Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 30: “Bản Thiếu Gia Nhìn Nàng Ta Không Vừa Mắt! Xấu Chết Đi Được!”
Đậu Sa Đoàn Đoàn
28/10/2024
Đời trước, hai đứa bé kia vốn không bao giờ hòa hợp với nàng ta, nàng ta có làm gì để lấy lòng cũng đều không thành.
Làm gì cũng sai, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tìm cách khiến nàng ta bực mình, thậm chí muốn nàng ta phải rời khỏi Hầu phủ.
Chưa từng có lần nào chúng cho nàng ta sắc mặt tốt.
Lần này, nghe đồn Thịnh Mịch Mịch gả vào Hầu phủ chỉ trong ngày đầu tiên đã dám đánh cho đích trưởng tôn Ninh Diệu Dương một trận. Ở trong lòng nàng ta còn nghĩ, ngay ngày đầu đã đánh trẻ con, e rằng ngày tháng sẽ còn khốn khổ hơn cả kiếp trước...
Không ngờ mới qua ba ngày mà hai đứa nhỏ này đã bị nàng thu phục rồi sao?
Thịnh Mịch Mịch dựa vào đâu chứ!
Chỉ là một thứ nữ mà thôi, làm sao có thể hoàn thành được những gì đời trước nàng ta không thể làm nổi?
Thịnh Lạc Nhi cả người như thất thần.
Bên này, Thịnh Mịch Mịch khẽ ho một tiếng: "Thật khiến mọi người chê cười, hai đứa nhỏ này có phần dính người, không cho chúng đến nhưng chúng nhất định muốn theo.”
Lời này khiến người nhà Thịnh phủ đều thầm ghen tị.
Trong lòng bỗng đánh giá cao Thịnh Mịch Mịch hơn vài phần.
Mới vào cửa đã nắm được quyền quản gia, hẳn là nàng đã lấy lòng được cha mẹ chồng.
Nay lại còn thu phục được cả đích trưởng tôn và đích trưởng tôn nữ của Hầu phủ...
Vậy chẳng phải toàn bộ Hầu phủ Sùng Nhân đều nằm gọn trong tay Thịnh Mịch Mịch rồi sao?
Chậc chậc chậc, bình thường nhìn nhị nha đầu này thật hiền lành, hóa ra thủ đoạn lại lợi hại như vậy!
Quả thực là điều không ai ngờ tới.
Ai nấy càng thêm niềm nở, đối đãi cung kính, chủ khách vui vẻ chuyện trò.
Thịnh Lạc Nhi không chịu nổi cảnh như vậy, lấy cớ thân thể khó chịu mà về phòng sớm.
Thịnh phu nhân đem tất cả trà bánh ngon nhất trong phủ ra khoản đãi hai vị quý khách.
Ninh Diệu Dương lại tỏ vẻ chê bai từng thứ một, ăn một miếng đã tìm cách bắt lỗi, nói rằng không gì ngon bằng đồ trong Hầu phủ.
Ninh Giảo Nguyệt lại lạnh lùng cao quý, song lại giữ đúng lễ nghĩa, cái gì cũng đáp “đa tạ,” nhưng từ miệng cô bé nói ra hai chữ ấy chỉ khiến người nghe càng thêm hoảng sợ.
Người khác có ý định tiếp cận nhưng lại hoàn toàn không dám đến gần.
Chỉ có thể coi hai người như hai vị bồ tát sống mà cung kính.
Nói chuyện thêm một lúc, Thịnh Mịch Mịch bèn thưa: "Mẫu thân, con muốn tới bái lạy trước linh vị của di nương, nay đã gả phu quân sống cuộc sống an lành, muốn báo cho di nương một tiếng, mong bà dưới suối vàng có thể yên tâm.”
Nàng vừa nói vừa quan sát phản ứng của mọi người, xem có ai lộ vẻ khác thường.
