Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
Chương 38:
Hoa Khuyết Khuyết
31/12/2022
Thẩm Giai hơi rút ra, hít sâu một hơi, ngăn chặn: "Không cho phép tiết."
"Nào có người như chàng, không cho nữ nhân của mình tiết..." Đỗ Yểu Yểu lý luận với hắn, nàng bị khoái cảm nửa vời bức cho muốn điên, dùng sức ngồi xuống mấy cái, bị gậy thịt quấy đảo trong huyệt.
Thẩm Giai đánh mông nàng trừng phạt nàng phản nghịch, bởi vì dùng sức nên đánh nàng tiết thân, tay chân mảnh khảnh gắt gao quấn lấy hắn, cơ thể không ngừng run rẩy rùng mình.
Chất lỏng nóng bỏng dưới thân như mất khống chế tràn ra, tẩm ướt nửa giường.
Thẩm Giai dùng ngón tay quệt dâm thủy lau lên mặt nàng, cười mắng: "Vô dụng!"
Hắn trở mình đặt người dưới thân, bẻ chân nàng ra hết mức, nhắm thẳng miệng tử cung mềm mại mà va chạm.
Đỗ Yểu Yểu đang cao trào nên chỉ muốn cuộn người lại, kết quả bị người cưỡng ép mở rộng, thừa nhận dục vọng bành trướng bừng bừng của đối phương.
Nàng lại cao trào, âm tinh từ nơi sâu bên trong phun ra.
Thẩm Giai tiến thẳng vào cửa tử cung, thở gấp bắn cho nàng một bụng dịch trắng.
Khoái cảm khôn cùng rốt cuộc cũng giải thoát. Đỗ Yểu Yểu bài trừ dục vọng dần mềm nhũn của hắn ra ngoài.
Chờ đẩy ra ngoài huyệt, hắn lại cứng rắn đặt tại bắp đùi nàng.
Nàng thở ra thì nhiều hít vào thì ít: "Đừng, đừng nữa mà..."
Làm nữa sẽ chết!
Thẩm Giai chỉnh lại tóc rối bên mai cho nàng, chưa đã thèm mà hôn nàng: "Đi phòng tắm."
Trong thùng gỗ tại phòng tắm, hắn lại ấn nàng muốn làm lần nữa. Tuy rằng không đi vào nhưng đè ấn hạt đậu, trêu ghẹo hoa cúc, mài cọ phần đùi trong sưng đỏ mới miễn cưỡng bắn ra.
Hắn còn dùng ngọc thế chặn huyệt, giữ lại số tinh dịch bắn vào lần đầu, phòng ngừa chảy ra ngoài.
"Trướng như vậy thì sao ngủ được?" Đỗ Yểu Yểu nằm trên giường lớn mềm mại, làm nũng không thuận theo.
Giường lúc đầu cứng rắn cộm người, chăn nệm cũng không mềm mại thế này. Đỗ Yểu Yểu sờ sờ, cảm thấy bố trí có hơi giống phòng nàng.
Thẩm Giai nhấc áo ngủ của nàng lên, đặt tay to lên bụng nhỏ hơi trướng, cười nói: "Trong nàng có ta, trong ta có nàng. Nói không chừng Yểu Yểu ngủ càng ngon."
Đỗ Yểu Yểu rất muốn trợn trắng hai mắt.
Chó má!
Nàng vô cùng mệt mỏi nên không muốn tranh chấp không đâu, đưa lưng dán lên lồng ngực hắn rồi nhắm mắt lại. Nàng còn đang lo lắng chuyện ban sáng.
"Nếu Hồng Ngạc công chúa giận thì phải làm sao?" Nàng rầu rĩ hỏi.
"Làm sao là làm sao?" Thẩm Giai vùi mặt vào gáy nàng, không muốn nhắc tới.
Đỗ Yểu Yểu cân nhắc dùng từ, thử nói: "Chúng ta thành hôn vài năm, ta không sinh được nhi tử có lẽ là do thân thể có tật. Hồng Ngạc công chúa đang độ thanh xuân, lại có quyền thế, có lợi với chàng..."
"Sau đó thì sao?" Thẩm Giai rút tay về, đẩy nàng ra, giọng nói thoáng cái lạnh xuống.
Đỗ Yểu Yểu im lặng.
"Sau đó nàng cảm thấy ta sẽ làm kẻ phụ lòng, hưu thê cưới người khác?" Thẩm Giai ngồi dậy hỏi lại.
"Không phải..." Đỗ Yểu Yểu sợ tranh cãi với người này, chỉ có thể qua loa tắc trách: "Ta chỉ thuận miệng nói một câu."
"A!" Thẩm Giai cười lạnh: "Sợ là nàng xuân tâm chưa chết!"
Đỗ Yểu Yểu nửa ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn.
Hai mắt đối diện, Thẩm Giai nhả từng chữ: "Wechat thế kỷ hai mốt. Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng của Yểu Yểu."
"Chàng!" Hắn thật sự xem lén thư của nàng!
Thẩm Giai cười tự giễu, chậm rãi xuống giường khoác áo: "Đúng vậy, ta xem không hiểu."
Hắn nhướng mày: "Biết vì sao Tống Hành Giai không đáp lại nàng không?"
Đỗ Yểu Yểu căm tức trừng hắn.
Chắc chắn là hắn động tay động chân.
Thẩm Giai thản nhiên thừa nhận: "Bởi vì ta ấn quan ấn của mình trên thư!"
Quan viên Đại Sở đều được xứng quan ấn theo phẩm giai, chức quan càng cao, quyền lực của quan ấn càng lớn.
Thẩm Giai là Ngự Sử nhất phẩm, Tống Hành Giai là học sĩ lục phẩm. Tạm chưa nói tới cấp bậc hoàn toàn nghiền áp, chỉ riêng hành vi trượng phu ấn con dấu lên thư thê tử gửi tình lang thôi… đã rất đáng nghiền ngẫm.
Nàng truyền tin, hắn ngầm đồng ý, nhưng người là nữ nhân của hắn, không thể khiến người ngoài nhòm ngó.
Đỗ Yểu Yểu thoáng chốc hiểu được vì sao Tống Hành Giai từ chối dứt khoát như vậy.
Nếu Tống Hành Giai là cổ nhân, không thể phạm thê tử của đồng nghiệp. Hắn ta vốn không ý tứ gì với vị biểu muội là nàng.
Nếu Tống Hành Giai là anh trai Thanh Hoa ngoài ý muốn xuyên tới, cũng là hồn xuyên như nàng thì đối mặt với Long Ngạo Thiên có bàn tay vàng thô to như Thẩm Giai cũng tuyệt đối không dám bại lộ quan hệ không tầm thường của hai người ở hiện đại.
Hai bên đều đã kết hôn, nếu tư thông bị bắt được thì sẽ không có kết cục tốt.
Trong sách, bọn họ đều là mạng chết yểu.
Lưng Đỗ Yểu Yểu ứa mồ hôi lạnh, mặt lúc xanh lúc trắng. Dục vọng chiếm đoạt của Thẩm Giai quá mạnh, mỗi hành vi, cử chỉ của nàng đều bị hắn theo dõi.
Vừa hoan ái xong nên nàng không muốn thấp hơn hắn một cái đầu, kiêu căng nói: "Chàng dựa vào đâu mà xử lý thư của ta?"
"Nào có người như chàng, không cho nữ nhân của mình tiết..." Đỗ Yểu Yểu lý luận với hắn, nàng bị khoái cảm nửa vời bức cho muốn điên, dùng sức ngồi xuống mấy cái, bị gậy thịt quấy đảo trong huyệt.
Thẩm Giai đánh mông nàng trừng phạt nàng phản nghịch, bởi vì dùng sức nên đánh nàng tiết thân, tay chân mảnh khảnh gắt gao quấn lấy hắn, cơ thể không ngừng run rẩy rùng mình.
Chất lỏng nóng bỏng dưới thân như mất khống chế tràn ra, tẩm ướt nửa giường.
Thẩm Giai dùng ngón tay quệt dâm thủy lau lên mặt nàng, cười mắng: "Vô dụng!"
Hắn trở mình đặt người dưới thân, bẻ chân nàng ra hết mức, nhắm thẳng miệng tử cung mềm mại mà va chạm.
Đỗ Yểu Yểu đang cao trào nên chỉ muốn cuộn người lại, kết quả bị người cưỡng ép mở rộng, thừa nhận dục vọng bành trướng bừng bừng của đối phương.
Nàng lại cao trào, âm tinh từ nơi sâu bên trong phun ra.
Thẩm Giai tiến thẳng vào cửa tử cung, thở gấp bắn cho nàng một bụng dịch trắng.
Khoái cảm khôn cùng rốt cuộc cũng giải thoát. Đỗ Yểu Yểu bài trừ dục vọng dần mềm nhũn của hắn ra ngoài.
Chờ đẩy ra ngoài huyệt, hắn lại cứng rắn đặt tại bắp đùi nàng.
Nàng thở ra thì nhiều hít vào thì ít: "Đừng, đừng nữa mà..."
Làm nữa sẽ chết!
Thẩm Giai chỉnh lại tóc rối bên mai cho nàng, chưa đã thèm mà hôn nàng: "Đi phòng tắm."
Trong thùng gỗ tại phòng tắm, hắn lại ấn nàng muốn làm lần nữa. Tuy rằng không đi vào nhưng đè ấn hạt đậu, trêu ghẹo hoa cúc, mài cọ phần đùi trong sưng đỏ mới miễn cưỡng bắn ra.
