Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 71: Tới ngày ta chết
Arya's tear
12/10/2019
“Cô, cô ơi!” Tessa từ từ tỉnh giấc, Sophie đang
lay vai cô. Nắng tràn vào qua cửa sổ trên cao. Sophie đang mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh. “Cô Branwell bảo tôi tới đưa cô về phòng. Cô không
thể ở đây mãi được.”
“Ư. Tôi không muốn!” Tessa ngồi thằng dậy, rồi nhắm mắt vì chóng mặt. “Chắc chị phải giúp tôi dậy thôi, Sophie,” cô nói bằng giọng có lỗi. “Chắc tôi đi không được vững lắm đâu.” “Tất nhiên rồi, thưa cô.” Sophie cúi xuống và nhanh nhẹn giúp Tessa rời giường. Dù cô ấy gầy nhưng khá khoẻ. Tessa nghĩ cô ấy phải vậy rồi sau nhiều năm bưng bê đống đồ giặt nặng trịch lên xuống cầu thang, và lấy than từ thùng cho vào các lò sưởi. Tessa hơi nhăn mặt khi chân chạm nền đất lạnh, và không thể không liếc sang xem Will còn trong bệnh xá không.
Không có. “Will ổn không?” Cô hỏi lúc Sophie giúp cô xỏ chân vào đôi giày mềm. “Hôm qua tôi tỉnh một lúc và thấy người ta rút mấy mảnh kim loại ra khỏi lưng anh ấy. Trông ghê lắm.”
Sophie khịt mũi. “Vậy chắc cảnh tượng nhìn ghê hơn sự thật rồi cô ơi. Cậu Herondale không chịu để họ vẽ iratze lên người mình lúc rời nhà. Cậu ấy ra ngoài và có quỷ mới biết cậu ấy làm gì.” “Thật sao? Tôi dám thề là tối qua tôi có nói chuyện với anh ấy.” Giờ họ đã ra ngoài hành lang, Sophie dìu Tessa với một tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô. Những hình ảnh bắt đầu hiện lên trong đầu Tessa. Will dưới ánh trăng, và cô bảo anh rằng chẳng sao hết, đó chỉ là mơ thôi – và đó là mơ, phải không?
“Chắc cô nằm mơ rồi.” Họ đã tới phòng Tessa, và Sophie vì vướng đỡ Tessa nên không sao mở cửa được. “Không sao đâu, Sophie. Tôi tự đứng được.”
Sophie phản đối, nhưng Tessa một mực muốn vậy nên Sophie đành vội vàng mở cửa rồi cời lửa trong lúc Tessa ngồi sụp xuống ghế bành. Có một ấm trà và một đĩa bánh kẹp trên cái bàn cạnh giường, và cô sung sướng thưởng thức. Tuy không còn chóng mặt, nhưng cô thấy mệt, rệu rã về mặt tinh thần thì đúng hơn là về thể chất. Cô chợt nhớ vị đắng của thuốc hầm đã uống, và cách Will cầm tách đưa cho cô – nhưng đó chỉ là mơ. Cô tự hỏi những chuyện khác cô thấy trong đêm có phải mơ không – Jem thì thầm bên chân giường cô, Jessamine khóc sụt sùi trong tấm chăn tại Thành phố Câm Lặng… “Tôi rất tiếc về chuyện anh cô,” Sophie đang quỳ bên lò sưởi, và ngọn lửa hắt ánh lên gương mặt xinh đẹp của cô ấy. Đầu Sophie cúi, và Tessa không thấy vết sẹo của cô ấy.
“Không sao đâu, Sophie. Tôi biết Agaha – và Thomas – qua đời là do lỗi của anh ấy…” “Nhưng đấy là anh cô.” Giọng Sophie khẳng khái. “Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà.” Cô ấy cúi sát hơn về phía sọt than, và gì đó trong sự ấm áp nơi giọng Sophie, và cách mái tóc nâu xoăn, mảnh sợi của cô ấy bám vào gáy khiến Tessa nói:
“Sophie, đêm kia tôi thấy chị với Gideon.” Sophie sững lại ngay, nhưng không quay ra nhìn Tessa. “Ý cô là sao, thưa cô?”
“Tôi quay lại lấy dây chuyền,” Tessa nói. “Sợi dây chuyền thiên sứ ấy. Làm bùa may thôi. Và tôi thấy chị cùng Gideon trong hành lang.” Cô nuốt khan. “Anh ấy… nắm tay chị. Hình như anh ấy đang theo đuổi chị.” Sophie nhìn vào ngọn lửa bập bùng cháy và im lặng một hồi lâu. Sau cùng cô ấy nói, “Cô định báo với cô Branwell?”
Tessa giật mình. “Sao? Sophie, không! Tôi chỉ… muốn khuyên chị nghĩ kĩ.” Giọng Sophie đều đều. “Nghĩ kĩ chuyện gì?”
“Nhà Lightwood…” Tessa nuốt nước bọt. “Họ không tốt. Khi tôi tới nhà họ – với Will – tôi thấy những điều khủng khiếp, đáng sợ…” “Đó là ông Lightwood, chứ không phải con trai ông ấy!” Sự tức tối trong giọng Sophie khiến Tessa nao núng. “Họ không giống ông ấy!”
