Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 12: Chương 3.4
Arya's tear
11/10/2019
Sau khi Henry đi, Will và Jem làm một cuộc thảo
luận tràng giang đại hải về chuyện bồi hoàn, Thế Giới Ngầm, Hiệp Định,
hiệp ước, cùng đủ thứ luật định khiến Tessa muốn ong cả đầu. Cô lẳng
lặng đứng lên và rời bàn, đi tới thư viện. Dù nơi này rất rộng nhưng
trên kệ chẳng có mấy cuốn sách bằng tiếng Anh, tuy vậy nó vẫn là nơi cô
thích nhất ở trong Học Viện. Không hiểu sao cô bị hấp dẫn bởi mùi sách,
mùi mực-giấy-và-da, cách bụi trong thư viện dường như bay khác bụi ở mọi căn phòng khác – nó được nhuộm màu vàng kim dưới ánh đèn phù thủy, rơi
như phấn hoa xuống những mặt bàn bóng loáng. Con mèo Church đang ngủ
trên một giá sách cao cao, đuôi cuộn tròn quanh đầu; Tessa tránh xa nó
trong lúc tiến về khu thơ ca nho nhỏ chạy dọc bức tường thấp hơn bên
phải. Church thích Jem nhưng thường vô duyên vô cớ xông vào cắn người
khác.
Cô tìm thấy tập thơ mình cần và quỳ xuống bên giá sách, lật giở tới khi tìm được đúng trang, viết về ông già trong Christabel nhận ra cô gái đứng trước ông là con gái của người từng một thời là bạn thân nhất đời ông nhưng giờ lại là kẻ thù ông căm hận nhất, người đàn ông mà ông không thể nào quên được.
“Tiếc thay cho mối tình bạn hữu,
Bị chia xa vì lời ong tiếng ve
Cuộc sống cứ tiếp diễn rồi ta xa mãi.
Cuộc đời lắm chông gai
Còn tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Vậy hỏi chăng, tổn thương nhau ích gì?
...
Từng lời khinh bỉ sâu cay
Từng lời thóa mạ linh hồn anh em,
Và cứ thế, họ chia xa
Không có ngày gặp lại!”
Cái giọng ê a, quen thuộc đột ngột dịu dàng vang lên trên đầu cô. “Kiểm tra xem trích thơ của anh có chuẩn không đấy à?” Cuốn sách tuột khỏi tay Tessa và rơi xuống sàn. Cô đứng lên, sững người quan sát Will cúi xuống nhặt rồi chìa cuốn sách cho cô theo cung cách lịch sự nhất.
“Anh đảm bảo,” anh nói, “là anh nhớ chính xác.” Trí nhớ của em cũng vậy, cô nghĩ. Đây là lần đầu tiên cô ở một mình với anh sau nhiều tuần trời. Kể từ cái lần kinh khủng trên mái nhà khi anh bóng gió nói rằng anh thấy cô không hơn gì một ả điếm, đã thế còn là một ả điếm vô sinh, họ không bao giờ một mình bên nhau nữa. Họ chưa từng nhắc lại lần đó. Họ vờ như mọi chuyện đều bình thường, vẫn lịch sự tiếp chuyện nhau, nhưng không bao giờ một mình mặt đối mặt. Khi Tessa ở cùng những người khác, cô có thể dẹp ký ức đó sang một bên, tạm quên nó đi. Nhưng đối mặt với Will – vẫn điển trai như thường lệ, cổ áo sơ mi mở cho thấy các Ấn Ký đen uốn lượn trên xương quai xanh và vươn lên cần cổ trắng ngần, với ánh đèn xao động tỏa xuống những đường nét đẹp đẽ của gương mặt anh – sự tủi hổ và giận dữ ứ lên cổ cô, khiến cô nghẹn lời.
