Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 18: Chương 5.2
Arya's tear
11/10/2019
“Lạy Thiên Thần,” Will nói và chọc chạch dĩa vào
cái món nâu xỉn trên đĩa. “Cái gì thế này?” Tessa phải thừa nhận thật
khó để biết được đây là món gì. Đám gia nhân nhà Starkweather – toàn là
những ông bà già lưng còng tóc bạc và cùng một nữ quản gia mặt mày nhăn
nhó như khỉ phải ớt – đã làm đúng như lão yêu cầu và có làm them ba suất ăn. Một bà lão mặc váy màu đen đội mũ trắng, lưng đã còng và già cả đến nỗi Tessa phải kiềm chế lắm mới không đứng lên múc vào đĩa của họ món
gì đó có vẻ là món hầm màu nâu đen, lổn nhà lổn nhổn. Khi xong nhiệm vụ, bà ta quay người và tập tễnh rời đi, để lại Jem, Tessa và Will trố mắt
nhìn nhay trong phòng ăn.
Cũng có một đĩa ăn để sẵn cho Starkweather, nhưng lão không tới. Tessa phải thừa nhận nếu mình là lão, mình cũng chẳng vội đến ăn món thịt hầm này. Rau thì nẫu quá nát mà thịt thì dai nhách, trông cực kì mất thẩm mĩ hơn dưới ánh sáng tù mù của phòng ăn. Chỉ có vài cây đuốc chiếu sáng cái nơi tù túng này; giấy dán tường màu mâu sẫm, gương trên lò sưởi không đốt lửa đã bị ố và đổi màu. Tessa cảm thấy cực kì khó ở trong cái váy mặc tối bằng vải bóng màu xanh cứng nhắc mượn từ Jessamine và do Shophie xếp vào, giờ chuyển sang màu bầm dưới cái ánh sáng leo lắt này. Nhưng lối hành xử của vị chủ nhân vẫn đặc biệt cực kì khó chịu, khi lão một mực muốn họ cùng ăn tối rồi lại không xuất hiện. Một gia nhân trông yêu ớt và già lão hệt như người vừa múc thịt hầm vừa rồi đã đưa Tessa lên phòng mình, một căn phòng tù mù đầy những món đồ nội thất chạm trổ cầu kì. Nhìn cái kiểu ánh sáng nơi đây, Tessa có cảm giác Starkweather đnag cố tiết kiệm tiền dầu đuốc, dù theo Tessa biết đèn phù thủy không tốn chút tiền nào. Cũng có thể đơn giản là vì lão thích chỗ tối.
Phòng của cô lạnh lẽo, tối tăm và trông hơi đáng ngại. Lửa cháy lom rom trong lò chẳng sưởi ấm được căn phòng là mấy. Ở hai bên lò sưởi được khắc hình tia chớp. Biểu tượng tương tự được khắc tren cái bình trắng đựng nước lạnh ngắt Tessa dung để rửa tay và mặt. Cô vội vàng lau tay và tự hỏi sao mình không thấy biểu tượng đó trong Codex. Nó mang ý nghĩa quan trọng nào đó. Toàn bộ Học Viện Luân Đôn được trang trí với những biểu tượng Clave như Thiên Thần trồi lên từ hồ nước, hay bốn chữ C lồng vào nhau. Những tấm chân dung cũ treo khắp nơi – trong phòng ngủ của cô, ngoài hành lang, hay dọc cầu thang. Sau khi chuyển sang váy mặc buổi tối và nghe tiếng chuông báo giờ ăn, Tessa bước xuống cầu thang – một cấu trúc kì quái theo phong cách Jacobean – và chỉ dừng lại ở chiếu nghỉ để ngắm chân dung một cô bé tóc vàng để dài, mặc bộ đồ trẻ con đã lỗi thời, đeo cái nơ to trông như muốn nuốt mất cả cái đầu nhỏ của cô bé. Cô bé có gương mặt gầy, xanh xao và trông như người ốm, nhưng lại sở hữu một đôi mắt rất sáng – Tessa thấy đó là thứ sáng sủa duy nhất trong toàn bộ không gian u tối này.
“Đó là Adele Starkweather,” một giọng nói vang lên từ dưới khuỷu tay cô, đang đọc tấm biển dán ở khung tranh. “1842” Cô quay lại nhìn Will đang đứng hai chân tách ra, tay chắp sau lưng, nhìn bức chân dung và nhíu mày.
