Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 7: Chương 2.2
Arya's tear
05/10/2019
“Anh ta đang chờ cậu tới,” gã gác cửa nói và bước sang nhường lối cho Will vào. Gã gác cửa là Archer – hoặc Walker hay gì đó đại loại thế, Will nghĩ – và là một trong những người kí sinh của
Camille. Cũng giống như những kẻ chịu sống kiếp nô lệ cho ma cà rồng,
hắn trông như người ốm với nước da bùng beo và tóc mỏng ép sát da đầu.
Hắn tỏ vẻ hỉ hả khi thấy Will như thấy một vị khách tới dự tiệc tối bỗng thấy một con sên bò ra từ cây rau diếp. Ngay khi vào nhà, Will đã nhận
ra cái mùi đó. Đó là mùi của phép thuật, từa tựa mùi lưu huỳnh trộn với
mùi nước sông Thames trong ngày nóng, Will chun mũi. Gã gác cửa nhìn anh với vẻ càng thêm ghét bỏ. “Ngài Bane đang trong phòng khách.” Giọng hắn cho thấy không đời nào hắn chịu đưa Will tới đó. “Tôi nhận áo khoác của cậu được không ạ?”
“Không cần.” Vẫn mặc áo khoác, Will đi theo mùi phép thuật vào hành lang. Nó càng nồng nặc hơn khi anh tới gần cửa phòng khách đang đóng im ỉm. Những luồng khói bay ra khe hở dưới cửa. Will hít thật sâu không khí có mùi chua lè đó và đẩy cửa mở. Phòng khách trông trống trải kỳ lạ. Sau một lúc Will nhận ra đó là vì Magnus đã dẹp toàn bộ đồ đạc bằng gỗ tếch, kể cả cây đàn dương cầm, ra sát tường. Một ngọn đèn khí đốt trang trí cầu kỳ treo trên trần, và căn phòng được chiếu sáng nhờ vài tá nến đen sì xếp thành một vòng tròn giữa phòng. Magnus đứng cạnh đó với tay đỡ cuốn sách đã lật mở, cổ đeo cái cà vạt lỗi mốt bị tháo lỏng và còn mái tóc đen thì dựng đứng như bị nhiễm điện. Anh ta ngước lên khi Will bước vào, và mỉm cười. “Vừa xinh!” anh ta kêu lên. “Tôi còn tưởng chúng ta phải đợi cậu ấy một lúc cơ. Will này, xin mời gặp Thammuz, tiểu quỷ từ không gian thứ tám. Thammuz, gặp Will, tiểu Thợ Săn Bóng Tối từ… Wales nhỉ?”
“Ta sẽ móc mắt bọn bay,” sinh vật ngồi giữa vòng tròn rừng rực cháy rít lên. Nó chắc chắn là quỷ, cao chưa đầy một mét, da xanh nhạt, ba con mắt đen như than rực cháy, có bộ vuốt màu đỏ máu dài ngoằng trên những bàn tay tám ngón. “Ta sẽ lột da mặt bọn bay.” “Đừng hỗn, Thammuz,” Magnus nói và dù giọng anh ta nhẹ nhàng nhưng vòng tròn nến đột ngột bùng lên rực rỡ, khiến con quỷ thét lên một tiếng rồi co rúm lại. “Will có điều cần hỏi. Mi sẽ trả lời.”
Will lắc đầu. “Tôi không biết nữa, Magnus,” anh nói. “Tôi thấy hình như không phải nó.” “Cậu nói nó màu xanh. Con này màu xanh đấy thôi.”
“Đúng là nó màu xanh,” Will xác nhận, bước gần vòng tròn lửa hơn. “Nhưng con quỷ tôi cần – nó màu xanh cô-ban cơ. Con này… giống xanh dừa cạn hơn.” “Bay gọi ta là gì?” Con quỷ rống lên tức giận. “Tới gần hơn xem nhóc Thợ Săn Bóng Tối, và để ta ăn gan bay đi! Ta sẽ móc nó ra khỏi người bay trong khi mi đang gào thét.”
