Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 27: Không Cha Không Nương
Đậu Sa Đoàn Đoàn
28/10/2024
Thịnh An Tri khi nhỏ vốn không phải kẻ ngốc, trước kia còn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, chính là vì cái chết của Triệu Di Nương đã khiến cho cậu chịu đả kích quá lớn, đến mức sống trong sợ hãi mà hóa ngây ngô.
Cậu cả ngày si ngốc đờ đẫn, không nhận ra người quen.
Thịnh Hàn Lâm sợ người ta biết mình có một đứa nhi tử ngốc nghếch sẽ trở thành trò cười liền giam cậu lại, cũng không thỉnh đại phu chữa trị, thậm chí còn mong cậu sớm chết đi để giải thoát.
Những năm này đều là nhờ có Thịnh Mịch Mịch, đệ đệ này mới có thể tiếp tục sống sót.
Đáng tiếc rằng Thịnh Mịch Mịch chỉ có chút y thuật mà không có ngân lượng mua dược liệu tốt, hàng tháng nàng chỉ được có một lượng bạc tiền lương của thân phận thứ nữ, cố gắng hết sức mới có thể giữ mạng cho Thịnh An Tri.
“An Tri, ngoan, để tỷ tỷ bắt mạch cho đệ nào.” Thịnh Mịch Mịch ra hiệu bảo Tiểu Quả Tử lui ra xa.
Thịnh An Tri tuy ngốc nhưng vẫn có tính công kích nhất định.
Ngoài Thịnh Mịch Mịch ra, bất kỳ ai đến gần cậu đều kích động, phát điên.
Có lẽ đây là sự gắn kết tự nhiên của huyết thống giữa hai tỷ đệ, dù sao Thịnh Mịch Mịch cũng không rõ.
Nàng tuy không phải là người gốc ở đây, nhưng bốn năm qua, nàng thường xuyên trị bệnh cho đệ đệ này, cũng đã nảy sinh chút tình cảm.
Tiểu Quả Tử chua xót nói: "Phu nhân, Tứ thiếu gia thật đáng thương, những ngày người không có ở đây chắc là cũng chẳng có ai đem cơm ngon nước lành đến cho người…”
“Không sao, sau này ngày tháng của đệ ấy sẽ tốt hơn thôi.” Thịnh Mịch Mịch có lòng tin như vậy.
Nếu Thịnh phủ chịu, nàng sẽ đón Thịnh An Tri về nuôi dưỡng tại Hầu phủ.
Dù Thịnh phủ không muốn, nàng cũng sẽ mượn danh nghĩa Hầu phủ chính thất mà tạo áp lực, đảm bảo cho cậu có đủ ăn đủ mặc, không ai dám ức hiếp.
Nàng xem mạch cho Thịnh An Tri rồi lấy ra mấy miếng bánh gạo ăn sáng đưa cho cậu ăn.
Thịnh An Tri ăn ngon lành, phát ra tiếng khụt khịt trông vô cùng vui vẻ.
Thịnh Mịch Mịch liền căn dặn Tiểu Quả Tử đi sắc thuốc.
Chờ Thịnh An Tri ăn xong, nàng bắt đầu châm cứu trị bệnh cho cậu.
Nàng cảm nhận được có hai ánh mắt tò mò dõi theo qua khe cửa, hai chấm sáng màu vàng rực đang níu chặt lấy, lén nhìn vào bên trong viện.
Nàng chỉ khẽ mỉm cười coi như không thấy.
Chẳng bao lâu sau, Thịnh An Tri ăn xong bánh liền thò tay ra muốn rửa.
Thịnh Mịch Mịch đổ nước vào chậu, nhẹ nhàng giúp cậu rửa tay và lau mặt.
Sau khi rửa sạch sẽ, nàng bắt đầu châm cứu.
Thịnh An Tri dù không minh mẫn nhưng nghe lời Thịnh Mịch Mịch, bảo gì làm nấy đều nghe theo.
Có lúc châm cứu đau đớn nhưng cậu cũng không phản kháng, chỉ khẽ rên rỉ hai tiếng.
