Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 68: Chương 17.2
Arya's tear
12/10/2019
Khi Tessa tỉnh dậy lần kế tiếp, trời đã tối. Ánh
sáng mờ mờ chiếu vào qua những ô cửa sổ cao cao trong bệnh xá, và ngọn
đèn phù thuỷ sáng tỏ trên cái bàn gần giường cô. Bên cạnh đó là một tách thuốc sắc hãy còn bốc khói, và một đĩa bánh nhỏ. Cô ngồi dậy, định với
lấy cái tách… thì sững lại. Will đang ngồi bên cái bàn kia, mặc áo sơ mi rộng, quần dài cùng áo choàng ngủ. Da anh tái xanh dưới ánh sao, nhưng
kể cả ánh sáng tù mù cũng không thể xoá được màu xanh của mắt anh.
“Will,” cô giật mình gọi, “sao anh thức thế?” Anh đang ngắm cô ngủ
chăng? Nhưng chuyện đó thật kỳ quặc và không giống Will chút nào.
“Anh mang thuốc cho em,” anh ngượng nghịu nói. “Nhưng em gặp ác mộng thì phải.” “Vậy sao? Em không nhớ.” Cô kéo chăn phủ lên người, dù bộ váy ngủ bảo thủ đã che cô quá kín. “Em nghĩ em được trốn vào giấc ngủ cơ – hiện thực là ác mộng còn giấc ngủ là chốn bình yên.”
Will cầm cái tách và tới ngồi bên giường cô. “Đây. Em uống đi.” Cô ngoan ngoãn cầm lấy. Thuốc đắng nhưng dễ chịu, giống như vị thơm của chanh vậy. “Nó có tác dụng gì?” Cô hỏi.
“Giúp em bình tâm,” Will nói. Cô nhìn anh, vị chanh vẫn đọng trong miệng. Dường như có màn sương che ngang mắt cô; qua đó, cô thấy Will có vẻ như bước ra từ giấc mộng. “Vết thương của anh sao rồi? Anh còn đau không?”
Anh lắc đầu. “Sau khi nhổ được mấy mảnh kim loại ra rồi, họ có thể dùng iratze trị thương cho anh,” anh nói. “Vết thương chưa lành hẳn, nhưng cũng đang lành. Đến mai thì chỉ còn là sẹo thôi.” “Em ghen với anh.” Cô nhấp một ngụm thuốc. Nó bắt đầu khiến cô hơi váng vất. Cô chạm vào lớp băng quấn quanh đầu mình. “Em tin tới lúc tháo băng thì vết thương cũng đẹp rồi.”
“Trong lúc đó, em hãy tận hưởng cảm giác mình trông giống cướp biển đi.” Cô cười, khiến cả người rung lên. Will gần tới độ cô cảm nhận được hơi ấm toả ra từ anh. Người anh nóng giẫy. “Anh sốt à?” Cô buột miệng hỏi.
“Iratze làm tăng thân nhiệt của anh. Đó là một phần của quá trình bình phục.” “Ờ,” cô nói. Anh ở gần thế này khiến mọi tế bào thần kinh của cô run rẩy, nhưng cô quá váng đầu nên không gạt cảm giác ấy sang một bên được.
“Rất tiếc về chuyện anh trai em,” anh nói khẽ, hơi thở khuấy động làn tóc cô. “Không sao đâu anh.” Cô ngậm ngùi nói. “Em biết anh nghĩ anh ấy xứng phải chịu kết cục đó. Có lẽ thế thật.”
“Chị gái anh đã qua đời. Chị ấy chết, và anh chẳng thể làm gì để thay đổi chuyện đó,” anh nói, và có một nỗi buồn còn rất mới trong giọng anh. “Anh rất tiếc về chuyện anh trai em.” Cô ngước nhìn anh. Mắt anh mở to và xanh biếc, khuôn mặt anh hoàn hảo, còn bờ môi hơi trễ xuống tỏ ý quan tâm.
Quan tâm tới cô. Da cô nóng và co lại, đầu hơi váng vất như thể cô đang bay. “Will,” cô thì thào. “Will, em thấy lạ quá.” Will nhoài qua cô để với cái tách đặt xuống bàn, vai anh sượt qua vai cô. “Em muốn anh gọi Charlotte không?”