Will quay sang Magnus. “Giọng nó cũng không giống. Giọng kia khác cơ. Và số con mắt nữa.” “Cậu chắc không…”
“Tôi hoàn toàn chắc,” Will nói bằng giọng không cho phép phản đối. “Nó là con quỷ tôi sẽ không bao giờ… không thể nào… quên được.” Magnus thở dài và quay sang con quỷ. “Thammuz,” anh nói và đọc lớn từ cuốn sách. “Bằng sức mạnh của chuông, sách và nến, nhân danh Đại Quỷ Sammael, Abbon và Moloch, ta yêu cầu ngươi nói thật. Ngươi đã bao giờ gặp Thợ Săn Bóng Tối Will Herondale trước ngày hôm nay, hay bất kỳ họ hàng thân thích nào của cậu ta chưa?”
“Ta không biết,” con quỷ gắt gỏng. “Với ta thì thằng người nào trông cũng giống nhau hết’” Giọng Magnus lên cao, sắc lạnh và đầy quyền uy. “Trả lời ta!”
“Ờ, được thôi. Ta chưa từng gặp hắn trong đời. Nếu ta gặp ta sẽ nhớ. Hắn trông có vẻ ngon.” Con quỷ nhe răng cười, khoe hàm răng sắc nhọn như dao cạo. “Ta đã không ở thế giới này chắc khoảng, ờ, một trăm năm, có khi hơn. Ta chưa từng nhớ được sự khác biệt giữa một trăm và một ngàn. Mà đằng nào đi nữa, lần cuối ta ở đây, mọi người sống trong nhà đất và ăn bọ. Vì thế nếu ta gặp hắn…” – hắn chỉ ngón tay rất nhiều đốt vào Will – “vậy hẳn người trái đất sống thọ hơn ta tưởng.” Magnus trừng mắt. “Ngươi định không giúp ích gì sao?”
Con quỷ nhún vai, trông giống người tới kỳ lạ. “Ngươi buộc ta nói thật. Ta đã nói rồi.” “Vậy, ngươi đã bao giờ nghe tới một con quỷ giống như ta đã miêu tả chưa?” Will xen vào, giọng có chút tuyệt vọng. “Xanh sẫm, giọng khàn như giấy nhám – và đuôi dài, nhiều gai.”
Con quỷ hờ hững nhìn anh. “Bay biết có bao nhiêu loại quỷ trong Hư Không không, Nephilim? Hàng trăm hàng trăm triệu lận. So với đại thành phố Xứ Quỷ, Luân Đôn của bọn bay chỉ là cái làng. Quỷ đủ loại, kích thước và hình dạng. Một vài có thể tự do thay đổi hình dáng…” “Vậy im đi, ngươi là quân vô dụng,” Magnus nói và đóng sập cuốn sách. Đột ngột nến phụt tắt và con quỷ giật mình hét lên một tiếng rồi biến mất, chỉ để lại một luồng khói bốc mùi khó chịu.
Pháp sư quay sang Will. “Tôi cứ tưởng mình tóm đúng con rồi cơ.” “Không phải lỗi của anh.” Will ngồi phịch xuống một cái đi văng bị đẩy ra sát tường. Anh thấy vừa nóng vừa lạnh, mọi tế bào thần kinh đều râm ran cảm giác thất vọng mà anh cố đè nén nhưng không thành. Anh bồn chồn cởi găng tay và nhét vào túi áo khoác vẫn còn cài cúc. “Anh đã cố gắng. Thammuz nói đúng. Tôi không cho anh nhiều dữ kiện để tiến hành công việc.”
“Ờ có lẽ,” Magnus nói khẽ, “cậu đã nói mọi điều cậu nhớ được. Cậu mở hộp Pyxis và thả một con quỷ. Nó nguyền rủa cậu. Cậu muốn tôi tìm con quỷ đó và bắt nó giải lời nguyền. Và cậu chỉ nói được có nhiêu đó?” “Đúng vậy,” Will bảo. “Tôi chẳng được lời gì khi không đâu lại giấu bớt thông tin, khi tôi biết mình đang yêu cầu cái gì. Với anh, đó chẳng khác nào mò kim nơi… ôi đó chẳng phải đáy biển nữa. Tôi đang bắt anh tìm đúng một cây kim giữa cả đại dương kim!”
“Thọc tay xuống đó,” Magnus nói, “và cậu sẽ bị kim đâm chi chít thôi. Cậu chắc đây là điều cậu muốn chứ?” “Tôi chắc lựa chọn khác còn tệ hơn,” Will nói và nhìn chỗ nhuốm bồ hóng trên sàn nhà, nơi con quỷ từng ngồi lom khom ở đó. Anh thấy kiệt sức. Chữ rune Năng Lượng anh vẽ sáng nay trước buổi họp Hội Đồng đã mất tác dụng vào giữa trưa và đầu anh đang ong ong đau. “Tôi đã sống cùng nó suốt năm năm. Chỉ nghĩ tới việc tiếp tục chịu lời nguyền thêm một năm nữa đã khiến tôi sợ hơn cả sợ chết.”
“Cậu là Thợ Săn Bóng Tối; cậu không sợ chết.” “Tôi sợ chết chứ,” Will nói. “Mọi người đều sợ chết. Chúng tôi là con của Thiên Thần, nhưng cũng như các anh, chúng tôi không hề biết cái gì sẽ chờ đón mình sau khi chết.”
Magnus tới gần anh hơn và ngồi xuống bên kia đi văng. Đôi mắt màu vàng-xanh sáng như mắt mèo trong đêm tối. “Cậu thừa biết rằng sau cái chết chỉ có sự lãng quên thôi mà.” “Anh không biết rằng không hề có sự lãng quên, đúng không? Jem tin rằng tất cả chúng ta sẽ được luân hồi chuyển thế, rằng cuộc đời là một vòng xoay. Chúng ta chết, chúng ta vào vòng luân hồi, chúng ta được tái sinh nếu chúng ta xứng đáng, dựa vào việc làm của chúng ta trên thế giới này.” Will nhìn bộ móng bị anh cắn nham nhở. “Chắc tôi sẽ được tái sinh thành một con sên rồi bị ai đó ướp muối.”
“Vòng luân hồi,” Magnus nói. Môi anh nhếch lên một nụ cười. “Ờ, cứ nghĩ vậy đi. Chắc ở kiếp trước cậu phải làm điều gì đó rất tốt nên mới được hồi sinh thành như bây giờ. Là Nephilim.” “Ờ đúng,” Will nói nhẹ hều. “Tôi may mắn lắm.” Anh ngả đầu ra đi văng, cảm giác đã sức cùng lực kiệt. “Vậy là anh cần thêm… nguyên liệu, đúng không? Tôi nghĩ Già Mol bên Cross Bones đã ghét thấy tôi lắm rồi.”
“Tôi còn vài mối khác,” Magnus nói, rõ ràng đang thương hại anh, “và tôi cần nghiên cứu thêm đã. Nếu cậu có thể cho tôi biết bản chất của lời nguyền…” “Không,” Will ngồi dậy. “Tôi không thể. Tôi đã nói rồi, tôi rất liều mới nói cho anh biết về sự hiện hữu của nó. Tôi không thể nói gì thêm…”
“Vậy thì sao? Để tôi đoán nhé. Cậu không biết, nhưng cậu chắc chắn rằng lời nguyền đó vô cùng kinh khủng.” “Đừng khiến tôi nghĩ mình đã sai lầm khi tới tìm anh…”
“Liên quan tới Tessa à?” Suốt năm năm qua, Will đã luyện cho mình không biểu lộ cảm xúc – không ngạc nhiên, không thất vọng, chẳng hy vọng, cũng chẳng mừng vui. Anh khá chắc vẻ mặt mình không thay đổi, nhưng anh nghe giọng mình có chút căng thẳng, “Tessa?”
“Đã năm năm rồi,” Magnus nói. “Và cậu vẫn không hé răng nói với một ai. Vậy cậu tuyệt vọng vì nỗi gì mới tới tìm tôi giữa đêm giông bão đây? Học Viện xảy ra xáo động gì nào? Tôi chỉ nghĩ ra một điều duy nhất – và sự xáo trộn đó khá xinh xắn với đôi mắt xám to tròn…” Will đột ngột đứng dậy, suýt làm lật đi văng. “Còn một điều nữa,” anh cố cho giọng đều đều. “Jem sắp chết.”
Magnus vẫn bình thản nhìn anh. “Cậu ấy sắp chết nhiều năm rồi,” anh ta bảo. “Không một lời nguyền nào trên cậu có thể gây ra hoặc thay đổi tình trạng của cậu ấy.” Will nhận ra tay mình đang run; anh nắm chặt tay lại. “Anh không hiểu…”
“Tôi hiểu hai cậu là parabatai,” Magnus nói. “Tôi biết cái chết của cậu ấy là mất mát vô chừng cho cậu. Nhưng cái tôi không biết…” “Anh biết điều anh cần biết.” Will thấy toàn thân lạnh cóng dù trong phòng ấm áp và anh vẫn mặc áo khoác. “Tôi có thể trả thêm, nếu tiền có thể khiến anh thôi tọc mạch.”
Magnus co chân lên đi văng. “Chẳng gì có thể khiến tôi thôi tọc mạch đâu,” anh ta nói. “Nhưng tôi sẽ cố hết sức tôn trọng tính kiệm lời của cậu.” An tâm, Will thả lỏng tay. “Vậy, anh sẽ tiếp tục giúp tôi.”
“Tôi vẫn sẽ giúp cậu.” Magnus đặt tay ra sau đầu và ngả người, nhìn Will qua đôi mắt khép hờ. “Tuy nếu cậu chịu nói thật, tôi sẽ giúp được cậu nhiều hơn, nhưng tôi vẫn làm mọi chuyện trong khả năng có thể. Lạ lùng thay, cậu lại khơi dậy hứng thú cho tôi, Will Herondale ạ.” Will nhún vai. “Coi đấy là một nguyên nhân khiến anh giúp tôi cũng được. Anh có kế hoạch thử lại không?”
Magnus ngáp dài. “Để cuối tuần đi. Tôi sẽ gửi thư cho cậu vào thứ bảy nếu có… biến chuyển.” Biến chuyển. Lời nguyền. Jem. Sắp chết. Tessa. Tessa, Tessa, Tessa. Tên cô ngân vang trong đầu Will như tiếng chuông; anh tự hỏi liệu có cái tên nào có sức mạnh quấn quanh trong đầu người ta không dứt nổi vậy không. Sao cô không được đặt cái tên nào nghe ghê gớm, như Mildred, nhỉ. Anh không thể tưởng tượng nổi cảnh mình nằm thao thức suốt đêm, nhìn lên trần nhà trong lúc một giọng nói vô hình thì thầm “Mildred” vào tai anh…Nhưng Tessa thì…
“Cảm ơn,” anh đột ngột nói. Anh đã từ trạng thái quá lạnh chuyển sang quá nóng; trong phòng bí bách vẫn còn mùi nến cháy. “Vậy tôi rất mong nhận được tin từ anh.” “Ờ,” Magnus nói và nhắm mắt. Will không biết anh ta ngủ thật hay chỉ đang đợi Will ra về; dù thế nào đi nữa, anh ta cũng đang ra hiệu tiễn khách. Will, không phải không thấy nhẹ nhõm, liền đi luôn.
“Không cần.” Vẫn mặc áo khoác, Will đi theo mùi phép thuật vào hành lang. Nó càng nồng nặc hơn khi anh tới gần cửa phòng khách đang đóng im ỉm. Những luồng khói bay ra khe hở dưới cửa. Will hít thật sâu không khí có mùi chua lè đó và đẩy cửa mở. Phòng khách trông trống trải kỳ lạ. Sau một lúc Will nhận ra đó là vì Magnus đã dẹp toàn bộ đồ đạc bằng gỗ tếch, kể cả cây đàn dương cầm, ra sát tường. Một ngọn đèn khí đốt trang trí cầu kỳ treo trên trần, và căn phòng được chiếu sáng nhờ vài tá nến đen sì xếp thành một vòng tròn giữa phòng. Magnus đứng cạnh đó với tay đỡ cuốn sách đã lật mở, cổ đeo cái cà vạt lỗi mốt bị tháo lỏng và còn mái tóc đen thì dựng đứng như bị nhiễm điện. Anh ta ngước lên khi Will bước vào, và mỉm cười. “Vừa xinh!” anh ta kêu lên. “Tôi còn tưởng chúng ta phải đợi cậu ấy một lúc cơ. Will này, xin mời gặp Thammuz, tiểu quỷ từ không gian thứ tám. Thammuz, gặp Will, tiểu Thợ Săn Bóng Tối từ… Wales nhỉ?”
“Ta sẽ móc mắt bọn bay,” sinh vật ngồi giữa vòng tròn rừng rực cháy rít lên. Nó chắc chắn là quỷ, cao chưa đầy một mét, da xanh nhạt, ba con mắt đen như than rực cháy, có bộ vuốt màu đỏ máu dài ngoằng trên những bàn tay tám ngón. “Ta sẽ lột da mặt bọn bay.” “Đừng hỗn, Thammuz,” Magnus nói và dù giọng anh ta nhẹ nhàng nhưng vòng tròn nến đột ngột bùng lên rực rỡ, khiến con quỷ thét lên một tiếng rồi co rúm lại. “Will có điều cần hỏi. Mi sẽ trả lời.”
Will lắc đầu. “Tôi không biết nữa, Magnus,” anh nói. “Tôi thấy hình như không phải nó.” “Cậu nói nó màu xanh. Con này màu xanh đấy thôi.”
“Đúng là nó màu xanh,” Will xác nhận, bước gần vòng tròn lửa hơn. “Nhưng con quỷ tôi cần – nó màu xanh cô-ban cơ. Con này… giống xanh dừa cạn hơn.” “Bay gọi ta là gì?” Con quỷ rống lên tức giận. “Tới gần hơn xem nhóc Thợ Săn Bóng Tối, và để ta ăn gan bay đi! Ta sẽ móc nó ra khỏi người bay trong khi mi đang gào thét.”
Will quay sang Magnus. “Giọng nó cũng không giống. Giọng kia khác cơ. Và số con mắt nữa.” “Cậu chắc không…”
“Tôi hoàn toàn chắc,” Will nói bằng giọng không cho phép phản đối. “Nó là con quỷ tôi sẽ không bao giờ… không thể nào… quên được.” Magnus thở dài và quay sang con quỷ. “Thammuz,” anh nói và đọc lớn từ cuốn sách. “Bằng sức mạnh của chuông, sách và nến, nhân danh Đại Quỷ Sammael, Abbon và Moloch, ta yêu cầu ngươi nói thật. Ngươi đã bao giờ gặp Thợ Săn Bóng Tối Will Herondale trước ngày hôm nay, hay bất kỳ họ hàng thân thích nào của cậu ta chưa?”
“Ta không biết,” con quỷ gắt gỏng. “Với ta thì thằng người nào trông cũng giống nhau hết’” Giọng Magnus lên cao, sắc lạnh và đầy quyền uy. “Trả lời ta!”
“Ờ, được thôi. Ta chưa từng gặp hắn trong đời. Nếu ta gặp ta sẽ nhớ. Hắn trông có vẻ ngon.” Con quỷ nhe răng cười, khoe hàm răng sắc nhọn như dao cạo. “Ta đã không ở thế giới này chắc khoảng, ờ, một trăm năm, có khi hơn. Ta chưa từng nhớ được sự khác biệt giữa một trăm và một ngàn. Mà đằng nào đi nữa, lần cuối ta ở đây, mọi người sống trong nhà đất và ăn bọ. Vì thế nếu ta gặp hắn…” – hắn chỉ ngón tay rất nhiều đốt vào Will – “vậy hẳn người trái đất sống thọ hơn ta tưởng.” Magnus trừng mắt. “Ngươi định không giúp ích gì sao?”
Con quỷ nhún vai, trông giống người tới kỳ lạ. “Ngươi buộc ta nói thật. Ta đã nói rồi.” “Vậy, ngươi đã bao giờ nghe tới một con quỷ giống như ta đã miêu tả chưa?” Will xen vào, giọng có chút tuyệt vọng. “Xanh sẫm, giọng khàn như giấy nhám – và đuôi dài, nhiều gai.”
Con quỷ hờ hững nhìn anh. “Bay biết có bao nhiêu loại quỷ trong Hư Không không, Nephilim? Hàng trăm hàng trăm triệu lận. So với đại thành phố Xứ Quỷ, Luân Đôn của bọn bay chỉ là cái làng. Quỷ đủ loại, kích thước và hình dạng. Một vài có thể tự do thay đổi hình dáng…” “Vậy im đi, ngươi là quân vô dụng,” Magnus nói và đóng sập cuốn sách. Đột ngột nến phụt tắt và con quỷ giật mình hét lên một tiếng rồi biến mất, chỉ để lại một luồng khói bốc mùi khó chịu.
Pháp sư quay sang Will. “Tôi cứ tưởng mình tóm đúng con rồi cơ.” “Không phải lỗi của anh.” Will ngồi phịch xuống một cái đi văng bị đẩy ra sát tường. Anh thấy vừa nóng vừa lạnh, mọi tế bào thần kinh đều râm ran cảm giác thất vọng mà anh cố đè nén nhưng không thành. Anh bồn chồn cởi găng tay và nhét vào túi áo khoác vẫn còn cài cúc. “Anh đã cố gắng. Thammuz nói đúng. Tôi không cho anh nhiều dữ kiện để tiến hành công việc.”
“Ờ có lẽ,” Magnus nói khẽ, “cậu đã nói mọi điều cậu nhớ được. Cậu mở hộp Pyxis và thả một con quỷ. Nó nguyền rủa cậu. Cậu muốn tôi tìm con quỷ đó và bắt nó giải lời nguyền. Và cậu chỉ nói được có nhiêu đó?” “Đúng vậy,” Will bảo. “Tôi chẳng được lời gì khi không đâu lại giấu bớt thông tin, khi tôi biết mình đang yêu cầu cái gì. Với anh, đó chẳng khác nào mò kim nơi… ôi đó chẳng phải đáy biển nữa. Tôi đang bắt anh tìm đúng một cây kim giữa cả đại dương kim!”
“Thọc tay xuống đó,” Magnus nói, “và cậu sẽ bị kim đâm chi chít thôi. Cậu chắc đây là điều cậu muốn chứ?” “Tôi chắc lựa chọn khác còn tệ hơn,” Will nói và nhìn chỗ nhuốm bồ hóng trên sàn nhà, nơi con quỷ từng ngồi lom khom ở đó. Anh thấy kiệt sức. Chữ rune Năng Lượng anh vẽ sáng nay trước buổi họp Hội Đồng đã mất tác dụng vào giữa trưa và đầu anh đang ong ong đau. “Tôi đã sống cùng nó suốt năm năm. Chỉ nghĩ tới việc tiếp tục chịu lời nguyền thêm một năm nữa đã khiến tôi sợ hơn cả sợ chết.”
“Cậu là Thợ Săn Bóng Tối; cậu không sợ chết.” “Tôi sợ chết chứ,” Will nói. “Mọi người đều sợ chết. Chúng tôi là con của Thiên Thần, nhưng cũng như các anh, chúng tôi không hề biết cái gì sẽ chờ đón mình sau khi chết.”
Magnus tới gần anh hơn và ngồi xuống bên kia đi văng. Đôi mắt màu vàng-xanh sáng như mắt mèo trong đêm tối. “Cậu thừa biết rằng sau cái chết chỉ có sự lãng quên thôi mà.” “Anh không biết rằng không hề có sự lãng quên, đúng không? Jem tin rằng tất cả chúng ta sẽ được luân hồi chuyển thế, rằng cuộc đời là một vòng xoay. Chúng ta chết, chúng ta vào vòng luân hồi, chúng ta được tái sinh nếu chúng ta xứng đáng, dựa vào việc làm của chúng ta trên thế giới này.” Will nhìn bộ móng bị anh cắn nham nhở. “Chắc tôi sẽ được tái sinh thành một con sên rồi bị ai đó ướp muối.”
“Vòng luân hồi,” Magnus nói. Môi anh nhếch lên một nụ cười. “Ờ, cứ nghĩ vậy đi. Chắc ở kiếp trước cậu phải làm điều gì đó rất tốt nên mới được hồi sinh thành như bây giờ. Là Nephilim.” “Ờ đúng,” Will nói nhẹ hều. “Tôi may mắn lắm.” Anh ngả đầu ra đi văng, cảm giác đã sức cùng lực kiệt. “Vậy là anh cần thêm… nguyên liệu, đúng không? Tôi nghĩ Già Mol bên Cross Bones đã ghét thấy tôi lắm rồi.”
“Tôi còn vài mối khác,” Magnus nói, rõ ràng đang thương hại anh, “và tôi cần nghiên cứu thêm đã. Nếu cậu có thể cho tôi biết bản chất của lời nguyền…” “Không,” Will ngồi dậy. “Tôi không thể. Tôi đã nói rồi, tôi rất liều mới nói cho anh biết về sự hiện hữu của nó. Tôi không thể nói gì thêm…”
“Vậy thì sao? Để tôi đoán nhé. Cậu không biết, nhưng cậu chắc chắn rằng lời nguyền đó vô cùng kinh khủng.” “Đừng khiến tôi nghĩ mình đã sai lầm khi tới tìm anh…”
“Liên quan tới Tessa à?” Suốt năm năm qua, Will đã luyện cho mình không biểu lộ cảm xúc – không ngạc nhiên, không thất vọng, chẳng hy vọng, cũng chẳng mừng vui. Anh khá chắc vẻ mặt mình không thay đổi, nhưng anh nghe giọng mình có chút căng thẳng, “Tessa?”
“Đã năm năm rồi,” Magnus nói. “Và cậu vẫn không hé răng nói với một ai. Vậy cậu tuyệt vọng vì nỗi gì mới tới tìm tôi giữa đêm giông bão đây? Học Viện xảy ra xáo động gì nào? Tôi chỉ nghĩ ra một điều duy nhất – và sự xáo trộn đó khá xinh xắn với đôi mắt xám to tròn…” Will đột ngột đứng dậy, suýt làm lật đi văng. “Còn một điều nữa,” anh cố cho giọng đều đều. “Jem sắp chết.”
Magnus vẫn bình thản nhìn anh. “Cậu ấy sắp chết nhiều năm rồi,” anh ta bảo. “Không một lời nguyền nào trên cậu có thể gây ra hoặc thay đổi tình trạng của cậu ấy.” Will nhận ra tay mình đang run; anh nắm chặt tay lại. “Anh không hiểu…”
“Tôi hiểu hai cậu là parabatai,” Magnus nói. “Tôi biết cái chết của cậu ấy là mất mát vô chừng cho cậu. Nhưng cái tôi không biết…” “Anh biết điều anh cần biết.” Will thấy toàn thân lạnh cóng dù trong phòng ấm áp và anh vẫn mặc áo khoác. “Tôi có thể trả thêm, nếu tiền có thể khiến anh thôi tọc mạch.”
Magnus co chân lên đi văng. “Chẳng gì có thể khiến tôi thôi tọc mạch đâu,” anh ta nói. “Nhưng tôi sẽ cố hết sức tôn trọng tính kiệm lời của cậu.” An tâm, Will thả lỏng tay. “Vậy, anh sẽ tiếp tục giúp tôi.”
“Tôi vẫn sẽ giúp cậu.” Magnus đặt tay ra sau đầu và ngả người, nhìn Will qua đôi mắt khép hờ. “Tuy nếu cậu chịu nói thật, tôi sẽ giúp được cậu nhiều hơn, nhưng tôi vẫn làm mọi chuyện trong khả năng có thể. Lạ lùng thay, cậu lại khơi dậy hứng thú cho tôi, Will Herondale ạ.” Will nhún vai. “Coi đấy là một nguyên nhân khiến anh giúp tôi cũng được. Anh có kế hoạch thử lại không?”
Magnus ngáp dài. “Để cuối tuần đi. Tôi sẽ gửi thư cho cậu vào thứ bảy nếu có… biến chuyển.” Biến chuyển. Lời nguyền. Jem. Sắp chết. Tessa. Tessa, Tessa, Tessa. Tên cô ngân vang trong đầu Will như tiếng chuông; anh tự hỏi liệu có cái tên nào có sức mạnh quấn quanh trong đầu người ta không dứt nổi vậy không. Sao cô không được đặt cái tên nào nghe ghê gớm, như Mildred, nhỉ. Anh không thể tưởng tượng nổi cảnh mình nằm thao thức suốt đêm, nhìn lên trần nhà trong lúc một giọng nói vô hình thì thầm “Mildred” vào tai anh…Nhưng Tessa thì…
“Cảm ơn,” anh đột ngột nói. Anh đã từ trạng thái quá lạnh chuyển sang quá nóng; trong phòng bí bách vẫn còn mùi nến cháy. “Vậy tôi rất mong nhận được tin từ anh.” “Ờ,” Magnus nói và nhắm mắt. Will không biết anh ta ngủ thật hay chỉ đang đợi Will ra về; dù thế nào đi nữa, anh ta cũng đang ra hiệu tiễn khách. Will, không phải không thấy nhẹ nhõm, liền đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.