Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 291: TIỂU NHỊ ĐỘT PHÁ

Diệp Ức Lạc

18/06/2024

Thiên Nhàn Đảo.

Lâm Mộng Dung đang ngồi trong phòng trọ, sắc mặt xấu không thể tả. Vốn dĩ ban đầu Lâm Mộng Dung còn nghĩ giờ đã đột phá Hồn Vương rồi thì có thể lấy lại thể diện trước mặt Lâm Sơ Văn, có ai ngờ đâu lại như thế này. Mấy năm nay ả ra sức lăn xả trong thư viện còn cho rằng có thể thu nhỏ chênh lệch với Lâm Sơ Văn, ai mà ngờ... Cảm giác bị người ta áp đảo hoàn toàn như thế này khiến ả giày vò khó chịu. Không nên như vậy, Lâm Mộng Dung vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai mất rồi, Lẽ ra không nên như thế này mới phải. Lâm Sơ Văn đáng ra nên cầu mà không được, rồi trở thành bàn đạp của ả chứ không phải là tình trạng như bây giờ đâu.

"Mộng Dung, muội không sao chứ?" Mộ Lăng Thiên hỏi.

Lâm Mộng Dung lắc đầu, lạnh nhạt trả lời: "Không có việc gì."

Mộ Lăng Thiên trầm ngâm một hồi mới nói: "Nếu không chúng ta quay trở về học viện trước đi." Có thể nói Thiên Nhàn Đảo chính là địa bàn của Lâm Sơ Văn, ở lại chỗ này khiến Mộ Lăng Thiên cứ có cảm giác không thoải mái.

"Không được." Lâm Mộng Dung lắc đầu. Ở lại Thiên Nhàn Đảo Lâm Mộng Dung thực sự cũng không vui vẻ gì nhưng cứ rời đi như vậy ả lại không cam lòng. Bọn họ tới đây chuyến này cũng không dễ dàng! Bây giờ muốn trở về còn cần phải gom góp cho đủ ba viên tinh hạch Vương giai, lãng phí ba viên tinh hạch mà cái gì cũng không vớt được thì quá đáng tiếc, hơn nữa ả cũng không có nhiều tinh hạch như vậy. "Tinh hạch không đủ, nói đến kiếm tinh hạch thì bên Thiên Nhàn Đảo này càng thích hợp hơn." Lâm Mộng Dung nói.

Mộ Lăng Thiên ngẫm nghĩ, cảm thấy Lâm Mộng Dung nói cũng có đạo lý. Lưỡng Giới Thành Vương thú quá hiếm hoi, Thiên Hải Vực bên này lại có vô số hải thú Vương giai, rất nhiều hải thú Vương giai trong đó có chiến lực không được coi là mạnh.

......

Thiên Hà hoa lâm.

Ngân Tiểu Nhị bay tới bên cạnh Sở Diệp rồi kêu lên ê ê a a. Sau khi Lâm Mộng Dung tới đây lần trước cũng không rời đi nên Sở Diệp sắp xếp đàn ong đi theo dõi tình trạng của Lâm Mộng Dung.

Lâm Sơ Văn bước ra hỏi: "Tiểu nhị nói gì đó?"

"Lâm Mộng Dung mở một cửa hàng bán dược tề trên Thiên Nhàn Đảo." Sở Diệp trả lời.

Lâm Sơ Văn hơi bất ngờ, "Thật hả?"

Sở Diệp hít sâu một hơi, bất đắc dĩ trả lời: "Không phải ả ta tính ở lại đây lâu dài chứ?!" Nếu nữ chính muốn ở lại đây lâu sẽ vô cùng phiền phức, cùng ở dưới một mái hiên với nam nữ chính luôn khiến Sở Diệp có cảm giác nổi da gà khắp người. Người ta thường nói không sợ bị trộm, chỉ sợ bị trộm để ý.

Lâm Sơ Văn rầu rĩ nói: "Hy vọng là không phải."

Quạ đen nhìn Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, không biết phải nói gì: "Hai người các ngươi vậy là sao hả?! Không ngờ lại kiêng kị Lâm Mộng Dung với Mộ Lăng Thiên tới vậy, chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, vận mệnh của hai người các ngươi hình như có liên quan với hai người kia đó."

Lâm Sơ Văn hỏi quạ đen, "Vậy nghĩa là sao?"

Quạ đen ngẫm nghĩ rồi nói: "Có khả năng giống như là kẻ thù một mất một còn đi, bên này giảm thì bên kia tăng."

