Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công
Chương 10: Chương 5-2
Đông Gia Ninh
25/09/2022
Tuần Dữu trong cơn xúc động nhất thời tụ ý chạy khỏi nhà mà không mang
theo cái gì, tất nhiên bao gồm cả ô che mưa. Chỉ trong chốc lát, cả cơ
thể cô ướt đẫm như chuột lột.
Trên người cô còn mặc chiếc váy xinh xắn được đặt may riêng, sắc váy trắng thuần càng khiến cô thêm lộng lẫy không khác gì một nàng công chúa. Trong ngày mưa, dưới hoàn cảnh chật vật như vậy cũng không thể làm lu mờ gì đến vẻ đẹp ấy.
Tuần Dữu lạnh đến run người, nhưng cô mảy may không muốn trở về.
Vào lúc cô thấy mù mịt nhất, cha mẹ Kỳ đi tới, thấy cô đáng thương liền ngỏ ý giúp đỡ. Ma xui quỷ khiến thế nào Tuần Dữu lại theo họ về nhà.
Khi đó, cô thậm chí không nghĩ tới hậu quả, trong lòng cô chỉ có một nhận định duy nhất: Đôi vợ chồng này chắc chắn không phải người xấu.
Không giống Tuần Gia và Cần Gia, cha mẹ Kỳ đều là giáo viên cấp hai, tuy học thức rất cao nhưng cũng chỉ là người làm công ăn lương bình thường.
Tuy nhiên, cả hai bọn họ đều là người cần kiệm, suốt những năm tháng tuổi trẻ cùng nhau cố gắng, cuối cùng cũng cũng mua được một căn nhà.
Một căn hộ ba phòng ngủ khi ấy có giá thị trường là vãi trăm vạn.
Tất nhiên không thể so sánh với biệt thự lớn nhà Tuần Dữu, nhưng suốt đêm đó, không biết tại sao trên chiếc giường nho nhỏ ấy, cô ngủ rất ngon.
Có lẽ vì là giáo viên, cha mẹ Kỳ đều rất hiền lành. Họ không hỏi dồn Tuần Dữu, cho dù những gì cô nói có chỗ không hợp lý nhưng họ cũng không chất vấn.
Bọn họ cho cô không gian riêng và cả sự tôn trọng.
Ngày hôm sau, người Tuần Kiến Châu và Cần Lục phái đi tìm cô cũng đến, trong lòng Tuần Dữu có chút luyến tiếc, không muốn rời đi. Cô biết cha mẹ Kỳ có một người con trai, nhưng mấy ngày này Kỳ Ngạn bận thi không về nhà, cho nên cô vẫn chưa từng gặp cậu.
Nhưng khi đó, trong lòng Tuần Dữu bỗng nảy sinh một suy nghĩ.
Vào thời niên thiếu ấy, suy nghĩ của Tuần Dữu rất ấu trĩ, cô chỉ biết mình thích Kỳ gia, thích cha mẹ Kỳ, cô muốn ở lại đây.
Cô vốn là người dám nghĩ dám làm, nếu thích nhất định phải tranh thủ.
Bởi lẽ đó, Tuần Dữu âm thầm lập kế hoạch: cô sẽ theo đuổi Kỳ Ngạn, biến cậu thành bạn trai cô.
Cho dù lúc đó cô còn chưa gặp Kỳ Ngạn...
Nhưng như vậy thì sao?
Điều đó có quan trọng sao?
Chỉ là Tuần Dữu chưa từng nghĩ, một lần theo đuổi đó mất đến ba năm, từ năm 11 đến năm nhất đại học. Vì kế hoạch đó, cô thậm chí còn bỏ cả trường quốc tế tư lập, chịu đấm ăn xôi vào trường điểm, quang vinh trở thành học tra lót đế.
Tuần Dữu cũng không biết từ khi nào bản thân đã quên mất mục đích ban đầu, sau đó... thực lòng trao trái tim cho Kỳ Ngạn.
Tất nhiên cậu thật sự rất xuất sắc.
Cậu cũng đáng để cô thích.
Khi được cậu chấp nhận, Tuần Dữu thật sự rất rất vui. Cô thậm chí còn muốn chiếu cáo thiên hạ, để cho cả thế giới đều biết mối quan hệ của họ. Một khắc kia, cô rất hạnh phúc, vui sướng. truyen bac chien
Cho nên cô còn lâu mới tin mình chỉ là nữ phụ ác độc trong sách.
Còn lâu!
Lúc này còn chưa đến 5 giờ sáng, bên ngoài vẫn là một mảng mù mịt, trường học vẫn chìm vào màn yên tĩnh. Tuần Dữu trống rỗng sải bước trong trường. Cô nắm chặt di động, đột nhiên cảm thấy cực kì khó chịu.
Cô đi càng lúc càng nhanh, sau đó đột nhiên chạy như bay.
Cô cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, cũng không quan tâm đến chung quanh, chỉ muốn chạy thật nhanh như thể trốn tránh thực tại. Bỗng, cô trượt chân ngã sõng soài trên mặt đất, đầu gối nặng nề không thể đứng dậy.
Cảm giác đau đớn ập đến, tinh thần cô dần hồi phục.
"Kỳ Ngạn! Cậu là đồ đáng ghét!"
Tuần Dữu đau đến nhịn không nổi, khóc lóc hét lên: "Đáng ghét, đáng ghét!"
"Mieww..."
Tiếng cô vừa dứt, cách đó không xa cũng truyền đến tiếng mèo kêu, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gió phần phật nghe có chút thê lương.
"Ai đó?"
Tiếng khóc cùng tiếng thét của Tuần Dữu đột nhiên im bặt.
Bất tri bất giác, cô đã chạy tới ngọn núi sau trường lúc nào không hay. Sau núi hẻo lánh, ban ngày còn ít người lui tới huống chi là buổi tối. Lúc này sắc trời tối tăm, không khí xung quanh càng có vẻ quỷ dị.
Tuần Dữu bất chợt ngẩng đầu, bừng tỉnh nhận ra bóng đen mơ hồ đứng ở rừng cây.
"Meo Meo Meo.."
Tiếng mèo kêu thê lương giờ phút này chói tai tới cực điểm.
Trong rừng cây, bóng đen nọ vốn muốn rời đi khi nghe được cái tên Kỳ Ngạn này bỗng ngừng lại.
***
Trong phòng thí nghiệm
"Kỳ Ngạn, Tuần Dữu đi rồi." Khương Vân cuối cùng cũng không nhịn được, nói: "Cô ấy có vẻ rất tức giận, hơn nữa giờ cũng muộn rồi, cậu muốn đi tìm cô ấy không? Có lẽ cô ấy chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, không có ý gì khác. Gia cảnh cô ấy tốt, xưa nay chưa từng chịu khổ nên chắc chắn không cố ý. Cậu vẫn nên xin lỗi cô ấy đi."
Kỳ Ngạn không lập tức trả lời Khương Vân, vẫn nghiêm túc thu thập từng mảnh linh kiện. Sau một lúc lâu cậu mới ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Thời gian không còn sớm, cậu cũng thức hơn nửa đêm rồi, nên về nghỉ ngơi sớm đi."
"... Cậu thật sự không đi tìm Tuần Dữu sao?" Khương Vân hơi ngập ngừng, nói:
"Cô ấy có vẻ thật sự tức giận."
"Không cần." Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Ngạn cương lãnh, giây lát mới nói: "Số lần cô ấy tức giận không thể đếm trên đầu ngón tay."
Trong lời nói hình như có chút châm chọc.
"Đi thôi, mình đưa cậu về ký túc xá."
Nói rồi Kỳ Ngạn đến trước cửa, bóng dáng cũng lộ ra một cỗ lạnh lẽo.
Trên người cô còn mặc chiếc váy xinh xắn được đặt may riêng, sắc váy trắng thuần càng khiến cô thêm lộng lẫy không khác gì một nàng công chúa. Trong ngày mưa, dưới hoàn cảnh chật vật như vậy cũng không thể làm lu mờ gì đến vẻ đẹp ấy.
Tuần Dữu lạnh đến run người, nhưng cô mảy may không muốn trở về.
Vào lúc cô thấy mù mịt nhất, cha mẹ Kỳ đi tới, thấy cô đáng thương liền ngỏ ý giúp đỡ. Ma xui quỷ khiến thế nào Tuần Dữu lại theo họ về nhà.
Khi đó, cô thậm chí không nghĩ tới hậu quả, trong lòng cô chỉ có một nhận định duy nhất: Đôi vợ chồng này chắc chắn không phải người xấu.
Không giống Tuần Gia và Cần Gia, cha mẹ Kỳ đều là giáo viên cấp hai, tuy học thức rất cao nhưng cũng chỉ là người làm công ăn lương bình thường.
Tuy nhiên, cả hai bọn họ đều là người cần kiệm, suốt những năm tháng tuổi trẻ cùng nhau cố gắng, cuối cùng cũng cũng mua được một căn nhà.
Một căn hộ ba phòng ngủ khi ấy có giá thị trường là vãi trăm vạn.
Tất nhiên không thể so sánh với biệt thự lớn nhà Tuần Dữu, nhưng suốt đêm đó, không biết tại sao trên chiếc giường nho nhỏ ấy, cô ngủ rất ngon.
Có lẽ vì là giáo viên, cha mẹ Kỳ đều rất hiền lành. Họ không hỏi dồn Tuần Dữu, cho dù những gì cô nói có chỗ không hợp lý nhưng họ cũng không chất vấn.
Bọn họ cho cô không gian riêng và cả sự tôn trọng.
Ngày hôm sau, người Tuần Kiến Châu và Cần Lục phái đi tìm cô cũng đến, trong lòng Tuần Dữu có chút luyến tiếc, không muốn rời đi. Cô biết cha mẹ Kỳ có một người con trai, nhưng mấy ngày này Kỳ Ngạn bận thi không về nhà, cho nên cô vẫn chưa từng gặp cậu.
Nhưng khi đó, trong lòng Tuần Dữu bỗng nảy sinh một suy nghĩ.
Vào thời niên thiếu ấy, suy nghĩ của Tuần Dữu rất ấu trĩ, cô chỉ biết mình thích Kỳ gia, thích cha mẹ Kỳ, cô muốn ở lại đây.
Cô vốn là người dám nghĩ dám làm, nếu thích nhất định phải tranh thủ.
Bởi lẽ đó, Tuần Dữu âm thầm lập kế hoạch: cô sẽ theo đuổi Kỳ Ngạn, biến cậu thành bạn trai cô.
Cho dù lúc đó cô còn chưa gặp Kỳ Ngạn...
Nhưng như vậy thì sao?
Điều đó có quan trọng sao?
Chỉ là Tuần Dữu chưa từng nghĩ, một lần theo đuổi đó mất đến ba năm, từ năm 11 đến năm nhất đại học. Vì kế hoạch đó, cô thậm chí còn bỏ cả trường quốc tế tư lập, chịu đấm ăn xôi vào trường điểm, quang vinh trở thành học tra lót đế.
Tuần Dữu cũng không biết từ khi nào bản thân đã quên mất mục đích ban đầu, sau đó... thực lòng trao trái tim cho Kỳ Ngạn.
Tất nhiên cậu thật sự rất xuất sắc.
Cậu cũng đáng để cô thích.
Khi được cậu chấp nhận, Tuần Dữu thật sự rất rất vui. Cô thậm chí còn muốn chiếu cáo thiên hạ, để cho cả thế giới đều biết mối quan hệ của họ. Một khắc kia, cô rất hạnh phúc, vui sướng. truyen bac chien
Cho nên cô còn lâu mới tin mình chỉ là nữ phụ ác độc trong sách.
Còn lâu!
Lúc này còn chưa đến 5 giờ sáng, bên ngoài vẫn là một mảng mù mịt, trường học vẫn chìm vào màn yên tĩnh. Tuần Dữu trống rỗng sải bước trong trường. Cô nắm chặt di động, đột nhiên cảm thấy cực kì khó chịu.
Cô đi càng lúc càng nhanh, sau đó đột nhiên chạy như bay.
Cô cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, cũng không quan tâm đến chung quanh, chỉ muốn chạy thật nhanh như thể trốn tránh thực tại. Bỗng, cô trượt chân ngã sõng soài trên mặt đất, đầu gối nặng nề không thể đứng dậy.
Cảm giác đau đớn ập đến, tinh thần cô dần hồi phục.
"Kỳ Ngạn! Cậu là đồ đáng ghét!"
Tuần Dữu đau đến nhịn không nổi, khóc lóc hét lên: "Đáng ghét, đáng ghét!"
"Mieww..."
Tiếng cô vừa dứt, cách đó không xa cũng truyền đến tiếng mèo kêu, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gió phần phật nghe có chút thê lương.
"Ai đó?"
Tiếng khóc cùng tiếng thét của Tuần Dữu đột nhiên im bặt.
Bất tri bất giác, cô đã chạy tới ngọn núi sau trường lúc nào không hay. Sau núi hẻo lánh, ban ngày còn ít người lui tới huống chi là buổi tối. Lúc này sắc trời tối tăm, không khí xung quanh càng có vẻ quỷ dị.
Tuần Dữu bất chợt ngẩng đầu, bừng tỉnh nhận ra bóng đen mơ hồ đứng ở rừng cây.
"Meo Meo Meo.."
Tiếng mèo kêu thê lương giờ phút này chói tai tới cực điểm.
Trong rừng cây, bóng đen nọ vốn muốn rời đi khi nghe được cái tên Kỳ Ngạn này bỗng ngừng lại.
***
Trong phòng thí nghiệm
"Kỳ Ngạn, Tuần Dữu đi rồi." Khương Vân cuối cùng cũng không nhịn được, nói: "Cô ấy có vẻ rất tức giận, hơn nữa giờ cũng muộn rồi, cậu muốn đi tìm cô ấy không? Có lẽ cô ấy chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, không có ý gì khác. Gia cảnh cô ấy tốt, xưa nay chưa từng chịu khổ nên chắc chắn không cố ý. Cậu vẫn nên xin lỗi cô ấy đi."
Kỳ Ngạn không lập tức trả lời Khương Vân, vẫn nghiêm túc thu thập từng mảnh linh kiện. Sau một lúc lâu cậu mới ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Thời gian không còn sớm, cậu cũng thức hơn nửa đêm rồi, nên về nghỉ ngơi sớm đi."
"... Cậu thật sự không đi tìm Tuần Dữu sao?" Khương Vân hơi ngập ngừng, nói:
"Cô ấy có vẻ thật sự tức giận."
"Không cần." Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Ngạn cương lãnh, giây lát mới nói: "Số lần cô ấy tức giận không thể đếm trên đầu ngón tay."
Trong lời nói hình như có chút châm chọc.
"Đi thôi, mình đưa cậu về ký túc xá."
Nói rồi Kỳ Ngạn đến trước cửa, bóng dáng cũng lộ ra một cỗ lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.