Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay
Chương 1: Xuyên Thành Pháo Hôi
Bán Nguyệt Tinh
14/04/2022
“Đại ca ca, không phải huynh thích câu dẫn nam nhân nhất sao, vậy để muội muội thành toàn cho huynh.”
“Huynh phải ngoan ngoãn thay muội muội đi xung hỉ cho cái kẻ sắp chết Vệ Vân Chiêu kia đấy, chờ hắn chết rồi, huynh cũng liền xuống chôn cùng với hắn đi!”
Giữa lúc mê mang, Giang Lâm nghe thấy một giọng nói hết sức ôn nhu lại ác độc đến cực điểm, làm sau lưng hắn nổi lên một cảm giác ớn lạnh.
Hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc người đang nói chuyện là ai, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được.
……
Đợi đến khi Giang Lâm lại một lần nữa mở mắt ra, đối diện chính là một gương mặt già nua dúm dó.
“Tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi thì tốt, nếu đã là xung hỉ thì chuyện nên làm đêm động phòng hoa chúc liền không thể thiếu, nhưng hiện tại Tướng quân còn hôn mê bất tỉnh, ngươi tự thân ngồi phía trên mà động đi.”
Lão phụ nhân nói, thả một quyển sách vào trong tay Giang Lâm, sau đó xoay người rời đi.
Chưa đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn Giang Lâm nói: “An Dương Hầu phủ nói là ngươi cưỡng ép muốn gả tới thay cho muội muội nhà mình, nếu ngươi đã cố ý đối với Tướng quân, vậy thì liệu mà dụng tâm một chút, bên ngoài lúc nào cũng có người, ngươi muốn hỗ trợ thì kêu một tiếng là được.”
Nói xong, không cho Giang Lâm bất cứ một cơ hội nào để mở miệng, bà ta lập tức mở cửa đi ra ngoài, tuy cửa phòng đã đóng lại, nhưng Giang Lâm lại luôn cảm thấy bà ta sẽ xuyên qua lớp cửa sổ giấy kia mà nhìn thấy hết thảy mọi chuyện diễn ra trong phòng.
Tình cảnh này làm cho Giang Lâm cảm thấy có chút quen thuộc, cả cái tên dường như vừa xuất hiện trong giấc mộng kia nữa, Vệ Vân Chiêu, cũng gợi cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Hắn nhìn nhìn quyển sách mà lão phụ nhân kia vừa nhét vào tay mình, trên bìa không có văn tự, nhưng mở ra trang đầu tiên, bốn chữ to liền xuất hiện lù lù ở trước mắt của Giang Lâm, phồn thể bản——
Hắn không quen biết……
Chỉ thấy trên đó vẽ hai người, quần áo trên người nửa che nửa lộ, nhưng vị trí mấu chốt kia lại cực kỳ rõ ràng.
Giang Lâm: “……”
Chừng mực của người cổ đại các ngươi đều chơi lớn như vậy sao?
Từ cách ăn mặc của lão phụ nhân vừa rồi, cộng với một thân hỉ phục đỏ thẫm của nữ tử trên người hắn và bày trí cổ kính khắp gian phòng này, Giang Lâm gần như có thể xác định bản thân đã xuyên qua.
Sách kia chừng mực dữ quá Giang Lâm không dám đọc tiếp, hắn ngồi dậy nhìn về phía nam nhân cùng nằm trên giường với mình.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy nam nhân kia, trong đầu Giang Lâm liền trào ra rất nhiều ký ức không thuộc về mình, ký ức nói với hắn rằng, hắn không chỉ xuyên qua, mà còn là xuyên thư.
Đó là một quyển sách mà Giang Lâm từng đọc trước khi mạt thế ập đến, tên là《 Thịnh Thế Đế Sủng 》, cũng lâu lắm rồi, Giang Lâm đã quên mất rất nhiều tình tiết, chỉ nhớ mang máng đó là một quyển sảng văn, nữ chính và dàn harem gặp thần giết thần, Phật chắn giết Phật, lợi dụng bàn tay vàng của mình hỗ trợ nam chính đăng cơ, cuối cùng hai người nắm tay nhau trở thành đế hậu lưu danh thiên cổ.
Thân thể mà hắn xuyên qua hiện tại chính là đại ca cùng cha khác mẹ của nữ chính, đích trưởng tử của An Dương Hầu phủ, cùng tên với hắn, cũng gọi là Giang Lâm.