Sở Diệp nghĩ thầm: Quả nhiên là vậy.

"Ký chủ, giờ chúng ta phải làm sao?" Quạ đen đập cánh hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Cứ kệ bọn họ thôi chứ làm sao giờ? Thôi cứ vậy đi." Lâm Sơ Văn nghĩ thầm: Chỉ cần hai người Lâm Mộng Dung đừng lượn lờ tới trước mặt cậu là cậu có thể coi như hai người đó không tồn tại.

Ngân Tiểu Nhị thấy mình bị phớt lờ, đập đập cánh bay tới trước mặt Sở Diệp ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Sở Diệp gật đầu, lầm bầm: "Được rồi, được rồi, biết rồi mà."

Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Tiểu nhị làm sao vậy?"

"Nó sắp đột phá Vương cấp." Sở Diệp nói. Năm xưa Ngân Tiểu Nhị từng tranh giành vị trí ong chúa với Tiểu Ngân, lại còn giành chiến thắng, chẳng qua hiện tại Tiểu Ngân một đường xuyên suốt hát vang tiến mạnh, giờ đã là Vương cấp ngũ giai, còn Ngân Tiểu Nhị vẫn chỉ là Chiến Tướng mà thôi.



Lâm Sơ Văn cười nói: "Chuyện tốt ha!"

Bây giờ Sở Diệp đã có không ít Hồn Thú nhưng có nhiều thêm một con Vương thú dù sao cũng nhiều thêm một phần sức mạnh. Nếu Ngân Tiểu Nhị đột phá Vương cấp cũng có thể kéo theo sự trưởng thành của đàn ong. Quy mô đàn ong liên tục được mở rộng, Tiểu Ngân một mình cũng khó quản lý được hết, nếu Ngân Tiểu Nhị có thể đột phá cũng giúp cho Tiểu Ngân nhẹ nhàng hơn một chút.

"Mi đã sẵn sàng chưa? Có chắc chắn không?" Sở Diệp hỏi.

Ngân Tiểu Nhị đập đập cánh, đầy tự tin trả lời: "Chuẩn bị hòm hòm rồi."

Sở Diệp gật đầu, "Vậy được rồi, chuẩn bị đột phá thôi." Lúc trước đại trận hấp thu Sở Diệp bố trí cho Tiểu Ngân vẫn còn chưa gỡ ra cũng vừa lúc xài luôn. Điều kiện đột phá bây giờ của Ngân Tiểu Nhị còn ưu việt hơn nhiều so với hồi Tiểu Ngân đột phá năm xưa. Tiểu Ngân truyền thụ tâm đắc đột phá cho Ngân Tiểu Nhị, quạ đen tặng cho một lời chúc phúc, Mộc Tiên Điểu thì tiến hành cọ rửa linh khí, được đám bạn nhỏ hỗ trợ, còn được Lâm Sơ Văn phối chế dược tề, chuyện Ngân Tiểu Nhị đột phá Vương giai có thể nói là nước chảy thành sông. Ngân Tiểu Nhị đột phá Vương cấp cũng khiến cho linh khí chấn động kịch liệt.

......

Lâm Mộng Dung đang tiếp khách trong cửa hàng dược tề bỗng nhiên cảm giác được linh khí dao động dữ dội.

Mộ Lăng Thiên cau mày, "Hơi thở này là...Hình như có Hồn Thú đột phá Vương cấp."

Lâm Mộng Dung nhìn phương hướng phát ra linh khí dao động mà chấn động. Cách đây không lâu, Lâm Mộng Dung mới tới từng chứng kiến lúc Tiểu Ngân thăng cấp, lúc đó chủ tiệm Thiên Nhàn Đảo còn nói với ả đó là chuyện thường, Lâm Mộng Dung còn cho rằng chủ tiệm này khoác lác, ai mà ngờ lại là thật. Lâm Mộng Dung hỏi: "Là Sở Diệp hả? Hay là Lâm Sơ Văn?"

Mặt mày Mộ Lăng Thiên sa sầm, "Bên cạnh hai người kia bây giờ không có Hồn Sủng Chiến Tướng đỉnh phong sắp đột phá, có lẽ là của những người khác."

Lâm Mộng Dung nhìn về phía Thiên Hà hoa lâm xa xa, mày nhíu chặt.

"Lâm dược sư đang nhìn gì đó?" Một vị khách bước vào tiệm nói. Dược tề sư nổi tiếng nhất trên Thiên Nhàn Đảo là Lâm Sơ Văn, tuy nhiên Lâm Sơ Văn thì chỉ có một mình đương nhiên dược tề vẫn cung không đủ cầu. Do đó Lâm Mộng Dung mở cửa tiệm dược tề buôn bán cũng khá khẩm, chỉ mới có mấy ngày cũng đã có khách quen.