Châm cứu là việc tỉ mỉ, Thịnh Mịch Mịch châm xong một lượt, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Hai đứa trẻ bên ngoài không biết từ lúc nào đã lén lút từ bên ngoài viện mà mò đến ngay phía sau nàng.
Cả hai tròn mắt chăm chú quan sát.
“Muội muội, hình như nàng ta thật sự biết trị bệnh, châm cứu cũng có vẻ rất thành thạo đấy…”
“Mua thuốc đắt như vậy chắc là để trị bệnh cho kẻ ngốc này.”
Ninh Diệu Dương không có kiên nhẫn, xem được một lát liền dạo quanh, nhìn ngắm xung quanh.
Cậu chạy đến căn bếp nhỏ tồi tàn, nơi Tiểu Quả Tử đang sắc thuốc.
“Nha đầu, kẻ ngốc kia là ai? Sao kế mẫu độc ác của ta lại phải châm cứu trị bệnh cho hắn?”
Tiểu Quả Tử vừa sắc thuốc vừa giải đáp: "Đó là Tứ thiếu gia của phủ ta, là đệ đệ cùng mẫu thân với phu nhân nhà chúng ta.”
“À! Vậy hắn đã là thiếu gia của Thịnh phủ, sao lại còn thảm hại hơn cả đám ăn xin ngoài đường thế?” Ninh Diệu Dương ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Quả Tử thở dài: "Trước kia Tứ thiếu gia vốn không ngốc đâu, hồi nhỏ còn thông minh lắm! Về sau Di Nương qua đời, Tứ thiếu gia chịu kích động nên mới ra nông nỗi này. Lão gia thấy ngài ngốc nghếch nên cảm thấy mất mặt, liền bỏ mặc không ngó ngàng đến, Tứ thiếu gia lại không có thân mẫu, cha không thương, nương không còn thì có ngày tháng gì tốt mà mong chứ? May là có phu nhân chúng ta là tỷ tỷ ruột ở đây trị bệnh, mới giúp ngài sống đến hôm nay…”
Hai chữ “không thương” cùng câu “nương không còn” khiến Ninh Diệu Dương ngây người trong chốc lát.
Cậu và muội muội từ nhỏ cũng là không cha không nương, nương tựa vào nhau mà lớn lên.
Cậu cả ngày si ngốc đờ đẫn, không nhận ra người quen.
Thịnh Hàn Lâm sợ người ta biết mình có một đứa nhi tử ngốc nghếch sẽ trở thành trò cười liền giam cậu lại, cũng không thỉnh đại phu chữa trị, thậm chí còn mong cậu sớm chết đi để giải thoát.
Những năm này đều là nhờ có Thịnh Mịch Mịch, đệ đệ này mới có thể tiếp tục sống sót.
Đáng tiếc rằng Thịnh Mịch Mịch chỉ có chút y thuật mà không có ngân lượng mua dược liệu tốt, hàng tháng nàng chỉ được có một lượng bạc tiền lương của thân phận thứ nữ, cố gắng hết sức mới có thể giữ mạng cho Thịnh An Tri.
“An Tri, ngoan, để tỷ tỷ bắt mạch cho đệ nào.” Thịnh Mịch Mịch ra hiệu bảo Tiểu Quả Tử lui ra xa.
Thịnh An Tri tuy ngốc nhưng vẫn có tính công kích nhất định.
Ngoài Thịnh Mịch Mịch ra, bất kỳ ai đến gần cậu đều kích động, phát điên.
Có lẽ đây là sự gắn kết tự nhiên của huyết thống giữa hai tỷ đệ, dù sao Thịnh Mịch Mịch cũng không rõ.
Nàng tuy không phải là người gốc ở đây, nhưng bốn năm qua, nàng thường xuyên trị bệnh cho đệ đệ này, cũng đã nảy sinh chút tình cảm.
Tiểu Quả Tử chua xót nói: "Phu nhân, Tứ thiếu gia thật đáng thương, những ngày người không có ở đây chắc là cũng chẳng có ai đem cơm ngon nước lành đến cho người…”
“Không sao, sau này ngày tháng của đệ ấy sẽ tốt hơn thôi.” Thịnh Mịch Mịch có lòng tin như vậy.
