Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 4: Chương 1.3
Arya's tear
05/10/2019
Lúc đầu, buổi họp Hội Đồng diễn ra gần giống các
buổi họp Enclave. Charlotte được yêu cầu kể lại cái đêm Enclave tấn công nhà ma cà rồng De Quincey, giết hắn cùng môn đồ của hắn có mặt lúc đó,
rồi đến chuyện anh trai Tessa, Nate, phản bội lòng tin của mọi người và
để cho Ông Chủ, Axel Mortmain, tiến vào Học Viện, giết hai người hầu và
suýt bắt cóc Tessa. Đến lượt Tessa được triệu lên, cô cũng nói hệt như
đã khai lúc trước, rằng cô không biết Nate ở đâu, rằng lúc đó cô không
hề mảy may nghi ngờ anh, rằng cô không biết gì về quyền năng của mình
trước khi Chị Em Hắc Ám cho cô hay, và cô luôn nghĩ bố mẹ mình là con
người. “Chúng tôi đã điều tra toàn bộ về Richard và Elizabeth Gray,”
Điều Tra Viên nói. “Không có bằng chứng nào cho thấy một trong hai người đó có thể không phải là con người. Chàng trai, người anh trai…cũng là
con người. Vậy rất có thể, như Mortmain đã nói bóng gió, bố cô gái này
là quỷ, nhưng nếu vậy thì chúng ta vẫn không giải thích được vì sao cô
ta không có dấu ấn pháp sư.”
“Điều kỳ lạ nhất là mọi điều về cô, kể cả quyền năng này,” Quan Chấp Chính nói, nhìn Tessa bằng cặp mắt kiên định màu lam nhạt. “Cô không hề biết chút gì về nó hay giới hạn của nó? Cô đã thử chạm vào đồ vật của Mortmain chưa? Để xem cô có thể nhìn thấy kí ức hay ý nghĩ của ông ta ấy?” “Có, tôi… đã thử. Với cái cúc áo ông ta đánh rơi. Đáng ra phải được mới phải.”
“Nhưng?” Cô lắc đầu. “Tôi không thể. Nó không cho tôi chút ánh sáng nào, không có… không có sự sống. Không có gì để liên kết tôi với ông ta.”
“Tiện quá cơ,” Benedict lầm bầm, rất nhỏ gần như không nghe thấy, nhưng Tessa có nghe được, và đỏ mặt. Quan Chấp Chính ra hiệu cho cô về chỗ. Trên đường trở về, cô thấy gương mặt Benedict Lightwood; môi ông ta mím chặt tỏ ý tức giận. Cô tự hỏi vừa rồi cô đã nói gì chọc giận ông ta.
“Và không ai tìm được một mẩu da hay cọng tóc của ông Mortmain này kể từ sau… cuộc đấu khẩu giữa cô Gray và ông ta tại Đất Thánh,” Quan Chấp Chính tiếp tục khi Tessa đã yên vị. Điều Tra Viên lật tập hồ sơ đặt trên bục phát biểu. “Chúng ta đã cho khám xét mọi trang viên của ông ta và không tìm thấy bất cứ tài sản nào thuộc về người này. Kết quả khám xét nhà kho cũng vậy. Kể cả những người bạn của chúng ta tại Sở Cảnh sát Luân Đôn cũng tham gia điều tra. Người đàn ông này đã biến mất. Đúng theo nghĩa đen, theo như lời anh bạn trẻ William Herondale của chúng ta đây.”
Will cười rạng rỡ như thể được khen, dù Tessa cảm giác được sự hiểm độc ẩn sau nụ cười đó đang lóe lên tựa lưỡi dao cạo. “Theo tôi,” Quan Chấp Chính nói, “Charlotte và Henry Branwell phải bị khiển trách, và trong ba tháng tiếp theo, mọi hành động của họ phải thông qua sự đồng ý của tôi, thay mặt Clave…”
“Thưa Quan Chấp Chính.” Giọng nói kiên định, rõ ràng vang lên từ đám đông. Mọi người quay đầu nhìn; Tessa có cảm giác chuyện này – chuyện có người ngắt lời Quan Chấp Chính – không mấy khi xảy ra. “Xin cho tôi được nói.” Quan Chấp Chính nhướng mày. “Benedict Lightwood,” ông ta nói. “Lúc trước, trong buổi thẩm vấn, ông đã có cơ hội phát biểu rồi.”
“Tôi không định tranh cãi về kết quả thẩm vấn,” Benedict Lightwood nói. Vẻ ngoài soi mói, sắc sảo của ông ta còn phần sắc lạnh dưới ánh đèn phù thủy. “Tôi chỉ có ý kiến với phán quyết của ông.” Quan Chấp Chính nhoài người trên bục. Ông ta to lớn, cổ dày và ngực rộng, với bàn tay to như thể ông ta có thể bẻ cổ Benedict chỉ bằng một động tác. Tessa ước ông ta làm vậy. Từ những gì cô thấy ở Benedict Lightwood, cô không hề thích ông ta. “Và vì sao?”
“Tôi nghĩ ông đã để mối thâm tình với gia đình Fairchild che mờ tư duy, và không thấy những thiếu sót của Charlotte trong cương vị một người lãnh đạo Học Viện,” Benedict nói và tiếng hít vào rõ mồn một vang lên khắp phòng. “Trò ngớ ngẩn đêm mùng năm tháng bảy không chỉ làm xấu mặt Clave mà còn khiến chúng ta mất hộp Pyxis. Nó còn làm xấu mối quan hệ giữa chúng ta với Thế Giới Ngầm Luân Đôn khi ta vô duyên vô cớ tấn công de Quincey.” “Đã có một số đơn khiếu nại đòi bồi hoàn rồi,” giọng Quan Chấp Chính oang oang. “Nhưng tất cả sẽ được xử lý chiếu theo Luật. Chuyện bồi hoàn không phải chuyện của ông, Benedict…”
“Và,” Benedict tiếp tục, giọng lên cao, “tồi tệ nhất, cô ta để một kẻ tội phạm nguy hiểm với kế hoạch làm hại và tiêu diệt Thợ Săn Bóng Tối trốn thoát và giờ chúng ta không biết y đang ở đâu. Và giờ trách nhiệm tìm kiếm y lại rơi vào tay những kẻ đã để xổng mất y!” Giọng ông ta sang sảng. Đúng ra, cả căn phòng đang rộn tiếng la ó; Charlotte có vẻ thất vọng, Henry bối rối, còn Will bực bội. Quan Chấp Chính, đôi mắt thẫm lại đáng sợ khi Benedict nhắc tới gia đình Fairchild – Tessa nhận ra chắc hẳn đó là nhà mẹ đẻ Charlotte - vẫn im lặng đợi tiếng ồn lắng xuống. Rồi ông nói, “Thái độ bất mãn của ông đối với người lãnh đạo Enclave của ông không khiến làm tăng uy tín cho ông đâu, Benedict.”
“Tôi lấy làm xin lỗi, thưa Quan Chấp Chính. Tôi không tin tiếp tục để Charlotte Branwell ở vị trí lãnh đạo Học Viện – theo như tôi thấy sự can dự của Henry thật sự chỉ là trên danh nghĩa – là điều tốt nhất cho Clave. Theo ý kiến của tôi, phụ nữ không có năng lực điều hành Học Viện; phụ nữ không có đầu óc tư duy logic và suy xét chín chắn, nhưng đàn ông sẽ không bị gián điệp tay mơ như Nathaniel Gray lường gạt…” “Tôi đã bị lừa.” Will bật dậy và nhìn quanh, đôi mắt nảy lửa. “Tất cả chúng ta đều bị lừa. Vậy ông định nói bóng nói gió gì nữa về tôi, Jem và Henry hả, ông Lightwood?”
“Cậu và Jem là đồ trẻ con,” Benedict đáp cụt lủn. “Còn Henry suốt ngày ru rú trong phòng thí nghiệm.” Will đã trèo qua ghế; Jem dùng lực kéo áo anh lại và khẽ nạt. Jessamine vỗ tay, đôi mắt nâu sáng lấp lánh.
“Cuối cùng cũng tới đoạn hay,” cô nàng reo lên. Tessa chán ghét nhìn cô ả. “Bồ có nghe gì không? Ông ta xúc phạm Charlotte đấy!” Cô thì thầm, nhưng Jessamine phẩy tay bỏ ngoài tai.
“Vậy ông đề cử ai vào vị trí điều hành Học Viện nào?” Quan Chấp Chính hỏi Benedict, giọng ngập ý châm biếm. “Là chính ông chăng?” Benedict dang rộng tay tỏ ý tán đồng, “Nếu ngài đã nói vậy, thưa Quan Chấp Chính…”
Trước khi ông ta kịp nói hết câu, ba người khác đã đứng lên; Tessa nhận ra hai người là thành viên Enclave Luân Đôn, dù cô không biết tên họ; người thứ ba là Lilian Highsmith. Benedict mỉm cười. Giờ tất cả đều nhìn ông ta; bên cạnh ông ta là cậu con thứ Gabriel đang ngồi ngước nhìn bố mình bằng đôi mắt xanh lục không biểu lộ gì. Những ngón tay thanh mảnh của anh ta nắm chặt lưng ghế phía trước.
“Ba người ủng hộ tôi,” Benedict nói. “Và vậy theo Luật, tôi đã đủ điều kiện để được thách đấu với Charlotte giành vị trí lãnh đạo Học Viện Luân Đôn.”
“Điều kỳ lạ nhất là mọi điều về cô, kể cả quyền năng này,” Quan Chấp Chính nói, nhìn Tessa bằng cặp mắt kiên định màu lam nhạt. “Cô không hề biết chút gì về nó hay giới hạn của nó? Cô đã thử chạm vào đồ vật của Mortmain chưa? Để xem cô có thể nhìn thấy kí ức hay ý nghĩ của ông ta ấy?” “Có, tôi… đã thử. Với cái cúc áo ông ta đánh rơi. Đáng ra phải được mới phải.”
“Nhưng?” Cô lắc đầu. “Tôi không thể. Nó không cho tôi chút ánh sáng nào, không có… không có sự sống. Không có gì để liên kết tôi với ông ta.”
“Tiện quá cơ,” Benedict lầm bầm, rất nhỏ gần như không nghe thấy, nhưng Tessa có nghe được, và đỏ mặt. Quan Chấp Chính ra hiệu cho cô về chỗ. Trên đường trở về, cô thấy gương mặt Benedict Lightwood; môi ông ta mím chặt tỏ ý tức giận. Cô tự hỏi vừa rồi cô đã nói gì chọc giận ông ta.
“Và không ai tìm được một mẩu da hay cọng tóc của ông Mortmain này kể từ sau… cuộc đấu khẩu giữa cô Gray và ông ta tại Đất Thánh,” Quan Chấp Chính tiếp tục khi Tessa đã yên vị. Điều Tra Viên lật tập hồ sơ đặt trên bục phát biểu. “Chúng ta đã cho khám xét mọi trang viên của ông ta và không tìm thấy bất cứ tài sản nào thuộc về người này. Kết quả khám xét nhà kho cũng vậy. Kể cả những người bạn của chúng ta tại Sở Cảnh sát Luân Đôn cũng tham gia điều tra. Người đàn ông này đã biến mất. Đúng theo nghĩa đen, theo như lời anh bạn trẻ William Herondale của chúng ta đây.”
Will cười rạng rỡ như thể được khen, dù Tessa cảm giác được sự hiểm độc ẩn sau nụ cười đó đang lóe lên tựa lưỡi dao cạo. “Theo tôi,” Quan Chấp Chính nói, “Charlotte và Henry Branwell phải bị khiển trách, và trong ba tháng tiếp theo, mọi hành động của họ phải thông qua sự đồng ý của tôi, thay mặt Clave…”
“Thưa Quan Chấp Chính.” Giọng nói kiên định, rõ ràng vang lên từ đám đông. Mọi người quay đầu nhìn; Tessa có cảm giác chuyện này – chuyện có người ngắt lời Quan Chấp Chính – không mấy khi xảy ra. “Xin cho tôi được nói.” Quan Chấp Chính nhướng mày. “Benedict Lightwood,” ông ta nói. “Lúc trước, trong buổi thẩm vấn, ông đã có cơ hội phát biểu rồi.”
“Tôi không định tranh cãi về kết quả thẩm vấn,” Benedict Lightwood nói. Vẻ ngoài soi mói, sắc sảo của ông ta còn phần sắc lạnh dưới ánh đèn phù thủy. “Tôi chỉ có ý kiến với phán quyết của ông.” Quan Chấp Chính nhoài người trên bục. Ông ta to lớn, cổ dày và ngực rộng, với bàn tay to như thể ông ta có thể bẻ cổ Benedict chỉ bằng một động tác. Tessa ước ông ta làm vậy. Từ những gì cô thấy ở Benedict Lightwood, cô không hề thích ông ta. “Và vì sao?”
“Tôi nghĩ ông đã để mối thâm tình với gia đình Fairchild che mờ tư duy, và không thấy những thiếu sót của Charlotte trong cương vị một người lãnh đạo Học Viện,” Benedict nói và tiếng hít vào rõ mồn một vang lên khắp phòng. “Trò ngớ ngẩn đêm mùng năm tháng bảy không chỉ làm xấu mặt Clave mà còn khiến chúng ta mất hộp Pyxis. Nó còn làm xấu mối quan hệ giữa chúng ta với Thế Giới Ngầm Luân Đôn khi ta vô duyên vô cớ tấn công de Quincey.” “Đã có một số đơn khiếu nại đòi bồi hoàn rồi,” giọng Quan Chấp Chính oang oang. “Nhưng tất cả sẽ được xử lý chiếu theo Luật. Chuyện bồi hoàn không phải chuyện của ông, Benedict…”
“Và,” Benedict tiếp tục, giọng lên cao, “tồi tệ nhất, cô ta để một kẻ tội phạm nguy hiểm với kế hoạch làm hại và tiêu diệt Thợ Săn Bóng Tối trốn thoát và giờ chúng ta không biết y đang ở đâu. Và giờ trách nhiệm tìm kiếm y lại rơi vào tay những kẻ đã để xổng mất y!” Giọng ông ta sang sảng. Đúng ra, cả căn phòng đang rộn tiếng la ó; Charlotte có vẻ thất vọng, Henry bối rối, còn Will bực bội. Quan Chấp Chính, đôi mắt thẫm lại đáng sợ khi Benedict nhắc tới gia đình Fairchild – Tessa nhận ra chắc hẳn đó là nhà mẹ đẻ Charlotte - vẫn im lặng đợi tiếng ồn lắng xuống. Rồi ông nói, “Thái độ bất mãn của ông đối với người lãnh đạo Enclave của ông không khiến làm tăng uy tín cho ông đâu, Benedict.”
“Tôi lấy làm xin lỗi, thưa Quan Chấp Chính. Tôi không tin tiếp tục để Charlotte Branwell ở vị trí lãnh đạo Học Viện – theo như tôi thấy sự can dự của Henry thật sự chỉ là trên danh nghĩa – là điều tốt nhất cho Clave. Theo ý kiến của tôi, phụ nữ không có năng lực điều hành Học Viện; phụ nữ không có đầu óc tư duy logic và suy xét chín chắn, nhưng đàn ông sẽ không bị gián điệp tay mơ như Nathaniel Gray lường gạt…” “Tôi đã bị lừa.” Will bật dậy và nhìn quanh, đôi mắt nảy lửa. “Tất cả chúng ta đều bị lừa. Vậy ông định nói bóng nói gió gì nữa về tôi, Jem và Henry hả, ông Lightwood?”
“Cậu và Jem là đồ trẻ con,” Benedict đáp cụt lủn. “Còn Henry suốt ngày ru rú trong phòng thí nghiệm.” Will đã trèo qua ghế; Jem dùng lực kéo áo anh lại và khẽ nạt. Jessamine vỗ tay, đôi mắt nâu sáng lấp lánh.
“Cuối cùng cũng tới đoạn hay,” cô nàng reo lên. Tessa chán ghét nhìn cô ả. “Bồ có nghe gì không? Ông ta xúc phạm Charlotte đấy!” Cô thì thầm, nhưng Jessamine phẩy tay bỏ ngoài tai.
“Vậy ông đề cử ai vào vị trí điều hành Học Viện nào?” Quan Chấp Chính hỏi Benedict, giọng ngập ý châm biếm. “Là chính ông chăng?” Benedict dang rộng tay tỏ ý tán đồng, “Nếu ngài đã nói vậy, thưa Quan Chấp Chính…”
Trước khi ông ta kịp nói hết câu, ba người khác đã đứng lên; Tessa nhận ra hai người là thành viên Enclave Luân Đôn, dù cô không biết tên họ; người thứ ba là Lilian Highsmith. Benedict mỉm cười. Giờ tất cả đều nhìn ông ta; bên cạnh ông ta là cậu con thứ Gabriel đang ngồi ngước nhìn bố mình bằng đôi mắt xanh lục không biểu lộ gì. Những ngón tay thanh mảnh của anh ta nắm chặt lưng ghế phía trước.
“Ba người ủng hộ tôi,” Benedict nói. “Và vậy theo Luật, tôi đã đủ điều kiện để được thách đấu với Charlotte giành vị trí lãnh đạo Học Viện Luân Đôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.