Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 61: Ngàn lần hơn thế
Arya's tear
11/10/2019
Ngày hôm đó trôi qua ở Học Viện trong trạng thái
căng thẳng tột độ, khi các Thợ Săn Bóng Tối chuẩn bị cho cuộc gặp mặt
Nate vào ban tối. Lại không có một bữa ăn chỉn chu nào, mọi người đi đi
lại lại, chuẩn bị và mài sắc vũ khí, sắp sẵn đồ đi săn, cũng như xem xét bản đồ trong lúc Bridget vừa tiếp tục rền rĩ mấy bài tình ca tang tóc,
vừa đưa những khay bánh kẹp và trà ngược xuôi trong hành lang.
Nếu Sophie không mời Tessa “tới ăn vài miếng dưa chuột muối”, có lẽ cô cũng chẳng buồn ăn gì cả ngày; nhưng cái cổ đang thít lại của cô cũng chỉ nuốt xuống được vài miếng bánh kẹp trước khi cô cảm thấy như bị nghẹn. Mình sẽ gặp Nate tối nay, cô nghĩ, chăm chú nhìn mình trong gương khi Sophie quỳ bên chân cô, thắt dây giày giùm cô – giày nam Jessamine giấu cùng với đống nam trang.
Và rồi mình sẽ phản bội anh ấy. Cô nhớ lại lúc Nate gối lên đùi cô trên chuyến hành trình từ nhà de Quincey về Học Viện, và anh gào thét tên cô thế nào khi Tu Huynh Enoch xuất hiện. Cô tự hỏi bao nhiêu phần trong đó là diễn. Có lẽ một phần rất nhỏ trong anh thật sự sợ hãi – sợ bị Mortmain bỏ rơi, bị de Quincey oán ghét, bị nằm trong tay đám Thợ Săn Bóng Tối mà anh chẳng có lý gì phải tin tưởng.
Chỉ trừ có điều cô bảo với anh rằng họ đáng tin. Nhưng anh không quan tâm. Anh muốn cái Mortmain sẽ cho anh. Mong muốn ấy trong anh lớn hơn ước muốn cô được sống bình an. Hơn cả sự quan tâm anh dành cho mọi cái khác. Suốt bao nhiêu năm lớn lên bên nhau, khăng khít với nhau tới độ cô nghĩ không gì có thể chia tách họ, ấy vậy mà nó hóa ra chẳng có ý nghĩa gì với anh. “Cô đừng nghĩ nhiều, thưa cô,” Sophie nói, đứng lên và phủi tay. “Anh ta không… Ý tôi là, anh ta không xứng.”
“Ai không xứng cơ.” “Anh trai cô. Không phải cô đang nghĩ về anh ta?”
Tessa nheo mắt ngờ vực. “Chị biết tôi nghĩ gì nhờ chị có Tâm Nhãn à?” Sophie cười. “Chúa ơi, không phải đâu cô. Tôi đọc thấy nó trên gương mặt cô như đọc sách ấy. Cô luôn có cái vẻ ấy mỗi khi nghĩ tới Nathaniel. Nhưng anh ta là người xấu, cô ạ, không đáng để cô nhọc óc đâu.”
“Nhưng đấy là anh tôi.” “Thế không có nghĩa là cô giống anh ta,” Sophie quả quyết. “Câu “nhân chi sơ tính bản ác’ đúng với một số kẻ, và họ lớn lên ác vẫn hoàn ác.”
Không hiểu sao bản tính bướng bỉnh trong cô bắt cô phải hỏi: “Còn Will? Chị có nghĩ anh ấy sinh ra đã ác không? Đẹp và độc như rắn, chị đã nói thế còn gì.” Sophie nhướng đôi mày lá liễu. “Cậu Will chắc chắn là một bí ẩn.”
Trước khi Tessa kịp trả lời thì cửa mở, và Jem đứng ngay ngoài phòng. “Charlotte bảo anh tới đưa cho em…” anh nói rồi ngừng lại, chăm chú nhìn Tessa. Cô cúi nhìn mình. Đi giày, mặc quần vải, áo sơ mi và gi-lê. Mặc đồ nam quả có khiến cô thấy kỳ kỳ - chúng bó ở những chỗ cô không quen bị quần áo bó vào, và rộng ở những chỗ khác, và chúng khiến cô ngứa ngáy – nhưng khó mà giải thích được nét mặt Jem.
“Anh…” Từ cổ tới mặt Jem đều đỏ bừng như gấc. “Charlotte bảo anh nói với em rằng tất cả đang đợi trong phòng khách,” anh nói, rồi quay gót vội vàng rời phòng. “Ôi Chúa ơi,” Tessa bối rối hỏi. “Thế là sao?”
