Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 55: Chương 13.3
Arya's tear
11/10/2019
Cửa khẽ mở, nhẹ tới độ nếu Magnus không ngủ chập
chờn thì hẳn tiếng động đã chẳng đánh thức được anh. Anh ngước lên. Anh
đang ngồi trên cái ghế bành gần lò sưởi, còn chỗ ưa thích trên sofa đã
bị Will chiếm mất. Will, trong cái áo sơ mi lấm máu, đang ngủ sâu nhờ
thuốc và để phục hồi. Cẳng tay anh chàng bị băng tới khuỷu, má đỏ lựng,
đầu gối lên cánh tay không bị thương. Cái răng Will nhổ ra từ cánh tay
nằm trên cái bàn nhỏ bên cạnh, sáng lên như ngà voi.
Cửa phòng khách mở phía sau Will. Và ở đó, đứng tại ngưỡng cửa, là Camille. Cô mặc một chiếc áo choàng đi đường bằng nhung đen bên ngoài chiếc váy màu lục sáng làm nổi bật màu mắt. Tóc cô bới cao đeo xước gắn ngọc lục bảo, và trong lúc anh quan sát, cô cố tình từ từ cởi đôi găng tay trắng bằng da dê non, từng chiếc một, và đặt xuống cái bàn cạnh cửa.
“Magnus,” cô nói, và giọng cô vẫn như tiếng chuông bạc. “Anh nhớ em không?” Magnus ngồi thẳng dậy. Ánh lửa hắt lên mái tóc vàng óng, nước da trắng không có lỗ chân lông của Camille. Cô đẹp vô ngần. “Anh không hề biết tối nay em sẽ cho anh được vinh hạnh thấy em đấy nhé.”
Cô nhìn Will đang ngủ vùi trên sofa. Môi cô cong lên. “Rõ rồi.” “Em không gửi thư. Nói cho chính xác thì từ hồi em rời Luân Đôn đến nay, em chẳng thư từ gì sất.”
“Anh trách em đấy ư, Magnus?” Camille có vẻ ngạc nhiên. Lướt tới sau sofa, cô nhoài qua lưng ghế, nhìn ngắm gương mặt Will. “Will Herondale,” cô nói. “Trông đáng yêu đấy chứ? Đây là hứng thú mới nhất của anh à?” Thay vì trả lời, Magnus ngồi vắt chéo đôi chân dài. “Em đã ở đâu?”
Camille nhoài thấp hơn; nếu cô có thể thở, hơi thở đã khuấy động những lọn tóc đen xòa xuống trán Will. “Em hôn cậu ta được không?” “Không,” Magnus đáp. “Em đã ở đâu hả Camille? Mỗi tối anh đều nằm đây, trên cái ghế sofa đó đợi tiếng chân em ngoài hành lang, và bâng khuâng tự hỏi em ở đâu. Ít nhất em phải báo một tiếng chứ.”
Cô đứng thẳng, trợn mắt. “À, được thôi. Em tới Paris may vài bộ váy. Sau những chuyện giật gân ở Luân Đôn, em rất cần một kỳ nghỉ.” Hai người im lặng một lúc lâu. Rồi, “Em nói dối,” Magnus bảo.
Mắt cô mở to. “Sao anh nói vậy?” “Vì đó là sự thật.” Anh rút một lá thư nhàu nhĩ từ túi áo và ném xuống đất. “Anh không tìm ra dấu vết của ma cà rồng, nhưng có thể lần ra người ký sinh của ma cà rồng đó. Em đưa Waker đi cùng. Anh lần ra hắn tới Saint Peterburg. Anh có nguồn tin ở đó. Họ cho anh biết em đang sống với một gã nhân tình.”
Camille nhìn anh, một nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện trên khóe môi. “Và anh ghen?” “Em có muốn thế không?”
“Ça m’est égal,(*)” Camille chuyển sang dùng tiếng Pháp như mỗi lần cô muốn chọc giận anh. “Với em thế nào cũng vậy. Anh ta không liên quan gì tới anh. Anh ta là một trò tiêu khiển trong thời gian em ở Nga, không hơn không kém.” (*) Em không quan tâm.
“Còn giờ hắn...” “Chết rồi. Vậy nên chẳng đe dọa gì tới anh. Anh phải để em có vài trò tiêu khiển nho nhỏ chứ, Magnus?”
“Còn nếu không?” “Nếu không em sẽ cực kỳ bực bội.”
“Như em đã nổi khùng với gã nhân tình kia, rồi giết hắn hả?” Magnus hỏi. “Em có thương xót không? Có thương cảm không? Có yêu không? Hay em không có những tình cảm đó?” “Em có yêu,” Camille bực bội nói. “Magnus à, anh và em, chúng ta sống bất tử, yêu theo cách người thường không hiểu được – với họ tình yêu chỉ là ngọn lửa chớp bừng chớp tắt. Họ quan trọng gì với anh nào? Chung thủy là khái niệm của con người, dựa trên ý niệm rằng chúng ta chỉ sống một cuộc đời ngắn ngủi. Anh không thể bắt em chung thủy vĩnh viễn.”
“Anh ngu thật. Anh tưởng anh có thể. Anh tưởng ít nhất anh có thể mong em không nói dối anh.” “Anh nói năng nực cười quá,” cô nói. “Như một đứa trẻ. Anh mong em có những thứ quy chuẩn đạo đức của người phàm trong khi em không phải con người, và anh cũng vậy. Mà anh cũng thừa hiểu anh không thể thay đổi bản chất của mình. Đừng mong em chịu sai khiến, nhất là từ một thứ tạp chủng.” Đó là cách nói thóa mạ pháp sư của Thế Giới Ngầm. “Anh yêu em; chính anh đã nói vậy. Tình yêu của anh phải bao gồm chấp nhận những trò tiêu khiển của em, và rồi chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ với nhau. Nếu không, em sẽ bỏ anh. Em không nghĩ anh muốn vậy.”
Giọng cô pha chút châm chọc, và nó đánh thức điều gì đó trong Magnus. Anh nhớ cảm giác lợm giọng khi đọc lá thư gửi đến từ Saint Peterburg. Nhưng anh vẫn đợi cô trở về, mong cô sẽ giải thích, mong cô sẽ xin lỗi. Sẽ cầu xin anh một lần nữa yêu cô. Giờ anh nhận ra mình không nên trông chờ điều đó từ cô – anh chưa từng là gì với cô. Một màn sương đỏ phủ qua mắt anh; khoảnh khắc đó anh như sắp phát điên, vì đó là lời giải thích duy nhất cho hành động tiếp đây của anh. “Không sao hết.” Anh đứng dậy. “Giờ anh có Will rồi.”
Miệng cô hé mở. “Anh không nghiêm túc. Một Thợ Săn Bóng Tối sao?” “Em có thể sống bất tử, Camille, nhưng tình cảm của em hời hợt lắm. Will thì không như vậy. Cậu ấy hiểu yêu là thế nào.” Magnus phát biểu vô cùng hùng hồn, rồi bước tới lay vai Will. “Will, William. Dậy”
Đôi mắt xanh ngái ngủ của Will mở choàng. Anh nằm ngửa, nhìn lên, và cảnh đầu tiên anh nhìn thấy là gương mặt Camille khi cô nhoài qua lưng sofa, đánh giá anh. Anh bật phắt dậy. “Lạy Thiên Thần…” “Yên nào,” Camille biếng nhác nói, mỉm cười vừa đủ để khoe răng nanh. “Tôi không làm hại cậu đâu, Nephilim.”
Magnus kéo Will đứng dậy. “Nữ chủ nhân,” anh nói, “đã về.” “Thấy rồi.” Will đỏ mặt, cổ áo thẫm vết mồ hôi. “Hay đây,” anh không nói hẳn với một ai, và Magnus không chắc chàng trai này thật có ý mừng khi thấy Camille, mừng với tác dụng giảm đau của phép thuật Magnus dùng với mình – rất có thể như vậy – hay chỉ đang nói luyên thuyên.
“Và vì thế,” Magnus nói, cố tình bóp cánh tay Will, “chúng ta phải đi.” Will chớp mắt. “Đi đâu?”
“Đừng lo về vấn đề đó, tình yêu của anh.” Will lại chớp mắt. “Gì cơ?” Anh nhìn quanh, như tưởng có người đang quan sát. “Tôi… áo khoác của tôi đâu?”
“Máu dính vào hỏng rồi,” Magnus bảo. “Archer ném đi rồi.” Anh gật đầu với Camille. “Will đi săn quỷ cả đêm. Dũng cảm lắm.” Vẻ mặt Camille vừa hiếu kỳ vừa bực bội.
“Tôi vẫn dũng cảm mà,” Will nói. Anh trông có vẻ tự mãn. Thuốc giảm đau khiến đồng tử anh nở to, mắt anh trông rất sậm màu. “Ờ, đúng rồi,” Magnus nói và hôn. Đó không phải nụ hôn ướt át nhất, nhưng Will quờ quạo tay như bị ong đậu lên người; Magnus mong Camille sẽ nghĩ đây là một nụ hôn đầy yêu thương. Khi họ tách nhau ra, trông Will cực kỳ choáng váng. Và Camille cũng vậy.
“Giờ,” Magnus nói, mong rằng Will sẽ nhớ ra mình còn nợ Magnus. “Chúng ta phải đi.” “Tôi… nhưng…” Will nhìn quanh quất. “Cái răng!” Anh lao qua phòng, cầm lấy nó và nhét vào túi áo gi-lê của Magnus. Rồi, nháy mắt với Camille, Magnus nghĩ chắc chỉ có Chúa mới biết cô hiểu thành ra sao, anh thong thả rời phòng.
“Camille,” Magnus gọi. Cô khoanh tay trước ngực và hành học nhìn anh. “Dám lớ rớ với đám Thợ Săn Bóng Tối sau lưng tôi,” cô lạnh lùng nói, và rõ ràng chẳng hề nhớ ra mình đang đạo đức giả ra sao. “Và trong chính nhà của tôi! Thật sao, Magnus.” Cô chỉ ra cửa. “Mời anh ra khỏi nhà tôi và đừng trở lại. Tôi chắc không phải nhắc anh tới lần thứ hai chứ nhỉ?”
Magnus chỉ đợi có thế. Một lát sau anh cùng Will đứng trên vệ đường bên ngoài ngôi nhà, khoác áo khoác – tất cả những thứ anh sở hữu trên thế giới này ngoài thứ trong túi áo – và đóng cúc để ngăn cái lạnh buốt. Magnus nghĩ ánh sáng màu xám nhợt của buổi bình minh cũng sắp thắp sáng bầu trời rồi. “Anh vừa hôn tôi hả?” Will hỏi.
Magnus quyết định ngay tích tắc. “Không.” “Tôi nghĩ…”
“Đôi lúc sau khi dùng thuốc giảm đau, người ta sẽ gặp những ảo giác vô cùng kỳ quặc.” “À,” Will nói. “Đặc biệt thật.” Anh ngoái nhìn căn nhà của Camille. Magnus có thể thấy ô cửa sổ phòng khách bị tấm rèm nhung đỏ che kín mít. “Giờ chúng ta làm gì? Còn vụ gọi quỷ thì sao đây? Chúng ta có nơi nào để đi không?”
“Tôi có nơi để đi,” Magnus nói và thầm cảm ơn trời vì giờ đầu óc Will chỉ chăm chăm nghĩ tới việc gọi quỷ. “Tôi có thể tới ở tạm nhà một người bạn. Cậu thì trở về Học Viện. Tôi sẽ xử lý vụ cái răng con quỷ trời đánh thánh vật của cậu ngay khi có thể. Tôi sẽ gửi thư khi biết được điều gì.” Will chậm rãi gật đầu, rồi ngước nhìn bầu trời đêm. “Các vì sao,” anh nói. “Tôi chưa bao giờ thấy chúng rực rỡ vậy.Chắc gió thổi tan mây rồi.”
