Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80: Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 43: Kết Thúc
Nhất Đóa Hảo Vân
27/09/2024
Triệu Hoa viết xong liền đưa cho Tống Ngọc Lan xem. Cô chỉ ra hai chỗ cần chỉnh sửa về cách hành văn. Sau khi sửa lại thì Triệu Hoa viết lại ba bản.
Tống Ngọc Lan cũng viết ba bản cam kết, hứa rằng nếu nhà họ Triệu không gây sự nữa thì bản nhận tội sẽ không bao giờ được giao cho công an.
Cả hai bên ký tên rồi ấn dấu tay.
Lão thôn trưởng giữ một bản, còn hai bản kia được giao cho hai gia đình.
Lão thôn trưởng yêu cầu nhà họ Triệu phải xin lỗi Tống Ngọc Lan, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Chiều hôm đó, từ nhà họ Triệu vang lên tiếng la hét, đánh đập. Nhà họ Triệu ở cuối làng, mặc dù dân làng nghe thấy nhưng chẳng ai buồn đến xem.
Tống Ngọc Lan thu xếp xong chuyện ở nhà, rồi dẫn bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh đến nhà lão thôn trưởng. Trên tay cô còn mang theo hai bó mì sợi và hai cân gạo, đều là thứ có giá trị ở thập niên 80 này.
Khi ba người đến nơi, Vương Phân đang ở ngoài sân cho gà ăn, nhìn thấy ba người mang theo quà tới liền cười tươi nói: "Cha chồng tôi nói nói thể nào mọi người cũng sẽ đến, quả nhiên đoán không sai!"
Tống Ngọc Lan hơi nhướng mày, từ lúc ở trong đội thì cô đã nhận ra rằng thôn trưởng Hoàng không phải người bình thường. Trong sách không nhắc nhiều về ông, chỉ nói rằng sau khi nhà họ Tống gặp nạn thì chính lão thôn trưởng đã dẫn dân làng đi đòi lại công bằng cho họ. Cuối cùng, Ngô Nhị Ngưu bị xử tử. Đây chỉ là một chi tiết nhỏ trong phần kết, nhưng đủ để thấy lão thôn trưởng là người chính trực và đáng tin cậy.
Lão thôn trưởng ngồi trong nhà, đợi ba người vào. Ông vẫy tay gọi Tống Ngọc Cảnh lại gần: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Sao không đi học?"
Đây là lời nhắc khéo bà nội Tống.
Bà nội Tống nhanh chóng đáp: "Sang năm tôi sẽ cho thằng bé đi học. Với lại Ngọc Lan cũng vừa làm lại hộ khẩu cho nó rồi, đổi tên thằng bé thành Tống Ngọc Cảnh."
"Ngọc Cảnh." Lão thôn trưởng nhắc lại, rồi nhìn Tống Ngọc Lan: "Tên hay đấy."
Tống Ngọc Lan nhanh chóng đặt mì và gạo lên bàn, nói với giọng chân thành: "Hôm nay may mà có ông, cháu cảm ơn ông rất nhiều."
Lão thôn trưởng xua tay: "Ngọc Cảnh, ra ngoài chơi với anh Hoàng Trúc đi."
Tống Ngọc Cảnh nhìn Tống Ngọc Lan, thấy chị ra hiệu đồng ý, liền chạy ra ngoài chơi.
"Ngồi đi." Lão thôn trưởng chỉ vào chỗ ngồi dành cho khách, nói với bà nội Tống và Tống Ngọc Lan.
Sau khi hai người ngồi xuống, ông ấy liền hỏi: "Năm nay Ngọc Lan bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, 18." Tống Ngọc Lan trả lời.
"18 rồi, cháu có dự định gì cho tương lai chưa?"
Trước câu hỏi của lão thôn trưởng, Tống Ngọc Lan ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông và nghiêm túc trả lời: "Ông ạ, chuyện của Triệu Kiến Quốc khiến cháu cảm thấy bất an. Nó cũng giúp cháu nhận ra tầm quan trọng của việc học, biết nó có thể thay đổi số phận. Vì vậy, cháu dự định sang năm sẽ quay lại trường học, cố gắng thi đỗ vào một trường đại học tốt, để sau này có thể góp phần xây dựng đất nước."
