Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 4: Ta Xem Ai Dám Cướp!
Đậu Sa Đoàn Đoàn
24/10/2024
“Đồ nữ nhân xấu xa, ngươi nói cái gì! Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa!” Ninh Diệu Dương lại toan xắn tay áo định lao vào đánh nhau.
Thịnh Mịch Mịch bèn lấy ra thẻ quản gia của nàng.
Nàng mỉm cười, ôn tồn nói: "Ninh Diệu Dương, giờ ta đã là mẫu thân của ngươi, nếu ngươi dám động thủ với ta, vậy là đại bất hiếu, phạm vào quốc pháp của Đại Dụ triều. Hơn nữa, tổ phụ và tổ mẫu ngươi đã giao toàn bộ quyền quản gia cho ta, hiện giờ ta là đương gia chủ mẫu của Sùng Nhân hầu phủ, nếu ngươi bất kính với ta, ta có quyền tự do xử trí ngươi, toàn phủ này sẽ không có ai dám cãi lại ta, ngươi thử nghĩ kỹ xem có còn muốn động thủ nữa không?”
Ninh Diệu Dương nhìn thẻ quản gia trong tay nàng, ngây người ra.
“Ngươi nói dối! Tổ phụ, tổ mẫu sao có thể giao quyền quản gia cho cái đồ nữ nhân xấu xa ngươi!”
Ninh Giảo Nguyệt cũng không tin.
Tiểu cô nương trông thật tươi tắn, xinh đẹp vô cùng.
Đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh như tinh tú trên trời.
Nhưng dù tuổi còn nhỏ, cô bé đã có khí chất cao ngạo, xa cách như một vị tiểu thư khuê các, đầy vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng.
Cô bé liếc Thịnh Mịch Mịch một cái rồi nhanh chóng quay lưng bước đi.
Muốn tìm người trợ giúp.
Thịnh Mịch Mịch cười chặn đường cô bé: "Giảo Nguyệt, con định đi đâu? Tổ phụ và tổ mẫu của các con tối qua đã lên đường đi Dương Châu để thăm đại cô của các con rồi, chẳng lẽ không ai báo cho hai đứa biết sao? À, phải rồi, tổ phụ và tổ mẫu của con cố ý dặn dò không nói cho các con biết vì sợ hai đứa ôm chân bọn họ khóc lóc, làm lỡ hành trình...”
Nghe đến đây, hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên.
“Ngươi nói dối!”
Thịnh Mịch Mịch bèn nháy mắt ra hiệu cho quản gia của Hầu phủ đứng cạnh.
Lão quản gia hiểu ý, liền nói: "Đại thiếu gia, đại tiểu thư, lão Hầu gia và lão phu nhân quả thực đã xuất môn từ tối qua rồi... Khụ, vì sợ đại thiếu gia và đại tiểu thư đang say giấc nên không ai báo trước. Trước khi đi, lão Hầu gia và lão phu nhân đã căn dặn sau này để đại thiếu gia và đại tiểu thư nghe lời phu nhân...”
Hai đứa nhỏ nghe vậy cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Khí thế kiêu căng ngang ngược lúc trước hoàn toàn biến mất.
Đặc biệt là vẻ mặt Ninh Diệu Dương vô cùng thất vọng, người ta vẫn nói có kế mẫu thì sẽ có kế phụ.
Đến phiên cậu thì tốt rồi, có kế mẫu là có cả kế tổ mẫu, kế tổ phụ luôn.
Đêm qua đói bụng chịu khổ cả đêm, thật là không đáng chút nào!
Đúng lúc này, các nha hoàn vừa vặn bưng bữa sáng vào.
Cháo tám bảo ngọc bích, cuộn trứng vàng sợi tơ, bánh bao nhân tôm trong suốt, canh dưa chua hạt mè, mì gà với sữa bò...
Thịnh Mịch Mịch thấy vậy: "Ồ, toàn là món ta thích ăn, thế này đi, đại thiếu gia đang muốn tuyệt thực, vậy chỉ giữ lại một chút cho Giảo Nguyệt thôi, phần còn lại đem cả về phòng ta đi...”
Nghe vậy, Ninh Diệu Dương liền kêu lên: "Ngươi mơ đi! Ai nói ta tuyệt thực, đây là phần ăn của chúng ta, ta xem ai dám cướp! Dọn cơm, thiếu gia ta muốn ăn sáng!”
Các nha hoàn vội vàng bày biện bữa ăn.
Ninh Diệu Dương đói cả đêm liền cắm đầu ăn như sói, miệng đầy thức ăn phồng cả má.
Cậu vừa ăn vừa trừng mắt khiêu khích Thịnh Mịch Mịch.
Chỉ trong chốc lát, cậu đã ăn sạch hơn nửa bữa sáng.
Ninh Giảo Nguyệt nhìn thoáng qua huynh trưởng, thầm nghĩ, nói rõ là sẽ tuyệt thực ba ngày ba đêm không ai được ngăn cản mà?
Ninh Diệu Dương không những tự mình ăn mà còn thúc giục muội muội mau ăn nhanh, cẩn thận kẻo bị “nữ nhân xấu xa” cướp mất.
...
Vậy là, Thịnh Mịch Mịch chỉ đứng khoanh tay nhìn hai đứa nhỏ ăn sạch bữa sáng.
Nàng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thịnh Mịch Mịch quay sang nói với đám hạ nhân ở Hồi Tuyết Lâu: "Từ nay về sau, nếu thiếu gia nhà các ngươi mà nói muốn tuyệt thực thì không cần đưa cơm đến viện của hắn nữa, hắn không ăn cơm thì coi như tiết kiệm cho Hầu phủ một bữa ăn. Hiện ta là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, hắn không ăn cơm tức là đang giúp ta tiết kiệm tiền...”
“Dạ, thưa phu nhân.”
Nói xong, Thịnh Mịch Mịch cười mỉm rồi rời đi.
Chỉ còn lại đôi huynh muội song sinh.
Ninh Diệu Dương nghiến răng đến mức má hắn cũng đau nhức, cảm thấy cơn giận như sắp bùng nổ.
“Tức chết ta rồi! Đồ nữ nhân xấu xa, tức chết ta rồi! Muội nghe xem nàng vừa nói cái gì? Sùng Nhân hầu phủ này là của ông bà ta, từ khi nào mà trở thành của nàng chứ? Nàng nằm mơ đi!”
“Kế mẫu đúng là độc ác! Muốn không cho ta ăn cơm à! Ta khinh! Ta sẽ cố ăn thêm nhiều hơn nữa, mỗi bữa ta ăn ba bát!”
“Muội muội à, sau này muội cũng phải ăn nhiều hơn, ăn nhiều vào thì chúng ta lớn nhanh, đến lúc trưởng thành rồi thì không phải sợ nàng nữa, xem nàng còn dám hống hách thế nào!”
Ninh Giảo Nguyệt...
Đột nhiên, Ninh Diệu Dương nói: "Đi thôi, muội à, chúng ta đi theo dõi nữ nhân xấu xa đó, ta thấy nàng ta cầm thẻ quản gia, một kẻ là thứ nữ của Thịnh Hàn Lâm Phủ sao có thể biết quản gia được? Chúng ta đi xem kịch vui!”
Ninh Giảo Nguyệt còn lưỡng lự: "Ca, một lát nữa là đến giờ lên tộc học rồi.”
“Trước tiên cứ trị nàng rồi tính sau!”
...
Thịnh Mịch Mịch giả vờ như không hề biết rằng hai đứa nhỏ đang theo dõi mình.
Nàng sai người truyền lệnh xuống, yêu cầu toàn bộ hạ nhân của phủ tập trung ở cửa Hồi Tĩnh Đường...
Chẳng mấy chốc, toàn bộ hơn trăm người trong Sùng Nhân hầu phủ đã có mặt đông đủ.
Thịnh Mịch Mịch ra lệnh cho bọn họ xếp hàng theo thứ bậc.
Các quản sự đứng ở hàng đầu, còn các bà tử và nha hoàn hạ đẳng đứng phía sau.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, toàn bộ bọn họ cùng hành lễ với Thịnh Mịch Mịch.
Có người còn ngẩng đầu lên nhìn, tò mò quan sát nàng, trong ánh mắt có chút khinh miệt.
Thậm chí có người còn thì thầm bàn tán trong đám đông.
“Nghe nói tân phu nhân là thứ nữ của Thịnh gia, được gả thay...”
“Thứ nữ ở nhà đâu có học quản gia, vừa vào cửa đã để nàng ta quản gia, lão phu nhân quả thực rất yên tâm nha...”
“Hôm qua trên hỉ đường còn đánh nhau với tiểu thiếu gia nhà ta nữa kìa...”
Thịnh Mịch Mịch ngồi dưới hiên nhà trên chiếc ghế Thái sư, vừa uống trà.
Nàng vờ như không nghe thấy những lời đó, đợi bọn họ bàn tán xong, nàng mới thong thả đặt chén trà xuống bàn.
Nữ nhi của Thịnh Hàn Lâm gả vào Hầu phủ vốn dĩ đã là gả cao, huống chi nàng lại là thứ nữ gả thay, việc có hạ nhân không phục cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Tiểu Quả Tử thấy chủ nhân đặt chén trà xuống lập tức hiểu ý, liền phối hợp đọc danh sách những hạ nhân trong phủ.
Ai được gọi tên thì sẽ bước lên một bước để ra mắt.
Hơn trăm người lần lượt đều được gọi tên và trình diện.
Thịnh Mịch Mịch cẩn thận xem xét từng người một.
Trong lòng nàng đã có tính toán.
Thêm vào đó, tối qua nàng cũng đã dành công sức tìm hiểu rõ ràng.
“Hầu phủ có tổng cộng một trăm ba mươi tám hạ nhân, hôm nay đang trực là một trăm mười một người, còn lại hai mươi tám người đang được nghỉ, bảo những người nghỉ ngày mai đến trình diện với ta sau khi họ trở lại làm việc.”
“Bổn phu nhân mới đảm nhiệm chức đương gia, nếu không có việc gì lớn thì sẽ không thay đổi quy chế, nhưng nếu phát hiện có chỗ nào bất hợp lý thì ta sẽ chỉnh đốn. Hầu phủ chúng ta là nhà phú quý, cũng là nhà tích thiện, mọi người đều phải cẩn thận khi làm việc, bổn phu nhân không mong sẽ xảy ra chuyện lá mặt lá trái, đến lúc đó mọi chuyện đồn đại ra ngoài sẽ rất khó coi, dù sao thì ta cũng là người dám đánh cả Ninh Diệu Dương…”
...
Đám hạ nhân nghe xong, không ai dám thở mạnh.
Sau đó, Thịnh Mịch Mịch gọi tên tất cả các quản sự, bà tử, và những ma ma có trách nhiệm trong phủ ra trình diện.
Có tổng cộng hơn hai mươi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Phu nhân mới đến sao lại nhớ rõ nhanh như vậy? Ngay ngày đầu tiên đã có thể nắm rõ Hầu phủ như lòng bàn tay?
Thịnh Mịch Mịch bèn hỏi cặn kẽ từng người về nhiệm vụ và trách nhiệm của họ, trong vài câu nói ngắn gọn đã khiến mọi người không khỏi nể phục.
Cuối cùng, nàng còn đối chiếu sơ qua sổ sách với quản sự phòng sổ sách.
Lời lẽ chặt chẽ khiến quản sự phòng sổ sách phải tâm phục khẩu phục...
Mọi người đều nghĩ rằng tân phu nhân chỉ là thứ nữ không được sủng ái của Thịnh Hàn Lâm, chưa từng học qua việc quản gia, không ngờ nàng lại dễ dàng nắm bắt tình hình như vậy.
Chỗ nào giống như chưa từng học quản gia chứ?
Nàng làm mọi thứ nhẹ nhàng thuần thục, nhận diện con người, kiểm tra sổ sách, hiểu rõ nhân tình thế thái, thậm chí còn nắm rõ giá cả thời bấy giờ.
Đến lúc này, không còn ai dám coi thường vị tân phu nhân này nữa.
Thịnh Mịch Mịch bèn lấy ra thẻ quản gia của nàng.
Nàng mỉm cười, ôn tồn nói: "Ninh Diệu Dương, giờ ta đã là mẫu thân của ngươi, nếu ngươi dám động thủ với ta, vậy là đại bất hiếu, phạm vào quốc pháp của Đại Dụ triều. Hơn nữa, tổ phụ và tổ mẫu ngươi đã giao toàn bộ quyền quản gia cho ta, hiện giờ ta là đương gia chủ mẫu của Sùng Nhân hầu phủ, nếu ngươi bất kính với ta, ta có quyền tự do xử trí ngươi, toàn phủ này sẽ không có ai dám cãi lại ta, ngươi thử nghĩ kỹ xem có còn muốn động thủ nữa không?”
Ninh Diệu Dương nhìn thẻ quản gia trong tay nàng, ngây người ra.
“Ngươi nói dối! Tổ phụ, tổ mẫu sao có thể giao quyền quản gia cho cái đồ nữ nhân xấu xa ngươi!”
Ninh Giảo Nguyệt cũng không tin.
Tiểu cô nương trông thật tươi tắn, xinh đẹp vô cùng.
Đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh như tinh tú trên trời.
Nhưng dù tuổi còn nhỏ, cô bé đã có khí chất cao ngạo, xa cách như một vị tiểu thư khuê các, đầy vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng.
Cô bé liếc Thịnh Mịch Mịch một cái rồi nhanh chóng quay lưng bước đi.
Muốn tìm người trợ giúp.
Thịnh Mịch Mịch cười chặn đường cô bé: "Giảo Nguyệt, con định đi đâu? Tổ phụ và tổ mẫu của các con tối qua đã lên đường đi Dương Châu để thăm đại cô của các con rồi, chẳng lẽ không ai báo cho hai đứa biết sao? À, phải rồi, tổ phụ và tổ mẫu của con cố ý dặn dò không nói cho các con biết vì sợ hai đứa ôm chân bọn họ khóc lóc, làm lỡ hành trình...”
Nghe đến đây, hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên.
“Ngươi nói dối!”
Thịnh Mịch Mịch bèn nháy mắt ra hiệu cho quản gia của Hầu phủ đứng cạnh.
Lão quản gia hiểu ý, liền nói: "Đại thiếu gia, đại tiểu thư, lão Hầu gia và lão phu nhân quả thực đã xuất môn từ tối qua rồi... Khụ, vì sợ đại thiếu gia và đại tiểu thư đang say giấc nên không ai báo trước. Trước khi đi, lão Hầu gia và lão phu nhân đã căn dặn sau này để đại thiếu gia và đại tiểu thư nghe lời phu nhân...”
Hai đứa nhỏ nghe vậy cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Khí thế kiêu căng ngang ngược lúc trước hoàn toàn biến mất.
Đặc biệt là vẻ mặt Ninh Diệu Dương vô cùng thất vọng, người ta vẫn nói có kế mẫu thì sẽ có kế phụ.
Đến phiên cậu thì tốt rồi, có kế mẫu là có cả kế tổ mẫu, kế tổ phụ luôn.
Đêm qua đói bụng chịu khổ cả đêm, thật là không đáng chút nào!
Đúng lúc này, các nha hoàn vừa vặn bưng bữa sáng vào.
Cháo tám bảo ngọc bích, cuộn trứng vàng sợi tơ, bánh bao nhân tôm trong suốt, canh dưa chua hạt mè, mì gà với sữa bò...
Thịnh Mịch Mịch thấy vậy: "Ồ, toàn là món ta thích ăn, thế này đi, đại thiếu gia đang muốn tuyệt thực, vậy chỉ giữ lại một chút cho Giảo Nguyệt thôi, phần còn lại đem cả về phòng ta đi...”
Nghe vậy, Ninh Diệu Dương liền kêu lên: "Ngươi mơ đi! Ai nói ta tuyệt thực, đây là phần ăn của chúng ta, ta xem ai dám cướp! Dọn cơm, thiếu gia ta muốn ăn sáng!”
Các nha hoàn vội vàng bày biện bữa ăn.
Ninh Diệu Dương đói cả đêm liền cắm đầu ăn như sói, miệng đầy thức ăn phồng cả má.
Cậu vừa ăn vừa trừng mắt khiêu khích Thịnh Mịch Mịch.
Chỉ trong chốc lát, cậu đã ăn sạch hơn nửa bữa sáng.
Ninh Giảo Nguyệt nhìn thoáng qua huynh trưởng, thầm nghĩ, nói rõ là sẽ tuyệt thực ba ngày ba đêm không ai được ngăn cản mà?
Ninh Diệu Dương không những tự mình ăn mà còn thúc giục muội muội mau ăn nhanh, cẩn thận kẻo bị “nữ nhân xấu xa” cướp mất.
...
Vậy là, Thịnh Mịch Mịch chỉ đứng khoanh tay nhìn hai đứa nhỏ ăn sạch bữa sáng.
Nàng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thịnh Mịch Mịch quay sang nói với đám hạ nhân ở Hồi Tuyết Lâu: "Từ nay về sau, nếu thiếu gia nhà các ngươi mà nói muốn tuyệt thực thì không cần đưa cơm đến viện của hắn nữa, hắn không ăn cơm thì coi như tiết kiệm cho Hầu phủ một bữa ăn. Hiện ta là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, hắn không ăn cơm tức là đang giúp ta tiết kiệm tiền...”
“Dạ, thưa phu nhân.”
Nói xong, Thịnh Mịch Mịch cười mỉm rồi rời đi.
Chỉ còn lại đôi huynh muội song sinh.
Ninh Diệu Dương nghiến răng đến mức má hắn cũng đau nhức, cảm thấy cơn giận như sắp bùng nổ.
“Tức chết ta rồi! Đồ nữ nhân xấu xa, tức chết ta rồi! Muội nghe xem nàng vừa nói cái gì? Sùng Nhân hầu phủ này là của ông bà ta, từ khi nào mà trở thành của nàng chứ? Nàng nằm mơ đi!”
“Kế mẫu đúng là độc ác! Muốn không cho ta ăn cơm à! Ta khinh! Ta sẽ cố ăn thêm nhiều hơn nữa, mỗi bữa ta ăn ba bát!”
“Muội muội à, sau này muội cũng phải ăn nhiều hơn, ăn nhiều vào thì chúng ta lớn nhanh, đến lúc trưởng thành rồi thì không phải sợ nàng nữa, xem nàng còn dám hống hách thế nào!”
Ninh Giảo Nguyệt...
Đột nhiên, Ninh Diệu Dương nói: "Đi thôi, muội à, chúng ta đi theo dõi nữ nhân xấu xa đó, ta thấy nàng ta cầm thẻ quản gia, một kẻ là thứ nữ của Thịnh Hàn Lâm Phủ sao có thể biết quản gia được? Chúng ta đi xem kịch vui!”
Ninh Giảo Nguyệt còn lưỡng lự: "Ca, một lát nữa là đến giờ lên tộc học rồi.”
“Trước tiên cứ trị nàng rồi tính sau!”
...
Thịnh Mịch Mịch giả vờ như không hề biết rằng hai đứa nhỏ đang theo dõi mình.
Nàng sai người truyền lệnh xuống, yêu cầu toàn bộ hạ nhân của phủ tập trung ở cửa Hồi Tĩnh Đường...
Chẳng mấy chốc, toàn bộ hơn trăm người trong Sùng Nhân hầu phủ đã có mặt đông đủ.
Thịnh Mịch Mịch ra lệnh cho bọn họ xếp hàng theo thứ bậc.
Các quản sự đứng ở hàng đầu, còn các bà tử và nha hoàn hạ đẳng đứng phía sau.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, toàn bộ bọn họ cùng hành lễ với Thịnh Mịch Mịch.
