Xuyên Thành Người Vợ Thời Kỳ Dân Quốc
Chương 4:
Tiểu Bàn Cam
17/04/2023
Nhà máy dệt Hưng Hoa của nhà họ Phó tọa lạc ở Dương Thụ Phố, nơi đó hội tụ các nhà máy ở Thượng Hải.
Nhà họ Phó nhà lớn sự nghiệp lớn, tổ tiên lập nghiệp dựa vào tiền trang và tơ lụa, sau đó lại làm vận chuyển bằng tàu thuyền, cũng giống như nhà họ Tống, nhà họ cũng là một phú thương nổi danh ở Ninh Ba.
Hiện tại nhà họ Tống đi theo con đường dệt may, ba năm trước nhà họ Phó quyết định làm máy dệt, nhưng ngành công nghiệp nặng ở trong nước lại rất bạc nhược, muốn làm ra máy dệt tự động là một việc rất khó khăn. Ba năm nay nhà họ Phó đầu tư không biết bao nhiêu tiền tài vào việc chế tạo máy dệt, cơ mà máy móc của nhà họ kém hơn rất nhiều so với máy móc bên Anh Quốc và Nhật Bản, chính chính vì vậy mà không có người nào hỏi thăm.
Thiếu gia duy nhất của nhà họ Phó từ nước Mỹ du học trở về thì tiếp nhận cái nhà máy này, nghe nói mỗi ngày anh đều ngâm mình ở trong xưởng, thề sẽ làm ra một loại máy dệt của chính mình.
Tống Thư Ngạn khi về nước, anh ấy tiếp nhận nhà máy dệt Hải Đông, đây cũng là nhà máy mang lại lợi nhuận nhiều nhất cho nhà họ Tống, còn Phó Gia Thụ lại tiếp nhận nhà máy dệt tốn tiền và tốn công nhất nhà họ Phó, đúng là khác một trời một vực.
Xe chạy vào trong nhà máy, Phó Gia Thụ đứng ở của nhà máy vẫy vẫy tay, Tống Thư Ngạn bước xuống xe, để cho tài xế đi về trước, chờ anh ấy họp xong thì lại qua đón.
Nhìn Phó Gia Thụ ngày thường phong thần tuấn lãng, vậy mà giờ phút này lại ăn mặc đồ công nhân lao động, trên tay còn có váng mỡ, Tống Thư Ngạn cười: “Thiếu đông gia như anh có nhất thiết phải tự thân ra trận không?”
“Nhìn thôi cũng không chịu được rồi.”
Phó Gia Thụ đưa Tống Thư Ngạn đi vào nhà máy, Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ đang điều chỉnh thử máy móc, nghe Phó Gia Thụ nói các vấn đề về máy móc.
Hai người nói chuyện cũng khá ăn ý, Phó Gia Thụ dẫn Tống Thư Ngạn đi về phía văn phòng, anh mở cửa phòng vệ sinh, vặn mở vòi nước máy rửa tay, Tống Thư Ngạn đứng ở bên cạnh nói: “Lúc ra khỏi nhà, cha tôi có nói với tôi, ông ấy vẫn muốn dùng máy móc của Anh Quốc hoặc là của Nhật Bản, tôi nghĩ bộ phận lớn máy móc ở nhà máy mới vẫn sẽ sử dụng máy móc của Anh Quốc hoặc là Nhật Bản, máy móc bên anh tôi sẽ cho vào hai bộ.”
Phó Gia Thụ rửa tay xong, dùng khăn bông lau tay, lên tiếng: “Nếu như không ổn, anh bán thể diện của tôi đi cũng không sao, ngược lại cũng không cần thiết phải suy xét quan hệ giữa chúng ta, trên thương trường vẫn là chỉ nói chuyện làm ăn thì tốt hơn.”
Phó Gia Thụ cởi quần áo lao động ra, khoác chiếc áo tây trang rồi quay qua Tống Thư Ngạn nói: “Đi thôi, còn không quay về, tiểu nha đầu kia thế nào cũng nổi giận.”
Tống Thư Ngạn lên xe của Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi cửa lớn nhà máy.
Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ nói: “Mẹ của tôi gửi thư cho tôi, bà ấy muốn đưa cô ấy đến Thượng Hải, sợ tôi không thích cô ấy, cha tôi lại ra lệnh vào tai của tôi một lần nữa. Trước khi ra khỏi nhà tôi bị ông ấy giữ lại, cho nên mới tới trễ.”
Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, hai gia đình nhà họ đồng thời là hai đại phú thương ở Ninh Ba, họ đã có sự hợp tác rất sâu, lại là cạnh tranh với nhau, là thứ ngầm ngầm không ai chịu nhường ai, là thứ người trong thâm tâm không phục đối phương. Hai người này cùng nhập học, lớn lên trong sự so sánh, chỉ là hai người đều cực kỳ xuất sắc, cũng không thể nói chắc ai tốt hơn ai, nhưng thật ra mấy năm nay họ đi du học cùng nhau, ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau, trở thành bạn tốt không giấu diếm gì nhau.
Biết anh ấy trở về đã bị bắt bái đường thành thân, Phó Gia Thụ cũng cũng có chút đồng cảm, hiện tại lại bị cưỡng bách viên phòng, thậm chí anh vẫn có thể tưởng tượng ra, mẹ của Tống Thư Ngạn, mặc quần áo tối màu, tay cầm Phật Châu niệm kinh với Tống Thư Ngạn: “Nối dõi tông đường, nối dõi tông đường…”
Nghĩ tới đây, anh không nhịn được muốn cười ra tiếng, Tống Thư Ngạn nghiêng đầu nói: “Anh cười cái gì đó?”
“Tôi đang tưởng tượng ra cảnh mẹ của anh niệm kinh cho anh nghe.” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy: “Vậy anh tính toán làm sao bây giờ? Cô ấy… Dù sao cũng là người vợ đã bái đường cùng anh.”
Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Tôi?” Phó Gia Thụ không không hiểu cho lắm: “Tôi có thể giúp được cái gì?”
“Điểm tiêu thụ của Hải Đông ở Vũ Hán chiếm đến ba phần tổng doanh số bán hàng của Hải Đông, từ khi tôi tiếp quản nhà máy dệt cho đến nay cũng chưa đi qua đó, lần này nhất định phải đi nhìn một cái, anh đi nhà ga đón cô ấy giúp tôi, để cho cô ấy ở lại khách sạn mấy ngày trước đã.”
“Ở lại Vân Hải sao? Không phải đưa đến nhà của anh à? Chính anh cũng đã sắp xếp cho tài xế đi đón người rồi không phải sao?” Phó Gia Thụ không thể hiểu được suy nghĩ của Tống Thư Ngạn.
“Nếu tôi sắp xếp cô ấy ở lại nhà của tôi, cô ấy sẽ yên phận mà ở lại, chờ mười mấy hai mươi ngày, tôi quay về, cũng không thể giải quyết được vấn đề này. Nếu tôi sắp xếp cho tài xế đi đón, cô ấy là mợ cả, nếu cô ấy kêu tài xế đưa về nhà, chẳng phải tài xế sẽ khó xử hay sao. Anh giúp tôi đi đón, anh lại là bạn tốt chí giao của tôi, cũng không phải người hầu trong nhà, cô ấy sẽ không dám làm khó dễ gì anh đâu.”
“Vậy tại sao lại muốn sắp xếp ở lại Vân Hải?”
“Chuyện đi công tác lần này có thể nói là khá vội vàng, tôi lại không thích người khác xen vào cuộc sống của mình, cho nên đợi sau khi trở về tôi sẽ sắp xếp. Lúc anh qua đón thì chào hỏi một tiếng, bảo họ hãy chăm sóc tốt cho cô ấy một chút, thường ngày không đối xử tệ với cô ấy là được rồi.” Tống Thư Ngạn thở dài: “Đây cũng là việc làm bất đắc dĩ thôi.”
“Nhưng đến lúc anh trở lại, không phải vẫn phải đón cô ấy về nhà à?”
