Xuyên Thành Người Vợ Thời Kỳ Dân Quốc

Chương 6:

Tiểu Bàn Cam

28/04/2023

Phó Gia Thụ đang tìm kiếm người phụ nữ giống với người vợ dưới quê của Tống Thư Ngạn.

Từ đâu có một cô bé bán thuốc lá tầm khoảng mười bốn, mười năm tuổi chạy đến hỏi: “ Tiên sinh, mua một bao thuốc đi.”

“Tôi không hút thuốc.” Phó Gia Thụ xua tay, ánh mắt chợt nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở bên ngoài cửa ra, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông cùng với chiếc xe đẩy đồ, nhìn có vẻ như đang đợi người.

Cô bé bán thuốc tiếp tục tìm kiếm người mua, hỏi liên tục năm sáu người, nhưng ai nấy cũng đều vội vội vàng vàng bước đi. Khi cô bé đi đến chỗ người phụ nữ kia, thì có một người đàn ông to béo đứng chặn trước mặt cô bé để chọn thuốc lá, ông ta cứ đứng đó chọn, bàn tay như cố ý chạm vào tay cô bé bán thuốc. Ông ta nắm chặt tay cô bé, cô bé hoảng sợ nhưng cũng không dám hét lên, giọng nói nghẹn lại: “Tiên sinh, xin hãy buông tay.”

Phó Gia Thụ thấy vậy liền bước nhanh đến.

“Tôi mua thuốc lá.”

Anh nghe thấy có một giọng nói phát ra còn nhanh hơn anh, cũng là: “Tôi mua thuốc lá.”

Một cánh tay trắng trẻo đưa đến chỗ bày thuốc lá, giọng nói lạnh lùng, có chút thiếu kiên nhẫn: “Muốn mua thì mua nhanh lên, không mua thì đi ra chỗ khác để cho người khác mua.”

Rõ ràng người phụ nữ này xinh đẹp đến nỗi làm người ta không thể dời mắt, người đàn ông này cũng là một tên quỷ háo sắc, cứ nhìn chăm chăm vào cô, nhìn cô, ông ta tự giác thu tay về.

Phó Gia Thụ cũng đi đến chỗ họ, nhìn người đàn ông dung tục kia, anh hỏi: “Anh mua xong chưa? Chọn xong rồi thì mua đi, không mua thì đừng có cản trở việc mua bán của người khác.”

“Mọi người mua đi, mọi người mua đi, được chưa.” Người đàn ông nói với cái giọng không mấy thoải mái, miễn cưỡng mà rời đi.

Cô bé thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiên sinh.”

giúp cô bé giải vây xong, người phụ nữ quay đầu nhìn người kéo đồ thuê cho mình một cái, sau đó cầm một bao thuốc lên và hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cô bé muốn nói gì đó, nhưng cuổi cùng nói: “Tám mươi xu.”

Tần Du đã quen với việc thanh toán điện tử, nên cô cảm thấy rất phiền phức với cách trả tiền bằng một đống xu của trăm năm trước. Cô mở chiếc túi nhỏ bên người ra, đếm đủ tám đồng mỗi đồng là mười xu đưa cho cô bé, rồi nhận lấy bao thuốc mà cô bé đưa cho.

Người bên cạnh nghe thấy, lập tức nói: “Tám đồng à, tôi cũng lấy một gói.”

“Không bán được đâu chú ạ. Tám đồng là tiền nhập hàng, nếu bán thì về tôi sẽ bị cha đánh chết đó.” Cô bé nói với người mua thuốc kia.

Tần Du nghe vậy, lại lấy hai đồng ra, để vào trong giỏ thuốc lá của cô bé: “Không thể làm ăn lỗ vốn được.”

Cô cầm thuốc lá đi, đưa lại cho người kéo đồ kia.

Người kéo đồ cười tươi như hoa, anh ta kéo hành lý cũng chỉ thu có hai đồng, bây giờ cầm được gói thuốc mười đồng, có thể không vui được sao, anh ta liên tục nói lời cảm ơn.

