Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 34: Chương 9.3
Arya's tear
11/10/2019
“Will,” Jem thì thào. Anh dừng lại bên một cái
giường được gắn cố định ở khoảng giữa tường và tì vào đó, như thể chân
anh sắp khuỵu xuống. Nằm trên giường là Will, cuộn tròn trong chiếc chăn sẫm màu, tả tơi. Anh chỉ mặc có quần dài và áo sơ mi; thắt lưng vũ khí
của anh được treo trên cái đinh móc phía trong giường. Chân anh để trần, mắt nhắm hờ, màu xanh của mống mắt chỉ thấy lấp ló qua viền mí đen. Tóc anh mướt mồ hôi, bết vào trán, còn má đỏ rực như người lên cơn sốt.
Ngực anh phập phồng từng hồi, như thể anh bị chứng khó thở.
Tessa áp mu bàn tay lên trán anh. Trán anh nóng giẫy. “Jem,” cô khẽ nói. “Jem, chúng ta phải đưa anh ấy rời khỏi đây.” Người đàn ông nằm trên chiếc giường bên cạnh vẫn hát. Nhưng nói cho ngay, bảo hắn là đàn ông cũng không hẳn đúng. Cơ thể hắn ngắn ngủn và dị dạng, thay cho bàn chân là một bộ móng chẻ.
“Bao giờ tới khi? Nói chuông Stepney
Tôi đâu có biết, Nói chuông bự Bow”
Jem vẫn đứng bất động chăm chú nhìn Will. Anh như bị đóng băng. Mặt anh trắng như giấy và má thì đỏ lựng. “Jem!” Tessa thì thầm. “Làm ơn. Giúp em kéo anh ấy đứng lên.” Thấy Jem không nhúc nhích, cô vươn tay, nắm vai Will mà lay. “Will. Will, dậy, dậy đi.”
Will chỉ càu nhàu vài tiếng và quay người sang bên kia, vùi đầu vào tay. Anh là Thợ Săn Bóng Tối, cao mét tám, người thì nặng và chắc nịch cô không tài nào đỡ được. Trừ khi... “Nếu anh không giúp em,” Tessa bảo Jem, “em thề sẽ Biến Hình thành anh, và em sẽ tự đỡ anh ấy. Rồi mọi người ở đây sẽ được chứng kiến anh ra sao khi mặc váy.” Cô nhìn thẳng vào anh. “Anh hiểu không?”
Rất chậm, anh nhướng mắt nhìn cô. Anh có vẻ không hốt hoảng trước khả năng bị đám ifrit nhìn thấy mình mặc váy; trông anh không có vẻ là nhìn thấy cô. Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy đôi mắt bạc kia không có chút ánh sáng nào. “Em định chơi thật à?” Jem nói, rồi tóm cánh tay Will và kéo sang bên, dộng đầu Will vào bên giường mà chẳng quan tâm xem nặng nhẹ ra sao. Will rên rỉ và mở mắt. “Thả tôi ra...”
“Giúp anh cái,” Jem nói mà không nhìn Tessa, và cùng nhau họ hì hục lôi Will xuống giường. Will suýt ngã nhào, và phải vòng tay qua Tessa để giữ thăng bằng trong lúc Jem với lấy cái đai vũ khí trên móc. “Nói với anh đây không phải mơ đi,” Will thì thào, dụi mặt vào bên cổ Tessa. Tessa giật mình. Anh sốt cao quá. Môi anh lướt trên má cô; nó mềm mại hệt như trong ký ức của cô.
“Jem,” Tessa tuyệt vọng nói, và Jem nhìn sang; anh đang đeo thắt lưng của Will trên cái của mình, và có vẻ anh không nghe thấy Will vừa nói gì. Anh quỳ xuống đi giày vào chân Will, rồi đứng lên đỡ cánh tay parabatai của mình. Will có vẻ mừng vì chuyện đó. “Ờ tốt rồi,” Will nói. “Giờ bộ ba đã tề tựu đông đủ.”
“Im ngay,” Jem bảo. Will cười khúc khích. “Nghe này, Carstairs, cậu chưa dùng thứ đó, phải không? Tôi mua nhiều lắm, nhưng giờ sạch bách rồi.”
“Anh ấy nói gì thế?” Tessa bối rối. “Cậu ấy muốn anh trả tiền thuốc phiện.” Giọng Jem ngại ngùng. “Đi nào, chúng ta sẽ đưa cậu ấy lên xe, rồi anh mang tiền trở lại.”