“Để cô ấy ở đó hơn mười ngày, trong lòng của cô ấy chắc hẳn sẽ hiểu được, sau khi tôi trở về sẽ nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy tự mình trở về quê.”
“Anh không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy, sau khi hỏi xong lại thở dài: “Ly hôn đối với kiểu phụ nữ truyền thống như cô ấy mà nói, chẳng khác nào là đoạt mạng cô ấy. Không phải người phụ nữ nào cũng giống như Trần Lục tiểu thư, có thể niết bàn trọng sinh.”
Trần Lục tiểu thư bị người trong nhà sắp xếp gả cho một vị công tử phong lưu, sau khi kết hôn hai người liền sinh được một đứa con, cũng không giống như Tống lão gia đem chính thất đặt ở vị trí không thể lung lay, sau khi người này thích một người phụ nữ hợp với
tâm ý của mình, liền tìm mọi cách bức cho nguyên phối ly hôn, chuyện ly hôn của hai người đã làm chấn động giới xã hội thượng lưu lúc bấy giờ, vị thiếu gia kia còn tự xưng là người đầu tiên đánh vỡ gông xiềng phong kiến.
Trần Lục tiểu thư với bản tính mạnh mẽ mà vực dậy khỏi vũng bùn, dưới sự trợ giúp của những người khác mà dựng nên sự nghiệp như ngày hôm nay.
Tống Thư Ngạn thở dài một tiếng: “Đúng vậy! Đây cũng là điều khiến tôi khó xử, cho nên tôi cũng không muốn có khúc mắc gì với cô ấy.”
Đây thật đúng là quan thanh liêm cũng khó dứt việc nhà, Phó Gia Thụ cũng không có cách nào tốt hơn.
Cổng lớn của nhà họ Phó mở ra, xe vòng qua phía bãi cỏ nhân tạo, Phó Gia Thụ dừng xe vào lề, để xe ở phía sườn Đông của biệt thự, sau đó cùng Tống Thư Ngạn bước ra khỏi xe.
Phía sườn Tây của biệt thự có một cây ngô đồng rất lớn, đang là ngày xuân nên cả tán cây đều nở rộ hoa ngô đồng màu tím.
Dưới tán cây để một cái đài lớn, các cô gái ăn mặc đồ tây đang ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm.
Tam tiểu thư nhà họ Phó Phó Gia Ninh nhìn thấy hai người từ trên xe bước xuống, liền xách chiếc váy rồi nhanh chóng chạy qua: “Anh hai, Thư Ngạn ca ca!”
Phó Gia Ninh nhỏ nhắn xinh xắn đi đến trước mặt của Tống Thư Ngạn, trên mặt Tống Thư Ngạn mang theo nụ cười cưng chiều, đưa món quà ra rồi nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Phó Gia Ninh nhận lấy món quà, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng: “Cảm ơn Thư Ngạn ca ca!”
“Tôi đi thay quần áo.” Phó Gia Thụ nhìn thoáng qua Phó Gia Ninh, hỏi Tống Thư Ngạn: “Anh đến chỗ của tôi uống ly cà phê không?”
Tống Thư Ngạn nhìn thấy bên kia đều là mấy cô gái trẻ, anh ấy cũng không muốn nhập hội với họ, nên liền vui vẻ đồng ý: “Được chứ!”
Hai người đang muốn đi vào trong nhà, Phó Gia Ninh đứng ở phía sau hỏi: “Một lát nữa Thư Ngạn ca ca có thể nhảy với em điệu đầu tiên không?”
Tống Thư Ngạn quay người lại khẽ cười: “Được.”
Cô gái nhỏ từ bé đã nhận được sự giáo dục tốt, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự vui sướng và phấn khích trong lòng: “Nói rồi đó nha!”
“Rồi!” Tống Thư Ngạn lại lần nữa trả lời cô ấy một cách khẳng định.
