Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y
Chương 12: Chương 6-2
Mỹ Nhân Vô Sương
31/10/2021
Ông chủ Phương nhận được điện thoại từ trường học, nói là đã tìm được
học sinh cứu con mình, hơn nữa còn bảo chú ấy vào buổi chiều nhớ đến
trường học một chuyến.
Ông chủ Phương thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc ngày hôm qua như còn rõ ràng trước mắt chú ấy. Tối hôm qua chú gặp ác mộng, thấy con trai không được cứu, cái phổi nứt nẻ trong mộng khiến chú ấy sau khi tỉnh lại vẫn còn run rẩy, một thân toàn mồ hôi lạnh.
Sau khi tỉnh dậy, chú ấy lập tức viết thư cảm ơn, hơn nữa còn muốn gặp lại cô bé tốt bụng không biết tên kia để cảm tạ.
Nghĩ vậy, ông chủ Phương sờ sờ cậu bé đang im lặng mân mê khối Rubik bên cạnh: "Buổi chiều ba ba mang Khoái Nhạc đi gặp chị gái ngày hôm qua có được không?"
Tiểu Khoái Nhạc rất thích chị gái ngày hôm qua nên khi vừa nghe ba ba nói gì, đôi mắt to tròn của cậu lập tức sáng lên, giọng nói non nớt trả lời: "Được ạ, con còn muốn cho chị gái kẹo nữa."
Buổi chiều, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm cùng nhau nghênh đón vị lãnh đạo cấp trên. Cùng lúc đó, ông chủ Phương cũng đẩy Tiểu Khoái Nhạc tới trường.
Lần này, trường Trung học Tam Trung là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh. Nghe ngữ khí của lãnh đạo, hiệu trưởng cảm thấy lần bình chọn này có chút khó khăn. Khi thấy ông chủ Phương xuất hiện, nét mặt ông ta nhịn không được mà lộ ra vui mừng, hy vọng một lát nữa ông chủ Phương có thể vì trường học mà nói nhiều lời một chút.
Hiệu trưởng tìm người gọi Triệu Ưu Ưu đến.
Triệu Ưu Ưu được một cô giáo gọi tên từ bên ngoài phòng học. Khi nghe thấy phụ huynh viết thư cảm ơn đã tới, muốn gặp cô ta để cảm tạ thì cô ta cả kinh, cả người đều phát run.
"Cô, em.. em vẫn muốn học tiếp."
"Không quan trọng, chỉ kéo dài một chút mà thôi. Vị phụ huynh kia còn cố ý mang đứa bé tới trường để cảm ơn em nữa, em cùng cô mau đi qua đó đi." Cô giáo nói.
Triệu Ưu Ưu căn bản không nghĩ đến việc này. Cô ta làm quái nào có thể ngờ được vị phụ huynh kia sẽ còn tới trường học nữa chứ. Chỉ cần mặt đối mặt, mọi người liền biết cô ta mạo nhận cứu người.
Cô ta không thể đi!
"Làm sao vậy? Em không cần lo lắng, chủ nhiệm lớp cũng đã đồng ý, hiệu trưởng cũng ở đây, đừng để mọi người đợi lâu." Rõ ràng đây là chuyện tốt, nhưng cô giáo không hiểu vì sao học sinh này cứ cọ tới cọ lui mãi không chịu đi.
Nghe được hiệu trưởng cũng ở đấy, sắc mặt Triệu Ưu Ưu tái nhợt. Thời tiết nóng bức như vậy, nhưng cô ta lại thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Ông chủ Phương đang kể lại chuyện nguy hiểm đã xảy ra ngày hôm qua cho hiệu trưởng cùng lãnh đạo nghe. Vừa lúc trước cửa phòng nghỉ, cô giáo rời đi lúc nãy có dẫn thêm một học sinh tiến vào.
Đối phương mặc đồng phục trường Trung học Nhất Trung, dáng người mảnh khảnh, đang cúi đầu xuống.
Ông chủ Phương vội vàng đứng lên.
Cô giáo nhìn Triệu Ưu Ưu đang cúi đầu hừ một tiếng, sau đó lặng lẽ dùng tay ở sau lưng đẩy đẩy cô ta. Sao lại như thế này? Bộ dáng sợ hãi rụt rè thế kia, rất khiến người ta không thể hình dung được bộ dáng cô ta liều mình, quyết đoán mà lao ra đường cái cứu người.
Bả vai Triệu Ưu Ưu run rẩy, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước mắt.
Cô ta bị dọa đến phát khóc.
Mà ông chủ Phương khi thấy vị học sinh trước mặt này, chú ấy theo bản năng nhíu mày: "Cô gái này không phải ân nhân cứu mạng của tôi, trường học của mấy người có phải là nhầm rồi hay không?"
Diện mạo của vị học sinh trước mặt này so với ân nhân cứu mạng của chú á? Còn kém xa.
"Không phải chị gái xinh đẹp kia."
Mà ở bên cạnh, thanh âm non nớt vang lên. Bàn tay nhỏ múp thịt của Tiểu Khoái Nhạc nắm chặt hai viên kẹo, vì không thấy Tô Từ, miệng nhỏ của cậu hơi chu lên.
Hiệu trưởng chú ý tới ánh mắt của lãnh đạo, sắc mặt ông ta xấu hổ, khó xử đến không chịu được.
* * *
Gần một buổi chiều, câu chuyện cứu người hoàn toàn bị lật ngược.
Chuyện Triệu Ưu Ưu mạo nhận cứu người bị người ta đăng lên diễn đàn trong trường, khiến mọi người bắt đầu châm chọc.
Lăng Huệ ngồi cùng bàn nhìn đôi mắt đỏ hồng của Triệu Ưu Ưu, cô thở dài, cũng không biết nên đi an ủi như thế nào, chỉ có thể đưa khăn giấy cho cô ta.
"Vào buổi sáng ngày hôm qua, mình đúng thật có giúp đỡ một đứa bé. Đối phương té ngã, mình đỡ cậu bé dậy, còn giúp cậu bé cầm máu. Buổi sáng hôm nay cậu lại hỏi mình có phải mình đã cứu một cậu bé hay không, mình cho rằng chuyện cậu đang nói chính là chuyện này. Mình thật sự không biết sẽ có chuyện trùng hợp như vậy." Triệu Ưu Ưu giải thích với Lăng Huệ, thanh âm vừa đủ để bạn học xung quanh đều nghe.
"Dùng đầu liền biết, chỉ là đỡ một cậu bé đứng dậy, nhà người ta sẽ viết thư cảm ơn gửi đến trường học sao?" Có người lạnh lùng chế giễu.
"Không phải cô ta đi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm à? Tôi không tin chủ nhiệm không hỏi cô ta cho ra ngô ra khoai."
"Khẳng định có hỏi, nhưng cô ta là muốn cướp công nha."
"Tôi nghe nói hôm nay ở đây không chỉ có phóng viên, mà còn có lãnh đạo cấp trên nữa. Chuyện trường học bị người ta vạch trần mạo nhận cứu người như vậy, đích thực là tát thẳng vào mặt trường của chúng ta."
"Tôi cũng cảm thấy thật mất mặt. Lúc vị phụ huynh kia nói trường học nhận sai người rồi, đến đầu ngón chân của tôi cũng cảm thấy xấu hổ."
"Sáng nay không phải nói, Triệu Ưu Ưu sẽ có mặt trên bảng vàng danh dự sao? Chắc chắn lòng tham hư vinh của cô ta trỗi dậy, vì muốn nằm trong bảng vàng danh dự nên mới mạo nhận cứu người."
Nghe thanh âm bàn tán xung quanh, cảm nhận được từng đợt ánh mắt châm chọc, mặt Triệu Ưu Ưu đỏ tới tận mang tai, cô ta xấu hổ đến mức lại nhỏ giọng khóc lên.
"Cô ta còn khóc cái gì, người xui xẻo nhất chính là người bị cô ta mạo nhận, Ok?"
"Nên khóc nhất chính là hiệu trưởng mới đúng! Nghe nói lúc hiệu trưởng tiễn lãnh đạo đi, sắc mặt của ông ấy vẫn câm câm."
"Không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng cho phận làm hiệu trưởng của ổng là sao ta."
"Ôm hiệu trưởng một cái."