Anh nhìn xuống bàn tay vẫn cầm cuốn sách nhỏ bìa da màu lục. “Em định nhận lại cuốn Coleridge, hay để anh đứng đây mãi trong tư thế ngu ngốc này?” Tessa im lặng chìa tay nhận cuốn sách. “Nếu anh muốn dùng thư viện,” cô nói và chuẩn bị rời đi, “xin mời anh. Em đã tìm được cuốn mình cần và trời cũng đã muộn…”
“Tessa,” anh gọi và giơ tay chặn cô lại. Cô nhìn, chỉ ước sao có thể bảo anh hãy gọi cô là Gray như trước. Cái cách anh gọi tên cô khiến trong cô như có gì đó rã ra, tháo lỏng một cái gì đó bị buộc chặt dưới lồng ngực cô, khiến cô không thở nổi. Cô ước anh không gọi cô bằng tên thánh, nhưng cũng biết đưa ra đề nghị đó sẽ nực cười thế nào. Nó sẽ phá hỏng mọi cố gắng vờ hờ hững của cô với anh.
“Vâng?” cô hỏi. Khi anh nhìn cô, gương mặt anh bỗng lóe lên chút u buồn. Cô không tin. Will mà biết buồn sao? Hẳn anh đang diễn trò. “Không có gì. Anh…” Anh lắc đầu; một lọn tóc đen xòa xuống trán, và anh bực bội vuốt nó khỏi mắt. “Không có gì,” anh nhắc lại. “Lần đầu tiên anh dẫn em tới thư viện, em bảo em thích cuốn Thế giới rộng lớn. Anh nghĩ em muốn biết rằng anh… đã đọc nó rồi.” Anh cúi đầu, đôi mắt xanh ngước nhìn cô qua hàng lông mi dày; cô tự hỏi đã bao nhiêu lần anh đạt được thứ mình muốn nhờ hành động đó.
Cô nói sao cho lịch sự và xa cách. “Và anh thích chứ?” “Không hề,” Will nói. “Anh thấy nó ngớ ngẩn và ủy mị.”
“Ờ, sở thích của mỗi người mỗi khác mà,” Tessa nói ngọt ngào, biết rằng anh đang cố trêu tức cô, nhưng còn lâu cô mới dính bẫy. “Anh không thấy là có thứ với người này là niềm vui nhưng với kẻ kia lại là thuốc độc sao?” Có phải cô tưởng tượng, hay anh trông thất vọng thật nhỉ? “Em có một gợi ý nào khác của người Mỹ dành cho anh chăng?”
“Sao anh lại muốn em gợi ý khi bản thân anh không ưa gu đọc sách của em? Em nghĩ anh cũng đồng ý rằng loại sách chúng ta thích, cũng như nhiều điều khác, rất khác nhau và anh nên nhờ người khác gợi ý, thưa anh Herondale.” Cô cắn lưỡi gần như ngay sau khi những lời đó buột khỏi miệng. Cô biết mình hơi quá đáng. Và quả thật Will đã nghe ra và anh như con nhện lao bổ vào con ruồi trông đặc biệt ngon lành. “Anh Herondale?” anh hỏi. “Tessa, anh tưởng…?”
“Anh tưởng gì?” Giọng cô lạnh lùng. “Tưởng ít nhất chúng ta có thể nói chuyện sách vở.”
“Chúng ta vừa nói rồi đấy thôi,” cô bảo. “Và anh xúc phạm gu đọc sách của em. Hơn nữa anh nên biết, Thế giới rộng lớn không phải cuốn sách yêu thích của em. Đó đơn giản là một câu chuyện em thưởng thức, cũng như Bàn tay ẩn hay… à có lẽ anh nên gợi ý cho em, để em có thể đánh giá gu chọn sách của anh. Vậy mới công bằng.” Will nhảy lên ngồi trên một cái bàn gần nhất, đong đưa chân, rõ ràng đang thật lòng suy nghĩ về đề nghị kia. “Lâu đài Otranto…”
“Là tiểu thuyết kể chuyện con trai nhân vật chính bị một cái mũ to tướng từ trên trời rơi xuống đè chết sao? Thế mà anh bảo Câu chuyện hai thành phố là tiểu thuyết ba xu!” Tessa nói; cô thà chết chứ không chịu công nhận mình đã đọc Otranto và thích nó. “Câu chuyện hai thành phố,” Will nhắc lại. “Anh vừa đọc lại nó vì, em biết đấy, chúng ta đã bàn đến nó. Em nói đúng. Nội dung không hề ngu ngốc chút nào.”
