Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 29: Kinh Ngạc Muốn Rớt Tròng Mắt
Đậu Sa Đoàn Đoàn
28/10/2024
“Được thôi!”
Thịnh Mịch Mịch nhìn theo cỗ xe ngựa của Hầu phủ dần khuất bóng rồi mới tiến vào cổng Thịnh phủ.
---
Thịnh phủ.
Thịnh Hàn Lâm đặc biệt căn dặn rằng ngày Mịch Mịch hồi môn cần phải long trọng một chút.
Từ sáng sớm, Thịnh phu nhân đã ngồi ở tiền sảnh nhấm nháp trà đợi.
Thịnh Lạc Nhi cũng có mặt cùng với các tiểu thiếp và các con thứ trong nhà.
Hiện nay Thịnh Mịch Mịch đã gả cao.
Điều mọi người mong đợi rằng một nữ nhi thứ xuất thay thế gả đi như nàng sẽ không được Hầu phủ coi trọng – lại không hề xảy ra.
Ngược lại, nàng vừa vào phủ đã được trao quyền quản lý gia sự, vinh dự lớn lao đến nhường nào?
Hẳn là nàng vô tình lọt vào mắt xanh của lão Hầu gia và lão phu nhân Hầu gia.
Do vậy, mọi người đều muốn nhân dịp này mà tìm cơ hội thắt chặt quan hệ với nàng.
Mọi người ngóng đợi từng giây từng phút.
Chờ đã lâu mà chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Thịnh Lạc Nhi không kìm được cất lời: "Mẫu thân, hôm nay chắc nàng không hồi môn đâu, phải chờ đến khi Tiểu Hầu gia thất lạc trở về, nàng mới có thể về thăm nhà, mọi người không cần chờ đợi mãi ở đây nữa.”
Kiếp trước của nàng ta cũng thế, không có hồi môn.
Tân nương hồi môn một mình thì thật chẳng đẹp mặt.
Lại chẳng là điềm tốt.
Nàng ta đã đợi đến mấy năm sau khi cùng Tiểu Hầu gia trở về mới về thăm nhà.
Kết quả là hôm ấy Tiểu Hầu gia đã bày tỏ ý định với nhà họ Thịnh, muốn từ hôn với Thịnh Lạc Nhi.
Hôm đó náo loạn đến thật khó coi.
Nay trọng sinh lại, nghĩ đến chuyện cũ vẫn cảm thấy đau khổ, chua xót không nguôi.
Nàng ta hôm nay không muốn thấy Thịnh Mịch Mịch hồi môn, mong sao Thịnh Mịch Mịch cũng phải nếm trải đắng cay như nàng ta đã từng!
Thịnh phu nhân thong thả nhấp ngụm trà: "Nó có về hay không là chuyện của nó, cha con đã căn dặn rồi, cứ đợi thêm một chút nữa, nếu một lúc nữa mà vẫn không thấy ai về thì mọi người cũng có thể tự giải tán.”
Vừa dứt lời, bên ngoài người gác cổng đã vui mừng chạy vào báo: "Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư đã hồi môn!”
Thịnh phu nhân nhìn nữ nhi của mình một cách đầy ẩn ý.
Bà ta đặt chén trà xuống: "Mau mời vào.”
Lời vừa nói dứt liền thấy Thịnh Mịch Mịch vận một thân hoa phục yểu điệu bước vào.
Ngày thường, Thịnh Mịch Mịch ở phủ ăn mặc chẳng có gì nổi bật khiến người ta thấy nàng chỉ là thanh tú dễ thương, nay trang phục sang trọng lộng lẫy khiến nàng trở nên xán lạn rực rỡ, phong thái của nàng đủ khiến bất kỳ ai cũng chẳng thể liên tưởng nàng với nhị tiểu thư thứ xuất khi trước.
Phía sau Thịnh Mịch Mịch còn có vài nha hoàn, ma ma theo hầu.
Nha hoàn, ma ma của Hầu phủ đều ăn mặc không phải tầm thường, thậm chí còn đẹp đẽ hơn trang phục của chủ nhân nhà khác, ai nấy đều ngẩng cao đầu, tinh thần phấn chấn.