Có người còn ngẩng đầu lên nhìn, tò mò quan sát nàng, trong ánh mắt có chút khinh miệt.
Thậm chí có người còn thì thầm bàn tán trong đám đông.
“Nghe nói tân phu nhân là thứ nữ của Thịnh gia, được gả thay...”
“Thứ nữ ở nhà đâu có học quản gia, vừa vào cửa đã để nàng ta quản gia, lão phu nhân quả thực rất yên tâm nha...”
“Hôm qua trên hỉ đường còn đánh nhau với tiểu thiếu gia nhà ta nữa kìa...”
Thịnh Mịch Mịch ngồi dưới hiên nhà trên chiếc ghế Thái sư, vừa uống trà.
Nàng vờ như không nghe thấy những lời đó, đợi bọn họ bàn tán xong, nàng mới thong thả đặt chén trà xuống bàn.
Nữ nhi của Thịnh Hàn Lâm gả vào Hầu phủ vốn dĩ đã là gả cao, huống chi nàng lại là thứ nữ gả thay, việc có hạ nhân không phục cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Tiểu Quả Tử thấy chủ nhân đặt chén trà xuống lập tức hiểu ý, liền phối hợp đọc danh sách những hạ nhân trong phủ.
Ai được gọi tên thì sẽ bước lên một bước để ra mắt.
Hơn trăm người lần lượt đều được gọi tên và trình diện.
Thịnh Mịch Mịch cẩn thận xem xét từng người một.
Trong lòng nàng đã có tính toán.
Thêm vào đó, tối qua nàng cũng đã dành công sức tìm hiểu rõ ràng.
“Hầu phủ có tổng cộng một trăm ba mươi tám hạ nhân, hôm nay đang trực là một trăm mười một người, còn lại hai mươi tám người đang được nghỉ, bảo những người nghỉ ngày mai đến trình diện với ta sau khi họ trở lại làm việc.”
“Bổn phu nhân mới đảm nhiệm chức đương gia, nếu không có việc gì lớn thì sẽ không thay đổi quy chế, nhưng nếu phát hiện có chỗ nào bất hợp lý thì ta sẽ chỉnh đốn. Hầu phủ chúng ta là nhà phú quý, cũng là nhà tích thiện, mọi người đều phải cẩn thận khi làm việc, bổn phu nhân không mong sẽ xảy ra chuyện lá mặt lá trái, đến lúc đó mọi chuyện đồn đại ra ngoài sẽ rất khó coi, dù sao thì ta cũng là người dám đánh cả Ninh Diệu Dương…”
...
Đám hạ nhân nghe xong, không ai dám thở mạnh.
Sau đó, Thịnh Mịch Mịch gọi tên tất cả các quản sự, bà tử, và những ma ma có trách nhiệm trong phủ ra trình diện.
Có tổng cộng hơn hai mươi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Phu nhân mới đến sao lại nhớ rõ nhanh như vậy? Ngay ngày đầu tiên đã có thể nắm rõ Hầu phủ như lòng bàn tay?
Thịnh Mịch Mịch bèn hỏi cặn kẽ từng người về nhiệm vụ và trách nhiệm của họ, trong vài câu nói ngắn gọn đã khiến mọi người không khỏi nể phục.
Cuối cùng, nàng còn đối chiếu sơ qua sổ sách với quản sự phòng sổ sách.
Lời lẽ chặt chẽ khiến quản sự phòng sổ sách phải tâm phục khẩu phục...
Mọi người đều nghĩ rằng tân phu nhân chỉ là thứ nữ không được sủng ái của Thịnh Hàn Lâm, chưa từng học qua việc quản gia, không ngờ nàng lại dễ dàng nắm bắt tình hình như vậy.
Chỗ nào giống như chưa từng học quản gia chứ?
Nàng làm mọi thứ nhẹ nhàng thuần thục, nhận diện con người, kiểm tra sổ sách, hiểu rõ nhân tình thế thái, thậm chí còn nắm rõ giá cả thời bấy giờ.
Đến lúc này, không còn ai dám coi thường vị tân phu nhân này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.