Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 14: Cược Một Phen Vậy
Đậu Sa Đoàn Đoàn
28/10/2024
Nàng đi thẳng từ cửa chính vào trong Hồi Tuyết Lâu.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Đám nha hoàn trong Hồi Tuyết Lâu đã hoảng loạn cả lên.
Chúng không ngờ Thịnh Mịch Mịch đến nhanh như vậy, họ cả người đi báo tin cũng chưa kịp cử đi.
“Đại tiểu thư đột nhiên phát bệnh hàn…”
Thịnh Mịch Mịch chau mày.
Về căn bệnh của Ninh Giảo Nguyệt, ngày hôm qua nàng đã tìm nhũ mẫu để hỏi rõ tình hình nhưng nhũ mẫu lại không kể chi tiết.
Chỉ bảo rằng thân thể của tiểu thư từ nhỏ đã không tốt, trong người có hàn khí, mỗi năm đến mùa đông đều phát bệnh một hai lần.
Nàng cũng không rõ cụ thể là như thế nào.
Nàng vội vàng bước vào trong phòng.
Ninh Diệu Dương ở lầu một cũng đã tỉnh dậy, cậu đã có thể xuống giường đi lại sau nửa đêm nghỉ ngơi, chỉ là bước đi vẫn còn khập khiễng.
Cậu đang đi lên cầu thang để xem tình hình của muội muội.
Khi nhìn thấy Thịnh Mịch Mịch, cậu không vui mà nói rằng:
“Sao nữ nhân này cũng đã đến thế, sao đại phu trong phủ còn chưa tới? Mau đi thúc giục đại phu đi.”
Thịnh Mịch Mịch không chấp nhặt với đứa trẻ, nàng ba bước đã vượt qua cậu mà lên lầu.
Trong phòng, đám nha hoàn và bà tử đã lo lắng đến rối tinh rối mù.
Đại nha hoàn cùng nhũ mẫu đang bận rộn bên giường.
Một người dùng chăn lông ấm nhất bọc lấy cô bé trên giường, bọc lớp này lại thêm lớp khác.
Một người khác thì dùng khăn nóng đắp lên trán của tiểu cô nương.
“Phu nhân!”
Thịnh Mịch Mịch bước đến gần liền trông thấy tiểu cô nương hai mắt nhắm chặt, toàn thân lạnh run, gương mặt tái nhợt đến mức khiến người khác phải đau lòng.
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào má của cô bé.
Đầu ngón tay vừa chạm đến đã cảm nhận được một làn hơi lạnh buốt, hàn khí thấu vào tận tâm.
Hàn khí quả thật rất mạnh!
“Trong phủ có ngân châm không?” Thịnh Mịch Mịch trầm giọng hỏi.
Trong phòng có một nha hoàn vội vàng đáp: “Có!”
Vì đại tiểu thư thường bị bệnh nên trong phủ luôn chuẩn bị sẵn một hòm thuốc lớn, bên trong có đủ các loại dược phẩm và các dụng cụ liên quan.
Nha hoàn nhanh chóng lấy ngân châm đưa đến.
Thịnh Mịch Mịch nhận lấy.
“Hàn khí trong cơ thể cô bé đang bộc phát, phương pháp ủ ấm cùng với làm nóng này đã không còn tác dụng, nhất định phải dùng ngân châm để dẫn ra một ít hàn độc, các ngươi tránh ra, để ta châm vào ngón tay lấy một chút hàn huyết ra ngoài…”
Mọi người nghe xong đều ngẩn người ra.
“Phu nhân, người biết y thuật sao?”
Không ai từng nghe nói về việc nhị tiểu thư nhà Thịnh gia biết y thuật.
Thịnh Mịch Mịch gật đầu: "Biết một chút cơ bản.”
Tiểu Quả Tử rất muốn nói rằng phu nhân của chúng ta đương nhiên là biết y thuật, mấy con mèo chó trong phủ đều do phu nhân chữa trị, phu nhân còn biết triệt sản cho mèo chó nữa, chỉ một dao đã không còn cái gì rồi…
Nhìn thấy tình thế hiện tại, nàng ấy vẫn quyết định im lặng.