Di nương của nàng trước giờ sống trong hậu viện Thịnh phủ thường không có khả năng gây thù kết oán với người bên ngoài.
Người muốn hại chết di nương của nàng chỉ có thể là người trong nhà.
Thịnh phu nhân trầm ngâm một chút, rồi nói: "Con có tấm lòng hiếu thảo rồi, vậy con đi đi.”
Do Triệu Di Nương bị kết luận là tự sát xem như xui xẻo nên không được vào từ đường Thịnh gia.
Cho nên Thịnh Mịch Mịch đã lập một linh vị trong viện của nàng, thường xuyên thắp hương cho di nương.
Cả đoàn người theo Thịnh Mịch Mịch đi đến chỗ ở của nàng, Thịnh Mịch Mịch kính cẩn dâng mấy nén hương.
Lúc thắp hương, nàng nghe thấy có người ở ngoài khẽ bàn tán: "Triệu Di Nương là người ít phúc phận, sinh được nữ nhi lấy được tấm trượng phu tốt như vậy, tiếc thay bà mất sớm.”
“Đây đều nhờ ơn phu nhân mới khiến nàng được gả vào cửa tốt, vốn dĩ là hôn sự của đại tiểu thư mà.”
“Đúng vậy, nếu không phải đại tiểu thư đột nhiên mắc bệnh, sao có thể đến lượt nàng? Đại tiểu thư quả thực là người bạc phúc, thành thân hôm đó liền đổ bệnh, qua hai ngày là khỏi, sớm biết thế thì đã cùng Hầu phủ thương lượng, hoãn lại hôn kỳ một hai ngày cũng đâu ảnh hưởng gì.”
……
Thịnh Mịch Mịch lắng nghe một hồi, chỉ là những lời nói về chuyện hôn sự của nàng, không nhận thấy ai có biểu hiện gì lạ.
Nàng thắp hương xong liền quay sang Thịnh phu nhân thưa: "Đích mẫu, hiện nay Thịnh An Tri như thế nào rồi ạ? Sau khi con xuất giá, không lẽ lại không có ai lo liệu cho đệ ấy?”
Thịnh phu nhân đáp: "Con yên tâm, An Tri ở trong phủ rất tốt, ta đã sắp xếp mỗi ngày ba bữa ăn cho nó, còn định sẽ chọn riêng một bà tử để hầu hạ.”
Thịnh Mịch Mịch cúi đầu nói: "An Tri không ưa có người lạ trong phòng, vậy không bằng để con mang đệ ấy đến Hầu phủ ở vài ngày để con tự chăm sóc, cũng bớt đi phiền toái cho người trong Thịnh phủ.”
Nàng không nói đến chuyện trị bệnh, chỉ bảo là mang An Tri đến Hầu phủ ở mấy ngày.
Chỉ cần rời khỏi cửa Thịnh phủ, ở bao lâu hoàn toàn do nàng quyết định.
Thịnh phu nhân nghiêm sắc mặt đáp: "Làm sao làm thế được! Con mới vào Hầu phủ vài ngày liền mang một đứa con riêng vào Hầu phủ, điều này nếu để lão Hầu gia cùng lão phu nhân biết được, e rằng không vui. Hơn nữa, An Tri là thiếu gia của Thịnh phủ, nếu khỏe mạnh đến Hầu phủ chơi mấy ngày thì không sao, nhưng nay nó như vậy, sao có thể làm phiền đến người khác, để người ta biết lại nói Thịnh phủ chúng ta vô lễ, quả thật không được.”
Thịnh Mịch Mịch đáp lời, không ép buộc.
Nói nhiều chỉ khiến người sinh nghi, sẽ không tốt cho bất kỳ ai.
“Vậy thì thôi, chờ đến khi An Tri khỏe lại rồi tính tiếp.”
“Ừ, trưa nay các con hãy ở trong phủ ăn cơm rồi hẵng về, cha con buổi trưa sẽ hạ triều về nhà ăn, ông ấy nói có điều muốn căn dặn con.”
