Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 2: Phòng Hội Đồng
Arya's tear
05/10/2019
“À đúng. Nơi này đúng như em tưởng tượng,” Tessa
nói và quay sang mỉm cười với chàng trai đứng cạnh. Anh vừa giúp cô nhảy qua vũng nước tù và tay anh vẫn lịch sự đặt trên cánh tay cô, ngay trên khuỷu tay.
James Carstairs cười đáp lại, trông anh thanh lịch trong bộ vét tối màu, mái tóc trắng bạc bay bay trong gió. Tay kia anh đặt lên cây gậy đầu nạm ngọc, và nếu ai trong đám người đông đúc đi đi lại lại quanh họ thấy kỳ lạ khi một người trẻ nhường đó lại cần gậy chống, hay thấy màu tóc hay vẻ ngoài của anh có gì bất thường, họ cũng không dừng lại nhìn lấy một cái.
“Anh sẽ coi đó là lời tán thưởng,” Jem nói. “Em biết không, anh đang bắt đầu lo rằng mọi thứ em bắt gặp tại Luân Đôn đều khiến em thất vọng.” Thất vọng. Anh trai Tessa, Nate, đã từng hứa cho cô mọi thứ tại Luân Đôn này – một khởi đầu mới, một ngôi nhà đẹp đẽ, một thành phố với các tòa nhà chọc trời và những công viên xinh đẹp. Nhưng thay vào đó, Tessa chỉ thấy những chuyện hãi hùng và nguy hiểm cùng phản bội vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Nhưng…
“Không phải tất cả.” Cô ngước lên cười với Jem. “Rất mừng được nghe câu đó.” Giọng anh nghiêm túc, không hề có ý cợt nhả. Cô quay đầu nhìn về tòa nhà bề thế phía trước. Tu viện Westminster, với những tòa tháp mang phong cách Gothic gần như chạm trời. Mặt trời đang cố sức ló ra từ sau những đám mây hơi nhuốm chút sắc sương mù, và tu viện tắm mình trong làn nắng nhạt ấy.
“Nơi đó thật sự là đây sao?” cô hỏi khi Jem dắt cô đi tiếp về phía cổng tu viện. “Nó có vẻ quá…” “Phàm?”
“Em định nói là đông đúc cơ.” Hôm nay tu viện mở cửa đón người tham quan, và các nhóm khách đang hối hả ra ra vào vào qua ô cửa lớn, hầu hết đều cầm cuốn cẩm nang Baedeker(*) trong tay. Một nhóm du khách người Mỹ - những người phụ nữ trung tuổi mặc bộ đồ lạc mốt, lầm bầm gì đó bằng chất giọng mang khẩu âm khiến Tessa có đôi chút nhớ nhà – vượt qua hai người họ để lên cầu thang, tất cả bám theo người hướng dẫn viên dẫn họ tham quan tu viện. Jem và Tessa theo kịp chẳng khó khăn gì.
(*) Cuốn cẩm nang du lịch do công ty Karl Baedeker xuất bản từ những năm 1830 (Mọi chú thích đều thuộc về người dịch).
Không gian tu viện có mùi của đá lạnh và kim loại. Tessa ngước lên và nhìn quanh, choáng ngợp trước không gian rộng lớn thênh thang. So với Westminster, Học Viện chỉ như một nhà thờ nơi thôn dã. “Xin quý khách hãy chú ý tới cấu trúc ba phần của thánh đường,” hướng dẫn viên tiếp tục thủng thẳng nói rằng các nhà nguyện nhỏ hơn nằm hướng hành lang phía đông và tây tu viện. Không ai bảo ai, tất cả đều khẽ khàng, im lặng như muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của nơi này. Trong lúc Jem dẫn Tessa về trái đông của nhà thờ, cô nhận thấy mình đang bước trên những phiến đá có khắc tên và ngày tháng. Cô vốn đã biết có một số nhà vua, nữ hoàng, chiến binh và nhà thơ nổi tiếng được an táng tại tu viện Westminster, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đứng ngay trên họ.
