Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 66: Chương 16.3
Arya's tear
12/10/2019
Tessa suýt phì cười. Will và Jem trông như chuột
đang bò ngang dọc thân con mèo, chọc con mèo tức điên. Nhưng dù họ chém
rất nhiều nhát vào sinh vật kia, bản thân họ không thể tránh khỏi bị
thương. Con dao của họ, mà cô từng thấy chém sét như chém bùn, chỉ để
lại vài vết lõm và trầy xước trên lớp da người máy.
Còn Nate, trong lúc đó, đang mải gào lên. “Lắc chúng ra! Rũ chúng xuống, đồ to đầu kềnh càng chết bầm!” Người máy dừng lại, rồi lắc mạnh thân thể. Will bị trượt, may sao phút cuối kịp bám vào cổ nó nên không bị rơi. Jem không được may mắn thế; anh chọc cây gậy về phía trước, như định cắm nó vào cơ thể sinh vật cho khỏi rơi, nhưng lưỡi kiếm trượt dài trên lưng sinh vật. Jem ngã không hề đẹp chút nào, vũ khí bay khỏi tay, chân khuỵu xuống.
“James!” Will hét. Jem đau đớn chống chân cố đứng dậy. Anh với lấy thanh stele ở thắt lưng, nhưng tạo vật kia, cảm nhận được đâu là kẻ yếu, liền chú mục vào anh và vươn bộ vuốt to tướng ra. Jem vội vàng lùi và lục tìm gì đó trong túi. Một vật hình chữ nhật, trơn nhẵn, bằng đồng – thứ Henry đã giao cho anh lúc ở thư viện.
Anh vung tay định quăng – và Nate đột ngột xuất hiện sau lưng anh, đá mạnh vào cái chân bị thương, hình như đã gãy của anh. Jem không kêu, nhưng chân khuỵu xuống nghe đánh rắc và ngã xuống đất lần thứ hai; vật kia lăn khỏi tay anh. Tessa vội vàng đứng dậy và chạy tới tranh cướp nó với Nate. Họ đâm sầm vào nhau, cân nặng và chiều cao vượt hơn của anh ẩy cô ngã ra sàn. Cô lộn người khi ngã đúng như Gabriel dạy để giảm thiểu lực tác động, dù cú va chạm vẫn khiến cô không thở nổi. Những ngón tay run rẩy cố với lấy thiết bị, nhưng nó lăn xa hơn một chút. Cô nghe Will hét gọi tên mình, bảo cô ném nó cho anh. Cô duỗi tay xa hơn, đúng lúc những ngón tay nắm lấy thiết bị kia thì Nate kéo chân cô lôi tuột cô về phía mình, không hề thương tiếc.
Anh ấy lớn hơn mình, cô nghĩ. Mạnh hơn mình. Tàn nhẫn hơn mình. Nhưng có một cái anh ấy không thể hơn mình. Cô Biến Hình.
Tâm trí cô tập trung vào bàn tay đang nắm mắt cá chân cô, nơi da anh ta tiếp xúc với da cô. Cô tìm kiếm Nate thật sự như cô biết từ trước tới nay, ánh lửa trong anh lóe lên theo cách nó lóe trong mọi người, như một ngọn nến thắp lên trong căn phòng tối. Cô nghe anh hít một hơi, rồi cô hoàn toàn Biến Hình, lớp da thay đổi, xương như tan ra định hình lại. Các cúc áo bung ra khi người cô to cao hơn, chân bị co rút, kéo chân mình được ra khỏi tay Nate. Cô lăn người tránh xa anh mình, lảo đảo đứng lên và thấy mắt anh trợn tròn nhìn cô. Giờ cô, ngoại trừ bộ quần áo, là một hình ảnh đối chiếu chuẩn xác của anh.
Cô quay về phía người máy. Nó sững lại đợi chỉ thị, còn Will vẫn bám trên lưng nó. Anh giơ tay và Tessa ném thiết bị, thầm cảm ơn Gabriel và Gideon vì những giờ dạy phi dao. Nó bay trong không gian theo một đường vòng cung hoàn hảo, và Will tóm gọn. Nate đứng lên. “Tessa,” anh gầm ghè. “Cô nghĩ thế chó nào…”
“Bắt hắn!” Cô chỉ Nate và hét lên với người máy. “Bắt và giữ chặt hắn!” Tạo vật đó không nhúc nhích. Tessa không nghe thấy gì ngoài tiếng thở ồ ồ của Nate bên cạnh, và tiếng rổn rảng từ con quái vật bắng sắt kia; Will đã lẩn ra sau và đang lúi húi làm gì đó cô không thấy được.