Khi họ chuệnh choạng đi ra cửa, Tessa vẫn nghe giọng người đàn ông chân dê vọng theo, nghe lanh lảnh và chót vót như tiếng đàn môi, và được kết thúc bằng tràng cười the thé. “Đây là ngọn nến đưa mi lên giường
Kia là đao phủ tiễn mi lên đường.” Đối với những kẻ vừa từ trong cái sới thuốc phiện sực nức thứ mùi hương ngọt ngào giả tạo thì kể cả bầu không khí ô nhiễm của Whitechapel cũng là trong lành chán. Tessa suýt ngã xuống thềm. May sao chiếc xe ngựa vẫn đậu ở góc đường, và Cyril nhảy xuống khỏi ghế xà ích, đi về phía họ, gương mặt phúc hậu, tròn trĩnh đượm vẻ lo âu.
“Cậu Will ổn không?” Anh ta nói và đỡ cánh tay Will đang quàng qua vai Tessa và vắt sang vai mình. Tessa mừng rỡ chuồi sang bên; lưng cô đã bắt đầu ê ẩm. Đúng như dự đoán, Will không hề thích sự thay đổi này. “Buông tôi ra,” anh đột ngột nổi quạu. “Thả tôi ra. Tự tôi đứng được.”
Jem và Cyril liếc mắt nhìn nhau, rồi rời luôn. Will loạng choạng, nhưng vẫn đứng thẳng. Anh ngẩng đầu, để gió lạnh thổi tung những lọn tóc ướt dán vào cổ và trán, khiến chúng lòa xòa ngang mắt anh. Tessa nghĩ tới anh trên mái Học Viện: Và anh chiêm ngưỡng Luân Đôn, một kỳ quan kinh khủng thuộc về con người do Chúa tạo nên. Anh nhìn Jem. Mắt Will xanh hơn bao giờ hết, má đỏ lựng, nét mặt như thiên thần. Anh nói, “Bồ không phải tới dắt mũi tôi về. Tôi đang vui mà.”
Jem nhìn lại. “Quỷ tha ma bắt bồ đi,” anh nói và đấm vào mặt Will, khiến Will xoay một vòng. Will không ngã, nhưng phải dựa vào bên xe ngựa, tay che má. Miệng anh đang chảy máu. Anh kinh hốt nhìn Jem. “Đưa cậu ấy lên xe,” Jem nói với Cyril, và trở vào căn nhà cửa đỏ – Tessa đoán anh đi trả tiền cho đồ hút hít của Will. Will vẫn nhìn theo Jem, máu nhuộm đỏ đôi môi anh.
“James ơi?” Will gọi. “Vậy đi nào,” Cyril nói cộc lốc. Nhìn Cyril mở cửa xe và giúp Will vào trong, rồi Tessa sau đó, cô bỗng nghĩ trông anh ấy giống Thomas vô cùng. Anh đưa cho cô cái khăn tay rút từ túi áo. Nó ấm và có mùi nước hoa rẻ tiền. Cô mỉm cười cảm ơn khi anh đóng cửa.
Will ngồi xụi lơ ở góc xe, tay ôm lấy người, còn mắt nhắm hờ. Máu đã chảy xuống cằm anh. Cô nhoài tới áp khăn vào miệng anh; anh đưa tay áp lên bàn tay cô để giữ. “Anh làm mọi chuyện rối tung hết,” anh nói. “Phải không?” “Em sợ là rối vô cùng ấy,” Tessa nói, cố không để ý tới hơi ấm từ bàn tay anh. Kể cả trong bóng tối của cỗ xe, mắt anh vẫn xanh long lanh. Nhưng Jem đã nói gì về cái đẹp nhỉ? Đẹp cũng là hà khắc. Liệu người ta có tha thứ cho những chuyện Will làm nếu như anh xấu xí không? Và sau rốt, vẻ điển trai kia có giúp anh được tha thứ? Nhưng, cô không thể nào rũ bỏ cảm giác anh làm những điều ấy vì anh quá yêu bản thân nhưng cũng vì anh ghét mình quá thể. Chỉ có điều cô không biết rõ nguyên do.
Anh nhắm mắt. “Anh mệt mỏi quá, Tess à,” anh nói. “Anh chỉ muốn một lần được mơ thấy mộng đẹp.” “Anh làm như vừa rồi là không đúng, Will,” cô nhẹ nhàng nói. “Anh không thể mua, chơi thuốc hay mơ để trốn tránh đau khổ.”