Cô và Jem bước chậm lại khi tới góc đông nam nhà thờ. Ánh nắng trong trẻo ùa qua ô cửa sổ hình hoa trên cao. “Anh biết là chúng ta đang vội tới dự buổi họp Hội Đồng,” Jem nói, “nhưng anh muốn em thấy nơi này.” Anh dang tay chỉ xung quanh. “Góc Nhà Thơ.” Tất nhiên Tessa đã đọc về nơi này, nơi các tác giả bậc thầy của Anh an nghỉ. Ở đây có mộ phần bằng đá xám của Chaucer nằm dưới mái che, cùng nhiều cái tên quen thuộc khác: “Edmund Spenscer, Samuel Johnson,” cô hít một hơi, “Coleridge, Robert Burns, Shakespeare nữa này…”
“Ông ấy không thực sự được chôn ở đây đâu,” Jem vội nói. “Đây chỉ là mộ giả. Như mộ của Milton vậy.” “Em biết, nhưng…” Cô nhìn anh và cảm thấy hình như mình đang đỏ mặt. “Em không giải thích được. Đứng giữa những cái tên này, em có cảm giác đứng giữa những người bạn. Em biết là ngốc…”
“Không ngốc chút nào.” Cô mỉm cười với anh. “Sao anh biết em muốn tham quan cái gì?”
“Sao anh lại không biết chứ?” Anh nói. “Khi anh nghĩ đến em mà em không ở gần anh, anh sẽ tưởng tượng ra em luôn cầm một cuốn sách nào đó trong tay.” Jem nói mà không nhìn cô, nhưng cô cũng kịp thấy má anh ửng hồng. Da anh quá tái nên chỉ cần anh đỏ mặt một chút là cô nhận ra ngay, cô nghĩ – và ngạc nhiên khi ý nghĩ đó tác động tới mình như thế nào. Khoảng hai tuần này, cảm tình cô dành cho Jem dần lớn lên; Will luôn cố tình tránh mặt cô, còn Charlotte và Henry thì vướng vào các vấn đề của Clave và Hội Đồng cùng chuyện điều hành Học Viện – kể cả Jessamine cũng có vẻ bận rộn. Nhưng Jem luôn bên cô. Anh rất nghiêm túc nhận trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch cho cô tại Luân Đôn này. Họ đã thăm thú công viên Hyde và vườn Kew, nhà triển lãm Quốc Gia, bảo tàng Anh Quốc, tháp Luân Đôn và cổng Traitors’ Gate. Họ đi xem vắt sữa bò tại công viên St. James, và cảnh người ta buôn bán rau quả tại vườn Covent. Họ ngắm những con thuyền từ sông Thames chạy vào đê, và ăn món “thanh đệm cửa” nghe thì có vẻ ghê nhưng hóa ra là bánh mì quết bơ đường. Và ngày ngày trôi qua, Tessa dần thoát khỏi cái vỏ ốc cô độc của mình, vượt qua nỗi buồn về chuyện Nate, Will và việc mất đi cuộc sống cũ; cô như một bông hoa nảy nở trên vùng đất băng giá. Đôi lúc cô còn có thể bật cười. Và cô biết ơn Jem lắm lắm.
“Anh là một người bạn tốt,” cô reo lên. Và ngạc nhiên khi thấy anh không nói gì, cô bảo, “Chí ít, em mong chúng ta là bạn tốt. Anh cũng nghĩ vậy, phải không, Jem?” Anh quay sang nhìn cô, nhưng trước khi anh kịp trả lời, một giọng sầu thảm đã cất lên từ trong bóng tối:
“Hỡi người trần mắt thịt,
hãy nhìn và biết sợ!
Hãy xem da thịt con người thay đổi thế nào;
Hãy nghĩ bao nhiêu bộ xương danh giá
Ngủ vùi dưới những mộ đá nơi đây.”
Một bóng đen bước ra từ giữa hai đài tưởng niệm. Trong lúc Tessa chớp mắt ngạc nhiên, Jem nói bằng giọng vui vẻ rất ư cam chịu, “Will. Vậy bồ quyết định gia ân cho chúng tôi bằng sự xuất hiện của mình đó hả?” “Tôi đâu có nói là không tới.” Will tiến lên và ánh sáng từ ô cửa sổ hoa đổ xuống, làm bừng sáng gương mặt anh. Kể cả bây giờ, Tessa vẫn không thể nào nhìn anh mà không thấy tim nhói đau. Tóc đen, mắt màu lam, đôi gò má đẹp, hàng mi dày, đôi môi đầy đặn – trông anh hẳn cũng xinh lắm nếu không quá cao và săn chắc. Cô đã từng vuốt đôi cánh tay ấy. Cô biết cảm giác ấy ra sao – cứng như sắt, với những cơ bắp săn chắc; tay anh, khi chúng giữ gáy cô, mảnh, linh hoạt nhưng chai sần…
Cô thôi không nghĩ tới những kí ức đó nữa. Với một người đã biết sự thật rõ mười mươi thì kí ức chẳng còn đẹp nữa. Will đẹp, nhưng anh không thuộc về cô; anh không thuộc về bất kỳ ai. Có gì đó trong anh đã bị rạn vỡ, và từ lỗ hổng đó tràn ra sự độc ác mù quáng, một niềm thôi thúc làm tổn thương người khác và đẩy người khác ra xa anh. “Bồ muộn buổi họp Hội Đồng rồi đấy,” Jem tốt bụng nhắc. Anh là người duy nhất có vẻ không bị cái tính hiểm độc quỷ quyệt của Will chạm tới.
“Tôi vừa đi làm một vài việc vặt,” Will nói. Gần thế này, Tessa có thể thấy anh rất mệt mỏi. Mắt anh vằn tia máu, bọng mắt thâm quầng. Quần áo anh nhàu nhĩ như thể anh cứ mặc nguyên thế mà ngủ, và anh nên cắt tóc. Nhưng anh ấy có ra sao cũng chẳng liên quan đến mày, cô nghiêm khắc nhắc nhở mình và thôi nhìn những đường cong thanh thoát của đôi tai, cần cổ anh. Mày nghĩ anh ấy trông thế nào, hay chuyện anh ấy làm gì cho qua ngày đoạn tháng đều không quan trọng. Anh ấy nói rõ rồi mà. “Mà bồ cũng đâu có đến đúng giờ.” “Tôi muốn dẫn Tessa ngắm Góc Nhà Thơ,” Jem nói. “Tôi nghĩ em ấy sẽ thích.” Anh nói đơn giản và chân thật, không ai có thể nghi ngờ hay cho rằng anh nói dối. Trên gương mặt anh chỉ hiện lên một sự hài lòng, kể cả Will dường như cũng không thể nghĩ ra điều gì không hay mà nói; anh đành nhún vai và rảo bước đi thẳng qua tu viện và vào Đông Hành hiên.
Những bức tường của hành viên bao quanh một khu vườn vuông vắn, và du khách đang đi qua các khúc quanh, thì thào nói chuyện như thể vẫn đang trong nhà thờ. Không ai để ý tới Tessa và hai anh bạn đồng hành khi họ tới một cánh cửa gỗ sồi. Will, sau khi nhìn quanh quất, rút thanh stele khỏi túi và ấn mũi stele vẽ lên gỗ. Cửa thoáng lấp lánh ánh xanh dương rồi bật mở. Will bước vào trong, Jem và Tessa đi ngay sau. Cửa nặng nề đóng sầm lại sau Tessa, suýt bập phải tà váy của cô; cô kéo váy kịp thời và vội vàng bước ngược, quay người một vòng trong không gian tối gần như hũ nút. “Jem ơi?” Ánh sáng bừng lên; Will đang cầm đá phù thủy. Họ đang ở trong một căn phòng đá có mái vòm cong cong. Sàn hình như lát gạch, và ở cuối phòng là một bệ thờ. “Chúng ta đang ở phòng Pyx,” anh nói. “Nơi đây ngày xưa là kho bạc. Từng có thời những rương vàng bạc được chất dọc các bức tường.”
