Xuyên Thành Người Vợ Thời Kỳ Dân Quốc

Chương 1:

Tiểu Bàn Cam

15/04/2023

Ninh Ba cuối tháng ba, vài ngày trước còn là tiết xuân se lạnh, lạnh đến nỗi làm người ta phát run, hai ngày nay thời tiết đột ngột nóng lên, như thể bỏ qua ngày xuân rồi trực tiếp bước vào đầu hạ.

Trong thời tiết thế này, mặc áo khoác dài cổ cao hiển nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy nóng bức, đối với nữ nhân của phủ Tống gia, kiểu y phục này dường như đã rất cũ kỹ và lỗi thời.

Không có quần áo để mặc, nữ nhân nhà họ Tống mới chợt nhớ tới hai người thợ may trong nhà, không biết đã có chuyện gì mà quần áo xuân vẫn chưa mang tới.

Tam di thái nhà họ Tống là người đầu tiên mất bình tĩnh, vội vàng đi tìm thợ may. Lão gia sắp trở về rồi, sườn xám thì vẫn chưa thấy đâu, tới lúc đó cô ta mặc gì để đi gặp lão gia.

Tam di thái đang đi dưới mái hiên hành lang thì gặp mợ cả nhà họ Tống cùng với người hầu đi tới.

Vị mợ cả này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân sáng trong, thủy quang lấp lánh, nước da trắng hồng, không cần thoa son cũng đã có thể tôn lên một vẻ đẹp như mùa hoa đào nở rộ.

Với nét đẹp này, mặc dù Tam di thái sống ở Lê Viên khi đó, nhưng cô ta chưa từng gặp qua người nào có dung mạo như cô.

Tuy nhiên, người phụ nữ xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, vẻ đẹp như tiên này, lại là một người hồng nhan bạc mệnh, vào ngày thành thân, đại thiếu gia ngay cả cửa phòng cũng không bước vào, một mực bỏ tới Thượng Hải ngay trong đêm.

Cô ta còn chưa kịp thở dài xong, đối phương đã hơi cúi đầu cười nhẹ rồi gọi cô ta một tiếng “Mẹ ba.”

Tam di thái ngay lập tức chuyển ánh mắt từ khuôn mặt của mợ cả sang chiếc váy mà cô đang mặc. Bộ đồ hôm nay mợ cả mặc trông có vẻ rất giản dị, nhưng dưới ánh nắng, bộ đồ lại toát lên vẻ đẹp lấp lánh kì diệu, các đường may họa tiết ở dưới gấu váy trông cũng rất tinh tế và khéo léo.

Cô ta lại nhìn thấy người hầu của mợ cả đang cầm thứ gì đó ở trong tay, không rõ đó là quần áo hay váy, nhưng chất vải này, nét thêu đó, cho dù cô ta đã từng sống với lão gia mười năm ở Thượng Hải nhưng cũng hiếm khi được nhìn thấy.

Tam di thái nhìn chằm chằm vào chiếc váy trong tay cô người hầu không rời mắt, cô ta lên tiếng: “Mợ cả, cái này là để làm gì vậy?”

“Tôi đang đem hai chiếc váy này qua chỗ thợ may Lý sửa một vài chi tiết. Mẹ ba, mẹ cũng đi tìm thợ may sao?”

Tần Du thấy Tam di thái như đang nổi lên tính đố kỵ, sợ câu tiếp theo cô ta sẽ hỏi đến chất liệu vải, cô liền cười khẽ rồi nói: “Mẹ ba, mẹ đang bận, vậy tôi xin phép quay về trước!”

Tam di thái nhìn đôi chủ tớ nhanh chân bước đi, cô ta trợn tròn con mắt, thầm nghĩ: “Quả nhiên là người sa cơ thất thế, một con người nhỏ mọn, lúc nào cũng sợ người khác dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn vào đồ của mình, chả trách nam nhân ngay cả liếc qua một cái cũng không thèm.”

Tần Du đem theo người hầu đi về phía sân sau nơi cô ở, cô đi lên lầu, vào trong phòng cô thay thử chiếc váy mới rồi đứng trước gương lớn ngắm nhìn.

Cô trong gương lúc này, trên người là một chiếc áo sơ mi kiểu tây màu trắng, bên dưới là chiếc váy mặt ngựa màu đỏ rượu dài đến bắp chân. Mặt trước của chiếc váy mặt ngựa được thêu bức họa con ngựa và trăm con chim phượng hoàng, trông rất sống động.

Người hầu đứng bên cạnh vỗ tay khen nói: “Từ trước tới giờ em chưa từng nhìn thấy bộ váy thêu hoa nào mà thời thượng như này.”

Ở kiếp trước, váy mặt ngựa là do một thương hiệu ngạo mạn ăn cắp sao chép, bởi vậy không thời thượng sao cho được, nếu nói không thời thượng, vậy nhất định là chưa từng mặc qua bao giờ.

Chỉ là chiếc váy dài đến mu bàn chân, ở thời đại này cũng chỉ là đang tượng trưng cho cái chế độ bảo thủ phong kiến. Tần Du không đành lòng bỏ phí đồ tốt, bèn nhờ thợ may nhà họ Tống chỉnh sửa váy theo ý mình.

Ngắm nhìn chiếc váy trong gương, những chiếc váy này của nguyên chủ, mỗi một chiếc đều đẹp đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc, đặt vào hoàn cảnh trăm năm sau, nhất định sẽ được đưa vào viện bảo tàng.

Trăm năm sau à, Tần Du có chút buồn bã, thân là người phụ nữ chuyên nghiệp ở thế kỷ 21, cô thế nào cũng không thể ngờ rằng sau một ngày sóng gió bị biển quảng cáo đập vào người, cô liền xuyên thành một cô tiểu thư có tên Tần Nhã Vận, là mợ cả của một gia đình phong kiến Trung Hoa thời dân quốc.

Nguyên chủ là con gái duy nhất của một phú thương buôn tơ lụa giàu có ở Hồ Châu, chỉ vì do cha mất sớm, cho nên tài sản trong của hàng phần lớn đều rơi vào tay người bác. Nhưng nhờ có số tiền thuê hàng trăm thửa ruộng ở dưới quê mà cuộc sống của hai mẹ con vẫn rất sung túc.

Thế giới bên ngoài rất hỗn loạn, người bác của nguyên chủ là người không giỏi trong giới kinh doanh, chỉ sau hơn 10 năm, ông ta đã làm tiêu tan bảy tám trong số mười phần tài sản mà cha nguyên chủ tích lũy được. Hiện tại, mục tiêu của ông ta là hướng về hai mẹ con nguyên chủ, nhận định đứa em trai của mình chắc chắn sẽ để lại một khối tài sản lớn cho hai mẹ con. Đứa con gái này nếu như lấy chồng, nói không chừng khối tài sản này sẽ rơi vào tay người khác.

Thật không may là, mẹ của Tần tiểu thư có một khối u ở ngực được phát hiện cách đây vài năm trước, hiện tại nó bắt đầu sưng lên và đau, bà ấy có nhờ tới bác sĩ xem qua, họ nói tình hình hiện tại không mấy khả quan. Bà ấy lại tiếp tục đi một chuyến tới Thượng Hải, các bác sĩ ở đây cũng nói đây là bệnh ung thư, không thể chữa khỏi được.



Mẹ của Tần tiểu thư nghĩ rằng thời gian của mình không còn nhiều, một khi bà ấy qua đời, chỉ sợ đến lúc đó con gái nhỏ của bà ấy sẽ bị ông bác kia hút máu đến sạch sẽ, nguyên chủ căn bản cũng đã 19 tuổi, nhưng vẫn chưa thành thân, điều này cũng chỉ vì từ nhỏ cô đã được đính hôn với đại thiếu gia nhà họ Tống, nhưng do anh ấy đi du học bên Mỹ, cho nên hôn sự của hai người bị hoãn lại. Nếu thêm ba năm chịu tang nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu như còn ở trong cái hang hổ sói này.

Nghĩ tới đó, mẹ của Tần tiểu thư liền gửi một bức điện báo cho bên nhà thân gia, giãi bày về những khó khăn của mình và muốn hai đứa trẻ sớm ngày thành thân, ngay cả khi con rể không ở trong nước, bà ấy cũng muốn Tống gia mang con gái mình đi.