Anh nắm chặt tay cô. Cửa xe mở ra. Tessa vội rụt tay lại. Đó là Jem, gương mặt sầm sì như sắp nổi bão; anh nhìn lướt qua Will, rồi ngồi phịch xuống, đưa tay đấm lên nóc xe. “Cyril, đánh xe về,” anh hét và một lát sau cỗ xe lao đi trong màn đêm. Jem kéo rèm che cửa sổ. Trong bóng tối, Tessa nhét khăn tay vào tay áo. Nó vẫn ướt đầm máu Will.
Tessa áp mu bàn tay lên trán anh. Trán anh nóng giẫy. “Jem,” cô khẽ nói. “Jem, chúng ta phải đưa anh ấy rời khỏi đây.” Người đàn ông nằm trên chiếc giường bên cạnh vẫn hát. Nhưng nói cho ngay, bảo hắn là đàn ông cũng không hẳn đúng. Cơ thể hắn ngắn ngủn và dị dạng, thay cho bàn chân là một bộ móng chẻ.
“Bao giờ tới khi? Nói chuông Stepney
Tôi đâu có biết, Nói chuông bự Bow”
Jem vẫn đứng bất động chăm chú nhìn Will. Anh như bị đóng băng. Mặt anh trắng như giấy và má thì đỏ lựng. “Jem!” Tessa thì thầm. “Làm ơn. Giúp em kéo anh ấy đứng lên.” Thấy Jem không nhúc nhích, cô vươn tay, nắm vai Will mà lay. “Will. Will, dậy, dậy đi.”
Will chỉ càu nhàu vài tiếng và quay người sang bên kia, vùi đầu vào tay. Anh là Thợ Săn Bóng Tối, cao mét tám, người thì nặng và chắc nịch cô không tài nào đỡ được. Trừ khi... “Nếu anh không giúp em,” Tessa bảo Jem, “em thề sẽ Biến Hình thành anh, và em sẽ tự đỡ anh ấy. Rồi mọi người ở đây sẽ được chứng kiến anh ra sao khi mặc váy.” Cô nhìn thẳng vào anh. “Anh hiểu không?”
Rất chậm, anh nhướng mắt nhìn cô. Anh có vẻ không hốt hoảng trước khả năng bị đám ifrit nhìn thấy mình mặc váy; trông anh không có vẻ là nhìn thấy cô. Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy đôi mắt bạc kia không có chút ánh sáng nào. “Em định chơi thật à?” Jem nói, rồi tóm cánh tay Will và kéo sang bên, dộng đầu Will vào bên giường mà chẳng quan tâm xem nặng nhẹ ra sao. Will rên rỉ và mở mắt. “Thả tôi ra...”
“Giúp anh cái,” Jem nói mà không nhìn Tessa, và cùng nhau họ hì hục lôi Will xuống giường. Will suýt ngã nhào, và phải vòng tay qua Tessa để giữ thăng bằng trong lúc Jem với lấy cái đai vũ khí trên móc. “Nói với anh đây không phải mơ đi,” Will thì thào, dụi mặt vào bên cổ Tessa. Tessa giật mình. Anh sốt cao quá. Môi anh lướt trên má cô; nó mềm mại hệt như trong ký ức của cô.
“Jem,” Tessa tuyệt vọng nói, và Jem nhìn sang; anh đang đeo thắt lưng của Will trên cái của mình, và có vẻ anh không nghe thấy Will vừa nói gì. Anh quỳ xuống đi giày vào chân Will, rồi đứng lên đỡ cánh tay parabatai của mình. Will có vẻ mừng vì chuyện đó. “Ờ tốt rồi,” Will nói. “Giờ bộ ba đã tề tựu đông đủ.”
“Im ngay,” Jem bảo. Will cười khúc khích. “Nghe này, Carstairs, cậu chưa dùng thứ đó, phải không? Tôi mua nhiều lắm, nhưng giờ sạch bách rồi.”
“Anh ấy nói gì thế?” Tessa bối rối. “Cậu ấy muốn anh trả tiền thuốc phiện.” Giọng Jem ngại ngùng. “Đi nào, chúng ta sẽ đưa cậu ấy lên xe, rồi anh mang tiền trở lại.”
Khi họ chuệnh choạng đi ra cửa, Tessa vẫn nghe giọng người đàn ông chân dê vọng theo, nghe lanh lảnh và chót vót như tiếng đàn môi, và được kết thúc bằng tràng cười the thé. “Đây là ngọn nến đưa mi lên giường
Kia là đao phủ tiễn mi lên đường.” Đối với những kẻ vừa từ trong cái sới thuốc phiện sực nức thứ mùi hương ngọt ngào giả tạo thì kể cả bầu không khí ô nhiễm của Whitechapel cũng là trong lành chán. Tessa suýt ngã xuống thềm. May sao chiếc xe ngựa vẫn đậu ở góc đường, và Cyril nhảy xuống khỏi ghế xà ích, đi về phía họ, gương mặt phúc hậu, tròn trĩnh đượm vẻ lo âu.
“Cậu Will ổn không?” Anh ta nói và đỡ cánh tay Will đang quàng qua vai Tessa và vắt sang vai mình. Tessa mừng rỡ chuồi sang bên; lưng cô đã bắt đầu ê ẩm. Đúng như dự đoán, Will không hề thích sự thay đổi này. “Buông tôi ra,” anh đột ngột nổi quạu. “Thả tôi ra. Tự tôi đứng được.”
Jem và Cyril liếc mắt nhìn nhau, rồi rời luôn. Will loạng choạng, nhưng vẫn đứng thẳng. Anh ngẩng đầu, để gió lạnh thổi tung những lọn tóc ướt dán vào cổ và trán, khiến chúng lòa xòa ngang mắt anh. Tessa nghĩ tới anh trên mái Học Viện: Và anh chiêm ngưỡng Luân Đôn, một kỳ quan kinh khủng thuộc về con người do Chúa tạo nên. Anh nhìn Jem. Mắt Will xanh hơn bao giờ hết, má đỏ lựng, nét mặt như thiên thần. Anh nói, “Bồ không phải tới dắt mũi tôi về. Tôi đang vui mà.”
Jem nhìn lại. “Quỷ tha ma bắt bồ đi,” anh nói và đấm vào mặt Will, khiến Will xoay một vòng. Will không ngã, nhưng phải dựa vào bên xe ngựa, tay che má. Miệng anh đang chảy máu. Anh kinh hốt nhìn Jem. “Đưa cậu ấy lên xe,” Jem nói với Cyril, và trở vào căn nhà cửa đỏ – Tessa đoán anh đi trả tiền cho đồ hút hít của Will. Will vẫn nhìn theo Jem, máu nhuộm đỏ đôi môi anh.
“James ơi?” Will gọi. “Vậy đi nào,” Cyril nói cộc lốc. Nhìn Cyril mở cửa xe và giúp Will vào trong, rồi Tessa sau đó, cô bỗng nghĩ trông anh ấy giống Thomas vô cùng. Anh đưa cho cô cái khăn tay rút từ túi áo. Nó ấm và có mùi nước hoa rẻ tiền. Cô mỉm cười cảm ơn khi anh đóng cửa.
Will ngồi xụi lơ ở góc xe, tay ôm lấy người, còn mắt nhắm hờ. Máu đã chảy xuống cằm anh. Cô nhoài tới áp khăn vào miệng anh; anh đưa tay áp lên bàn tay cô để giữ. “Anh làm mọi chuyện rối tung hết,” anh nói. “Phải không?” “Em sợ là rối vô cùng ấy,” Tessa nói, cố không để ý tới hơi ấm từ bàn tay anh. Kể cả trong bóng tối của cỗ xe, mắt anh vẫn xanh long lanh. Nhưng Jem đã nói gì về cái đẹp nhỉ? Đẹp cũng là hà khắc. Liệu người ta có tha thứ cho những chuyện Will làm nếu như anh xấu xí không? Và sau rốt, vẻ điển trai kia có giúp anh được tha thứ? Nhưng, cô không thể nào rũ bỏ cảm giác anh làm những điều ấy vì anh quá yêu bản thân nhưng cũng vì anh ghét mình quá thể. Chỉ có điều cô không biết rõ nguyên do.
Anh nhắm mắt. “Anh mệt mỏi quá, Tess à,” anh nói. “Anh chỉ muốn một lần được mơ thấy mộng đẹp.” “Anh làm như vừa rồi là không đúng, Will,” cô nhẹ nhàng nói. “Anh không thể mua, chơi thuốc hay mơ để trốn tránh đau khổ.”
Anh nắm chặt tay cô. Cửa xe mở ra. Tessa vội rụt tay lại. Đó là Jem, gương mặt sầm sì như sắp nổi bão; anh nhìn lướt qua Will, rồi ngồi phịch xuống, đưa tay đấm lên nóc xe. “Cyril, đánh xe về,” anh hét và một lát sau cỗ xe lao đi trong màn đêm. Jem kéo rèm che cửa sổ. Trong bóng tối, Tessa nhét khăn tay vào tay áo. Nó vẫn ướt đầm máu Will.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.