“Tessa, cô ngốc lắm,” anh rít lên. “Không ích gì đâu. Sinh vật kia chỉ vâng lệnh…” “Ta là Nathaniel Gray!” Tessa hét lên với gã khổng lồ sắt. “Và nhân danh Ông Chủ, ta ra lệnh cho mi tóm và giữ chặt kẻ này!”
Nate quay sang cô. “Chơi đủ chưa, hả con nhóc ngu ngốc…” Lời anh bị đột ngột cắt ngang khi người máy cúi xuống tóm chặt anh trong bàn tay như gọng kìm. Nó nhấc anh lên ngang tầm cái miệng đang đánh lạch cạch và kêu rì rì ý hỏi. Nate bắt đầu la hét và la hét như mất trí, tay vung vẩy trong khi Will, đã hoàn thành xong công việc gì đó, nhảy xuống khom mình tiếp đất. Anh hét lên với Tessa, đôi mắt xanh mở to kinh hãi, nhưng cô không nghe tiếng anh qua tràng la hét của anh trai. Tim cô đang đập thình thịch; cô cảm nhận tóc đổ xuống vai. Cô lại là mình, cú sốc quá lớn khiến cô không còn giữ được lớp vỏ bọc nữa. Nate vẫn hét – thứ kia giữ anh chặt như gọng kìm. Will bắt đầu chạy, đúng lúc sinh vật kia nhìn Tessa và gầm lớn – rồi Will nhào vào cô, đẩy ngã cô ra đất và dùng thân người che chở cô khi người máy nổ tung như một siêu tân tinh.
Tiếng nổ chói quá mức tưởng tượng. Tessa cố che tai, nhưng cả người Will ghim chặt cô xuống đất. Hai khuỷu tay anh chống hai bên đầu cô. Cô cảm nhận hơi thở của anh phả lên gáy, nhịp tim anh truyền qua sống lưng cô. Cô nghe tiếng anh mình gào thét, một tiếng gào thét nghẹn máu kinh khủng. Cô quay đầu, áp mặt vào vai Will khi cơ thể anh nảy lên sàn; sàn nhà rung chuyển bên dưới họ… Và tất cả chấm dứt. Tessa từ từ mở mắt. Không gian mù mịt bụi vữa cùng các mảnh vụn gỗ và trà bay là tà từ những cái túi vải bố. Những khối kim loại to tướng nằm rải rác bừa phứa trên sàn, vài cửa sổ nổ tung, để ánh sáng buổi tối mờ sương ùa vào. Tessa liếc nhìn khắp phòng. Cô thấy Henry đang ôm chầm Charlotte, hôn lên gương mặt xanh xao của chị trong lúc chị ngước nhìn anh; Jem, cố đứng dậy, tay cầm thanh stele trong khi bụi vữa phủ dày trên tóc và quần áo anh… Và Nate.
Lúc đầu cô tưởng anh đang dựa vào một cây cột. Rồi cô thấy vết máu đỏ loang trên áo anh, và hiểu ra tất cả. Một thanh kim loại như cây giáo đâm xuyên người anh, găm anh thẳng vào cây cột. Đầu anh gục xuống, tay yếu ớt ôm lấy ngực. “Nate!” Cô hét. Will lăn sang bên, buông cô ra, và cô ngay lập tức đứng dậy, lao về phía anh trai. Tay cô đang run rẩy vì sợ hãi và vì chuột rút, nhưng cô vẫn nắm được ngọn giáo kim loại trên ngực anh và nhổ ra. Cô ném nó sang bên và vừa kịp đỡ anh khi anh đổ về trước, cơ thể nặng trịch buộc cô phải khuỵu người. Nhưng không hiểu sao cô vẫn ngồi được xuống an lành, với cơ thể mất sức sống của Nate nằm ngang đùi.
Một ký ức vọng về trong đầu cô – cô cúi gập người trên sàn nhà de Quincey, ôm Nate trong tay. Hồi đó cô rất yêu quý anh. Tin tưởng anh. Giờ, khi ôm anh và máu anh thấm ướt quần áo cô, cô cảm giác như mình đang xem các diễn viên diễn trên sân khấu, đang nhập vai diễn một vở bi kịch. “Nate,” cô thì thầm.