Ninh Diệu Dương đứng chắn trước giường: "Biết một chút cơ bản mà ngươi dám dùng châm chích lên muội muội của ta ư?”
Lỡ như nàng cố ý châm cho muội muội của cậu chết thì phải làm sao?
Thịnh Mịch Mịch như nhìn thấu tâm tư của cậu: "Nếu ta châm chết muội muội của ngươi, ta sẽ lấy mạng mình để bồi thường. Hàn độc của Giảo Nguyệt lần này đến quá dữ dội, nếu không cứu gấp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Ninh Diệu Dương nhìn muội muội đang đau đớn rồi lại trừng mắt nhìn Thịnh Mịch Mịch một cái.
Cuối cùng cũng nhường đường.
Liều một phen vậy.
Đại phu trong phủ vẫn chưa đến, mà lần này tiểu muội phát bệnh hàn khác với mọi khi, trông có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thịnh Mịch Mịch mở gói ngân châm nhanh chóng cắm kim châm vào mười ngón tay của Ninh Giảo Nguyệt để dẫn máu.
Có lẽ vì hàn khí quá nặng nên huyết dịch dường như đã ngưng kết, khó mà chảy ra được.
Thịnh Mịch Mịch liền vận dụng công phu Bát Đoạn Cẩm, giúp Ninh Giảo Nguyệt đả thông khí huyết toàn thân.
Hàn huyết lúc này mới nhỏ giọt chảy ra.
Sau khi dẫn ra mấy giọt huyết lạnh, Ninh Giảo Nguyệt khẽ rên lên một tiếng rồi mở mắt tỉnh lại.
“Ca ca…”
Chúng nhân thấy hiệu quả rõ ràng, lòng lo lắng cũng phần nào dịu bớt.
Đặc biệt là Ninh Diệu Dương, khi nãy cậu nhường đường cho Thịnh Mịch Mịch giúp muội muội châm cứu, trong lòng vẫn luôn nắm chặt nắm tay sợ rằng có điều gì sai sót.
Không ngờ, việc làm này quả thật có tác dụng.
Ngay lúc này, đại phu cũng vừa vặn đến nơi.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Đám nha hoàn trong Hồi Tuyết Lâu đã hoảng loạn cả lên.
Chúng không ngờ Thịnh Mịch Mịch đến nhanh như vậy, họ cả người đi báo tin cũng chưa kịp cử đi.
“Đại tiểu thư đột nhiên phát bệnh hàn…”
Thịnh Mịch Mịch chau mày.
Về căn bệnh của Ninh Giảo Nguyệt, ngày hôm qua nàng đã tìm nhũ mẫu để hỏi rõ tình hình nhưng nhũ mẫu lại không kể chi tiết.
Chỉ bảo rằng thân thể của tiểu thư từ nhỏ đã không tốt, trong người có hàn khí, mỗi năm đến mùa đông đều phát bệnh một hai lần.
Nàng cũng không rõ cụ thể là như thế nào.
Nàng vội vàng bước vào trong phòng.
Ninh Diệu Dương ở lầu một cũng đã tỉnh dậy, cậu đã có thể xuống giường đi lại sau nửa đêm nghỉ ngơi, chỉ là bước đi vẫn còn khập khiễng.
Cậu đang đi lên cầu thang để xem tình hình của muội muội.
Khi nhìn thấy Thịnh Mịch Mịch, cậu không vui mà nói rằng:
“Sao nữ nhân này cũng đã đến thế, sao đại phu trong phủ còn chưa tới? Mau đi thúc giục đại phu đi.”
Thịnh Mịch Mịch không chấp nhặt với đứa trẻ, nàng ba bước đã vượt qua cậu mà lên lầu.
Trong phòng, đám nha hoàn và bà tử đã lo lắng đến rối tinh rối mù.
Đại nha hoàn cùng nhũ mẫu đang bận rộn bên giường.
Một người dùng chăn lông ấm nhất bọc lấy cô bé trên giường, bọc lớp này lại thêm lớp khác.
Một người khác thì dùng khăn nóng đắp lên trán của tiểu cô nương.