Mẹ ruột nguyên thân mất sớm, An Dương Hầu quay đầu cưới vợ khác, vợ kế sinh hạ hai trai một gái, nữ chính chính là cô con gái kia, Giang Cẩm Nguyệt.
Hai câu nói mà hắn nghe thấy trong lúc ngủ mơ có vẻ là của Giang Cẩm Nguyệt, hoàng đế vốn dĩ tứ hôn Giang Cẩm Nguyệt đi xung hỉ, nhưng đường đường là nữ chính sao có thể gả cho một tên pháo hôi lập tức sẽ chết kia, vì thế mới đến phiên nguyên thân bị đẩy ra hiến tế.
Nghe ý tứ của lão phụ nhân vừa rồi, An Dương Hầu phủ còn an bài cho hắn tội danh cường đoạt hôn sự của muội muội, còn muốn chờ Vệ Vân Chiêu chết để hắn cũng phải chôn cùng, gảy bàn tính cũng thật là vang dội.
Giang Lâm cúi đầu nhìn cổ tay mình, phía trên kia có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, Giang Lâm tức khắc an tâm hơn rất nhiều.
Có điều rất nhanh chóng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, Giang Lâm hắn chưa bao giờ là người nhẫn nhục chịu đựng, An Dương Hầu phủ muốn hắn chết, hắn sẽ càng không chết, không chỉ như thế, hắn còn muốn nhìn xem một vị nữ chính ác độc muốn đẩy chính ca ca của mình đi chịu chết sẽ nâng đỡ nam chính trở thành đế hậu thiên cổ gì.
Một lát sau, Giang Lâm mới thu hồi cảm xúc trong mắt, tiếp tục đánh giá nam nhân tên là Vệ Vân Chiêu ở trước mặt mình, thấy sắc mặt y xám trắng, trên môi cũng không có một chút huyết sắc, cả người gầy đến độ giống như da bọc xương.
Có điều nhìn từ hình dáng cũng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ tuấn lãng, nếu như không xảy ra chuyện cũng không phải là một vai pháo hôi, người này nhất định chính là đối tượng mà vô số khuê trung kiều nga ở Thịnh Kinh khuynh tâm tương hứa.
Giang Lâm có chút thổn thức, từ lúc Đại Việt kiến quốc chi thủy Vệ gia đã luôn đóng quân ở biên quan, nhiều thế hệ võ tướng, danh tiếng của Vệ gia quân truyền khắp Đại Việt, là quân hộ quốc mà mỗi người dân Đại Việt đều biết.
Chỉ tiếc, mùa thu năm ngoái, quân địch xâm chiếm biên cảnh Tây Bắc Đại Việt, Vệ Vân Chiêu và phụ thân Vệ Túc phụng mệnh xuất chinh, Vệ Túc chết trận sa trường, hai chân Vệ Vân Chiêu bị phế, thân còn trúng phải kịch độc, về kinh đã ba tháng có thừa, nhưng tất cả Thái y hay đại phu đều bó tay không có cách cứu chữa.
Vệ Vân Chiêu mắt thấy liền sắp sửa không cứu được nữa, lúc này lại có người đề nghị dùng phương pháp xung hỉ thử xem, sau đó mới có chuyện nguyên thân bị bắt đi gả thay.
Giang Lâm ấn nhẹ xuống nốt ruồi đỏ trên cổ tay, sau đó trong tay lập tức xuất hiện nửa chén nước, Giang Lâm bưng chén nước đút cho Vệ Vân Chiêu.
Tuy đang trong trạng thái hôn mê nhưng Vệ Vân Chiêu vẫn có thể uống được, tựa hồ như có thể cảm giác được chén nước này mang đến cơ hội sống sót, Vệ Vân Chiêu cực kỳ gấp gáp mà uống vào.
Nuốt xuống được là tốt rồi, như vậy y liền có đường sống.
Hắn không chỉ muốn bản thân sống sót, mà còn muốn Vệ Vân Chiêu cũng có thể sống khỏe mạnh.
Nốt ruồi đỏ trên cổ tay của Giang Lâm là một cái không gian, không bao lâu sau khi mạt thế bắt đầu, Giang Lâm liền có cái không gian này, không giống như dị năng hệ không gian khác có thể lưu trữ nhiều đồ vật hay áp súc di chuyển vị trí, không gian của Giang Lâm lại chứa một số lượng lớn linh khí, bên trong có thể trồng thực vật nuôi động vật, hơn nữa thời gian trưởng thành chỉ cần 24 giờ.
Trong không gian của hắn còn có một dòng linh tuyền, nước linh tuyền có thể cường thân kiện thể, cũng có thể chữa bệnh giải độc, một người chỉ cần còn một tia hơi thở, dùng nước này cũng có thể kéo dài tính mạng thêm một đoạn thời gian ngắn.
Đút cho Vệ Vân Chiêu xong, bản thân Giang Lâm cũng uống vào nước chén nước, lại lấy ra một quả táo ăn lót dạ. Nguyên thân bị đánh ngất rồi đưa lên kiệu hoa, mà Tướng quân phủ bên này thì do Vệ Vân Chiêu còn hôn mê bất tỉnh nên cũng không muốn làm lễ lớn, nguyên thân liền trực tiếp bị đưa vào động phòng, cả ngày không có nổi một ngụm cơm.
Gặm xong quả táo, Giang Lâm lại mò mẫm tìm được một quả lê, sau khi ăn xong liền ném hạt trở lại trong gian, Giang Lâm xuống giường đi súc miệng rửa tay, sau đó liền chuẩn bị nằm ngủ.
Nhưng mà người ở bên ngoài có lẽ là nửa ngày không nghe được động tĩnh mà mình muốn nghe, lão phụ nhân trực tiếp đẩy cửa tiến vào, chất vấn Giang Lâm, “Ngươi còn ở đây cọ xát cái gì, sao còn chưa động phòng với Tướng quân? Chậm trễ thời gian xung hỉ, ngươi gánh nổi hậu quả không?”
Giang Lâm mới nằm xuống được nửa chừng: “……”
Giang Lâm lại ngồi dậy, liếc mắt nhìn Vệ Vân Chiêu rồi lại quay sang nhìn lão phụ nhân, chỉ vào Vệ Vân Chiêu và bà ta, nói, “Bà xác định vị Tướng quân này của các người có thể lên được sao?”
Hơn nữa bắt hắn cưỡng ép một người sắp chết làm như vậy như vậy, có phải quá mức cầm thú rồi hay không?
Lão phụ nhân rất bất mãn đối với lời này của Giang Lâm, “Tướng quân chỉ là hôn mê bất tỉnh, chứ nào phải là không còn dùng được, sao lại hỏi là không lên được. Ban nãy không phải ta có để lại cho ngươi tranh hỏa đồ sao, ngươi cứ chiếu theo trên đó mà học, đó chính là tranh hỏa đồ quản gia sai người đi tìm, chuyên môn chuẩn bị cho ngươi đấy.”
Giang Lâm: ……Đa tạ?
Nhưng ai cần chứ!
Thấy Giang Lâm còn chưa di chuyển, lão phụ nhân đi thẳng tới chỗ giường, “Tranh hỏa đồ đâu, ngươi lấy ra đây, nếu ngươi đọc không hiểu thì ta liền ở lại dạy ngươi, hôm nay bất kể thế nào ngươi cũng phải động phòng với Tướng quân cho bằng được!”
Mắt thấy lão sắp sửa giơ tay lục soát người mình, Giang Lâm vội vàng hô ngừng, “Ta không biết bà là ai, càng không biết bà mang thân phận gì ở Tướng quân phủ, dám nói chuyện với Tướng quân phu nhân ta như vậy, bút trướng này ngày sau chúng ta đều có thể chậm rãi tính sổ.”
“Bây giờ ta liền nói cho bà hay, nếu bà muốn khiến cho Tướng quân nhà các người sống không quá đêm nay, ta đây liền nghe theo bà, lập tức động phòng.” Giang Lâm nói, bắt đầu duỗi tay cởi áo.
Nhưng mà đó giờ hắn chưa từng mặc qua mấy thứ này, cởi ra có chút phiền phức.
Mà lão phụ nhân nghe Giang Lâm nói vậy, sắc mặt âm trầm hỏi hắn, “Ngươi có ý gì?”
Giang Lâm sờ soạng trong chốc lát mới cởi được đai lưng, phất tay nói, “Ý chính là, ngày mai ta liền phải làm người góa vợ rồi, cho nên trước đó ta cứ sung sướng một phen đã.”
Giang Lâm cầm quyển tranh hỏa đồ dưới đầu gối lên lật lật, “Tư thế nhiều phết, nếu không ta với Tướng quân của các người tới thử từng cái xem sao?”
“Đúng rồi, Tướng quân của các người có tư thế yêu thích gì không, ta thử cái hắn thích trước luôn.”
Lúc này lão phụ nhân cũng mặc kệ cái gì mà tư thế hay không tư thế, một lòng chỉ muốn Giang Lâm nói rõ, vì sao đêm nay động phòng ngày hôm sau Tướng quân liền xảy ra chuyện.
Giang Lâm nhìn bà ta, hơi mỉm cười, “Vậy bà nên ngẫm lại xem là ai nói xung hỉ thì nhất định phải động phòng, đặc biệt là dưới tình huống người được xung hỉ còn trúng độc bị thương đang hôn mê tỉnh.”
Đặt tranh hỏa đồ qua một bên, Giang Lâm tiếp tục cởi quần áo, đến lúc cởi đến chỉ còn áo trong, lão phụ nhân lại một phen đoạt lại tranh hỏa đồ, “Nếu không thể động phòng, vậy ngươi liền an phận chút đi, nếu Tướng quân xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng mơ sống được.”
Lão phụ nhân cảnh cáo Giang Lâm xong, hỏa tốc cầm tranh hỏa đồ chạy ra cửa, sợ chậm một bước Giang Lâm liền thật sự như vậy như vậy với Tướng quân.
Giang Lâm kéo chăn qua dựa gần vào Vệ Vân Chiêu mà nằm xuống, cảm thấy người trong Tướng quân phủ này cũng thật có ý tứ, xung hỉ liền phải viên phòng, lại còn với một người hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là tin chuyện ma quỷ của ai.
Hơn nữa thoạt nhìn cũng không ưa gì người đi xung hỉ là hắn, bất quá ngẫm lại cũng phải, thanh danh của nguyên chủ đúng là không tốt.
Hiện tại mới sang tháng hai, trời còn rất lạnh, Giang Lâm quấn chặt chăn, chuẩn bị có chuyện gì ngày mai lại tính sau.
Nhưng hắn đã quên mất một chuyện.
……
Hôm sau, Giang Lâm bị tiếng đập cửa đánh thức, hắn mở mắt ra.
Sau đó…… Hắn phát hiện mình đen thui!
Cả người, từ đầu đến chân, toàn thân, toàn bộ đều là màu đen!
Giang Lâm theo bản năng liền chà xát trên người mình, căn bản không cần cố sức liền xoa ra một cục to như viên bi.
Giang Lâm lại nhìn nhìn Vệ Vân Chiêu còn đen hơn cả mình đang nằm bên trong giường, tâm tình có chút phức tạp.
Hắn hiển nhiên đã quên mất thân thể này bệnh nặng đến mức nào, còn dám đút hết nửa chén nước liền đi ngủ.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cậu dậy chưa, nên thức dậy đi kính trà cho lão phu nhân rồi.” Trong lúc Giang Lâm đang hốt hoảng thì giọng nói bên ngoài cửa lại vang lên.
Giang Lâm buông mành hai bên giường xuống, sau đó mới lên tiếng, “Cho người mang hai thùng nước vào đây, ta muốn tắm gội.”
Bản thân Giang Lâm có thể vào không gian tắm, nhưng trước đó hắn phải tẩy rửa sạch sẽ cho Vệ Vân Chiêu, bằng không lát nữa để người khác nhìn thấy bộ dáng này của Vệ Vân Chiêu, rất có khả năng y sẽ trở thành người góa vợ trước cả hắn.
“Thiếu phu nhân, thời gian không còn sớm, nếu không chờ kính trà xong lại trở về tắm gội đi.” Nghe Giang Lâm nói, người ngoài cửa có chút do dự.
“Đưa nước trước! Nếu lão phu nhân trách tội ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm!” Giang Lâm thả mạnh ngữ khí một chút.
Sau đó bên ngoài liền im lặng, Giang Lâm chờ một lát liền nhìn thấy cửa phòng mở ra, có người bưng thùng nước tiến vào.
Một giọng nữ ôn ôn nhu nhu đứng ở phía sau tấm bình phong nói với Giang Lâm, “Thiếu phu nhân, nước đã được chuẩn bị xong, có cần người hầu hạ không ạ?”
Một thân đen sì, Giang Lâm nào dám để người khác nhìn thấy, hắn đuổi người ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Giang Lâm đi vào không gian, vội vội vàng vàng tắm rửa rồi chạy ra ngoài.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi mà dọn Vệ Vân Chiêu ngồi vào thùng tắm, cởi sạch quần áo trên người y……
“Huynh phải ngoan ngoãn thay muội muội đi xung hỉ cho cái kẻ sắp chết Vệ Vân Chiêu kia đấy, chờ hắn chết rồi, huynh cũng liền xuống chôn cùng với hắn đi!”
Giữa lúc mê mang, Giang Lâm nghe thấy một giọng nói hết sức ôn nhu lại ác độc đến cực điểm, làm sau lưng hắn nổi lên một cảm giác ớn lạnh.
Hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc người đang nói chuyện là ai, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được.
……
Đợi đến khi Giang Lâm lại một lần nữa mở mắt ra, đối diện chính là một gương mặt già nua dúm dó.
“Tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi thì tốt, nếu đã là xung hỉ thì chuyện nên làm đêm động phòng hoa chúc liền không thể thiếu, nhưng hiện tại Tướng quân còn hôn mê bất tỉnh, ngươi tự thân ngồi phía trên mà động đi.”
Lão phụ nhân nói, thả một quyển sách vào trong tay Giang Lâm, sau đó xoay người rời đi.
Chưa đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn Giang Lâm nói: “An Dương Hầu phủ nói là ngươi cưỡng ép muốn gả tới thay cho muội muội nhà mình, nếu ngươi đã cố ý đối với Tướng quân, vậy thì liệu mà dụng tâm một chút, bên ngoài lúc nào cũng có người, ngươi muốn hỗ trợ thì kêu một tiếng là được.”
Nói xong, không cho Giang Lâm bất cứ một cơ hội nào để mở miệng, bà ta lập tức mở cửa đi ra ngoài, tuy cửa phòng đã đóng lại, nhưng Giang Lâm lại luôn cảm thấy bà ta sẽ xuyên qua lớp cửa sổ giấy kia mà nhìn thấy hết thảy mọi chuyện diễn ra trong phòng.
Tình cảnh này làm cho Giang Lâm cảm thấy có chút quen thuộc, cả cái tên dường như vừa xuất hiện trong giấc mộng kia nữa, Vệ Vân Chiêu, cũng gợi cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Hắn nhìn nhìn quyển sách mà lão phụ nhân kia vừa nhét vào tay mình, trên bìa không có văn tự, nhưng mở ra trang đầu tiên, bốn chữ to liền xuất hiện lù lù ở trước mắt của Giang Lâm, phồn thể bản——
Hắn không quen biết……
Chỉ thấy trên đó vẽ hai người, quần áo trên người nửa che nửa lộ, nhưng vị trí mấu chốt kia lại cực kỳ rõ ràng.
Giang Lâm: “……”
Chừng mực của người cổ đại các ngươi đều chơi lớn như vậy sao?
Từ cách ăn mặc của lão phụ nhân vừa rồi, cộng với một thân hỉ phục đỏ thẫm của nữ tử trên người hắn và bày trí cổ kính khắp gian phòng này, Giang Lâm gần như có thể xác định bản thân đã xuyên qua.
Sách kia chừng mực dữ quá Giang Lâm không dám đọc tiếp, hắn ngồi dậy nhìn về phía nam nhân cùng nằm trên giường với mình.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy nam nhân kia, trong đầu Giang Lâm liền trào ra rất nhiều ký ức không thuộc về mình, ký ức nói với hắn rằng, hắn không chỉ xuyên qua, mà còn là xuyên thư.
Đó là một quyển sách mà Giang Lâm từng đọc trước khi mạt thế ập đến, tên là《 Thịnh Thế Đế Sủng 》, cũng lâu lắm rồi, Giang Lâm đã quên mất rất nhiều tình tiết, chỉ nhớ mang máng đó là một quyển sảng văn, nữ chính và dàn harem gặp thần giết thần, Phật chắn giết Phật, lợi dụng bàn tay vàng của mình hỗ trợ nam chính đăng cơ, cuối cùng hai người nắm tay nhau trở thành đế hậu lưu danh thiên cổ.
Thân thể mà hắn xuyên qua hiện tại chính là đại ca cùng cha khác mẹ của nữ chính, đích trưởng tử của An Dương Hầu phủ, cùng tên với hắn, cũng gọi là Giang Lâm.
Mẹ ruột nguyên thân mất sớm, An Dương Hầu quay đầu cưới vợ khác, vợ kế sinh hạ hai trai một gái, nữ chính chính là cô con gái kia, Giang Cẩm Nguyệt.
Hai câu nói mà hắn nghe thấy trong lúc ngủ mơ có vẻ là của Giang Cẩm Nguyệt, hoàng đế vốn dĩ tứ hôn Giang Cẩm Nguyệt đi xung hỉ, nhưng đường đường là nữ chính sao có thể gả cho một tên pháo hôi lập tức sẽ chết kia, vì thế mới đến phiên nguyên thân bị đẩy ra hiến tế.
Nghe ý tứ của lão phụ nhân vừa rồi, An Dương Hầu phủ còn an bài cho hắn tội danh cường đoạt hôn sự của muội muội, còn muốn chờ Vệ Vân Chiêu chết để hắn cũng phải chôn cùng, gảy bàn tính cũng thật là vang dội.
Giang Lâm cúi đầu nhìn cổ tay mình, phía trên kia có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, Giang Lâm tức khắc an tâm hơn rất nhiều.
Có điều rất nhanh chóng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, Giang Lâm hắn chưa bao giờ là người nhẫn nhục chịu đựng, An Dương Hầu phủ muốn hắn chết, hắn sẽ càng không chết, không chỉ như thế, hắn còn muốn nhìn xem một vị nữ chính ác độc muốn đẩy chính ca ca của mình đi chịu chết sẽ nâng đỡ nam chính trở thành đế hậu thiên cổ gì.
Một lát sau, Giang Lâm mới thu hồi cảm xúc trong mắt, tiếp tục đánh giá nam nhân tên là Vệ Vân Chiêu ở trước mặt mình, thấy sắc mặt y xám trắng, trên môi cũng không có một chút huyết sắc, cả người gầy đến độ giống như da bọc xương.
Có điều nhìn từ hình dáng cũng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ tuấn lãng, nếu như không xảy ra chuyện cũng không phải là một vai pháo hôi, người này nhất định chính là đối tượng mà vô số khuê trung kiều nga ở Thịnh Kinh khuynh tâm tương hứa.
Giang Lâm có chút thổn thức, từ lúc Đại Việt kiến quốc chi thủy Vệ gia đã luôn đóng quân ở biên quan, nhiều thế hệ võ tướng, danh tiếng của Vệ gia quân truyền khắp Đại Việt, là quân hộ quốc mà mỗi người dân Đại Việt đều biết.
Chỉ tiếc, mùa thu năm ngoái, quân địch xâm chiếm biên cảnh Tây Bắc Đại Việt, Vệ Vân Chiêu và phụ thân Vệ Túc phụng mệnh xuất chinh, Vệ Túc chết trận sa trường, hai chân Vệ Vân Chiêu bị phế, thân còn trúng phải kịch độc, về kinh đã ba tháng có thừa, nhưng tất cả Thái y hay đại phu đều bó tay không có cách cứu chữa.
Vệ Vân Chiêu mắt thấy liền sắp sửa không cứu được nữa, lúc này lại có người đề nghị dùng phương pháp xung hỉ thử xem, sau đó mới có chuyện nguyên thân bị bắt đi gả thay.
Giang Lâm ấn nhẹ xuống nốt ruồi đỏ trên cổ tay, sau đó trong tay lập tức xuất hiện nửa chén nước, Giang Lâm bưng chén nước đút cho Vệ Vân Chiêu.
Tuy đang trong trạng thái hôn mê nhưng Vệ Vân Chiêu vẫn có thể uống được, tựa hồ như có thể cảm giác được chén nước này mang đến cơ hội sống sót, Vệ Vân Chiêu cực kỳ gấp gáp mà uống vào.
Nuốt xuống được là tốt rồi, như vậy y liền có đường sống.
Hắn không chỉ muốn bản thân sống sót, mà còn muốn Vệ Vân Chiêu cũng có thể sống khỏe mạnh.
Nốt ruồi đỏ trên cổ tay của Giang Lâm là một cái không gian, không bao lâu sau khi mạt thế bắt đầu, Giang Lâm liền có cái không gian này, không giống như dị năng hệ không gian khác có thể lưu trữ nhiều đồ vật hay áp súc di chuyển vị trí, không gian của Giang Lâm lại chứa một số lượng lớn linh khí, bên trong có thể trồng thực vật nuôi động vật, hơn nữa thời gian trưởng thành chỉ cần 24 giờ.
Trong không gian của hắn còn có một dòng linh tuyền, nước linh tuyền có thể cường thân kiện thể, cũng có thể chữa bệnh giải độc, một người chỉ cần còn một tia hơi thở, dùng nước này cũng có thể kéo dài tính mạng thêm một đoạn thời gian ngắn.
Đút cho Vệ Vân Chiêu xong, bản thân Giang Lâm cũng uống vào nước chén nước, lại lấy ra một quả táo ăn lót dạ. Nguyên thân bị đánh ngất rồi đưa lên kiệu hoa, mà Tướng quân phủ bên này thì do Vệ Vân Chiêu còn hôn mê bất tỉnh nên cũng không muốn làm lễ lớn, nguyên thân liền trực tiếp bị đưa vào động phòng, cả ngày không có nổi một ngụm cơm.
Gặm xong quả táo, Giang Lâm lại mò mẫm tìm được một quả lê, sau khi ăn xong liền ném hạt trở lại trong gian, Giang Lâm xuống giường đi súc miệng rửa tay, sau đó liền chuẩn bị nằm ngủ.
Nhưng mà người ở bên ngoài có lẽ là nửa ngày không nghe được động tĩnh mà mình muốn nghe, lão phụ nhân trực tiếp đẩy cửa tiến vào, chất vấn Giang Lâm, “Ngươi còn ở đây cọ xát cái gì, sao còn chưa động phòng với Tướng quân? Chậm trễ thời gian xung hỉ, ngươi gánh nổi hậu quả không?”
Giang Lâm mới nằm xuống được nửa chừng: “……”
Giang Lâm lại ngồi dậy, liếc mắt nhìn Vệ Vân Chiêu rồi lại quay sang nhìn lão phụ nhân, chỉ vào Vệ Vân Chiêu và bà ta, nói, “Bà xác định vị Tướng quân này của các người có thể lên được sao?”
Hơn nữa bắt hắn cưỡng ép một người sắp chết làm như vậy như vậy, có phải quá mức cầm thú rồi hay không?
Lão phụ nhân rất bất mãn đối với lời này của Giang Lâm, “Tướng quân chỉ là hôn mê bất tỉnh, chứ nào phải là không còn dùng được, sao lại hỏi là không lên được. Ban nãy không phải ta có để lại cho ngươi tranh hỏa đồ sao, ngươi cứ chiếu theo trên đó mà học, đó chính là tranh hỏa đồ quản gia sai người đi tìm, chuyên môn chuẩn bị cho ngươi đấy.”
Giang Lâm: ……Đa tạ?
Nhưng ai cần chứ!
Thấy Giang Lâm còn chưa di chuyển, lão phụ nhân đi thẳng tới chỗ giường, “Tranh hỏa đồ đâu, ngươi lấy ra đây, nếu ngươi đọc không hiểu thì ta liền ở lại dạy ngươi, hôm nay bất kể thế nào ngươi cũng phải động phòng với Tướng quân cho bằng được!”
Mắt thấy lão sắp sửa giơ tay lục soát người mình, Giang Lâm vội vàng hô ngừng, “Ta không biết bà là ai, càng không biết bà mang thân phận gì ở Tướng quân phủ, dám nói chuyện với Tướng quân phu nhân ta như vậy, bút trướng này ngày sau chúng ta đều có thể chậm rãi tính sổ.”
“Bây giờ ta liền nói cho bà hay, nếu bà muốn khiến cho Tướng quân nhà các người sống không quá đêm nay, ta đây liền nghe theo bà, lập tức động phòng.” Giang Lâm nói, bắt đầu duỗi tay cởi áo.
Nhưng mà đó giờ hắn chưa từng mặc qua mấy thứ này, cởi ra có chút phiền phức.
Mà lão phụ nhân nghe Giang Lâm nói vậy, sắc mặt âm trầm hỏi hắn, “Ngươi có ý gì?”
Giang Lâm sờ soạng trong chốc lát mới cởi được đai lưng, phất tay nói, “Ý chính là, ngày mai ta liền phải làm người góa vợ rồi, cho nên trước đó ta cứ sung sướng một phen đã.”
Giang Lâm cầm quyển tranh hỏa đồ dưới đầu gối lên lật lật, “Tư thế nhiều phết, nếu không ta với Tướng quân của các người tới thử từng cái xem sao?”
“Đúng rồi, Tướng quân của các người có tư thế yêu thích gì không, ta thử cái hắn thích trước luôn.”