“Kho bạc của Thợ Săn Bóng Tối sao?” Tessa cực kỳ bối rối. “Không, kho bạc hoàng gia Anh – thế nên tường và cửa mới dày thế kia,” Jem nói. “Nhưng Thợ Săn Bóng Tối bọn anh luôn có cách tiếp cận nơi này.” Anh cười khi thấy vẻ mặt cô. “Các vị vua, hoàng đế hay nữ hoàng thời nào cũng bí mật trả một khoản tiền cho Nephilim, để bọn anh bảo vệ vương quốc an toàn trước móng vuốt của quỷ.”
“Mỹ thì không thế,” Tessa hào hứng nói. “Nước em không theo chế độ quân chủ…” “Đừng sợ, chính phủ nước em có một cơ quan chuyên lo làm việc với Nephilim,” Will nói và sải bước tới bệ thờ. “Trước đây Bộ Chiến Tranh(*) lo vụ đó, nhưng giờ nhiệm vụ này được chuyển giao cho một cơ quan trực thuộc Bộ Tư Pháp rồi…”
(*) Bộ Chiến tranh tồn tại từ năm 1789 cho đến ngày 18/9/1947 thì được đổi tên thành Bộ Lục quân, và trở thành một bộ phận của Tổ chức Quân sự Quốc gia liên hợp mới thành lập. Đến năm 1949, Tổ chức Quân sự Quốc gia được đổi tên lại thành Bộ Quốc phòng. Anh đang nói dở thì bị tiếng rền rĩ của cái bệ thờ di chuyển sang bên cắt ngang. Đằng sau đó là cái hốc tối om, trống hoác. Tessa thấy ánh sáng yếu ớt bập bùng trong bóng tối. Will chui vào hốc, giơ đá phù thủy chiếu sáng vùng tối.
Bước vào, Tessa nhận thấy mình ở trong một hành lang đá hơi dốc xuống. Tường bằng đá, sàn lát đá, và trần cũng vậy, khiến cô có cảm giác đây là đường hầm được đục xuyên qua đá, dù bề mặt nó trơn nhẵn chứ không hề sần ráp. Cứ cách vài bước lại có một viên đá phù thủy tỏa sáng trong chân đèn hình bàn tay người được ráp vào tường. Bệ thờ lại trượt sang che lấp cửa vào, và họ bắt đầu bước. Hành lang dần dần đổ dốc thẳng xuống. Các ngọn đuốc tỏa ra quầng sáng màu lục lam, chiếu rọi những bức phù điêu đá – theo cùng một mô típ, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, về một thiên thần trong quầng lửa cháy rực trồi lên từ mặt hồ, với một tay cầm kiếm và tay kia cầm cốc.
Cuối cùng họ đứng trước một cánh cửa đôi đồ sộ bằng bạc. Ở mỗi bên cánh Tessa đều thấy khắc một biểu tượng cô từng được thấy – bốn chữ C lồng vào nhau. Jem chỉ chúng. “Chúng đại diện cho Clave, Hội Đồng, Hiệp Ước và Quan Chấp Chính(*)”, anh trả lời trước khi cô kịp hỏi. (*) Nguyên văn: Clave, Council, Covenant, Consul.
“Quan Chấp Chính. Ông ta đứng đầu Clave à? Có giống vua không?” “Quan Chấp Chính không theo chế độ cha truyền con nối như vua của nền quân chủ,” Will đáp. “Ông ấy được bầu lên, như tổng thống hay thủ tướng ấy.”