Mắt anh hấp háy mở. Cô hoảng hốt. Cô tưởng anh đã chết. “Tessie…” Giọng anh khàn như từ sâu dưới nước vọng lên. Mắt anh nhìn lên mặt cô, rồi máu trên quần áo, cuối cùng dừng lại ở ngực anh, nơi máu đang đều đều ứa đầm áo. Tessa cởi áo khoác choàng lên người anh, và đè mạnh vào vết thương, cầu cho máu anh có thể ngừng chảy.
Nhưng không được. Cái áo ngay lập tức ướt đẫm, những dòng máu nhỏ từ từ chảy xuôi thân người Nate. “Ôi Chúa ơi,” Tessa thì thào. Cô lên giọng. “Will…” “Đừng.” Tay Nate nắm lấy cổ tay cô, móng tay bấu chặt.
“Nhưng Nate…” “Anh sắp chết rồi. Anh biết.” Anh ho hắng, một âm thanh khục khặc, yếu ớt. “Em không hiểu sao? Anh không hoàn thành nhiệm vụ của Ông Chủ. Đằng nào ông ấy cũng giết anh thôi. Và ông ấy sẽ khiến anh chết từ từ, đau đớn.” Anh kêu lên một tiếng trầm khàn, bực dọc. “Đừng cố, Tessie. Anh không phải kẻ cao thượng gì. Em biết mà.”
Cô hít một hơi run rẩy. “Em nên bỏ anh lại chảy máu đến chết. Nếu anh là em, anh sẽ làm vậy.” “Tessie…” Máu ứa ra từ khóe miệng anh. “Ông Chủ sẽ không bao giờ hại em.”
“Mortmain,” cô thì thào. “Ông ta ở đâu? Làm ơn. Hãy nói cho em biết ông ta ở đâu đi.” “Ông ấy…” Nate nghẹn một hơi. Những bong bóng máu xuất hiện trên môi anh. Cái áo khoác trong tay Tessa đã ướt đầm đìa. Mắt anh trợn to, lộ vẻ hoảng hốt. “Tessa… a-anh đang chết. Anh thật sự sắp chết…”
Những câu hỏi vẫn tiếp tục nối nhau nổ tung trong đầu cô. Mortmain ở đâu? Sao mẹ em lại là Thợ Săn Bóng Tối?Nếu bố em là quỷ, vậy sao em còn sống khi mà mọi đứa con của Thợ Săn Bóng Tối và quỷ đều chết lưu? Nhưng nỗi hoảng hốt trong mắt Nate khiến cô im lặng; dù cho mọi chuyện đã qua, cô vẫn nắm lấy tay anh. “Đừng sợ, Nate.” “Có lẽ em mới không phải sợ. Em luôn là… người tốt. Anh sẽ bị đày xuống địa ngục, Tessie ạ. Tessie, thiên sứ của em đâu?”
Cô đưa tay lên cổ theo phản xạ. “Em không đeo được. Em giả dạng làm Jessamine mà.” “Em… phải… đeo nó.” Anh ho. Lại thêm máu ứa ra. “Luôn đeo nó. Em hứa chứ?”
Cô lắc đầu. “Nate…” Em không thể tin anh, Nate. “Anh biết.” Giọng anh chỉ còn là tiếng thều thào. “Em không thể tha thứ cho… những việc anh đã làm.”
Cô nắm chặt tay anh, những ngón tay nhơm nhớp máu anh. “Em tha thứ cho anh,” cô thì thầm, không biết, không quan tâm xem đó có phải sự thật không. Đôi mắt xanh lá của anh mở lớn. Gương mặt anh mang màu vàng ệch của giấy da dê cũ, môi gần như trắng bệch. “Em không biết mọi việc anh làm đâu, Tessie.”
Cô lo lắng cúi nhìn anh. “Nate?” Không có tiếng trả lời. Gương mặt anh dãn ra, đôi mắt trợn tròn toàn lòng trắng. Tay anh trượt khỏi tay cô và chạm sàn.
“Nate,” cô lại gọi, và đặt tay lên mạch cổ, dù biết thừa cái gì đang chờ đợi mình. Không có mạch đập. Anh đã chết.