Nếu Thịnh phủ chịu, nàng sẽ đón Thịnh An Tri về nuôi dưỡng tại Hầu phủ.
Dù Thịnh phủ không muốn, nàng cũng sẽ mượn danh nghĩa Hầu phủ chính thất mà tạo áp lực, đảm bảo cho cậu có đủ ăn đủ mặc, không ai dám ức hiếp.
Nàng xem mạch cho Thịnh An Tri rồi lấy ra mấy miếng bánh gạo ăn sáng đưa cho cậu ăn.
Thịnh An Tri ăn ngon lành, phát ra tiếng khụt khịt trông vô cùng vui vẻ.
Thịnh Mịch Mịch liền căn dặn Tiểu Quả Tử đi sắc thuốc.
Chờ Thịnh An Tri ăn xong, nàng bắt đầu châm cứu trị bệnh cho cậu.
Nàng cảm nhận được có hai ánh mắt tò mò dõi theo qua khe cửa, hai chấm sáng màu vàng rực đang níu chặt lấy, lén nhìn vào bên trong viện.
Nàng chỉ khẽ mỉm cười coi như không thấy.
Chẳng bao lâu sau, Thịnh An Tri ăn xong bánh liền thò tay ra muốn rửa.
Thịnh Mịch Mịch đổ nước vào chậu, nhẹ nhàng giúp cậu rửa tay và lau mặt.
Sau khi rửa sạch sẽ, nàng bắt đầu châm cứu.
Thịnh An Tri dù không minh mẫn nhưng nghe lời Thịnh Mịch Mịch, bảo gì làm nấy đều nghe theo.
Có lúc châm cứu đau đớn nhưng cậu cũng không phản kháng, chỉ khẽ rên rỉ hai tiếng.
Châm cứu là việc tỉ mỉ, Thịnh Mịch Mịch châm xong một lượt, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Hai đứa trẻ bên ngoài không biết từ lúc nào đã lén lút từ bên ngoài viện mà mò đến ngay phía sau nàng.
Cả hai tròn mắt chăm chú quan sát.
“Muội muội, hình như nàng ta thật sự biết trị bệnh, châm cứu cũng có vẻ rất thành thạo đấy…”
“Mua thuốc đắt như vậy chắc là để trị bệnh cho kẻ ngốc này.”
Ninh Diệu Dương không có kiên nhẫn, xem được một lát liền dạo quanh, nhìn ngắm xung quanh.
Cậu chạy đến căn bếp nhỏ tồi tàn, nơi Tiểu Quả Tử đang sắc thuốc.
“Nha đầu, kẻ ngốc kia là ai? Sao kế mẫu độc ác của ta lại phải châm cứu trị bệnh cho hắn?”
Tiểu Quả Tử vừa sắc thuốc vừa giải đáp: "Đó là Tứ thiếu gia của phủ ta, là đệ đệ cùng mẫu thân với phu nhân nhà chúng ta.”
“À! Vậy hắn đã là thiếu gia của Thịnh phủ, sao lại còn thảm hại hơn cả đám ăn xin ngoài đường thế?” Ninh Diệu Dương ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Quả Tử thở dài: "Trước kia Tứ thiếu gia vốn không ngốc đâu, hồi nhỏ còn thông minh lắm! Về sau Di Nương qua đời, Tứ thiếu gia chịu kích động nên mới ra nông nỗi này. Lão gia thấy ngài ngốc nghếch nên cảm thấy mất mặt, liền bỏ mặc không ngó ngàng đến, Tứ thiếu gia lại không có thân mẫu, cha không thương, nương không còn thì có ngày tháng gì tốt mà mong chứ? May là có phu nhân chúng ta là tỷ tỷ ruột ở đây trị bệnh, mới giúp ngài sống đến hôm nay…”
Hai chữ “không thương” cùng câu “nương không còn” khiến Ninh Diệu Dương ngây người trong chốc lát.
Cậu và muội muội từ nhỏ cũng là không cha không nương, nương tựa vào nhau mà lớn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.