Sophie cười khúc khích. “À, cô ngắm xem.” Tessa nhìn. Cô đỏ mặt, cô nghĩ, tóc thả dài buông qua áo sơ mi và gi-lê. Cái áo rõ ràng được may sao cho thật nữ tính, vì nó không rộng lùng bùng ở phần ngực như Tessa sợ; nhưng nó bó sát, vì dáng người Jessie nhỏ nhắn hơn. Quần cũng bó, ôm sát chân cô. Cô nghiêng đầu. Mặc thế này có vẻ không đoan trang lắm thì phải? Đàn ông không được thấy đùi, cũng như đường cong bờ hông của một quý cô. Không hiểu sao cô thấy mặc đồ nam không khiến cô trông nam tính lên, mà… như không mặc gì vậy. “Chúa ơi,” cô thốt lên.
“Quả vậy,” Sophie nói. “Đừng lo. Chúng sẽ vừa hơn khi cô Biến Hình và hơn nữa, đằng nào cậu ấy cũng thích cô mà.” “Tôi… chị biết đấy… ý tôi là, chị nghĩ anh ấy thích tôi?”
“Vâng,” Sophie thản nhiên đáp. “Cô nên thấy cách cậu ấy nhìn cô khi không nghĩ cô thấy. Hoặc ngước nhìn khi cửa mở và luôn thất vọng khi người bước vào không phải cô. Cậu Jem không giống cậu Will. Cậu ấy không che giấu suy nghĩ của mình.” “Và chị không…” Tessa tìm lời. “Sophie, chị không… chị không oán tôi chứ?”
“Sao tôi phải oán cô?” Chút vui vẻ biến mất khỏi giọng Sophie, và giờ chị nói đều đều cẩn trọng. Đến lúc rồi, Tessa, cô nghĩ. “Tôi nghĩ có lẽ từng thấy chị nhìn Jem bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Có thế thôi. Tôi không có ý xấu đâu, Sophie.”
Sophie im lặng rất lâu đến độ Tessa chắc cô ấy đang giận, hoặc tệ hơn, là tổn thương sâu sắc. Nhưng cuối cùng, cô ấy nói, “Từng có thời tôi… tôi ngưỡng mộ cậu chủ. Cậu ấy dịu dàng và quá tốt bụng, không giống bất kỳ người đàn ông nào tôi từng biết. Đã vậy còn đẹp trai, còn âm nhạc của cậu ấy…” Cô ấy lắc đầu, và những lọn tóc nâu quăn nảy lên. “Nhưng cậu ấy không thích tôi. Không một từ hay cử chỉ nào của cậu ấy cho tôi ảo tưởng rằng cậu ấy đáp lại lòng tôi, dù cậu ấy chưa bao giờ tỏ ra xấu tính.” “Sophie,” Tessa dịu dàng nói. “Từ hồi đến đây tới giờ, tôi chưa từng coi chị chỉ là một người hầu. Chị là một người bạn tốt. Tôi sẽ không làm gì phương hại đến chị.”
Sophie ngước nhìn cô. “Cô thích cậu chủ không?” “Tôi nghĩ,” Tessa chậm rãi cẩn trọng nói, “là có.”
“Tốt.” Sophie thở ra. “Cậu ấy đáng được hưởng hạnh phúc. Cậu Will lúc nào cũng là ngôi sao rực rỡ hơn, thu hút sự chú ý hơn – nhưng Jem là ngọn lửa ổn định, không dao động và thành thật. Cậu ấy có thể khiến cô hạnh phúc.” “Và chị không phản đối?”
“Phản đối ư?” Sophie lắc đầu. “Ôi cô Tessa, cô thật tốt khi quan tâm tới suy nghĩ của tôi, nhưng không đâu. Tôi không phản đối. Tình cảm tôi dành cho cậu ấy… đã nguội lạnh thành tình bạn. Tôi chỉ mong cô và cậu ấy được hạnh phúc.” Tessa vui mừng. Cô luôn lo cho cảm xúc của Sophie, và Sophie không phiền muộn chút nào. Điều gì đã thay đổi từ lần Sophie khóc khi Jem phát bệnh vào đêm xảy ra biến cố cầu Blackfriars? Trừ khi… “Chị đang quen ai à? Cyril, hay…”
Sophie trợn tròn mắt. “Ôi, lạy Chúa ban phước. Đầu tiên là Thomas, giờ là Cyril. Bao giờ cô mới ngừng gán ghép tôi với bất cứ người con trai độc thân gần tôi nhất chứ?” “Phải có ai đó…”
“Không có ai hết,” Sophie khẳng định, đứng lên và xoay người Tessa về phía gương. “Xong rồi đấy. Búi tóc lên và cô sẽ giống một quý ông.”
