Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2

Chương 24: Lời nguyền

Arya's tear

11/10/2019

Magnus nghe thấy tiếng cửa chính mở rồi tiếp đó là những tiếng nói oang oang, và ngay lập tức nghĩ Will đến. Anh bỗng thấy vui. Gấp mép cuốn sách đang đọc – Cuộc đối thoại của thần linh của Lucian (Camille hẳn sẽ nổi sùng nếu biết anh làm thế này), Magnus bỗng nghĩ ngóc Thợ Săn Bóng Tối ấy dạo này rất giống một người bà con khó ưa của mình, một người anh biết rõ thói trái khoáy của người ta nhưng không cải biến nổi. Một người mà anh có thể nhận ra tiếng giày của người đó từ ngoài hành lang. Một người sẵn lòng đôi co với tay gác cửa được lệnh không cho ai biết anh đang ở nhà.

Cửa phòng khách mở, và Will đứng ở ngưỡng cửa, nửa hả hê nửa khổ sở - quả là một sự kết hợp lạ lùng. “Tôi biết anh ở đây mà,” anh tuyên bố khi thấy Magnus ngồi rung đùi trên sofa. “Này, anh bảo cái... cái con dơi cụ này ngừng bay là là trên vai tôi được chưa?” Anh chỉ Archer, người kí sinh của Camille và người gác cửa tạm thời của Magnus, lúc này quả thật đang đòng đưa bên cạnh Will. Mạt hắn tỏ vẻ không đồng tình, nhưng đằng nào thì mặt hắn trước sau gì cũng chỉ có độc cái biểu cảm ấy. “Bảo hắn rằng anh muốn gặp tôi đi.” Magnus đặt cuốn sách xuống cái bàn bên cạnh. “Nhưng có lẽ tôi không muốn gặp cậu,” anh vặc lại. “Tôi đã bảo Archer không cho ai vào, chứ không phải không cho ai vào trừ cậu.”

“Cậu ta đe dọa tôi,” Archer nói bằng cái giọng the thé không được giống người lắm. “Tôi sẽ mách cô chủ.” “Xin mời,” Will miếng thì nói nhưng đôi mắt xanh thẳm ngập lo âu vẫn chăm chú nhìn Magnus. “Đi mà. Tôi phải nói chuyện với anh.”

Thẳng phải gió, Magnus nghĩ. Sau một ngày kiệt sức để xóa phép chặn kí ức của một thành viên nhà Penhallow, anh thật chỉ muốn nghỉ ngơi. Anh đã ngừng lắng nghe tiếng bước chân Camille ngoài hành lang, hoặc đợi nàng gửi thư tới, nhưng anh vẫn thích căn phòng này nhất – căn phòng duy nhất có dấu ấn cá nhân của anh dường như vấn vương nơi giấy dán tường hình hoa hồng gai, mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ rèm cửa. Anh đang tưởng mình sẽ được dành một tối ở đây bên một cốc rượu, một cuốn sách, và thật sự được ở một mình. Thế mà giờ Will Herondale xuất hiện, mang vẻ mặt đau đớn và tuyệt vọng, cầu xin Magnus giúp đỡ. Chắc anh phải sửa cái tật hay mềm lòng giúp đỡ những kẻ đang trong cơn cùng đường tuyệt vọng đáng nguyền rủa này đi thôi, Magnus nghĩ. Cái đó, cùng điểm yếu dễ mủi lòng trước những đôi mắt xanh lam.

“Thôi được,” anh nói kèm theo một tiếng thở dài như thể sắp phải nhảy vào hố lửa. “Cậu có thể ở lại và nói chuyện với tôi. Nhưng tôi báo trước này, tôi không định gọi quỷ đâu. Không phải trước bữa khuya. Trừ khi cậu có bằng chứng chắc chắn...” “Không.” Will sung sướng bước vào phòng, đóng sầm cửa vào mặt Archer. Anh xoay khóa cửa, rồi đi thẳng tới bên lò sưởi. Trời bên ngoài quả là buốt giá. Nhìn khoảng hở của rèm cửa sổ, Magnus thấy trời chiều chạng vạng đang dần tối, đám lá cây xào xạc bay trên vỉa hè trong một cơn gió có vẻ mạnh. Will tháo găng, đặt lên bệ lò sưởi, và hơ tay trước đống lửa. “Tôi không định nhờ anh gọi quỷ...”

“Thế à.” Magnus gác chân lên cái bàn nhỏ bằng gỗ hồng sắc kê trước sofa, một hành động hắn sẽ chọc tức Camille nếu nàng ở đây. “Chắc là tin tốt đây...” “Tôi muốn anh dịch chuyển tôi. Tới Xứ Quỷ.”