Tống Ngọc Lan cũng viết ba bản cam kết, hứa rằng nếu nhà họ Triệu không gây sự nữa thì bản nhận tội sẽ không bao giờ được giao cho công an.
Cả hai bên ký tên rồi ấn dấu tay.
Lão thôn trưởng giữ một bản, còn hai bản kia được giao cho hai gia đình.
Lão thôn trưởng yêu cầu nhà họ Triệu phải xin lỗi Tống Ngọc Lan, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Chiều hôm đó, từ nhà họ Triệu vang lên tiếng la hét, đánh đập. Nhà họ Triệu ở cuối làng, mặc dù dân làng nghe thấy nhưng chẳng ai buồn đến xem.
Tống Ngọc Lan thu xếp xong chuyện ở nhà, rồi dẫn bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh đến nhà lão thôn trưởng. Trên tay cô còn mang theo hai bó mì sợi và hai cân gạo, đều là thứ có giá trị ở thập niên 80 này.
Khi ba người đến nơi, Vương Phân đang ở ngoài sân cho gà ăn, nhìn thấy ba người mang theo quà tới liền cười tươi nói: "Cha chồng tôi nói nói thể nào mọi người cũng sẽ đến, quả nhiên đoán không sai!"
Tống Ngọc Lan hơi nhướng mày, từ lúc ở trong đội thì cô đã nhận ra rằng thôn trưởng Hoàng không phải người bình thường. Trong sách không nhắc nhiều về ông, chỉ nói rằng sau khi nhà họ Tống gặp nạn thì chính lão thôn trưởng đã dẫn dân làng đi đòi lại công bằng cho họ. Cuối cùng, Ngô Nhị Ngưu bị xử tử. Đây chỉ là một chi tiết nhỏ trong phần kết, nhưng đủ để thấy lão thôn trưởng là người chính trực và đáng tin cậy.
Lão thôn trưởng ngồi trong nhà, đợi ba người vào. Ông vẫy tay gọi Tống Ngọc Cảnh lại gần: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Sao không đi học?"
Đây là lời nhắc khéo bà nội Tống.
Bà nội Tống nhanh chóng đáp: "Sang năm tôi sẽ cho thằng bé đi học. Với lại Ngọc Lan cũng vừa làm lại hộ khẩu cho nó rồi, đổi tên thằng bé thành Tống Ngọc Cảnh."
"Ngọc Cảnh." Lão thôn trưởng nhắc lại, rồi nhìn Tống Ngọc Lan: "Tên hay đấy."
Tống Ngọc Lan nhanh chóng đặt mì và gạo lên bàn, nói với giọng chân thành: "Hôm nay may mà có ông, cháu cảm ơn ông rất nhiều."
Lão thôn trưởng xua tay: "Ngọc Cảnh, ra ngoài chơi với anh Hoàng Trúc đi."
Tống Ngọc Cảnh nhìn Tống Ngọc Lan, thấy chị ra hiệu đồng ý, liền chạy ra ngoài chơi.
"Ngồi đi." Lão thôn trưởng chỉ vào chỗ ngồi dành cho khách, nói với bà nội Tống và Tống Ngọc Lan.
Sau khi hai người ngồi xuống, ông ấy liền hỏi: "Năm nay Ngọc Lan bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, 18." Tống Ngọc Lan trả lời.
"18 rồi, cháu có dự định gì cho tương lai chưa?"
Trước câu hỏi của lão thôn trưởng, Tống Ngọc Lan ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông và nghiêm túc trả lời: "Ông ạ, chuyện của Triệu Kiến Quốc khiến cháu cảm thấy bất an. Nó cũng giúp cháu nhận ra tầm quan trọng của việc học, biết nó có thể thay đổi số phận. Vì vậy, cháu dự định sang năm sẽ quay lại trường học, cố gắng thi đỗ vào một trường đại học tốt, để sau này có thể góp phần xây dựng đất nước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.