Tessa làm đúng như được bảo.
Nếu Sophie không mời Tessa “tới ăn vài miếng dưa chuột muối”, có lẽ cô cũng chẳng buồn ăn gì cả ngày; nhưng cái cổ đang thít lại của cô cũng chỉ nuốt xuống được vài miếng bánh kẹp trước khi cô cảm thấy như bị nghẹn. Mình sẽ gặp Nate tối nay, cô nghĩ, chăm chú nhìn mình trong gương khi Sophie quỳ bên chân cô, thắt dây giày giùm cô – giày nam Jessamine giấu cùng với đống nam trang.
Và rồi mình sẽ phản bội anh ấy. Cô nhớ lại lúc Nate gối lên đùi cô trên chuyến hành trình từ nhà de Quincey về Học Viện, và anh gào thét tên cô thế nào khi Tu Huynh Enoch xuất hiện. Cô tự hỏi bao nhiêu phần trong đó là diễn. Có lẽ một phần rất nhỏ trong anh thật sự sợ hãi – sợ bị Mortmain bỏ rơi, bị de Quincey oán ghét, bị nằm trong tay đám Thợ Săn Bóng Tối mà anh chẳng có lý gì phải tin tưởng.
Chỉ trừ có điều cô bảo với anh rằng họ đáng tin. Nhưng anh không quan tâm. Anh muốn cái Mortmain sẽ cho anh. Mong muốn ấy trong anh lớn hơn ước muốn cô được sống bình an. Hơn cả sự quan tâm anh dành cho mọi cái khác. Suốt bao nhiêu năm lớn lên bên nhau, khăng khít với nhau tới độ cô nghĩ không gì có thể chia tách họ, ấy vậy mà nó hóa ra chẳng có ý nghĩa gì với anh. “Cô đừng nghĩ nhiều, thưa cô,” Sophie nói, đứng lên và phủi tay. “Anh ta không… Ý tôi là, anh ta không xứng.”
“Ai không xứng cơ.” “Anh trai cô. Không phải cô đang nghĩ về anh ta?”
Tessa nheo mắt ngờ vực. “Chị biết tôi nghĩ gì nhờ chị có Tâm Nhãn à?” Sophie cười. “Chúa ơi, không phải đâu cô. Tôi đọc thấy nó trên gương mặt cô như đọc sách ấy. Cô luôn có cái vẻ ấy mỗi khi nghĩ tới Nathaniel. Nhưng anh ta là người xấu, cô ạ, không đáng để cô nhọc óc đâu.”
“Nhưng đấy là anh tôi.” “Thế không có nghĩa là cô giống anh ta,” Sophie quả quyết. “Câu “nhân chi sơ tính bản ác’ đúng với một số kẻ, và họ lớn lên ác vẫn hoàn ác.”
Không hiểu sao bản tính bướng bỉnh trong cô bắt cô phải hỏi: “Còn Will? Chị có nghĩ anh ấy sinh ra đã ác không? Đẹp và độc như rắn, chị đã nói thế còn gì.” Sophie nhướng đôi mày lá liễu. “Cậu Will chắc chắn là một bí ẩn.”
Trước khi Tessa kịp trả lời thì cửa mở, và Jem đứng ngay ngoài phòng. “Charlotte bảo anh tới đưa cho em…” anh nói rồi ngừng lại, chăm chú nhìn Tessa. Cô cúi nhìn mình. Đi giày, mặc quần vải, áo sơ mi và gi-lê. Mặc đồ nam quả có khiến cô thấy kỳ kỳ - chúng bó ở những chỗ cô không quen bị quần áo bó vào, và rộng ở những chỗ khác, và chúng khiến cô ngứa ngáy – nhưng khó mà giải thích được nét mặt Jem.
“Anh…” Từ cổ tới mặt Jem đều đỏ bừng như gấc. “Charlotte bảo anh nói với em rằng tất cả đang đợi trong phòng khách,” anh nói, rồi quay gót vội vàng rời phòng. “Ôi Chúa ơi,” Tessa bối rối hỏi. “Thế là sao?”
Sophie cười khúc khích. “À, cô ngắm xem.” Tessa nhìn. Cô đỏ mặt, cô nghĩ, tóc thả dài buông qua áo sơ mi và gi-lê. Cái áo rõ ràng được may sao cho thật nữ tính, vì nó không rộng lùng bùng ở phần ngực như Tessa sợ; nhưng nó bó sát, vì dáng người Jessie nhỏ nhắn hơn. Quần cũng bó, ôm sát chân cô. Cô nghiêng đầu. Mặc thế này có vẻ không đoan trang lắm thì phải? Đàn ông không được thấy đùi, cũng như đường cong bờ hông của một quý cô. Không hiểu sao cô thấy mặc đồ nam không khiến cô trông nam tính lên, mà… như không mặc gì vậy. “Chúa ơi,” cô thốt lên.
“Quả vậy,” Sophie nói. “Đừng lo. Chúng sẽ vừa hơn khi cô Biến Hình và hơn nữa, đằng nào cậu ấy cũng thích cô mà.” “Tôi… chị biết đấy… ý tôi là, chị nghĩ anh ấy thích tôi?”
“Vâng,” Sophie thản nhiên đáp. “Cô nên thấy cách cậu ấy nhìn cô khi không nghĩ cô thấy. Hoặc ngước nhìn khi cửa mở và luôn thất vọng khi người bước vào không phải cô. Cậu Jem không giống cậu Will. Cậu ấy không che giấu suy nghĩ của mình.” “Và chị không…” Tessa tìm lời. “Sophie, chị không… chị không oán tôi chứ?”
“Sao tôi phải oán cô?” Chút vui vẻ biến mất khỏi giọng Sophie, và giờ chị nói đều đều cẩn trọng. Đến lúc rồi, Tessa, cô nghĩ. “Tôi nghĩ có lẽ từng thấy chị nhìn Jem bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Có thế thôi. Tôi không có ý xấu đâu, Sophie.”
Sophie im lặng rất lâu đến độ Tessa chắc cô ấy đang giận, hoặc tệ hơn, là tổn thương sâu sắc. Nhưng cuối cùng, cô ấy nói, “Từng có thời tôi… tôi ngưỡng mộ cậu chủ. Cậu ấy dịu dàng và quá tốt bụng, không giống bất kỳ người đàn ông nào tôi từng biết. Đã vậy còn đẹp trai, còn âm nhạc của cậu ấy…” Cô ấy lắc đầu, và những lọn tóc nâu quăn nảy lên. “Nhưng cậu ấy không thích tôi. Không một từ hay cử chỉ nào của cậu ấy cho tôi ảo tưởng rằng cậu ấy đáp lại lòng tôi, dù cậu ấy chưa bao giờ tỏ ra xấu tính.” “Sophie,” Tessa dịu dàng nói. “Từ hồi đến đây tới giờ, tôi chưa từng coi chị chỉ là một người hầu. Chị là một người bạn tốt. Tôi sẽ không làm gì phương hại đến chị.”
Sophie ngước nhìn cô. “Cô thích cậu chủ không?” “Tôi nghĩ,” Tessa chậm rãi cẩn trọng nói, “là có.”
“Tốt.” Sophie thở ra. “Cậu ấy đáng được hưởng hạnh phúc. Cậu Will lúc nào cũng là ngôi sao rực rỡ hơn, thu hút sự chú ý hơn – nhưng Jem là ngọn lửa ổn định, không dao động và thành thật. Cậu ấy có thể khiến cô hạnh phúc.” “Và chị không phản đối?”
“Phản đối ư?” Sophie lắc đầu. “Ôi cô Tessa, cô thật tốt khi quan tâm tới suy nghĩ của tôi, nhưng không đâu. Tôi không phản đối. Tình cảm tôi dành cho cậu ấy… đã nguội lạnh thành tình bạn. Tôi chỉ mong cô và cậu ấy được hạnh phúc.” Tessa vui mừng. Cô luôn lo cho cảm xúc của Sophie, và Sophie không phiền muộn chút nào. Điều gì đã thay đổi từ lần Sophie khóc khi Jem phát bệnh vào đêm xảy ra biến cố cầu Blackfriars? Trừ khi… “Chị đang quen ai à? Cyril, hay…”
Sophie trợn tròn mắt. “Ôi, lạy Chúa ban phước. Đầu tiên là Thomas, giờ là Cyril. Bao giờ cô mới ngừng gán ghép tôi với bất cứ người con trai độc thân gần tôi nhất chứ?” “Phải có ai đó…”
“Không có ai hết,” Sophie khẳng định, đứng lên và xoay người Tessa về phía gương. “Xong rồi đấy. Búi tóc lên và cô sẽ giống một quý ông.”
Tessa làm đúng như được bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.