Cô lắc đầu. Cô đang mơ. Cô gần chắc chắn rồi; trong cô đồng thời tồn tại hai cảm giác: cô vừa thấy mình nắm giữ cơ thể, vừa thấy như bị xuất hồn lúc quan sát Jessamine. Biết đây là mơ khiến cô mạnh dạn hơn. Will vẫn nhoài người, tay duỗi ra; cô ngả người, dựa đầu vào vai anh, nhắm mắt. Cô thấy anh giật mình ngạc nhiên. “Em làm anh đau à?” cô thì thầm, giờ mới nhớ tới tình trạng lưng anh.
“Anh không quan tâm,” anh vội vàng nói. “Anh không quan tâm.” Tay anh vòng ôm lấy cô; cô áp má vào hõm cổ ấm áp của anh. Cô nghe tiếng mạch đập và ngửi thấy mùi của anh: mùi máu, mồ hôi, xà phòng và phép thuật. Cảm giác này không giống lúc ngoài ban công, toàn đê mê và dục vọng. Anh cẩn thận ôm cô, áp má lên tóc cô. Anh đang run, kể cả lúc ngực anh phập phồng, kể cả khi anh chần chừ đặt tay dưới cằm cô, nâng mặt cô lên… “Will,” Tessa nói. “Ổn mà. Anh làm gì cũng được. Chúng ta đang mơ thôi.”
“Tessa?” Will có vẻ hoảng hốt. Anh ôm chặt cô hơn. Cô thấy ấm áp, mềm mại và chóng mặt. Giá Will thật sự cũng thế này thì tốt biết mấy, cô nghĩ. Giường chòng chành dưới thân cô như con thuyền giữa biển khơi. Cô nhắm mắt và mặc cho bóng tối đón nhận mình.
Không khí buổi đêm lạnh lẽo, màn sương dày mang màu xanh vàng dưới vùng sáng liên tiếp nối nhau của những ngọn đèn khí đốt khi Will đi dọc đường King. Địa chỉ Magnus đưa cho anh là phố Cheyne Walk, gần bờ đê Chelsea, và Will đã ngửi thấy mùi quen thuộc của con sông: mùi phù sa, nước, đất, và rác thối.
Kể từ lúc đọc được thư của Magnus, gấp gọn đặt trên khay đặt tại bàn cạnh giường, anh luôn phải cố kiềm chế cho tim không nhảy khỏi lồng ngực. Trên tờ giấy chỉ nguệch ngoạc một địa chỉ: 16 đường Cheyne Walk. Will biết rõ đường Walk và khu phụ cận. Chelsea, gần dòng sông, là địa điểm cánh văn nghệ sĩ năng lui tới, và cửa sổ các quán rượu anh đi qua toả ra ánh sáng vàng chào đón. Anh kéo áo khoác chặt vào người hơn trong lúc rẽ về hướng nam. Mặc cho chữ rune iratze trị thương, lưng và chân anh vẫn còn đau; cảm giác ấy giống như bị lĩnh hàng chục vết ong đốt. Nhưng lúc này đây, khi đầu đang chăm chăm tính toán các khả năng, cái đau đó chẳng xá gì. Magnus đã phát hiện được gì? Chắc chắn anh ta sẽ không vô duyên vô cớ gọi Will chứ? Và trên người anh vẫn còn vương mùi hương và cảm giác được tiếp xúc với cô. Kỳ lạ làm sao, ký ức đọng sâu nhất trong con tim và khối óc anh không phải đôi môi cô hôn anh trong buổi vũ hội , mà là lúc cô dựa vào anh tối nay, đầu gục vào vai anh, hơi thở nhè nhẹ bên cổ anh, như thể cô tin tưởng anh tuyệt đối. Anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ anh hiện có và sau này có chỉ để được nằm bên cô trên chiếc giường bệnh chật hẹp và ôm cô lúc cô ngủ. Rời xa cô chẳng khác nào bắt anh tự lột da mình, nhưng anh buộc phải đi.
Cũng như anh buộc phải làm mọi việc khác. Cũng như anh buộc phải khước từ mọi thứ anh muốn. Nhưng có lẽ… sau tối nay…
Anh ngừng suy nghĩ đó trước khi nó nổ tung trong đầu mình. Tốt nhất đừng nghĩ về nó; tốt nhất đừng hy vọng để rồi thất vọng. Anh nhìn quanh. Anh đã tới đường Cheyne Walk, nơi hiện diện những ngôi nhà đẹp đẽ có mặt tiền mang phong cách thời George. Anh dừng lại trước nhà số 16. Nó cao, có hàng rào sắt uốn bao quanh và một khung cửa sổ nhô ra ngoài. Hàng rào nối với một cái cổng trang trí đẹp mắt; cổng để ngỏ và anh bước vào, tới cửa chính rồi rung chuông.
“Anh mang thuốc cho em,” anh ngượng nghịu nói. “Nhưng em gặp ác mộng thì phải.” “Vậy sao? Em không nhớ.” Cô kéo chăn phủ lên người, dù bộ váy ngủ bảo thủ đã che cô quá kín. “Em nghĩ em được trốn vào giấc ngủ cơ – hiện thực là ác mộng còn giấc ngủ là chốn bình yên.”
Will cầm cái tách và tới ngồi bên giường cô. “Đây. Em uống đi.” Cô ngoan ngoãn cầm lấy. Thuốc đắng nhưng dễ chịu, giống như vị thơm của chanh vậy. “Nó có tác dụng gì?” Cô hỏi.
“Giúp em bình tâm,” Will nói. Cô nhìn anh, vị chanh vẫn đọng trong miệng. Dường như có màn sương che ngang mắt cô; qua đó, cô thấy Will có vẻ như bước ra từ giấc mộng. “Vết thương của anh sao rồi? Anh còn đau không?”
Anh lắc đầu. “Sau khi nhổ được mấy mảnh kim loại ra rồi, họ có thể dùng iratze trị thương cho anh,” anh nói. “Vết thương chưa lành hẳn, nhưng cũng đang lành. Đến mai thì chỉ còn là sẹo thôi.” “Em ghen với anh.” Cô nhấp một ngụm thuốc. Nó bắt đầu khiến cô hơi váng vất. Cô chạm vào lớp băng quấn quanh đầu mình. “Em tin tới lúc tháo băng thì vết thương cũng đẹp rồi.”
“Trong lúc đó, em hãy tận hưởng cảm giác mình trông giống cướp biển đi.” Cô cười, khiến cả người rung lên. Will gần tới độ cô cảm nhận được hơi ấm toả ra từ anh. Người anh nóng giẫy. “Anh sốt à?” Cô buột miệng hỏi.
“Iratze làm tăng thân nhiệt của anh. Đó là một phần của quá trình bình phục.” “Ờ,” cô nói. Anh ở gần thế này khiến mọi tế bào thần kinh của cô run rẩy, nhưng cô quá váng đầu nên không gạt cảm giác ấy sang một bên được.
“Rất tiếc về chuyện anh trai em,” anh nói khẽ, hơi thở khuấy động làn tóc cô. “Không sao đâu anh.” Cô ngậm ngùi nói. “Em biết anh nghĩ anh ấy xứng phải chịu kết cục đó. Có lẽ thế thật.”
“Chị gái anh đã qua đời. Chị ấy chết, và anh chẳng thể làm gì để thay đổi chuyện đó,” anh nói, và có một nỗi buồn còn rất mới trong giọng anh. “Anh rất tiếc về chuyện anh trai em.” Cô ngước nhìn anh. Mắt anh mở to và xanh biếc, khuôn mặt anh hoàn hảo, còn bờ môi hơi trễ xuống tỏ ý quan tâm.
Quan tâm tới cô. Da cô nóng và co lại, đầu hơi váng vất như thể cô đang bay. “Will,” cô thì thào. “Will, em thấy lạ quá.” Will nhoài qua cô để với cái tách đặt xuống bàn, vai anh sượt qua vai cô. “Em muốn anh gọi Charlotte không?”
Cô lắc đầu. Cô đang mơ. Cô gần chắc chắn rồi; trong cô đồng thời tồn tại hai cảm giác: cô vừa thấy mình nắm giữ cơ thể, vừa thấy như bị xuất hồn lúc quan sát Jessamine. Biết đây là mơ khiến cô mạnh dạn hơn. Will vẫn nhoài người, tay duỗi ra; cô ngả người, dựa đầu vào vai anh, nhắm mắt. Cô thấy anh giật mình ngạc nhiên. “Em làm anh đau à?” cô thì thầm, giờ mới nhớ tới tình trạng lưng anh.
“Anh không quan tâm,” anh vội vàng nói. “Anh không quan tâm.” Tay anh vòng ôm lấy cô; cô áp má vào hõm cổ ấm áp của anh. Cô nghe tiếng mạch đập và ngửi thấy mùi của anh: mùi máu, mồ hôi, xà phòng và phép thuật. Cảm giác này không giống lúc ngoài ban công, toàn đê mê và dục vọng. Anh cẩn thận ôm cô, áp má lên tóc cô. Anh đang run, kể cả lúc ngực anh phập phồng, kể cả khi anh chần chừ đặt tay dưới cằm cô, nâng mặt cô lên… “Will,” Tessa nói. “Ổn mà. Anh làm gì cũng được. Chúng ta đang mơ thôi.”
“Tessa?” Will có vẻ hoảng hốt. Anh ôm chặt cô hơn. Cô thấy ấm áp, mềm mại và chóng mặt. Giá Will thật sự cũng thế này thì tốt biết mấy, cô nghĩ. Giường chòng chành dưới thân cô như con thuyền giữa biển khơi. Cô nhắm mắt và mặc cho bóng tối đón nhận mình.
Không khí buổi đêm lạnh lẽo, màn sương dày mang màu xanh vàng dưới vùng sáng liên tiếp nối nhau của những ngọn đèn khí đốt khi Will đi dọc đường King. Địa chỉ Magnus đưa cho anh là phố Cheyne Walk, gần bờ đê Chelsea, và Will đã ngửi thấy mùi quen thuộc của con sông: mùi phù sa, nước, đất, và rác thối.
Kể từ lúc đọc được thư của Magnus, gấp gọn đặt trên khay đặt tại bàn cạnh giường, anh luôn phải cố kiềm chế cho tim không nhảy khỏi lồng ngực. Trên tờ giấy chỉ nguệch ngoạc một địa chỉ: 16 đường Cheyne Walk. Will biết rõ đường Walk và khu phụ cận. Chelsea, gần dòng sông, là địa điểm cánh văn nghệ sĩ năng lui tới, và cửa sổ các quán rượu anh đi qua toả ra ánh sáng vàng chào đón. Anh kéo áo khoác chặt vào người hơn trong lúc rẽ về hướng nam. Mặc cho chữ rune iratze trị thương, lưng và chân anh vẫn còn đau; cảm giác ấy giống như bị lĩnh hàng chục vết ong đốt. Nhưng lúc này đây, khi đầu đang chăm chăm tính toán các khả năng, cái đau đó chẳng xá gì. Magnus đã phát hiện được gì? Chắc chắn anh ta sẽ không vô duyên vô cớ gọi Will chứ? Và trên người anh vẫn còn vương mùi hương và cảm giác được tiếp xúc với cô. Kỳ lạ làm sao, ký ức đọng sâu nhất trong con tim và khối óc anh không phải đôi môi cô hôn anh trong buổi vũ hội , mà là lúc cô dựa vào anh tối nay, đầu gục vào vai anh, hơi thở nhè nhẹ bên cổ anh, như thể cô tin tưởng anh tuyệt đối. Anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ anh hiện có và sau này có chỉ để được nằm bên cô trên chiếc giường bệnh chật hẹp và ôm cô lúc cô ngủ. Rời xa cô chẳng khác nào bắt anh tự lột da mình, nhưng anh buộc phải đi.
Cũng như anh buộc phải làm mọi việc khác. Cũng như anh buộc phải khước từ mọi thứ anh muốn. Nhưng có lẽ… sau tối nay…
Anh ngừng suy nghĩ đó trước khi nó nổ tung trong đầu mình. Tốt nhất đừng nghĩ về nó; tốt nhất đừng hy vọng để rồi thất vọng. Anh nhìn quanh. Anh đã tới đường Cheyne Walk, nơi hiện diện những ngôi nhà đẹp đẽ có mặt tiền mang phong cách thời George. Anh dừng lại trước nhà số 16. Nó cao, có hàng rào sắt uốn bao quanh và một khung cửa sổ nhô ra ngoài. Hàng rào nối với một cái cổng trang trí đẹp mắt; cổng để ngỏ và anh bước vào, tới cửa chính rồi rung chuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.