần một con suối. Cây cỏ đã héo tàn, toàn bộ các gốc cây lớn đều bị chặt hết, cây to bằng cổ tay cũng không tha. Toàn bộ đều trở thành rừng trọc.
" Điều tra chuyện này. Có lẽ có nhiều sự tình bên trong đây.
Có câu hát rằng:
" Giọt mồ hồi xa, những trưa tháng sáu.
Nước như ai nấu chết cả cá cờ.
Cua ngoi lên bờ, mẹ em xuống cấy."
Vậy mà giờ đây, cua chẳng có nước cũng chẳng còn. Mặt đất khô cằn đến nứt nở, ngọn cỏ ven đường còn khó chống trọi.
" Chỗ này thật sự là một thành trấn hưng thịnh sao? Ta thấy nó giống vùng đất hoang thì đúng hơn."
Hạ Nhược Vũ quấn khăn quanh người tránh cái nóng. Y đi theo sau Duật Vân nhìn người dân xung quanh.
Thây chất đống một núi, người sống nằm la liệt ra đường. Có kẻ còn cúng bái một cái tường mục nát bằng cây nhang tàn, cầu vái thảm thiết.
" Chúng ta đến gặp huyện thành đi."
Duật Vân kéo tay y đi nhanh hơn. Hạ Nhược Vũ nhìn cảnh tượng này mà lòng đầy tơ vò. Nếu là người ở hiện đại chắc sẽ giải quyết được rồi.
Cả bọn nhanh đi đến nơi huyện thành ở. Khác với cảnh đói khát bên ngoài, phủ huyện thành lại xoa hoa hơn. Lính canh cửa gồm bốn tên, ai cũng gật gù chống gậy đứng ngủ.
Để đánh lừa đám lính canh, một người trong đội ra tay. Hắn ta cẩm một hòn đá to ném về một góc xa cổng chính.
Thấy tiếng động lớn, bốn tên lính canh xách cây lớn chạy đi. Cồng chính trơ trọi, chớp lấy thời cơ tất cả chạy vào trong.
Bên trong còn xa hoa hơn Hạ Nhược Vũ nghĩ. Hồ nước trong vắt, cây cỏ xanh mởn. Thậm chí họ còn không che dấu việc cột nhà có dát vàng lên.
"Lũ tham quan, dám sau lưng ta làm bậy." Duật Vân nắm chặt lấy tay đay nghiến. Chuyện này không phải là lạ, nó sảy ra như cơm bữa khi hoàng đế hiện tại vẫn còn trẻ. Quan lại đời vua chúa trước không cam chịu bị chi phối bởi một vị vua non dạ. Đó cũng là lý do mà bọn chúng lại bóc lột dân lành, khiến dân chúng sống trong lầm than.
" Bình tĩnh một chút. Chuyện còn nhiều điều phức tạp lắm."
Hạ Nhược Vũ nắm lại tay hắn, Duật Vân nhìn bàn tay nhỏ kia. Coi như là bù đắp một chút đi.
Hắn dắt y vào thẳng sảnh chính của phủ. Lính canh quanh phủ chặn họ lại. Lâm Miên ném cho họ một tấm lệnh bài màu vàng kim, bên trên khắc chữ "'Sát".
Bọn chúng nhìn lệnh bài, khỏi cần nhìn mặt thì cúi đầu chạy đi tìm huyện lệnh.
" Nè, cái chữ "'Sát" nghĩa là sao vậy?"
"Năm ta từ chiến trường chở về, hoàng đế hiện tại đã ban cho ta danh "Sát" này. Nó cũng coi như chiến công đầu tiên ta làm được đi."
" "Sát'''sao? Ngầu lắm đấy Duật Vân!"
"Ngươi nghĩ xem, "Sát này có phải "Tu la đại sát" hay không. Thật sự rất ngầu luôn đó."
Hạ Nhược Vũ phấn khích mà nắm tay hẳn lắc lư. Duật Vân ban đầu khi nghe y hỏi, hẳn cũng đã mường ra được vẻ mặt của y. Nhưng không ngờ lại ngoài sức tưởng tượng. Y vậy mà không khiếp sợ nó, còn khen nó uy phong (?), ngầu này ngầu nọ nữa.