“Không à?” “Ừ,” anh nói. “Trong đó chứa quá nhiều tuyệt vọng.”
Cô nhìn vào mắt anh. Mắt anh xanh như biển hồ; cô cảm giác như mình đang chìm trong đó. “Tuyệt vọng?” Anh thủng thẳng nói, “Không phải Sydney chẳng có hy vọng có được người mình yêu sao? Anh ta biết không thể cứu nổi mình nếu không có Lucie, nhưng để cô ấy ở gần mình sẽ làm hạ nhân phẩm của cô ấy.”
Cô lắc đầu. “Em không nhớ thế. Sự hi sinh của Sydney là cao quý…” “Đó là thứ anh ta còn lại,” Will bảo. “Em không nhớ anh ta nói gì với Lucie à? ‘Nếu có thể… em hãy trả lại tình yêu cho người đàn ông đang đứng trước mặt em – thứ đồ bỏ, nghiện rượu và nghèo khổ mà em biết – dù anh ta có hạnh phúc, nhưng ngày hôm nay và trong giờ phút này, anh ta biết mình sẽ chỉ mang đến cho em bất hạnh, sự đau khổ và hối hận, rằng anh ta sẽ hủy hoại em, làm em ô nhục, lôi em xuống vũng bùn cùng mình…”
Một khúc gỗ đang cháy trong lò sưởi bỗng lăn xuống khiến những tia lửa bắn lên, làm cả hai giật mình và Will im bặt; tim Tessa nảy lên, và cô thôi nhìn Will. Ngu ngốc, cô bực bội mắng mình. Quá ngu ngốc. Cô nhớ anh ghét cô thế nào, nhớ những lời anh đã nói, và giờ cô lại để anh dụ hoặc mình bằng một đoạn văn của Dickens. “Ờ,” cô nói. “Hẳn anh nhớ được nhiều. Ấn tượng lắm.”
Will vạch cổ áo sang bên, cho thấy đường cong đẹp đẽ của xương quai xanh. Cô mất một lúc mới nhận ra anh đang cho cô thấy một Ấn Ký trên tim anh vài phân. “Mnemosyne,” anh nói. “Chữ rune Ghi nhớ. Nó là mãi mãi.” Tessa vội nhìn đi nơi khác. “Muộn rồi. Em phải đi nằm… em kiệt sức rồi.” Cô bước qua anh và đi ra cửa. Cô tự hỏi có phải trên gương mặt anh vừa ánh lên nét bi thương, nhưng vội đẩy suy nghĩ đó đi. Đây là Will; dù cho tính khí anh sớm nắng chiều mưa, dù cho anh thu hút người khác thế nào khi anh đang lúc cao hứng, nhưng anh là thuốc độc với cô, với mọi người.
“Vathek,” anh nói và nhảy xuống khỏi bàn. Cô dừng lại tại ngưỡng cửa, nhận ra mình vẫn cầm cuốn thơ Coleridge, nhưng quyết định nên cầm theo luôn. Đọc nó xen giữa những lần đọc Codex cũng vui. “Gì thế?”
“Vathek,” anh nhắc lại, “của William Beckford. Nếu em thích Otranto,” – dù cô nghĩ, cô không hề thừa nhận mình thích cuốn đó – “anh nghĩ em sẽ thích cuốn này.” “À,” cô nói. “Vâng. Em cảm ơn. Em sẽ ghi nhớ.”
Anh không trả lời; anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, gần cái bàn. Anh đang nhìn sàn, mái tóc đen rủ xuống che đi nét mặt. Tim cô thoáng mềm đi và trước khi cô kịp ngăn mình lại, cô đã nói. “Và chúc ngủ ngon, Will.” Anh ngước lên. “Chúc ngủ ngon, Tessa.” Giọng anh lại nhuốm màu buồn nhưng không ảm đạm như lúc trước. Anh vươn tay vuốt ve Church đã ngủ suốt lúc họ nói chuyện và lúc khúc gỗ sụp xuống trong lò sưởi, còn giờ vẫn duỗi người trên kệ sách, giơ bốn vó lên trời.
“Will…” Tessa định nói nhưng đã quá muộn. Church ngao một tiếng vì bị đánh thức, và xòe vuốt. Will chửi thề. Tessa rời đi, không thể che giấu nụ cười thoáng hiện trên môi.
Cô tìm thấy tập thơ mình cần và quỳ xuống bên giá sách, lật giở tới khi tìm được đúng trang, viết về ông già trong Christabel nhận ra cô gái đứng trước ông là con gái của người từng một thời là bạn thân nhất đời ông nhưng giờ lại là kẻ thù ông căm hận nhất, người đàn ông mà ông không thể nào quên được.
“Tiếc thay cho mối tình bạn hữu,
Bị chia xa vì lời ong tiếng ve
Cuộc sống cứ tiếp diễn rồi ta xa mãi.
Cuộc đời lắm chông gai
Còn tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Vậy hỏi chăng, tổn thương nhau ích gì?
...
Từng lời khinh bỉ sâu cay
Từng lời thóa mạ linh hồn anh em,
Và cứ thế, họ chia xa
Không có ngày gặp lại!”
Cái giọng ê a, quen thuộc đột ngột dịu dàng vang lên trên đầu cô. “Kiểm tra xem trích thơ của anh có chuẩn không đấy à?” Cuốn sách tuột khỏi tay Tessa và rơi xuống sàn. Cô đứng lên, sững người quan sát Will cúi xuống nhặt rồi chìa cuốn sách cho cô theo cung cách lịch sự nhất.
“Anh đảm bảo,” anh nói, “là anh nhớ chính xác.” Trí nhớ của em cũng vậy, cô nghĩ. Đây là lần đầu tiên cô ở một mình với anh sau nhiều tuần trời. Kể từ cái lần kinh khủng trên mái nhà khi anh bóng gió nói rằng anh thấy cô không hơn gì một ả điếm, đã thế còn là một ả điếm vô sinh, họ không bao giờ một mình bên nhau nữa. Họ chưa từng nhắc lại lần đó. Họ vờ như mọi chuyện đều bình thường, vẫn lịch sự tiếp chuyện nhau, nhưng không bao giờ một mình mặt đối mặt. Khi Tessa ở cùng những người khác, cô có thể dẹp ký ức đó sang một bên, tạm quên nó đi. Nhưng đối mặt với Will – vẫn điển trai như thường lệ, cổ áo sơ mi mở cho thấy các Ấn Ký đen uốn lượn trên xương quai xanh và vươn lên cần cổ trắng ngần, với ánh đèn xao động tỏa xuống những đường nét đẹp đẽ của gương mặt anh – sự tủi hổ và giận dữ ứ lên cổ cô, khiến cô nghẹn lời.
Anh nhìn xuống bàn tay vẫn cầm cuốn sách nhỏ bìa da màu lục. “Em định nhận lại cuốn Coleridge, hay để anh đứng đây mãi trong tư thế ngu ngốc này?” Tessa im lặng chìa tay nhận cuốn sách. “Nếu anh muốn dùng thư viện,” cô nói và chuẩn bị rời đi, “xin mời anh. Em đã tìm được cuốn mình cần và trời cũng đã muộn…”
“Tessa,” anh gọi và giơ tay chặn cô lại. Cô nhìn, chỉ ước sao có thể bảo anh hãy gọi cô là Gray như trước. Cái cách anh gọi tên cô khiến trong cô như có gì đó rã ra, tháo lỏng một cái gì đó bị buộc chặt dưới lồng ngực cô, khiến cô không thở nổi. Cô ước anh không gọi cô bằng tên thánh, nhưng cũng biết đưa ra đề nghị đó sẽ nực cười thế nào. Nó sẽ phá hỏng mọi cố gắng vờ hờ hững của cô với anh.
“Vâng?” cô hỏi. Khi anh nhìn cô, gương mặt anh bỗng lóe lên chút u buồn. Cô không tin. Will mà biết buồn sao? Hẳn anh đang diễn trò. “Không có gì. Anh…” Anh lắc đầu; một lọn tóc đen xòa xuống trán, và anh bực bội vuốt nó khỏi mắt. “Không có gì,” anh nhắc lại. “Lần đầu tiên anh dẫn em tới thư viện, em bảo em thích cuốn Thế giới rộng lớn. Anh nghĩ em muốn biết rằng anh… đã đọc nó rồi.” Anh cúi đầu, đôi mắt xanh ngước nhìn cô qua hàng lông mi dày; cô tự hỏi đã bao nhiêu lần anh đạt được thứ mình muốn nhờ hành động đó.
Cô nói sao cho lịch sự và xa cách. “Và anh thích chứ?” “Không hề,” Will nói. “Anh thấy nó ngớ ngẩn và ủy mị.”
“Ờ, sở thích của mỗi người mỗi khác mà,” Tessa nói ngọt ngào, biết rằng anh đang cố trêu tức cô, nhưng còn lâu cô mới dính bẫy. “Anh không thấy là có thứ với người này là niềm vui nhưng với kẻ kia lại là thuốc độc sao?” Có phải cô tưởng tượng, hay anh trông thất vọng thật nhỉ? “Em có một gợi ý nào khác của người Mỹ dành cho anh chăng?”
“Sao anh lại muốn em gợi ý khi bản thân anh không ưa gu đọc sách của em? Em nghĩ anh cũng đồng ý rằng loại sách chúng ta thích, cũng như nhiều điều khác, rất khác nhau và anh nên nhờ người khác gợi ý, thưa anh Herondale.” Cô cắn lưỡi gần như ngay sau khi những lời đó buột khỏi miệng. Cô biết mình hơi quá đáng. Và quả thật Will đã nghe ra và anh như con nhện lao bổ vào con ruồi trông đặc biệt ngon lành. “Anh Herondale?” anh hỏi. “Tessa, anh tưởng…?”
“Anh tưởng gì?” Giọng cô lạnh lùng. “Tưởng ít nhất chúng ta có thể nói chuyện sách vở.”
“Chúng ta vừa nói rồi đấy thôi,” cô bảo. “Và anh xúc phạm gu đọc sách của em. Hơn nữa anh nên biết, Thế giới rộng lớn không phải cuốn sách yêu thích của em. Đó đơn giản là một câu chuyện em thưởng thức, cũng như Bàn tay ẩn hay… à có lẽ anh nên gợi ý cho em, để em có thể đánh giá gu chọn sách của anh. Vậy mới công bằng.” Will nhảy lên ngồi trên một cái bàn gần nhất, đong đưa chân, rõ ràng đang thật lòng suy nghĩ về đề nghị kia. “Lâu đài Otranto…”
“Là tiểu thuyết kể chuyện con trai nhân vật chính bị một cái mũ to tướng từ trên trời rơi xuống đè chết sao? Thế mà anh bảo Câu chuyện hai thành phố là tiểu thuyết ba xu!” Tessa nói; cô thà chết chứ không chịu công nhận mình đã đọc Otranto và thích nó. “Câu chuyện hai thành phố,” Will nhắc lại. “Anh vừa đọc lại nó vì, em biết đấy, chúng ta đã bàn đến nó. Em nói đúng. Nội dung không hề ngu ngốc chút nào.”
“Không à?” “Ừ,” anh nói. “Trong đó chứa quá nhiều tuyệt vọng.”
Cô nhìn vào mắt anh. Mắt anh xanh như biển hồ; cô cảm giác như mình đang chìm trong đó. “Tuyệt vọng?” Anh thủng thẳng nói, “Không phải Sydney chẳng có hy vọng có được người mình yêu sao? Anh ta biết không thể cứu nổi mình nếu không có Lucie, nhưng để cô ấy ở gần mình sẽ làm hạ nhân phẩm của cô ấy.”
Cô lắc đầu. “Em không nhớ thế. Sự hi sinh của Sydney là cao quý…” “Đó là thứ anh ta còn lại,” Will bảo. “Em không nhớ anh ta nói gì với Lucie à? ‘Nếu có thể… em hãy trả lại tình yêu cho người đàn ông đang đứng trước mặt em – thứ đồ bỏ, nghiện rượu và nghèo khổ mà em biết – dù anh ta có hạnh phúc, nhưng ngày hôm nay và trong giờ phút này, anh ta biết mình sẽ chỉ mang đến cho em bất hạnh, sự đau khổ và hối hận, rằng anh ta sẽ hủy hoại em, làm em ô nhục, lôi em xuống vũng bùn cùng mình…”
Một khúc gỗ đang cháy trong lò sưởi bỗng lăn xuống khiến những tia lửa bắn lên, làm cả hai giật mình và Will im bặt; tim Tessa nảy lên, và cô thôi nhìn Will. Ngu ngốc, cô bực bội mắng mình. Quá ngu ngốc. Cô nhớ anh ghét cô thế nào, nhớ những lời anh đã nói, và giờ cô lại để anh dụ hoặc mình bằng một đoạn văn của Dickens. “Ờ,” cô nói. “Hẳn anh nhớ được nhiều. Ấn tượng lắm.”
Will vạch cổ áo sang bên, cho thấy đường cong đẹp đẽ của xương quai xanh. Cô mất một lúc mới nhận ra anh đang cho cô thấy một Ấn Ký trên tim anh vài phân. “Mnemosyne,” anh nói. “Chữ rune Ghi nhớ. Nó là mãi mãi.” Tessa vội nhìn đi nơi khác. “Muộn rồi. Em phải đi nằm… em kiệt sức rồi.” Cô bước qua anh và đi ra cửa. Cô tự hỏi có phải trên gương mặt anh vừa ánh lên nét bi thương, nhưng vội đẩy suy nghĩ đó đi. Đây là Will; dù cho tính khí anh sớm nắng chiều mưa, dù cho anh thu hút người khác thế nào khi anh đang lúc cao hứng, nhưng anh là thuốc độc với cô, với mọi người.
“Vathek,” anh nói và nhảy xuống khỏi bàn. Cô dừng lại tại ngưỡng cửa, nhận ra mình vẫn cầm cuốn thơ Coleridge, nhưng quyết định nên cầm theo luôn. Đọc nó xen giữa những lần đọc Codex cũng vui. “Gì thế?”
“Vathek,” anh nhắc lại, “của William Beckford. Nếu em thích Otranto,” – dù cô nghĩ, cô không hề thừa nhận mình thích cuốn đó – “anh nghĩ em sẽ thích cuốn này.” “À,” cô nói. “Vâng. Em cảm ơn. Em sẽ ghi nhớ.”
Anh không trả lời; anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, gần cái bàn. Anh đang nhìn sàn, mái tóc đen rủ xuống che đi nét mặt. Tim cô thoáng mềm đi và trước khi cô kịp ngăn mình lại, cô đã nói. “Và chúc ngủ ngon, Will.” Anh ngước lên. “Chúc ngủ ngon, Tessa.” Giọng anh lại nhuốm màu buồn nhưng không ảm đạm như lúc trước. Anh vươn tay vuốt ve Church đã ngủ suốt lúc họ nói chuyện và lúc khúc gỗ sụp xuống trong lò sưởi, còn giờ vẫn duỗi người trên kệ sách, giơ bốn vó lên trời.
“Will…” Tessa định nói nhưng đã quá muộn. Church ngao một tiếng vì bị đánh thức, và xòe vuốt. Will chửi thề. Tessa rời đi, không thể che giấu nụ cười thoáng hiện trên môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.