Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 5: Chương 1.4
Arya's tear
05/10/2019
Charlotte khẽ hít một hơi nhưng vẫn ngồi im trên
ghế, đôi mắt vẫn nhìn thẳng. Jem vẫn nắm cổ tay Will. Còn Jessamine tiếp tục tỏ vẻ như đang xem một màn kịch gay cấn.
“Không được,” Quan Chấp Chính nói. “Ông không thể ngăn tôi thách đấu…”
“Benedict, ông phản đối quyết định bổ nhiệm Charlotte Branwell của tôi ngay khi tôi công bố. Ông luôn muốn nắm giữ Học Viện. Giờ, khi Enclave cần đồng lòng dốc sức hơn bao giờ hết, ông ta lại gây chia rẽ bè phái và bất hòa ngay trong một buổi họp Hội Đồng.” “Sự thay đổi không phải lúc nào cũng diễn ra êm thấm, nhưng không phải vì thế mà chúng ta cứ một mực giữ lấy cái cũ. Tôi vẫn muốn thách đấu.” Hai tay Benedict nắm chặt lấy nhau.
Quan Chấp Chính nhịp tay lên bục phát biểu. Bên cạnh ông là Điều Tra Viên với đôi mắt lạnh lùng. Cuối cùng Quan Chấp Chính lên tiếng, “Benedict, ý ông là trách nhiệm tìm Mortmain nên được đặt lên vai những người ông cho rằng đã ‘để xổng mất y’. Tôi tin hẳn ông sẽ đồng ý rằng truy tìm Mortmain hiện là ưu tiên hàng đầu của chúng ta?” Benedict gật đầu cộc lốc.
“Vậy, đề nghị của tôi như thế này: Hãy để Charlotte và Henry lãnh trách nhiệm chỉ huy tìm kiếm nơi ẩn náu của Mortmain. Nếu sau hai tuần họ không tìm ra, hoặc không có bằng chứng vững chắc chỉ ra vị trí của ông ta, vậy tôi sẽ chấp thuận yêu cầu thách đấu của ông.” Charlotte nhoài người trên ghế. “Tìm Mortmain?” chị nói. “Một mình, chỉ Henry và tôi… không có sự giúp đỡ của các thành viên Enclave khác sao?”
Đôi mắt Quan Chấp Chính dừng ở chị không phải không thân thiện, nhưng cũng chẳng tỏ ý khoan nhượng. “Cô có thể triệu tập các thành viên Clave khác nếu cần, và tất nhiên cả hội Tu Huynh Câm lẫn Nữ Tu Sắt nữa,” ông nói. “Nhưng còn về vụ điều tra, đúng, hai vợ chồng cô phải tự lo liệu.” “Tôi không thích như vậy,” Lilian Highsmith phàn nàn. “Ông đang biến cuộc truy tìm một gã điên thành một trò chơi tranh giành quyền lực…”
“Vậy cô có muốn rút lại sự ủng hộ Benedict không?” Quan Chấp Chính hỏi. “Vậy lời thách đấu của ông ta sẽ mất hiệu lực và vợ chồng Branwell không việc gì phải chứng minh năng lực nữa.” Lilian mở miệng – rồi, trước ánh mắt của Benedict, cô ta liền ngậm miệng lại. Cô ta lắc đầu.
“Chúng tôi đã mất vài người hầu,” Charlotte âu lo nói. “Không có họ…” “Nếu cô thấy cần, hãy tuyển thêm người hầu,” Quan Chấp Chính nói. “Em trai Thomas, gia nhân quá cố của cô, Cyril, đang trên đường từ Brighton tới Luân Đôn, còn Học Viện Dublin sẵn lòng đưa bếp phó của mình tới giúp việc cho Học Viện Luân Đôn. Cả hai đều là những chiến binh đã kinh qua huấn luyện – và tôi phải nói thế này, Charlotte, cô đáng ra phải huấn luyện người trong nhà chứ.”
“Cả Thomas và Agatha đều được huấn luyện,” Henry cự nự. “Nhưng vài người khác thì không,” Benedict nói. “Không chỉ riêng tiểu thư Lovelace thui chột chẳng biết đánh đấm gì, mà cả cô hầu gái của cô, Sophie, lẫn cư dân Thế Giới Ngầm này…” ông chỉ Tessa. “Vì có vẻ cô đã nhận cô ấy ở hẳn trong nhà mình, vậy chẳng có hại gì cho cô ấy – và cô hầu gái – khi được học cách phòng vệ cơ bản.”
Tessa kinh ngạc nhìn sang Jem. “Ông ta nói em sao?” Jem gật đầu. Vẻ mặt anh ủ ê.
“Em không được đâu… em sẽ chặt chân mình mất!” “Nếu muốn chặt chân ai, hãy chặt chân Benedict,” Will lầm bầm.
“Em sẽ ổn thôi, Tessa. Không có chuyện gì mà em không làm được,” Jem cất tiếng, nhưng phần còn lại bị giọng Benedict át mất. “À mà,” Benedict nói, “vì hai người đang bận điều tra nơi ẩn náu của Mortmain, tôi sẵn lòng để các con trai của tôi Gabriel và Gideon, sẽ từ Tây Ban Nha trở về vào tối nay – làm thầy dạy. Cả hai đều là những chiến binh xuất sắc và có kinh nghiệm huấn luyện.”
“Bố!” Gabriel phản đối. Trông anh ta đang hoảng hồn; rõ ràng Benedict không bàn trước với anh ta về vấn đề này. “Chúng tôi có thể tự dạy dỗ người nhà mình,” Charlotte gắt, nhưng Quan Chấp Chính lắc đầu với chị.
“Benedict Lightwood đang trao cho cô một món quà lớn đấy. Nhận đi.” Charlotte đỏ mặt tía tai. Một lúc lâu sau, chị cúi đầu, chấp nhận ý của Quan Chấp Chính. Tessa thấy đầu óc quay cuồng. Cô sẽ được huấn luyện ư? Huấn luyện để đánh đấm, phi đao và vung kiếm ư? Một trong những nhân vật cô thích nhất là Capitola trong Bàn tay ẩn, cô gái chiến đấu cừ chẳng kém gã đàn ông nào – và ăn mặc cũng hệt như họ. Nhưng thích là một chuyện, còn muốn trở thành cô ta lại là chuyện khác.
“Rất tốt,” Quan Chấp Chính nói. “Phiên họp Hội Đồng kết thúc, và sẽ nhóm họp tại chính nơi đây sau hai tuần nữa. Giờ xin mời quý vị giải tán.” Tất nhiên, không ai rời đi ngay. Có tiếng lạo xạo khi mọi người lục tục đứng dậy và hào hứng tán chuyện với người bên cạnh. Charlotte vẫn ngồi im; Henry bên cạnh, anh có vẻ rất muốn an ủi vợ, nhưng không nghĩ ra được lời nào. Tay anh bối rối giơ lơ lửng trên vai vợ. Will lườm Gabriel Lightwood, người kia cũng lạnh lùng lườm lại.
Charlotte chầm chậm đứng lên. Henry giờ đặt tay lên lưng chị, và thì thầm gì đó. Jessamine đã đứng dậy, đang xoay cái ô đăng ten trắng mới tinh. Henry đã làm cho cô nàng chiếc ô này thay cho chiếc ô hỏng sau trận chiến với đám người máy của Mortmain. Tóc cô búi chặt thành từng búi trên tai trông như chùm nho. Tessa vội đứng lên, và cả nhóm tiến tới hành lang giữa phòng Hội Đồng. Tessa thoáng nghe thấy mấy tiếng thì thầm, cùng những từ lặp đi lặp lại, “Charlotte”, “Benedict”, không bao giờ tìm ra Ông Chủ”, “hai tuần”, “thách đấu”, “Quan Chấp Chính”, “Mortmain”, “Enclave”, “trò lố”. Charlotte bước đi thẳng lưng, má đỏ bừng, và mắt nhìn thẳng như thể chị không nghe thấy mấy lời tám chuyện. Will trông như sắp bổ thẳng vào mấy kẻ đang thì thầm to nhỏ để đòi lại công bằng, nhưng Jem đã nắm chặt lấy lưng áo khoác parabatai của mình. Tessa cảm thán, Jem có nhiều điểm rất giống với người chủ của một con chó thuần chủng có sở thích đợp khách. Lúc nào bạn cũng phải tóm chặt vòng cổ của nó. Jessamine lại tỏ vẻ chán đời như cũ. Cô nàng hoàn toàn chẳng để tâm xem Enclave, hay bất kỳ ai, nghĩ gì về mình.
Khi tới cửa phòng Hội Đồng, họ đi gần như chạy. Charlotte dừng lại một lúc để đợi cả nhóm. Hầu hết mọi người rời phòng theo cửa bên trái (đó là lối vừa nãy Tessa, Will và Jem đi vào), nhưng Charlotte rẽ phải, đi dọc theo hành lang một đoạn, rẽ ở một khúc quanh rồi đột ngột dừng bước. “Charlotte?” Henry đã đuổi kịp và có vẻ lo lắng. “Vợ à…”
Không nói một lời nào, Charlotte đã co chân sút thẳng vào tường, mạnh hết mức. Vì tường bằng đá nên chẳng suy chuyển gì, còn Charlotte khẽ kêu một tiếng. “Ôi trời,” Jessamine nói và xoay ô.
“Em xin được gợi ý nhé,” Will bảo. “Sau chúng ta khoảng hai mươi bước, trong phòng Hội Đồng, là Benedict. Nếu chị muốn trở lại đó và đá ông ta, em đề nghị nhắm cao lên một tý và chệch sang trái một chút…” “Charlotte.” Một giọng trầm khàn quen thuộc vang lên. Charlotte quay lại, đôi mắt nâu mở lớn.
Đó là Quan Chấp Chính. Những chữ rune thêu bằng chỉ bạc lấp lánh nổi bật trên gấu và tay áo choàng khi ông tiến về phía nhóm nhỏ tới từ Học Viện, ánh mắt chăm chú nhìn Charlotte. Một tay áp lên tường, chị không nhúc nhích. “Charlotte,” Quan Chấp Chính Wayland lại nói, “giờ đã ra khỏi phòng Hội Đồng, ta là chú của cháu và muốn khuyên cháu thế này. Cháu biết bố cháu luôn nói gì về tính nóng nảy của cháu mà.”
“Ông ấy có nói. Ông ấy còn bảo giá mà mình sinh được một mụn con trai,” Charlotte cay cú đáp. “Nếu ông ấy có… nếu cháu là con trai… chú có đối xử với cháu như vừa nãy không?” Henry đặt tay lên vai vợ, thì thầm gì đó, nhưng chị kệ anh. Đôi mắt nâu to tròn của chị đang chăm chú nhìn Quan Chấp Chính.
“Chú đối xử với cháu làm sao? ” Ông hỏi. “Như thể cháu là một đứa trẻ, một bé gái cần bị rầy la.”
“Charlotte, chú là người đề bạt cháu vào vị trí lãnh đạo Học Viện và Enclave,” Quan Chấp Chính có vẻ buồn bực. “Chú bổ nhiệm cháu không chỉ vì chú quý Granville Fairchild, và biết ông ấy muốn con gái kế nhiệm mình, mà còn vì chú nghĩ cháu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” “Chú cũng bổ nhiệm Henry nữa,” chị nói. “Và hồi bổ nhiệm chú còn nói rằng đó là vì Enclave sẽ chấp nhận làm việc dưới quyền một cặp vợ chồng, chứ không phải dưới sự điều hành của một người phụ nữ độc thân.”
“Vậy thì chúc mừng, Charlotte. Chú không nghĩ có thành viên Enclave nào nghĩ họ làm việc dưới sự điều hành của Henry đâu.” “Đúng vậy,” Henry đang nhìn giày. “Họ điều biết cháu là thứ vô dụng. Vì cháu mà toàn bộ chuyện này xảy ra, thưa Quan Chấp Chính…”
“Không phải,” Quan Chấp Chính Wayland nói. “Đây là sự kết hợp của tính tự mãn thâm căn cố đế của một số phần tử Clave, với vận rủi và thời gian không thích hợp, cùng với một vài quyết định thiếu sáng suốt của cháu, Charlotte ạ. Đúng, chú thấy cháu cũng có lỗi…” “Vậy chú đồng tình với Benedict!” Charlotte kêu lên.
“Benedict Lightwood là kẻ đê tiện giả nhân giả nghĩa,” Quan Chấp Chính mệt mỏi nói. “Mọi người đều biết rõ điều đó. Nhưng ông ta có tầm ảnh hưởng chính trị lớn và nên dùng trò vừa rồi xoa dịu ông ta còn hơn là tảng lờ để rồi chọc giận ông ta.” “Trò vừa rồi? Chú gọi như thế ư?” Charlotte bực dọc hỏi lại. “Chú giao cho cháu một nhiệm vụ bất khả thi.”
“Chú giao cho cháu nhiệm vụ tìm chỗ ẩn náu của Ông Chủ,” Quan Chấp Chính Wayland nói. “Người đàn ông đã xâm nhập Học Viện, giết gia nhân của cháu, lấy đi hộp Pyxis và lên kế hoạch xây dựng một đội quân người máy để giết toàn bộ chúng ta – nói tóm lại, một người mà chúng ta phải ngăn chặn. Là người lãnh đạo Enclave, Charlotte, ngăn hắn là nhiệm vụ của cháu. Nếu cháu thấy không thể, vậy có lẽ cháu nên tự vấn lương tâm xem vì sao hồi xưa cháu muốn vị trí này đến thế.”.
“Không được,” Quan Chấp Chính nói. “Ông không thể ngăn tôi thách đấu…”
“Benedict, ông phản đối quyết định bổ nhiệm Charlotte Branwell của tôi ngay khi tôi công bố. Ông luôn muốn nắm giữ Học Viện. Giờ, khi Enclave cần đồng lòng dốc sức hơn bao giờ hết, ông ta lại gây chia rẽ bè phái và bất hòa ngay trong một buổi họp Hội Đồng.” “Sự thay đổi không phải lúc nào cũng diễn ra êm thấm, nhưng không phải vì thế mà chúng ta cứ một mực giữ lấy cái cũ. Tôi vẫn muốn thách đấu.” Hai tay Benedict nắm chặt lấy nhau.
Quan Chấp Chính nhịp tay lên bục phát biểu. Bên cạnh ông là Điều Tra Viên với đôi mắt lạnh lùng. Cuối cùng Quan Chấp Chính lên tiếng, “Benedict, ý ông là trách nhiệm tìm Mortmain nên được đặt lên vai những người ông cho rằng đã ‘để xổng mất y’. Tôi tin hẳn ông sẽ đồng ý rằng truy tìm Mortmain hiện là ưu tiên hàng đầu của chúng ta?” Benedict gật đầu cộc lốc.
“Vậy, đề nghị của tôi như thế này: Hãy để Charlotte và Henry lãnh trách nhiệm chỉ huy tìm kiếm nơi ẩn náu của Mortmain. Nếu sau hai tuần họ không tìm ra, hoặc không có bằng chứng vững chắc chỉ ra vị trí của ông ta, vậy tôi sẽ chấp thuận yêu cầu thách đấu của ông.” Charlotte nhoài người trên ghế. “Tìm Mortmain?” chị nói. “Một mình, chỉ Henry và tôi… không có sự giúp đỡ của các thành viên Enclave khác sao?”
Đôi mắt Quan Chấp Chính dừng ở chị không phải không thân thiện, nhưng cũng chẳng tỏ ý khoan nhượng. “Cô có thể triệu tập các thành viên Clave khác nếu cần, và tất nhiên cả hội Tu Huynh Câm lẫn Nữ Tu Sắt nữa,” ông nói. “Nhưng còn về vụ điều tra, đúng, hai vợ chồng cô phải tự lo liệu.” “Tôi không thích như vậy,” Lilian Highsmith phàn nàn. “Ông đang biến cuộc truy tìm một gã điên thành một trò chơi tranh giành quyền lực…”
“Vậy cô có muốn rút lại sự ủng hộ Benedict không?” Quan Chấp Chính hỏi. “Vậy lời thách đấu của ông ta sẽ mất hiệu lực và vợ chồng Branwell không việc gì phải chứng minh năng lực nữa.” Lilian mở miệng – rồi, trước ánh mắt của Benedict, cô ta liền ngậm miệng lại. Cô ta lắc đầu.
“Chúng tôi đã mất vài người hầu,” Charlotte âu lo nói. “Không có họ…” “Nếu cô thấy cần, hãy tuyển thêm người hầu,” Quan Chấp Chính nói. “Em trai Thomas, gia nhân quá cố của cô, Cyril, đang trên đường từ Brighton tới Luân Đôn, còn Học Viện Dublin sẵn lòng đưa bếp phó của mình tới giúp việc cho Học Viện Luân Đôn. Cả hai đều là những chiến binh đã kinh qua huấn luyện – và tôi phải nói thế này, Charlotte, cô đáng ra phải huấn luyện người trong nhà chứ.”
“Cả Thomas và Agatha đều được huấn luyện,” Henry cự nự. “Nhưng vài người khác thì không,” Benedict nói. “Không chỉ riêng tiểu thư Lovelace thui chột chẳng biết đánh đấm gì, mà cả cô hầu gái của cô, Sophie, lẫn cư dân Thế Giới Ngầm này…” ông chỉ Tessa. “Vì có vẻ cô đã nhận cô ấy ở hẳn trong nhà mình, vậy chẳng có hại gì cho cô ấy – và cô hầu gái – khi được học cách phòng vệ cơ bản.”
Tessa kinh ngạc nhìn sang Jem. “Ông ta nói em sao?” Jem gật đầu. Vẻ mặt anh ủ ê.
“Em không được đâu… em sẽ chặt chân mình mất!” “Nếu muốn chặt chân ai, hãy chặt chân Benedict,” Will lầm bầm.
“Em sẽ ổn thôi, Tessa. Không có chuyện gì mà em không làm được,” Jem cất tiếng, nhưng phần còn lại bị giọng Benedict át mất. “À mà,” Benedict nói, “vì hai người đang bận điều tra nơi ẩn náu của Mortmain, tôi sẵn lòng để các con trai của tôi Gabriel và Gideon, sẽ từ Tây Ban Nha trở về vào tối nay – làm thầy dạy. Cả hai đều là những chiến binh xuất sắc và có kinh nghiệm huấn luyện.”
“Bố!” Gabriel phản đối. Trông anh ta đang hoảng hồn; rõ ràng Benedict không bàn trước với anh ta về vấn đề này. “Chúng tôi có thể tự dạy dỗ người nhà mình,” Charlotte gắt, nhưng Quan Chấp Chính lắc đầu với chị.
“Benedict Lightwood đang trao cho cô một món quà lớn đấy. Nhận đi.” Charlotte đỏ mặt tía tai. Một lúc lâu sau, chị cúi đầu, chấp nhận ý của Quan Chấp Chính. Tessa thấy đầu óc quay cuồng. Cô sẽ được huấn luyện ư? Huấn luyện để đánh đấm, phi đao và vung kiếm ư? Một trong những nhân vật cô thích nhất là Capitola trong Bàn tay ẩn, cô gái chiến đấu cừ chẳng kém gã đàn ông nào – và ăn mặc cũng hệt như họ. Nhưng thích là một chuyện, còn muốn trở thành cô ta lại là chuyện khác.
“Rất tốt,” Quan Chấp Chính nói. “Phiên họp Hội Đồng kết thúc, và sẽ nhóm họp tại chính nơi đây sau hai tuần nữa. Giờ xin mời quý vị giải tán.” Tất nhiên, không ai rời đi ngay. Có tiếng lạo xạo khi mọi người lục tục đứng dậy và hào hứng tán chuyện với người bên cạnh. Charlotte vẫn ngồi im; Henry bên cạnh, anh có vẻ rất muốn an ủi vợ, nhưng không nghĩ ra được lời nào. Tay anh bối rối giơ lơ lửng trên vai vợ. Will lườm Gabriel Lightwood, người kia cũng lạnh lùng lườm lại.
Charlotte chầm chậm đứng lên. Henry giờ đặt tay lên lưng chị, và thì thầm gì đó. Jessamine đã đứng dậy, đang xoay cái ô đăng ten trắng mới tinh. Henry đã làm cho cô nàng chiếc ô này thay cho chiếc ô hỏng sau trận chiến với đám người máy của Mortmain. Tóc cô búi chặt thành từng búi trên tai trông như chùm nho. Tessa vội đứng lên, và cả nhóm tiến tới hành lang giữa phòng Hội Đồng. Tessa thoáng nghe thấy mấy tiếng thì thầm, cùng những từ lặp đi lặp lại, “Charlotte”, “Benedict”, không bao giờ tìm ra Ông Chủ”, “hai tuần”, “thách đấu”, “Quan Chấp Chính”, “Mortmain”, “Enclave”, “trò lố”. Charlotte bước đi thẳng lưng, má đỏ bừng, và mắt nhìn thẳng như thể chị không nghe thấy mấy lời tám chuyện. Will trông như sắp bổ thẳng vào mấy kẻ đang thì thầm to nhỏ để đòi lại công bằng, nhưng Jem đã nắm chặt lấy lưng áo khoác parabatai của mình. Tessa cảm thán, Jem có nhiều điểm rất giống với người chủ của một con chó thuần chủng có sở thích đợp khách. Lúc nào bạn cũng phải tóm chặt vòng cổ của nó. Jessamine lại tỏ vẻ chán đời như cũ. Cô nàng hoàn toàn chẳng để tâm xem Enclave, hay bất kỳ ai, nghĩ gì về mình.
Khi tới cửa phòng Hội Đồng, họ đi gần như chạy. Charlotte dừng lại một lúc để đợi cả nhóm. Hầu hết mọi người rời phòng theo cửa bên trái (đó là lối vừa nãy Tessa, Will và Jem đi vào), nhưng Charlotte rẽ phải, đi dọc theo hành lang một đoạn, rẽ ở một khúc quanh rồi đột ngột dừng bước. “Charlotte?” Henry đã đuổi kịp và có vẻ lo lắng. “Vợ à…”
Không nói một lời nào, Charlotte đã co chân sút thẳng vào tường, mạnh hết mức. Vì tường bằng đá nên chẳng suy chuyển gì, còn Charlotte khẽ kêu một tiếng. “Ôi trời,” Jessamine nói và xoay ô.
“Em xin được gợi ý nhé,” Will bảo. “Sau chúng ta khoảng hai mươi bước, trong phòng Hội Đồng, là Benedict. Nếu chị muốn trở lại đó và đá ông ta, em đề nghị nhắm cao lên một tý và chệch sang trái một chút…” “Charlotte.” Một giọng trầm khàn quen thuộc vang lên. Charlotte quay lại, đôi mắt nâu mở lớn.
Đó là Quan Chấp Chính. Những chữ rune thêu bằng chỉ bạc lấp lánh nổi bật trên gấu và tay áo choàng khi ông tiến về phía nhóm nhỏ tới từ Học Viện, ánh mắt chăm chú nhìn Charlotte. Một tay áp lên tường, chị không nhúc nhích. “Charlotte,” Quan Chấp Chính Wayland lại nói, “giờ đã ra khỏi phòng Hội Đồng, ta là chú của cháu và muốn khuyên cháu thế này. Cháu biết bố cháu luôn nói gì về tính nóng nảy của cháu mà.”
“Ông ấy có nói. Ông ấy còn bảo giá mà mình sinh được một mụn con trai,” Charlotte cay cú đáp. “Nếu ông ấy có… nếu cháu là con trai… chú có đối xử với cháu như vừa nãy không?” Henry đặt tay lên vai vợ, thì thầm gì đó, nhưng chị kệ anh. Đôi mắt nâu to tròn của chị đang chăm chú nhìn Quan Chấp Chính.
“Chú đối xử với cháu làm sao? ” Ông hỏi. “Như thể cháu là một đứa trẻ, một bé gái cần bị rầy la.”
“Charlotte, chú là người đề bạt cháu vào vị trí lãnh đạo Học Viện và Enclave,” Quan Chấp Chính có vẻ buồn bực. “Chú bổ nhiệm cháu không chỉ vì chú quý Granville Fairchild, và biết ông ấy muốn con gái kế nhiệm mình, mà còn vì chú nghĩ cháu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” “Chú cũng bổ nhiệm Henry nữa,” chị nói. “Và hồi bổ nhiệm chú còn nói rằng đó là vì Enclave sẽ chấp nhận làm việc dưới quyền một cặp vợ chồng, chứ không phải dưới sự điều hành của một người phụ nữ độc thân.”
“Vậy thì chúc mừng, Charlotte. Chú không nghĩ có thành viên Enclave nào nghĩ họ làm việc dưới sự điều hành của Henry đâu.” “Đúng vậy,” Henry đang nhìn giày. “Họ điều biết cháu là thứ vô dụng. Vì cháu mà toàn bộ chuyện này xảy ra, thưa Quan Chấp Chính…”
“Không phải,” Quan Chấp Chính Wayland nói. “Đây là sự kết hợp của tính tự mãn thâm căn cố đế của một số phần tử Clave, với vận rủi và thời gian không thích hợp, cùng với một vài quyết định thiếu sáng suốt của cháu, Charlotte ạ. Đúng, chú thấy cháu cũng có lỗi…” “Vậy chú đồng tình với Benedict!” Charlotte kêu lên.
“Benedict Lightwood là kẻ đê tiện giả nhân giả nghĩa,” Quan Chấp Chính mệt mỏi nói. “Mọi người đều biết rõ điều đó. Nhưng ông ta có tầm ảnh hưởng chính trị lớn và nên dùng trò vừa rồi xoa dịu ông ta còn hơn là tảng lờ để rồi chọc giận ông ta.” “Trò vừa rồi? Chú gọi như thế ư?” Charlotte bực dọc hỏi lại. “Chú giao cho cháu một nhiệm vụ bất khả thi.”
“Chú giao cho cháu nhiệm vụ tìm chỗ ẩn náu của Ông Chủ,” Quan Chấp Chính Wayland nói. “Người đàn ông đã xâm nhập Học Viện, giết gia nhân của cháu, lấy đi hộp Pyxis và lên kế hoạch xây dựng một đội quân người máy để giết toàn bộ chúng ta – nói tóm lại, một người mà chúng ta phải ngăn chặn. Là người lãnh đạo Enclave, Charlotte, ngăn hắn là nhiệm vụ của cháu. Nếu cháu thấy không thể, vậy có lẽ cháu nên tự vấn lương tâm xem vì sao hồi xưa cháu muốn vị trí này đến thế.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.