Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 45: Chương 11.5
Arya's tear
11/10/2019
“Sophie gây ra chuyện này sao?” anh hỏi không
biết là lần thứ mấy. Họ đang đứng bên chân giường Jessamine. Cô nàng nằm trên đó, ngực phập phồng chậm rãi như bức tượng sáp Nàng công chúa ngủ
trong rừng nổi tiếng tại viện Madame du Bary. Mái tóc vàng xổ tung trên
gối, và vết máu lớn khô lại trên trán. Cổ tay cô nàng bị trói vào cọc
giường. “Sophie của chúng ta ư?” Tessa ngoái nhìn Sophie đang ngồi trên
cái ghế bên cửa. Cô ấy cúi gằm và đang nhìn tay mình. Cô ấy cố ý tránh
nhìn Tessa hay Will.
“Đúng,” Tessa nói, “và cấm anh hỏi thêm lần nữa.” “Tôi nghĩ tôi yêu chị mất rồi, Sophie,” Will nói. “Dễ chừng chúng ta sẽ kết hôn lắm.”
Sophie rền rĩ. “Ngừng ngay,” Tessa rít lên. “Em nghĩ anh dọa cô gái tội nghiệp này sợ hơn cả lúc trước rồi đấy.”
“Sợ gì nào? Jessamine à? Có vẻ Sophie thắng ngon lành đấy chứ.” Will cười thêm tươi. “Sophie yêu dấu, không phải lo gì hết. Bản thân tôi đã rất nhiều lần muốn cú đầu Jessamine rồi. Không ai trách chị đâu.” “Cô ấy sợ bị Charlotte đuổi việc,” Tessa nói.
“Vì đánh Jessamine ư?” Will đấu dịu. “Tess, nếu nội dung thư mời này là đúng, và Jessamine quả thật lén lút gặp anh trai em, vậy cô ấy đang phản bội tất cả chúng ta. Đấy là không kể, Benedict Lightwood đang suy tính gì khi tổ chức một bữa tiệc mà không ai trong chúng ta hay biết? Bữa tiệc có mời Nate ư? Điều Sophie làm rất anh hùng. Charlotte sẽ cảm ơn cô ấy.” Nghe tới đó, Sophie ngẩng đầu. “Cậu nghĩ vậy sao?”
“Tôi biết thế,” Will nói. Trong một thoáng anh và Sophie chăm chú nhìn nhau. Sophie nhìn lảng đi trước, nhưng nếu Tessa không nhầm thì lần đầu tiên trong ánh mắt cô ấy nhìn Will không có sự chán ghét. Will rút thanh stele từ thắt lưng ra. Anh ngồi xuống cạnh Jessamine và bắt đầu nhẹ nhàng gạt tóc cô gái sang bên. Tessa cắn môi, cố kìm câu hỏi anh đang làm gì thế.
Anh đặt mũi stele lên cổ Jessamine và mau lẹ vẽ hai chữ rune. “Iratze,” anh nói dù Tessa không hỏi, “để trị thương, và thêm một chữ Ngủ ngay nữa. Vậy con bé sẽ im lặng ít nhất tới sáng. Khả năng chiến đấu bằng gương cầm tay của cô rất đáng nể đấy Sophie, nhưng cô cần cải thiện khả năng tạo kịch tính.” Sophie lầm bầm gì đó đáp lại. Thời gian ngừng ghét Will của Sophie có vẻ đã chấm dứt.
“Vấn đề là,” Will nói, “giờ phải làm gì.” “Chúng ta phải báo Charlotte..
“Không,” Will nói ngay. “Không được” Tessa kinh ngạc nhìn anh. “Sao lại không?”
“Có hai lý do,” Will nói. “Một, chị ấy bị trách nhiệm ràng buộc phải thông báo lên Clave, và nếu Benedict Lightwood là chủ bữa tiệc, anh dám đoán rằng những kẻ theo phe ông ta cũng có mặt. Nhưng cũng có thể là không. Nếu Clave được thông báo, có thế mấy kẻ kia sẽ kịp thời báo với ông ta trước khi có ai đến xem xét xem chuyện gì thật sự diễn ra. Hai, vũ hội đã bắt đầu cả tiếng trước. Chúng ta không biết khi nào Nate tới tìm Jessamine, và nếu không thấy cô ấy, có lẽ anh ta đã đi từ lâu rồi. Anh ta là đầu mối tốt nhất dẫn tới Mortmain mà chúng ta có trong lúc này. Chúng ta không được phí phạm thời gian, và như vậy đánh thức Charlotte sẽ gây khá nhiều rầy rà phiền phức” “Vậy còn Jem?”
Gì đó lóe lên trong mắt Will. “Không. Không phải tối nay. Jem không khỏe, nhưng nếu chúng ta nhờ, cậu ấy sẽ một mực nói rằng mình khỏe như vâm. Sau đêm qua, anh không thể để cậu ấy tham gia thêm vụ này nữa.” Tessa chăm chú nhìn anh. “Vậy anh tính thế nào?”
Hai khóe miệng Will nhếch lên. “Cô Gray này,” anh nói, “Cô đồng ý cùng tôi tới vũ hội tối nay chứ?” “Anh có nhớ bữa tiệc cuối cùng chúng ta tham dự không?” Tessa hỏi.
Will vẫn cười. Trên gương mặt anh xuất hiện cái vẻ gian giảo thường có mỗi khi tính kế. “Đừng nói với anh rằng em nghĩ hệt như anh nhé, Tessa.” Tessa thờ dài. “Vâng,” cô nói. “Em sẽ Biến Hình thành Jessamine và thế chỗ cô ấy. Chi có kế hoạch đó là ổn thôi.” Cô quay sang Sophie. “Chị biết Nate nhắc tới cái váy nào không? Cái váy trắng của Jessamine ấy?”
Sophie gật đầu. “Vậy chải cho phẳng giùm tôi nhé,” Tessa nói. “Chị bới tóc hộ tôi nữa, Sophie. Chị bình tĩnh lại chưa?”
“Rồi, thưa cô.” Sophie đứng lên và vội tới tủ quần áo, mở ra. Will vẫn nhìn Tessa; nụ cười của anh thêm tươi. Tessa hạ giọng. “Will, anh nghĩ Mortmain sẽ ở đó không?”
Nụ cười biến mất khỏi mặt Will. “Nếu có em cũng không được tới gần ông ta.” “Anh không được bảo em phải làm gì.”
Will nhíu mày. Anh không phản ứng như Tessa tưởng. Khi Capitola trong Bàn tay ẩn giả trai và tham gia vụ cướp Donald Đen để chứng tỏ sự quả cảm, làm gì có ai gắt lên với cô ấy. “Quyền năng của em rất ấn tượng, Tessa, nhưng em không thế tóm được một kẻ sử dụng ma thuật tài ba như Mortmain. Em cứ để việc đó cho anh,” Will nói.
Cô cau có. “Và anh định làm thế nào để không ai nhận ra mình tại vũ hội đây? Benedict biết mặt anh, vì thế...” Will lấy thư mời từ tay cô và vung vẩy. “Đây là vũ hội đeo mặt nạ đấy nhé.”
“Vậy chắc tình cờ làm sao, anh lại có một cái mặt nạ.” “Đúng là anh có,” Will nói. “Tiệc Giáng sinh năm ngoái lấy chủ đề là lễ Carnevale ở Vanice.” Anh cười khẩy. “Nói cho cô ấy đi, Sophie.”
Sophie, đang mải mê với gì đó trông như đồ quét mạng nhện trong khay để bàn chà, thở dài. “Đúng đấy, thưa cô. Và cô nghe chưa, cô phải để cậu ấy xử lý Mortmain. Còn không thì nguy hiểm quá. Và hai người phải đi cả một chặng đường dài tới Chiswick đấy!” Will hả hê nhìn Tessa. “Nếu đến Sophie còn đồng ý với anh, em không thế nói không được.”
“Em có thể,” Tessa chống đối, “nhưng sẽ không. Được thôi. Nhưng anh phải tránh xa Nate trong khi em nói chuyện với anh ấy. Anh ấy không ngốc; nếu anh ấy thấy chúng ta đi cùng nhau, anh ấy sẽ hiểu ngay ra. Đọc lá thư này làm em có cảm giác anh ấy không cho rằng Jessamine sẽ có bạn đồng hành.” “Anh chẳng có cảm giác gì từ thư của anh ta hết,” Will nói và nhịp chân, “trừ chuyện anh ta có thể trích một bài thơ kém hay của Tennyson. Sophie, chị chuẩn bị cho Tessa nhanh được tới đâu?”
“Nửa tiếng,” Sophie không hề ngừng công việc. “Vậy gặp anh ngoài sân sau nửa tiếng nữa,” Will nói. “Anh sẽ đánh thức Cyril. Và chuẩn bị cho bảnh bao nào.”
“Đúng,” Tessa nói, “và cấm anh hỏi thêm lần nữa.” “Tôi nghĩ tôi yêu chị mất rồi, Sophie,” Will nói. “Dễ chừng chúng ta sẽ kết hôn lắm.”
Sophie rền rĩ. “Ngừng ngay,” Tessa rít lên. “Em nghĩ anh dọa cô gái tội nghiệp này sợ hơn cả lúc trước rồi đấy.”
“Sợ gì nào? Jessamine à? Có vẻ Sophie thắng ngon lành đấy chứ.” Will cười thêm tươi. “Sophie yêu dấu, không phải lo gì hết. Bản thân tôi đã rất nhiều lần muốn cú đầu Jessamine rồi. Không ai trách chị đâu.” “Cô ấy sợ bị Charlotte đuổi việc,” Tessa nói.
“Vì đánh Jessamine ư?” Will đấu dịu. “Tess, nếu nội dung thư mời này là đúng, và Jessamine quả thật lén lút gặp anh trai em, vậy cô ấy đang phản bội tất cả chúng ta. Đấy là không kể, Benedict Lightwood đang suy tính gì khi tổ chức một bữa tiệc mà không ai trong chúng ta hay biết? Bữa tiệc có mời Nate ư? Điều Sophie làm rất anh hùng. Charlotte sẽ cảm ơn cô ấy.” Nghe tới đó, Sophie ngẩng đầu. “Cậu nghĩ vậy sao?”
“Tôi biết thế,” Will nói. Trong một thoáng anh và Sophie chăm chú nhìn nhau. Sophie nhìn lảng đi trước, nhưng nếu Tessa không nhầm thì lần đầu tiên trong ánh mắt cô ấy nhìn Will không có sự chán ghét. Will rút thanh stele từ thắt lưng ra. Anh ngồi xuống cạnh Jessamine và bắt đầu nhẹ nhàng gạt tóc cô gái sang bên. Tessa cắn môi, cố kìm câu hỏi anh đang làm gì thế.
Anh đặt mũi stele lên cổ Jessamine và mau lẹ vẽ hai chữ rune. “Iratze,” anh nói dù Tessa không hỏi, “để trị thương, và thêm một chữ Ngủ ngay nữa. Vậy con bé sẽ im lặng ít nhất tới sáng. Khả năng chiến đấu bằng gương cầm tay của cô rất đáng nể đấy Sophie, nhưng cô cần cải thiện khả năng tạo kịch tính.” Sophie lầm bầm gì đó đáp lại. Thời gian ngừng ghét Will của Sophie có vẻ đã chấm dứt.
“Vấn đề là,” Will nói, “giờ phải làm gì.” “Chúng ta phải báo Charlotte..
“Không,” Will nói ngay. “Không được” Tessa kinh ngạc nhìn anh. “Sao lại không?”
“Có hai lý do,” Will nói. “Một, chị ấy bị trách nhiệm ràng buộc phải thông báo lên Clave, và nếu Benedict Lightwood là chủ bữa tiệc, anh dám đoán rằng những kẻ theo phe ông ta cũng có mặt. Nhưng cũng có thể là không. Nếu Clave được thông báo, có thế mấy kẻ kia sẽ kịp thời báo với ông ta trước khi có ai đến xem xét xem chuyện gì thật sự diễn ra. Hai, vũ hội đã bắt đầu cả tiếng trước. Chúng ta không biết khi nào Nate tới tìm Jessamine, và nếu không thấy cô ấy, có lẽ anh ta đã đi từ lâu rồi. Anh ta là đầu mối tốt nhất dẫn tới Mortmain mà chúng ta có trong lúc này. Chúng ta không được phí phạm thời gian, và như vậy đánh thức Charlotte sẽ gây khá nhiều rầy rà phiền phức” “Vậy còn Jem?”
Gì đó lóe lên trong mắt Will. “Không. Không phải tối nay. Jem không khỏe, nhưng nếu chúng ta nhờ, cậu ấy sẽ một mực nói rằng mình khỏe như vâm. Sau đêm qua, anh không thể để cậu ấy tham gia thêm vụ này nữa.” Tessa chăm chú nhìn anh. “Vậy anh tính thế nào?”
Hai khóe miệng Will nhếch lên. “Cô Gray này,” anh nói, “Cô đồng ý cùng tôi tới vũ hội tối nay chứ?” “Anh có nhớ bữa tiệc cuối cùng chúng ta tham dự không?” Tessa hỏi.
Will vẫn cười. Trên gương mặt anh xuất hiện cái vẻ gian giảo thường có mỗi khi tính kế. “Đừng nói với anh rằng em nghĩ hệt như anh nhé, Tessa.” Tessa thờ dài. “Vâng,” cô nói. “Em sẽ Biến Hình thành Jessamine và thế chỗ cô ấy. Chi có kế hoạch đó là ổn thôi.” Cô quay sang Sophie. “Chị biết Nate nhắc tới cái váy nào không? Cái váy trắng của Jessamine ấy?”
Sophie gật đầu. “Vậy chải cho phẳng giùm tôi nhé,” Tessa nói. “Chị bới tóc hộ tôi nữa, Sophie. Chị bình tĩnh lại chưa?”
“Rồi, thưa cô.” Sophie đứng lên và vội tới tủ quần áo, mở ra. Will vẫn nhìn Tessa; nụ cười của anh thêm tươi. Tessa hạ giọng. “Will, anh nghĩ Mortmain sẽ ở đó không?”
Nụ cười biến mất khỏi mặt Will. “Nếu có em cũng không được tới gần ông ta.” “Anh không được bảo em phải làm gì.”
Will nhíu mày. Anh không phản ứng như Tessa tưởng. Khi Capitola trong Bàn tay ẩn giả trai và tham gia vụ cướp Donald Đen để chứng tỏ sự quả cảm, làm gì có ai gắt lên với cô ấy. “Quyền năng của em rất ấn tượng, Tessa, nhưng em không thế tóm được một kẻ sử dụng ma thuật tài ba như Mortmain. Em cứ để việc đó cho anh,” Will nói.
Cô cau có. “Và anh định làm thế nào để không ai nhận ra mình tại vũ hội đây? Benedict biết mặt anh, vì thế...” Will lấy thư mời từ tay cô và vung vẩy. “Đây là vũ hội đeo mặt nạ đấy nhé.”
“Vậy chắc tình cờ làm sao, anh lại có một cái mặt nạ.” “Đúng là anh có,” Will nói. “Tiệc Giáng sinh năm ngoái lấy chủ đề là lễ Carnevale ở Vanice.” Anh cười khẩy. “Nói cho cô ấy đi, Sophie.”
Sophie, đang mải mê với gì đó trông như đồ quét mạng nhện trong khay để bàn chà, thở dài. “Đúng đấy, thưa cô. Và cô nghe chưa, cô phải để cậu ấy xử lý Mortmain. Còn không thì nguy hiểm quá. Và hai người phải đi cả một chặng đường dài tới Chiswick đấy!” Will hả hê nhìn Tessa. “Nếu đến Sophie còn đồng ý với anh, em không thế nói không được.”
“Em có thể,” Tessa chống đối, “nhưng sẽ không. Được thôi. Nhưng anh phải tránh xa Nate trong khi em nói chuyện với anh ấy. Anh ấy không ngốc; nếu anh ấy thấy chúng ta đi cùng nhau, anh ấy sẽ hiểu ngay ra. Đọc lá thư này làm em có cảm giác anh ấy không cho rằng Jessamine sẽ có bạn đồng hành.” “Anh chẳng có cảm giác gì từ thư của anh ta hết,” Will nói và nhịp chân, “trừ chuyện anh ta có thể trích một bài thơ kém hay của Tennyson. Sophie, chị chuẩn bị cho Tessa nhanh được tới đâu?”
“Nửa tiếng,” Sophie không hề ngừng công việc. “Vậy gặp anh ngoài sân sau nửa tiếng nữa,” Will nói. “Anh sẽ đánh thức Cyril. Và chuẩn bị cho bảnh bao nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.