Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 170
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Chỉ tiếc là thịt cá kia trơn mềm quá, cậu bé vẫn còn chưa dùng đũa quá thạo nên không thể gắp được.
Yến Thu Xuân liền gắp cho hai nhóc mỗi đứa một quả bong bóng cá, mình cũng gắp một miếng.
Còn cố ý ngâm thịt cá vào trong nước canh một chút rồi mới bỏ vào miệng. Nước canh còn chút vị mặt, thịt cá vô cùng trơn mềm đưa vào miệng giống như là một kiểu hưởng thụ cao cấp vậy. Có thêm tài nghệ nấu nướng của Yến Thu Xuân, còn cá không chỉ không có mùi tanh mà còn ngon một cách lạ thường!
Xương cá không nhiều lắm, chỉ có xương sống ở giữa và xương lườn hai bên, thật ra ăn không cần phải nhả xương, đầu lưỡi mới chỉ cần khẽ chạm thôi mà thịt cá đã trôi xuống cổ họng.
Lúc này lại ăn thêm một miếng cơm, vị cơm ngọt ngào hòa quyện với vị mặn còn lưu lại trong miệng, không hề có chút xung đột nào mà lại còn làm tăng thêm hương vị.
Uyển Nhi ăn nhạt nên rất thích món cá hấp này, tiếc không nỡ dừng.
Đông Đông ăn hết hai phần, ăn xong vẫn nhớ là phải ăn nửa cái bánh thịt bò trong chén.
Nhìn nhân thịt nhồi bên trong tụ lại với nhau nhưng lại không hề bị khô cứng. Khẽ cắn, bên trong nhân thịt còn có nước canh, vỏ ngoài giòn xốp bị nước canh thấm vào nhanh chóng mềm xuống, hòa lẫn với vị mặn của nhân thịt bò thơm phức, ăn miếng nào là thỏa mãn miếng đấy.
“Bánh thịt bò này ăn ngon hơn!” Đông Đông tổng kết.
Uyển Nhi cũng ăn một miếng bánh, lắc đầu: “Ăn cũng ngon nhưng cá ngon hơn!”
Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, không ai chịu ai. Thế là Đông Đông đảo mắt một vòng, nói: “Vậy tỷ đưa bánh thịt bò cho ta, cá của ta cho tỷ.”
Uyển Nhi chớp mắt: “Tại sao ta lại không thể ăn cả hai? Ta cũng thích bánh thịt bò mà.”
Đông Đông: “...”
Ý tưởng muốn ăn nhiều thêm một miếng không ngờ lại dễ dàng bị vạch trần như vậy. Cậu nhóc không cam lòng tiến đến bên tai Yến Thu Xuân, nhỏ giọng nói: “Uyển Nhi tỷ tỷ không dễ lừa như trước nữa rồi!”
Yến Thu Xuân híp mắt lại: “Trước kia đệ hay lừa Uyển Nhi?” Đông Đông chột dạ cười hì hì, vùi đầu ăn một miếng lớn bánh thịt.
A, nhóc là nam nhi của Tiêu gia, tất nhiên là thích cảm giác ăn thịt ngập miệng hơn rồi!
Yến Thu Xuân cười hừ một tiếng, cũng ăn một miếng bánh lớn. Với tư cách là người lớn, nàng có nguyên một cái bánh thịt bò.
Làm người lớn thật tốt. Nàng vui thích cười cười, lại gắp một miếng cá. Lần này nàng không ngâm cá vào nước canh mà ăn luôn, thiếu chút vị mặn nhưng lại cảm nhận được nhiều vị ngọt hơn. Hương vị thế này không cần ăn chung với cơm cũng rất ngon.
Ăn gần no rồi, Yến Thu Xuân lại từng ngụm từng ngụm húp bát súp nấm nóng hổi. Không có nhiều vị nhưng lại đủ ngon, từng miếng súp trôi từ cổ họng xuống thực quản rồi lại tới dạ dày, rất ấm áp dễ chịu.
Ăn xong miếng cuối cùng, ba người ăn ý đồng thời cầm lấy khăn tay lau lau miệng. Yến Thu Xuân đưa ra lời mời: “Đi tản bộ không?”
“Có ạ!” Đông Đông ôm bụng, thỏa mãn ợ một cái.
Uyển nhi cũng gật gật đầu: “Được ạ! Ăn xong đi một chút sẽ không béo như Đông Đông.”
Đông Đông: “…”
*
Chỉ là ba người còn chưa kịp rời khỏi viện đã thấy mấy người vội vàng chạy đến. Người chạy trước là một tiểu hài tử năm tuổi, đây rõ ràng là Chu Chiêu Cảnh.
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi, nhìn sắc trời một chút.
Bọn họ nhai kỹ nuốt chậm, ăn từ lúc trời còn sáng đến tận bây giờ sắc trời cũng đã tối mờ rồi.
Thế mà lại đưa Chu Chiêu Cảnh tới vào lúc này?!
Đợi đến khi tới gần, Yến Thu Xuân mới phát hiện không chỉ đưa người tới mà Xương Vương phi cũng đích thân tới, trên mặt nàng ấy còn có chút áy náy, rất xấu hổ, giọng nói cũng lộ ra vẻ lúng túng: “Yến cô nương, ta đi hỏi phụ hoàng nhưng không thấy mặt, Quý phi nương nương nói nếu A Cảnh thích thì cứ để thằng bé ở Tiêu gia vài ngày xem sao. Còn để cho Lý ma ma đi theo chăm sóc.”
Yến Thu Xuân cứ có cảm giác Xương Vương phi vẫn chưa nói hết lời.
Bị thiếu không ít.
Dù sao vẻ mặt của Tiêu phu nhân với Tạ Thanh Vân cũng có vẻ không quá quan tâm.
Nhưng nếu nàng ấy đã như vậy thì tất nhiên Yến Thu Xuân cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười: "Vương phi cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tốt tiểu điện hạ."
"Nếu không được thì cứ phái người đến tìm ta." Xương Vương phi vỗ vỗ tay nàng, nói khẽ, đáy mắt còn có vài phần hối hận. Tiêu phu nhân mềm lòng đưa ra đề nghị này, nàng ấy cũng rất thương đứa nhỏ A Cảnh này, cảm thấy đây là chuyện tốt, ai ngờ đến hậu cung lại không nhìn thấy lão hoàng đế mà lại gặp phải Lục Quý phi.
Lục Quý phi người này chỉ ước gì bọn họ làm ầm lên với Tiêu gia rồi tách ra thôi, thế là bà ta trực tiếp làm chủ thay hoàng đế đồng ý. Còn nói thỉnh thoảng sẽ để cho lão Ngũ qua xem, nếu chăm sóc tốt tất nhiên sẽ ban thường, còn nếu không chăm sóc tốt, nên phạt vẫn phải phạt.
Vốn là một ý tưởng tốt, nàng ấy thấy con mình qua ở vài ngày, dù xa phụ mẫu nhưng vẫn lên không ít cân. Lại nghĩ hay là cũng để cho Chu Chiêu Cảnh qua ở hai ngày, rời xa nơi thị phi kia một chút, làm dịu tâm trạng.
Nào ngờ Lục Quý phi vì vậy mà lại lôi Tiêu gia vào.
Yến Thu Xuân liền gắp cho hai nhóc mỗi đứa một quả bong bóng cá, mình cũng gắp một miếng.
Còn cố ý ngâm thịt cá vào trong nước canh một chút rồi mới bỏ vào miệng. Nước canh còn chút vị mặt, thịt cá vô cùng trơn mềm đưa vào miệng giống như là một kiểu hưởng thụ cao cấp vậy. Có thêm tài nghệ nấu nướng của Yến Thu Xuân, còn cá không chỉ không có mùi tanh mà còn ngon một cách lạ thường!
Xương cá không nhiều lắm, chỉ có xương sống ở giữa và xương lườn hai bên, thật ra ăn không cần phải nhả xương, đầu lưỡi mới chỉ cần khẽ chạm thôi mà thịt cá đã trôi xuống cổ họng.
Lúc này lại ăn thêm một miếng cơm, vị cơm ngọt ngào hòa quyện với vị mặn còn lưu lại trong miệng, không hề có chút xung đột nào mà lại còn làm tăng thêm hương vị.
Uyển Nhi ăn nhạt nên rất thích món cá hấp này, tiếc không nỡ dừng.
Đông Đông ăn hết hai phần, ăn xong vẫn nhớ là phải ăn nửa cái bánh thịt bò trong chén.
Nhìn nhân thịt nhồi bên trong tụ lại với nhau nhưng lại không hề bị khô cứng. Khẽ cắn, bên trong nhân thịt còn có nước canh, vỏ ngoài giòn xốp bị nước canh thấm vào nhanh chóng mềm xuống, hòa lẫn với vị mặn của nhân thịt bò thơm phức, ăn miếng nào là thỏa mãn miếng đấy.
“Bánh thịt bò này ăn ngon hơn!” Đông Đông tổng kết.
Uyển Nhi cũng ăn một miếng bánh, lắc đầu: “Ăn cũng ngon nhưng cá ngon hơn!”
Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, không ai chịu ai. Thế là Đông Đông đảo mắt một vòng, nói: “Vậy tỷ đưa bánh thịt bò cho ta, cá của ta cho tỷ.”
Uyển Nhi chớp mắt: “Tại sao ta lại không thể ăn cả hai? Ta cũng thích bánh thịt bò mà.”
Đông Đông: “...”
Ý tưởng muốn ăn nhiều thêm một miếng không ngờ lại dễ dàng bị vạch trần như vậy. Cậu nhóc không cam lòng tiến đến bên tai Yến Thu Xuân, nhỏ giọng nói: “Uyển Nhi tỷ tỷ không dễ lừa như trước nữa rồi!”
Yến Thu Xuân híp mắt lại: “Trước kia đệ hay lừa Uyển Nhi?” Đông Đông chột dạ cười hì hì, vùi đầu ăn một miếng lớn bánh thịt.
A, nhóc là nam nhi của Tiêu gia, tất nhiên là thích cảm giác ăn thịt ngập miệng hơn rồi!
Yến Thu Xuân cười hừ một tiếng, cũng ăn một miếng bánh lớn. Với tư cách là người lớn, nàng có nguyên một cái bánh thịt bò.
Làm người lớn thật tốt. Nàng vui thích cười cười, lại gắp một miếng cá. Lần này nàng không ngâm cá vào nước canh mà ăn luôn, thiếu chút vị mặn nhưng lại cảm nhận được nhiều vị ngọt hơn. Hương vị thế này không cần ăn chung với cơm cũng rất ngon.
Ăn gần no rồi, Yến Thu Xuân lại từng ngụm từng ngụm húp bát súp nấm nóng hổi. Không có nhiều vị nhưng lại đủ ngon, từng miếng súp trôi từ cổ họng xuống thực quản rồi lại tới dạ dày, rất ấm áp dễ chịu.
Ăn xong miếng cuối cùng, ba người ăn ý đồng thời cầm lấy khăn tay lau lau miệng. Yến Thu Xuân đưa ra lời mời: “Đi tản bộ không?”
“Có ạ!” Đông Đông ôm bụng, thỏa mãn ợ một cái.
Uyển nhi cũng gật gật đầu: “Được ạ! Ăn xong đi một chút sẽ không béo như Đông Đông.”
Đông Đông: “…”
*
Chỉ là ba người còn chưa kịp rời khỏi viện đã thấy mấy người vội vàng chạy đến. Người chạy trước là một tiểu hài tử năm tuổi, đây rõ ràng là Chu Chiêu Cảnh.
Yến Thu Xuân hít sâu một hơi, nhìn sắc trời một chút.
Bọn họ nhai kỹ nuốt chậm, ăn từ lúc trời còn sáng đến tận bây giờ sắc trời cũng đã tối mờ rồi.
Thế mà lại đưa Chu Chiêu Cảnh tới vào lúc này?!
Đợi đến khi tới gần, Yến Thu Xuân mới phát hiện không chỉ đưa người tới mà Xương Vương phi cũng đích thân tới, trên mặt nàng ấy còn có chút áy náy, rất xấu hổ, giọng nói cũng lộ ra vẻ lúng túng: “Yến cô nương, ta đi hỏi phụ hoàng nhưng không thấy mặt, Quý phi nương nương nói nếu A Cảnh thích thì cứ để thằng bé ở Tiêu gia vài ngày xem sao. Còn để cho Lý ma ma đi theo chăm sóc.”
Yến Thu Xuân cứ có cảm giác Xương Vương phi vẫn chưa nói hết lời.
Bị thiếu không ít.
Dù sao vẻ mặt của Tiêu phu nhân với Tạ Thanh Vân cũng có vẻ không quá quan tâm.
Nhưng nếu nàng ấy đã như vậy thì tất nhiên Yến Thu Xuân cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười: "Vương phi cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tốt tiểu điện hạ."
"Nếu không được thì cứ phái người đến tìm ta." Xương Vương phi vỗ vỗ tay nàng, nói khẽ, đáy mắt còn có vài phần hối hận. Tiêu phu nhân mềm lòng đưa ra đề nghị này, nàng ấy cũng rất thương đứa nhỏ A Cảnh này, cảm thấy đây là chuyện tốt, ai ngờ đến hậu cung lại không nhìn thấy lão hoàng đế mà lại gặp phải Lục Quý phi.
Lục Quý phi người này chỉ ước gì bọn họ làm ầm lên với Tiêu gia rồi tách ra thôi, thế là bà ta trực tiếp làm chủ thay hoàng đế đồng ý. Còn nói thỉnh thoảng sẽ để cho lão Ngũ qua xem, nếu chăm sóc tốt tất nhiên sẽ ban thường, còn nếu không chăm sóc tốt, nên phạt vẫn phải phạt.
Vốn là một ý tưởng tốt, nàng ấy thấy con mình qua ở vài ngày, dù xa phụ mẫu nhưng vẫn lên không ít cân. Lại nghĩ hay là cũng để cho Chu Chiêu Cảnh qua ở hai ngày, rời xa nơi thị phi kia một chút, làm dịu tâm trạng.
Nào ngờ Lục Quý phi vì vậy mà lại lôi Tiêu gia vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.