Dưới sự bảo bọc của các nha hoàn, ma ma uy nghi như thế, Thịnh Mịch Mịch lại càng thêm phần cao quý.
Trong lòng mọi người không khỏi trầm trồ, nữ nhi thứ xuất mờ nhạt ở Thịnh phủ trước kia, giờ đây thật sự đã có phúc phận to lớn thế này.
Ai nấy đều ghen tỵ, oán hận.
Thịnh Mịch Mịch hành lễ với Thịnh phu nhân.
Thịnh phu nhân tươi cười đón tiếp: "Nhị nha đầu về rồi, mọi người đều mong đợi con đây.”
Vừa nghe phu nhân nói, những người khác trong phòng cũng liền bắt chuyện cùng Thịnh Mịch Mịch.
Ai nấy đều vô cùng niềm nở.
Chỉ riêng Thịnh Lạc Nhi có vẻ ngạc nhiên, cau mày nói: "Nhị muội, Tiểu Hầu gia không có ở đây, sao muội lại một mình hồi môn?”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười đáp: "Ồ, thân thể tỷ tỷ đã khỏe lại rồi chứ?”
Thịnh Lạc Nhi nghẹn lời.
Lúc thay muội xuất giá, nàng ta đã lấy cớ bị bệnh đột ngột mà qua mặt Hầu phủ.
Có bệnh hay không Thịnh Mịch Mịch là người rõ ràng nhất, vốn là một cuộc giao dịch giữa nàng ta với Thịnh Mịch Mịch, nàng cố ý hỏi thế để khiến nàng ta khó chịu.
“Khỏe rồi.”
Thịnh Mịch Mịch lại cười: "Vậy thì tốt, hôm nay là ngày tân nương hồi môn, Tiểu Hầu gia không có trong phủ, chẳng lẽ một mình ta không thể hồi môn sao? Hay là tỷ tỷ không muốn chào đón ta trở về?”
“Cũng không phải vậy.” Thịnh Lạc Nhi bị chẹn họng, có phần tức giận.
Hừ, có gì đáng đắc ý chứ?
Chỉ là vẻ vang trước mắt mọi người thôi, gả vào Hầu phủ thì sao? Giữ phận góa bụa như thế có ý nghĩa gì?
Ninh Tấn Mặc ở biên cương lại vui vầy với nữ tử khác, còn nàng ở trong phủ thì bị một đôi tiểu quỷ song sinh trêu đùa đến khổ cũng chẳng dám nói với ai, chỉ đành âm thầm chịu đựng, nhẫn nhịn mà nuốt cay đắng vào lòng.
Một cuộc hôn nhân như thế có gì đáng để tự đắc chứ!
“Mịch Mịch, con thật là oan cho tỷ tỷ con rồi, cả buổi sáng nay nó đã ngóng trông con về, chỉ là, nó e rằng con da mặt mỏng, hồi môn một mình sẽ sợ người đời chê cười, thêm vào tục ngữ cũng có câu, tân nương hồi môn một mình là điềm không tốt, hình bóng đơn côi, sợ sau này gia thất bất hòa…” một di nương lên tiếng nói với giọng khinh khỉnh.
Thịnh Mịch Mịch ngẩng đầu lên nhận ra là Dư di nương.
Dư di nương vốn là nha hoàn hồi môn của Thịnh phu nhân, sau được đưa cho Thịnh Hàn Lâm làm thông phòng sinh được một đứa con thứ, sau đó được nâng lên làm thiếp.
Bình thường bà ta luôn hiếu kính với Thịnh phu nhân, cùng phe với phu nhân.
Rõ là đang chờ xem trò cười của nàng.
Thịnh Mịch Mịch đang định đáp lại, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo vang lên từ cổng viện.
“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy? Gì mà hồi môn một mình chứ? Tiểu gia cùng muội muội đều đã theo kế mẫu về thăm nhà đây rồi, ngươi mới là kẻ cô đơn, ngươi mới là kẻ gia thất bất hòa!”
Mọi người nhìn về phía đó thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ mặc cẩm y hoa phục, tay trong tay bước vào.
Chừng bảy tám tuổi, ngũ quan thanh tú, dung mạo đẹp đẽ, phong thái cao quý mà ung dung, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải cảm thấy tự ti.
Người Thịnh gia đều ngỡ ngàng sững sờ.
Ngay cả chính Thịnh Mịch Mịch cũng bất ngờ.
Hai đứa nhỏ này sao lại trở lại đây rồi?
Rõ ràng nàng đã bảo chúng trở về phủ, không được đến Thịnh phủ, vậy mà lại chẳng nghe lời!
Thật không ngờ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?
Thằng nhóc Ninh Diệu Dương này, vậy mà lại lên tiếng bênh vực nàng, còn gọi nàng là kế mẫu nữa?
Tuy nhiên, trong số những người ngạc nhiên nhất vẫn là Thịnh Lạc Nhi.
Nàng ta đột ngột nâng cao giọng: "Không thể nào! Sao chúng lại có mặt ở đây?”
Hai tiểu ma vương này sao có thể đi cùng nàng về nhà mẹ đẻ?
Nàng ta hiểu rõ nhất tính tình của chúng vốn chẳng coi Thịnh Hàn Lâm phủ ra gì, kiếp trước chưa từng một lần ghé thăm Thịnh phủ, nhìn người Thịnh gia cũng chưa từng có thái độ dễ chịu, làm sao lại có thể theo Thịnh Mịch Mịch về thăm nhà?
Cặp song sinh ấy đã tiến vào.
Ninh Giảo Nguyệt giọng lạnh nhạt nói: "Sao nào, chúng ta không thể đến đây sao? Hai nhà đã kết thân, đi thăm người thân cũng là điều phải phép, chẳng lẽ Thịnh phủ không hoan nghênh huynh muội chúng ta sao?”
Thịnh phu nhân vội vàng bước tới: "Không dám, không dám! Không ngờ Đại thiếu gia và Đại tiểu thư Hầu phủ lại đích thân đến đây, thất lễ đón tiếp không chu đáo, người đâu, mau mang trà lên.”
“Hừ!” Ninh Diệu Dương vung tay áo, thản nhiên ngồi xuống ghế khách quý ở hàng trên: "Có trà ngon gì không để tiểu gia ta thưởng thức, tiểu gia ta ngồi đây xem ai dám ức hiếp kế mẫu ta!”
Ninh Giảo Nguyệt thì lễ phép hành lễ vãn bối với Thịnh phu nhân: "Vãn bối Ninh Giảo Nguyệt cảm tạ ngoại tổ mẫu đã khoản đãi.”
Thịnh phu nhân nghe được một tiếng “ngoại tổ mẫu” ấy, vui mừng khôn xiết.
Bà ta liên tục đáp: "Ngoan lắm, ngoan lắm!”
Đám tiểu bối Hầu phủ rực rỡ chói lọi biết bao, dù vị đích trưởng tôn có phần ngang ngược cao ngạo nhưng đích trưởng tôn nữ thật đúng là biết lễ nghi!
Những đứa trẻ ngoan ngoãn đến thế, mà nữ nhi Thịnh Lạc Nhi của bà lại nhất mực bảo rằng chúng là hai tiểu ác ma…
Giờ đây, bà có chút hối hận rồi, lẽ ra không nên nghe lời nữ nhi.
Để Thịnh Mịch Mịch thay thế gả đi.
Vừa vào phủ đã có quyền quản gia, hai đứa nhỏ biết nghe lời hiểu lễ nghĩa, còn theo tân nương về thăm nhà, mới ba ngày mà hai đứa nhỏ đã gọi nàng là kế mẫu, lại còn bảo vệ kế mẫu nữa.
Một mối hôn sự tốt như vậy, soi đèn đi tìm cũng khó mà thấy.
Lúc này, ánh mắt Thịnh Lạc Nhi đã trợn tròn sắp rơi cả ra ngoài.
Trong lòng nàng ta sóng gió dậy sóng, chuyện này sao có thể như thế được!
Thịnh Mịch Mịch nhìn theo cỗ xe ngựa của Hầu phủ dần khuất bóng rồi mới tiến vào cổng Thịnh phủ.
---
Thịnh phủ.
Thịnh Hàn Lâm đặc biệt căn dặn rằng ngày Mịch Mịch hồi môn cần phải long trọng một chút.
Từ sáng sớm, Thịnh phu nhân đã ngồi ở tiền sảnh nhấm nháp trà đợi.
Thịnh Lạc Nhi cũng có mặt cùng với các tiểu thiếp và các con thứ trong nhà.
Hiện nay Thịnh Mịch Mịch đã gả cao.
Điều mọi người mong đợi rằng một nữ nhi thứ xuất thay thế gả đi như nàng sẽ không được Hầu phủ coi trọng – lại không hề xảy ra.
Ngược lại, nàng vừa vào phủ đã được trao quyền quản lý gia sự, vinh dự lớn lao đến nhường nào?
Hẳn là nàng vô tình lọt vào mắt xanh của lão Hầu gia và lão phu nhân Hầu gia.
Do vậy, mọi người đều muốn nhân dịp này mà tìm cơ hội thắt chặt quan hệ với nàng.
Mọi người ngóng đợi từng giây từng phút.
Chờ đã lâu mà chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Thịnh Lạc Nhi không kìm được cất lời: "Mẫu thân, hôm nay chắc nàng không hồi môn đâu, phải chờ đến khi Tiểu Hầu gia thất lạc trở về, nàng mới có thể về thăm nhà, mọi người không cần chờ đợi mãi ở đây nữa.”
Kiếp trước của nàng ta cũng thế, không có hồi môn.
Tân nương hồi môn một mình thì thật chẳng đẹp mặt.
Lại chẳng là điềm tốt.
Nàng ta đã đợi đến mấy năm sau khi cùng Tiểu Hầu gia trở về mới về thăm nhà.
Kết quả là hôm ấy Tiểu Hầu gia đã bày tỏ ý định với nhà họ Thịnh, muốn từ hôn với Thịnh Lạc Nhi.
Hôm đó náo loạn đến thật khó coi.
Nay trọng sinh lại, nghĩ đến chuyện cũ vẫn cảm thấy đau khổ, chua xót không nguôi.
Nàng ta hôm nay không muốn thấy Thịnh Mịch Mịch hồi môn, mong sao Thịnh Mịch Mịch cũng phải nếm trải đắng cay như nàng ta đã từng!
Thịnh phu nhân thong thả nhấp ngụm trà: "Nó có về hay không là chuyện của nó, cha con đã căn dặn rồi, cứ đợi thêm một chút nữa, nếu một lúc nữa mà vẫn không thấy ai về thì mọi người cũng có thể tự giải tán.”
Vừa dứt lời, bên ngoài người gác cổng đã vui mừng chạy vào báo: "Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư đã hồi môn!”
Thịnh phu nhân nhìn nữ nhi của mình một cách đầy ẩn ý.
Bà ta đặt chén trà xuống: "Mau mời vào.”
Lời vừa nói dứt liền thấy Thịnh Mịch Mịch vận một thân hoa phục yểu điệu bước vào.
Ngày thường, Thịnh Mịch Mịch ở phủ ăn mặc chẳng có gì nổi bật khiến người ta thấy nàng chỉ là thanh tú dễ thương, nay trang phục sang trọng lộng lẫy khiến nàng trở nên xán lạn rực rỡ, phong thái của nàng đủ khiến bất kỳ ai cũng chẳng thể liên tưởng nàng với nhị tiểu thư thứ xuất khi trước.
Phía sau Thịnh Mịch Mịch còn có vài nha hoàn, ma ma theo hầu.
Nha hoàn, ma ma của Hầu phủ đều ăn mặc không phải tầm thường, thậm chí còn đẹp đẽ hơn trang phục của chủ nhân nhà khác, ai nấy đều ngẩng cao đầu, tinh thần phấn chấn.
Dưới sự bảo bọc của các nha hoàn, ma ma uy nghi như thế, Thịnh Mịch Mịch lại càng thêm phần cao quý.
Trong lòng mọi người không khỏi trầm trồ, nữ nhi thứ xuất mờ nhạt ở Thịnh phủ trước kia, giờ đây thật sự đã có phúc phận to lớn thế này.
Ai nấy đều ghen tỵ, oán hận.
Thịnh Mịch Mịch hành lễ với Thịnh phu nhân.
Thịnh phu nhân tươi cười đón tiếp: "Nhị nha đầu về rồi, mọi người đều mong đợi con đây.”
Vừa nghe phu nhân nói, những người khác trong phòng cũng liền bắt chuyện cùng Thịnh Mịch Mịch.
Ai nấy đều vô cùng niềm nở.
Chỉ riêng Thịnh Lạc Nhi có vẻ ngạc nhiên, cau mày nói: "Nhị muội, Tiểu Hầu gia không có ở đây, sao muội lại một mình hồi môn?”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười đáp: "Ồ, thân thể tỷ tỷ đã khỏe lại rồi chứ?”
Thịnh Lạc Nhi nghẹn lời.
Lúc thay muội xuất giá, nàng ta đã lấy cớ bị bệnh đột ngột mà qua mặt Hầu phủ.
Có bệnh hay không Thịnh Mịch Mịch là người rõ ràng nhất, vốn là một cuộc giao dịch giữa nàng ta với Thịnh Mịch Mịch, nàng cố ý hỏi thế để khiến nàng ta khó chịu.
“Khỏe rồi.”
Thịnh Mịch Mịch lại cười: "Vậy thì tốt, hôm nay là ngày tân nương hồi môn, Tiểu Hầu gia không có trong phủ, chẳng lẽ một mình ta không thể hồi môn sao? Hay là tỷ tỷ không muốn chào đón ta trở về?”
“Cũng không phải vậy.” Thịnh Lạc Nhi bị chẹn họng, có phần tức giận.
Hừ, có gì đáng đắc ý chứ?
Chỉ là vẻ vang trước mắt mọi người thôi, gả vào Hầu phủ thì sao? Giữ phận góa bụa như thế có ý nghĩa gì?
Ninh Tấn Mặc ở biên cương lại vui vầy với nữ tử khác, còn nàng ở trong phủ thì bị một đôi tiểu quỷ song sinh trêu đùa đến khổ cũng chẳng dám nói với ai, chỉ đành âm thầm chịu đựng, nhẫn nhịn mà nuốt cay đắng vào lòng.
Một cuộc hôn nhân như thế có gì đáng để tự đắc chứ!
“Mịch Mịch, con thật là oan cho tỷ tỷ con rồi, cả buổi sáng nay nó đã ngóng trông con về, chỉ là, nó e rằng con da mặt mỏng, hồi môn một mình sẽ sợ người đời chê cười, thêm vào tục ngữ cũng có câu, tân nương hồi môn một mình là điềm không tốt, hình bóng đơn côi, sợ sau này gia thất bất hòa…” một di nương lên tiếng nói với giọng khinh khỉnh.
Thịnh Mịch Mịch ngẩng đầu lên nhận ra là Dư di nương.
Dư di nương vốn là nha hoàn hồi môn của Thịnh phu nhân, sau được đưa cho Thịnh Hàn Lâm làm thông phòng sinh được một đứa con thứ, sau đó được nâng lên làm thiếp.
Bình thường bà ta luôn hiếu kính với Thịnh phu nhân, cùng phe với phu nhân.
Rõ là đang chờ xem trò cười của nàng.
Thịnh Mịch Mịch đang định đáp lại, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo vang lên từ cổng viện.
“Ngươi nói vớ vẩn gì đấy? Gì mà hồi môn một mình chứ? Tiểu gia cùng muội muội đều đã theo kế mẫu về thăm nhà đây rồi, ngươi mới là kẻ cô đơn, ngươi mới là kẻ gia thất bất hòa!”