Magnus sặc. “Cậu muốn tôi làm gì?” Will ngồi ngược sáng với ngọn lửa đang lách tách cháy, “Tôi muốn anh tạo một Cổng Dịch Chuyển tới Xứ Quỷ cho tôi qua. Anh có thể đúng không?”

“Đó là ma thuật,” Magnus nói. “Đúng là nó không phải thuật gọi hồn, nhưng cũng trái…” “Sẽ chẳng ai biết đâu.”

“Thật hả?” Giọng Magnus chua lè. “Tin tức có chân đấy cậu ạ. Và nếu Clave biết tôi dịch chuyển một Nephilin, một thành viên giàu triển vọng nhất của họ, đi để cho lũ quỷ của một không gian khác xé xác…” “Clave không coi tôi là thành viên giàu triển vọng.” Giọng Will lạnh tanh. “Tôi không là gì và cũng sẽ chẳng là gì, nếu anh không chịu giúp tôi.”



“Tôi bắt đầu băn khoăn có phải cậu được cử tới để trêu ngươi tôi không, Will Herondale ạ” Will cười cụt lủn. “Chúa cử tôi đến chăng?”

“Clave. Những kẻ tự coi mình là Chúa. Có lẽ họ muốn thử xem tôi có săn lòng phạm Luật không ấy mà.” Will quay phắt lại nhìn anh. ‘Tôi đang nói rất thật,” anh nói. “Tôi không trêu đùa anh. Tôi không thể mãi chơi trò gọi đủ loại quỷ trời ơi đất hỡi lên, không tìm ra được đúng con, tiếp tục hy vọng rồi lại thất vọng. Ngày mỗi ngày càng thêm u ám, và tôi sẽ mất cô ấy vĩnh viễn nếu anh…”

“Mất cô ấy?” Đầu ó Magnus tóm ngay từ đó; anh ngồi thẳng, nheo mắt. “Chuyện này là vì Tessa. Tôi biết ngay mà.” Will đó mặt, nhờ thế mà gương mặt bớt xanh xao. “Không chỉ vì cô ấy”

“Nhưng cậu yêu cô ấy.” Will chăm chú nhìn anh. “Tất nhiên rồi,” cuối cùng Will nói. “Tôi cứ tưởng tôi sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng tôi đã yêu cô ấy.”

“Chẳng nhẽ cậu mắc lời nguyền không còn biết yêu? Vì đó là lời nguyền vớ vẩn nhất tôi từng nghe. Jem là parabatai của cậu. Tôi đã thấy lúc cậu ở bên cậu ta. Cậu quý cậu ấy, đúng không?” “Jem là tội lỗi lớn của tôi,” Will bảo. “Đừng nói với tôi về Jem.”

“Đừng nói với cậu về Jem, đừng nói với cậu về Tessa. Cậu muốn tôi mở Cổng Dịch Chuyển đưa cậu tới Xứ Quỷ, vậy mà cậu không chịu tiết lộ lý do sao? Tôi không làm đâu, Will.” Magnus khoanh tay trước ngực. Will đặt tay lên bệ lò sưởi. Anh ngồi rất yên, ngọn lửa tỏa chiếu đường nét con người anh – một thân hình đẹp, đôi bàn tay thon dài. “Hôm nay tôi thấy người nhà mình,” anh nói rồi vội sửa lại. “Em gái tôi, Tôi thấy em gái tôi. Cecily. Tôi biết họ còn sống, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ còn được thấy họ. Họ không được ở gần tôi.”

“Vì sao?” Magnus nói sao cho dịu dàng; anh cảm giác mình sắp đạt được một cái gì đó, sắp khám phá ra một bí mật gì đó của chàng trai kì lạ này, luôn làm người khác phát điên nhưng lại tổn thương sâu sắc. “Họ đã làm gì mà phải chịu điều kinh khủng ấy?” “Họ đã làm gì sao?” Will lên giọng. “Họ đã làm gì sao? Chẳng làm gì cả. Đó là tôi. Tôi là độc dược. Tôi sẽ đầu độc họ. Đầu độc mọi người yêu quý tôi ”

“Will…” “Tôi đã nói dối anh,” Will nói và đột nhiên thôi nhìn ngọn lửa.

“Ngạc nhiên đây,” Magnus lầm bầm, nhưng Will đã chìm vào dòng kí ức, có lẽ đang nhớ lại những kí ức đẹp nhất. Will bắt đầu đi đi lại lại, thế là đôi giày dính đầy bùn sình đạp lên tấm thảm Ba tư đẹp đẽ của Camille.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook