Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 43: Chương 11.3
Arya's tear
11/10/2019
Sau một thoáng lưỡng lự, Jem nhún vai và mở cửa
phòng. Jem đi vào, Will theo sau; Will đóng cửa và cài chốt trong lúc
Jem ngồi xuống ghế bành. Lò được cời lên nhưng lửa chỉ lom rom. Jem nhìn Will. “Thế có chuyện gì...” Anh lên tiếng rồi bỗng cúi gập xuống, ho sù sụ. Cơn phát bệnh qua rất nhanh, trước khi Will kịp nhúc nhích hay lên
tiếng, nhưng khi Jem ngồi thẳng dậy và quệt tay qua miệng, mu bàn tay
anh nhuốm máu đỏ. Anh hờ hững nhìn vết máu. Will buồn ghê gớm. Anh tiến
tới chỗ parabatai của mình và đưa khăn tay cho Jem, rồi chìa gói ngân
phiến vừa mua từ Whitechapel ra. “Đây,” Will ngượng nghịu nói. Đây là
lần đầu tiên anh thấy ngượng nghịu trong suốt năm năm chơi cùng Jem.
“Tôi vừa quay lại Whitechapel, mua nó cho bồ.”
Jem, đã lau sạch máu trên tay bằng khăn của Will, cầm cái gói và nhìn hộp ngân phiến. “Tôi có đủ rồi,” Jem bảo. “Ít nhất trong một tháng nữa.” Rồi khi Jem ngước lên, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong mắt anh. “Tessa có nói với bồ...” “Nói gì?”
“Không có gì. Hôm kia tôi làm đổ ngân phiến. Tôi cũng thu được gần hết về.” Jem đặt cái gói xuống bàn bên cạnh. “Cái này không cần thiết.” Will ngồi xuống cái rương dưới chân giường Jem. Anh ghét ngồi ở đó – chân anh quá dài, anh luôn thấy mình như một người trưởng thành thu mình ngồi sau cái bàn ở trường học – nhưng anh muốn được nhìn thẳng vào mắt Jem. “Lũ lâu la của Mortmain đã mua sạch ngân phiến ở East End,” anh nói. “Tôi vừa xác nhận xong. Nếu bồ hết thuốc còn hắn là người duy nhất nắm nguồn hàng...”
“Vậy ta bị hắn thao túng,” Jem nói. “Tất nhiên là trừ khi bồ đồng ý để tôi chết, và đấy là phương án hay nhất.” “Tôi sẽ không đồng ý.” Will gắt. “Bồ là anh em kết nghĩa với tôi. Tôi đã thề không để bồ bị tổn hại gì...”
“Bỏ qua lời thề,” Jem nói, “và trò chơi quyền lực, thì chuyện tôi sống chết có ảnh hưởng gì đến ai?” “Tôi không hiểu ý bồ...”
“Tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải bồ muốn nhìn thấy tôi sống lay lắt đau đớn không.” Will hơi ngửa ra sau như bị Jem đẩy. “Tôi...” Anh nuốt khan và tìm từ. Đã rất lâu rồi anh mới phải tìm lời ăn tiếng nói để mong người ta tha thứ và không ghét mình, rất lâu rồi anh mới muốn nhân cách thật sự của mình hiện diện ở một nơi không phải chỗ tối, và trong một giây phút hoảng hốt, anh tự hỏi liệu có điều gì anh vẫn có thể làm không. “Hôm nay tôi nói chuyện với Tessa,” cuối cùng anh nói, không nhận thấy mặt Jem tái đi thấy rõ. “Cô ấy buộc tôi phải hiểu – rằng điều tôi làm tối qua là không thể tha thứ. Nhưng,” anh vội nói thêm, “tôi vẫn mong bồ tha thứ cho tôi.” Lạy Thiên Thần, mình dở quá.
Jem nhướng một bên mày. “Vì chuyện gì?” “Tôi tới cái sới đó vì tôi không thể ngừng nghĩ về gia đình, và tôi muốn – tôi cần – ngừng nghĩ,” Will nói. “Tôi không hề nghĩ rằng bồ sẽ nhìn nhận theo hướng là tôi đang đùa cợt với căn bệnh của bồ. Tôi xin bồ tha thứ cho phút vô tâm đó.” Anh hạ giọng. “Ai ai cũng mắc lỗi cả mà, Jem.”
“Ờ,” Jem nói. “Chỉ là bồ mắc lỗi nhiều hơn người khác thôi.” “Tôi...”
“Bồ làm tổn thương mọi người,” Jem nói. “Tất cả những ai dính dáng tới bồ.” “Không phải bồ,” Will thì thào. “Tôi làm tổn thương tất cả, trừ bồ. Tôi không bao giờ muốn làm tổn thương bồ.”
Jem giơ tay lên, áp lòng bàn tay vào mắt. “Will...” “Bồ không thể mãi không tha thứ cho tôi,” Will bắt đầu hoảng. “Tôi sẽ...”
“Cô độc à?” Jem hạ tay, nhưng giờ anh đang cười gian giảo. “Và đó là lỗi của ai nào?” Anh dựa người vào ghế, mắt nhắm hờ mệt mỏi. “Tôi luôn tha thứ cho bồ,” anh nói. “Tôi sẽ tha thứ kể cả khi bồ không xin lỗi. Đúng ra, tôi không nghĩ bồ sẽ xin lỗi. Chắc đây là ảnh hưởng từ Tessa.” “Tôi không ở đây do cô ấy yêu cầu. James, bồ là người thân duy nhất của tôi.” Giọng Will run run. “Tôi sẵn sàng chết vì bồ. Bồ biết mà. Tôi sẽ chết nếu không có bồ. Nếu không vì bồ, tôi đã chết cả trăm lần trong năm năm qua rồi. Tôi nợ bồ tất cả, và nếu bồ không tin tôi có tình cảm, có lẽ chí ít bồ có thể tin tôi hiểu thế nào là danh dự – danh dự, và nợ nần...”
Jem giờ hoảng thật. “Will, nỗi bất an của bồ còn lớn hơn cơn giận của tôi. Giờ tôi bình thường rồi; bồ biết tôi chẳng giận được lâu còn gì.” Giọng Jem tỏ ý đấu dịu, nhưng có gì trong Will không thể dịu lại được. “Tôi tới lấy thuốc cho bồ vì tôi không thể chịu nổi ý nghĩ bồ sẽ chết hay phải chịu đau đớn, chắc chắn là khi tôi có thể làm gì đó để ngăn nó lại. Và tôi làm vì tôi sợ. Nếu Mortmain tới và nói rằng ông ta là người duy nhất có phương thuốc cứu mạng bồ, bồ phải biết là tôi sẽ cho ông ta mọi thứ ông ta muốn để đổi lấy nó. Tôi đã mất gia đình mình rồi, James. Tôi không muốn mất cả bồ...”
“Will.” Jem đứng lên; anh đi về phía Will và quỳ xuống, ngước nhìn gương mặt bạn. “Bồ làm tôi lo rồi đấy. Sự hối lỗi của bồ thật đáng trọng, nhưng bồ phải biết...” Will cúi nhìn mình. Anh nhớ Jem hồi mới từ Thượng Hải tới, với đôi mắt đen to tròn trên gương mặt trắng bệch. Hồi đó không dễ chọc Jem cười, nhưng Will luôn cố gắng. “Biết gì?”
“Rằng tôi sẽ chết,” Jem nói. Đôi mắt anh mở to và sáng rực như phát sốt; vẫn còn chút máu dính ở khóe miệng Jem. Quầng thâm dưới mắt anh gần chuyển sang xanh. Will cầm cổ tay Jem chặt tới làm nhàu cả vải áo. Jem không nhăn mặt.
“Bồ đã thề sẽ ở bên tôi,” anh nói, “khi chúng ta kết thành parabatai. Linh hồn chúng ta đã hợp làm một. Chúng ta là một, James ạ.” “Chúng ta là hai con người,” Jem nói. “Hai con người bị ràng buộc bởi một hiệp ước.”
Will biết mình đang ăn nói trẻ con, nhưng anh không ngừng được. “Một hiệp ước nói rằng bồ không thể tới nơi nào tôi không tới được.” “Tới khi chết,” Jem nhẹ nhàng đáp. “Lời thề thế này này: ‘Cho tới khi cái chết chia cắt bạn và tôi.’ Will, rồi sẽ có ngày tôi tới nơi không ai theo được, và tôi nghĩ chuyện đó không sớm thì muộn sẽ xảy ra. Bồ đã bao giờ tự hỏi vì sao tôi đồng ý làm parabatai của bồ chưa?”