Phó Gia Ninh xoay người trở lại với nhóm bạn, cô ấy mở món quà của Tống Thư Ngạn ra, nằm trong hộp là một cái vòng cổ thuộc thương hiệu của Pháp, dùng vải nhung màu đen lót nền, chính giữa là một đóa hoa sơn trà khảm bằng kim cương và đá Ruby.
Thứ này vừa được mở ra, ngay lập tức thu hút những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của hội chị em: “Tôi có thấy trên báo chí đăng tin hiệu buôn đồ Tây nhập vào một cái vòng cổ này, tôi lập tức liền đi đặt trước, nhưng cũng không đặt được. Không ngờ lại chính là Tống đại thiếu mua để tặng cho Gia Ninh!”
“Đúng vậy! Tống đại thiếu tặng cái vòng cổ này quả là tâm ý!”
“...”
Bên ngoài các cô gái ríu rít thảo luận sự hiếm có của chiếc vòng.
Phó Gia Thụ dẫn Tống Thư Ngạn vào nhà, nói với một người hầu: “Ra ban công lầu hai chuẩn bị cà phê.”
“Vâng.”
Tống Thư Ngạn lên tới ban công lầu hai thì ngồi xuống, người hầu đã mở máy pha cà phê, bắt đầu nghiền nhỏ hạt cà phê.
Tống Thư Ngạn đứng lên, bàn tay anh ấy chống vào lan can, những thiếu nữ ở dưới lầu tràn đầy tuổi xuân, đúng lúc một cô gái với nụ cười xinh đẹp cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, anh ấy có chút so sánh, làm sao anh ấy có thể ở bên người phụ nữ như khúc gỗ kia được.
Tống Thư Ngạn ở trên ban công đối diện với các thiếu nữ đang độ xuân sắc, Phó Gia Thụ đã thay một bộ lễ phục Tuxedo, lễ phục Tuxedo được xưng là lễ phục không có đuôi én, áo sơ mi phối với nơ, là lựa chọn hàng đầu cho trang phục dạ hội lịch lãm của nam giới trong thời đại này.
Lúc anh đi ra liền nhìn thấy Tống Thư Ngạn đang nhìn mấy cô gái ở dưới lầu, anh vỗ vai Tống Thư Ngạn một cái: “Anh Thư Ngạn, đi thôi! Khách khứa đến hết rồi kìa.”
Phó Gia Thụ với Tống Thư Ngạn cùng nhau bước xuống lầu, Tống Thư Ngạn thanh lãnh tuấn tú, Phó Gia Thụ cao hơn Tống Thư Ngạn năm sáu cm, tuy rằng đường nét khuôn mặt có chút sắc bén, nhưng bởi vì tính cách hiền hòa, cho nên ấm áp hơn một chút, từng ánh mắt hướng về phía họ, hai vị thiếu gia này đều có những người hâm hộ riêng, cho nên khó có thể phân cao thấp.
Hiện tại các gia đình thượng lưu dưới sự theo đuổi thời thượng của Tây Dương mà phần lớn đều trải thảm lên sàn nhà bằng gỗ ở đại sảnh, làm thành phòng khiêu vũ, tầng dưới của nhà họ Phó cũng là một căn phòng khiêu vũ lớn.
Vợ chồng nhà họ Phó sinh tổng cộng ba người con, con gái lớn chết yểu, đứa thứ hai chính là Phó Gia Thụ, đứa út là Phó Gia Ninh, được mẹ và anh trai yêu thương hết mực, vì có thể cho con gái một buổi sinh nhật hoàn mỹ, Phó lão gia đã cho mời minh tinh đương thời ở Bến Thượng Hải tới tham gia hiến nhạc.
Thanh âm của ngôi sao ca nhạc uyển chuyển, Tống Thư Ngạn duỗi tay mời Phó Gia Ninh, hai người dẫn đầu bước vào sân nhảy, Phó Gia Thụ thấy em gái mình đang nhìn Tống Thư Ngạn thì hơi lắc đầu, không quan tâm, anh duỗi tay ra mời chị em tốt của Phó Gia Ninh khiêu vũ.