“Sao thế? Trông anh có vẻ không thích cô bé, nhưng em thấy cô bé cũng được đó chứ. Chắc đây là con gái của Starkweather – không, có lẽ là cháu.” Will lắc đầu, nhìn những bức chân dung của Tessa. “Chắc rồi, Nơi này được trang hoàng như một mái ấm gia đình. Rõ ràng dòng họ Starkweather đã ở Học Viện York nhiều thế hệ. Em có thấy các biểu tượng tia chớp đó chứ?”
Tessa gật đầu. “Đó là gia huy của nhà Starkweather. Người nhà Starkweather đông lắm. Nhưng chuyện một dòng họ tỏ ra họ sở hữu nơi này là không được. Người ta không thể di chúc Học Viện cho thế hệ sau. Người bảo vệ Học Viện phải là cho Quan Chấp Chính chỉ định. Nơi này là tài sản của Clave.”
“Bố mẹ Charlotte cũng từng điều hành Học Viện Luân Đôn mà.” “Đó là lí do khiến Lightwood giãy nảy như đỉa phải vôi ấy”, Will đáp. “Không nhất thiết phải để những người trong cùng một gia đình điều hành Học Viện. Nhưng quan Chấp Chính sẽ không bao giờ giao vị trí đó cho Charlotte nếu không nghĩ chị ấy thích hợp. Và dù sao cũng mới chỉ một thế hệ mà thôi. Còn đây…” Anh khoát tay như chỉ định toàn bộ những bức chân dung, chiếu nghỉ và ông già cổ quái, cô độc Aloysius Starkweather. “Thế nào ông già này nghĩ lão có quyền quăng chúng ta ra khỏi nơi này vậy?”
“Dì em sẽ bảo lão là giống dở cho coi. Giờ chúng ta xuống ăn tối chứ?” Đây là lần hiếm hoi Will thể hiện sự phong nhã khi chìa cánh tay cho cô. Tessa không nhìn anh khi khoác tay vào Will trong bộ đồ mặc đi ăn tối cũng đẹp trai khiến cô nghẹt thở, và cô có cảm giác mình cần phải thật tỉnh táo.
Jem đã đợi sẵn trong phòng ăn khi họ tới, Và Tessa ngồi xuống bên cạnh anh trong lúc chờ chủ nhà. Chỗ ngồi của lão đã được dọn, đĩa đựng thịt hầm, kể cả ly cũng chứa thứ rượu vang đỏ sậm, nhưng bóng dáng Starkweather thì không thấy đâu. Will là người đầu tiên nhún vai rồi bắt đầu ăn, dù liền ngay sau đó anh tỏ vẻ ước gì đã không đụng vào cái thứ ấy. “Món gì đây?” Giờ anh tiếp tục hỏi và xiên một vật đáng thương và giơ lên săm soi. “Cái… cái… thứ này này?”
“Củ cải vàng chăng?” Jem gợi ý. “Củ cải vàng trồng ở khu vườn Sa-tăng thì có,” Will nói. Anh nhìn quanh. “Chắc nhà này không nuôi chó để tôi dồn đồ ăn cho nó rồi.”
“Có vẻ ở đây chẳng có con vật nuôi nào hết,” Jem – người luôn yêu động vật, kể cả con mèo xấu lang thang cơ nhỡ Church – nhận xét. “Có lẽ lũ chúng nó đều bị củ cải vàng đầu độc chết hết rồi,” Will nói.
“Ôi trời ơi,” Tessa buồn bã nói và đặt đĩa xuống. “Mà em đói lắm rồi.” “Có bánh mì kìa,” Will nói và chỉ cái giỏ gần đó. “Nhưng anh báo trước nhé, chúng cứng như đá ấy. Em có thể dung chúng mà đập chết đám bọ đen, nếu có con nào dám léng phéng làm phiền em lúc đêm hôm.”
Tessa nhan mặt và nhấp một ngụm rượu. Nó chua lè. Will bỏ dĩa xuống và bắt đầu vui vẻ ngâm nga, nhại theo thơ trong cuốn Thơ vô duyên của Edward Lear.
Ngày xửa ngày xưa Có một tiểu thư
Đến từ New York Đói meo ở York
Nhưng mà bánh mì Thì cứng như đá
Còn củ cải vàng Thì trông như…
“Anh không thể gieo vần từ ‘York’ bằng từ ‘York’,” Tessa ngắt lời. “Thế là chơi ăn gian.” “Cô ấy nói đúng đó,” Jem nói, những ngón tay thanh tú vuốt đế ly. “Nhất là khi ta dung từ ‘đói móc’ thay cho ‘ở York’ vẫn hợp.”
Cũng có một đĩa ăn để sẵn cho Starkweather, nhưng lão không tới. Tessa phải thừa nhận nếu mình là lão, mình cũng chẳng vội đến ăn món thịt hầm này. Rau thì nẫu quá nát mà thịt thì dai nhách, trông cực kì mất thẩm mĩ hơn dưới ánh sáng tù mù của phòng ăn. Chỉ có vài cây đuốc chiếu sáng cái nơi tù túng này; giấy dán tường màu mâu sẫm, gương trên lò sưởi không đốt lửa đã bị ố và đổi màu. Tessa cảm thấy cực kì khó ở trong cái váy mặc tối bằng vải bóng màu xanh cứng nhắc mượn từ Jessamine và do Shophie xếp vào, giờ chuyển sang màu bầm dưới cái ánh sáng leo lắt này. Nhưng lối hành xử của vị chủ nhân vẫn đặc biệt cực kì khó chịu, khi lão một mực muốn họ cùng ăn tối rồi lại không xuất hiện. Một gia nhân trông yêu ớt và già lão hệt như người vừa múc thịt hầm vừa rồi đã đưa Tessa lên phòng mình, một căn phòng tù mù đầy những món đồ nội thất chạm trổ cầu kì. Nhìn cái kiểu ánh sáng nơi đây, Tessa có cảm giác Starkweather đnag cố tiết kiệm tiền dầu đuốc, dù theo Tessa biết đèn phù thủy không tốn chút tiền nào. Cũng có thể đơn giản là vì lão thích chỗ tối.
Phòng của cô lạnh lẽo, tối tăm và trông hơi đáng ngại. Lửa cháy lom rom trong lò chẳng sưởi ấm được căn phòng là mấy. Ở hai bên lò sưởi được khắc hình tia chớp. Biểu tượng tương tự được khắc tren cái bình trắng đựng nước lạnh ngắt Tessa dung để rửa tay và mặt. Cô vội vàng lau tay và tự hỏi sao mình không thấy biểu tượng đó trong Codex. Nó mang ý nghĩa quan trọng nào đó. Toàn bộ Học Viện Luân Đôn được trang trí với những biểu tượng Clave như Thiên Thần trồi lên từ hồ nước, hay bốn chữ C lồng vào nhau. Những tấm chân dung cũ treo khắp nơi – trong phòng ngủ của cô, ngoài hành lang, hay dọc cầu thang. Sau khi chuyển sang váy mặc buổi tối và nghe tiếng chuông báo giờ ăn, Tessa bước xuống cầu thang – một cấu trúc kì quái theo phong cách Jacobean – và chỉ dừng lại ở chiếu nghỉ để ngắm chân dung một cô bé tóc vàng để dài, mặc bộ đồ trẻ con đã lỗi thời, đeo cái nơ to trông như muốn nuốt mất cả cái đầu nhỏ của cô bé. Cô bé có gương mặt gầy, xanh xao và trông như người ốm, nhưng lại sở hữu một đôi mắt rất sáng – Tessa thấy đó là thứ sáng sủa duy nhất trong toàn bộ không gian u tối này.
“Đó là Adele Starkweather,” một giọng nói vang lên từ dưới khuỷu tay cô, đang đọc tấm biển dán ở khung tranh. “1842” Cô quay lại nhìn Will đang đứng hai chân tách ra, tay chắp sau lưng, nhìn bức chân dung và nhíu mày.
“Sao thế? Trông anh có vẻ không thích cô bé, nhưng em thấy cô bé cũng được đó chứ. Chắc đây là con gái của Starkweather – không, có lẽ là cháu.” Will lắc đầu, nhìn những bức chân dung của Tessa. “Chắc rồi, Nơi này được trang hoàng như một mái ấm gia đình. Rõ ràng dòng họ Starkweather đã ở Học Viện York nhiều thế hệ. Em có thấy các biểu tượng tia chớp đó chứ?”