Tần Du đưa thuốc xong thì phát hiện có người đang nhìn mình, là người thanh niên kia, rõ ràng mới cách đây không lâu anh nói mình không hút thuốc, nhưng khi thấy cô bé kia bị quấy rối, vẫn chịu đứng ra giúp đỡ. Tần Du khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn với anh.

Phó Gia Thụ thấy người phụ nữ kia gật đầu, thì nở nụ cười đáp lại.

Nhìn thấy người càng ngày càng đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng thiếu phu nhân nhà họ Tống đâu, Phó Gia Thụ cảm thấy hơi bực dọc.

Lúc này có một người phụ nữ mặc áo khoác và váy hai dây, đầu tóc trải gọn gàng, trước trán có để tóc mái, cô ta từ trong bước ra, cả người vừa khô vừa gầy, làn da cũng không được trắng.

Đây chắc là mợ cả của nhà họ Tống rồi. Đã không còn ai phù hợp với miêu tả của Tống Thư Ngạn nữa.



Anh lấy ra một tờ giấy, đến trước mặt người phụ nữ nỏi: “Xin hỏi, cô có phải là mợ cả của nhà họ Tống không? Tôi là bạn của Tống Thư Ngạn, anh ấy có việc không đến đón cô được, nên nhờ tôi đến đón giùm.”

Người phụ nữ kia đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn anh: “Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải mợ Tống gia, cũng không biết Tống gia nào cả?”

“Nhận nhầm?”

Phó Gia Thụ nhìn chỗ này hiện tại đã chẳng còn ai đi ra nữa rồi, chuyến tàu tiếp theo phải đợi ngày mai mới có. Lẽ nào ban nãy khi giải vây cho cô bé kia, anh đã bỏ lỡ vị mợ cả kia rồi chăng. Không thể nào! Cô ấy suốt ngày ở trong nhà mà, sao có thể đi lung tung thế được.

Tần Du đứng ở kia đợi xe của nhà họ Tống, tên Tống Thư Ngạn này sao lại không đáng để tin thế chứ? Nếu năm phút nữa mà anh ấy còn không đến đón, thì cô sẽ tự bắt xe đi, dù sao cô cũng đã ngồi qua kiểu xe đó ở Hàng Châu rồi.

Lúc này cô chợt nghe thấy mấy câu “Mợ cả của Tống gia”, cô liền đi qua hỏi người đàn ông trẻ tuổi đang đầy sự phiền muộn kia: “Có phải là người anh muốn đón là tôi?”

Phó Gia Thụ quay đầu, là người phụ nữ đó.

Phó Gia Thụ không dám tin, chỉ dựa vào khí chất và nhan sắc của người này, sao Tống Thư Ngạn có thể bỏ chạy vào đêm tân hôn vậy, tốt xấu gì cũng phải tìm hiểu chút chứ. Huống hồ ban nãy cô gái này đã giải vây cho cô bé bán thuốc, còn rất có tấm lòng trượng nghĩa. Người phụ nữ thế này mà không cần, thì cần người như thế nào nữa.

Anh xác nhận lại lần nữa: “Tôi đến đón vợ của Tống Thư Ngạn.”

“Nhà họ Tống ở Ninh Ba, vợ của Tống Thư Ngạn, tôi là Tần Nhã Vận.” Xem ra Tống Thư Ngạn cũng không tệ, còn biết tìm người đến đón cô. Chỉ là người này thật không đáng tin cậy, sao không lấy tờ giấy ra sớm chút chứ.

Phó Gia Thụ không biết vợ của Tống Thư Ngạn tên là gì, đến cả bản thân anh cũng chẳng biết tên của đối phương nữa là. Nhưng anh biết vị mợ cả này họ Tần, dù sao hai nhà Tống Tần kết thông gia, đó là chuyện mọi người đã biết từ lâu.

Người này thật sự là vợ của Tống Thư Ngạn, Phó Gia Thụ với phong thái của chủ nhà, đã để lại cho đối phương một ấn tượng xấu, cảm thấy có chút tội lỗi, anh nói: “Thật ngại quá, tôi nhận nhầm rồi.”