"Khương đạo hữu chắc là mới từ Thiên Hà hoa lâm chạy tới đây phải không, có biết chuyện gì xảy ra không vậy?" Lâm Mộng Dung hỏi.

Khương Hằng gật đầu, "Lúc ta tới đây vừa lúc đi ngang qua đó, nghe nói là Hồn Sủng của Sở Diệp đột phá."

Trong lòng Lâm Mộng Dung trầm xuống, nghĩ thầm: Quả nhiên thật sự là Hồn Sủng của Sở Diệp à? "Là con nào vậy? Hồn Sủng mới hả?" Lâm Mộng Dung hỏi.

Khương Hằng lắc đầu, "Không phải Hồn Sủng mới đâu, là Ngân Sí Ong đó."

Lâm Mộng Dung hơi bất ngờ, "Ngân Sí Ong? Không phải đã đột phá rồi sao?" Như Lâm Mộng Dung biết Ngân Sí Ong của Sở Diệp đã là Vương giai trung kỳ rồi.

Khương Hằng gật đầu, "Không phải chủ sủng mà là phó sủng, ong trong đàn ngoài con Kim Sí Ong biến dị đó hình như còn có một con ong chúa khác nữa."

"Phó sủng hả?" Lâm Mộng Dung lẩm bẩm.

Khương Hằng gật đầu, "Phải rồi!"

"Vậy mà bồi dưỡng phó sủng tới Vương giai luôn rồi sao?" Lâm Mộng Dung lẩm bẩm.

"Đúng đó!" Khương Hằng cảm thán: "Đều là tiền nhiều đem đốt hết đó! Nghe nói Sở thiếu rắc cho mình đàn ong thôi đã hơn mấy ngàn phần sát khí rồi, tuy nói sát khí đó không cần tốn tiền nhưng có thể đem đi đổi tiền được mà! Bồi dưỡng phó sủng điên cuồng vậy mà cũng bỏ ra được đó."

Mộ Lăng Thiên nghe Khương Hằng nói mà không giấu nổi sắc mặt khó coi. Mộ Lăng Thiên nắm chặt nắm đấm, tự nhủ: Hình như Sở Diệp cũng không đơn giản! Thảo nào ăn Lâm Sơ Văn tới gắt gao như vậy.

Lâm Mộng Dung nhịn không được so sánh Mộ Lăng Thiên với Sở Diệp. Hồi lúc còn ở thư viện rất nhiều người khen Mộ Lăng Thiên tướng mạo anh tuấn, tư chất bất phàm, tiền đồ vô lượng, cùng với ả là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Nhưng khi so sánh với Sở Diệp, Mộ Lăng Thiên dường như trở nên kém cỏi hơn quá nhiều.

Tuổi của Mộ Lăng Thiên cũng tương đương với Sở Diệp mà Mộ Lăng Thiên mới chỉ là Vương giai sơ kỳ, mới chỉ có một con Vương thú mà Sở Diệp đã là Vương giai trung kỳ, cả phó sủng cũng đã thăng cấp Vương giai luôn. Tuy rằng người ta đồn Sở Diệp ăn bám, nhưng theo những gì ả biết thì Sở Diệp có sát khí, tiền hoa hồng thông thương hai giới, mật ong Ngân Sí Ong ủ tiền lời cũng rất nhiều, ngoài ra Sở Diệp còn rất có bản lĩnh săn bắt hải thú, cho nên cũng không cần Lâm Sơ Văn phải trợ cấp bao nhiêu. Vừa so sánh Lâm Mộng Dung bỗng cảm giác hình như Mộ Lăng Thiên hoàn toàn so không bằng được Sở Diệp.

......



Thiên Hà hoa lâm.

Tiểu Ngân rất vui vẻ khi Ngân Tiểu Nhị đột phá. Lúc trước Tiểu Ngân có thể còn lo lắng Ngân Tiểu Nhị thăng cấp quá nhanh cướp đi sự nổi bật của nó nhưng giờ nó chỉ còn lo lắng Ngân Tiểu Nhị trưởng thành không đủ nhanh rồi lại ngáng chân nó thôi. Chênh lệch đã càng ngày càng lớn, trong chốc lát Ngân Tiểu Nhị cũng không tài nào đuổi theo kịp.