Vợ chồng Tống gia sau khi nhận được bức điện báo, họ tức tốc đích thân đi thăm mẹ của Tần tiểu thư. Cũng may một điều, Đại thiếu gia nhà họ Tống cũng sắp trở về nước, hai tháng nữa sẽ bắt đầu quay về.

Lão gia nhà họ Tống đã có sự sắp xếp, ông ấy sẽ đón con dâu về trước, đợi sau khi Đại thiếu gia trở về, ngay lập tức sẽ tổ chức thành thân.

Mẹ của Tần tiểu thư khi đó không hề nghĩ tới việc tại sao gia đình họ lại vội vàng như vậy, tại sao Đại thiếu gia nhà họ Tống không tới rước dâu, lúc lúc đó bà ấy chỉ nghĩ, bản bản thân có thể nhìn đứa con gái lên kiệu hoa sớm hơn một ngày, bà ấy chết cũng nhắm mắt.

Mẹ của Tần tiểu thư vô cùng vui mừng, bà ấy bán hết những thửa ruộng tốt của nhà, đem số tiền đó đổi thành vàng rồi gửi vào ngân hàng tư nhân, sau đó bà ấy đặt biên lai tiền gửi vào trong hộp đựng của hồi môn của con gái.

Hồ Châu là mảnh đất sản xuất nhiều loại tơ lụa, việc buôn bán tơ lụa trong tay Tần lão gia phát triển không ngừng. Trong số của hồi môn của Tần tiểu thư, có vô số loại lụa quý hiếm với đủ loại màu sắc. Vị tiểu thư này khi xuất gia, phải dùng đến một chiếc thuyền lớn mới chuyển được hết tất cả của hồi môn của cô, số của hồi môn này rành rành ở trước mắt, con trưởng nhà họ Tần nhìn mà muốn ứa máu mắt, chỉ là gia đình nhà họ Tống là một cao môn quyền quý, cho nên bọn họ không dám đắc tội.

Điều mà họ không biết đó là mẹ của Tần tiểu thư đã bí mật đưa cho cô một chiếc hộp riêng, bên trong có vài tờ phiếu biên lai gửi vàng, tổng cộng có hơn 10.000 lượng.

Tần tiểu thư mặc dù lo cho sức khỏe của mẹ, nhưng cô cũng biết mẹ làm vậy chỉ là muốn tốt cho mình, ngày lên chiếc kiệu hoa, cô mang theo đủ sự lo lắng.

Hai ngày sau, lão gia nhà họ tống đón con trai ở bến tàu Thượng Hải, rồi lập tức quay trở về.

Khi đại thiếu gia nhà họ Tống về đến nơi, anh ấy thấy đại sảnh đã chật kín khách khứa, treo đèn kết hoa, mọi người thì vui đùa cười nói, anh ấy trong khi vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì liền bị đẩy vào trong thay đồ, sau đó được đưa ra ngoài bái đường thành thân.

Tân lang buộc miễn cưỡng bái đường, sau đó đưa tân nương vào phòng tân hôn.

Nến hồng cháy đỏ rực, tân nương phủ một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ ngồi trên giường đợi tân lang tới vén chiếc khăn lên, nhưng tân lang mãi vẫn không bước vào phòng, Tần tiểu thư cứ thế mà ngồi cho tới sáng, đôi phu thê mới cưới này ngay cả mặt nhau thậm chí còn chưa hề nhìn lấy một lần.

Về sau cô nghe người hầu nói rằng, đêm đó Đại thiếu gia cãi nhau với lão gia rất kịch liệt, trước đó Đại thiếu gia có viết một bức thư, nói bây giờ là thời đại mới rồi, anh ấy không thể nào chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt. Lão gia lại cho rằng đã nói thì phải giữ lời, chuyện hôn nhân đại sự là mệnh lệnh, là lời mai mối của cha mẹ.

Lão gia có thể ép Đại thiếu gia thành thân, nhưng lại không thể ép anh ấy động phòng tân hôn, cuối cùng Đại thiếu gia quyết định bỏ đi tới Thượng Hải ngay trong đêm.

Tần tiểu thư không còn lựa chọn nào khác, cho nên chỉ có thể một mình dâng trà cho cha mẹ chồng, và trở thành đứa con dâu hữu danh vô thực của Tống gia, mọi chuyện đến bước đường này thật khiến cho người ta cảm thấy đau buồn.

Hai tháng sau, một bức thư điện từ Hồ châu gửi đến, nói rằng bệnh tình của mẹ Tần tiểu thư trở nên nguy kịch. Tống gia ngay lập tức cho người đưa Tần tiểu thư về nhà mẹ đẻ, mẹ Tần tiểu thư nhìn thấy con gái một mình trở về thì trong lòng không khỏi lo lắng, bà ấy hỏi con rể đâu, sao không đi cùng, Tần tiểu thư chỉ có thể nói chồng cô đang bận công việc kinh doanh, đợi hai ngày nữa sẽ đến. Cô ngay sau đó liền gửi một bức thư điện yêu cầu Tống Thư Ngạn tới Hồ Châu một chuyến, cho dù là đóng kịch giả vờ, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho mẹ cô yên tâm mà ra đi.

Đáng tiếc thay, mãi cho đến lúc mẹ Tần tiểu thư chút hơi thở cuối cùng, bà ấy cũng không gặp được đứa con rể của mình.

Không biết có phải là do bệnh tật hay không mà mắt mẹ Tần tiêu thư không nhắm lại được, hay là thực sự có chuyện bà ấy không yên tâm rời đi. Tần tiểu thư liên tục khóc và cầu xin mẹ mình hãy nhắm mắt, mãi cho đến lúc nắp quan tài đóng lại, mẹ Tần tiểu thư mới nhắm mắt.

Nhà người bác vẫn bởi vì chuyện mẹ cô gả cô đi, mà tổ chức cho mẹ cô một tang lễ rất sơ sài, thấy con rể của bà ấy không tới, bọn họ lại càng tỏ ra lập dị, châm chọc chế giễu.

Tần tiểu thư ở nhà mẹ đẻ bảy bảy bốn chín ngày. Trong bảy bảy bốn chín ngày này, cuộc sống của cô vô cùng khó khăn. Hơn nữa, cô lo rất lắng cho bản thân, chồng cô ngay cả mặt cô cũng không muốn nhìn, cô còn có thể có tương lai sao.

Có lẽ cũng bởi vì trải qua nhiều ngày như vậy, lại đau thương quá độ sau cái chết của mẹ, vào đêm Tần tiểu thư từ nhà mẹ trở về, cô sốt rất cao, và cũng chính vì trận sốt này mà Tần Du được xuyên không về thời đại dân quốc.

Cảnh ngộ của Tần tiểu thư, Tần Du cũng không biết nói gì, chỉ có có thể nói là bi kịch mà thời đại tạo ra.

Tần Du thử váy xong, cô vừa thay lại bộ hán phục đầy sự đoan trang như ban đầu, một người hầu từ bên ngoài đi vào, nói: “Mợ cả, Đại thái thái cho gọi mợ.”

“Được, tôi lập tức qua ngay.”



Tần Du bước ra khỏi khu sân sau, tiến về phía nhà chính, nơi Đại thái thái đang ở. Nơi ở của Tống gia đã có lịch sử sáu mươi, bảy mươi năm, ở kiếp trước, Tần Du đã từng tham quan tòa nhà có hàng thế kỷ này, cô rất ngạc nhiên trước sự xa hoa của nó, ngay cả ô cửa sổ bằng đá trên hành lang này, nét chạm khắc cũng rất tinh xảo. Tần Du đang ngắm nhìn cửa sổ thì nghe thấy giọng nói của vài người phụ nữ.

“Em đang thắc mắc tại sao quần áo mùa xuân năm nay vẫn chưa làm xong, hóa ra hai người thợ may là vì sửa mấy chiếc váy cho mợ cả, chất liệu của mấy chiếc váy đó rất quý, sửa một cái còn khó hơn là may lại một cái mới. Thợ may cứ bận rộn sửa váy cho cô ta, còn mấy bộ đồ rách này của chúng ta thì không thèm để ý tới.” Người nói chẳng ai khác chính là Tam di thái.

