Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 11: Chương 3.3
Arya's tear
05/10/2019
Suốt vài giờ tiếp theo họ chỉ có luyện giữ thăng
bằng và chặn đường kiếm của đối phương. Gabriel tự giám sát Tessa, còn
Gideon lo dạy dỗ Sophie. Không hiểu sao Tessa cứ có cảm giác Gabriel
chọn dạy mình để chọc tức Will theo cách ngớ ngẩn nào đó, dù cho Will có biết hay không. Nhưng anh ta dạy không tệ - khá kiên nhẫn, giúp cô nhặt vũ khí lên hết lần này tới lần khác mỗi khi cô làm rơi cho tới lúc cô
cầm vũ khí được chuẩn, có khi còn khen ngợi cô nữa. Cô cực kỳ tập trung
nên không để ý Gideon cũng chăm chú chỉ bảo Sophie, dù thi thoảng Tessa
nghe thấy anh ta lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Khi buổi học kết
thúc và Tessa được tắm rửa và thay đồ xuống ăn tối, cô ăn như chết đói,
không hợp với cung cách của một quý cô chút nào. May sao, Will đã lo
lắng không đâu vì Bridget có thể nấu ăn và nấu rất ngon. Chị bưng lên
món thịt quay ăn kèm rau và bánh mứt giòn. Jessamine vẫn ở trong phòng
vì đau đầu, còn Charlotte đã tới Thành Phố Xương để trực tiếp tìm tư
liệu về các vụ yêu cầu bồi hoàn trong kho văn kiện.
Nhìn Sophie và Cyril đi ra đi vào phòng mang theo các khay thức ăn, Cyril cắt thịt hệt như Thomas ngày xưa, còn Sophie lẳng lặng giúp làm Tessa cứ thấy là lạ. Tessa không thể nào không nghĩ Sophie hẳn cũng thấy rất khó chịu, vì những người thân nhất với cô gái này trong Học Viện là Agatha và Thomas đã khuất, nhưng mỗi lần Tessa cố nhìn vào mắt Sophie, cô gái kia liền lảng đi. Tessa nhớ vẻ mặt Sophie khi Jem phát bệnh vào lần gần đây nhất, cách cô ấy vần vò cái mũ trong tay, khẩn khoản hỏi thăm tình hình anh. Tessa sau đó rất muốn nói chuyện với Sophie, nhưng cũng biết mình không thể. Clave cấm đoán chuyện yêu đương giữa người phàm và Thợ Săn Bóng Tối; mẹ Will là người phàm, thế nên bố anh buộc phải rời giới Thợ Săn Bóng Tối để được ở cùng bà. Hẳn ông phải yêu bà ấy lắm – còn Tessa chưa từng có cảm giác sự quý mến của Jem dành cho Sophie đạt đến ngưỡng tình yêu. Mà còn chưa kể tới sức khỏe của anh nữa chứ…
“Tessa,” Jem khẽ gọi, “em ổn không? Trông em như đã bay xa ngàn dặm ấy.” Cô mỉm cười. “Em mệt thôi. Buổi tập – em không quen.” Cô nói thật. Tay cô đau vì cầm kiếm gỗ quá nặng, và dù mới học chút ít về cách giữ thăng bằng và phòng thủ, chân cô cũng đã đau nhức lắm rồi.
“Các Tu Huynh Câm có thuốc mỡ trị đau cơ hiệu quả lắm đấy. Trước khi đi ngủ nhớ gõ cửa phòng anh, và anh sẽ đưa cho em một ít.” Tessa hơi đỏ mặt, rồi tự hỏi sao phải thế chứ. Lối sống của Thợ Săn Bóng Tối hơi khác người phàm. Cô đã từng vào phòng Jem, thậm chí một mình ở cùng phòng với Jem, hay ở bên anh suốt một đêm trong lốt người khác, nhưng chẳng có vấn đề gì. Giờ anh chỉ đang bảo cho cô ít thuốc, vậy mà cô cảm thấy hơi nóng chạy rần rần lên mặt – có vẻ anh cũng thấy và đỏ mặt theo, và màu sắc ấy rất rõ ràng trên nước da tái. Tessa vội nhìn đi chỗ khác và thấy Will đang quan sát cả hai, đôi mắt màu lam thẫm lại. Chỉ có Henry, đang mải dùng dĩa chọc mấy hạt đậu trong đĩa, là có vẻ không để tâm.
