Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80: Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 20: Tất Nhiên Là Bà Tin Cháu Rồi
Nhất Đóa Hảo Vân
24/09/2024
"Con cũng nóng, mẹ ơi." Chỉ khi trước mặt mẹ thì Tống Tiểu Cẩu mới dám bộc lộ sự trẻ con của mình.
Lưu Xuân liếc mắt nhìn cậu: "Cả mặt mũi, tay chân dính đầy bùn đất thế kia, có phải lén ăn khoai của chị con không?" Tuy mắng yêu vậy nhưng Lưu Xuân vẫn dùng vạt áo ngoài lau mặt cho cậu.
Tống Tiểu Cẩu cười đáp: "Là chị cho con ăn đấy, không phải lén đâu."
Tống Ngọc Lan cũng lên tiếng: "Đúng đó mẹ, con không đói, con chủ động cho em ăn mà."
"Con cứ chiều nó như thế." Lưu Xuân tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương khi nhìn Tống Tiểu Cẩu.
Bà nội Tống tuy là chủ gia đình, nhưng bà không hề thiên vị. Ngoài Tống Ngọc Lan được ưu ái vì lý do đặc biệt thì cả nhà đều được đối xử công bằng.
Lưu Xuân cũng không phải là người trọng nam khinh nữ, nhưng giữa hai đứa trẻ, bà luôn thấy thương cho Tống Tiểu Cẩu gầy gò hơn.
Đang nói chuyện, Tống Đại Cường đã vác một khúc gỗ lớn đến gần: "Đi thôi, về nhà nào!"
Tống Ngọc Lan định lấy giúp gùi của Tống Tiểu Cẩu, nhưng cậu bé đã chạy thật nhanh, còn thoăn thoắt hơn cả cô đang đi tay không. Đối với cậu thì con đường lên núi quen thuộc như lòng bàn tay.
Tống Ngọc Lan đành bỏ tay xuống, không làm gì nữa.
Về đến nhà, cô gọi mọi người tụ tập trong phòng khách.
Tống Tiểu Cẩu lấy những cây linh chi đen ra
Tống Ngọc Lan lặp lại lý do mà cô đã nói với Tống Tiểu Cẩu trước đó, "Con đã đọc trong sách đông y, đây là dược liệu quý, rất có giá trị."
Tống Đại Cường suýt nữa thì bật cười, nhưng bị bà nội Tống lườm một cái, ông mới kìm lại được.
Bà nội Tống nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt đầy trìu mến: "Ngọc Lan đúng là thông minh, nhưng dược liệu quý này không ngon lắm đâu, mấy người trong làng đều đã thử rồi, vừa đắng mà lại còn chát."
Bà nội nghĩ rằng Tống Ngọc Lan hái linh chi về để ăn, nên mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Tống Ngọc Lan dở khóc dở cười: "Bà ơi, bà có tin cháu không?"
"Tin chứ, tất nhiên là bà tin cháu rồi." Bà nội Tống không chút do dự, gật đầu chắc nịch.
"Vậy ngày mai mình lên huyện bán thử xem, xem nó có giá trị thật không." Cô không biết rõ giá trị của linh chi đen, nên không dám khẳng định trước.
"Ồ, cháu muốn lên huyện à? Mùa đông cũng sắp tới rồi, cũng đến lúc mua cho cháu vài bộ quần áo mới. Được, ngày mai bà sẽ dẫn cháu đi huyện một chuyến." Bà nội Tống gật gù rồi đứng dậy đi vào phòng.
Tống Ngọc Lan sững sờ: "Chẳng lẽ vừa rồi con chưa nói rõ hay sao? Bố mẹ, hai người có hiểu con đang nói gì không? Đây là dược liệu quý có giá trị mà!"
Lưu Xuân liếc mắt nhìn cậu: "Cả mặt mũi, tay chân dính đầy bùn đất thế kia, có phải lén ăn khoai của chị con không?" Tuy mắng yêu vậy nhưng Lưu Xuân vẫn dùng vạt áo ngoài lau mặt cho cậu.
Tống Tiểu Cẩu cười đáp: "Là chị cho con ăn đấy, không phải lén đâu."
Tống Ngọc Lan cũng lên tiếng: "Đúng đó mẹ, con không đói, con chủ động cho em ăn mà."
"Con cứ chiều nó như thế." Lưu Xuân tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương khi nhìn Tống Tiểu Cẩu.
Bà nội Tống tuy là chủ gia đình, nhưng bà không hề thiên vị. Ngoài Tống Ngọc Lan được ưu ái vì lý do đặc biệt thì cả nhà đều được đối xử công bằng.
Lưu Xuân cũng không phải là người trọng nam khinh nữ, nhưng giữa hai đứa trẻ, bà luôn thấy thương cho Tống Tiểu Cẩu gầy gò hơn.
Đang nói chuyện, Tống Đại Cường đã vác một khúc gỗ lớn đến gần: "Đi thôi, về nhà nào!"
Tống Ngọc Lan định lấy giúp gùi của Tống Tiểu Cẩu, nhưng cậu bé đã chạy thật nhanh, còn thoăn thoắt hơn cả cô đang đi tay không. Đối với cậu thì con đường lên núi quen thuộc như lòng bàn tay.
Tống Ngọc Lan đành bỏ tay xuống, không làm gì nữa.
Về đến nhà, cô gọi mọi người tụ tập trong phòng khách.
Tống Tiểu Cẩu lấy những cây linh chi đen ra
Tống Ngọc Lan lặp lại lý do mà cô đã nói với Tống Tiểu Cẩu trước đó, "Con đã đọc trong sách đông y, đây là dược liệu quý, rất có giá trị."
Tống Đại Cường suýt nữa thì bật cười, nhưng bị bà nội Tống lườm một cái, ông mới kìm lại được.
Bà nội Tống nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt đầy trìu mến: "Ngọc Lan đúng là thông minh, nhưng dược liệu quý này không ngon lắm đâu, mấy người trong làng đều đã thử rồi, vừa đắng mà lại còn chát."
Bà nội nghĩ rằng Tống Ngọc Lan hái linh chi về để ăn, nên mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Tống Ngọc Lan dở khóc dở cười: "Bà ơi, bà có tin cháu không?"
"Tin chứ, tất nhiên là bà tin cháu rồi." Bà nội Tống không chút do dự, gật đầu chắc nịch.
"Vậy ngày mai mình lên huyện bán thử xem, xem nó có giá trị thật không." Cô không biết rõ giá trị của linh chi đen, nên không dám khẳng định trước.
"Ồ, cháu muốn lên huyện à? Mùa đông cũng sắp tới rồi, cũng đến lúc mua cho cháu vài bộ quần áo mới. Được, ngày mai bà sẽ dẫn cháu đi huyện một chuyến." Bà nội Tống gật gù rồi đứng dậy đi vào phòng.
Tống Ngọc Lan sững sờ: "Chẳng lẽ vừa rồi con chưa nói rõ hay sao? Bố mẹ, hai người có hiểu con đang nói gì không? Đây là dược liệu quý có giá trị mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.