Mọi người nhìn về phía đó thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ mặc cẩm y hoa phục, tay trong tay bước vào.
Chừng bảy tám tuổi, ngũ quan thanh tú, dung mạo đẹp đẽ, phong thái cao quý mà ung dung, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải cảm thấy tự ti.
Người Thịnh gia đều ngỡ ngàng sững sờ.
Ngay cả chính Thịnh Mịch Mịch cũng bất ngờ.
Hai đứa nhỏ này sao lại trở lại đây rồi?
Rõ ràng nàng đã bảo chúng trở về phủ, không được đến Thịnh phủ, vậy mà lại chẳng nghe lời!
Thật không ngờ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?
Thằng nhóc Ninh Diệu Dương này, vậy mà lại lên tiếng bênh vực nàng, còn gọi nàng là kế mẫu nữa?
Tuy nhiên, trong số những người ngạc nhiên nhất vẫn là Thịnh Lạc Nhi.
Nàng ta đột ngột nâng cao giọng: "Không thể nào! Sao chúng lại có mặt ở đây?”
Hai tiểu ma vương này sao có thể đi cùng nàng về nhà mẹ đẻ?
Nàng ta hiểu rõ nhất tính tình của chúng vốn chẳng coi Thịnh Hàn Lâm phủ ra gì, kiếp trước chưa từng một lần ghé thăm Thịnh phủ, nhìn người Thịnh gia cũng chưa từng có thái độ dễ chịu, làm sao lại có thể theo Thịnh Mịch Mịch về thăm nhà?
Cặp song sinh ấy đã tiến vào.
Ninh Giảo Nguyệt giọng lạnh nhạt nói: "Sao nào, chúng ta không thể đến đây sao? Hai nhà đã kết thân, đi thăm người thân cũng là điều phải phép, chẳng lẽ Thịnh phủ không hoan nghênh huynh muội chúng ta sao?”
Thịnh phu nhân vội vàng bước tới: "Không dám, không dám! Không ngờ Đại thiếu gia và Đại tiểu thư Hầu phủ lại đích thân đến đây, thất lễ đón tiếp không chu đáo, người đâu, mau mang trà lên.”
“Hừ!” Ninh Diệu Dương vung tay áo, thản nhiên ngồi xuống ghế khách quý ở hàng trên: "Có trà ngon gì không để tiểu gia ta thưởng thức, tiểu gia ta ngồi đây xem ai dám ức hiếp kế mẫu ta!”
Ninh Giảo Nguyệt thì lễ phép hành lễ vãn bối với Thịnh phu nhân: "Vãn bối Ninh Giảo Nguyệt cảm tạ ngoại tổ mẫu đã khoản đãi.”
Thịnh phu nhân nghe được một tiếng “ngoại tổ mẫu” ấy, vui mừng khôn xiết.
Bà ta liên tục đáp: "Ngoan lắm, ngoan lắm!”
Đám tiểu bối Hầu phủ rực rỡ chói lọi biết bao, dù vị đích trưởng tôn có phần ngang ngược cao ngạo nhưng đích trưởng tôn nữ thật đúng là biết lễ nghi!
Những đứa trẻ ngoan ngoãn đến thế, mà nữ nhi Thịnh Lạc Nhi của bà lại nhất mực bảo rằng chúng là hai tiểu ác ma…
Giờ đây, bà có chút hối hận rồi, lẽ ra không nên nghe lời nữ nhi.
Để Thịnh Mịch Mịch thay thế gả đi.
Vừa vào phủ đã có quyền quản gia, hai đứa nhỏ biết nghe lời hiểu lễ nghĩa, còn theo tân nương về thăm nhà, mới ba ngày mà hai đứa nhỏ đã gọi nàng là kế mẫu, lại còn bảo vệ kế mẫu nữa.
Một mối hôn sự tốt như vậy, soi đèn đi tìm cũng khó mà thấy.
Lúc này, ánh mắt Thịnh Lạc Nhi đã trợn tròn sắp rơi cả ra ngoài.
Trong lòng nàng ta sóng gió dậy sóng, chuyện này sao có thể như thế được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.