Tessa đứng lên. Cái áo gi-lê, cái quần và áo sơ mi rách, ngay cả đuôi tóc cô cũng ướt đẫm máu Nate. Cô đờ đẫn như bị ngâm trong nước đá. Cô chậm rãi quay người, và đây là lần đầu tiên cô tự hỏi những người khác có quan sát cô không, có nghe cuộc nói chuyện của cô với Nate, tự hỏi… Họ còn chẳng buồn nhìn về phía cô. Họ - Charlotte, Jem và Henry – đang quỳ thành một vòng tròn rộng quanh một thân hình mặc đồ đen nằm trên sàn, đúng chỗ cô nằm lúc trước, với Will đè lên.
Will. Tessa từng mơ mình đi trong một hành lang dài, tăm tối để thấy một chuyện kinh khủng – một chuyện cô không thấy nhưng biết nó đáng sợ và hãi hùng. Trong mơ, cứ mỗi bước chân cô đi, hành lang lại thêm dài, dẫn thêm sâu vào bóng tối và sợ hãi. Cảm giác hoảng hốt và tuyệt vọng tương tự lại bao trùm cô khi cô tiến tới, mỗi bước chân đều như dài cả dặm, tới khi cô đến bên những Thợ Săn Bóng Tối đang quỳ, và nhìn Will.
Anh nằm nghiêng. Mặt anh trắng bệch, hơi thở nông. Jem đặt một tay lên vai anh và đang thầm thì trấn an, nhưng Will không tỏ vẻ nghe thấy. Máu chảy thành vũng bên dưới anh, nhuộm đỏ nền nhà, và trong một thoáng, Tessa cứ trân trối nhìn, không thể hiểu nổi máu từ đâu ra. Rồi cô tới gần hơn và nhìn lưng anh. Đồ đi săn của anh bị toạc dọc sống lưng và xương vai, lớp vải dày bền chắc bị những mảnh kim loại sắc như dao cạo cứa rách. Da anh bê bết máu, còn tóc cũng ướt đầm. “Will,” Tessa thì thào. Cô thấy đầu óc choáng váng, cả cơ thể như đang trôi đi.
Charlotte ngước lên. “Tessa,” chị nói. “Anh trai em…” “Chết rồi,” Tessa mụ mị đáp. “Nhưng Will…?”
“Cậu ấy đẩy em xuống và che cho em khỏi vụ nổ,” Jem nói. Giọng anh không có ý trách cứ. “Nhưng chẳng có gì bảo vệ cậu ấy. Hai người ở gần vụ nổ nhất. Những mảnh kim loại cứa rách lưng cậu ấy. Cậu ấy đang mất rất nhiều máu.” “Mọi người không thể làm gì ư?” Giọng Tessa lên cao, dù biết mình choáng váng sắp ngất. “Còn mấy chữ rune trị thương thì sao? Iratze đó?”
“Bọn anh đã dùng amissio, chữ rune làm chậm mất máu, nhưng nếu bọn anh dùng chữ rune trị thương, da cậu ấy sẽ bao lấy mảnh kim loại, đẩy nó tiến sâu thêm vào phần mô mềm,” Henry đều đều nói. “Chúng ta cần đưa cậu ấy về nhà, tới bệnh xá. Chúng ta phải gắp mảnh kim loại ra trước.” “Vậy chúng ta đi thôi.” Giọng Tessa run rẩy. “Chúng ta phải…”
“Tessa,” Jem nói. Anh vẫn đặt tay lên vai Will, nhưng đôi mắt mở lớn lại đang nhìn cô. “Em không biết mình bị thương sao?” Cô bực dọc chỉ cái áo, “Không phải máu của em. Là máu Nate. Giờ chúng ta phải – Giờ khiêng anh ấy có sao không? Có cái gì…”
“Không,” Jem gắt lên ngắt lời cô, khiến cô ngạc nhiên. “Không phải máu trên quần áo. Em có một vết thương trên đầu. Ở đó đó.” Anh chạm vào thái dương. “Đừng đùa,” Tessa nói. “Em hoàn toàn ổn.” Cô đưa tay lên thái dương – và thấy tóc, cứng khô máu, và bên mặt cô nhơm nhớp, trước khi đầu ngón tay sờ vào phần da rách chạy từ má lên thái dương. Cái đau buốt thấu đầu cô.
Cô chỉ biết tới thế. Vốn đã quá yếu vì mất máu và choáng váng vì hàng loạt các cú sốc liên tục, cô bắt đầu lả đi. Cô chỉ cảm nhận được vòng tay Jem ôm mình trước khi chìm vào bóng tối.
Còn Nate, trong lúc đó, đang mải gào lên. “Lắc chúng ra! Rũ chúng xuống, đồ to đầu kềnh càng chết bầm!” Người máy dừng lại, rồi lắc mạnh thân thể. Will bị trượt, may sao phút cuối kịp bám vào cổ nó nên không bị rơi. Jem không được may mắn thế; anh chọc cây gậy về phía trước, như định cắm nó vào cơ thể sinh vật cho khỏi rơi, nhưng lưỡi kiếm trượt dài trên lưng sinh vật. Jem ngã không hề đẹp chút nào, vũ khí bay khỏi tay, chân khuỵu xuống.
“James!” Will hét. Jem đau đớn chống chân cố đứng dậy. Anh với lấy thanh stele ở thắt lưng, nhưng tạo vật kia, cảm nhận được đâu là kẻ yếu, liền chú mục vào anh và vươn bộ vuốt to tướng ra. Jem vội vàng lùi và lục tìm gì đó trong túi. Một vật hình chữ nhật, trơn nhẵn, bằng đồng – thứ Henry đã giao cho anh lúc ở thư viện.
Anh vung tay định quăng – và Nate đột ngột xuất hiện sau lưng anh, đá mạnh vào cái chân bị thương, hình như đã gãy của anh. Jem không kêu, nhưng chân khuỵu xuống nghe đánh rắc và ngã xuống đất lần thứ hai; vật kia lăn khỏi tay anh. Tessa vội vàng đứng dậy và chạy tới tranh cướp nó với Nate. Họ đâm sầm vào nhau, cân nặng và chiều cao vượt hơn của anh ẩy cô ngã ra sàn. Cô lộn người khi ngã đúng như Gabriel dạy để giảm thiểu lực tác động, dù cú va chạm vẫn khiến cô không thở nổi. Những ngón tay run rẩy cố với lấy thiết bị, nhưng nó lăn xa hơn một chút. Cô nghe Will hét gọi tên mình, bảo cô ném nó cho anh. Cô duỗi tay xa hơn, đúng lúc những ngón tay nắm lấy thiết bị kia thì Nate kéo chân cô lôi tuột cô về phía mình, không hề thương tiếc.
Anh ấy lớn hơn mình, cô nghĩ. Mạnh hơn mình. Tàn nhẫn hơn mình. Nhưng có một cái anh ấy không thể hơn mình. Cô Biến Hình.
Tâm trí cô tập trung vào bàn tay đang nắm mắt cá chân cô, nơi da anh ta tiếp xúc với da cô. Cô tìm kiếm Nate thật sự như cô biết từ trước tới nay, ánh lửa trong anh lóe lên theo cách nó lóe trong mọi người, như một ngọn nến thắp lên trong căn phòng tối. Cô nghe anh hít một hơi, rồi cô hoàn toàn Biến Hình, lớp da thay đổi, xương như tan ra định hình lại. Các cúc áo bung ra khi người cô to cao hơn, chân bị co rút, kéo chân mình được ra khỏi tay Nate. Cô lăn người tránh xa anh mình, lảo đảo đứng lên và thấy mắt anh trợn tròn nhìn cô. Giờ cô, ngoại trừ bộ quần áo, là một hình ảnh đối chiếu chuẩn xác của anh.
Cô quay về phía người máy. Nó sững lại đợi chỉ thị, còn Will vẫn bám trên lưng nó. Anh giơ tay và Tessa ném thiết bị, thầm cảm ơn Gabriel và Gideon vì những giờ dạy phi dao. Nó bay trong không gian theo một đường vòng cung hoàn hảo, và Will tóm gọn. Nate đứng lên. “Tessa,” anh gầm ghè. “Cô nghĩ thế chó nào…”
“Bắt hắn!” Cô chỉ Nate và hét lên với người máy. “Bắt và giữ chặt hắn!” Tạo vật đó không nhúc nhích. Tessa không nghe thấy gì ngoài tiếng thở ồ ồ của Nate bên cạnh, và tiếng rổn rảng từ con quái vật bắng sắt kia; Will đã lẩn ra sau và đang lúi húi làm gì đó cô không thấy được.