“Không sao.” Tần Du cũng có chút ấn tượng tốt với người đàn ông trẻ tuổi đã giúp giải vây cho cô bé ban nãy.

“Chỉ có mình cô sao?” Phó Gia Thụ cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô lại không mang theo người hầu.

Tần Du nói lý do đã nói với Đại thái thái cho Phó Gia Thụ nghe lần nữa: “Nghe nói những người được học qua giáo dục của Tây Dương sẽ độc lập hơn, không thích có quá nhiều người bước vào cuộc sống của họ. Giữa tôi và Đại thiếu gia đã có hiểu lầm, bớt đi một người lạ, dù sao cũng sẽ bớt đi được một số chuyện.”

Nghe cô nói vậy, Tống Thư Ngạn ngược lại quá trẻ con.

Tần Du hỏi anh: “Tôi vẫn chưa biết họ tên của tiên sinh?”

“Phó Gia Thụ, tôi và anh Thư Ngạn cùng nhau du học ở Mỹ. Anh ấy đi kiểm tra tình hình kinh doanh ở Vũ Hán, cho nên bảo tôi đến đón cô.”

“Được, cảm ơn!”

Tần Du dùng đầu gối cũng nghĩ ra được Tống Thư Ngạn tưởng rằng cô sẽ bám dính lấy anh ấy, cho nên để cô bơ vơ vài ngày. Đây có được tính là cuộc chiến tâm lí không?

Tần Du đi theo Phó Gia Thụ đến một chiếc xe Ford Grand Torino màu xanh bảo thạch .

Không đúng! Ở thời đại này, đây là chiếc xe mẫu mã mới nhất. Là một người làm trong ngành công nghiệp xe hơi, ở thời đại này Tần Du thật may mắn khi có thể nhìn thấy chiếc xe vàng bóng một thời sau đó không còn xuất đầu lộ diện nữa. Xưởng xe hơi này chỉ tồn tại ba mươi bảy năm, có một kiểu xe kinh điển. Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe Grand Torino này, Tần Du đều bị những đường vân rất có linh khí của nó thu hút. Cô vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc vì xưởng xe hơi này không vượt qua được thời kì ba mươi năm kinh tế suy thoái.

Thấy Tần Du dừng ở trước xe ngắm hồi lâu, Phó Gia Thụ cảm thấy, vợ của Tống Thư Ngạn quả thực chưa từng trải sự đời, vì một chiếc xe mà cảm thấy mới mẻ.

Phó Gia Thụ bảo người kéo đồ mang hành lí của Tần Du ra ghế sau, anh nói với Tần Du: “Chị dâu, lên xe đi!”



“Ồ! Được!”

Tần Du mở cửa ghế lái phụ, bước lên xe, cô thắt dây an toàn theo thói quen, nhưng không thắt được.

Phó Gia Thụ nhìn hành động kỳ lạ của cô, cười nói: “Cô đây là….”

“Có tay cầm không, có phải nên kéo một chút không?” Tần Du viện lý do.

Phó Gia Thụ chỉ chỉ, cuối cùng Tần Du đã nhìn thấy một cái tay cầm, cô đưa tay nắm lấy, thấy vẻ mặt tươi cười của Phó Gia Thụ, Tần Du thầm khóc trong lòng. Là một giám đốc của một tập đoàn xe hơi, kinh doanh quản lý bảy xưởng xe hơi trên toàn cầu, cũng là người phụ nữ hạng top trong lĩnh vực xe hơi trong nước. Cô thật không ngờ có một ngày mình sẽ bị xem thành một kẻ quê mùa không hiểu biết về xe hơi như vậy.

Phó Gia Thụ lái xe rời đi, mặt đường ở thời đại này đa số là đường cát đá. Chiếc xe này lại có tính đàn hồi, nhưng vì mặt đường quá cứng nên đã sóc nảy liên tục, đã vậy còn không có dây an toàn, quả thật phải giữ chặt tay cầm, nếu không đầu sẽ đụng vào nóc xe.

