Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 15: Chương 4.3
Arya's tear
11/10/2019
Như thường lệ, Tessa nằm thao thức một lúc lâu
mới ngủ được. Dạo này cô hay bị ác mộng quấy nhiễu – thường là về
Mortmain, với đôi mắt xám lạnh lùng và giọng còn lạnh lùng hơn khi nói
bóng gió rằng chính ông ta đã tạo ra cô, rằng Trên đời này không hề có
Tessa Gray. Cô từng đối mặt với ông ta, với người đàn ông họ đang tìm
kiếm, nhưng cô vẫn không rõ ông ta muốn gì ở mình. Ừ thì ông ta bảo muốn kết hôn với cô, nhưng vì sao chứ? Để được dùng quyền năng của cô, nhưng vì mục đích gì? Ý nghĩ bị đôi mắt lạnh lẽo như mắt thằn lằn nhìn đã đủ
khiến cô rùng mình; nghĩ tới chuyện ông ta đã làm gì đó để cô xuất hiện
trên cõi đời này còn đáng sợ hơn. Cô không nghĩ có một ai – kể cả Jem,
chàng Jem tuyệt vời luôn thấu hiểu – có thể hiểu được cái khao khát cháy bỏng của cô được biết mình là gì, hoặc nỗi sợ rằng cô là một con quái
vật, nỗi sợ khiến cô tỉnh giấc giữa đêm mà thở dốc và cào xé da mình,
như thể cô có thể lột lớp bì đó để lộ ra con quỷ ẩn bên dưới.
Đúng lúc đó cô nghe có tiếng lạo xạo ở cửa, và tiếng sột soạt của vật gì đó được nhẹ nhàng đẩy qua. Sau một lúc, cô rời giường và đi ra cửa. Hành lang vắng tanh, văng vẳng tiếng vĩ cầm từ phòng Jem phía đối diện. Dưới chân cô là một cuốn sách màu xanh nho nhỏ. Cô cầm lên và nhìn dòng chữ ánh kim ở gáy sách. “Vathek, tác giả William Beckford.”
Cô đóng cửa lại, mang cuốn sách tới bên giường và ngồi xuống xem xét. Chắc chắn là Will bỏ nó lại cho cô. Không thể là ai khác. Nhưng vì sao? Vì sao anh lại âm thầm làm những việc tốt nho nhỏ cho cô, sao anh lại nói chuyện sách vở với cô, và sao những lúc khác lại tỏ ra lạnh lùng xa cách? Cô mở ra trang tựa. Will đã viết vài chữ cho cô – mà thật ra không phải là vài chữ. Đó là một bài thơ:
Dành tặng Tessa Gray, nhân dịp được tặng cuốn Vathek: Caliph Vathek và lũ lâu la
Bước từ địa ngục, hay ta! Mong niềm tin em sẽ như cũ…
Xin em đừng vứt bỏ, tội nghiệp nó em ơi! -Will
Tessa bật cười, rồi đưa tay bụm miệng. Phải gió nhà Will, vì luôn có thể khiến cô cười kể cả khi cô không muốn, kể cả khi cô biết mở lòng với anh dù chỉ một chút thôi cũng chẳng khác nào uống cả lít chất gây nghiện chết người. Cô bỏ cuốn Vathek có bài thơ cố tình viết dở ẹc của Will ở táp đầu giường rồi trèo lên giường, vùi mặt vào gối. Cô vẫn nghe thấy tiếng vĩ cầm của Jem, ngọt ngào buồn man mác, vọng vào phòng mình. Cố lắm cô mới gạt được Will ra khỏi tâm trí; và quả vậy, khi cuối cùng cô cũng ngủ được và nằm mơ, anh không hề xuất hiện một lần nào trong những giấc mộng ấy. Hôm sau trời đổ mưa và dù có che ô, nhưng Tessa vẫn cảm thấy cái mũ xinh xắn cô mượn của Jessamine đã sũng nước như một chú chim ướt nhẹp rũ cánh trên đầu mình khi họ - cô, Jem, Will và Cyril xách hành lý – vội vã từ xe ngựa chạy tới ga Kings Cross. Qua màn mưa xám xịt, cô chỉ có ấn tượng rằng nó là một tòa nhà cao, có tháp đồng hồ đồ sộ vươn lên trước mắt. Ở trên cùng là một chong chóng chỉ hướng gió cho thấy gió đang thổi theo hướng bắc – và không hề dịu nhẹ chút nào: nó đang hắt mưa lạnh ngắt quất ràn rạt vào mặt cô.
Bên trong ga thật hỗn loạn: người người vội vàng đi đi lại lại, đám trẻ bán báo dạo í ới chào hàng, đám người đi ngang dọc đeo những tấm biển quảng cáo đủ loại, từ thuốc mọc tóc cho tới xà phòng. Một cậu nhóc mặc áo khoác hiệu Norfolk chạy lăng xăng, mẹ cậu tất tả theo sát gót. Nói một tiếng với Jem, Will ngay lập tức lẫn vào đám đông. “Anh ấy bỏ rơi chúng ta à?” Tessa vừa hỏi vừa đánh vật với cái ô cứng đầu không chịu cụp lại của mình.
“Để anh.” Jem nhanh nhẹn đưa tay qua xử lý; cái ô cụp lại đánh một tiếng xạch dứt khoát. Vuốt ngược những lọn tóc ướt xòa xuống mắt, Tessa mỉm cười với anh, đúng lúc Will trở lại cùng với một anh cửu vạn mặt mày như đưa đám. Anh ta nhận bớt hành lý từ tay Cyril và quát họ rảo bước lên, tàu không đợi họ cả ngày. Will nhìn từ tay cửu vạn tới cây gậy của Jem và ngược lại. Đôi mắt xanh của anh nheo lại. “Nó sẽ đợi chúng ta,” Will nở nụ cười nguy hiểm.
Anh cửu vạn có vẻ bối rối nhưng chỉ nói “Vâng, thưa cậu,” với vẻ bớt thù địch hơn và dẫn họ ra sân đón tàu đi. Mọi người – quá nhiều người! – lách qua Tessa khi cô len qua đám đông, một tay nắm chặt tay Jem, tay kia cầm cái mũ của Jessamine. Phía bên kia nhà ga, nơi các đường ray chạy ra ngoài không gian thoáng đãng, Tessa có thể thấy bầu trời màu xám thép lẫn những mảnh đen như bị dính bồ hóng. Jem giúp cô lên toa tàu; khắp nơi huyên náo về chuyện hành lý, và Will trả tiền bo cho anh cửu vạn giữa những tiếng hò hét và tiếng tàu hụ chuẩn bị rời ga. Họ vừa kịp lên hết và cửa vừa đóng lại thì đoàn tàu dồ về trước, hơi nước bay ngang qua bên ngoài các ô cửa sổ thành những dòng trắng xóa. Con tàu vui vẻ xình xịch chuyển bánh.
“Em có mang gì để đọc trong chuyến đi không?” Will hỏi khi ngồi xuống đối diện Tessa; Jem ngồi cạnh cô, cây gậy tựa vào thành toa. Cô nghĩ tới cuốn Vathek và bài thơ anh viết; cô đã bỏ nó lại Học Viện để tránh bị cám dỗ, như thể người ta sẽ không cầm hộp kẹo vì dù thèm lắm nhưng lại không dám ăn vì sợ tăng cân. “Không,” cô nói. “Dạo này em không thấy có ham muốn đọc cuốn nào lắm.”
Hàm Will bạnh ra, nhưng anh không nói tiếng nào. “Anh không thấy ta luôn phấn khởi lúc bắt đầu hành trình sao?”Tessa tiếp tục nói, mũi ịn vào ô cửa sổ, dù cô chẳng thấy gì nhiều ngoài khói, bồ hóng và màn mưa xám xịt; London là một vùng mờ tối trong màn sương.
“Không,” Will nói khi ngả người ra và kéo mũ xuống che mắt. Tessa vẫn dán mặt vào cửa kính khi sắc xám của Luân Đôn cùng màn mưa của nó dần rời xa họ. Dần dà tàu lăn bánh qua những cánh đồng xanh rì thấp thoáng sắc trắng của lũ cừu, với đây đó là những mái dốc của những ngôi nhà thôn quê xa xa. Bầu trời chuyển từ màu xám bạc sang xanh dương xỉn, với những đám mây đen lơ lửng trên cao. Tessa chăm chú ngắm cảnh vật tới quên cả mọi thứ xung quanh.
“Em chưa từng thấy vùng nông thôn nào à?” Jem hỏi, nhưng không giống Will, câu hỏi của anh hoàn toàn xuất phát từ lòng hiếu kỳ. Tessa lắc đầu. “Hình như em chưa từng rời New York lần nào trừ dịp tới đảo Coney, mà đó cũng chẳng hẳn là vùng nông thôn. Em nghĩ chắc hồi ở cùng Chị Em Hắc Ám, em đã sống tại vùng quê Southampton, nhưng nhà đó lúc nào cũng tối om om, cửa đóng then cài và kéo rèm im ỉm.” Cô bỏ cái mũ ướt rượt xuống và đặt lên cái bàn ở giữa ba người cho khô. “Nhưng em có cảm giác từng được thấy rồi. Trong sách ấy. Em luôn tưởng tượng sẽ thấy biệt trang Thornfield() thấp thoáng rặng cây, hay đồi Gió Hú cheo leo nơi lưng trời…”
() Địa danh trong tiểu thuyết Janes Eyre của nữ văn sĩ Charlotte Bronte. “Đồi Gió Hú ở Yorkshire,” Will nói vọng từ dưới cái mũ, “và còn lâu lắm chúng ta mới tới được Yorkshire. Chúng ta còn chưa đến Grantham cơ. Và Yorkshire chẳng có gì hay ho hết. Toàn đồi thấp lè tè với thung lũng, không có lấy một ngọn núi đúng nghĩa như ở Wales quê anh…”
“Anh có nhớ Wales không?” Tessa hỏi. Cô không chắc sao mình hỏi nữa; cô biết hỏi Will chuyện quá khứ như trêu chọc một con chó bị đau ở đuôi, nhưng cô không ngăn mình được. Will khẽ nhún vai. “Nhớ cái gì nào? Lũ cừu và mấy bài đồng dao hả?” anh nói. “Và còn phương ngữ kỳ cục nữa chứ. Fe hoffwn i fod morfeddw, fyddai ddim yn cofio fy enw.”
“Nghĩa là sao?” “Là ‘Ta muốn say quắc cần câu để khỏi phải nhớ tên mình.’ Khá hữu dụng đấy.”
“Có vẻ anh không yêu quê hương mình,” Tessa nhận xét. “Thế anh còn nhớ vùng núi non chập chùng ấy làm gì?” “Yêu quê hương?” Will có vẻ bảnh chọe. “Anh sẽ cho em biết thế nào là yêu quê hương,” anh nói. “Để vinh danh nơi chôn rau cắt rốn, anh có xăm hình rồng xứ Wales ở…”
“Bồ đang bỏ bùa người khác đấy hử, William?” Jem xen vào, dù giọng không hề có chút tức giận nào. Nhưng, giờ khi đã chứng kiến họ lúc ở với nhau và khi một mình, Tessa biết khi hai người lôi tên cúng cơm ra gọi thì kiểu gì cũng có vấn đề. “Hãy nhớ, Starkweather không ưa Charlotte, vậy nếu bồ định dùng lối cư xử này để…” “Tôi hứa sẽ bỏ bùa lão già đó mất hồn luôn,” Will nói, ngồi thẳng và chỉnh lại cái mũ bị đè bẹp. “Tôi sẽ bỏ bùa lão hết sức, tới khi lão nằm bẹp dưới đất, cố mãi cũng không nhớ ra nổi tên mình.”
“Người đó tám mươi chín tuổi rồi,” Jem lầm bầm. “Có khi ông ta vốn đã chẳng nhớ nổi tên mình rồi cũng nên.” “Vậy chắc anh nên để dành toàn bộ bùa phép của mình?” Tessa hỏi. “Và không phí phạm trên bọn em nhỉ?”
“Chính xác.” Will có vẻ hài lòng. “và Starkweather không ghét bỏ Charlotte, Jem. Lão ghét bố chị ấy.” “Tội lỗi của người cha,” Jem nói. “Starkweather sẽ không ưa bất kỳ người nào mang họ Fairchild hay liên quan tới dòng họ này. Charlotte còn chẳng để Henry đi cơ mà…”
“Đó là vì mỗi lần chị ấy để Henry một mình rời nhà đều có thể gây ra nguy hiểm tới hòa bình thế giới,” Will nói. “Nhưng đúng, để trả lời câu hỏi không nói thành lời của bồ, tôi rất hiểu lòng tin Charlotte dành cho chúng ta, và tôi cũng định cư xử phải phép. Bản thân tôi cũng không muốn thấy cảnh Benedict Lightwood mắt hí và lũ con trai xấu xí của ông ta điều hành Học Viện.” “Họ đâu có xấu,” Tessa nói.
Will chớp mắt. “Em nói sao?” “Gideon và Gabriel,” Tessa nói. “Trông họ khá được mắt, không hề xấu chút nào.”
“Anh đang nói,” Will nói bằng giọng buồn thảm, “đến lòng dạ đen như hũ nút của họ cơ.” Tessa khịt mũi. “Và thế lòng dạ anh có màu gì hả, Will Herondale?” “Màu hoa cà,” Will đáp.
Tessa nhìn Jem xin giúp đỡ, nhưng anh chỉ mỉm cười. “Có lẽ chúng ta nên bàn chiến thuật,” anh nói. “Starkweather ghét Charlotte nhưng biết chị ấy cử chúng ta tới. Vậy làm sao để ông ta tiếp đón chúng ta nồng hậu đây?” “Tessa có thể dùng mĩ nhân kế,” Will bảo. “Charlotte nói ông ta thích những gương mặt xinh xắn mà.”
“Charlotte giải thích thế nào về sự hiện diện của em thế?” Tessa hỏi, muộn màng nhận ra mình nên hỏi câu này sớm hơn. “Chị ấy không nói rõ; chị ấy chỉ báo tên thôi. Chị ấy viết rất ngắn gọn,” Will nói. “Anh nghĩ chắc chúng ta phải tự dựng nên một câu chuyện hay thôi.”
“Chúng ta không thể nói em là Thợ Săn Bóng Tối được; ông ấy sẽ biết ngay. Em không có Ấn Ký.” “Và không có dấu ấn pháp sư. Ông ấy sẽ nghĩ Tessa là người phàm,” Jem nói. “Cô ấy có thể Biến Hình, nhưng…”
Mắt Will trầm tư nhìn cô. Dù Tessa biết thái độ này của anh chẳng có ý gì – còn tệ hơn cả chẳng có ý gì nữa là đằng khác – cô vẫn thấy ánh mắt ấy như một ngón tay vuốt ngang gáy cô, khiến cô rùng mình. Cô buộc mình kiên định đáp trả ánh mắt anh. “Có lẽ chúng ta nói cô ấy là một bà cô hâm dở cứ nhằng nhẵng bám đuôi chúng ta là được.” “Cô của tôi hay của bồ?” Jem hỏi.