“Dạ, thưa mẫu thân.”
Mọi người chuyển tới tiền sảnh.
Lời Thịnh Mịch Mịch vừa rồi vốn là có ý, một mặt để xem phản ứng của mọi người có điều gì khác lạ, mặt khác cũng là mượn thân phận để nhắc nhở Thịnh phu nhân hãy chăm sóc cho Thịnh An Tri chu đáo hơn.
Nếu chỉ có một mình nàng về nhà, nàng không dám tỏ vẻ kiêu căng như vậy.
Nay chẳng phải là có hai tiểu thiếu gia tiểu thư theo sau, giúp nàng lấy lại uy nghiêm sao!
Có khí thế mà nói cũng chẳng hại gì.
Huynh muội Ninh Diệu Dương đi sau Thịnh Mịch Mịch nhìn đông ngó tây, Thịnh phủ tất nhiên là không thể sánh bằng khi so với Hầu phủ.
Thực ra nhìn rất chán, phía sau lại có một đám nữ nhân đi theo muốn tìm lời trò chuyện.
Người lớn nói chuyện không ngoài việc muốn bợ đỡ huynh muội hai người bọn họ.
Càng thêm chán nản.
“Kế mẫu, trong Thịnh phủ có gì vui không, dẫn chúng con đi dạo một vòng nào!”
“Vậy ta đưa hai con ra hậu hoa viên dạo một vòng nhé!”
“Được, được!”
Những người khác cũng muốn đi theo.
Ninh Diệu Dương không vui: "Gì chứ, kế mẫu ta dẫn chúng ta đi dạo hoa viên Thịnh phủ, các người cũng muốn giám sát sao? Chẳng lẽ sợ hai huynh muội chúng ta trộm đồ quý trong phủ các người à?”
Thịnh phu nhân nghe mà nghẹn lời…
Vị đích trưởng tôn của Hầu phủ thật đúng là mồm mép không ai ưa.
Nhìn sang đích trưởng tôn nữ cao quý lãnh đạm, tựa như một tiểu công chúa chẳng ai dám lại gần.
“Vậy cũng được, Mịch Mịch con đưa hai đứa nhỏ đi dạo một vòng đi, không được thất lễ với khách quý.”
Thịnh Mịch Mịch thầm cười, trước kia mỗi khi Ninh Diệu Dương xỉa xói nàng, nàng chỉ thấy thằng nhãi này thật đáng đòn, bây giờ thấy Ninh Diệu Dương xỉa xói người khác lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau này có lẽ nên đổi tên thành Ninh Càm Ràm đi.
Nàng dẫn hai tiểu thiếu gia đi dạo một vòng hoa viên trong Thịnh phủ.
Bên cạnh đã không còn người của Thịnh phủ đi theo.
Ninh Diệu Dương cất tiếng: "Kế mẫu này, nơi ngươi ở còn thua cả chỗ của đại nha đầu ở Hầu phủ! Còn Thịnh Lạc Nhi rõ ràng vẫn bình an vô sự nào giống người bệnh tật, rõ ràng là cố tình không muốn gả vào Hầu phủ, nàng ta sợ phụ thân Ninh Tấn Mặc của ta chết ở bên ngoài sao? Hừ, may mà nàng ta không gả vào Hầu phủ, bản thiếu gia nhìn nàng ta là không ưa! Xấu chết đi được!”
Thịnh Mịch Mịch thuận theo dỗ hổ con: "Đúng đúng, lời của Diệu Dương là đúng nhất, nhưng đại tỷ của ta ở kinh thành nổi tiếng xinh đẹp, thật sự xấu như ngươi nói sao?”
“Xấu! Không xinh bằng ngươi, lại còn giả bộ, làm ra vẻ này nọ.” Ninh Diệu Dương nhận xét.
Thịnh Mịch Mịch kêu lên một tiếng.