“Khác thế nào?” Sophie đứng lên, cái cời lò rơi lanh canh vào đống lửa. “Cô nghĩ tôi là đồ ngu nên mới để một quý ông nửa vời đùa cợt mình sau chuyện tôi đã gặp ư? Sau những gì cô Branwell đã dạy tôi ư? Gideon là người tốt…”
“Sophie, người ta thường nói cha nào con nấy. Chị có tưởng tượng được cảnh anh ấy tới gặp Benedict Lightwood và bảo rằng muốn kết hôn với một người phàm, một cô hầu gái sao? Chị tưởng tượng nổi không ?” Mặt Sophie nhăn lại. “Cô chẳng biết gì hết,” cô ấy nói. “Cô không biết anh ấy đã làm gì cho chúng ta…”
“Ý chị là huấn luyện hả?” Tessa ngờ vực. “Sophie, thật sự thì…” Nhưng Sophie đã lắc đầu, nhấc váy và rảo bước rời phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Charlotte, chống khuỷu tay lên bàn phòng khách, thở dài và vo viên tờ giấy thứ mười bốn, ném vào lò sưởi. Lửa bùng lên trong một khoảnh khắc, thiêu tờ giấy thành tro đen. Chị cầm bút, nhúng vào lọ mực, rồi lại viết.
Tôi, Charlotte Mary Branwell, con gái của Nephilim, ngay tại đây và ngay lúc này xin từ chức lãnh đạo Học Viện Luân Đôn, thay mặt tôi và chồng tôi, Henry Jocelyn Branwell… “Charlotte?”
Chị giật mình, khiến mực bắn lên giấy, làm hỏng những con chữ nắn nót. Chị ngước lên thấy Henry bên bàn, vẻ lo lắng xuất hiện trên gương mặt gầy, lấm tấm tàn nhang. Chị đặt bút xuống. Dù bình thường rất xuề xoà, nhưng mỗi lúc ở bên Henry, chị luôn chú trọng xem trông mình ra sao. Giờ tóc chị xổ ra khỏi búi, trên người vẫn mặc bộ váy cũ, trên tay áo có dính vết mực, còn mắt chị mệt mỏi và hoen đỏ vì khóc nhiều. “Có chuyện gì vậy, Henry?”
Henry chần chừ. “Chỉ là anh… Em à, em viết gì đấy?” Anh vòng qua bàn, nhìn qua vai chị. “Charlotte!” Anh giật tờ giấy trên bàn; dù mực đã làm nhoè bức thư, nhưng từ những gì chị viết anh cũng đoán ra được. “Từ chức sao? Sao em có thể?” “Em thà từ chức còn hơn bị Quan Chấp Chính Wayland đuổi đi,” Charlotte bình tĩnh nói.
“Ý của em là ‘chúng ta’ chứ?” Henry lộ vẻ đau lòng. “Ít nhất anh cũng được lên tiếng quyết định chứ?” “Anh chưa từng có hứng thú điều hành Học Viện. Sao giờ lại có?”
Henry trông như bị chị tát, và Charlotte chỉ có thể đứng, vòng tay ôm và hôn lên đôi má lấm tấm tàn nhang của anh. Chị nhớ hồi mới yêu anh, anh khiến chị liên tưởng tới một chú cún dễ thương, với đôi tay hơi to so với cơ thể, đôi mắt màu nâu lục nhạt, và lúc nào cũng nhiệt tình. Chị luôn tin, dù cho mọi người cười tính lập dị của Henry, rằng khối óc đằng sau đôi mắt đó rất sắc bén và tinh anh. Chị luôn nghĩ chỉ cần được bên anh và được yêu anh, dù cho anh có yêu chị không, là đủ. Nhưng đó là ngày trước. “Charlotte,” giờ anh đang nói. “Anh biết vì sao em giận anh.”
Chị ngạc nhiên ngước lên. Anh thật sự tinh ý vậy sao? Tuy chị đã nói chuyện với Tu Huynh Enoch, nhưng chị nghĩ không có ai nhận ra. Chị còn chẳng mấy khi nghĩ tới chuyện đó, càng không nghĩ xem Henry sẽ phản ứng thế nào khi biết tin. “Thật sao?” “Vì anh không cùng em gặp Woolsey Scott.”
Nhẹ nhõm và thất vọng đồng thời dâng lên trong lòng Charlotte. “Henry,” chị thở dài. “Không hẳn…” “Anh không nhận ra,” anh nói. “Đôi lúc anh quá mải mê với những ý tưởng của mình. Em biết mà, Lottie.”