“Ờ, trông Tessa không giống cô của tôi hay bồ nhỉ? Có lẽ cô ấy nên vào vai một cô gái chết mê chết mệt tôi và muốn theo tôi tới cùng trời cuối đất.” “Em có thể Biến Hình, chứ không giỏi diễn xuất, Will,” Tessa nói và nghe tới đó, Jem cười thành tiếng. Will lườm bạn.
“Cô ấy bắt chẹt được bồ rồi, Will,” anh nói. “Chuyện đó đôi lúc cũng xảy ra nhỉ? Có lẽ tôi nên giới thiệu Tessa là vị hôn thê của tôi. Chúng ta có thể nói với lão điên Aloysius là cô ấy đang trong quá trình chờ Tiến Cấp.” “Tiến Cấp?” Tessa không nhớ cụm từ này có xuất hiện trong Codex.
Jem nói, “Khi Thợ Săn Bóng Tối muốn kết hôn với người phàm…” “Em tưởng chuyện này bị cấm cơ mà?” Tessa hỏi đúng lúc tàu vào đường hầm. Trong toa đột ngột tối om, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt Will đang dừng ở mình, khiến cô rùng mình.
“Ừ. Trừ khi Cốc Thánh được dùng để biến người phàm đó thành Thợ Săn Bóng Tối. Chuyện này tuy hiếm, nhưng có thể xảy ra. Nếu Thợ Săn Bóng Tối đệ đơn xin Clave Cấp Tiến cho hôn phu hay hôn thê của mình, người phàm này sẽ trải qua một khóa học về văn hóa của Thợ Săn Bóng Tối…” Giọng Jem bị tiếng tàu hụ át mất khi đầu máy hỏa xa rời đường hầm. Tessa nhìn Will, nhưng anh đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề để mắt tới cô chút nào. Chắc lúc nãy cô tưởng tượng ra.
“Em thấy ý tưởng đó không tồi,” Tessa nói. “Em cũng biết được kha khá; em đọc sắp xong cuốn Codex rồi.” “Vậy là anh mang em theo cũng có lý,” Jem nói. “Là một ứng cử viên Tiến Cấp, em sẽ muốn biết thêm về các Học Viện khác ngoài Luân Đôn.” Anh quay sang Will. “Bồ nghĩ sao?”
“Nghe cũng tạm.” Will vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ; vùng quê dần bớt phần xanh và thêm phần ảm đạm. Họ không thấy ngôi làng nào, chỉ có những dải cỏ màu xanh xám và những đống lá lổn nhổn dài tít tắp. “Ngoài Học Viện ở Luân Đôn ra thì có bao nhiêu Học Viện?” Tessa hỏi.
Jem đếm trên đầu ngón tay. “Ở đảo Anh hả? Luân Đôn này, York này, một Học Viện nữa ở Cornwall – gần Tintagel – một ở Cardiff, và một ở Edinburgh. Nhưng chúng đều nhỏ hơn và có chuyện gì sẽ báo cáo Học Viện Luân Đôn, và Học Viện Luân Đôn sẽ báo lên Idris.” “Gideon Lightwood nói anh ta từng ở Học Viện Madrid. Anh ta làm cái quái gì ở đấy?”
“Chắc làm chuyện vớ vẩn gì đó,” Will nói. “Một khi đã hoàn thành khóa huấn luyện ở tuổi mười tám,” Jem nói như thể Will chưa hề lên tiếng, “bọn anh được khuyến khích lên đường, dành thời gian ở các Học Viện khác, để trải nghiệm văn hóa Thợ Săn Bóng Tối ở những vùng đất mới. Bọn anh sẽ được học những kĩ năng mới, những mánh lới của các vùng đó. Gideon chỉ mới đi vài tháng. Nếu Benedict gọi anh ta về sớm thế, hẳn là ông ta chắc mẩm quyền điều hành Học Viện sẽ về tay mình rồi.” Jem có vẻ lo lắng.
“Nhưng ông ta đã nhầm,” Tessa nói nghe chắc chắn và khi vẻ lo lắng không biến mất khỏi đôi mắt bạc của Jem, cô chuyển đề tài, “Thế Học Viện New York ở đâu?” “Bọn anh không nhớ địa chỉ của mọi Học Viện đâu, Tessa.” Gì đó trong giọng Will nghe như một cơn sóng ngầm nguy hiểm. Jem nheo mắt nhìn anh và nói:
“Bồ ổn chứ?” Will bỏ mũ và đặt xuống ghế bên cạnh. Anh chăm chú nhìn cả hai một lát, ánh mắt thách thức. Anh vẫn điển trai như mọi khi, Tessa nghĩ, nhưng có gì đó xám xịt ở anh, gần như mờ nhạt. Với một người thường xuyên dường như tỏa sáng quá rực rỡ, màu sắc này khiến anh có vẻ đang kiệt sức, như anh vừa đẩy một tảng đá lên đồi như Sisyphus. “Tối qua quá chén ấy mà,” cuối cùng anh nói.
() Nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, vì thường xuyên lừa dối các vị thần nên lúc chết xuống địa ngục bị chịu hình phạt lăn đá lên đồi, chỉ có điều ông ta cố đến mấy thì tảng đá cũng lăn ngược về chân đồi. Thật sao, vì sao anh buồn thế, Will? Anh không nhận ra cả hai người bọn em đều biết anh nói dối sao? Tessa suýt buột miệng, nhưng nhìn Jem một cái đã ngăn cô lại. Anh đang nhìn Will với vẻ lo âu – rất, rất lo, dù Tessa biết anh cũng như cô, anh chẳng mảy may tin chuyện Will uống rượu. Nhưng, “Ờ,” anh chỉ nhẹ nhàng nói có vậy, “giá mà có chữ rune Cai rượu nhỉ.”
“Ờ.” Will nhìn anh, và vẻ căng thẳng đã hơi dịu lại. “Có lẽ chúng ta nên tiếp tục kế hoạch của bồ, James. Kế hoạch đó hay đấy, chỉ trừ có một điểm.” Anh nhoài người. “Nếu Tessa đã đính ước với bồ, Tessa cần một chiếc nhẫn.” “Tôi nghĩ tới rồi,” Jem nói, làm Tessa giật mình vì cô tưởng anh vừa bật ra ý tưởng Tiến Cấp. Anh cho tay vào túi áo gi-lê và lấy ra một chiếc nhẫn bạc, đưa ra cho Tessa. Nó không giống chiếc nhẫn bạc Will thường đeo, vì nhẫn của Will có họa tiết chim bay, còn vòng nhẫn này được khắc hình những ụ tường thành. “Nhẫn nhà Carstairs,” anh nói. “Nếu em…”
Cô nhận lấy, đeo vào ngón đeo nhẫn bên trái, thấy vừa như in. Cô thấy mình nên nói gì đó như Nó đẹp quá hay Em cảm ơn, nhưng tất nhiên anh không cầu hôn cô hay tặng nó cho cô. Đây chỉ là đạo cụ diễn xuất. “Charlotte không đeo nhẫn cưới,” cô nói. “Em không biết Thợ Săn Bóng Tối có cử hành nghi lễ này.” “Bọn anh không có,” Will nói. “Theo phong tục thì một chàng trai sẽ trao nhẫn gia truyền cho cô gái được đính ước, nhưng trong lễ cưới, cô dâu chú rể sẽ vẽ chữ rune cho nhau. Một trên cánh tay và một chữ nữa trên tim.”
“Hãy để tôi như một cái ấn nơi tim chàng, như một cái ấn trên cánh tay chàng; Vì ái tình mạnh như cái chết, lòng ghen hung dữ như âm phủ,” Jem nói. “Nhã ca Solomon đấy.” “Lòng ghen hung dữ như âm phủ?” Tessa nhướn mày. “Nghe có vẻ không… lãng mạn lắm.”
“Sự nóng của nó là sự nóng của lửa, thật một ngọn lửa của Đức Jehovah,” Will nói và nhướng mày. “Anh cứ tưởng phái nữ luôn nghĩ rằng ghen nhiều là yêu lắm cơ. Cánh đàn ông đấu đá nhau để chiếm được lòng các em…” “Ờ thì không có âm phủ nào trong lễ kết hôn của người phàm,” Tessa nói. “Nhưng khả năng trích Kinh Thánh của các anh thật đáng nể. Giỏi hơn hẳn dì Harriet đấy nhé.”
“Bồ nghe chưa, James? Tessa vừa so sánh chúng ta với dì Harriet của mình đấy.” Jem, như mọi khi, vẫn điềm nhiên. “Bọn anh phải nắm rõ các đoạn trích trong các tài liệu tôn giáo,” anh nói. “Với bọn anh, chúng chính là cẩm nang hướng dẫn.”
“Vậy bọn anh được học hết ở trường sao?” Cô không hề thấy Will hay Jem học lúc ở Học Viện. “Hoặc, khi được gia sư?” “Ờ, dù dạo này Charlotte hơi xao lãng việc dạy dỗ bọn anh, như em thấy đấy,” Will nói. “Một Thợ Săn Bóng Tối có thể chọn học gia sư hoặc tới trường tại Idris – tới khi em tốt nghiệp ở tuổi mười tám. May là bọn anh cũng sắp tới tuổi đó rồi.”
“Ai trong hai anh lớn hơn?” “Jem,” Will nói cùng lúc Jem bảo, “Anh.” Họ đồng thanh cười và Will bổ sung thêm. “Nhưng chỉ có ba tháng bọ.”
“Tôi biết cậu thấy ức chết khi phải nói ra chuyện đó,” Jem cười rất tươi. Tessa nhìn từ người này sang người kia. Không tìm đâu ra hai chàng trai có vẻ ngoài hay tâm tính khác nhau nhiều như hai người này. Thế mà họ lại là bạn của nhau. “Parabatai là như thế nào?” Cô nói. “Nói nối hết câu hộ nhau và gì gì đó đại loại ạ? Vì trong Codex chẳng nói gì mấy.”
Will và Jem nhìn nhau. Will nhún vai. “Khó giải thích lắm,” anh vênh mặt nói. “Nếu em không trải nghiệm…” “Ý em là,” Tessa nói, “hai anh không thể - em không biết nữa – dùng thần giao cách cảm chứ?”
Jem khịt mũi. Đôi mắt xanh màu trời của Will trợn to. “Thần giao cách cảm á? Kinh quá, thôi cho anh kiếu.” “Vậy, có tác dụng gì nào? Hai anh thề bảo vệ nhau, cái đó em hiểu, nhưng không phải tất cả các Thợ Săn Bóng Tối đều phải bảo vệ nhau sao?”
“Còn hơn thế nữa,” Jem nói, anh đã ngừng khụt khịt và nghiêm túc hẳn. “Parabatai xuất phát từ một câu chuyện cổ, câu chuyện về Jonathan và David. ‘Daivd vừa tâu xong cùng Saul, thì lòng của Jonathan khế hiệp cùng lòng David, đến đỗi Jonathan yêu mến David như mạng sống mình.’ Họ là hai chiến binh, và linh hồn của họ được Thiên Đàng nối liền với nhau, và từ đó Jonathan Thợ Săn Bóng Tối nghĩ ra ý tưởng parabatai, và ghi nghi thức đó vào Luật.” “Nhưng một cặp parabatai đâu phải nhất thiết là hai người nam. Cũng có thể là một nam một nữ, hoặc hai nữ chứ?”
“Tất nhiên.” Jem gật đầu. “Trước tuổi mười tám, em có quyền tìm và chọn parabatai cho mình. Nhưng khi em lớn hơn, em không được thực hiện nghi thức đó nữa. Nó không đơn giản chỉ là thề thốt bảo vệ nhau. Em phải đứng trước Hội Đồng và thề sẽ buộc mạng của bản thân với parabatai của mình. Em sẽ tới bất kỳ nơi nào họ đến, sẵn sàng chết khi họ ngã xuống. Nếu có một mũi tên bay về phía Will, lời thề sẽ buộc anh bước ra che chắn.” “Tiện nhở,” Will bảo.
“Và cậu ấy, tất nhiên cũng bị ràng buộc tương tự,” Jem nói. “Dù Will nói gì ngược lại cũng vậy thôi, cậu ấy không thể trái lời thề hay vi phạm Luật.” Anh chau mày nhìn Will, còn Will cười nhạt và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Trời đất quỷ thần ơi,” Tessa nói. “Nghe thì cảm động đấy, nhưng em không rõ nó được trao tặng và diễn tiến như thế nào.”
“Không phải ai cũng có parabatai,” Jem nói. “Rất ít người tìm được đúng đồng đội đúng lúc. Nhưng họ có thể mượn sức từ parabatai của mình lúc tham chiến. Một chữ rune do parabatai của em vẽ luôn có hiệu quả cao hơn do chính em hay người khác vẽ. Và có vài chữ rune chỉ những parabatai bọn anh mới dùng được, vì chúng rút từ sức mạnh được nhân đôi của bọn anh.” “Nhưng nếu các anh không muốn là parabatai của nhau nữa thì sao?” Tessa tò mò hỏi. “Nghi lễ có thể bị hủy không?”
“Ôi trời ơi phụ nữ,” Will nói. “Có câu hỏi nào em không muốn biết đáp án không?” “Tôi thấy có trả lời cũng chẳng hại gì.” Tay Jem đặt lên đầu gậy. “Em ấy càng biết nhiều, em ấy giả vờ sắp được Tiến Cấp càng tốt.” Anh quay sang Tessa. “Ngoại trừ một vài tình huống sau đây thì nghi lễ hoàn toàn không thể phá bỏ. Nếu một trong hai trở thành cư dân Thế Giới Ngầm hoặc người phàm, vậy mối ràng buộc sẽ bị cắt đứt. Và tất nhiên, nếu một trong hai chết, người kia sẽ được tự do, nhưng không được chọn thêm một parabatai khác. Mỗi Thợ Săn Bóng Tối chỉ được thực hiện nghi thức đó một lần.”
“Nghe giống như kết hôn,” Tessa điềm nhiên nói, “trong nhà thờ Công giáo phết. Như Henry VIII; ông ấy phải tự tạo ra một tôn giáo mới để được thoát khỏi lời thề trước Chúa.” “Tới khi cái chết chia lìa đôi ta,” Will nói, ánh mắt đăm đăm nhìn khung cảnh làng quê lướt qua ngoài cửa sổ.
“Ờ, Will sẽ không phải tạo ra một tôn giáo mới để thoát khỏi anh đâu,” Jem nói. “Cậu ấy sẽ sớm được tự do thôi.” Will liếc xéo qua, nhưng Tessa mới là người cất tiếng. “Đừng nói thế chứ,” cô khuyên nhủ Jem. “Chúng ta sẽ tìm được cách chữa trị thôi. Em không thấy có lý do gì để chúng ta phải từ bỏ toàn bộ hy vọng.”
Cô suýt co rúm người lại khi bắt gặp ánh mắt Will: xanh lam, nảy lửa, bừng bừng tức tối. Jem dường như không để tâm gì khi trả lời, nhẹ nhàng và bình thản. “Anh không từ bỏ hy vọng,” anh nói. “Anh chỉ hy vọng những điều khác em mà thôi, Tessa Gray ạ.”
Đúng lúc đó cô nghe có tiếng lạo xạo ở cửa, và tiếng sột soạt của vật gì đó được nhẹ nhàng đẩy qua. Sau một lúc, cô rời giường và đi ra cửa. Hành lang vắng tanh, văng vẳng tiếng vĩ cầm từ phòng Jem phía đối diện. Dưới chân cô là một cuốn sách màu xanh nho nhỏ. Cô cầm lên và nhìn dòng chữ ánh kim ở gáy sách. “Vathek, tác giả William Beckford.”
Cô đóng cửa lại, mang cuốn sách tới bên giường và ngồi xuống xem xét. Chắc chắn là Will bỏ nó lại cho cô. Không thể là ai khác. Nhưng vì sao? Vì sao anh lại âm thầm làm những việc tốt nho nhỏ cho cô, sao anh lại nói chuyện sách vở với cô, và sao những lúc khác lại tỏ ra lạnh lùng xa cách? Cô mở ra trang tựa. Will đã viết vài chữ cho cô – mà thật ra không phải là vài chữ. Đó là một bài thơ:
Dành tặng Tessa Gray, nhân dịp được tặng cuốn Vathek: Caliph Vathek và lũ lâu la
Bước từ địa ngục, hay ta! Mong niềm tin em sẽ như cũ…
Xin em đừng vứt bỏ, tội nghiệp nó em ơi! -Will
Tessa bật cười, rồi đưa tay bụm miệng. Phải gió nhà Will, vì luôn có thể khiến cô cười kể cả khi cô không muốn, kể cả khi cô biết mở lòng với anh dù chỉ một chút thôi cũng chẳng khác nào uống cả lít chất gây nghiện chết người. Cô bỏ cuốn Vathek có bài thơ cố tình viết dở ẹc của Will ở táp đầu giường rồi trèo lên giường, vùi mặt vào gối. Cô vẫn nghe thấy tiếng vĩ cầm của Jem, ngọt ngào buồn man mác, vọng vào phòng mình. Cố lắm cô mới gạt được Will ra khỏi tâm trí; và quả vậy, khi cuối cùng cô cũng ngủ được và nằm mơ, anh không hề xuất hiện một lần nào trong những giấc mộng ấy. Hôm sau trời đổ mưa và dù có che ô, nhưng Tessa vẫn cảm thấy cái mũ xinh xắn cô mượn của Jessamine đã sũng nước như một chú chim ướt nhẹp rũ cánh trên đầu mình khi họ - cô, Jem, Will và Cyril xách hành lý – vội vã từ xe ngựa chạy tới ga Kings Cross. Qua màn mưa xám xịt, cô chỉ có ấn tượng rằng nó là một tòa nhà cao, có tháp đồng hồ đồ sộ vươn lên trước mắt. Ở trên cùng là một chong chóng chỉ hướng gió cho thấy gió đang thổi theo hướng bắc – và không hề dịu nhẹ chút nào: nó đang hắt mưa lạnh ngắt quất ràn rạt vào mặt cô.
Bên trong ga thật hỗn loạn: người người vội vàng đi đi lại lại, đám trẻ bán báo dạo í ới chào hàng, đám người đi ngang dọc đeo những tấm biển quảng cáo đủ loại, từ thuốc mọc tóc cho tới xà phòng. Một cậu nhóc mặc áo khoác hiệu Norfolk chạy lăng xăng, mẹ cậu tất tả theo sát gót. Nói một tiếng với Jem, Will ngay lập tức lẫn vào đám đông. “Anh ấy bỏ rơi chúng ta à?” Tessa vừa hỏi vừa đánh vật với cái ô cứng đầu không chịu cụp lại của mình.
“Để anh.” Jem nhanh nhẹn đưa tay qua xử lý; cái ô cụp lại đánh một tiếng xạch dứt khoát. Vuốt ngược những lọn tóc ướt xòa xuống mắt, Tessa mỉm cười với anh, đúng lúc Will trở lại cùng với một anh cửu vạn mặt mày như đưa đám. Anh ta nhận bớt hành lý từ tay Cyril và quát họ rảo bước lên, tàu không đợi họ cả ngày. Will nhìn từ tay cửu vạn tới cây gậy của Jem và ngược lại. Đôi mắt xanh của anh nheo lại. “Nó sẽ đợi chúng ta,” Will nở nụ cười nguy hiểm.
Anh cửu vạn có vẻ bối rối nhưng chỉ nói “Vâng, thưa cậu,” với vẻ bớt thù địch hơn và dẫn họ ra sân đón tàu đi. Mọi người – quá nhiều người! – lách qua Tessa khi cô len qua đám đông, một tay nắm chặt tay Jem, tay kia cầm cái mũ của Jessamine. Phía bên kia nhà ga, nơi các đường ray chạy ra ngoài không gian thoáng đãng, Tessa có thể thấy bầu trời màu xám thép lẫn những mảnh đen như bị dính bồ hóng. Jem giúp cô lên toa tàu; khắp nơi huyên náo về chuyện hành lý, và Will trả tiền bo cho anh cửu vạn giữa những tiếng hò hét và tiếng tàu hụ chuẩn bị rời ga. Họ vừa kịp lên hết và cửa vừa đóng lại thì đoàn tàu dồ về trước, hơi nước bay ngang qua bên ngoài các ô cửa sổ thành những dòng trắng xóa. Con tàu vui vẻ xình xịch chuyển bánh.
“Em có mang gì để đọc trong chuyến đi không?” Will hỏi khi ngồi xuống đối diện Tessa; Jem ngồi cạnh cô, cây gậy tựa vào thành toa. Cô nghĩ tới cuốn Vathek và bài thơ anh viết; cô đã bỏ nó lại Học Viện để tránh bị cám dỗ, như thể người ta sẽ không cầm hộp kẹo vì dù thèm lắm nhưng lại không dám ăn vì sợ tăng cân. “Không,” cô nói. “Dạo này em không thấy có ham muốn đọc cuốn nào lắm.”
Hàm Will bạnh ra, nhưng anh không nói tiếng nào. “Anh không thấy ta luôn phấn khởi lúc bắt đầu hành trình sao?”Tessa tiếp tục nói, mũi ịn vào ô cửa sổ, dù cô chẳng thấy gì nhiều ngoài khói, bồ hóng và màn mưa xám xịt; London là một vùng mờ tối trong màn sương.
“Không,” Will nói khi ngả người ra và kéo mũ xuống che mắt. Tessa vẫn dán mặt vào cửa kính khi sắc xám của Luân Đôn cùng màn mưa của nó dần rời xa họ. Dần dà tàu lăn bánh qua những cánh đồng xanh rì thấp thoáng sắc trắng của lũ cừu, với đây đó là những mái dốc của những ngôi nhà thôn quê xa xa. Bầu trời chuyển từ màu xám bạc sang xanh dương xỉn, với những đám mây đen lơ lửng trên cao. Tessa chăm chú ngắm cảnh vật tới quên cả mọi thứ xung quanh.
“Em chưa từng thấy vùng nông thôn nào à?” Jem hỏi, nhưng không giống Will, câu hỏi của anh hoàn toàn xuất phát từ lòng hiếu kỳ. Tessa lắc đầu. “Hình như em chưa từng rời New York lần nào trừ dịp tới đảo Coney, mà đó cũng chẳng hẳn là vùng nông thôn. Em nghĩ chắc hồi ở cùng Chị Em Hắc Ám, em đã sống tại vùng quê Southampton, nhưng nhà đó lúc nào cũng tối om om, cửa đóng then cài và kéo rèm im ỉm.” Cô bỏ cái mũ ướt rượt xuống và đặt lên cái bàn ở giữa ba người cho khô. “Nhưng em có cảm giác từng được thấy rồi. Trong sách ấy. Em luôn tưởng tượng sẽ thấy biệt trang Thornfield() thấp thoáng rặng cây, hay đồi Gió Hú cheo leo nơi lưng trời…”
() Địa danh trong tiểu thuyết Janes Eyre của nữ văn sĩ Charlotte Bronte. “Đồi Gió Hú ở Yorkshire,” Will nói vọng từ dưới cái mũ, “và còn lâu lắm chúng ta mới tới được Yorkshire. Chúng ta còn chưa đến Grantham cơ. Và Yorkshire chẳng có gì hay ho hết. Toàn đồi thấp lè tè với thung lũng, không có lấy một ngọn núi đúng nghĩa như ở Wales quê anh…”
“Anh có nhớ Wales không?” Tessa hỏi. Cô không chắc sao mình hỏi nữa; cô biết hỏi Will chuyện quá khứ như trêu chọc một con chó bị đau ở đuôi, nhưng cô không ngăn mình được. Will khẽ nhún vai. “Nhớ cái gì nào? Lũ cừu và mấy bài đồng dao hả?” anh nói. “Và còn phương ngữ kỳ cục nữa chứ. Fe hoffwn i fod morfeddw, fyddai ddim yn cofio fy enw.”
“Nghĩa là sao?” “Là ‘Ta muốn say quắc cần câu để khỏi phải nhớ tên mình.’ Khá hữu dụng đấy.”
“Có vẻ anh không yêu quê hương mình,” Tessa nhận xét. “Thế anh còn nhớ vùng núi non chập chùng ấy làm gì?” “Yêu quê hương?” Will có vẻ bảnh chọe. “Anh sẽ cho em biết thế nào là yêu quê hương,” anh nói. “Để vinh danh nơi chôn rau cắt rốn, anh có xăm hình rồng xứ Wales ở…”
“Bồ đang bỏ bùa người khác đấy hử, William?” Jem xen vào, dù giọng không hề có chút tức giận nào. Nhưng, giờ khi đã chứng kiến họ lúc ở với nhau và khi một mình, Tessa biết khi hai người lôi tên cúng cơm ra gọi thì kiểu gì cũng có vấn đề. “Hãy nhớ, Starkweather không ưa Charlotte, vậy nếu bồ định dùng lối cư xử này để…” “Tôi hứa sẽ bỏ bùa lão già đó mất hồn luôn,” Will nói, ngồi thẳng và chỉnh lại cái mũ bị đè bẹp. “Tôi sẽ bỏ bùa lão hết sức, tới khi lão nằm bẹp dưới đất, cố mãi cũng không nhớ ra nổi tên mình.”
“Người đó tám mươi chín tuổi rồi,” Jem lầm bầm. “Có khi ông ta vốn đã chẳng nhớ nổi tên mình rồi cũng nên.” “Vậy chắc anh nên để dành toàn bộ bùa phép của mình?” Tessa hỏi. “Và không phí phạm trên bọn em nhỉ?”
“Chính xác.” Will có vẻ hài lòng. “và Starkweather không ghét bỏ Charlotte, Jem. Lão ghét bố chị ấy.” “Tội lỗi của người cha,” Jem nói. “Starkweather sẽ không ưa bất kỳ người nào mang họ Fairchild hay liên quan tới dòng họ này. Charlotte còn chẳng để Henry đi cơ mà…”
“Đó là vì mỗi lần chị ấy để Henry một mình rời nhà đều có thể gây ra nguy hiểm tới hòa bình thế giới,” Will nói. “Nhưng đúng, để trả lời câu hỏi không nói thành lời của bồ, tôi rất hiểu lòng tin Charlotte dành cho chúng ta, và tôi cũng định cư xử phải phép. Bản thân tôi cũng không muốn thấy cảnh Benedict Lightwood mắt hí và lũ con trai xấu xí của ông ta điều hành Học Viện.” “Họ đâu có xấu,” Tessa nói.
Will chớp mắt. “Em nói sao?” “Gideon và Gabriel,” Tessa nói. “Trông họ khá được mắt, không hề xấu chút nào.”
“Anh đang nói,” Will nói bằng giọng buồn thảm, “đến lòng dạ đen như hũ nút của họ cơ.” Tessa khịt mũi. “Và thế lòng dạ anh có màu gì hả, Will Herondale?” “Màu hoa cà,” Will đáp.
Tessa nhìn Jem xin giúp đỡ, nhưng anh chỉ mỉm cười. “Có lẽ chúng ta nên bàn chiến thuật,” anh nói. “Starkweather ghét Charlotte nhưng biết chị ấy cử chúng ta tới. Vậy làm sao để ông ta tiếp đón chúng ta nồng hậu đây?” “Tessa có thể dùng mĩ nhân kế,” Will bảo. “Charlotte nói ông ta thích những gương mặt xinh xắn mà.”
“Charlotte giải thích thế nào về sự hiện diện của em thế?” Tessa hỏi, muộn màng nhận ra mình nên hỏi câu này sớm hơn. “Chị ấy không nói rõ; chị ấy chỉ báo tên thôi. Chị ấy viết rất ngắn gọn,” Will nói. “Anh nghĩ chắc chúng ta phải tự dựng nên một câu chuyện hay thôi.”
“Chúng ta không thể nói em là Thợ Săn Bóng Tối được; ông ấy sẽ biết ngay. Em không có Ấn Ký.” “Và không có dấu ấn pháp sư. Ông ấy sẽ nghĩ Tessa là người phàm,” Jem nói. “Cô ấy có thể Biến Hình, nhưng…”
Mắt Will trầm tư nhìn cô. Dù Tessa biết thái độ này của anh chẳng có ý gì – còn tệ hơn cả chẳng có ý gì nữa là đằng khác – cô vẫn thấy ánh mắt ấy như một ngón tay vuốt ngang gáy cô, khiến cô rùng mình. Cô buộc mình kiên định đáp trả ánh mắt anh. “Có lẽ chúng ta nói cô ấy là một bà cô hâm dở cứ nhằng nhẵng bám đuôi chúng ta là được.” “Cô của tôi hay của bồ?” Jem hỏi.
“Ờ, trông Tessa không giống cô của tôi hay bồ nhỉ? Có lẽ cô ấy nên vào vai một cô gái chết mê chết mệt tôi và muốn theo tôi tới cùng trời cuối đất.” “Em có thể Biến Hình, chứ không giỏi diễn xuất, Will,” Tessa nói và nghe tới đó, Jem cười thành tiếng. Will lườm bạn.
“Cô ấy bắt chẹt được bồ rồi, Will,” anh nói. “Chuyện đó đôi lúc cũng xảy ra nhỉ? Có lẽ tôi nên giới thiệu Tessa là vị hôn thê của tôi. Chúng ta có thể nói với lão điên Aloysius là cô ấy đang trong quá trình chờ Tiến Cấp.” “Tiến Cấp?” Tessa không nhớ cụm từ này có xuất hiện trong Codex.
Jem nói, “Khi Thợ Săn Bóng Tối muốn kết hôn với người phàm…” “Em tưởng chuyện này bị cấm cơ mà?” Tessa hỏi đúng lúc tàu vào đường hầm. Trong toa đột ngột tối om, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt Will đang dừng ở mình, khiến cô rùng mình.
“Ừ. Trừ khi Cốc Thánh được dùng để biến người phàm đó thành Thợ Săn Bóng Tối. Chuyện này tuy hiếm, nhưng có thể xảy ra. Nếu Thợ Săn Bóng Tối đệ đơn xin Clave Cấp Tiến cho hôn phu hay hôn thê của mình, người phàm này sẽ trải qua một khóa học về văn hóa của Thợ Săn Bóng Tối…” Giọng Jem bị tiếng tàu hụ át mất khi đầu máy hỏa xa rời đường hầm. Tessa nhìn Will, nhưng anh đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề để mắt tới cô chút nào. Chắc lúc nãy cô tưởng tượng ra.
“Em thấy ý tưởng đó không tồi,” Tessa nói. “Em cũng biết được kha khá; em đọc sắp xong cuốn Codex rồi.” “Vậy là anh mang em theo cũng có lý,” Jem nói. “Là một ứng cử viên Tiến Cấp, em sẽ muốn biết thêm về các Học Viện khác ngoài Luân Đôn.” Anh quay sang Will. “Bồ nghĩ sao?”
“Nghe cũng tạm.” Will vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ; vùng quê dần bớt phần xanh và thêm phần ảm đạm. Họ không thấy ngôi làng nào, chỉ có những dải cỏ màu xanh xám và những đống lá lổn nhổn dài tít tắp. “Ngoài Học Viện ở Luân Đôn ra thì có bao nhiêu Học Viện?” Tessa hỏi.
Jem đếm trên đầu ngón tay. “Ở đảo Anh hả? Luân Đôn này, York này, một Học Viện nữa ở Cornwall – gần Tintagel – một ở Cardiff, và một ở Edinburgh. Nhưng chúng đều nhỏ hơn và có chuyện gì sẽ báo cáo Học Viện Luân Đôn, và Học Viện Luân Đôn sẽ báo lên Idris.” “Gideon Lightwood nói anh ta từng ở Học Viện Madrid. Anh ta làm cái quái gì ở đấy?”
“Chắc làm chuyện vớ vẩn gì đó,” Will nói. “Một khi đã hoàn thành khóa huấn luyện ở tuổi mười tám,” Jem nói như thể Will chưa hề lên tiếng, “bọn anh được khuyến khích lên đường, dành thời gian ở các Học Viện khác, để trải nghiệm văn hóa Thợ Săn Bóng Tối ở những vùng đất mới. Bọn anh sẽ được học những kĩ năng mới, những mánh lới của các vùng đó. Gideon chỉ mới đi vài tháng. Nếu Benedict gọi anh ta về sớm thế, hẳn là ông ta chắc mẩm quyền điều hành Học Viện sẽ về tay mình rồi.” Jem có vẻ lo lắng.
“Nhưng ông ta đã nhầm,” Tessa nói nghe chắc chắn và khi vẻ lo lắng không biến mất khỏi đôi mắt bạc của Jem, cô chuyển đề tài, “Thế Học Viện New York ở đâu?” “Bọn anh không nhớ địa chỉ của mọi Học Viện đâu, Tessa.” Gì đó trong giọng Will nghe như một cơn sóng ngầm nguy hiểm. Jem nheo mắt nhìn anh và nói:
“Bồ ổn chứ?” Will bỏ mũ và đặt xuống ghế bên cạnh. Anh chăm chú nhìn cả hai một lát, ánh mắt thách thức. Anh vẫn điển trai như mọi khi, Tessa nghĩ, nhưng có gì đó xám xịt ở anh, gần như mờ nhạt. Với một người thường xuyên dường như tỏa sáng quá rực rỡ, màu sắc này khiến anh có vẻ đang kiệt sức, như anh vừa đẩy một tảng đá lên đồi như Sisyphus. “Tối qua quá chén ấy mà,” cuối cùng anh nói.
() Nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, vì thường xuyên lừa dối các vị thần nên lúc chết xuống địa ngục bị chịu hình phạt lăn đá lên đồi, chỉ có điều ông ta cố đến mấy thì tảng đá cũng lăn ngược về chân đồi. Thật sao, vì sao anh buồn thế, Will? Anh không nhận ra cả hai người bọn em đều biết anh nói dối sao? Tessa suýt buột miệng, nhưng nhìn Jem một cái đã ngăn cô lại. Anh đang nhìn Will với vẻ lo âu – rất, rất lo, dù Tessa biết anh cũng như cô, anh chẳng mảy may tin chuyện Will uống rượu. Nhưng, “Ờ,” anh chỉ nhẹ nhàng nói có vậy, “giá mà có chữ rune Cai rượu nhỉ.”
“Ờ.” Will nhìn anh, và vẻ căng thẳng đã hơi dịu lại. “Có lẽ chúng ta nên tiếp tục kế hoạch của bồ, James. Kế hoạch đó hay đấy, chỉ trừ có một điểm.” Anh nhoài người. “Nếu Tessa đã đính ước với bồ, Tessa cần một chiếc nhẫn.” “Tôi nghĩ tới rồi,” Jem nói, làm Tessa giật mình vì cô tưởng anh vừa bật ra ý tưởng Tiến Cấp. Anh cho tay vào túi áo gi-lê và lấy ra một chiếc nhẫn bạc, đưa ra cho Tessa. Nó không giống chiếc nhẫn bạc Will thường đeo, vì nhẫn của Will có họa tiết chim bay, còn vòng nhẫn này được khắc hình những ụ tường thành. “Nhẫn nhà Carstairs,” anh nói. “Nếu em…”
Cô nhận lấy, đeo vào ngón đeo nhẫn bên trái, thấy vừa như in. Cô thấy mình nên nói gì đó như Nó đẹp quá hay Em cảm ơn, nhưng tất nhiên anh không cầu hôn cô hay tặng nó cho cô. Đây chỉ là đạo cụ diễn xuất. “Charlotte không đeo nhẫn cưới,” cô nói. “Em không biết Thợ Săn Bóng Tối có cử hành nghi lễ này.” “Bọn anh không có,” Will nói. “Theo phong tục thì một chàng trai sẽ trao nhẫn gia truyền cho cô gái được đính ước, nhưng trong lễ cưới, cô dâu chú rể sẽ vẽ chữ rune cho nhau. Một trên cánh tay và một chữ nữa trên tim.”
“Hãy để tôi như một cái ấn nơi tim chàng, như một cái ấn trên cánh tay chàng; Vì ái tình mạnh như cái chết, lòng ghen hung dữ như âm phủ,” Jem nói. “Nhã ca Solomon đấy.” “Lòng ghen hung dữ như âm phủ?” Tessa nhướn mày. “Nghe có vẻ không… lãng mạn lắm.”
“Sự nóng của nó là sự nóng của lửa, thật một ngọn lửa của Đức Jehovah,” Will nói và nhướng mày. “Anh cứ tưởng phái nữ luôn nghĩ rằng ghen nhiều là yêu lắm cơ. Cánh đàn ông đấu đá nhau để chiếm được lòng các em…” “Ờ thì không có âm phủ nào trong lễ kết hôn của người phàm,” Tessa nói. “Nhưng khả năng trích Kinh Thánh của các anh thật đáng nể. Giỏi hơn hẳn dì Harriet đấy nhé.”
“Bồ nghe chưa, James? Tessa vừa so sánh chúng ta với dì Harriet của mình đấy.” Jem, như mọi khi, vẫn điềm nhiên. “Bọn anh phải nắm rõ các đoạn trích trong các tài liệu tôn giáo,” anh nói. “Với bọn anh, chúng chính là cẩm nang hướng dẫn.”
“Vậy bọn anh được học hết ở trường sao?” Cô không hề thấy Will hay Jem học lúc ở Học Viện. “Hoặc, khi được gia sư?” “Ờ, dù dạo này Charlotte hơi xao lãng việc dạy dỗ bọn anh, như em thấy đấy,” Will nói. “Một Thợ Săn Bóng Tối có thể chọn học gia sư hoặc tới trường tại Idris – tới khi em tốt nghiệp ở tuổi mười tám. May là bọn anh cũng sắp tới tuổi đó rồi.”
“Ai trong hai anh lớn hơn?” “Jem,” Will nói cùng lúc Jem bảo, “Anh.” Họ đồng thanh cười và Will bổ sung thêm. “Nhưng chỉ có ba tháng bọ.”
“Tôi biết cậu thấy ức chết khi phải nói ra chuyện đó,” Jem cười rất tươi. Tessa nhìn từ người này sang người kia. Không tìm đâu ra hai chàng trai có vẻ ngoài hay tâm tính khác nhau nhiều như hai người này. Thế mà họ lại là bạn của nhau. “Parabatai là như thế nào?” Cô nói. “Nói nối hết câu hộ nhau và gì gì đó đại loại ạ? Vì trong Codex chẳng nói gì mấy.”
Will và Jem nhìn nhau. Will nhún vai. “Khó giải thích lắm,” anh vênh mặt nói. “Nếu em không trải nghiệm…” “Ý em là,” Tessa nói, “hai anh không thể - em không biết nữa – dùng thần giao cách cảm chứ?”
Jem khịt mũi. Đôi mắt xanh màu trời của Will trợn to. “Thần giao cách cảm á? Kinh quá, thôi cho anh kiếu.” “Vậy, có tác dụng gì nào? Hai anh thề bảo vệ nhau, cái đó em hiểu, nhưng không phải tất cả các Thợ Săn Bóng Tối đều phải bảo vệ nhau sao?”
“Còn hơn thế nữa,” Jem nói, anh đã ngừng khụt khịt và nghiêm túc hẳn. “Parabatai xuất phát từ một câu chuyện cổ, câu chuyện về Jonathan và David. ‘Daivd vừa tâu xong cùng Saul, thì lòng của Jonathan khế hiệp cùng lòng David, đến đỗi Jonathan yêu mến David như mạng sống mình.’ Họ là hai chiến binh, và linh hồn của họ được Thiên Đàng nối liền với nhau, và từ đó Jonathan Thợ Săn Bóng Tối nghĩ ra ý tưởng parabatai, và ghi nghi thức đó vào Luật.” “Nhưng một cặp parabatai đâu phải nhất thiết là hai người nam. Cũng có thể là một nam một nữ, hoặc hai nữ chứ?”
“Tất nhiên.” Jem gật đầu. “Trước tuổi mười tám, em có quyền tìm và chọn parabatai cho mình. Nhưng khi em lớn hơn, em không được thực hiện nghi thức đó nữa. Nó không đơn giản chỉ là thề thốt bảo vệ nhau. Em phải đứng trước Hội Đồng và thề sẽ buộc mạng của bản thân với parabatai của mình. Em sẽ tới bất kỳ nơi nào họ đến, sẵn sàng chết khi họ ngã xuống. Nếu có một mũi tên bay về phía Will, lời thề sẽ buộc anh bước ra che chắn.” “Tiện nhở,” Will bảo.
“Và cậu ấy, tất nhiên cũng bị ràng buộc tương tự,” Jem nói. “Dù Will nói gì ngược lại cũng vậy thôi, cậu ấy không thể trái lời thề hay vi phạm Luật.” Anh chau mày nhìn Will, còn Will cười nhạt và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Trời đất quỷ thần ơi,” Tessa nói. “Nghe thì cảm động đấy, nhưng em không rõ nó được trao tặng và diễn tiến như thế nào.”
“Không phải ai cũng có parabatai,” Jem nói. “Rất ít người tìm được đúng đồng đội đúng lúc. Nhưng họ có thể mượn sức từ parabatai của mình lúc tham chiến. Một chữ rune do parabatai của em vẽ luôn có hiệu quả cao hơn do chính em hay người khác vẽ. Và có vài chữ rune chỉ những parabatai bọn anh mới dùng được, vì chúng rút từ sức mạnh được nhân đôi của bọn anh.” “Nhưng nếu các anh không muốn là parabatai của nhau nữa thì sao?” Tessa tò mò hỏi. “Nghi lễ có thể bị hủy không?”
“Ôi trời ơi phụ nữ,” Will nói. “Có câu hỏi nào em không muốn biết đáp án không?” “Tôi thấy có trả lời cũng chẳng hại gì.” Tay Jem đặt lên đầu gậy. “Em ấy càng biết nhiều, em ấy giả vờ sắp được Tiến Cấp càng tốt.” Anh quay sang Tessa. “Ngoại trừ một vài tình huống sau đây thì nghi lễ hoàn toàn không thể phá bỏ. Nếu một trong hai trở thành cư dân Thế Giới Ngầm hoặc người phàm, vậy mối ràng buộc sẽ bị cắt đứt. Và tất nhiên, nếu một trong hai chết, người kia sẽ được tự do, nhưng không được chọn thêm một parabatai khác. Mỗi Thợ Săn Bóng Tối chỉ được thực hiện nghi thức đó một lần.”
“Nghe giống như kết hôn,” Tessa điềm nhiên nói, “trong nhà thờ Công giáo phết. Như Henry VIII; ông ấy phải tự tạo ra một tôn giáo mới để được thoát khỏi lời thề trước Chúa.” “Tới khi cái chết chia lìa đôi ta,” Will nói, ánh mắt đăm đăm nhìn khung cảnh làng quê lướt qua ngoài cửa sổ.
“Ờ, Will sẽ không phải tạo ra một tôn giáo mới để thoát khỏi anh đâu,” Jem nói. “Cậu ấy sẽ sớm được tự do thôi.” Will liếc xéo qua, nhưng Tessa mới là người cất tiếng. “Đừng nói thế chứ,” cô khuyên nhủ Jem. “Chúng ta sẽ tìm được cách chữa trị thôi. Em không thấy có lý do gì để chúng ta phải từ bỏ toàn bộ hy vọng.”
Cô suýt co rúm người lại khi bắt gặp ánh mắt Will: xanh lam, nảy lửa, bừng bừng tức tối. Jem dường như không để tâm gì khi trả lời, nhẹ nhàng và bình thản. “Anh không từ bỏ hy vọng,” anh nói. “Anh chỉ hy vọng những điều khác em mà thôi, Tessa Gray ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.