“Em cảm ơn nhiều,” cô nói. “Em sẽ…” Charlotte ào vào phòng, mái tóc đen xổ ra khỏi ghim thành những lọn xoăn, còn trong tay chị là một cuộn giấy dài. “Tìm thấy rồi!” Chị hét lên. Chị thở hổn hển và ngồi sụp xuống cái ghế cạnh Henry, gương mặt vốn thường hơi xanh xao của chị ửng sắc hồng vì vận sức. Chị mỉm cười với Jem. “Em nói đúng – mục Bồi Hoàn – chị đã tìm thấy nó sau vài giờ tìm kiếm.”
“Để em xem,” Will nói và đặt đĩa xuống. Dù không muốn nhưng Tessa vẫn nhận thấy anh chỉ ăn chút chút. Chiếc nhẫn hình chim lóe lên trên ngón tay anh khi anh thò tay về phía cuộn giấy Charlotte đang cầm. Chị vui vẻ gạt ra. “Không. Chúng ta sẽ cùng xem. Đằng nào thì đây cũng là ý của Jem, phải không nào?”
Will nhíu mày nhưng không nói gì. Charlotte trải cuộn giấy ra bàn, đẩy bộ tách trà không dùng tới ra cho rộng chỗ, còn những người khác đứng lên và túm tụm quanh chị, cùng nhìn xuống tư liệu. Tờ giấy có vẻ là loại giấy da dê dày, trên được viết bằng mực đỏ sậm như màu chữ rune trên áo choàng của hội Tu Huynh Câm. Nội dung được ghi bằng tiếng Anh nhưng tuồng chữ quá loằng ngoằng và đầy những từ viết tắt; Tessa chẳng hiểu tí ti ông cụ nào. Jem dựa vào gần cô, tay hơi sượt qua tay cô và ngó đọc qua vai cô. Vẻ mặt anh trầm tư.
Cô quay đầu nhìn anh; một lọn tóc bạc cọ vào mặt cô. “Nó viết gì thế?” Cô thì thào. “Đây là đề nghị bồi hoàn,” Will nói, lờ đi chuyện cô đang hỏi Jem. “Được gửi tới Học Viện York năm 1825 dưới tên Axel Hollingworth Mortmain, yêu cầu bồi hoàn cho cái chết oan uổng của bố mẹ là John Thaddeus và Anne Evelyn Shade, cách đó gần một thập kỷ.”
“John Thaddeus Shade,” Tessa nói. “JTS, chữ viết tắt trên đồng hồ của Mortmain. Nhưng nếu ông ta là con trai người này, sao họ của ông ta lại khác?” “Vợ chồng nhà Shade là pháp sư,” Jem đọc thêm tư liệu. “Họ không thể sinh con; chắc họ nhận nuôi Mortmain, và vẫn để ông ta giữ họ người phàm như cũ. Đôi lúc chuyện như vậy cũng xảy ra.” Anh thoáng liếc nhìn Tessa rồi lảng đi; cô tự hỏi liệu có như cô, anh cũng đang nhớ tới cuộc trò chuyện của họ trong phòng nhạc về chuyện pháp sư không thể sinh con không.
“Ông ta bảo mình học được ma thuật trong những chuyến đi,” Charlotte nói. “Nhưng nếu bố mẹ ông ta là pháp sư…” “Bố mẹ nuôi thôi,” Will nói. “Đúng, em chắc ông ta biết cần liên hệ với ai trong Thế Giới Ngầm để học ma thuật.”