“Vì không còn ai ngon hơn?” Will định trêu, nhưng giọng vụn như kính bể. “Tôi nghĩ bồ cần tôi,” Jem nói. “Bồ đã xây một bức tường quanh mình, Will ạ, và tôi chưa từng hỏi lý do. Nhưng không ai có thể một mình gánh bao nhiêu gánh nặng như vậy. Tôi nghĩ bồ sẽ cho tôi bước vào nếu tôi trở thành parabatai của bồ, và rồi ít nhất bồ cũng có một người để dựa dẫm. Tôi đã từng tự hỏi cái chết của tôi có ý nghĩa gì với bồ. Tôi từng sợ thay cho bồ. Tôi sợ bồ sẽ bị bỏ lại một mình trong bức tường đó. Nhưng giờ... gì đó đã thay đổi. Tôi không biết vì sao. Nhưng tôi biết cảm nhận của mình là đúng.”
“Cảm nhận gì?” Những ngón tay Will vẫn bấu chặt cổ tay Jem. “Bức tường đó đang sụp đổ.”
Jem, đã lau sạch máu trên tay bằng khăn của Will, cầm cái gói và nhìn hộp ngân phiến. “Tôi có đủ rồi,” Jem bảo. “Ít nhất trong một tháng nữa.” Rồi khi Jem ngước lên, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong mắt anh. “Tessa có nói với bồ...” “Nói gì?”
“Không có gì. Hôm kia tôi làm đổ ngân phiến. Tôi cũng thu được gần hết về.” Jem đặt cái gói xuống bàn bên cạnh. “Cái này không cần thiết.” Will ngồi xuống cái rương dưới chân giường Jem. Anh ghét ngồi ở đó – chân anh quá dài, anh luôn thấy mình như một người trưởng thành thu mình ngồi sau cái bàn ở trường học – nhưng anh muốn được nhìn thẳng vào mắt Jem. “Lũ lâu la của Mortmain đã mua sạch ngân phiến ở East End,” anh nói. “Tôi vừa xác nhận xong. Nếu bồ hết thuốc còn hắn là người duy nhất nắm nguồn hàng...”
“Vậy ta bị hắn thao túng,” Jem nói. “Tất nhiên là trừ khi bồ đồng ý để tôi chết, và đấy là phương án hay nhất.” “Tôi sẽ không đồng ý.” Will gắt. “Bồ là anh em kết nghĩa với tôi. Tôi đã thề không để bồ bị tổn hại gì...”
“Bỏ qua lời thề,” Jem nói, “và trò chơi quyền lực, thì chuyện tôi sống chết có ảnh hưởng gì đến ai?” “Tôi không hiểu ý bồ...”
“Tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải bồ muốn nhìn thấy tôi sống lay lắt đau đớn không.” Will hơi ngửa ra sau như bị Jem đẩy. “Tôi...” Anh nuốt khan và tìm từ. Đã rất lâu rồi anh mới phải tìm lời ăn tiếng nói để mong người ta tha thứ và không ghét mình, rất lâu rồi anh mới muốn nhân cách thật sự của mình hiện diện ở một nơi không phải chỗ tối, và trong một giây phút hoảng hốt, anh tự hỏi liệu có điều gì anh vẫn có thể làm không. “Hôm nay tôi nói chuyện với Tessa,” cuối cùng anh nói, không nhận thấy mặt Jem tái đi thấy rõ. “Cô ấy buộc tôi phải hiểu – rằng điều tôi làm tối qua là không thể tha thứ. Nhưng,” anh vội nói thêm, “tôi vẫn mong bồ tha thứ cho tôi.” Lạy Thiên Thần, mình dở quá.
Jem nhướng một bên mày. “Vì chuyện gì?” “Tôi tới cái sới đó vì tôi không thể ngừng nghĩ về gia đình, và tôi muốn – tôi cần – ngừng nghĩ,” Will nói. “Tôi không hề nghĩ rằng bồ sẽ nhìn nhận theo hướng là tôi đang đùa cợt với căn bệnh của bồ. Tôi xin bồ tha thứ cho phút vô tâm đó.” Anh hạ giọng. “Ai ai cũng mắc lỗi cả mà, Jem.”
“Ờ,” Jem nói. “Chỉ là bồ mắc lỗi nhiều hơn người khác thôi.” “Tôi...”
“Bồ làm tổn thương mọi người,” Jem nói. “Tất cả những ai dính dáng tới bồ.” “Không phải bồ,” Will thì thào. “Tôi làm tổn thương tất cả, trừ bồ. Tôi không bao giờ muốn làm tổn thương bồ.”
Jem giơ tay lên, áp lòng bàn tay vào mắt. “Will...” “Bồ không thể mãi không tha thứ cho tôi,” Will bắt đầu hoảng. “Tôi sẽ...”
“Cô độc à?” Jem hạ tay, nhưng giờ anh đang cười gian giảo. “Và đó là lỗi của ai nào?” Anh dựa người vào ghế, mắt nhắm hờ mệt mỏi. “Tôi luôn tha thứ cho bồ,” anh nói. “Tôi sẽ tha thứ kể cả khi bồ không xin lỗi. Đúng ra, tôi không nghĩ bồ sẽ xin lỗi. Chắc đây là ảnh hưởng từ Tessa.” “Tôi không ở đây do cô ấy yêu cầu. James, bồ là người thân duy nhất của tôi.” Giọng Will run run. “Tôi sẵn sàng chết vì bồ. Bồ biết mà. Tôi sẽ chết nếu không có bồ. Nếu không vì bồ, tôi đã chết cả trăm lần trong năm năm qua rồi. Tôi nợ bồ tất cả, và nếu bồ không tin tôi có tình cảm, có lẽ chí ít bồ có thể tin tôi hiểu thế nào là danh dự – danh dự, và nợ nần...”
Jem giờ hoảng thật. “Will, nỗi bất an của bồ còn lớn hơn cơn giận của tôi. Giờ tôi bình thường rồi; bồ biết tôi chẳng giận được lâu còn gì.” Giọng Jem tỏ ý đấu dịu, nhưng có gì trong Will không thể dịu lại được. “Tôi tới lấy thuốc cho bồ vì tôi không thể chịu nổi ý nghĩ bồ sẽ chết hay phải chịu đau đớn, chắc chắn là khi tôi có thể làm gì đó để ngăn nó lại. Và tôi làm vì tôi sợ. Nếu Mortmain tới và nói rằng ông ta là người duy nhất có phương thuốc cứu mạng bồ, bồ phải biết là tôi sẽ cho ông ta mọi thứ ông ta muốn để đổi lấy nó. Tôi đã mất gia đình mình rồi, James. Tôi không muốn mất cả bồ...”
“Will.” Jem đứng lên; anh đi về phía Will và quỳ xuống, ngước nhìn gương mặt bạn. “Bồ làm tôi lo rồi đấy. Sự hối lỗi của bồ thật đáng trọng, nhưng bồ phải biết...” Will cúi nhìn mình. Anh nhớ Jem hồi mới từ Thượng Hải tới, với đôi mắt đen to tròn trên gương mặt trắng bệch. Hồi đó không dễ chọc Jem cười, nhưng Will luôn cố gắng. “Biết gì?”
“Rằng tôi sẽ chết,” Jem nói. Đôi mắt anh mở to và sáng rực như phát sốt; vẫn còn chút máu dính ở khóe miệng Jem. Quầng thâm dưới mắt anh gần chuyển sang xanh. Will cầm cổ tay Jem chặt tới làm nhàu cả vải áo. Jem không nhăn mặt.
“Bồ đã thề sẽ ở bên tôi,” anh nói, “khi chúng ta kết thành parabatai. Linh hồn chúng ta đã hợp làm một. Chúng ta là một, James ạ.” “Chúng ta là hai con người,” Jem nói. “Hai con người bị ràng buộc bởi một hiệp ước.”
Will biết mình đang ăn nói trẻ con, nhưng anh không ngừng được. “Một hiệp ước nói rằng bồ không thể tới nơi nào tôi không tới được.” “Tới khi chết,” Jem nhẹ nhàng đáp. “Lời thề thế này này: ‘Cho tới khi cái chết chia cắt bạn và tôi.’ Will, rồi sẽ có ngày tôi tới nơi không ai theo được, và tôi nghĩ chuyện đó không sớm thì muộn sẽ xảy ra. Bồ đã bao giờ tự hỏi vì sao tôi đồng ý làm parabatai của bồ chưa?”
“Vì không còn ai ngon hơn?” Will định trêu, nhưng giọng vụn như kính bể. “Tôi nghĩ bồ cần tôi,” Jem nói. “Bồ đã xây một bức tường quanh mình, Will ạ, và tôi chưa từng hỏi lý do. Nhưng không ai có thể một mình gánh bao nhiêu gánh nặng như vậy. Tôi nghĩ bồ sẽ cho tôi bước vào nếu tôi trở thành parabatai của bồ, và rồi ít nhất bồ cũng có một người để dựa dẫm. Tôi đã từng tự hỏi cái chết của tôi có ý nghĩa gì với bồ. Tôi từng sợ thay cho bồ. Tôi sợ bồ sẽ bị bỏ lại một mình trong bức tường đó. Nhưng giờ... gì đó đã thay đổi. Tôi không biết vì sao. Nhưng tôi biết cảm nhận của mình là đúng.”
“Cảm nhận gì?” Những ngón tay Will vẫn bấu chặt cổ tay Jem. “Bức tường đó đang sụp đổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.