“Tessa, cô ngốc lắm,” anh rít lên. “Không ích gì đâu. Sinh vật kia chỉ vâng lệnh…” “Ta là Nathaniel Gray!” Tessa hét lên với gã khổng lồ sắt. “Và nhân danh Ông Chủ, ta ra lệnh cho mi tóm và giữ chặt kẻ này!”
Nate quay sang cô. “Chơi đủ chưa, hả con nhóc ngu ngốc…” Lời anh bị đột ngột cắt ngang khi người máy cúi xuống tóm chặt anh trong bàn tay như gọng kìm. Nó nhấc anh lên ngang tầm cái miệng đang đánh lạch cạch và kêu rì rì ý hỏi. Nate bắt đầu la hét và la hét như mất trí, tay vung vẩy trong khi Will, đã hoàn thành xong công việc gì đó, nhảy xuống khom mình tiếp đất. Anh hét lên với Tessa, đôi mắt xanh mở to kinh hãi, nhưng cô không nghe tiếng anh qua tràng la hét của anh trai. Tim cô đang đập thình thịch; cô cảm nhận tóc đổ xuống vai. Cô lại là mình, cú sốc quá lớn khiến cô không còn giữ được lớp vỏ bọc nữa. Nate vẫn hét – thứ kia giữ anh chặt như gọng kìm. Will bắt đầu chạy, đúng lúc sinh vật kia nhìn Tessa và gầm lớn – rồi Will nhào vào cô, đẩy ngã cô ra đất và dùng thân người che chở cô khi người máy nổ tung như một siêu tân tinh.
Tiếng nổ chói quá mức tưởng tượng. Tessa cố che tai, nhưng cả người Will ghim chặt cô xuống đất. Hai khuỷu tay anh chống hai bên đầu cô. Cô cảm nhận hơi thở của anh phả lên gáy, nhịp tim anh truyền qua sống lưng cô. Cô nghe tiếng anh mình gào thét, một tiếng gào thét nghẹn máu kinh khủng. Cô quay đầu, áp mặt vào vai Will khi cơ thể anh nảy lên sàn; sàn nhà rung chuyển bên dưới họ… Và tất cả chấm dứt. Tessa từ từ mở mắt. Không gian mù mịt bụi vữa cùng các mảnh vụn gỗ và trà bay là tà từ những cái túi vải bố. Những khối kim loại to tướng nằm rải rác bừa phứa trên sàn, vài cửa sổ nổ tung, để ánh sáng buổi tối mờ sương ùa vào. Tessa liếc nhìn khắp phòng. Cô thấy Henry đang ôm chầm Charlotte, hôn lên gương mặt xanh xao của chị trong lúc chị ngước nhìn anh; Jem, cố đứng dậy, tay cầm thanh stele trong khi bụi vữa phủ dày trên tóc và quần áo anh… Và Nate.
Lúc đầu cô tưởng anh đang dựa vào một cây cột. Rồi cô thấy vết máu đỏ loang trên áo anh, và hiểu ra tất cả. Một thanh kim loại như cây giáo đâm xuyên người anh, găm anh thẳng vào cây cột. Đầu anh gục xuống, tay yếu ớt ôm lấy ngực. “Nate!” Cô hét. Will lăn sang bên, buông cô ra, và cô ngay lập tức đứng dậy, lao về phía anh trai. Tay cô đang run rẩy vì sợ hãi và vì chuột rút, nhưng cô vẫn nắm được ngọn giáo kim loại trên ngực anh và nhổ ra. Cô ném nó sang bên và vừa kịp đỡ anh khi anh đổ về trước, cơ thể nặng trịch buộc cô phải khuỵu người. Nhưng không hiểu sao cô vẫn ngồi được xuống an lành, với cơ thể mất sức sống của Nate nằm ngang đùi.
Một ký ức vọng về trong đầu cô – cô cúi gập người trên sàn nhà de Quincey, ôm Nate trong tay. Hồi đó cô rất yêu quý anh. Tin tưởng anh. Giờ, khi ôm anh và máu anh thấm ướt quần áo cô, cô cảm giác như mình đang xem các diễn viên diễn trên sân khấu, đang nhập vai diễn một vở bi kịch. “Nate,” cô thì thầm.
Mắt anh hấp háy mở. Cô hoảng hốt. Cô tưởng anh đã chết. “Tessie…” Giọng anh khàn như từ sâu dưới nước vọng lên. Mắt anh nhìn lên mặt cô, rồi máu trên quần áo, cuối cùng dừng lại ở ngực anh, nơi máu đang đều đều ứa đầm áo. Tessa cởi áo khoác choàng lên người anh, và đè mạnh vào vết thương, cầu cho máu anh có thể ngừng chảy.
Nhưng không được. Cái áo ngay lập tức ướt đẫm, những dòng máu nhỏ từ từ chảy xuôi thân người Nate. “Ôi Chúa ơi,” Tessa thì thào. Cô lên giọng. “Will…” “Đừng.” Tay Nate nắm lấy cổ tay cô, móng tay bấu chặt.
“Nhưng Nate…” “Anh sắp chết rồi. Anh biết.” Anh ho hắng, một âm thanh khục khặc, yếu ớt. “Em không hiểu sao? Anh không hoàn thành nhiệm vụ của Ông Chủ. Đằng nào ông ấy cũng giết anh thôi. Và ông ấy sẽ khiến anh chết từ từ, đau đớn.” Anh kêu lên một tiếng trầm khàn, bực dọc. “Đừng cố, Tessie. Anh không phải kẻ cao thượng gì. Em biết mà.”
Cô hít một hơi run rẩy. “Em nên bỏ anh lại chảy máu đến chết. Nếu anh là em, anh sẽ làm vậy.” “Tessie…” Máu ứa ra từ khóe miệng anh. “Ông Chủ sẽ không bao giờ hại em.”
“Mortmain,” cô thì thào. “Ông ta ở đâu? Làm ơn. Hãy nói cho em biết ông ta ở đâu đi.” “Ông ấy…” Nate nghẹn một hơi. Những bong bóng máu xuất hiện trên môi anh. Cái áo khoác trong tay Tessa đã ướt đầm đìa. Mắt anh trợn to, lộ vẻ hoảng hốt. “Tessa… a-anh đang chết. Anh thật sự sắp chết…”
Những câu hỏi vẫn tiếp tục nối nhau nổ tung trong đầu cô. Mortmain ở đâu? Sao mẹ em lại là Thợ Săn Bóng Tối?Nếu bố em là quỷ, vậy sao em còn sống khi mà mọi đứa con của Thợ Săn Bóng Tối và quỷ đều chết lưu? Nhưng nỗi hoảng hốt trong mắt Nate khiến cô im lặng; dù cho mọi chuyện đã qua, cô vẫn nắm lấy tay anh. “Đừng sợ, Nate.” “Có lẽ em mới không phải sợ. Em luôn là… người tốt. Anh sẽ bị đày xuống địa ngục, Tessie ạ. Tessie, thiên sứ của em đâu?”
Cô đưa tay lên cổ theo phản xạ. “Em không đeo được. Em giả dạng làm Jessamine mà.” “Em… phải… đeo nó.” Anh ho. Lại thêm máu ứa ra. “Luôn đeo nó. Em hứa chứ?”
Cô lắc đầu. “Nate…” Em không thể tin anh, Nate. “Anh biết.” Giọng anh chỉ còn là tiếng thều thào. “Em không thể tha thứ cho… những việc anh đã làm.”
Cô nắm chặt tay anh, những ngón tay nhơm nhớp máu anh. “Em tha thứ cho anh,” cô thì thầm, không biết, không quan tâm xem đó có phải sự thật không. Đôi mắt xanh lá của anh mở lớn. Gương mặt anh mang màu vàng ệch của giấy da dê cũ, môi gần như trắng bệch. “Em không biết mọi việc anh làm đâu, Tessie.”
Cô lo lắng cúi nhìn anh. “Nate?” Không có tiếng trả lời. Gương mặt anh dãn ra, đôi mắt trợn tròn toàn lòng trắng. Tay anh trượt khỏi tay cô và chạm sàn.
“Nate,” cô lại gọi, và đặt tay lên mạch cổ, dù biết thừa cái gì đang chờ đợi mình. Không có mạch đập. Anh đã chết.
Tessa đứng lên. Cái áo gi-lê, cái quần và áo sơ mi rách, ngay cả đuôi tóc cô cũng ướt đẫm máu Nate. Cô đờ đẫn như bị ngâm trong nước đá. Cô chậm rãi quay người, và đây là lần đầu tiên cô tự hỏi những người khác có quan sát cô không, có nghe cuộc nói chuyện của cô với Nate, tự hỏi… Họ còn chẳng buồn nhìn về phía cô. Họ - Charlotte, Jem và Henry – đang quỳ thành một vòng tròn rộng quanh một thân hình mặc đồ đen nằm trên sàn, đúng chỗ cô nằm lúc trước, với Will đè lên.
Will. Tessa từng mơ mình đi trong một hành lang dài, tăm tối để thấy một chuyện kinh khủng – một chuyện cô không thấy nhưng biết nó đáng sợ và hãi hùng. Trong mơ, cứ mỗi bước chân cô đi, hành lang lại thêm dài, dẫn thêm sâu vào bóng tối và sợ hãi. Cảm giác hoảng hốt và tuyệt vọng tương tự lại bao trùm cô khi cô tiến tới, mỗi bước chân đều như dài cả dặm, tới khi cô đến bên những Thợ Săn Bóng Tối đang quỳ, và nhìn Will.
Anh nằm nghiêng. Mặt anh trắng bệch, hơi thở nông. Jem đặt một tay lên vai anh và đang thầm thì trấn an, nhưng Will không tỏ vẻ nghe thấy. Máu chảy thành vũng bên dưới anh, nhuộm đỏ nền nhà, và trong một thoáng, Tessa cứ trân trối nhìn, không thể hiểu nổi máu từ đâu ra. Rồi cô tới gần hơn và nhìn lưng anh. Đồ đi săn của anh bị toạc dọc sống lưng và xương vai, lớp vải dày bền chắc bị những mảnh kim loại sắc như dao cạo cứa rách. Da anh bê bết máu, còn tóc cũng ướt đầm. “Will,” Tessa thì thào. Cô thấy đầu óc choáng váng, cả cơ thể như đang trôi đi.
Charlotte ngước lên. “Tessa,” chị nói. “Anh trai em…” “Chết rồi,” Tessa mụ mị đáp. “Nhưng Will…?”
“Cậu ấy đẩy em xuống và che cho em khỏi vụ nổ,” Jem nói. Giọng anh không có ý trách cứ. “Nhưng chẳng có gì bảo vệ cậu ấy. Hai người ở gần vụ nổ nhất. Những mảnh kim loại cứa rách lưng cậu ấy. Cậu ấy đang mất rất nhiều máu.” “Mọi người không thể làm gì ư?” Giọng Tessa lên cao, dù biết mình choáng váng sắp ngất. “Còn mấy chữ rune trị thương thì sao? Iratze đó?”
“Bọn anh đã dùng amissio, chữ rune làm chậm mất máu, nhưng nếu bọn anh dùng chữ rune trị thương, da cậu ấy sẽ bao lấy mảnh kim loại, đẩy nó tiến sâu thêm vào phần mô mềm,” Henry đều đều nói. “Chúng ta cần đưa cậu ấy về nhà, tới bệnh xá. Chúng ta phải gắp mảnh kim loại ra trước.” “Vậy chúng ta đi thôi.” Giọng Tessa run rẩy. “Chúng ta phải…”
“Tessa,” Jem nói. Anh vẫn đặt tay lên vai Will, nhưng đôi mắt mở lớn lại đang nhìn cô. “Em không biết mình bị thương sao?” Cô bực dọc chỉ cái áo, “Không phải máu của em. Là máu Nate. Giờ chúng ta phải – Giờ khiêng anh ấy có sao không? Có cái gì…”
“Không,” Jem gắt lên ngắt lời cô, khiến cô ngạc nhiên. “Không phải máu trên quần áo. Em có một vết thương trên đầu. Ở đó đó.” Anh chạm vào thái dương. “Đừng đùa,” Tessa nói. “Em hoàn toàn ổn.” Cô đưa tay lên thái dương – và thấy tóc, cứng khô máu, và bên mặt cô nhơm nhớp, trước khi đầu ngón tay sờ vào phần da rách chạy từ má lên thái dương. Cái đau buốt thấu đầu cô.
Cô chỉ biết tới thế. Vốn đã quá yếu vì mất máu và choáng váng vì hàng loạt các cú sốc liên tục, cô bắt đầu lả đi. Cô chỉ cảm nhận được vòng tay Jem ôm mình trước khi chìm vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.