“Chết oan,” Tessa nói nhỏ. “Chính xác là thế nào?” “Là ông ta tin Thợ Săn Bóng Tối đã giết bố mẹ ông ta dù họ không hề phạm Luật,” Charlotte nói.
“Có thể họ đã phạm Luật nào?” Charlotte nhíu mày. “Ở đây nói họ làm vài giao dịch không bình thường và phi pháp với quỷ - vậy thì nói họ vi phạm điều luật nào cũng đúng – và họ bị buộc tội tạo ra một thứ vũ khí có thể diệt chủng Thợ Săn Bóng Tối. Họ bị tuyên án tử hình. Nhưng em phải nhớ, chuyện này xảy ra trước khi có Hiệp Định. Hồi đó Thợ Săn Bóng Tối chỉ cần hơi nghi ngờ cư dân Thế Giới Ngầm hành động sai trái là có thể giết không cần tra xét. Có thể đó là lý do vụ này ghi không được chi tiết. Mortmain gửi đơn đòi bồi thường lên Học Viện York, lúc đó dưới sự điều hành của Aloysius Starkweather. Ông ta không đòi tiền mà yêu cầu bên bị - Thợ Săn Bóng Tối – phải bị đưa ra toà và bị trừng trị. Nhưng ông ta bị bác đơn tại Luân Đôn vì nhà Shade ‘không nghi ngờ gì nữa’ đã phạm tội. Và trong này chỉ viết có thế. Đây chỉ là một bản tóm lược, chứ không đầy đủ. Tư liệu chuẩn vẫn còn ở Học Viện York.” Charlotte vuốt đám tóc ướt khỏi trán. “Nhưng dù sao đi nữa, nó cũng giải thích mối hận thù của Mortmain với Thợ Săn Bóng Tối. Em nói đúng, Tessa. Đây là chuyện tư thù.”
“Vậy chúng ta đã có điểm khởi đầu. Học Viên York,” Henry ngước lên khỏi đĩa và nói. “Nhà Starkweather điều hành nơi đó, đúng không? Họ sẽ có đầy đủ thư từ, giấy tờ…” “Và Aloysius Starkweather đã tám mươi chín tuổi,” Charlotte nói. “Vậy hồi vợ chồng Shade bị giết ông ta còn rất trẻ. Hẳn ông ấy còn nhớ chút diễn biến.” Chị thở dài. “Em nên gửi thư cho ông ấy. Ôi trời. Chuyện hẳn sẽ chẳng hay ho gì.”
“Sao thế, vợ?” Henry hỏi theo lối dịu dàng, bối rối. “Ông ấy và bố em từng là bạn, nhưng rồi họ không nói chuyện với nhau nữa – chắc do một chuyện kinh khủng gì đó đã xảy ra rất lâu rồi.”
“Mà bài thơ thế nào ấy nhỉ,” Will, từ nãy giờ mải vần cái tách không trong tay, đứng thẳng người và ngâm nga: “Từng lời khinh bỉ sâu cay/ Từng lời thóa mạ linh hồn anh em…” “Will, vì Thiên Thần, làm ơn im đi,” Charlotte nói và đứng lên. “Chị phải đi viết một lá thư thống thiết gửi Aloysius Starkweather đây. Chị không cần em làm chị xao lãng.” Và túm váy, chị vội vã rời phòng.
“Không biết trân trọng nghệ thuật gì hết,” Will lầm bầm và đặt cái tách xuống. Anh ngước lên và Tessa nhận ra cô đang chăm chú nhìn anh. Tất nhiên cô biết mấy câu thơ đó. Đó là thơ Coleridge, một trong những nhà thơ cô yêu thích. Bài thơ đó còn dài, nói về tình yêu, cái chết và sự điên loạn, nhưng cô không thể nhớ nổi một câu nào; không phải bây giờ, khi đôi mắt xanh lam của Will đang dừng ở cô. “Và tất nhiên, Charlotte không kịp ăn chút gì,” Henry nói và đứng dậy. “Anh sẽ đi xem xem Bridget có thể làm cho Charlotte một đĩa thịt gà nguội không. Còn các em…” Anh dừng lại một lúc, như thể sắp ra lệnh cho họ - chẳng hạn như bảo họ đi ngủ hay trở về thư viện tiếp tục tìm thông tin. Khoảnh khắc đó trôi qua, và vẻ bối rối thoáng qua gương mặt anh. “Thôi kệ đi, anh không nhớ mình vừa định nói gì nữa,” anh tuyên bố và biến mất trong bếp.
Nhìn Sophie và Cyril đi ra đi vào phòng mang theo các khay thức ăn, Cyril cắt thịt hệt như Thomas ngày xưa, còn Sophie lẳng lặng giúp làm Tessa cứ thấy là lạ. Tessa không thể nào không nghĩ Sophie hẳn cũng thấy rất khó chịu, vì những người thân nhất với cô gái này trong Học Viện là Agatha và Thomas đã khuất, nhưng mỗi lần Tessa cố nhìn vào mắt Sophie, cô gái kia liền lảng đi. Tessa nhớ vẻ mặt Sophie khi Jem phát bệnh vào lần gần đây nhất, cách cô ấy vần vò cái mũ trong tay, khẩn khoản hỏi thăm tình hình anh. Tessa sau đó rất muốn nói chuyện với Sophie, nhưng cũng biết mình không thể. Clave cấm đoán chuyện yêu đương giữa người phàm và Thợ Săn Bóng Tối; mẹ Will là người phàm, thế nên bố anh buộc phải rời giới Thợ Săn Bóng Tối để được ở cùng bà. Hẳn ông phải yêu bà ấy lắm – còn Tessa chưa từng có cảm giác sự quý mến của Jem dành cho Sophie đạt đến ngưỡng tình yêu. Mà còn chưa kể tới sức khỏe của anh nữa chứ…
“Tessa,” Jem khẽ gọi, “em ổn không? Trông em như đã bay xa ngàn dặm ấy.” Cô mỉm cười. “Em mệt thôi. Buổi tập – em không quen.” Cô nói thật. Tay cô đau vì cầm kiếm gỗ quá nặng, và dù mới học chút ít về cách giữ thăng bằng và phòng thủ, chân cô cũng đã đau nhức lắm rồi.
“Các Tu Huynh Câm có thuốc mỡ trị đau cơ hiệu quả lắm đấy. Trước khi đi ngủ nhớ gõ cửa phòng anh, và anh sẽ đưa cho em một ít.” Tessa hơi đỏ mặt, rồi tự hỏi sao phải thế chứ. Lối sống của Thợ Săn Bóng Tối hơi khác người phàm. Cô đã từng vào phòng Jem, thậm chí một mình ở cùng phòng với Jem, hay ở bên anh suốt một đêm trong lốt người khác, nhưng chẳng có vấn đề gì. Giờ anh chỉ đang bảo cho cô ít thuốc, vậy mà cô cảm thấy hơi nóng chạy rần rần lên mặt – có vẻ anh cũng thấy và đỏ mặt theo, và màu sắc ấy rất rõ ràng trên nước da tái. Tessa vội nhìn đi chỗ khác và thấy Will đang quan sát cả hai, đôi mắt màu lam thẫm lại. Chỉ có Henry, đang mải dùng dĩa chọc mấy hạt đậu trong đĩa, là có vẻ không để tâm.
“Em cảm ơn nhiều,” cô nói. “Em sẽ…” Charlotte ào vào phòng, mái tóc đen xổ ra khỏi ghim thành những lọn xoăn, còn trong tay chị là một cuộn giấy dài. “Tìm thấy rồi!” Chị hét lên. Chị thở hổn hển và ngồi sụp xuống cái ghế cạnh Henry, gương mặt vốn thường hơi xanh xao của chị ửng sắc hồng vì vận sức. Chị mỉm cười với Jem. “Em nói đúng – mục Bồi Hoàn – chị đã tìm thấy nó sau vài giờ tìm kiếm.”
“Để em xem,” Will nói và đặt đĩa xuống. Dù không muốn nhưng Tessa vẫn nhận thấy anh chỉ ăn chút chút. Chiếc nhẫn hình chim lóe lên trên ngón tay anh khi anh thò tay về phía cuộn giấy Charlotte đang cầm. Chị vui vẻ gạt ra. “Không. Chúng ta sẽ cùng xem. Đằng nào thì đây cũng là ý của Jem, phải không nào?”
Will nhíu mày nhưng không nói gì. Charlotte trải cuộn giấy ra bàn, đẩy bộ tách trà không dùng tới ra cho rộng chỗ, còn những người khác đứng lên và túm tụm quanh chị, cùng nhìn xuống tư liệu. Tờ giấy có vẻ là loại giấy da dê dày, trên được viết bằng mực đỏ sậm như màu chữ rune trên áo choàng của hội Tu Huynh Câm. Nội dung được ghi bằng tiếng Anh nhưng tuồng chữ quá loằng ngoằng và đầy những từ viết tắt; Tessa chẳng hiểu tí ti ông cụ nào. Jem dựa vào gần cô, tay hơi sượt qua tay cô và ngó đọc qua vai cô. Vẻ mặt anh trầm tư.
Cô quay đầu nhìn anh; một lọn tóc bạc cọ vào mặt cô. “Nó viết gì thế?” Cô thì thào. “Đây là đề nghị bồi hoàn,” Will nói, lờ đi chuyện cô đang hỏi Jem. “Được gửi tới Học Viện York năm 1825 dưới tên Axel Hollingworth Mortmain, yêu cầu bồi hoàn cho cái chết oan uổng của bố mẹ là John Thaddeus và Anne Evelyn Shade, cách đó gần một thập kỷ.”
“John Thaddeus Shade,” Tessa nói. “JTS, chữ viết tắt trên đồng hồ của Mortmain. Nhưng nếu ông ta là con trai người này, sao họ của ông ta lại khác?” “Vợ chồng nhà Shade là pháp sư,” Jem đọc thêm tư liệu. “Họ không thể sinh con; chắc họ nhận nuôi Mortmain, và vẫn để ông ta giữ họ người phàm như cũ. Đôi lúc chuyện như vậy cũng xảy ra.” Anh thoáng liếc nhìn Tessa rồi lảng đi; cô tự hỏi liệu có như cô, anh cũng đang nhớ tới cuộc trò chuyện của họ trong phòng nhạc về chuyện pháp sư không thể sinh con không.
“Ông ta bảo mình học được ma thuật trong những chuyến đi,” Charlotte nói. “Nhưng nếu bố mẹ ông ta là pháp sư…” “Bố mẹ nuôi thôi,” Will nói. “Đúng, em chắc ông ta biết cần liên hệ với ai trong Thế Giới Ngầm để học ma thuật.”
“Chết oan,” Tessa nói nhỏ. “Chính xác là thế nào?” “Là ông ta tin Thợ Săn Bóng Tối đã giết bố mẹ ông ta dù họ không hề phạm Luật,” Charlotte nói.
“Có thể họ đã phạm Luật nào?” Charlotte nhíu mày. “Ở đây nói họ làm vài giao dịch không bình thường và phi pháp với quỷ - vậy thì nói họ vi phạm điều luật nào cũng đúng – và họ bị buộc tội tạo ra một thứ vũ khí có thể diệt chủng Thợ Săn Bóng Tối. Họ bị tuyên án tử hình. Nhưng em phải nhớ, chuyện này xảy ra trước khi có Hiệp Định. Hồi đó Thợ Săn Bóng Tối chỉ cần hơi nghi ngờ cư dân Thế Giới Ngầm hành động sai trái là có thể giết không cần tra xét. Có thể đó là lý do vụ này ghi không được chi tiết. Mortmain gửi đơn đòi bồi thường lên Học Viện York, lúc đó dưới sự điều hành của Aloysius Starkweather. Ông ta không đòi tiền mà yêu cầu bên bị - Thợ Săn Bóng Tối – phải bị đưa ra toà và bị trừng trị. Nhưng ông ta bị bác đơn tại Luân Đôn vì nhà Shade ‘không nghi ngờ gì nữa’ đã phạm tội. Và trong này chỉ viết có thế. Đây chỉ là một bản tóm lược, chứ không đầy đủ. Tư liệu chuẩn vẫn còn ở Học Viện York.” Charlotte vuốt đám tóc ướt khỏi trán. “Nhưng dù sao đi nữa, nó cũng giải thích mối hận thù của Mortmain với Thợ Săn Bóng Tối. Em nói đúng, Tessa. Đây là chuyện tư thù.”
“Vậy chúng ta đã có điểm khởi đầu. Học Viên York,” Henry ngước lên khỏi đĩa và nói. “Nhà Starkweather điều hành nơi đó, đúng không? Họ sẽ có đầy đủ thư từ, giấy tờ…” “Và Aloysius Starkweather đã tám mươi chín tuổi,” Charlotte nói. “Vậy hồi vợ chồng Shade bị giết ông ta còn rất trẻ. Hẳn ông ấy còn nhớ chút diễn biến.” Chị thở dài. “Em nên gửi thư cho ông ấy. Ôi trời. Chuyện hẳn sẽ chẳng hay ho gì.”
“Sao thế, vợ?” Henry hỏi theo lối dịu dàng, bối rối. “Ông ấy và bố em từng là bạn, nhưng rồi họ không nói chuyện với nhau nữa – chắc do một chuyện kinh khủng gì đó đã xảy ra rất lâu rồi.”
“Mà bài thơ thế nào ấy nhỉ,” Will, từ nãy giờ mải vần cái tách không trong tay, đứng thẳng người và ngâm nga: “Từng lời khinh bỉ sâu cay/ Từng lời thóa mạ linh hồn anh em…” “Will, vì Thiên Thần, làm ơn im đi,” Charlotte nói và đứng lên. “Chị phải đi viết một lá thư thống thiết gửi Aloysius Starkweather đây. Chị không cần em làm chị xao lãng.” Và túm váy, chị vội vã rời phòng.
“Không biết trân trọng nghệ thuật gì hết,” Will lầm bầm và đặt cái tách xuống. Anh ngước lên và Tessa nhận ra cô đang chăm chú nhìn anh. Tất nhiên cô biết mấy câu thơ đó. Đó là thơ Coleridge, một trong những nhà thơ cô yêu thích. Bài thơ đó còn dài, nói về tình yêu, cái chết và sự điên loạn, nhưng cô không thể nhớ nổi một câu nào; không phải bây giờ, khi đôi mắt xanh lam của Will đang dừng ở cô. “Và tất nhiên, Charlotte không kịp ăn chút gì,” Henry nói và đứng dậy. “Anh sẽ đi xem xem Bridget có thể làm cho Charlotte một đĩa thịt gà nguội không. Còn các em…” Anh dừng lại một lúc, như thể sắp ra lệnh cho họ - chẳng hạn như bảo họ đi ngủ hay trở về thư viện tiếp tục tìm thông tin. Khoảnh khắc đó trôi qua, và vẻ bối rối thoáng qua gương mặt anh. “Thôi kệ đi, anh không nhớ mình vừa định nói gì nữa,” anh tuyên bố và biến mất trong bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.