Tần Du chẳng qua chỉ là yêu cầu thợ may đổi eo váy trắng của vài chiếc váy mặt ngựa thành cùng màu với thân váy hoặc vải màu khác để làm lại eo váy, hoặc váy dài đến mu bàn chân thành dài đến bắp chân. Nếu làm thủ công thì có hơi tốn sức, nhưng hiện tại đã có máy may để sửa độ dài, làm lại eo váy, tà váy mới, chưa kể không chỉ có hai thợ may, mà còn có thêm hai cô người hầu phụ giúp, tính ra cả ngày trời, một người làm vẫn quá dư sức.

Mang việc may đồ xuân chậm trễ đến nửa tháng đổ lên đầu cô, hai người thợ may này thật là giỏi ngụy biện.

Nhưng ai cũng nói cô là mợ cả bị Đại thiếu gia ruồng bỏ, cho nên đắc tội cô còn hơn đắc tội Tam di thái, người sinh ra ba vị thiếu gia.

Nhìn qua cửa sổ, Tần Du thấy Tam di thái và Nhị di thái đang hàn huyên với nhau.

Tam di thái, người phụ nữa đã ba mươi tuổi, dáng người lả lướt, đôi mắt phượng đỏ hoe híp lại, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cất tiếng: “Chị hai, cô ta sửa váy gì mà sửa hẳn một đống váy, cô ta tính mặc cho ai xem, đến Đại thiếu gia còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái.”

Nhị di thái với khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn có chút ôn hòa nhã nhặn, bà ấy cất tiếng: “Em ba, em phải biết trứng không thể chọi được đá, chúng ta dù sao cũng chỉ là thê thiếp, con cái cũng có phần thấp kém hơn một bậc, haizz.”

Tiếng thở dài thay cho việc nói lên sự bất công lớn, Tam di thái lập tức đồng cảm, cô ta lên tiếng: “Đại thiếu gia mười năm tuổi được đi du học, còn Nhị thiếu gia mười năm tuổi thì phải về quê làm việc, Đại thiếu gia từ nhỏ đã được đính hôn, dù Tần gia có bị thất thế, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, con cái vẫn được để lại nhiều của hồi môn như vậy. Nhị thiếu gia thì sao, lấy phải đứa con gái chỉ là con của một ông thầy dạy học. Cùng là con, tại sao lại có sự bất công lớn như vậy.

Nhị di thái với vẻ mặt tủi thân, nói: “Ai bảo chúng nó ra từ trong bụng chúng ta chứ.”

Nhị thiếu gia mà họ nhắc tới Tần Du đã từng gặp qua, Nhị thiếu gia có dáng người đầu mập tai to, nhìn phúc hậu vô cùng. Chỉ là cô nghe người hầu nói, vị Nhị thiếu gia này không có số học hành, đừng nói đến việc ra nước ngoài, ngay cả đưa lên sao hỏa, nếu đã không học được thì sẽ mãi không học được.

Tần Du thấy hai người họ diễn kịch cũng gần xong, cô bước vào cửa hành lang, nhìn họ cô cất tiếng: “Mẹ hai, mẹ ba.”

Nhị di thái và Tam di thái nhìn thấy cô thì đưa mắt nhìn nhau, Nhị di thái liền cất tiếng hỏi: “Mợ cả đến từ khi nào vậy?”

Tần Du thành thật trả lời: “Từ lúc mẹ ba nói về mấy người thợ may.”

Nói như vậy có nghĩa là những gì họ nói cô đã nghe hết cả rồi, song Nhị di thái chợt nở nụ cười gượng gạo, nói: “Mợ cả, chúng tôi chỉ là đùa giỡn chút thôi, mợ cũng đừng cho là thật nhé.”

Tam di thái nhìn bộ dạng cẩn thận dè dặt của Nhị di thái, trong lòng không khỏi khó chịu, cô ta cất tiếng: “Mợ cả có rất nhiều của hồi môn, muốn váy mới thì cứ dùng vải mới may là được rồi, hà tất gì phải mang mấy chiếc váy cũ đi sửa vậy, sửa mấy chiếc váy cũ này tốn không ít thời gian, hơn nữa cũng khó tránh khỏi những lời đàm tiếu của đám người hầu, họ đem chuyện gia đình mợ lụn bại ra để nói, mà đã nhắc tới chuyện này, thì không thể không nhắc tới thiếu gia.”

Vị Tam di thái này cậy vào việc bản thân đã ở bên Tống lão gia mười mấy năm, cho nên tính cách của cô ta càng ngày càng giống với Tuyết Di trong phim truyền hình ở kiếp trước, đó là một con yêu tinh với rất nhiều thủ đoạn. Tần Du trước khi xuyên qua nơi này, nguyên chủ không ít lần phải chịu những sự phẫn nộ từ cô ta, cứ sau mỗi lần như vậy, nguyên chủ vẫn không dám nói với mẹ chồng, dù gì mẹ chồng cũng chỉ là một người vợ không được chồng sủng ái, vậy nên cô chỉ có thể nhắm mắt cho qua.

“Mẹ ba, trước mặt mọi người tôi không muốn phải tức giận cái thứ không có giá trị gì cả, cái gọi là yếu trâu còn hơn khỏe bò, trên con thuyền mục nát còn có ba cân đinh, những chiếc váy này chính là ba cân đinh trên con thuyền mục nát đó. Những người cười tôi, có bao giờ họ từng nghĩ bản thân đã có được chiếc thuyền mục nát này chưa.”

Tần Du căn bản chưa từng nghĩ bản thân sẽ ở lại nhà họ Tống lâu như vậy, dựa vào cái gì mà muốn cô coi một người vợ lẽ là trưởng bối, nếu cứ với cái tư tưởng hiền thê mẫu tử của nguyên chủ, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị mấy người này đè đầu cưỡi cổ, cô nhất định sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng như mấy người thợ may kia.

Bị mợ cả đem so sánh bản thân là thứ không có giá trị, Tam di thái tức đến run người, vừa lúc mợ hai ôm chiếc bụng đi tới, cô ta liền cất tiếng cười nói: “Nhìn cái bụng của mợ hai nhà chúng ta đầy đặn thế kia, nhất định là sẽ sinh cho lão gia một đứa đứa trưởng tôn, không biết lúc lão gia quay về sẽ vui mừng cỡ nào.”

Nhị thiếu gia được sinh từ bụng Nhị di thái, kém hai tuổi so với Đại thiếu gia, Đại thiếu gia được đi du học, Nhị thiếu gia thì lại ở nhà, khi đến tuổi thì được thành thân trước, mợ hai năm trước sinh được một người con gái, lần này cô ấy lại tiếp tục mang thai, không chỉ như vậy, tiểu nha đầu leo lên giường của Nhị thiếu gia cũng đã có thai, Nhị di thái chẳng mấy chốc lại con đàn cháu đống.

Nghe xong Nhị di thái gượng cười nói: “Lão gia sẽ càng vui hơn nếu mợ cả cũng mang thai.”

“Hai người ở cùng một phòng, muốn có con thì rất là dễ. Nhưng một người ở phía Nam, một người thì lại ở phía Bắc, vậy chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.” Tam di thái nở nụ cười diêm dúa, sau đó quay qua nói với Nhị di thái: “Chị hai thật là có phúc, chị đã có cháu gái, chẳng bao lâu nữa sẽ lại có thêm một đứa cháu trai.”

Nếu đổi lại là nguyên chủ, cô nhất định sẽ tức giận đến phát khóc, nhưng thật đáng tiếc, một con người ở thế kỷ mới như Tần Du, cô nhất định sẽ không vì chuyện con cái mà muộn phiền.

“Mấy cô làm gì mà cứ đứng bên ngoài ồn ào vậy?”Tại cửa gian nhà chính, Đại thái thái trên người mặc một bộ cẩm y màu nâu, tay cầm chuỗi phật châu màu xanh lục trong suốt, ánh mắt nhìn về phía họ cất tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Người Vợ Thời Kỳ Dân Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook