Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ
Chương 4: Cô (Tiếp)
Hương Tô Lật
20/09/2022
Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Nhìn Tri Thư lớn hơn một chút nhưng kỳ thật cậu ngây thơ nhất. Ngược lại Tri Kỳ nhóc con bé bỏng cảm nhận lòng người ấm lạnh nên cũng lanh lợi hơn, bé trố mắt nhìn chị gái, nghe xong chạy tới nói: “Chị, em muốn ăn đồ ngon, muốn ăn rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon. Chị bảo bọn họ mua đi”
Khúc Tiểu Tây: “Yên tâm, chuyện này đã có chị nhóc rồi.” Cô càng đắc ý: “Nhìn thấy không, đây là đồng bạc, hai người cầm, buổi chiều ra ngoài mua đồ đi.”
Tri Thư: “Nhưng mua rồi sẽ không có nữa……”
Khúc Tiểu Tây rất tùy ý nói: “Hết lại đòi bà ta thôi. Thích cái gì liền mua. Về sau bọn mình sẽ có càng nhiều!”
Hai kẻ ngoài cửa nghe đến đây, Khúc thị cười trào phúng một tiếng, trong miệng nhạo báng “Kiến thức hạn hẹp” rồi xuống lầu, vừa đi vừa dặn dò: “Lão gia đã thương lượng cùng bên kia, tháng sau sẽ gả con nhóc đó qua. Ước chừng chỉ phải hơn một tháng nữa thôi, nếu nó là đứa ít kiến thức thì cho ăn nhiều đồ ngon chút, vừa lúc dưỡng cơ thể có da có thịt hơn. Bây giờ bộ dạng con nhỏ tóc vàng xấu xí chỉ sợ người ta chướng mắt. Những ngày này bà tạm thời chịu thiệt chút, tốt nhất lung lạc con oát không đầu óc kia rồi lại nói. Mọi việc cứ kệ nó, chăm sóc tốt cho nó xuất viện là được.”
Bà Liễu: “Vâng”.
Hai người lắc mông đi xuống lầu, bóng dáng nho nhỏ của em trai Khúc đang rình coi ở cửa thang lầu cũng lanh lẹ quay về: “Chị, người đi rồi.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Hai người phải nghe em chỉ huy”
Hai đứa bé: “Được!”
“Mấy ngày nay cái gì cũng không cần làm, bọn mình cứ việc ăn ngon uống tốt nuôi cơ thể béo chút. Chờ đến khi về Bạch gia, chúng ta lại tính bước tiếp theo!”
Hai người mở to mắt.
Khúc Tiểu Tây ý vị sâu xa: “Em đã có ý tưởng rồi!”
Hai bé trai dùng sức gật đầu.
Khúc Tiểu Tây dừng một chút, nhìn xíu canh gà còn dư nói: “Hai người uống nốt đi.”
Tri Thư lắc đầu: “Em là người bệnh, cho em uống.”
Ba người chia nhau một phần canh gà thật ra cũng không nhiều lắm.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta đã lâu không ăn thức ăn dầu mỡ, một lần ăn quá nhiều dạ dày chịu không nổi, dễ bị tiêu chảy. Em là người bệnh, thân thể càng yếu, hai người ăn đi.”
Hai bé trai bướng bỉnh nhìn cô, Khúc Tiểu Tây chống nạnh: “Ai lớn nhất ở đây???”
Tri Thư nhấc tay: “Là anh!”
Khúc Tiểu Tây mặt không biểu tình nhìn qua, cậu vò đầu: “Không phải anh sao?”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Anh là anh trai.” Dừng một chút, mở miệng: “Em là lão đại!”
Cô chỉ chỉ hai người nói: “Hai người đều phải nghe em.”
Hai bé trai: “À.”
Khúc Tiểu Tây thổi thổi đồng bạc, quả nhiên nghe đồng bạc có tiếng dễ nghe nhất trong truyền thuyết.
“Tiếng của đồng bạc hay thật!” Mắt to chớp chớp, giọng nói nhẹ gần như đang lầm bầm lầu bầu: “…… Mình phải ở Bạch gia làm một vụ lớn!”
Nhìn Tri Thư lớn hơn một chút nhưng kỳ thật cậu ngây thơ nhất. Ngược lại Tri Kỳ nhóc con bé bỏng cảm nhận lòng người ấm lạnh nên cũng lanh lợi hơn, bé trố mắt nhìn chị gái, nghe xong chạy tới nói: “Chị, em muốn ăn đồ ngon, muốn ăn rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon. Chị bảo bọn họ mua đi”
Khúc Tiểu Tây: “Yên tâm, chuyện này đã có chị nhóc rồi.” Cô càng đắc ý: “Nhìn thấy không, đây là đồng bạc, hai người cầm, buổi chiều ra ngoài mua đồ đi.”
Tri Thư: “Nhưng mua rồi sẽ không có nữa……”
Khúc Tiểu Tây rất tùy ý nói: “Hết lại đòi bà ta thôi. Thích cái gì liền mua. Về sau bọn mình sẽ có càng nhiều!”
Hai kẻ ngoài cửa nghe đến đây, Khúc thị cười trào phúng một tiếng, trong miệng nhạo báng “Kiến thức hạn hẹp” rồi xuống lầu, vừa đi vừa dặn dò: “Lão gia đã thương lượng cùng bên kia, tháng sau sẽ gả con nhóc đó qua. Ước chừng chỉ phải hơn một tháng nữa thôi, nếu nó là đứa ít kiến thức thì cho ăn nhiều đồ ngon chút, vừa lúc dưỡng cơ thể có da có thịt hơn. Bây giờ bộ dạng con nhỏ tóc vàng xấu xí chỉ sợ người ta chướng mắt. Những ngày này bà tạm thời chịu thiệt chút, tốt nhất lung lạc con oát không đầu óc kia rồi lại nói. Mọi việc cứ kệ nó, chăm sóc tốt cho nó xuất viện là được.”
Bà Liễu: “Vâng”.
Hai người lắc mông đi xuống lầu, bóng dáng nho nhỏ của em trai Khúc đang rình coi ở cửa thang lầu cũng lanh lẹ quay về: “Chị, người đi rồi.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Hai người phải nghe em chỉ huy”
Hai đứa bé: “Được!”
“Mấy ngày nay cái gì cũng không cần làm, bọn mình cứ việc ăn ngon uống tốt nuôi cơ thể béo chút. Chờ đến khi về Bạch gia, chúng ta lại tính bước tiếp theo!”
Hai người mở to mắt.
Khúc Tiểu Tây ý vị sâu xa: “Em đã có ý tưởng rồi!”
Hai bé trai dùng sức gật đầu.
Khúc Tiểu Tây dừng một chút, nhìn xíu canh gà còn dư nói: “Hai người uống nốt đi.”
Tri Thư lắc đầu: “Em là người bệnh, cho em uống.”
Ba người chia nhau một phần canh gà thật ra cũng không nhiều lắm.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta đã lâu không ăn thức ăn dầu mỡ, một lần ăn quá nhiều dạ dày chịu không nổi, dễ bị tiêu chảy. Em là người bệnh, thân thể càng yếu, hai người ăn đi.”
Hai bé trai bướng bỉnh nhìn cô, Khúc Tiểu Tây chống nạnh: “Ai lớn nhất ở đây???”
Tri Thư nhấc tay: “Là anh!”
Khúc Tiểu Tây mặt không biểu tình nhìn qua, cậu vò đầu: “Không phải anh sao?”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Anh là anh trai.” Dừng một chút, mở miệng: “Em là lão đại!”
Cô chỉ chỉ hai người nói: “Hai người đều phải nghe em.”
Hai bé trai: “À.”
Khúc Tiểu Tây thổi thổi đồng bạc, quả nhiên nghe đồng bạc có tiếng dễ nghe nhất trong truyền thuyết.
“Tiếng của đồng bạc hay thật!” Mắt to chớp chớp, giọng nói nhẹ gần như đang lầm bầm lầu bầu: “…… Mình phải ở Bạch gia làm một vụ lớn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.