* * *
Phía sau, Tô Từ ghé vào lồng ngực của Lục Chiết. Có vài người phát hiện ra cô, nhưng họ chỉ kinh ngạc mà nhìn thêm vài lần, chứ không lắm miệng nói gì cả.
Dù sao thì, Lục Chiết ngồi bên cạnh Lý Đống Lương, ai dám hó hé một câu về con thỏ, tiểu bá vương lập tức đứng lên bày ra tư thế muốn đánh nhau. Đối với cái vị hộ thỏ sứ giả này, ai cũng không dám hừ ra tiếng.
Chân nhỏ của Tô Từ giật giật, tiểu hồ lô ở bên trên càng lả lướt tinh xảo. Cô dựng hai lỗ tai lên, thích thú mà nghe bát quái của Triệu Ưu Ưu.
Không nghĩ tới trong một buổi chiều thôi mà nữ chủ đã bị lật xe rồi sao?
Nghe bọn họ nói vị phụ huynh kia mang theo một đứa bé ngồi xe lăn đi tới, Tô Từ không nghĩ tới cô ăn dưa lại ăn ngay trên đầu của mình, thì ra ân nhân cứu mạng mà họ nói chính là cô.
Nghĩ đến ngày hôm qua bản thân mình trộm đồng phục của Lục Chiết, khó trách đối phương sẽ hiểu lầm cô là học sinh trường Nhất Trung.
Nhưng Triệu Ưu Ưu mạo nhận cô, What? Nếu đúng vậy thì quả thật cô ta bị vạch trần, bị vả thẳng vào mặt là rất đúng.
Hừ.
Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, cô còn vì cứu người mà té một cái. Nếu công lao thật sự bị Triệu Ưu Ưu cướp mất, cô xác thật sẽ nôn đến chết.
Tô Từ bị ngón tay thon dài của Lục Chiết gãi nhẹ đỉnh tai, thoải mái đến mức kêu hừ hừ, thân thể vẫn mềm mại như cũ.
Vừa rồi lúc lên lớp, hắn là một bên nghe giảng bài, một bên lại dùng tay nhéo nhẹ đỉnh lỗ tai của cô, khiến thân thể của cô vẫn luôn nhũn hết cả ra.
Đã nói, không cần chơi đỉnh lỗ tai của cô mà!
Ông chủ Phương thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc ngày hôm qua như còn rõ ràng trước mắt chú ấy. Tối hôm qua chú gặp ác mộng, thấy con trai không được cứu, cái phổi nứt nẻ trong mộng khiến chú ấy sau khi tỉnh lại vẫn còn run rẩy, một thân toàn mồ hôi lạnh.
Sau khi tỉnh dậy, chú ấy lập tức viết thư cảm ơn, hơn nữa còn muốn gặp lại cô bé tốt bụng không biết tên kia để cảm tạ.
Nghĩ vậy, ông chủ Phương sờ sờ cậu bé đang im lặng mân mê khối Rubik bên cạnh: "Buổi chiều ba ba mang Khoái Nhạc đi gặp chị gái ngày hôm qua có được không?"
Tiểu Khoái Nhạc rất thích chị gái ngày hôm qua nên khi vừa nghe ba ba nói gì, đôi mắt to tròn của cậu lập tức sáng lên, giọng nói non nớt trả lời: "Được ạ, con còn muốn cho chị gái kẹo nữa."
Buổi chiều, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm cùng nhau nghênh đón vị lãnh đạo cấp trên. Cùng lúc đó, ông chủ Phương cũng đẩy Tiểu Khoái Nhạc tới trường.
Lần này, trường Trung học Tam Trung là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh. Nghe ngữ khí của lãnh đạo, hiệu trưởng cảm thấy lần bình chọn này có chút khó khăn. Khi thấy ông chủ Phương xuất hiện, nét mặt ông ta nhịn không được mà lộ ra vui mừng, hy vọng một lát nữa ông chủ Phương có thể vì trường học mà nói nhiều lời một chút.
Hiệu trưởng tìm người gọi Triệu Ưu Ưu đến.
Triệu Ưu Ưu được một cô giáo gọi tên từ bên ngoài phòng học. Khi nghe thấy phụ huynh viết thư cảm ơn đã tới, muốn gặp cô ta để cảm tạ thì cô ta cả kinh, cả người đều phát run.