Sở Diệp đang ngồi trong phòng khách lật xem Kỳ Trân Lục* thì Truy Phong bỗng nhiên nhảy vào. Sở Diệp quay qua hỏi Truy Phong: "Truy Phong hả? Có chuyện gì sao?"

Truy Phong nhìn Sở Diệp với đôi mắt sáng quắc và nghiêm trang nói: "Ta nghĩ rồi, ta cần phải có một thằng đệ!" Truy Phong chợt phát hiện ra Tiểu Bạch thì có Mặc Đoàn Tử, Tiểu Ngân thì có Ngân Tiểu Nhị, hai đứa đó đều có thuộc hạ Vương giai mà Truy Phong đại nhân lại chỉ có một thân một mình, vậy thì quá thê thảm đi. Mọi người ai cũng có tiểu đệ vậy thì Truy Phong đại nhân cũng cần phải có mới được.

Sở Diệp vẫy vẫy tay với Truy Phong, "Muốn thằng đệ thì đi tìm đi chớ!"

"Lão đại, ngươi đi tìm cho ta đi ha!" Truy Phong nói như chuyện hiển nhiên.

Sở Diệp nổi giận nói: "Ta lo cho ngươi ăn, lo cho ngươi uống, giờ còn phải nhanh đi tìm tiểu đệ cho ngươi nữa ha gì?!"

Truy Phong gật đầu nói: "Phải đó! Ai kêu ngươi là lão đại làm chi?!"

Sở Diệp: "......" Lúc xài được thì kêu là lão đại hen, lúc không xài được thì là ký chủ ngu xuẩn hén. "Ngươi muốn kiểu thuộc hạ ra làm sao?"

Truy Phong sốt ruột lắm rồi, "Ta muốn một thuộc hạ Vương cấp, huyết mạch cao một chút, lại còn phải chịu thương chịu khó nữa."

Sở Diệp: "....." Khéo quá hen! Thuộc hạ như vậy hắn cũng muốn đó. Hắn đem bán Truy Phong đi rồi đổi một thuộc hạ như vậy có không? "Thuộc hạ cỡ vậy không dễ kiếm đâu à nha." Sở Diệp nói.

Truy Phong gật đầu, "Phải rồi! Cho nên mới kiếm ký chủ nè, ngươi lo mà tìm cách đi nha!"

Sở Diệp trợn trắng mắt, "Ta không có cách nào đâu."

Truy Phong rầu rĩ, "Ký chủ, ngươi quá là vô dụng luôn á!"

Sở Diệp oán hận: Tên khốn kiếp Truy Phong này!!! "Tiểu Bạch với Tiểu Ngân đều tự tụi nó tìm thuộc hạ đó, bản thân ngươi là Long tộc cao quý sao lại không chịu tự lực cánh sinh mà muốn dựa dẫm vô ngươi khác, ngươi không cảm thấy hổ thẹn hay sao?"

Truy Phong: "Không cảm thấy mà ...."

Sở Diệp: "....." Ôi chao, nếu sớm biết Truy Phong là một con rồng không biết xấu hổ như vậy hắn nhất định phải suy xét cẩn thận rồi mới ký kết khế ước. "Được rồi, được rồi, mi biến liền đi, chuyện tìm tiểu đệ cần phải xem số phận, lúc duyên phận tới thì dù cho không có đi tìm thì tiểu đệ cũng sẽ đưa tới tận cửa cho coi, lúc không có duyên phận thì cưỡng cầu cũng vô ích mà thôi."

Truy Phong rầu rĩ liếc mắt trừng Sở Diệp một cái rồi mới chịu bay đi.

Lâm Sơ Văn bước vô nghi hoặc hỏi: "Truy Phong nó làm sao đó? Đệ thấy tâm trạng của nó hình như không được tốt cho lắm, hai người lại cãi nhau à?"

Sở Diệp nhún vai trả lời: "Nó thấy người ta có tiểu đệ nên thấy ham, muốn tự mình cũng có một đứa mà còn đòi hỏi quá trời, hy vọng là Vương giai, huyết mạch phải tốt, vậy mà còn đòi phải chịu thương chịu khó nữa chứ."

Lâm Sơ Văn cười cười, "Cũng tốt mà!"

Sở Diệp trợn mắt, "Muốn có tiểu đệ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà cái gì cũng không làm chỉ nằm chờ bánh từ trên trời rớt xuống là không đúng rồi."

Lâm Sơ Văn: "......"

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

*Kỳ Trân Lục (奇珍): Ghi chép/ Danh sách kỳ trân dị bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook