Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 65: Chương 16.2
Arya's tear
12/10/2019
Tessa nhìn. Thứ từ trong bóng tối bước ra lớn
khủng khiếp – cô đoán nó cao chừng sáu mét, được làm bằng sắt. Toàn bộ
cơ thể nó ó gần như không có một khớp nối nào. Nó di chuyển có vẻ giống
một cỗ máy trơn tru, liền khối, và gương mặt nó gần như chẳng ra nét gì. Phần thân dưới của nó tách ra thành hai chân, và mỗi bàn chân lại có
một bộ móng vuốt kim loại. Tay nó cũng có vuốt, và đầu là hình oval trơn nhẵn chỉ có một cái miệng lởm chởm răng như vết nứt trên vỏ trứng. Một
cặp sừng bạc xoắn cắm trên “đầu” nó. Một dòng lửa xanh mảnh lách tách
cháy rèn rẹt giữa hai sừng. Trong bàn tay to sụ của nó là một cơ thể èo
uột, mặc đồ đi săn. So với con người máy khổng lồ kia, chị trông nhỏ bé
hơn bao giờ hết.
“Charlotte!” Tessa hét. Cô càng thêm cố gắng vùng khỏi Nate, và lắc đầu quầy quậy. Tóc cô bị bứt đứt và rơi xuống sàn – những sợi tóc vàng của Jessamine, giờ lốm đốm màu. Nate đáp lại bằng một cú bạt tai khiến cô nổ đom đóm mắt; thấy cô lảo đảo, anh tóm cổ cô, cúc tay áo ghì vào thanh quản của cô. Nate cười khục khặc. “Hàng mẫu đấy,” anh nói. “Bị Ông Chủ vứt bỏ. Quá lớn và cồng kềnh không hợp với mục đích của ngài. Nhưng anh lại thấy khác.” Anh lên giọng. “Vứt nó.”
Bàn tay sắt của người máy mở ra. Charlotte lăn nhào xuống, rơi bịch xuống đất nghe tới điếng lòng. Chị nằm bất động. Từ khoảng cách này, Tessa không rõ ngực chị còn phập phồng hay không. “Giờ đạp bẹp nó,” Nate nói.
Thứ đó chậm chạp nhấc bàn chân gai góc lên. Tessa cào vào cẳng tay Nate. “Charlotte!” Trong một thoáng Tessa tưởng tiếng hét kia là của mình, nhưng nó quá trầm. Một bóng người lao ra từ sau người máy, một người mặc toàn đồ đen, có mái tóc màu cam đỏ, tay cầm dao kết liễu.
Henry. Không hề liếc mắt tới Tessa và Nate, anh lao vào người máy, chém xuống trong một đường vòng cung dài. Có tiếng leng keng vang lên khi kim loại tiếp xúc với kim loại. Vài tia lửa tóe ra, và người máy loạng choạng vài bước. Chân nó dậm thình xuống nền, cách cơ thể nằm ngửa của Charlotte vài phân. Henry tiếp đất, rồi lại lao vào sinh vật đó, với con dao lăm lăm trong tay.
Lưỡi dao gãy. Trong một thoáng Henry chỉ đứng nguyên đó và choáng váng đờ đẫn nhìn. Rồi bàn tay sinh vật kia phóng tới tóm tay anh. Henry hét lên khi nó nhấc bổng anh và ném thẳng vào một cột đá bằng sức lực mạnh không tưởng; anh va vào, co người rơi xuống sàn, và bất động. Nate cười vang. “Thật là vì nhau quá,” anh nói. “Ai dám nghĩ tới chuyện này chứ? Jessamine luôn bảo rằng cô ấy nghĩ Branwell không chịu nổi vợ mình.”
“Đồ con lợn,” Tessa nói và cố vùng ra. “Anh biết gì về chuyện người ta có thể làm gì cho nhau? Nếu Jessamine bị thiêu sống, anh cũng chẳng buồn ngước mắt nhìn. Anh chẳng quan tâm tới ai ngoài bản thân anh.” “Im nào, hoặc anh nhổ răng cô đấy,” Nate lại lay cô và gọi. “Nào! Tới đây. Mi giữ nó tới khi Ông Chủ đến.”
Với tiếng các bánh răng nghiến ken két, người máy liền chấp hành mệnh lệnh. Nó không nhanh nhẹn như đám nhỏ hơn, nhưng kích cỡ đó khiến Tessa không thể nào không bủn rủn khi mắt nhìn nó tiến tới. Và không chỉ có vậy. Ông Chủ đang đến nữa. Tessa tự hỏi liệu Nate gọi ông ta chưa, hay ông ta đã trên đường tới rồi. Mortmain. Chỉ cần nhớ tới đôi mắt lạnh tanh, nụ cười lạnh lùng quyền uy thôi đã khiến bụng dạ cô nhộn nhạo. “Thả em ra,” cô hét và vũng vẫy. “Để em tới chỗ Charlotte…” Nate đẩy mạnh cô, và cô ngã soài ra đất, đầu gối và khuỷu tay đập mạnh xuống sàn gỗ cứng. Cô sững một hơi và lăn sang bên, ra dưới ban công tầng hai, đúng lúc người máy bước tới. Cô hét.
Và hai người, Will và Jem, nhảy từ ban công xuống hai vai người máy. Nó gầm thét như tiếng ống bễ được tiếp thêm than, và lảo đảo vài bước, và Tessa nhân cơ hội đó lăn khỏi đường của nó và đứng dậy. Cô nhìn từ Henry sang Charlotte. Henry tái xanh và nằm co quắp bên cây cột, nhưng Charlotte, nằm ở nơi người máy vứt chị xuống, rất dễ bị con người máy kềnh càng kia đè chết. Hít sâu một hơi, Tessa lao qua chỗ Charlotte và quỳ xuống, đặt ngón tay lên cổ Charlotte; có mạch đập, nhưng rất yếu. Vòng tay dưới cánh tay Charlotte, cô bắt đầu kéo chị về chỗ tường nhà, tránh khỏi khu chính giữa có con người máy đang quay mòng mòng và tóe lửa, mải miết đưa bộ vuốt lên vồ Jem và Will.
Nhưng họ quá mau lẹ. Tessa đặt Charlotte nằm giữa mấy cái túi vải bố đựng trà và nhìn qua phòng, cố tính đường tới chỗ Henry. Nate nhảy chồm chồm, la hét chửi rủa người máy; đáp lại, Will cắt một cái sừng của tạo vật kia và phóng về phía anh trai Tessa. Nó nảy trên sàn, kêu kin kít và tóe lửa, còn Nate vội nhảy lùi lại. Will cười. Jem trong lúc đó đang bám vào cổ sinh vật, làm gì đó Tessa không nhìn được. Còn sinh vật đang quay tròn, nhưng nó được thiết kế để vươn tay tóm thứ trước mặt, và cánh tay của nó không cong đủ độ. Nó không thể tóm thứ bám sau lưng và gáy nó.
“Charlotte!” Tessa hét. Cô càng thêm cố gắng vùng khỏi Nate, và lắc đầu quầy quậy. Tóc cô bị bứt đứt và rơi xuống sàn – những sợi tóc vàng của Jessamine, giờ lốm đốm màu. Nate đáp lại bằng một cú bạt tai khiến cô nổ đom đóm mắt; thấy cô lảo đảo, anh tóm cổ cô, cúc tay áo ghì vào thanh quản của cô. Nate cười khục khặc. “Hàng mẫu đấy,” anh nói. “Bị Ông Chủ vứt bỏ. Quá lớn và cồng kềnh không hợp với mục đích của ngài. Nhưng anh lại thấy khác.” Anh lên giọng. “Vứt nó.”
Bàn tay sắt của người máy mở ra. Charlotte lăn nhào xuống, rơi bịch xuống đất nghe tới điếng lòng. Chị nằm bất động. Từ khoảng cách này, Tessa không rõ ngực chị còn phập phồng hay không. “Giờ đạp bẹp nó,” Nate nói.
Thứ đó chậm chạp nhấc bàn chân gai góc lên. Tessa cào vào cẳng tay Nate. “Charlotte!” Trong một thoáng Tessa tưởng tiếng hét kia là của mình, nhưng nó quá trầm. Một bóng người lao ra từ sau người máy, một người mặc toàn đồ đen, có mái tóc màu cam đỏ, tay cầm dao kết liễu.
Henry. Không hề liếc mắt tới Tessa và Nate, anh lao vào người máy, chém xuống trong một đường vòng cung dài. Có tiếng leng keng vang lên khi kim loại tiếp xúc với kim loại. Vài tia lửa tóe ra, và người máy loạng choạng vài bước. Chân nó dậm thình xuống nền, cách cơ thể nằm ngửa của Charlotte vài phân. Henry tiếp đất, rồi lại lao vào sinh vật đó, với con dao lăm lăm trong tay.
Lưỡi dao gãy. Trong một thoáng Henry chỉ đứng nguyên đó và choáng váng đờ đẫn nhìn. Rồi bàn tay sinh vật kia phóng tới tóm tay anh. Henry hét lên khi nó nhấc bổng anh và ném thẳng vào một cột đá bằng sức lực mạnh không tưởng; anh va vào, co người rơi xuống sàn, và bất động. Nate cười vang. “Thật là vì nhau quá,” anh nói. “Ai dám nghĩ tới chuyện này chứ? Jessamine luôn bảo rằng cô ấy nghĩ Branwell không chịu nổi vợ mình.”
“Đồ con lợn,” Tessa nói và cố vùng ra. “Anh biết gì về chuyện người ta có thể làm gì cho nhau? Nếu Jessamine bị thiêu sống, anh cũng chẳng buồn ngước mắt nhìn. Anh chẳng quan tâm tới ai ngoài bản thân anh.” “Im nào, hoặc anh nhổ răng cô đấy,” Nate lại lay cô và gọi. “Nào! Tới đây. Mi giữ nó tới khi Ông Chủ đến.”
Với tiếng các bánh răng nghiến ken két, người máy liền chấp hành mệnh lệnh. Nó không nhanh nhẹn như đám nhỏ hơn, nhưng kích cỡ đó khiến Tessa không thể nào không bủn rủn khi mắt nhìn nó tiến tới. Và không chỉ có vậy. Ông Chủ đang đến nữa. Tessa tự hỏi liệu Nate gọi ông ta chưa, hay ông ta đã trên đường tới rồi. Mortmain. Chỉ cần nhớ tới đôi mắt lạnh tanh, nụ cười lạnh lùng quyền uy thôi đã khiến bụng dạ cô nhộn nhạo. “Thả em ra,” cô hét và vũng vẫy. “Để em tới chỗ Charlotte…” Nate đẩy mạnh cô, và cô ngã soài ra đất, đầu gối và khuỷu tay đập mạnh xuống sàn gỗ cứng. Cô sững một hơi và lăn sang bên, ra dưới ban công tầng hai, đúng lúc người máy bước tới. Cô hét.
Và hai người, Will và Jem, nhảy từ ban công xuống hai vai người máy. Nó gầm thét như tiếng ống bễ được tiếp thêm than, và lảo đảo vài bước, và Tessa nhân cơ hội đó lăn khỏi đường của nó và đứng dậy. Cô nhìn từ Henry sang Charlotte. Henry tái xanh và nằm co quắp bên cây cột, nhưng Charlotte, nằm ở nơi người máy vứt chị xuống, rất dễ bị con người máy kềnh càng kia đè chết. Hít sâu một hơi, Tessa lao qua chỗ Charlotte và quỳ xuống, đặt ngón tay lên cổ Charlotte; có mạch đập, nhưng rất yếu. Vòng tay dưới cánh tay Charlotte, cô bắt đầu kéo chị về chỗ tường nhà, tránh khỏi khu chính giữa có con người máy đang quay mòng mòng và tóe lửa, mải miết đưa bộ vuốt lên vồ Jem và Will.
Nhưng họ quá mau lẹ. Tessa đặt Charlotte nằm giữa mấy cái túi vải bố đựng trà và nhìn qua phòng, cố tính đường tới chỗ Henry. Nate nhảy chồm chồm, la hét chửi rủa người máy; đáp lại, Will cắt một cái sừng của tạo vật kia và phóng về phía anh trai Tessa. Nó nảy trên sàn, kêu kin kít và tóe lửa, còn Nate vội nhảy lùi lại. Will cười. Jem trong lúc đó đang bám vào cổ sinh vật, làm gì đó Tessa không nhìn được. Còn sinh vật đang quay tròn, nhưng nó được thiết kế để vươn tay tóm thứ trước mặt, và cánh tay của nó không cong đủ độ. Nó không thể tóm thứ bám sau lưng và gáy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.