“Còn Hội Đồng?” “Em sắp được gặp đây.” Will đẩy cửa mở.
James Carstairs cười đáp lại, trông anh thanh lịch trong bộ vét tối màu, mái tóc trắng bạc bay bay trong gió. Tay kia anh đặt lên cây gậy đầu nạm ngọc, và nếu ai trong đám người đông đúc đi đi lại lại quanh họ thấy kỳ lạ khi một người trẻ nhường đó lại cần gậy chống, hay thấy màu tóc hay vẻ ngoài của anh có gì bất thường, họ cũng không dừng lại nhìn lấy một cái.
“Anh sẽ coi đó là lời tán thưởng,” Jem nói. “Em biết không, anh đang bắt đầu lo rằng mọi thứ em bắt gặp tại Luân Đôn đều khiến em thất vọng.” Thất vọng. Anh trai Tessa, Nate, đã từng hứa cho cô mọi thứ tại Luân Đôn này – một khởi đầu mới, một ngôi nhà đẹp đẽ, một thành phố với các tòa nhà chọc trời và những công viên xinh đẹp. Nhưng thay vào đó, Tessa chỉ thấy những chuyện hãi hùng và nguy hiểm cùng phản bội vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Nhưng…
“Không phải tất cả.” Cô ngước lên cười với Jem. “Rất mừng được nghe câu đó.” Giọng anh nghiêm túc, không hề có ý cợt nhả. Cô quay đầu nhìn về tòa nhà bề thế phía trước. Tu viện Westminster, với những tòa tháp mang phong cách Gothic gần như chạm trời. Mặt trời đang cố sức ló ra từ sau những đám mây hơi nhuốm chút sắc sương mù, và tu viện tắm mình trong làn nắng nhạt ấy.
“Nơi đó thật sự là đây sao?” cô hỏi khi Jem dắt cô đi tiếp về phía cổng tu viện. “Nó có vẻ quá…” “Phàm?”
“Em định nói là đông đúc cơ.” Hôm nay tu viện mở cửa đón người tham quan, và các nhóm khách đang hối hả ra ra vào vào qua ô cửa lớn, hầu hết đều cầm cuốn cẩm nang Baedeker(*) trong tay. Một nhóm du khách người Mỹ - những người phụ nữ trung tuổi mặc bộ đồ lạc mốt, lầm bầm gì đó bằng chất giọng mang khẩu âm khiến Tessa có đôi chút nhớ nhà – vượt qua hai người họ để lên cầu thang, tất cả bám theo người hướng dẫn viên dẫn họ tham quan tu viện. Jem và Tessa theo kịp chẳng khó khăn gì.
(*) Cuốn cẩm nang du lịch do công ty Karl Baedeker xuất bản từ những năm 1830 (Mọi chú thích đều thuộc về người dịch).
Không gian tu viện có mùi của đá lạnh và kim loại. Tessa ngước lên và nhìn quanh, choáng ngợp trước không gian rộng lớn thênh thang. So với Westminster, Học Viện chỉ như một nhà thờ nơi thôn dã. “Xin quý khách hãy chú ý tới cấu trúc ba phần của thánh đường,” hướng dẫn viên tiếp tục thủng thẳng nói rằng các nhà nguyện nhỏ hơn nằm hướng hành lang phía đông và tây tu viện. Không ai bảo ai, tất cả đều khẽ khàng, im lặng như muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của nơi này. Trong lúc Jem dẫn Tessa về trái đông của nhà thờ, cô nhận thấy mình đang bước trên những phiến đá có khắc tên và ngày tháng. Cô vốn đã biết có một số nhà vua, nữ hoàng, chiến binh và nhà thơ nổi tiếng được an táng tại tu viện Westminster, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đứng ngay trên họ.