Tống Thư Ngạn đang khiêu vũ cùng thiên kim phó gia ở Bến Thượng Hải thì cũng là lúc Tần Du từ quê Ninh Ba lên thuyền bắt đầu chuyến đi.
Nhà họ Phó nhà lớn sự nghiệp lớn, tổ tiên lập nghiệp dựa vào tiền trang và tơ lụa, sau đó lại làm vận chuyển bằng tàu thuyền, cũng giống như nhà họ Tống, nhà họ cũng là một phú thương nổi danh ở Ninh Ba.
Hiện tại nhà họ Tống đi theo con đường dệt may, ba năm trước nhà họ Phó quyết định làm máy dệt, nhưng ngành công nghiệp nặng ở trong nước lại rất bạc nhược, muốn làm ra máy dệt tự động là một việc rất khó khăn. Ba năm nay nhà họ Phó đầu tư không biết bao nhiêu tiền tài vào việc chế tạo máy dệt, cơ mà máy móc của nhà họ kém hơn rất nhiều so với máy móc bên Anh Quốc và Nhật Bản, chính chính vì vậy mà không có người nào hỏi thăm.
Thiếu gia duy nhất của nhà họ Phó từ nước Mỹ du học trở về thì tiếp nhận cái nhà máy này, nghe nói mỗi ngày anh đều ngâm mình ở trong xưởng, thề sẽ làm ra một loại máy dệt của chính mình.
Tống Thư Ngạn khi về nước, anh ấy tiếp nhận nhà máy dệt Hải Đông, đây cũng là nhà máy mang lại lợi nhuận nhiều nhất cho nhà họ Tống, còn Phó Gia Thụ lại tiếp nhận nhà máy dệt tốn tiền và tốn công nhất nhà họ Phó, đúng là khác một trời một vực.
Xe chạy vào trong nhà máy, Phó Gia Thụ đứng ở của nhà máy vẫy vẫy tay, Tống Thư Ngạn bước xuống xe, để cho tài xế đi về trước, chờ anh ấy họp xong thì lại qua đón.
Nhìn Phó Gia Thụ ngày thường phong thần tuấn lãng, vậy mà giờ phút này lại ăn mặc đồ công nhân lao động, trên tay còn có váng mỡ, Tống Thư Ngạn cười: “Thiếu đông gia như anh có nhất thiết phải tự thân ra trận không?”
“Nhìn thôi cũng không chịu được rồi.”
Phó Gia Thụ đưa Tống Thư Ngạn đi vào nhà máy, Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ đang điều chỉnh thử máy móc, nghe Phó Gia Thụ nói các vấn đề về máy móc.
Hai người nói chuyện cũng khá ăn ý, Phó Gia Thụ dẫn Tống Thư Ngạn đi về phía văn phòng, anh mở cửa phòng vệ sinh, vặn mở vòi nước máy rửa tay, Tống Thư Ngạn đứng ở bên cạnh nói: “Lúc ra khỏi nhà, cha tôi có nói với tôi, ông ấy vẫn muốn dùng máy móc của Anh Quốc hoặc là của Nhật Bản, tôi nghĩ bộ phận lớn máy móc ở nhà máy mới vẫn sẽ sử dụng máy móc của Anh Quốc hoặc là Nhật Bản, máy móc bên anh tôi sẽ cho vào hai bộ.”
Phó Gia Thụ rửa tay xong, dùng khăn bông lau tay, lên tiếng: “Nếu như không ổn, anh bán thể diện của tôi đi cũng không sao, ngược lại cũng không cần thiết phải suy xét quan hệ giữa chúng ta, trên thương trường vẫn là chỉ nói chuyện làm ăn thì tốt hơn.”
Phó Gia Thụ cởi quần áo lao động ra, khoác chiếc áo tây trang rồi quay qua Tống Thư Ngạn nói: “Đi thôi, còn không quay về, tiểu nha đầu kia thế nào cũng nổi giận.”
Tống Thư Ngạn lên xe của Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi cửa lớn nhà máy.
Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ nói: “Mẹ của tôi gửi thư cho tôi, bà ấy muốn đưa cô ấy đến Thượng Hải, sợ tôi không thích cô ấy, cha tôi lại ra lệnh vào tai của tôi một lần nữa. Trước khi ra khỏi nhà tôi bị ông ấy giữ lại, cho nên mới tới trễ.”
Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, hai gia đình nhà họ đồng thời là hai đại phú thương ở Ninh Ba, họ đã có sự hợp tác rất sâu, lại là cạnh tranh với nhau, là thứ ngầm ngầm không ai chịu nhường ai, là thứ người trong thâm tâm không phục đối phương. Hai người này cùng nhập học, lớn lên trong sự so sánh, chỉ là hai người đều cực kỳ xuất sắc, cũng không thể nói chắc ai tốt hơn ai, nhưng thật ra mấy năm nay họ đi du học cùng nhau, ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau, trở thành bạn tốt không giấu diếm gì nhau.
Biết anh ấy trở về đã bị bắt bái đường thành thân, Phó Gia Thụ cũng cũng có chút đồng cảm, hiện tại lại bị cưỡng bách viên phòng, thậm chí anh vẫn có thể tưởng tượng ra, mẹ của Tống Thư Ngạn, mặc quần áo tối màu, tay cầm Phật Châu niệm kinh với Tống Thư Ngạn: “Nối dõi tông đường, nối dõi tông đường…”
Nghĩ tới đây, anh không nhịn được muốn cười ra tiếng, Tống Thư Ngạn nghiêng đầu nói: “Anh cười cái gì đó?”
“Tôi đang tưởng tượng ra cảnh mẹ của anh niệm kinh cho anh nghe.” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy: “Vậy anh tính toán làm sao bây giờ? Cô ấy… Dù sao cũng là người vợ đã bái đường cùng anh.”
Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Tôi?” Phó Gia Thụ không không hiểu cho lắm: “Tôi có thể giúp được cái gì?”
“Điểm tiêu thụ của Hải Đông ở Vũ Hán chiếm đến ba phần tổng doanh số bán hàng của Hải Đông, từ khi tôi tiếp quản nhà máy dệt cho đến nay cũng chưa đi qua đó, lần này nhất định phải đi nhìn một cái, anh đi nhà ga đón cô ấy giúp tôi, để cho cô ấy ở lại khách sạn mấy ngày trước đã.”
“Ở lại Vân Hải sao? Không phải đưa đến nhà của anh à? Chính anh cũng đã sắp xếp cho tài xế đi đón người rồi không phải sao?” Phó Gia Thụ không thể hiểu được suy nghĩ của Tống Thư Ngạn.
“Nếu tôi sắp xếp cô ấy ở lại nhà của tôi, cô ấy sẽ yên phận mà ở lại, chờ mười mấy hai mươi ngày, tôi quay về, cũng không thể giải quyết được vấn đề này. Nếu tôi sắp xếp cho tài xế đi đón, cô ấy là mợ cả, nếu cô ấy kêu tài xế đưa về nhà, chẳng phải tài xế sẽ khó xử hay sao. Anh giúp tôi đi đón, anh lại là bạn tốt chí giao của tôi, cũng không phải người hầu trong nhà, cô ấy sẽ không dám làm khó dễ gì anh đâu.”
“Vậy tại sao lại muốn sắp xếp ở lại Vân Hải?”
“Chuyện đi công tác lần này có thể nói là khá vội vàng, tôi lại không thích người khác xen vào cuộc sống của mình, cho nên đợi sau khi trở về tôi sẽ sắp xếp. Lúc anh qua đón thì chào hỏi một tiếng, bảo họ hãy chăm sóc tốt cho cô ấy một chút, thường ngày không đối xử tệ với cô ấy là được rồi.” Tống Thư Ngạn thở dài: “Đây cũng là việc làm bất đắc dĩ thôi.”
“Nhưng đến lúc anh trở lại, không phải vẫn phải đón cô ấy về nhà à?”
“Để cô ấy ở đó hơn mười ngày, trong lòng của cô ấy chắc hẳn sẽ hiểu được, sau khi tôi trở về sẽ nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy tự mình trở về quê.”