Lúc này lão phụ nhân cũng mặc kệ cái gì mà tư thế hay không tư thế, một lòng chỉ muốn Giang Lâm nói rõ, vì sao đêm nay động phòng ngày hôm sau Tướng quân liền xảy ra chuyện.
Giang Lâm nhìn bà ta, hơi mỉm cười, “Vậy bà nên ngẫm lại xem là ai nói xung hỉ thì nhất định phải động phòng, đặc biệt là dưới tình huống người được xung hỉ còn trúng độc bị thương đang hôn mê tỉnh.”
Đặt tranh hỏa đồ qua một bên, Giang Lâm tiếp tục cởi quần áo, đến lúc cởi đến chỉ còn áo trong, lão phụ nhân lại một phen đoạt lại tranh hỏa đồ, “Nếu không thể động phòng, vậy ngươi liền an phận chút đi, nếu Tướng quân xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng mơ sống được.”
Lão phụ nhân cảnh cáo Giang Lâm xong, hỏa tốc cầm tranh hỏa đồ chạy ra cửa, sợ chậm một bước Giang Lâm liền thật sự như vậy như vậy với Tướng quân.
Giang Lâm kéo chăn qua dựa gần vào Vệ Vân Chiêu mà nằm xuống, cảm thấy người trong Tướng quân phủ này cũng thật có ý tứ, xung hỉ liền phải viên phòng, lại còn với một người hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là tin chuyện ma quỷ của ai.
Hơn nữa thoạt nhìn cũng không ưa gì người đi xung hỉ là hắn, bất quá ngẫm lại cũng phải, thanh danh của nguyên chủ đúng là không tốt.
Hiện tại mới sang tháng hai, trời còn rất lạnh, Giang Lâm quấn chặt chăn, chuẩn bị có chuyện gì ngày mai lại tính sau.
Nhưng hắn đã quên mất một chuyện.
……
Hôm sau, Giang Lâm bị tiếng đập cửa đánh thức, hắn mở mắt ra.
Sau đó…… Hắn phát hiện mình đen thui!
Cả người, từ đầu đến chân, toàn thân, toàn bộ đều là màu đen!
Giang Lâm theo bản năng liền chà xát trên người mình, căn bản không cần cố sức liền xoa ra một cục to như viên bi.
Giang Lâm lại nhìn nhìn Vệ Vân Chiêu còn đen hơn cả mình đang nằm bên trong giường, tâm tình có chút phức tạp.
Hắn hiển nhiên đã quên mất thân thể này bệnh nặng đến mức nào, còn dám đút hết nửa chén nước liền đi ngủ.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cậu dậy chưa, nên thức dậy đi kính trà cho lão phu nhân rồi.” Trong lúc Giang Lâm đang hốt hoảng thì giọng nói bên ngoài cửa lại vang lên.
Giang Lâm buông mành hai bên giường xuống, sau đó mới lên tiếng, “Cho người mang hai thùng nước vào đây, ta muốn tắm gội.”
Bản thân Giang Lâm có thể vào không gian tắm, nhưng trước đó hắn phải tẩy rửa sạch sẽ cho Vệ Vân Chiêu, bằng không lát nữa để người khác nhìn thấy bộ dáng này của Vệ Vân Chiêu, rất có khả năng y sẽ trở thành người góa vợ trước cả hắn.
“Thiếu phu nhân, thời gian không còn sớm, nếu không chờ kính trà xong lại trở về tắm gội đi.” Nghe Giang Lâm nói, người ngoài cửa có chút do dự.
“Đưa nước trước! Nếu lão phu nhân trách tội ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm!” Giang Lâm thả mạnh ngữ khí một chút.
Sau đó bên ngoài liền im lặng, Giang Lâm chờ một lát liền nhìn thấy cửa phòng mở ra, có người bưng thùng nước tiến vào.
Một giọng nữ ôn ôn nhu nhu đứng ở phía sau tấm bình phong nói với Giang Lâm, “Thiếu phu nhân, nước đã được chuẩn bị xong, có cần người hầu hạ không ạ?”
Một thân đen sì, Giang Lâm nào dám để người khác nhìn thấy, hắn đuổi người ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Giang Lâm đi vào không gian, vội vội vàng vàng tắm rửa rồi chạy ra ngoài.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi mà dọn Vệ Vân Chiêu ngồi vào thùng tắm, cởi sạch quần áo trên người y……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.