Hắn còn dùng ngọc thế chặn huyệt, giữ lại số tinh dịch bắn vào lần đầu, phòng ngừa chảy ra ngoài.
"Trướng như vậy thì sao ngủ được?" Đỗ Yểu Yểu nằm trên giường lớn mềm mại, làm nũng không thuận theo.
Giường lúc đầu cứng rắn cộm người, chăn nệm cũng không mềm mại thế này. Đỗ Yểu Yểu sờ sờ, cảm thấy bố trí có hơi giống phòng nàng.
Thẩm Giai nhấc áo ngủ của nàng lên, đặt tay to lên bụng nhỏ hơi trướng, cười nói: "Trong nàng có ta, trong ta có nàng. Nói không chừng Yểu Yểu ngủ càng ngon."
Đỗ Yểu Yểu rất muốn trợn trắng hai mắt.
Chó má!
Nàng vô cùng mệt mỏi nên không muốn tranh chấp không đâu, đưa lưng dán lên lồng ngực hắn rồi nhắm mắt lại. Nàng còn đang lo lắng chuyện ban sáng.
"Nếu Hồng Ngạc công chúa giận thì phải làm sao?" Nàng rầu rĩ hỏi.
"Làm sao là làm sao?" Thẩm Giai vùi mặt vào gáy nàng, không muốn nhắc tới.
Đỗ Yểu Yểu cân nhắc dùng từ, thử nói: "Chúng ta thành hôn vài năm, ta không sinh được nhi tử có lẽ là do thân thể có tật. Hồng Ngạc công chúa đang độ thanh xuân, lại có quyền thế, có lợi với chàng..."
"Sau đó thì sao?" Thẩm Giai rút tay về, đẩy nàng ra, giọng nói thoáng cái lạnh xuống.
Đỗ Yểu Yểu im lặng.
"Sau đó nàng cảm thấy ta sẽ làm kẻ phụ lòng, hưu thê cưới người khác?" Thẩm Giai ngồi dậy hỏi lại.
"Không phải..." Đỗ Yểu Yểu sợ tranh cãi với người này, chỉ có thể qua loa tắc trách: "Ta chỉ thuận miệng nói một câu."
"A!" Thẩm Giai cười lạnh: "Sợ là nàng xuân tâm chưa chết!"
Đỗ Yểu Yểu nửa ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn.
Hai mắt đối diện, Thẩm Giai nhả từng chữ: "Wechat thế kỷ hai mốt. Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng của Yểu Yểu."
"Chàng!" Hắn thật sự xem lén thư của nàng!
Thẩm Giai cười tự giễu, chậm rãi xuống giường khoác áo: "Đúng vậy, ta xem không hiểu."
Hắn nhướng mày: "Biết vì sao Tống Hành Giai không đáp lại nàng không?"
Đỗ Yểu Yểu căm tức trừng hắn.
Chắc chắn là hắn động tay động chân.
Thẩm Giai thản nhiên thừa nhận: "Bởi vì ta ấn quan ấn của mình trên thư!"
Quan viên Đại Sở đều được xứng quan ấn theo phẩm giai, chức quan càng cao, quyền lực của quan ấn càng lớn.
Thẩm Giai là Ngự Sử nhất phẩm, Tống Hành Giai là học sĩ lục phẩm. Tạm chưa nói tới cấp bậc hoàn toàn nghiền áp, chỉ riêng hành vi trượng phu ấn con dấu lên thư thê tử gửi tình lang thôi… đã rất đáng nghiền ngẫm.
Nàng truyền tin, hắn ngầm đồng ý, nhưng người là nữ nhân của hắn, không thể khiến người ngoài nhòm ngó.
Đỗ Yểu Yểu thoáng chốc hiểu được vì sao Tống Hành Giai từ chối dứt khoát như vậy.
Nếu Tống Hành Giai là cổ nhân, không thể phạm thê tử của đồng nghiệp. Hắn ta vốn không ý tứ gì với vị biểu muội là nàng.
Nếu Tống Hành Giai là anh trai Thanh Hoa ngoài ý muốn xuyên tới, cũng là hồn xuyên như nàng thì đối mặt với Long Ngạo Thiên có bàn tay vàng thô to như Thẩm Giai cũng tuyệt đối không dám bại lộ quan hệ không tầm thường của hai người ở hiện đại.
Hai bên đều đã kết hôn, nếu tư thông bị bắt được thì sẽ không có kết cục tốt.
Trong sách, bọn họ đều là mạng chết yểu.
Lưng Đỗ Yểu Yểu ứa mồ hôi lạnh, mặt lúc xanh lúc trắng. Dục vọng chiếm đoạt của Thẩm Giai quá mạnh, mỗi hành vi, cử chỉ của nàng đều bị hắn theo dõi.
Vừa hoan ái xong nên nàng không muốn thấp hơn hắn một cái đầu, kiêu căng nói: "Chàng dựa vào đâu mà xử lý thư của ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.