Cô và Jem bước chậm lại khi tới góc đông nam nhà thờ. Ánh nắng trong trẻo ùa qua ô cửa sổ hình hoa trên cao. “Anh biết là chúng ta đang vội tới dự buổi họp Hội Đồng,” Jem nói, “nhưng anh muốn em thấy nơi này.” Anh dang tay chỉ xung quanh. “Góc Nhà Thơ.” Tất nhiên Tessa đã đọc về nơi này, nơi các tác giả bậc thầy của Anh an nghỉ. Ở đây có mộ phần bằng đá xám của Chaucer nằm dưới mái che, cùng nhiều cái tên quen thuộc khác: “Edmund Spenscer, Samuel Johnson,” cô hít một hơi, “Coleridge, Robert Burns, Shakespeare nữa này…”
“Ông ấy không thực sự được chôn ở đây đâu,” Jem vội nói. “Đây chỉ là mộ giả. Như mộ của Milton vậy.” “Em biết, nhưng…” Cô nhìn anh và cảm thấy hình như mình đang đỏ mặt. “Em không giải thích được. Đứng giữa những cái tên này, em có cảm giác đứng giữa những người bạn. Em biết là ngốc…”
“Không ngốc chút nào.” Cô mỉm cười với anh. “Sao anh biết em muốn tham quan cái gì?”
“Sao anh lại không biết chứ?” Anh nói. “Khi anh nghĩ đến em mà em không ở gần anh, anh sẽ tưởng tượng ra em luôn cầm một cuốn sách nào đó trong tay.” Jem nói mà không nhìn cô, nhưng cô cũng kịp thấy má anh ửng hồng. Da anh quá tái nên chỉ cần anh đỏ mặt một chút là cô nhận ra ngay, cô nghĩ – và ngạc nhiên khi ý nghĩ đó tác động tới mình như thế nào. Khoảng hai tuần này, cảm tình cô dành cho Jem dần lớn lên; Will luôn cố tình tránh mặt cô, còn Charlotte và Henry thì vướng vào các vấn đề của Clave và Hội Đồng cùng chuyện điều hành Học Viện – kể cả Jessamine cũng có vẻ bận rộn. Nhưng Jem luôn bên cô. Anh rất nghiêm túc nhận trách nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch cho cô tại Luân Đôn này. Họ đã thăm thú công viên Hyde và vườn Kew, nhà triển lãm Quốc Gia, bảo tàng Anh Quốc, tháp Luân Đôn và cổng Traitors’ Gate. Họ đi xem vắt sữa bò tại công viên St. James, và cảnh người ta buôn bán rau quả tại vườn Covent. Họ ngắm những con thuyền từ sông Thames chạy vào đê, và ăn món “thanh đệm cửa” nghe thì có vẻ ghê nhưng hóa ra là bánh mì quết bơ đường. Và ngày ngày trôi qua, Tessa dần thoát khỏi cái vỏ ốc cô độc của mình, vượt qua nỗi buồn về chuyện Nate, Will và việc mất đi cuộc sống cũ; cô như một bông hoa nảy nở trên vùng đất băng giá. Đôi lúc cô còn có thể bật cười. Và cô biết ơn Jem lắm lắm.
“Anh là một người bạn tốt,” cô reo lên. Và ngạc nhiên khi thấy anh không nói gì, cô bảo, “Chí ít, em mong chúng ta là bạn tốt. Anh cũng nghĩ vậy, phải không, Jem?” Anh quay sang nhìn cô, nhưng trước khi anh kịp trả lời, một giọng sầu thảm đã cất lên từ trong bóng tối:
“Hỡi người trần mắt thịt,
hãy nhìn và biết sợ!
Hãy xem da thịt con người thay đổi thế nào;
Hãy nghĩ bao nhiêu bộ xương danh giá
Ngủ vùi dưới những mộ đá nơi đây.”
Một bóng đen bước ra từ giữa hai đài tưởng niệm. Trong lúc Tessa chớp mắt ngạc nhiên, Jem nói bằng giọng vui vẻ rất ư cam chịu, “Will. Vậy bồ quyết định gia ân cho chúng tôi bằng sự xuất hiện của mình đó hả?” “Tôi đâu có nói là không tới.” Will tiến lên và ánh sáng từ ô cửa sổ hoa đổ xuống, làm bừng sáng gương mặt anh. Kể cả bây giờ, Tessa vẫn không thể nào nhìn anh mà không thấy tim nhói đau. Tóc đen, mắt màu lam, đôi gò má đẹp, hàng mi dày, đôi môi đầy đặn – trông anh hẳn cũng xinh lắm nếu không quá cao và săn chắc. Cô đã từng vuốt đôi cánh tay ấy. Cô biết cảm giác ấy ra sao – cứng như sắt, với những cơ bắp săn chắc; tay anh, khi chúng giữ gáy cô, mảnh, linh hoạt nhưng chai sần…
Cô thôi không nghĩ tới những kí ức đó nữa. Với một người đã biết sự thật rõ mười mươi thì kí ức chẳng còn đẹp nữa. Will đẹp, nhưng anh không thuộc về cô; anh không thuộc về bất kỳ ai. Có gì đó trong anh đã bị rạn vỡ, và từ lỗ hổng đó tràn ra sự độc ác mù quáng, một niềm thôi thúc làm tổn thương người khác và đẩy người khác ra xa anh. “Bồ muộn buổi họp Hội Đồng rồi đấy,” Jem tốt bụng nhắc. Anh là người duy nhất có vẻ không bị cái tính hiểm độc quỷ quyệt của Will chạm tới.
“Tôi vừa đi làm một vài việc vặt,” Will nói. Gần thế này, Tessa có thể thấy anh rất mệt mỏi. Mắt anh vằn tia máu, bọng mắt thâm quầng. Quần áo anh nhàu nhĩ như thể anh cứ mặc nguyên thế mà ngủ, và anh nên cắt tóc. Nhưng anh ấy có ra sao cũng chẳng liên quan đến mày, cô nghiêm khắc nhắc nhở mình và thôi nhìn những đường cong thanh thoát của đôi tai, cần cổ anh. Mày nghĩ anh ấy trông thế nào, hay chuyện anh ấy làm gì cho qua ngày đoạn tháng đều không quan trọng. Anh ấy nói rõ rồi mà. “Mà bồ cũng đâu có đến đúng giờ.” “Tôi muốn dẫn Tessa ngắm Góc Nhà Thơ,” Jem nói. “Tôi nghĩ em ấy sẽ thích.” Anh nói đơn giản và chân thật, không ai có thể nghi ngờ hay cho rằng anh nói dối. Trên gương mặt anh chỉ hiện lên một sự hài lòng, kể cả Will dường như cũng không thể nghĩ ra điều gì không hay mà nói; anh đành nhún vai và rảo bước đi thẳng qua tu viện và vào Đông Hành hiên.
Những bức tường của hành viên bao quanh một khu vườn vuông vắn, và du khách đang đi qua các khúc quanh, thì thào nói chuyện như thể vẫn đang trong nhà thờ. Không ai để ý tới Tessa và hai anh bạn đồng hành khi họ tới một cánh cửa gỗ sồi. Will, sau khi nhìn quanh quất, rút thanh stele khỏi túi và ấn mũi stele vẽ lên gỗ. Cửa thoáng lấp lánh ánh xanh dương rồi bật mở. Will bước vào trong, Jem và Tessa đi ngay sau. Cửa nặng nề đóng sầm lại sau Tessa, suýt bập phải tà váy của cô; cô kéo váy kịp thời và vội vàng bước ngược, quay người một vòng trong không gian tối gần như hũ nút. “Jem ơi?” Ánh sáng bừng lên; Will đang cầm đá phù thủy. Họ đang ở trong một căn phòng đá có mái vòm cong cong. Sàn hình như lát gạch, và ở cuối phòng là một bệ thờ. “Chúng ta đang ở phòng Pyx,” anh nói. “Nơi đây ngày xưa là kho bạc. Từng có thời những rương vàng bạc được chất dọc các bức tường.”
“Kho bạc của Thợ Săn Bóng Tối sao?” Tessa cực kỳ bối rối. “Không, kho bạc hoàng gia Anh – thế nên tường và cửa mới dày thế kia,” Jem nói. “Nhưng Thợ Săn Bóng Tối bọn anh luôn có cách tiếp cận nơi này.” Anh cười khi thấy vẻ mặt cô. “Các vị vua, hoàng đế hay nữ hoàng thời nào cũng bí mật trả một khoản tiền cho Nephilim, để bọn anh bảo vệ vương quốc an toàn trước móng vuốt của quỷ.”
“Mỹ thì không thế,” Tessa hào hứng nói. “Nước em không theo chế độ quân chủ…” “Đừng sợ, chính phủ nước em có một cơ quan chuyên lo làm việc với Nephilim,” Will nói và sải bước tới bệ thờ. “Trước đây Bộ Chiến Tranh(*) lo vụ đó, nhưng giờ nhiệm vụ này được chuyển giao cho một cơ quan trực thuộc Bộ Tư Pháp rồi…”
(*) Bộ Chiến tranh tồn tại từ năm 1789 cho đến ngày 18/9/1947 thì được đổi tên thành Bộ Lục quân, và trở thành một bộ phận của Tổ chức Quân sự Quốc gia liên hợp mới thành lập. Đến năm 1949, Tổ chức Quân sự Quốc gia được đổi tên lại thành Bộ Quốc phòng. Anh đang nói dở thì bị tiếng rền rĩ của cái bệ thờ di chuyển sang bên cắt ngang. Đằng sau đó là cái hốc tối om, trống hoác. Tessa thấy ánh sáng yếu ớt bập bùng trong bóng tối. Will chui vào hốc, giơ đá phù thủy chiếu sáng vùng tối.
Bước vào, Tessa nhận thấy mình ở trong một hành lang đá hơi dốc xuống. Tường bằng đá, sàn lát đá, và trần cũng vậy, khiến cô có cảm giác đây là đường hầm được đục xuyên qua đá, dù bề mặt nó trơn nhẵn chứ không hề sần ráp. Cứ cách vài bước lại có một viên đá phù thủy tỏa sáng trong chân đèn hình bàn tay người được ráp vào tường. Bệ thờ lại trượt sang che lấp cửa vào, và họ bắt đầu bước. Hành lang dần dần đổ dốc thẳng xuống. Các ngọn đuốc tỏa ra quầng sáng màu lục lam, chiếu rọi những bức phù điêu đá – theo cùng một mô típ, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, về một thiên thần trong quầng lửa cháy rực trồi lên từ mặt hồ, với một tay cầm kiếm và tay kia cầm cốc.
Cuối cùng họ đứng trước một cánh cửa đôi đồ sộ bằng bạc. Ở mỗi bên cánh Tessa đều thấy khắc một biểu tượng cô từng được thấy – bốn chữ C lồng vào nhau. Jem chỉ chúng. “Chúng đại diện cho Clave, Hội Đồng, Hiệp Ước và Quan Chấp Chính(*)”, anh trả lời trước khi cô kịp hỏi. (*) Nguyên văn: Clave, Council, Covenant, Consul.
“Quan Chấp Chính. Ông ta đứng đầu Clave à? Có giống vua không?” “Quan Chấp Chính không theo chế độ cha truyền con nối như vua của nền quân chủ,” Will đáp. “Ông ấy được bầu lên, như tổng thống hay thủ tướng ấy.”
“Còn Hội Đồng?” “Em sắp được gặp đây.” Will đẩy cửa mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.