“Anh không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy, sau khi hỏi xong lại thở dài: “Ly hôn đối với kiểu phụ nữ truyền thống như cô ấy mà nói, chẳng khác nào là đoạt mạng cô ấy. Không phải người phụ nữ nào cũng giống như Trần Lục tiểu thư, có thể niết bàn trọng sinh.”
Trần Lục tiểu thư bị người trong nhà sắp xếp gả cho một vị công tử phong lưu, sau khi kết hôn hai người liền sinh được một đứa con, cũng không giống như Tống lão gia đem chính thất đặt ở vị trí không thể lung lay, sau khi người này thích một người phụ nữ hợp với
tâm ý của mình, liền tìm mọi cách bức cho nguyên phối ly hôn, chuyện ly hôn của hai người đã làm chấn động giới xã hội thượng lưu lúc bấy giờ, vị thiếu gia kia còn tự xưng là người đầu tiên đánh vỡ gông xiềng phong kiến.
Trần Lục tiểu thư với bản tính mạnh mẽ mà vực dậy khỏi vũng bùn, dưới sự trợ giúp của những người khác mà dựng nên sự nghiệp như ngày hôm nay.
Tống Thư Ngạn thở dài một tiếng: “Đúng vậy! Đây cũng là điều khiến tôi khó xử, cho nên tôi cũng không muốn có khúc mắc gì với cô ấy.”
Đây thật đúng là quan thanh liêm cũng khó dứt việc nhà, Phó Gia Thụ cũng không có cách nào tốt hơn.
Cổng lớn của nhà họ Phó mở ra, xe vòng qua phía bãi cỏ nhân tạo, Phó Gia Thụ dừng xe vào lề, để xe ở phía sườn Đông của biệt thự, sau đó cùng Tống Thư Ngạn bước ra khỏi xe.
Phía sườn Tây của biệt thự có một cây ngô đồng rất lớn, đang là ngày xuân nên cả tán cây đều nở rộ hoa ngô đồng màu tím.
Dưới tán cây để một cái đài lớn, các cô gái ăn mặc đồ tây đang ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm.
Tam tiểu thư nhà họ Phó Phó Gia Ninh nhìn thấy hai người từ trên xe bước xuống, liền xách chiếc váy rồi nhanh chóng chạy qua: “Anh hai, Thư Ngạn ca ca!”
Phó Gia Ninh nhỏ nhắn xinh xắn đi đến trước mặt của Tống Thư Ngạn, trên mặt Tống Thư Ngạn mang theo nụ cười cưng chiều, đưa món quà ra rồi nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Phó Gia Ninh nhận lấy món quà, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng: “Cảm ơn Thư Ngạn ca ca!”
“Tôi đi thay quần áo.” Phó Gia Thụ nhìn thoáng qua Phó Gia Ninh, hỏi Tống Thư Ngạn: “Anh đến chỗ của tôi uống ly cà phê không?”
Tống Thư Ngạn nhìn thấy bên kia đều là mấy cô gái trẻ, anh ấy cũng không muốn nhập hội với họ, nên liền vui vẻ đồng ý: “Được chứ!”
Hai người đang muốn đi vào trong nhà, Phó Gia Ninh đứng ở phía sau hỏi: “Một lát nữa Thư Ngạn ca ca có thể nhảy với em điệu đầu tiên không?”
Tống Thư Ngạn quay người lại khẽ cười: “Được.”
Cô gái nhỏ từ bé đã nhận được sự giáo dục tốt, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự vui sướng và phấn khích trong lòng: “Nói rồi đó nha!”
“Rồi!” Tống Thư Ngạn lại lần nữa trả lời cô ấy một cách khẳng định.
Phó Gia Ninh xoay người trở lại với nhóm bạn, cô ấy mở món quà của Tống Thư Ngạn ra, nằm trong hộp là một cái vòng cổ thuộc thương hiệu của Pháp, dùng vải nhung màu đen lót nền, chính giữa là một đóa hoa sơn trà khảm bằng kim cương và đá Ruby.
Thứ này vừa được mở ra, ngay lập tức thu hút những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của hội chị em: “Tôi có thấy trên báo chí đăng tin hiệu buôn đồ Tây nhập vào một cái vòng cổ này, tôi lập tức liền đi đặt trước, nhưng cũng không đặt được. Không ngờ lại chính là Tống đại thiếu mua để tặng cho Gia Ninh!”
“Đúng vậy! Tống đại thiếu tặng cái vòng cổ này quả là tâm ý!”
“...”
Bên ngoài các cô gái ríu rít thảo luận sự hiếm có của chiếc vòng.
Phó Gia Thụ dẫn Tống Thư Ngạn vào nhà, nói với một người hầu: “Ra ban công lầu hai chuẩn bị cà phê.”
“Vâng.”
Tống Thư Ngạn lên tới ban công lầu hai thì ngồi xuống, người hầu đã mở máy pha cà phê, bắt đầu nghiền nhỏ hạt cà phê.
Tống Thư Ngạn đứng lên, bàn tay anh ấy chống vào lan can, những thiếu nữ ở dưới lầu tràn đầy tuổi xuân, đúng lúc một cô gái với nụ cười xinh đẹp cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, anh ấy có chút so sánh, làm sao anh ấy có thể ở bên người phụ nữ như khúc gỗ kia được.
Tống Thư Ngạn ở trên ban công đối diện với các thiếu nữ đang độ xuân sắc, Phó Gia Thụ đã thay một bộ lễ phục Tuxedo, lễ phục Tuxedo được xưng là lễ phục không có đuôi én, áo sơ mi phối với nơ, là lựa chọn hàng đầu cho trang phục dạ hội lịch lãm của nam giới trong thời đại này.
Lúc anh đi ra liền nhìn thấy Tống Thư Ngạn đang nhìn mấy cô gái ở dưới lầu, anh vỗ vai Tống Thư Ngạn một cái: “Anh Thư Ngạn, đi thôi! Khách khứa đến hết rồi kìa.”
Phó Gia Thụ với Tống Thư Ngạn cùng nhau bước xuống lầu, Tống Thư Ngạn thanh lãnh tuấn tú, Phó Gia Thụ cao hơn Tống Thư Ngạn năm sáu cm, tuy rằng đường nét khuôn mặt có chút sắc bén, nhưng bởi vì tính cách hiền hòa, cho nên ấm áp hơn một chút, từng ánh mắt hướng về phía họ, hai vị thiếu gia này đều có những người hâm hộ riêng, cho nên khó có thể phân cao thấp.
Hiện tại các gia đình thượng lưu dưới sự theo đuổi thời thượng của Tây Dương mà phần lớn đều trải thảm lên sàn nhà bằng gỗ ở đại sảnh, làm thành phòng khiêu vũ, tầng dưới của nhà họ Phó cũng là một căn phòng khiêu vũ lớn.
Vợ chồng nhà họ Phó sinh tổng cộng ba người con, con gái lớn chết yểu, đứa thứ hai chính là Phó Gia Thụ, đứa út là Phó Gia Ninh, được mẹ và anh trai yêu thương hết mực, vì có thể cho con gái một buổi sinh nhật hoàn mỹ, Phó lão gia đã cho mời minh tinh đương thời ở Bến Thượng Hải tới tham gia hiến nhạc.
Thanh âm của ngôi sao ca nhạc uyển chuyển, Tống Thư Ngạn duỗi tay mời Phó Gia Ninh, hai người dẫn đầu bước vào sân nhảy, Phó Gia Thụ thấy em gái mình đang nhìn Tống Thư Ngạn thì hơi lắc đầu, không quan tâm, anh duỗi tay ra mời chị em tốt của Phó Gia Ninh khiêu vũ.
Tống Thư Ngạn đang khiêu vũ cùng thiên kim phó gia ở Bến Thượng Hải thì cũng là lúc Tần Du từ quê Ninh Ba lên thuyền bắt đầu chuyến đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.