Magnus nghĩ tới sự phấn khởi trên gương mặt Will khi anh đứng mà máu me đầm đìa trong phòng khách nhà Camille, cầm chặt cái răng quỷ trong tay. Mình thì mình không nghĩ đám sao trăng đó thay đổi.
Cửa phòng khách mở phía sau Will. Và ở đó, đứng tại ngưỡng cửa, là Camille. Cô mặc một chiếc áo choàng đi đường bằng nhung đen bên ngoài chiếc váy màu lục sáng làm nổi bật màu mắt. Tóc cô bới cao đeo xước gắn ngọc lục bảo, và trong lúc anh quan sát, cô cố tình từ từ cởi đôi găng tay trắng bằng da dê non, từng chiếc một, và đặt xuống cái bàn cạnh cửa.
“Magnus,” cô nói, và giọng cô vẫn như tiếng chuông bạc. “Anh nhớ em không?” Magnus ngồi thẳng dậy. Ánh lửa hắt lên mái tóc vàng óng, nước da trắng không có lỗ chân lông của Camille. Cô đẹp vô ngần. “Anh không hề biết tối nay em sẽ cho anh được vinh hạnh thấy em đấy nhé.”
Cô nhìn Will đang ngủ vùi trên sofa. Môi cô cong lên. “Rõ rồi.” “Em không gửi thư. Nói cho chính xác thì từ hồi em rời Luân Đôn đến nay, em chẳng thư từ gì sất.”
“Anh trách em đấy ư, Magnus?” Camille có vẻ ngạc nhiên. Lướt tới sau sofa, cô nhoài qua lưng ghế, nhìn ngắm gương mặt Will. “Will Herondale,” cô nói. “Trông đáng yêu đấy chứ? Đây là hứng thú mới nhất của anh à?” Thay vì trả lời, Magnus ngồi vắt chéo đôi chân dài. “Em đã ở đâu?”
Camille nhoài thấp hơn; nếu cô có thể thở, hơi thở đã khuấy động những lọn tóc đen xòa xuống trán Will. “Em hôn cậu ta được không?” “Không,” Magnus đáp. “Em đã ở đâu hả Camille? Mỗi tối anh đều nằm đây, trên cái ghế sofa đó đợi tiếng chân em ngoài hành lang, và bâng khuâng tự hỏi em ở đâu. Ít nhất em phải báo một tiếng chứ.”
Cô đứng thẳng, trợn mắt. “À, được thôi. Em tới Paris may vài bộ váy. Sau những chuyện giật gân ở Luân Đôn, em rất cần một kỳ nghỉ.” Hai người im lặng một lúc lâu. Rồi, “Em nói dối,” Magnus bảo.
Mắt cô mở to. “Sao anh nói vậy?” “Vì đó là sự thật.” Anh rút một lá thư nhàu nhĩ từ túi áo và ném xuống đất. “Anh không tìm ra dấu vết của ma cà rồng, nhưng có thể lần ra người ký sinh của ma cà rồng đó. Em đưa Waker đi cùng. Anh lần ra hắn tới Saint Peterburg. Anh có nguồn tin ở đó. Họ cho anh biết em đang sống với một gã nhân tình.”
Camille nhìn anh, một nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện trên khóe môi. “Và anh ghen?” “Em có muốn thế không?”
“Ça m’est égal,(*)” Camille chuyển sang dùng tiếng Pháp như mỗi lần cô muốn chọc giận anh. “Với em thế nào cũng vậy. Anh ta không liên quan gì tới anh. Anh ta là một trò tiêu khiển trong thời gian em ở Nga, không hơn không kém.” (*) Em không quan tâm.
“Còn giờ hắn...” “Chết rồi. Vậy nên chẳng đe dọa gì tới anh. Anh phải để em có vài trò tiêu khiển nho nhỏ chứ, Magnus?”
“Còn nếu không?” “Nếu không em sẽ cực kỳ bực bội.”
“Như em đã nổi khùng với gã nhân tình kia, rồi giết hắn hả?” Magnus hỏi. “Em có thương xót không? Có thương cảm không? Có yêu không? Hay em không có những tình cảm đó?” “Em có yêu,” Camille bực bội nói. “Magnus à, anh và em, chúng ta sống bất tử, yêu theo cách người thường không hiểu được – với họ tình yêu chỉ là ngọn lửa chớp bừng chớp tắt. Họ quan trọng gì với anh nào? Chung thủy là khái niệm của con người, dựa trên ý niệm rằng chúng ta chỉ sống một cuộc đời ngắn ngủi. Anh không thể bắt em chung thủy vĩnh viễn.”
“Anh ngu thật. Anh tưởng anh có thể. Anh tưởng ít nhất anh có thể mong em không nói dối anh.” “Anh nói năng nực cười quá,” cô nói. “Như một đứa trẻ. Anh mong em có những thứ quy chuẩn đạo đức của người phàm trong khi em không phải con người, và anh cũng vậy. Mà anh cũng thừa hiểu anh không thể thay đổi bản chất của mình. Đừng mong em chịu sai khiến, nhất là từ một thứ tạp chủng.” Đó là cách nói thóa mạ pháp sư của Thế Giới Ngầm. “Anh yêu em; chính anh đã nói vậy. Tình yêu của anh phải bao gồm chấp nhận những trò tiêu khiển của em, và rồi chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ với nhau. Nếu không, em sẽ bỏ anh. Em không nghĩ anh muốn vậy.”
Giọng cô pha chút châm chọc, và nó đánh thức điều gì đó trong Magnus. Anh nhớ cảm giác lợm giọng khi đọc lá thư gửi đến từ Saint Peterburg. Nhưng anh vẫn đợi cô trở về, mong cô sẽ giải thích, mong cô sẽ xin lỗi. Sẽ cầu xin anh một lần nữa yêu cô. Giờ anh nhận ra mình không nên trông chờ điều đó từ cô – anh chưa từng là gì với cô. Một màn sương đỏ phủ qua mắt anh; khoảnh khắc đó anh như sắp phát điên, vì đó là lời giải thích duy nhất cho hành động tiếp đây của anh. “Không sao hết.” Anh đứng dậy. “Giờ anh có Will rồi.”
Miệng cô hé mở. “Anh không nghiêm túc. Một Thợ Săn Bóng Tối sao?” “Em có thể sống bất tử, Camille, nhưng tình cảm của em hời hợt lắm. Will thì không như vậy. Cậu ấy hiểu yêu là thế nào.” Magnus phát biểu vô cùng hùng hồn, rồi bước tới lay vai Will. “Will, William. Dậy”
Đôi mắt xanh ngái ngủ của Will mở choàng. Anh nằm ngửa, nhìn lên, và cảnh đầu tiên anh nhìn thấy là gương mặt Camille khi cô nhoài qua lưng sofa, đánh giá anh. Anh bật phắt dậy. “Lạy Thiên Thần…” “Yên nào,” Camille biếng nhác nói, mỉm cười vừa đủ để khoe răng nanh. “Tôi không làm hại cậu đâu, Nephilim.”
Magnus kéo Will đứng dậy. “Nữ chủ nhân,” anh nói, “đã về.” “Thấy rồi.” Will đỏ mặt, cổ áo thẫm vết mồ hôi. “Hay đây,” anh không nói hẳn với một ai, và Magnus không chắc chàng trai này thật có ý mừng khi thấy Camille, mừng với tác dụng giảm đau của phép thuật Magnus dùng với mình – rất có thể như vậy – hay chỉ đang nói luyên thuyên.
“Và vì thế,” Magnus nói, cố tình bóp cánh tay Will, “chúng ta phải đi.” Will chớp mắt. “Đi đâu?”
“Đừng lo về vấn đề đó, tình yêu của anh.” Will lại chớp mắt. “Gì cơ?” Anh nhìn quanh, như tưởng có người đang quan sát. “Tôi… áo khoác của tôi đâu?”
“Máu dính vào hỏng rồi,” Magnus bảo. “Archer ném đi rồi.” Anh gật đầu với Camille. “Will đi săn quỷ cả đêm. Dũng cảm lắm.” Vẻ mặt Camille vừa hiếu kỳ vừa bực bội.
“Tôi vẫn dũng cảm mà,” Will nói. Anh trông có vẻ tự mãn. Thuốc giảm đau khiến đồng tử anh nở to, mắt anh trông rất sậm màu. “Ờ, đúng rồi,” Magnus nói và hôn. Đó không phải nụ hôn ướt át nhất, nhưng Will quờ quạo tay như bị ong đậu lên người; Magnus mong Camille sẽ nghĩ đây là một nụ hôn đầy yêu thương. Khi họ tách nhau ra, trông Will cực kỳ choáng váng. Và Camille cũng vậy.
“Giờ,” Magnus nói, mong rằng Will sẽ nhớ ra mình còn nợ Magnus. “Chúng ta phải đi.” “Tôi… nhưng…” Will nhìn quanh quất. “Cái răng!” Anh lao qua phòng, cầm lấy nó và nhét vào túi áo gi-lê của Magnus. Rồi, nháy mắt với Camille, Magnus nghĩ chắc chỉ có Chúa mới biết cô hiểu thành ra sao, anh thong thả rời phòng.
“Camille,” Magnus gọi. Cô khoanh tay trước ngực và hành học nhìn anh. “Dám lớ rớ với đám Thợ Săn Bóng Tối sau lưng tôi,” cô lạnh lùng nói, và rõ ràng chẳng hề nhớ ra mình đang đạo đức giả ra sao. “Và trong chính nhà của tôi! Thật sao, Magnus.” Cô chỉ ra cửa. “Mời anh ra khỏi nhà tôi và đừng trở lại. Tôi chắc không phải nhắc anh tới lần thứ hai chứ nhỉ?”
Magnus chỉ đợi có thế. Một lát sau anh cùng Will đứng trên vệ đường bên ngoài ngôi nhà, khoác áo khoác – tất cả những thứ anh sở hữu trên thế giới này ngoài thứ trong túi áo – và đóng cúc để ngăn cái lạnh buốt. Magnus nghĩ ánh sáng màu xám nhợt của buổi bình minh cũng sắp thắp sáng bầu trời rồi. “Anh vừa hôn tôi hả?” Will hỏi.
Magnus quyết định ngay tích tắc. “Không.” “Tôi nghĩ…”
“Đôi lúc sau khi dùng thuốc giảm đau, người ta sẽ gặp những ảo giác vô cùng kỳ quặc.” “À,” Will nói. “Đặc biệt thật.” Anh ngoái nhìn căn nhà của Camille. Magnus có thể thấy ô cửa sổ phòng khách bị tấm rèm nhung đỏ che kín mít. “Giờ chúng ta làm gì? Còn vụ gọi quỷ thì sao đây? Chúng ta có nơi nào để đi không?”
“Tôi có nơi để đi,” Magnus nói và thầm cảm ơn trời vì giờ đầu óc Will chỉ chăm chăm nghĩ tới việc gọi quỷ. “Tôi có thể tới ở tạm nhà một người bạn. Cậu thì trở về Học Viện. Tôi sẽ xử lý vụ cái răng con quỷ trời đánh thánh vật của cậu ngay khi có thể. Tôi sẽ gửi thư khi biết được điều gì.” Will chậm rãi gật đầu, rồi ngước nhìn bầu trời đêm. “Các vì sao,” anh nói. “Tôi chưa bao giờ thấy chúng rực rỡ vậy.Chắc gió thổi tan mây rồi.”
Magnus nghĩ tới sự phấn khởi trên gương mặt Will khi anh đứng mà máu me đầm đìa trong phòng khách nhà Camille, cầm chặt cái răng quỷ trong tay. Mình thì mình không nghĩ đám sao trăng đó thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.