"Cô, em.. em vẫn muốn học tiếp."
"Không quan trọng, chỉ kéo dài một chút mà thôi. Vị phụ huynh kia còn cố ý mang đứa bé tới trường để cảm ơn em nữa, em cùng cô mau đi qua đó đi." Cô giáo nói.
Triệu Ưu Ưu căn bản không nghĩ đến việc này. Cô ta làm quái nào có thể ngờ được vị phụ huynh kia sẽ còn tới trường học nữa chứ. Chỉ cần mặt đối mặt, mọi người liền biết cô ta mạo nhận cứu người.
Cô ta không thể đi!
"Làm sao vậy? Em không cần lo lắng, chủ nhiệm lớp cũng đã đồng ý, hiệu trưởng cũng ở đây, đừng để mọi người đợi lâu." Rõ ràng đây là chuyện tốt, nhưng cô giáo không hiểu vì sao học sinh này cứ cọ tới cọ lui mãi không chịu đi.
Nghe được hiệu trưởng cũng ở đấy, sắc mặt Triệu Ưu Ưu tái nhợt. Thời tiết nóng bức như vậy, nhưng cô ta lại thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Ông chủ Phương đang kể lại chuyện nguy hiểm đã xảy ra ngày hôm qua cho hiệu trưởng cùng lãnh đạo nghe. Vừa lúc trước cửa phòng nghỉ, cô giáo rời đi lúc nãy có dẫn thêm một học sinh tiến vào.
Đối phương mặc đồng phục trường Trung học Nhất Trung, dáng người mảnh khảnh, đang cúi đầu xuống.
Ông chủ Phương vội vàng đứng lên.
Cô giáo nhìn Triệu Ưu Ưu đang cúi đầu hừ một tiếng, sau đó lặng lẽ dùng tay ở sau lưng đẩy đẩy cô ta. Sao lại như thế này? Bộ dáng sợ hãi rụt rè thế kia, rất khiến người ta không thể hình dung được bộ dáng cô ta liều mình, quyết đoán mà lao ra đường cái cứu người.
Bả vai Triệu Ưu Ưu run rẩy, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là nước mắt.
Cô ta bị dọa đến phát khóc.
Mà ông chủ Phương khi thấy vị học sinh trước mặt này, chú ấy theo bản năng nhíu mày: "Cô gái này không phải ân nhân cứu mạng của tôi, trường học của mấy người có phải là nhầm rồi hay không?"
Diện mạo của vị học sinh trước mặt này so với ân nhân cứu mạng của chú á? Còn kém xa.
"Không phải chị gái xinh đẹp kia."
Mà ở bên cạnh, thanh âm non nớt vang lên. Bàn tay nhỏ múp thịt của Tiểu Khoái Nhạc nắm chặt hai viên kẹo, vì không thấy Tô Từ, miệng nhỏ của cậu hơi chu lên.
Hiệu trưởng chú ý tới ánh mắt của lãnh đạo, sắc mặt ông ta xấu hổ, khó xử đến không chịu được.
* * *
Gần một buổi chiều, câu chuyện cứu người hoàn toàn bị lật ngược.
Chuyện Triệu Ưu Ưu mạo nhận cứu người bị người ta đăng lên diễn đàn trong trường, khiến mọi người bắt đầu châm chọc.
Lăng Huệ ngồi cùng bàn nhìn đôi mắt đỏ hồng của Triệu Ưu Ưu, cô thở dài, cũng không biết nên đi an ủi như thế nào, chỉ có thể đưa khăn giấy cho cô ta.
"Vào buổi sáng ngày hôm qua, mình đúng thật có giúp đỡ một đứa bé. Đối phương té ngã, mình đỡ cậu bé dậy, còn giúp cậu bé cầm máu. Buổi sáng hôm nay cậu lại hỏi mình có phải mình đã cứu một cậu bé hay không, mình cho rằng chuyện cậu đang nói chính là chuyện này. Mình thật sự không biết sẽ có chuyện trùng hợp như vậy." Triệu Ưu Ưu giải thích với Lăng Huệ, thanh âm vừa đủ để bạn học xung quanh đều nghe.
"Dùng đầu liền biết, chỉ là đỡ một cậu bé đứng dậy, nhà người ta sẽ viết thư cảm ơn gửi đến trường học sao?" Có người lạnh lùng chế giễu.
"Không phải cô ta đi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm à? Tôi không tin chủ nhiệm không hỏi cô ta cho ra ngô ra khoai."
"Khẳng định có hỏi, nhưng cô ta là muốn cướp công nha."
"Tôi nghe nói hôm nay ở đây không chỉ có phóng viên, mà còn có lãnh đạo cấp trên nữa. Chuyện trường học bị người ta vạch trần mạo nhận cứu người như vậy, đích thực là tát thẳng vào mặt trường của chúng ta."
"Tôi cũng cảm thấy thật mất mặt. Lúc vị phụ huynh kia nói trường học nhận sai người rồi, đến đầu ngón chân của tôi cũng cảm thấy xấu hổ."
"Sáng nay không phải nói, Triệu Ưu Ưu sẽ có mặt trên bảng vàng danh dự sao? Chắc chắn lòng tham hư vinh của cô ta trỗi dậy, vì muốn nằm trong bảng vàng danh dự nên mới mạo nhận cứu người."
Nghe thanh âm bàn tán xung quanh, cảm nhận được từng đợt ánh mắt châm chọc, mặt Triệu Ưu Ưu đỏ tới tận mang tai, cô ta xấu hổ đến mức lại nhỏ giọng khóc lên.
"Cô ta còn khóc cái gì, người xui xẻo nhất chính là người bị cô ta mạo nhận, Ok?"
"Nên khóc nhất chính là hiệu trưởng mới đúng! Nghe nói lúc hiệu trưởng tiễn lãnh đạo đi, sắc mặt của ông ấy vẫn câm câm."
"Không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng cho phận làm hiệu trưởng của ổng là sao ta."
"Ôm hiệu trưởng một cái."
* * *
Phía sau, Tô Từ ghé vào lồng ngực của Lục Chiết. Có vài người phát hiện ra cô, nhưng họ chỉ kinh ngạc mà nhìn thêm vài lần, chứ không lắm miệng nói gì cả.
Dù sao thì, Lục Chiết ngồi bên cạnh Lý Đống Lương, ai dám hó hé một câu về con thỏ, tiểu bá vương lập tức đứng lên bày ra tư thế muốn đánh nhau. Đối với cái vị hộ thỏ sứ giả này, ai cũng không dám hừ ra tiếng.
Chân nhỏ của Tô Từ giật giật, tiểu hồ lô ở bên trên càng lả lướt tinh xảo. Cô dựng hai lỗ tai lên, thích thú mà nghe bát quái của Triệu Ưu Ưu.
Không nghĩ tới trong một buổi chiều thôi mà nữ chủ đã bị lật xe rồi sao?
Nghe bọn họ nói vị phụ huynh kia mang theo một đứa bé ngồi xe lăn đi tới, Tô Từ không nghĩ tới cô ăn dưa lại ăn ngay trên đầu của mình, thì ra ân nhân cứu mạng mà họ nói chính là cô.
Nghĩ đến ngày hôm qua bản thân mình trộm đồng phục của Lục Chiết, khó trách đối phương sẽ hiểu lầm cô là học sinh trường Nhất Trung.
Nhưng Triệu Ưu Ưu mạo nhận cô, What? Nếu đúng vậy thì quả thật cô ta bị vạch trần, bị vả thẳng vào mặt là rất đúng.
Hừ.
Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, cô còn vì cứu người mà té một cái. Nếu công lao thật sự bị Triệu Ưu Ưu cướp mất, cô xác thật sẽ nôn đến chết.
Tô Từ bị ngón tay thon dài của Lục Chiết gãi nhẹ đỉnh tai, thoải mái đến mức kêu hừ hừ, thân thể vẫn mềm mại như cũ.
Vừa rồi lúc lên lớp, hắn là một bên nghe giảng bài, một bên lại dùng tay nhéo nhẹ đỉnh lỗ tai của cô, khiến thân thể của cô vẫn luôn nhũn hết cả ra.
Đã nói, không cần chơi đỉnh lỗ tai của cô mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.