Nàng cũng chẳng rõ cớ gì đột nhiên lại khiến cho huynh muội Ninh Diệu Dương nhìn nàng thuận mắt đến vậy.
Làm gì cũng sai, hai đứa trẻ mỗi ngày đều tìm cách khiến nàng ta bực mình, thậm chí muốn nàng ta phải rời khỏi Hầu phủ.
Chưa từng có lần nào chúng cho nàng ta sắc mặt tốt.
Lần này, nghe đồn Thịnh Mịch Mịch gả vào Hầu phủ chỉ trong ngày đầu tiên đã dám đánh cho đích trưởng tôn Ninh Diệu Dương một trận. Ở trong lòng nàng ta còn nghĩ, ngay ngày đầu đã đánh trẻ con, e rằng ngày tháng sẽ còn khốn khổ hơn cả kiếp trước...
Không ngờ mới qua ba ngày mà hai đứa nhỏ này đã bị nàng thu phục rồi sao?
Thịnh Mịch Mịch dựa vào đâu chứ!
Chỉ là một thứ nữ mà thôi, làm sao có thể hoàn thành được những gì đời trước nàng ta không thể làm nổi?
Thịnh Lạc Nhi cả người như thất thần.
Bên này, Thịnh Mịch Mịch khẽ ho một tiếng: "Thật khiến mọi người chê cười, hai đứa nhỏ này có phần dính người, không cho chúng đến nhưng chúng nhất định muốn theo.”
Lời này khiến người nhà Thịnh phủ đều thầm ghen tị.
Trong lòng bỗng đánh giá cao Thịnh Mịch Mịch hơn vài phần.
Mới vào cửa đã nắm được quyền quản gia, hẳn là nàng đã lấy lòng được cha mẹ chồng.
Nay lại còn thu phục được cả đích trưởng tôn và đích trưởng tôn nữ của Hầu phủ...
Vậy chẳng phải toàn bộ Hầu phủ Sùng Nhân đều nằm gọn trong tay Thịnh Mịch Mịch rồi sao?
Chậc chậc chậc, bình thường nhìn nhị nha đầu này thật hiền lành, hóa ra thủ đoạn lại lợi hại như vậy!
Quả thực là điều không ai ngờ tới.
Ai nấy càng thêm niềm nở, đối đãi cung kính, chủ khách vui vẻ chuyện trò.
Thịnh Lạc Nhi không chịu nổi cảnh như vậy, lấy cớ thân thể khó chịu mà về phòng sớm.
Thịnh phu nhân đem tất cả trà bánh ngon nhất trong phủ ra khoản đãi hai vị quý khách.
Ninh Diệu Dương lại tỏ vẻ chê bai từng thứ một, ăn một miếng đã tìm cách bắt lỗi, nói rằng không gì ngon bằng đồ trong Hầu phủ.
Ninh Giảo Nguyệt lại lạnh lùng cao quý, song lại giữ đúng lễ nghĩa, cái gì cũng đáp “đa tạ,” nhưng từ miệng cô bé nói ra hai chữ ấy chỉ khiến người nghe càng thêm hoảng sợ.
Người khác có ý định tiếp cận nhưng lại hoàn toàn không dám đến gần.
Chỉ có thể coi hai người như hai vị bồ tát sống mà cung kính.
Nói chuyện thêm một lúc, Thịnh Mịch Mịch bèn thưa: "Mẫu thân, con muốn tới bái lạy trước linh vị của di nương, nay đã gả phu quân sống cuộc sống an lành, muốn báo cho di nương một tiếng, mong bà dưới suối vàng có thể yên tâm.”
Nàng vừa nói vừa quan sát phản ứng của mọi người, xem có ai lộ vẻ khác thường.
Di nương của nàng trước giờ sống trong hậu viện Thịnh phủ thường không có khả năng gây thù kết oán với người bên ngoài.
Người muốn hại chết di nương của nàng chỉ có thể là người trong nhà.
Thịnh phu nhân trầm ngâm một chút, rồi nói: "Con có tấm lòng hiếu thảo rồi, vậy con đi đi.”
Do Triệu Di Nương bị kết luận là tự sát xem như xui xẻo nên không được vào từ đường Thịnh gia.
Cho nên Thịnh Mịch Mịch đã lập một linh vị trong viện của nàng, thường xuyên thắp hương cho di nương.
Cả đoàn người theo Thịnh Mịch Mịch đi đến chỗ ở của nàng, Thịnh Mịch Mịch kính cẩn dâng mấy nén hương.
Lúc thắp hương, nàng nghe thấy có người ở ngoài khẽ bàn tán: "Triệu Di Nương là người ít phúc phận, sinh được nữ nhi lấy được tấm trượng phu tốt như vậy, tiếc thay bà mất sớm.”
“Đây đều nhờ ơn phu nhân mới khiến nàng được gả vào cửa tốt, vốn dĩ là hôn sự của đại tiểu thư mà.”
“Đúng vậy, nếu không phải đại tiểu thư đột nhiên mắc bệnh, sao có thể đến lượt nàng? Đại tiểu thư quả thực là người bạc phúc, thành thân hôm đó liền đổ bệnh, qua hai ngày là khỏi, sớm biết thế thì đã cùng Hầu phủ thương lượng, hoãn lại hôn kỳ một hai ngày cũng đâu ảnh hưởng gì.”
……
Thịnh Mịch Mịch lắng nghe một hồi, chỉ là những lời nói về chuyện hôn sự của nàng, không nhận thấy ai có biểu hiện gì lạ.
Nàng thắp hương xong liền quay sang Thịnh phu nhân thưa: "Đích mẫu, hiện nay Thịnh An Tri như thế nào rồi ạ? Sau khi con xuất giá, không lẽ lại không có ai lo liệu cho đệ ấy?”
Thịnh phu nhân đáp: "Con yên tâm, An Tri ở trong phủ rất tốt, ta đã sắp xếp mỗi ngày ba bữa ăn cho nó, còn định sẽ chọn riêng một bà tử để hầu hạ.”
Thịnh Mịch Mịch cúi đầu nói: "An Tri không ưa có người lạ trong phòng, vậy không bằng để con mang đệ ấy đến Hầu phủ ở vài ngày để con tự chăm sóc, cũng bớt đi phiền toái cho người trong Thịnh phủ.”
Nàng không nói đến chuyện trị bệnh, chỉ bảo là mang An Tri đến Hầu phủ ở mấy ngày.
Chỉ cần rời khỏi cửa Thịnh phủ, ở bao lâu hoàn toàn do nàng quyết định.
Thịnh phu nhân nghiêm sắc mặt đáp: "Làm sao làm thế được! Con mới vào Hầu phủ vài ngày liền mang một đứa con riêng vào Hầu phủ, điều này nếu để lão Hầu gia cùng lão phu nhân biết được, e rằng không vui. Hơn nữa, An Tri là thiếu gia của Thịnh phủ, nếu khỏe mạnh đến Hầu phủ chơi mấy ngày thì không sao, nhưng nay nó như vậy, sao có thể làm phiền đến người khác, để người ta biết lại nói Thịnh phủ chúng ta vô lễ, quả thật không được.”
Thịnh Mịch Mịch đáp lời, không ép buộc.
Nói nhiều chỉ khiến người sinh nghi, sẽ không tốt cho bất kỳ ai.
“Vậy thì thôi, chờ đến khi An Tri khỏe lại rồi tính tiếp.”
“Ừ, trưa nay các con hãy ở trong phủ ăn cơm rồi hẵng về, cha con buổi trưa sẽ hạ triều về nhà ăn, ông ấy nói có điều muốn căn dặn con.”
“Dạ, thưa mẫu thân.”
Mọi người chuyển tới tiền sảnh.
Lời Thịnh Mịch Mịch vừa rồi vốn là có ý, một mặt để xem phản ứng của mọi người có điều gì khác lạ, mặt khác cũng là mượn thân phận để nhắc nhở Thịnh phu nhân hãy chăm sóc cho Thịnh An Tri chu đáo hơn.
Nếu chỉ có một mình nàng về nhà, nàng không dám tỏ vẻ kiêu căng như vậy.
Nay chẳng phải là có hai tiểu thiếu gia tiểu thư theo sau, giúp nàng lấy lại uy nghiêm sao!
Có khí thế mà nói cũng chẳng hại gì.
Huynh muội Ninh Diệu Dương đi sau Thịnh Mịch Mịch nhìn đông ngó tây, Thịnh phủ tất nhiên là không thể sánh bằng khi so với Hầu phủ.
Thực ra nhìn rất chán, phía sau lại có một đám nữ nhân đi theo muốn tìm lời trò chuyện.
Người lớn nói chuyện không ngoài việc muốn bợ đỡ huynh muội hai người bọn họ.
Càng thêm chán nản.
“Kế mẫu, trong Thịnh phủ có gì vui không, dẫn chúng con đi dạo một vòng nào!”
“Vậy ta đưa hai con ra hậu hoa viên dạo một vòng nhé!”
“Được, được!”
Những người khác cũng muốn đi theo.
Ninh Diệu Dương không vui: "Gì chứ, kế mẫu ta dẫn chúng ta đi dạo hoa viên Thịnh phủ, các người cũng muốn giám sát sao? Chẳng lẽ sợ hai huynh muội chúng ta trộm đồ quý trong phủ các người à?”
Thịnh phu nhân nghe mà nghẹn lời…
Vị đích trưởng tôn của Hầu phủ thật đúng là mồm mép không ai ưa.
Nhìn sang đích trưởng tôn nữ cao quý lãnh đạm, tựa như một tiểu công chúa chẳng ai dám lại gần.
“Vậy cũng được, Mịch Mịch con đưa hai đứa nhỏ đi dạo một vòng đi, không được thất lễ với khách quý.”
Thịnh Mịch Mịch thầm cười, trước kia mỗi khi Ninh Diệu Dương xỉa xói nàng, nàng chỉ thấy thằng nhãi này thật đáng đòn, bây giờ thấy Ninh Diệu Dương xỉa xói người khác lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau này có lẽ nên đổi tên thành Ninh Càm Ràm đi.
Nàng dẫn hai tiểu thiếu gia đi dạo một vòng hoa viên trong Thịnh phủ.
Bên cạnh đã không còn người của Thịnh phủ đi theo.
Ninh Diệu Dương cất tiếng: "Kế mẫu này, nơi ngươi ở còn thua cả chỗ của đại nha đầu ở Hầu phủ! Còn Thịnh Lạc Nhi rõ ràng vẫn bình an vô sự nào giống người bệnh tật, rõ ràng là cố tình không muốn gả vào Hầu phủ, nàng ta sợ phụ thân Ninh Tấn Mặc của ta chết ở bên ngoài sao? Hừ, may mà nàng ta không gả vào Hầu phủ, bản thiếu gia nhìn nàng ta là không ưa! Xấu chết đi được!”
Thịnh Mịch Mịch thuận theo dỗ hổ con: "Đúng đúng, lời của Diệu Dương là đúng nhất, nhưng đại tỷ của ta ở kinh thành nổi tiếng xinh đẹp, thật sự xấu như ngươi nói sao?”
“Xấu! Không xinh bằng ngươi, lại còn giả bộ, làm ra vẻ này nọ.” Ninh Diệu Dương nhận xét.
Thịnh Mịch Mịch kêu lên một tiếng.
Nàng cũng chẳng rõ cớ gì đột nhiên lại khiến cho huynh muội Ninh Diệu Dương nhìn nàng thuận mắt đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.