Tessa gật đầu. “Đó là gia huy của nhà Starkweather. Người nhà Starkweather đông lắm. Nhưng chuyện một dòng họ tỏ ra họ sở hữu nơi này là không được. Người ta không thể di chúc Học Viện cho thế hệ sau. Người bảo vệ Học Viện phải là cho Quan Chấp Chính chỉ định. Nơi này là tài sản của Clave.”
“Bố mẹ Charlotte cũng từng điều hành Học Viện Luân Đôn mà.” “Đó là lí do khiến Lightwood giãy nảy như đỉa phải vôi ấy”, Will đáp. “Không nhất thiết phải để những người trong cùng một gia đình điều hành Học Viện. Nhưng quan Chấp Chính sẽ không bao giờ giao vị trí đó cho Charlotte nếu không nghĩ chị ấy thích hợp. Và dù sao cũng mới chỉ một thế hệ mà thôi. Còn đây…” Anh khoát tay như chỉ định toàn bộ những bức chân dung, chiếu nghỉ và ông già cổ quái, cô độc Aloysius Starkweather. “Thế nào ông già này nghĩ lão có quyền quăng chúng ta ra khỏi nơi này vậy?”
“Dì em sẽ bảo lão là giống dở cho coi. Giờ chúng ta xuống ăn tối chứ?” Đây là lần hiếm hoi Will thể hiện sự phong nhã khi chìa cánh tay cho cô. Tessa không nhìn anh khi khoác tay vào Will trong bộ đồ mặc đi ăn tối cũng đẹp trai khiến cô nghẹt thở, và cô có cảm giác mình cần phải thật tỉnh táo.
Jem đã đợi sẵn trong phòng ăn khi họ tới, Và Tessa ngồi xuống bên cạnh anh trong lúc chờ chủ nhà. Chỗ ngồi của lão đã được dọn, đĩa đựng thịt hầm, kể cả ly cũng chứa thứ rượu vang đỏ sậm, nhưng bóng dáng Starkweather thì không thấy đâu. Will là người đầu tiên nhún vai rồi bắt đầu ăn, dù liền ngay sau đó anh tỏ vẻ ước gì đã không đụng vào cái thứ ấy. “Món gì đây?” Giờ anh tiếp tục hỏi và xiên một vật đáng thương và giơ lên săm soi. “Cái… cái… thứ này này?”
“Củ cải vàng chăng?” Jem gợi ý. “Củ cải vàng trồng ở khu vườn Sa-tăng thì có,” Will nói. Anh nhìn quanh. “Chắc nhà này không nuôi chó để tôi dồn đồ ăn cho nó rồi.”
“Có vẻ ở đây chẳng có con vật nuôi nào hết,” Jem – người luôn yêu động vật, kể cả con mèo xấu lang thang cơ nhỡ Church – nhận xét. “Có lẽ lũ chúng nó đều bị củ cải vàng đầu độc chết hết rồi,” Will nói.
“Ôi trời ơi,” Tessa buồn bã nói và đặt đĩa xuống. “Mà em đói lắm rồi.” “Có bánh mì kìa,” Will nói và chỉ cái giỏ gần đó. “Nhưng anh báo trước nhé, chúng cứng như đá ấy. Em có thể dung chúng mà đập chết đám bọ đen, nếu có con nào dám léng phéng làm phiền em lúc đêm hôm.”
Tessa nhan mặt và nhấp một ngụm rượu. Nó chua lè. Will bỏ dĩa xuống và bắt đầu vui vẻ ngâm nga, nhại theo thơ trong cuốn Thơ vô duyên của Edward Lear.
Ngày xửa ngày xưa Có một tiểu thư
Đến từ New York Đói meo ở York
Nhưng mà bánh mì Thì cứng như đá
Còn củ cải vàng Thì trông như…
“Anh không thể gieo vần từ ‘York’ bằng từ ‘York’,” Tessa ngắt lời. “Thế là chơi ăn gian.” “Cô ấy nói đúng đó,” Jem nói, những ngón tay thanh tú vuốt đế ly. “Nhất là khi ta dung từ ‘đói móc’ thay cho ‘ở York’ vẫn hợp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.