“Phu nhân!”
Thịnh Mịch Mịch bước đến gần liền trông thấy tiểu cô nương hai mắt nhắm chặt, toàn thân lạnh run, gương mặt tái nhợt đến mức khiến người khác phải đau lòng.
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào má của cô bé.
Đầu ngón tay vừa chạm đến đã cảm nhận được một làn hơi lạnh buốt, hàn khí thấu vào tận tâm.
Hàn khí quả thật rất mạnh!
“Trong phủ có ngân châm không?” Thịnh Mịch Mịch trầm giọng hỏi.
Trong phòng có một nha hoàn vội vàng đáp: “Có!”
Vì đại tiểu thư thường bị bệnh nên trong phủ luôn chuẩn bị sẵn một hòm thuốc lớn, bên trong có đủ các loại dược phẩm và các dụng cụ liên quan.
Nha hoàn nhanh chóng lấy ngân châm đưa đến.
Thịnh Mịch Mịch nhận lấy.
“Hàn khí trong cơ thể cô bé đang bộc phát, phương pháp ủ ấm cùng với làm nóng này đã không còn tác dụng, nhất định phải dùng ngân châm để dẫn ra một ít hàn độc, các ngươi tránh ra, để ta châm vào ngón tay lấy một chút hàn huyết ra ngoài…”
Mọi người nghe xong đều ngẩn người ra.
“Phu nhân, người biết y thuật sao?”
Không ai từng nghe nói về việc nhị tiểu thư nhà Thịnh gia biết y thuật.
Thịnh Mịch Mịch gật đầu: "Biết một chút cơ bản.”
Tiểu Quả Tử rất muốn nói rằng phu nhân của chúng ta đương nhiên là biết y thuật, mấy con mèo chó trong phủ đều do phu nhân chữa trị, phu nhân còn biết triệt sản cho mèo chó nữa, chỉ một dao đã không còn cái gì rồi…
Nhìn thấy tình thế hiện tại, nàng ấy vẫn quyết định im lặng.
Ninh Diệu Dương đứng chắn trước giường: "Biết một chút cơ bản mà ngươi dám dùng châm chích lên muội muội của ta ư?”
Lỡ như nàng cố ý châm cho muội muội của cậu chết thì phải làm sao?
Thịnh Mịch Mịch như nhìn thấu tâm tư của cậu: "Nếu ta châm chết muội muội của ngươi, ta sẽ lấy mạng mình để bồi thường. Hàn độc của Giảo Nguyệt lần này đến quá dữ dội, nếu không cứu gấp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Ninh Diệu Dương nhìn muội muội đang đau đớn rồi lại trừng mắt nhìn Thịnh Mịch Mịch một cái.
Cuối cùng cũng nhường đường.
Liều một phen vậy.
Đại phu trong phủ vẫn chưa đến, mà lần này tiểu muội phát bệnh hàn khác với mọi khi, trông có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thịnh Mịch Mịch mở gói ngân châm nhanh chóng cắm kim châm vào mười ngón tay của Ninh Giảo Nguyệt để dẫn máu.
Có lẽ vì hàn khí quá nặng nên huyết dịch dường như đã ngưng kết, khó mà chảy ra được.
Thịnh Mịch Mịch liền vận dụng công phu Bát Đoạn Cẩm, giúp Ninh Giảo Nguyệt đả thông khí huyết toàn thân.
Hàn huyết lúc này mới nhỏ giọt chảy ra.
Sau khi dẫn ra mấy giọt huyết lạnh, Ninh Giảo Nguyệt khẽ rên lên một tiếng rồi mở mắt tỉnh lại.
“Ca ca…”
Chúng nhân thấy hiệu quả rõ ràng, lòng lo lắng cũng phần nào dịu bớt.
Đặc biệt là Ninh Diệu Dương, khi nãy cậu nhường đường cho Thịnh Mịch Mịch giúp muội muội châm cứu, trong lòng vẫn luôn nắm chặt nắm tay sợ rằng có điều gì sai sót.
Không ngờ, việc làm này quả thật có tác dụng.
Ngay lúc này, đại phu cũng vừa vặn đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.