Charlotte đỏ mặt. Anh hiếm khi gọi chị như vậy. “Anh sẽ thay đổi nếu có thể. Trong mọi người trên thế giới này, anh nghĩ em sẽ hiểu. Em biết… em biết nó không chỉ làm anh ngứa ngáy. Em biết anh muốn tạo ra gì đó khiến thế giới tốt đẹp hơn, khiến cuộc sống của Nephilim tốt đẹp hơn. Cũng như em khi điều hành Học Viện vậy. Và dù anh biết trong lòng em anh chỉ đứng vị trí thứ hai…”
“Thứ hai?” Giọng Charlotte lên cao bất ngờ. “Anh đứng vị trí thứ hai trong lòng em?” “Không sao đâu, Lottie,” Henry dịu dàng vô cùng, “Anh biết em đồng ý kết hôn với anh là vì có chồng thì mới được điều hành Học Viện, do không ai chấp nhận một người phụ nữ độc thân ở vị trí lãnh đạo…”
“Henry.” Charlotte run rẩy đứng lên. “Sao anh dám nói điều kinh khủng thế với em?” Henry bối rối. “Anh nghĩ chuyện là thế…”
“Anh nghĩ em không biết vì sao anh kết hôn với em sao?” Charlotte hét lên. “Anh nghĩ em không biết số nợ của bố anh với bố em, hay bố em hứa xoá nợ nếu anh lấy em sao? Ông ấy luôn muốn có một cậu con trai, người có thể thay ông ấy điều hành Học Viện, và nếu ông ấy không có, ông ấy sẽ trả tiền để lấy chồng cho cô con gái không ai thèm lấy này – quá đơn điệu, quá cứng đầu. Và ông ta chọn được một chàng trai nghèo làm việc cho nhà ông ta…” “CHARLOTTE.” Mặt mũi Henry đỏ quạch. Chị chưa từng thấy anh giận đến thế. “EM NÓI CÁI QUÁI GÌ THẾ?”
Charlotte tì người lên bàn. “Anh biết rõ mà,” chị nói. “Đấy là lý do anh kết hôn với em, không phải sao?” “Em chưa từng nói một lời nào về chuyện này trước ngày hôm nay!”
“Sao em phải nói? Có phải anh không biết đâu.” “Đúng là anh không biết thật.” Mắt Henry nảy lửa. “Anh chẳng hề biết bố anh nợ tiền bố em. Anh đã chân thành tới gặp bố em và xin bố em cho phép anh được cưới em. Anh và bố em chưa từng bàn tới chuyện tiền nong!”
Charlotte sững sờ. Suốt bao nhiêu năm bên nhau, chị chưa từng nói một lời về chuyện kết hôn của hai người; chị nghĩ chẳng có lý do gì khác, và chị không bao giờ muốn nghe anh phủ nhận điều chị tưởng là sự thật. Không phải bố chị đã nói vậy khi bảo với chị về lời cầu hôn của Henry sao? Cậu ta là người tốt, tốt hơn bố cậu ta, và Charlotte à, nếu con muốn điều hành Học Viện, con phải lấy chồng. Bố sẽ xoá nợ cho bố cậu ta, và như vậy hai gia đình sẽ khăng khít hơn. Dĩ nhiên ông không hề bảo đó là lý do Henry hỏi cưới chị. Chị đã đoán…
“Em không hề đơn điệu,” Henry nói, mặt vẫn đỏ bừng bừng. “Em xinh đẹp. Và anh không vì trách nhiệm với gia đình mà hỏi cưới em; anh xin cưới em vì anh yêu em. Anh luôn yêu em. Anh là chồng em cơ mà.” “Em không nghĩ anh muốn làm chồng em,” chị thì thầm.
Henry lắc đầu. “Anh biết mọi người bảo anh lập dị. Kỳ quái. Thậm chí là điên. Nhưng vì em nghĩ rằng anh là con người bạc nhược nên… em có yêu anh chút nào không?” “Dĩ nhiên em yêu anh chứ!” Charlotte hét lên. “Sao anh nghi ngờ điều đó?”
“Thật sao? Em nghĩ anh không nghe người ta bàn tán sao? Họ nói về anh như thể anh không có mặt, như thể anh bị thiểu năng. Anh nghe Benedict Lightwood nói không biết bao nhiêu lần rằng em cưới anh để em có thể giả bộ là người đàn ông điều hành Học Viện.” Giờ tới lượt Charlotte nổi giận. “Anh chỉ trích rằng em nghĩ anh bạc nhược! Henry, em chưa từng kết hôn với anh vì lý do đó, cả ngàn năm cũng không. Em sẵn sàng bỏ Học Viện chứ không chịu bỏ…”
Anh chăm chú nhìn chị, đôi mắt màu nâu lục nhạt mở lớn, mái tóc đỏ cam rối bù như bị anh vò quá nhiều tựa muốn giật cả nắm. “Chứ không bỏ gì?” “Chứ không bỏ anh,” chị nói. “Anh không biết sao?”
Rồi chị không nói được gì nữa, vì Henry đã ôm chầm và hôn chị. Hôn chị theo cách khiến chị không còn thấy mình đơn điệu, hay để ý gì tới mái tóc hay vết mực trên váy, hoặc bất cứ điều gì ngoài Henry, người đàn ông chị luôn yêu. Nước mắt ầng ậng và chảy tràn xuống má chị, và khi anh buông chị ra, anh bâng khuâng chạm vào gương mặt chị. “Thật sao,” anh nói. “Em cũng yêu anh sao, Lottie?”
“Tất nhiên rồi. Em không cưới anh để có người đồng điều hành Học Viện, Henry. Em kết hôn với anh vì… vì em biết em sẽ không ngại việc điều hành nơi này khó thế nào, hay Clave đối xử tệ bạc với em ra sao, nếu em biết mỗi tối đi ngủ em đều được ngắm nhìn gương mặt anh.” Chị đánh nhẹ vào vai anh. “Chúng ta đã kết hôn nhiều năm rồi, Henry. Vậy anh tưởng em dành tình cảm thế nào cho anh vậy?” Anh nhún đôi vai gầy và hôn lên đỉnh đầu chị. “Anh tưởng em chỉ thích anh thôi,” anh nói đơn giản. “Anh nghĩ rồi em sẽ yêu anh.”
“Em cũng nghĩ thế đấy,” chị bâng khuâng nói. “Sao hai ta ngốc thế nhỉ?” “Anh không ngạc nhiên về anh,” Henry nói. “Nhưng thật lòng nhé, Charlotte, đáng ra em phải hiểu rõ chứ.”
Chị kìm tiếng cười lại. “Henry!” Chị bóp tay anh. “Còn chuyện này nữa em muốn nói với anh, một chuyện cực kỳ quan trọng…” Cửa phòng khách bật mở. Đó là Will. Henry và Charlotte tách nhau ra và nhìn anh. Will trông kiệt sức – xanh xao, mắt thâm quầng – nhưng trên gương mặt Will hiện hữu niềm hạnh phúc, một vẻ tươi sáng Charlotte chưa thấy bao giờ. Chị chuẩn bị tinh thần đón nhận một lời châm chọc hoặc nhận xét lạnh tanh, nhưng thay vào đó, Will vui vẻ mỉm cười với họ.
“Henry, Charlotte,” Will nói. “Mọi người có thấy Tessa đâu không?” “Chắc cô ấy trong phòng,” Charlotte bối rối. “Will này, có chuyện quan trọng sao? Không phải em nên nghỉ ngơi sao? Sau chấn thương vừa rồi…”
Will phẩy tay. “Chữ iratze tuyệt vời của chị xử lý chuyện đó ngon lành rồi. Em không cần nghỉ. Em chỉ muốn gặp Tessa, và hỏi chị…” Will ngừng lại, nhìn xuống lá thư trên bàn Charlotte. Bằng sải bước dài, Will tới bàn và giật phắt nó, đọc rồi tỏ thái độ thất vọng hệt như Henry lúc rồi. “Charlotte, không được. Chị không thể từ bỏ Học Viện!” “Clave sẽ tìm chỗ ở khác cho em,” Charlotte nói. “Hoặc em có thể ở lại đây tới năm mười tám tuổi, dù nhà Lightwood…”
“Em không muốn sống ở đây mà không có chị hay Henry. Chị nghĩ em là gì nào? Không khí chắc?” Will lắc tờ giấy khiến nó kêu loạt xoạt. “Còn nhỏ Jessamine xấu tính nữa. Ờ, coi vậy đi . Và nhà Lightwood sẽ đuổi người hầu của chúng ta và thay bằng người của mình. Charlotte, chị không thể để chuyện đó xảy ra. Đây là mái nhà của chúng ta. Đây là mái nhà của Jem, của Sophie.” Charlotte trố mắt nhìn. “Will, em không bị sốt đấy chứ?”
“Charlotte.” Will đập phịch tờ giấy xuống bàn. “Em cấm chị từ chức. Chị hiểu không? Suốt bao nhiêu năm chị làm biết bao nhiêu việc vì em, như thể em là em ruột của chị, và em chưa từng cảm ơn chị lấy một lời. Với anh cũng vậy, Henry. Nhưng em rất biết ơn, và vì thế em không thể để anh chị phạm sai lầm này.” “Will,” Charlotte nói. “Hết rồi. Chúng ta chỉ còn ba ngày để tìm cho ra Mortmain đấy, và chúng ta không thể. Chúng ta không có đủ thời gian.”
“Cứ treo Mortmain đấy,” Will nói. “Và tất nhiên em có ý đó thật, nhưng không chỉ có thế. Hạn định hai tuần tìm Mortmain do Benedict Lightwood đề ra là trò hề. Một trò hề hoá ra lại là trò bịp bợm. Ông ta làm việc cho Mortmain. Trò hề đó là nhằm cướp Học Viện khỏi tay chị. Nếu chúng ta làm lộ bản chất của Benedict – con rối của Mortmain – Học Viện sẽ lại là của anh chị, và cuộc truy tìm Mortmain sẽ tiếp tục.” “Jessamine đã nói để Mortmain chỉ chực chờ chúng ta tiết lộ thân phận của Benedict…”
“Chúng ta không thể không làm gì,” Will khẳng định. “Một cuộc nói chuyện cũng đâu chết ai, phải không?” Charlotte không biết nói gì. Will này không phải Will chị biết. Người này khảng khái, kiên định, mắt sáng rực rỡ. Chị đoán sự im lặng của Henry có nghĩa là anh quá bất ngờ. Will gật đầu coi đó như đồng tình.
“Tốt,” anh nói. “Em sẽ bảo Sophie đi gọi những người khác.” Tới đó, Will rời phòng.
Charlotte ngước nhìn chồng, toàn bộ ý định báo tin kia cho anh đã bay biến đâu mất. “Đó là Will hả?” Cuối cùng chị nói. Henry nhướng mày. “Có lẽ cậu ấy bị bắt cóc và bị một người máy thế chỗ,” anh gợi ý. “Nghe có thể lắm…”
Lần này Charlotte đồng tình với chồng.
“Ư. Tôi không muốn!” Tessa ngồi thằng dậy, rồi nhắm mắt vì chóng mặt. “Chắc chị phải giúp tôi dậy thôi, Sophie,” cô nói bằng giọng có lỗi. “Chắc tôi đi không được vững lắm đâu.” “Tất nhiên rồi, thưa cô.” Sophie cúi xuống và nhanh nhẹn giúp Tessa rời giường. Dù cô ấy gầy nhưng khá khoẻ. Tessa nghĩ cô ấy phải vậy rồi sau nhiều năm bưng bê đống đồ giặt nặng trịch lên xuống cầu thang, và lấy than từ thùng cho vào các lò sưởi. Tessa hơi nhăn mặt khi chân chạm nền đất lạnh, và không thể không liếc sang xem Will còn trong bệnh xá không.
Không có. “Will ổn không?” Cô hỏi lúc Sophie giúp cô xỏ chân vào đôi giày mềm. “Hôm qua tôi tỉnh một lúc và thấy người ta rút mấy mảnh kim loại ra khỏi lưng anh ấy. Trông ghê lắm.”
Sophie khịt mũi. “Vậy chắc cảnh tượng nhìn ghê hơn sự thật rồi cô ơi. Cậu Herondale không chịu để họ vẽ iratze lên người mình lúc rời nhà. Cậu ấy ra ngoài và có quỷ mới biết cậu ấy làm gì.” “Thật sao? Tôi dám thề là tối qua tôi có nói chuyện với anh ấy.” Giờ họ đã ra ngoài hành lang, Sophie dìu Tessa với một tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô. Những hình ảnh bắt đầu hiện lên trong đầu Tessa. Will dưới ánh trăng, và cô bảo anh rằng chẳng sao hết, đó chỉ là mơ thôi – và đó là mơ, phải không?
“Chắc cô nằm mơ rồi.” Họ đã tới phòng Tessa, và Sophie vì vướng đỡ Tessa nên không sao mở cửa được. “Không sao đâu, Sophie. Tôi tự đứng được.”
Sophie phản đối, nhưng Tessa một mực muốn vậy nên Sophie đành vội vàng mở cửa rồi cời lửa trong lúc Tessa ngồi sụp xuống ghế bành. Có một ấm trà và một đĩa bánh kẹp trên cái bàn cạnh giường, và cô sung sướng thưởng thức. Tuy không còn chóng mặt, nhưng cô thấy mệt, rệu rã về mặt tinh thần thì đúng hơn là về thể chất. Cô chợt nhớ vị đắng của thuốc hầm đã uống, và cách Will cầm tách đưa cho cô – nhưng đó chỉ là mơ. Cô tự hỏi những chuyện khác cô thấy trong đêm có phải mơ không – Jem thì thầm bên chân giường cô, Jessamine khóc sụt sùi trong tấm chăn tại Thành phố Câm Lặng… “Tôi rất tiếc về chuyện anh cô,” Sophie đang quỳ bên lò sưởi, và ngọn lửa hắt ánh lên gương mặt xinh đẹp của cô ấy. Đầu Sophie cúi, và Tessa không thấy vết sẹo của cô ấy.
“Không sao đâu, Sophie. Tôi biết Agaha – và Thomas – qua đời là do lỗi của anh ấy…” “Nhưng đấy là anh cô.” Giọng Sophie khẳng khái. “Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà.” Cô ấy cúi sát hơn về phía sọt than, và gì đó trong sự ấm áp nơi giọng Sophie, và cách mái tóc nâu xoăn, mảnh sợi của cô ấy bám vào gáy khiến Tessa nói:
“Sophie, đêm kia tôi thấy chị với Gideon.” Sophie sững lại ngay, nhưng không quay ra nhìn Tessa. “Ý cô là sao, thưa cô?”
“Tôi quay lại lấy dây chuyền,” Tessa nói. “Sợi dây chuyền thiên sứ ấy. Làm bùa may thôi. Và tôi thấy chị cùng Gideon trong hành lang.” Cô nuốt khan. “Anh ấy… nắm tay chị. Hình như anh ấy đang theo đuổi chị.” Sophie nhìn vào ngọn lửa bập bùng cháy và im lặng một hồi lâu. Sau cùng cô ấy nói, “Cô định báo với cô Branwell?”
Tessa giật mình. “Sao? Sophie, không! Tôi chỉ… muốn khuyên chị nghĩ kĩ.” Giọng Sophie đều đều. “Nghĩ kĩ chuyện gì?”
“Nhà Lightwood…” Tessa nuốt nước bọt. “Họ không tốt. Khi tôi tới nhà họ – với Will – tôi thấy những điều khủng khiếp, đáng sợ…” “Đó là ông Lightwood, chứ không phải con trai ông ấy!” Sự tức tối trong giọng Sophie khiến Tessa nao núng. “Họ không giống ông ấy!”
“Khác thế nào?” Sophie đứng lên, cái cời lò rơi lanh canh vào đống lửa. “Cô nghĩ tôi là đồ ngu nên mới để một quý ông nửa vời đùa cợt mình sau chuyện tôi đã gặp ư? Sau những gì cô Branwell đã dạy tôi ư? Gideon là người tốt…”
“Sophie, người ta thường nói cha nào con nấy. Chị có tưởng tượng được cảnh anh ấy tới gặp Benedict Lightwood và bảo rằng muốn kết hôn với một người phàm, một cô hầu gái sao? Chị tưởng tượng nổi không ?” Mặt Sophie nhăn lại. “Cô chẳng biết gì hết,” cô ấy nói. “Cô không biết anh ấy đã làm gì cho chúng ta…”
“Ý chị là huấn luyện hả?” Tessa ngờ vực. “Sophie, thật sự thì…” Nhưng Sophie đã lắc đầu, nhấc váy và rảo bước rời phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Charlotte, chống khuỷu tay lên bàn phòng khách, thở dài và vo viên tờ giấy thứ mười bốn, ném vào lò sưởi. Lửa bùng lên trong một khoảnh khắc, thiêu tờ giấy thành tro đen. Chị cầm bút, nhúng vào lọ mực, rồi lại viết.
Tôi, Charlotte Mary Branwell, con gái của Nephilim, ngay tại đây và ngay lúc này xin từ chức lãnh đạo Học Viện Luân Đôn, thay mặt tôi và chồng tôi, Henry Jocelyn Branwell… “Charlotte?”
Chị giật mình, khiến mực bắn lên giấy, làm hỏng những con chữ nắn nót. Chị ngước lên thấy Henry bên bàn, vẻ lo lắng xuất hiện trên gương mặt gầy, lấm tấm tàn nhang. Chị đặt bút xuống. Dù bình thường rất xuề xoà, nhưng mỗi lúc ở bên Henry, chị luôn chú trọng xem trông mình ra sao. Giờ tóc chị xổ ra khỏi búi, trên người vẫn mặc bộ váy cũ, trên tay áo có dính vết mực, còn mắt chị mệt mỏi và hoen đỏ vì khóc nhiều. “Có chuyện gì vậy, Henry?”
Henry chần chừ. “Chỉ là anh… Em à, em viết gì đấy?” Anh vòng qua bàn, nhìn qua vai chị. “Charlotte!” Anh giật tờ giấy trên bàn; dù mực đã làm nhoè bức thư, nhưng từ những gì chị viết anh cũng đoán ra được. “Từ chức sao? Sao em có thể?” “Em thà từ chức còn hơn bị Quan Chấp Chính Wayland đuổi đi,” Charlotte bình tĩnh nói.
“Ý của em là ‘chúng ta’ chứ?” Henry lộ vẻ đau lòng. “Ít nhất anh cũng được lên tiếng quyết định chứ?” “Anh chưa từng có hứng thú điều hành Học Viện. Sao giờ lại có?”
Henry trông như bị chị tát, và Charlotte chỉ có thể đứng, vòng tay ôm và hôn lên đôi má lấm tấm tàn nhang của anh. Chị nhớ hồi mới yêu anh, anh khiến chị liên tưởng tới một chú cún dễ thương, với đôi tay hơi to so với cơ thể, đôi mắt màu nâu lục nhạt, và lúc nào cũng nhiệt tình. Chị luôn tin, dù cho mọi người cười tính lập dị của Henry, rằng khối óc đằng sau đôi mắt đó rất sắc bén và tinh anh. Chị luôn nghĩ chỉ cần được bên anh và được yêu anh, dù cho anh có yêu chị không, là đủ. Nhưng đó là ngày trước. “Charlotte,” giờ anh đang nói. “Anh biết vì sao em giận anh.”
Chị ngạc nhiên ngước lên. Anh thật sự tinh ý vậy sao? Tuy chị đã nói chuyện với Tu Huynh Enoch, nhưng chị nghĩ không có ai nhận ra. Chị còn chẳng mấy khi nghĩ tới chuyện đó, càng không nghĩ xem Henry sẽ phản ứng thế nào khi biết tin. “Thật sao?” “Vì anh không cùng em gặp Woolsey Scott.”
Nhẹ nhõm và thất vọng đồng thời dâng lên trong lòng Charlotte. “Henry,” chị thở dài. “Không hẳn…” “Anh không nhận ra,” anh nói. “Đôi lúc anh quá mải mê với những ý tưởng của mình. Em biết mà, Lottie.”
Charlotte đỏ mặt. Anh hiếm khi gọi chị như vậy. “Anh sẽ thay đổi nếu có thể. Trong mọi người trên thế giới này, anh nghĩ em sẽ hiểu. Em biết… em biết nó không chỉ làm anh ngứa ngáy. Em biết anh muốn tạo ra gì đó khiến thế giới tốt đẹp hơn, khiến cuộc sống của Nephilim tốt đẹp hơn. Cũng như em khi điều hành Học Viện vậy. Và dù anh biết trong lòng em anh chỉ đứng vị trí thứ hai…”
“Thứ hai?” Giọng Charlotte lên cao bất ngờ. “Anh đứng vị trí thứ hai trong lòng em?” “Không sao đâu, Lottie,” Henry dịu dàng vô cùng, “Anh biết em đồng ý kết hôn với anh là vì có chồng thì mới được điều hành Học Viện, do không ai chấp nhận một người phụ nữ độc thân ở vị trí lãnh đạo…”
“Henry.” Charlotte run rẩy đứng lên. “Sao anh dám nói điều kinh khủng thế với em?” Henry bối rối. “Anh nghĩ chuyện là thế…”
“Anh nghĩ em không biết vì sao anh kết hôn với em sao?” Charlotte hét lên. “Anh nghĩ em không biết số nợ của bố anh với bố em, hay bố em hứa xoá nợ nếu anh lấy em sao? Ông ấy luôn muốn có một cậu con trai, người có thể thay ông ấy điều hành Học Viện, và nếu ông ấy không có, ông ấy sẽ trả tiền để lấy chồng cho cô con gái không ai thèm lấy này – quá đơn điệu, quá cứng đầu. Và ông ta chọn được một chàng trai nghèo làm việc cho nhà ông ta…” “CHARLOTTE.” Mặt mũi Henry đỏ quạch. Chị chưa từng thấy anh giận đến thế. “EM NÓI CÁI QUÁI GÌ THẾ?”
Charlotte tì người lên bàn. “Anh biết rõ mà,” chị nói. “Đấy là lý do anh kết hôn với em, không phải sao?” “Em chưa từng nói một lời nào về chuyện này trước ngày hôm nay!”
“Sao em phải nói? Có phải anh không biết đâu.” “Đúng là anh không biết thật.” Mắt Henry nảy lửa. “Anh chẳng hề biết bố anh nợ tiền bố em. Anh đã chân thành tới gặp bố em và xin bố em cho phép anh được cưới em. Anh và bố em chưa từng bàn tới chuyện tiền nong!”
Charlotte sững sờ. Suốt bao nhiêu năm bên nhau, chị chưa từng nói một lời về chuyện kết hôn của hai người; chị nghĩ chẳng có lý do gì khác, và chị không bao giờ muốn nghe anh phủ nhận điều chị tưởng là sự thật. Không phải bố chị đã nói vậy khi bảo với chị về lời cầu hôn của Henry sao? Cậu ta là người tốt, tốt hơn bố cậu ta, và Charlotte à, nếu con muốn điều hành Học Viện, con phải lấy chồng. Bố sẽ xoá nợ cho bố cậu ta, và như vậy hai gia đình sẽ khăng khít hơn. Dĩ nhiên ông không hề bảo đó là lý do Henry hỏi cưới chị. Chị đã đoán…
“Em không hề đơn điệu,” Henry nói, mặt vẫn đỏ bừng bừng. “Em xinh đẹp. Và anh không vì trách nhiệm với gia đình mà hỏi cưới em; anh xin cưới em vì anh yêu em. Anh luôn yêu em. Anh là chồng em cơ mà.” “Em không nghĩ anh muốn làm chồng em,” chị thì thầm.
Henry lắc đầu. “Anh biết mọi người bảo anh lập dị. Kỳ quái. Thậm chí là điên. Nhưng vì em nghĩ rằng anh là con người bạc nhược nên… em có yêu anh chút nào không?” “Dĩ nhiên em yêu anh chứ!” Charlotte hét lên. “Sao anh nghi ngờ điều đó?”
“Thật sao? Em nghĩ anh không nghe người ta bàn tán sao? Họ nói về anh như thể anh không có mặt, như thể anh bị thiểu năng. Anh nghe Benedict Lightwood nói không biết bao nhiêu lần rằng em cưới anh để em có thể giả bộ là người đàn ông điều hành Học Viện.” Giờ tới lượt Charlotte nổi giận. “Anh chỉ trích rằng em nghĩ anh bạc nhược! Henry, em chưa từng kết hôn với anh vì lý do đó, cả ngàn năm cũng không. Em sẵn sàng bỏ Học Viện chứ không chịu bỏ…”
Anh chăm chú nhìn chị, đôi mắt màu nâu lục nhạt mở lớn, mái tóc đỏ cam rối bù như bị anh vò quá nhiều tựa muốn giật cả nắm. “Chứ không bỏ gì?” “Chứ không bỏ anh,” chị nói. “Anh không biết sao?”
Rồi chị không nói được gì nữa, vì Henry đã ôm chầm và hôn chị. Hôn chị theo cách khiến chị không còn thấy mình đơn điệu, hay để ý gì tới mái tóc hay vết mực trên váy, hoặc bất cứ điều gì ngoài Henry, người đàn ông chị luôn yêu. Nước mắt ầng ậng và chảy tràn xuống má chị, và khi anh buông chị ra, anh bâng khuâng chạm vào gương mặt chị. “Thật sao,” anh nói. “Em cũng yêu anh sao, Lottie?”
“Tất nhiên rồi. Em không cưới anh để có người đồng điều hành Học Viện, Henry. Em kết hôn với anh vì… vì em biết em sẽ không ngại việc điều hành nơi này khó thế nào, hay Clave đối xử tệ bạc với em ra sao, nếu em biết mỗi tối đi ngủ em đều được ngắm nhìn gương mặt anh.” Chị đánh nhẹ vào vai anh. “Chúng ta đã kết hôn nhiều năm rồi, Henry. Vậy anh tưởng em dành tình cảm thế nào cho anh vậy?” Anh nhún đôi vai gầy và hôn lên đỉnh đầu chị. “Anh tưởng em chỉ thích anh thôi,” anh nói đơn giản. “Anh nghĩ rồi em sẽ yêu anh.”
“Em cũng nghĩ thế đấy,” chị bâng khuâng nói. “Sao hai ta ngốc thế nhỉ?” “Anh không ngạc nhiên về anh,” Henry nói. “Nhưng thật lòng nhé, Charlotte, đáng ra em phải hiểu rõ chứ.”
Chị kìm tiếng cười lại. “Henry!” Chị bóp tay anh. “Còn chuyện này nữa em muốn nói với anh, một chuyện cực kỳ quan trọng…” Cửa phòng khách bật mở. Đó là Will. Henry và Charlotte tách nhau ra và nhìn anh. Will trông kiệt sức – xanh xao, mắt thâm quầng – nhưng trên gương mặt Will hiện hữu niềm hạnh phúc, một vẻ tươi sáng Charlotte chưa thấy bao giờ. Chị chuẩn bị tinh thần đón nhận một lời châm chọc hoặc nhận xét lạnh tanh, nhưng thay vào đó, Will vui vẻ mỉm cười với họ.
“Henry, Charlotte,” Will nói. “Mọi người có thấy Tessa đâu không?” “Chắc cô ấy trong phòng,” Charlotte bối rối. “Will này, có chuyện quan trọng sao? Không phải em nên nghỉ ngơi sao? Sau chấn thương vừa rồi…”
Will phẩy tay. “Chữ iratze tuyệt vời của chị xử lý chuyện đó ngon lành rồi. Em không cần nghỉ. Em chỉ muốn gặp Tessa, và hỏi chị…” Will ngừng lại, nhìn xuống lá thư trên bàn Charlotte. Bằng sải bước dài, Will tới bàn và giật phắt nó, đọc rồi tỏ thái độ thất vọng hệt như Henry lúc rồi. “Charlotte, không được. Chị không thể từ bỏ Học Viện!” “Clave sẽ tìm chỗ ở khác cho em,” Charlotte nói. “Hoặc em có thể ở lại đây tới năm mười tám tuổi, dù nhà Lightwood…”
“Em không muốn sống ở đây mà không có chị hay Henry. Chị nghĩ em là gì nào? Không khí chắc?” Will lắc tờ giấy khiến nó kêu loạt xoạt. “Còn nhỏ Jessamine xấu tính nữa. Ờ, coi vậy đi . Và nhà Lightwood sẽ đuổi người hầu của chúng ta và thay bằng người của mình. Charlotte, chị không thể để chuyện đó xảy ra. Đây là mái nhà của chúng ta. Đây là mái nhà của Jem, của Sophie.” Charlotte trố mắt nhìn. “Will, em không bị sốt đấy chứ?”
“Charlotte.” Will đập phịch tờ giấy xuống bàn. “Em cấm chị từ chức. Chị hiểu không? Suốt bao nhiêu năm chị làm biết bao nhiêu việc vì em, như thể em là em ruột của chị, và em chưa từng cảm ơn chị lấy một lời. Với anh cũng vậy, Henry. Nhưng em rất biết ơn, và vì thế em không thể để anh chị phạm sai lầm này.” “Will,” Charlotte nói. “Hết rồi. Chúng ta chỉ còn ba ngày để tìm cho ra Mortmain đấy, và chúng ta không thể. Chúng ta không có đủ thời gian.”
“Cứ treo Mortmain đấy,” Will nói. “Và tất nhiên em có ý đó thật, nhưng không chỉ có thế. Hạn định hai tuần tìm Mortmain do Benedict Lightwood đề ra là trò hề. Một trò hề hoá ra lại là trò bịp bợm. Ông ta làm việc cho Mortmain. Trò hề đó là nhằm cướp Học Viện khỏi tay chị. Nếu chúng ta làm lộ bản chất của Benedict – con rối của Mortmain – Học Viện sẽ lại là của anh chị, và cuộc truy tìm Mortmain sẽ tiếp tục.” “Jessamine đã nói để Mortmain chỉ chực chờ chúng ta tiết lộ thân phận của Benedict…”
“Chúng ta không thể không làm gì,” Will khẳng định. “Một cuộc nói chuyện cũng đâu chết ai, phải không?” Charlotte không biết nói gì. Will này không phải Will chị biết. Người này khảng khái, kiên định, mắt sáng rực rỡ. Chị đoán sự im lặng của Henry có nghĩa là anh quá bất ngờ. Will gật đầu coi đó như đồng tình.
“Tốt,” anh nói. “Em sẽ bảo Sophie đi gọi những người khác.” Tới đó, Will rời phòng.
Charlotte ngước nhìn chồng, toàn bộ ý định báo tin kia cho anh đã bay biến đâu mất. “Đó là Will hả?” Cuối cùng chị nói. Henry nhướng mày. “Có lẽ cậu ấy bị bắt cóc và bị một người máy thế chỗ,” anh gợi ý. “Nghe có thể lắm…”
Lần này Charlotte đồng tình với chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.