Hắn lại có thêm chút thiện cảm với y rồi.
( (?): Uy phong hồi nào vậy anh?)
" Ngươi không sợ nó sao?"
" Viec gi ta phai so chu? Ngudi co cai hieu ngau nhur vay, tai sao ta phai sg."
Duật Vân tính trả lời thì quan huyện lệnh đến. Ông ta là một lão già râu tóc lấm tấm hoa râm. Mắt híp lại và dáng hơi gầy, trên người khoác bộ y phục làm bằng gẩm thượng hạng.
"Như này đi khoe cho ai coi không biết." Hạ Nhược Vũ lầm bầm bĩu môi nhìn lão. Duật Vân đưa tay xoa đầu y rồi nghiêm túc nhìn lão.
" Ai da Duật vương đại giá quang lâm. Thứ cho tiểu dân không nghênh đón từ xa được. Không biết đại nhân hạ giá đến chỗ của tiểu nhân là có việc cần làm?"
" Trieu dinh phai ta den dieu tra chuyen han han cia Tay An. Co ve nhundi nay khac han nhung cho bon vudng
đã đi qua thì phải."
Duật Vân không hề nhích mắt đi nơi khác. Hắn vẫn chăm chăm nhìn vào luôn mật của huyện lệnh. Chỉ cần một cái động mắt, hắn cũng sẽ nhìn thấu.
" Tiểu dân thật sự cũng đang gặp rắc rối đây. Ngài nhìn vậy thôi nhưng tiểu dân đã bán gần hết những món đồ quý giá tròng nhà để trợ giúp người dân nhưng vô vọng. Đành phải nhờ tới sự trợ giúp của mệnh quan triều đình."
" Một quan nhỏ như ta khó mà có thể làm được tất cả."
Ông ta còn chống gậy cúi đầu diễn. Hạ Nhược Vũ phải khinh bỉ ra mặt khí nhìn ông ta. Nhưng xin lỗi, y che kín mặt, chỉ chừa mỗi đôi mất và mũi lại mà thôi.
"Duật vương đi đường xa có lẽ đã mệt. Để tiểu dân cho người sắp xếp phòng cho các vị nghỉ. Ngươi đi thông báo cho phu nhân đi, nhanh lên."
" Các vị, trong lúc chờ đợi. Mời đến chỗ tiểu nhân thưởng chút trà nóng."
" Được. Cảm ơn đã tiếp đãi."
"Không không, đây là chuyện nên làm thôi. Ngài giúp ta giải quyết khó khăn, ta chỉ giúp chút sức mọn vào hỗ trợ thôi."
" Vậy chúng ta chưa cần gấp gáp làm gì. Hãy nghĩ ngơi cho thật tốt rồi mai hãy bắt đầu điều tra."
Duật Vân dẫn Hạ Nhược Vũ vào trong. Còn các thuộc hạ phụ trách việc bê đồ và kiểm tra toàn bộ phòng mà họ sẽ Ở.
Mọi người cùng ngồi đó đàm đọa rồi ăn trưa. Bữa trưa cũng quá xa xỉ so với tình hình hiện tại rồi. Duật Vần trong bóng tối siết chặt bàn tay mình. Hạ Nhược Vũ ở bên có để ý, y cầm bàn tay dưới bàn xoa nhẹ. Ở trên này thì mỉm cười nhìn hẳn.
Đến đêm, Hạ Nhược Vũ hóa lạo hình mèo. Duật Vân đi tới nhờ y chút việc.
"Ngươi không cần đi xa, chỉ cầm bán kính mấy dặm ở đây là được. Hãy tìm xem có con suối hay có rừng cây nào hay không rồi về đây báo cáo. Nhớ đảm bảo an toàn cho mình."
Meo.
" Cứ giao cho ta!"
Sáng hôm sau.
Lâm Miên, Hạ Nhược Vũ và Duật Vân đứng tại địa điểm gần một con suối. Cây cỏ đã héo tàn, toàn bộ các gốc cây lớn đều bị chặt hết, cây to bằng cổ tay cũng không tha. Toàn bộ đều trở thành rừng trọc.
" Điều tra chuyện này. Có lẽ có nhiều sự tình bên trong đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.