“Đợi lát nữa đến đường Thủy Môn Thinh là đỡ rồi, nếu cô say xe thì nói tôi nhé.” Phó Gia Thụ cho rằng cô mới ngồi xe lần đầu, cho nên có hơi hồi hộp căng thẳng.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, lần đầu tiên Tần Du bị nói là say xe, cô thật muốn đề nghị anh lắp thêm dây an toàn trên xe, rõ ràng nó đã được phát minh rất lâu rồi mà.

Tần Du cúi đầu nhìn bảng điều khiển trong xe, nhưng thật xin lỗi là không có bảng điểu khiển, không có bảng hiển thị thời gian và tốc độ, chỉ có vài công tắc đóng mở và vô lăng mà thôi. Vô lăng dài, kéo gậy để phanh lại, giẫm bàn đạp để đổi số.

Phó Gia Thụ lái xe, mà lái xe là một công việc không dễ dàng, cần tay chân phải phối hợp với nhau, cho nên những nhà có tiền đều thích thuê tài xế lái. Anh thích chơi những loại máy móc này, nên để bản thân tự lái.

Anh thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bèn hỏi: “Lần đầu tiên thấy sao?”

Món “đồ chơi” này, Tần Du chỉ thấy qua ở bảo tàng xe, kiếp trước có thể lái loại xe này trên đường đều là được sản xuất vào những năm năm mươi, sau mươi. Loại xe những năm hai mươi này, chỉ có thể xem, không thể sờ, dù biết được nguyên lí hoạt động của nó, nhưng thực sự lái thì chưa từng trải nghiệm qua. Cô gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Thấy cô có hứng thú, trên đường đi Phó Gia Thụ cũng cảm thấy chán, nên giới thiệu cho cô cách lái xe này như thế nào.

Muốn đổi số phải hai chân giẫm ly hợp, lùi số thì phải thêm dầu. Tần Du nhíu mày, một tay lái lụa như cô gặp phải món đồ cổ này, có vẻ lái không nổi rồi!

Nhìn thấy cô nhíu mày suy tư, Phó Gia Thụ chợt ngộ ra. Bởi vì anh thích máy móc nên nói rất nhập tâm, người ta là một cô gái, chỉ cảm thấy mới mẻ mà thôi, nói nhiều như vậy chẳng phải rất vô vị sao. Anh cười xin lỗi: “Có phải rất chán không?”

“Không có, chỉ là tôi đang nghĩ, vừa là ngón chân, vừa là gót chân, còn phải tránh không được giẫm nhầm, thực sự rất dễ xảy ra sai sót. Trong tình huống cấp bách, rất dễ bị nhầm.”

Cho nên thiết kế của chiếc xe này có vấn đề rất lớn, đây đều là những mối họa không an toàn, chẳng trách sau này đều sửa đổi hết.

Phó Gia Thụ nghe cô nói vậy, lập tức tiếp lời: “Vấn đề là nếu không thiết kế như vậy thì không cách nào đạt được hiệu quả của phanh.”

Tần Du lập tức muốn phản bác, đầu cô hiện ra đều là những nguyên lí hệ thống khống chế điện khí. Nhưng đây là một trăm năm trước. Chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa gần được. Bảo cô lái loại xe này, cô sẽ nổi giận muốn đập vô lăng ngay.

Phó Gia Thụ tưởng rằng cô đã bị đả kích vì lời giải thích của mình: “Thực ra cách nghĩ của cô là đúng, vấn đề này quả thật cần phải giải quyết.”

“Có giải quyết cũng là xưởng xe hơi giải quyết.”

Phó Gia Thụ cười: “Cô nói đúng lắm.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Phó Gia Thụ chuyển hướng rẽ ngoặt, Tần Du nhìn thấy trên bức tường ở trước cửa viết rõ dòng chữ “Khách sạn Vân Hải”.

Chiếc xe đi xuyên qua con đường cây cối rậm rạp, phía trước hiện ra một trang viên được thiết kế theo kiểu Pháp. Nơi anh dừng xe có hai người Ấn Độ trùm đầu đứng ở cửa, chính giữa là cánh cửa kính xoay tròn.

Cái này, đưa cô đến khách sạn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Người Vợ Thời Kỳ Dân Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook