Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 67: Trong mơ
Arya's tear
12/10/2019
Cô chập chờn chợt tỉnh chợt mê, như nước biển hết vỗ vào lại dạt ra khỏi mạn thuyền trong cơn bão. Tessa biết mình nằm
trên giường có trải ga trắng muốt ở giữa một căn phòng dài; ở đó còn
những chiếc giường khác cũng giống giường của cô, và có những ô cửa sổ
cao cao cho bóng tối, rồi ánh sáng màu đỏ cam của buổi bình minh tràn
vào. Cô nhắm mắt, và bóng tối lại ập tới.
Cô tỉnh giấc vì những tiếng thì thào, và những gương mặt lom lom nhìn cô, lo lắng. Charlotte, tóc búi gọn sau gáy, vẫn mặc đồ đi săn, và bên cạnh chị là Tu Huynh Enoch. Gương mặt sứt sẹo của anh ta không còn khiến cô sợ hãi nữa. Cô nghe giọng anh ta vang lên trong đầu mình. Vết thương ở đầu cô ấy chỉ là ngoài da thôi. “Nhưng cô ấy ngất,” Charlotte nói. Tessa ngạc nhiên khi trong giọng chị chất chứa nỗi sợ hãi lớn, một sự lo lắng thật lòng. “Đầu bị đập mạnh như vậy…”
Cô ấy ngất vì chịu nhiều cú sốc liên tục. Anh trai chết trên tay cô ấy, phải không? Và có lẽ cô ấy nghĩ Will cũng chết. Cô nói cậu ta lấy thân che cho cô ấy trong vụ nổ. Nếu Will chết, vậy cậu ấy đã đánh đổi mạng mình để cứu mạng cô ấy. Đó là một gánh nặng rất lớn. “Nhưng anh nghĩ cô ấy sẽ khoẻ lại chứ?”
Khi cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi đầy đủ, cô ấy sẽ tỉnh. Tôi không biết là khi nào. “Tessa tội nghiệp.” Charlotte chạm nhẹ lên mặt Tessa. Tay chị có mùi xà phòng chanh. “Giờ cô ấy chẳng còn người thân nào trên cõi đời này…”
Bóng tối trở lại, và Tessa chìm vào đó, mừng vì khỏi phải thấy ánh sáng và khỏi phải suy nghĩ. Cô quấn mình trong đó như thể nó là một tấm chăn và để mình dập dềnh như những tảng băng trôi ngoài khơi Labrador, giữa làn nước biển nước đen sẫm lạnh ngắt, tắm mình dưới ánh trăng. Tiếng rên hừ hừ đau đớn cắt ngang cơn mơ về bóng tối của Tessa. Cô co người nằm nghiêng trong chăn, và cách đó vài giường là Will đang nằm úp sấp. Cô nhận ra hình như anh đang ở trần: chăn kéo lên tới eo anh, nhưng anh không mặc áo. Tuy nhiên, trong trạng thái đờ đẫn thế này, có lẽ cảnh tượng ấy không khiến cô hốt hoảng lắm. Tay anh ôm chặt cái gối phía trước, đầu tì lên đó, cơ thể căng như cánh cung. Máu nhuộm đỏ ga giường bên dưới.
Tu Huynh Enoch đứng bên giường anh, và còn Jem đứng ở đầu giường, mang dáng vẻ lo âu. “Will,” Jem hớt hải nói. “Will, bồ chắc không cần thêm chữ rune giảm đau chứ?” “Không,” Will rít từng tiếng rên rỉ. “Tôi…còn chịu được.”
Tu Huynh Enoch giơ gì đó trông như một cái nhíp sắc nhọn bằng bạc. Will thở dốc và vùi đầu vào tay, mái tóc đen đối lập với ga giường trắng tới giật mình. Jem run rẩy như chính mình bị đau khi cái nhíp thọc sâu vào lưng Will và cơ thể anh co lại trên giường, các thớ thịt căng ra bên dưới lớp da, tiếng hét đau đớn vang lên đứt đoạn và bị kìm nén. Cây nhíp lôi ra một mảnh kim loại đầm đìa máu. Jem nắm tay Will. “Cứ nắm tay tôi. Vậy sẽ đỡ đau hơn. Chỉ còn vài mảnh nữa thôi.”
“Bồ nói… thì dễ lắm,” Will thở dốc, nhưng bàn tay của parabatai dường như cũng giúp anh thư giãn đôi chút. Anh nằm cong người trên giường, khuỷu tay chống lên đệm, thở từng hơi ngắn hổn hển. Tessa biết mình nên nhìn đi chỗ khác, nhưng không thể. Cô nhận ra mình chưa từng thấy cơ thể một người con trai trần trụi tới mức này, kể cả cơ thể Jem. Cô thích cách các cơ bắp chuyển động bên dưới làn da trơn nhẵn của Will, cánh tay anh căng lên rồi thả lỏng, cơ bụng cứng, phẳng co lên theo từng nhịp anh thở. Cây nhíp lại loé lên, và tay Will bóp chặt tay Jem, khiến ngón tay cả hai đều trắng bệch. Máu ứa ra và chảy xuôi người anh. Anh không kêu, nhưng Jem thì tái xanh và trông như sắp ói. Anh đưa tay như định chạm vào vai Will, rồi rụt lại, cắn môi.
Tất cả chỉ vì Will lấy thân anh che chở cho mình, Tessa nghĩ. Đúng như Enoch nói, đó quả là một gánh nặng. Cô đang nằm trên cái giường hẹp trong căn phòng cũ ở căn hộ tại New York. Qua ô cửa sổ, cô thấy bầu trời xám xịt, thấy những nóc nhà của Manhattan. Trên giường có tấm chăn chiên loè loẹt của dì, và cô kéo lên khi mở cửa rồi dì bước vào.
Giờ khi đã biết sự thật, Tessa nhận ra những nét tương đồng. Dì Harriet có đôi mắt xanh lam, mái tóc vàng nhạt; kể cả khuôn mặt dì cũng giống Nate. Nở một nụ cười, dì tới và cúi xuống, đặt tay lên trán cô, bàn tay man mát trên làn da nóng hổi của Tessa. “Con rất tiếc,” Tessa thì thào, “về chuyện Nate. Vì con mà anh ấy chết.”
“Suỵt,” dì nói. “Đấy không phải lỗi của con. Dì luôn có mặc cảm tội lỗi đó, Tessa ạ. Dì là mẹ nó nhưng dì không dám nói cho nó biết. Dì nuông chiều nó, tới khi nó đã hư hỏng tới không cứu được. Nếu dì cho nó biết mình là mẹ đẻ của nó, nó sẽ không thấy bị phản bội khi biết sự thật, và sẽ không quay lưng với chúng ta. Tessa à, những điều dối trá và bí mật, chúng giống như bệnh ung thư của tâm hồn vậy. Chúng ăn mòn những gì tốt đẹp và chỉ để lại ung nhọt, thối rữa.” “Con nhớ dì lắm,” Tessa nói. “Giờ con không còn người thân…”
Dì cúi xuống hôn lên trán cô. “Con có nhiều người thân hơn con tưởng đấy.” “Chúng ta sắp mất Học Viện chắc rồi,” Charlotte nói. Chị không có vẻ đau lòng, mà chỉ lạnh nhạt xa cách. Tessa bay là là như bóng ma trong bệnh xá, nhìn xuống Charlotte đang đứng bên cạnh Jem tại chân giường cô. Tessa thấy mình đang ngủ, mái tóc nâu xoè như quạt trên gối. Will ngủ cách đó vài giường, lưng bị băng bó, chữ rune irazte đen thẫm nổi bật trên gáy. Sophie, mặc váy đen và đội mũ hầu trắng, đang phủi bụi bậu cửa sổ. “Chúng ta mất Nathaniel Gray, một người sống cùng nhà với chúng ta hoá ra lại là gián điệp, còn chúng ta cũng không hề biết về địa điểm Mortmain ẩn náu nhiều hơn hai tuần trước.”
“Sau tất cả những gì chúng ta làm, chúng ta biết được gì nào? Clave sẽ hiểu…” “Họ không hiểu đâu. Họ đã nói rõ rồi. Chắc chị nên tới nhà Benedict Lightwood và giao giấy tờ của Học Viện cho ông ta. Thế là xong.”
“Henry nói gì không?” Jem hỏi. Anh không còn mặc đồ đi săn, và Charlotte cũng vậy; anh mặc sơ mi trắng và quần nâu, còn Charlotte mặc một trong những cái váy đen buồn tẻ của chị. Nhưng khi Jem quay đầu qua, Tessa thấy mặt anh lấm tấm vết máu Will đã khô. Charlotte khụt khịt không hợp lễ phép chút nào. “Ồ, Henry hả,” chị có vẻ kiệt quệ. “Chị nghĩ có vẻ anh ấy quá ngây ngất khi thiết bị của mình hoạt động nên chẳng biết phải làm gì với bản thân nữa. Và anh ấy không dám tới đây. Anh ấy nghĩ Will và Tessa ra nông nỗi này là lỗi của anh ấy.”
“Nếu không có thiết bị đó có lẽ chúng ta đã chết cả, còn Tessa đã rơi vào tay Ông Chủ.” “Thế em đến giải thích cho Henry nghe đi. Chị chịu rồi.”
“Charlotte…” Giọng Jem nhẹ nhàng. “Em biết người khác nói gì. Em biết chị ghét nghe những lời tán dóc độc địa ấy. Nhưng Henry yêu chị. Khi anh ấy tưởng chị bị thương tại kho chứa trà, anh ấy gần như phát điên. Anh ấy lao vào cỗ máy đó…” “James.” Charlotte vụng về vỗ vai Jem. “Chị rất cảm ơn em đã an ủi chị, nhưng nói dối chẳng giúp được ai. Chị từ lâu đã chấp nhận Henry yêu các phát minh của mình nhất, sau mới đến chị… nếu anh ấy có yêu chị.”
“Charlotte,” Jem mệt mỏi cất tiếng, nhưng trước khi anh kịp nói thêm lời nào, Sophie đã tới bên, tay vẫn cầm chặt cái giẻ lau. “Cô Branwell,” cô ấy nói lí nhí. “Cho phép tôi nói chuyện với cô một lát ạ.”
Charlotte có vẻ ngạc nhiên. “Sophie…” “Làm ơn đi cô.”
Charlotte đặt tay lên vai Jem, nói khẽ gì đó vào tai anh, rồi gật đầu với Sophie. “Được. Cùng tôi tới phòng khách nào.” Khi Charlotte cùng Sophie rời phòng, Tessa ngạc nhiên khi thấy hoá ra Sophie cao hơn cô chủ của mình. Sự hiện diện uy quyền của Charlotte khiến người ta thường quên mất chị nhỏ bé thế nào. Còn Sophie cao ngang Tessa, lại yểu điệu như liễu. Tessa nhớ lại lúc cô ấy cùng Gideon Lightwood đứng sát bên tường hành lang; Tessa bỗng thấy lo.
Khi cửa đóng lại sau lưng hai người phụ nữ, Jem nhoài người, cánh tay với qua cọc giường Tessa. Anh đang nhìn cô, miệng nở một nụ cười buồn, bàn tay buông lỏng – máu khô dính trên mấu tay, và két lại dưới móng tay anh. “Tessa, Tessa của anh.” Anh dịu dàng gọi, tiếng anh nghe du dương như tiếng vĩ cầm. “Anh biết em không nghe được anh. Tu Huynh Enoch bảo em không bị thương nặng. Nhưng nghe câu đó không thấy lòng anh yên ổn. Anh có cảm giác giống như lúc Will an ủi anh rằng bọn anh chỉ hơi lạc đường một chút. Anh biết vậy là vài giờ nữa bọn anh mới tìm được đúng đường.”
Anh hạ giọng nói rất khẽ khiến Tessa không biết lời tiếp theo của anh là thật hay là một phần của giấc mơ đen tối sắp ùa tới, mặc cho cô cố chống cự. “Anh chưa bao giờ bận tâm,” anh tiếp tục, “có bị lạc hay không. Anh luôn nghĩ không ai thực sự lạc nếu họ hiểu lòng người kia. Nhưng anh sợ anh sẽ lạc nếu không biết lòng em.”Anh nhắm mắt như thể đã mệt mỏi tới tận xương tuỷ, và cô có thể thấy mí mắt anh mỏng như giấy, và anh kiệt sức tới độ nào. “Wo ai ni, Tessa,” anh thì thầm. “Wo bu xiang shi qu ni.”
Không biết thế nào mà Tessa lại hiểu được ý nghĩa hai câu anh vừa thốt ra miệng. Anh yêu em.
Anh không muốn mất em. Em cũng không muốn mất anh, cô muốn nói, nhưng không phát được thành lời. Cơn mệt mỏi ùa tới trong cơn sóng đen tối lẳng lặng nhấn chìm cô.
Bóng tối. Trong xà lim tối om, và cái đầu tiên Tessa ý thức được là sự cô độc và hoảng hốt lớn lao. Jessamine đang nằm trên cái giường đơn, mái tóc vàng bết thành bó xoã xuống vai. Tessa dù bay lơ lửng bên trên nhưng cũng như chạm vào được tâm trí cô gái kia. Cô cảm nhận được nỗi đau mất mát khủng khiếp. Không biết bằng cách nào mà Jessamine lại hay tin Nate mất. Hồi trước, khi Tessa cố chạm vào tâm trí cô gái kia, cô bị kháng cự, nhưng giờ cô cảm giác được nỗi buồn đang lan ra như giọt mực đen loang trên giấy trắng.
Đôi mắt nâu của Jessie trân trân nhìn lên bóng tối. Mình chẳng còn gì. Những lời đó vang rõ mồn một như tiếng chuông trong đầu Tessa. Mình đã chọn Nate và quay lưng với Thợ Săn Bóng Tối, và giờ anh đã chết, Mortmain muốn mình phải chết, còn Charlotte ghét mình. Mình đã đặt cược và mất trắng. Trong lúc Tessa quan sát, Jessamine đưa tay tháo cái vòng cổ mảnh sợi. Trên dây chuyền có đeo chiếc nhẫn vàng gắn một viên đá trắng lấp lánh – một viên kim cương. Nắm chặt nó trong tay, cố ấy bắt đầu dùng viên kim cương khắc vài chữ lên bức tường đá.
JG. Jessamine Gray.
Hẳn Jessie còn muốn viết nhiều hơn, nhưng Tessa không bao giờ được biết tâm ý của cô gái; khi Jessamine ấn mạnh viên đá quý, nó vỡ tan tành, và tay cô gái đập vào tường, bị trầy mấu tay. Tessa không cần chạm vào tâm trí của Jessamine cũng biết cô ấy nghĩ gì. Kể cả viên kim cương cũng là đồ giả. Khẽ thút thít, Jessie co người và vùi mặt vào cái chăn vải thô trên giường.
Cô tỉnh giấc vì những tiếng thì thào, và những gương mặt lom lom nhìn cô, lo lắng. Charlotte, tóc búi gọn sau gáy, vẫn mặc đồ đi săn, và bên cạnh chị là Tu Huynh Enoch. Gương mặt sứt sẹo của anh ta không còn khiến cô sợ hãi nữa. Cô nghe giọng anh ta vang lên trong đầu mình. Vết thương ở đầu cô ấy chỉ là ngoài da thôi. “Nhưng cô ấy ngất,” Charlotte nói. Tessa ngạc nhiên khi trong giọng chị chất chứa nỗi sợ hãi lớn, một sự lo lắng thật lòng. “Đầu bị đập mạnh như vậy…”
Cô ấy ngất vì chịu nhiều cú sốc liên tục. Anh trai chết trên tay cô ấy, phải không? Và có lẽ cô ấy nghĩ Will cũng chết. Cô nói cậu ta lấy thân che cho cô ấy trong vụ nổ. Nếu Will chết, vậy cậu ấy đã đánh đổi mạng mình để cứu mạng cô ấy. Đó là một gánh nặng rất lớn. “Nhưng anh nghĩ cô ấy sẽ khoẻ lại chứ?”
Khi cơ thể và tinh thần được nghỉ ngơi đầy đủ, cô ấy sẽ tỉnh. Tôi không biết là khi nào. “Tessa tội nghiệp.” Charlotte chạm nhẹ lên mặt Tessa. Tay chị có mùi xà phòng chanh. “Giờ cô ấy chẳng còn người thân nào trên cõi đời này…”
Bóng tối trở lại, và Tessa chìm vào đó, mừng vì khỏi phải thấy ánh sáng và khỏi phải suy nghĩ. Cô quấn mình trong đó như thể nó là một tấm chăn và để mình dập dềnh như những tảng băng trôi ngoài khơi Labrador, giữa làn nước biển nước đen sẫm lạnh ngắt, tắm mình dưới ánh trăng. Tiếng rên hừ hừ đau đớn cắt ngang cơn mơ về bóng tối của Tessa. Cô co người nằm nghiêng trong chăn, và cách đó vài giường là Will đang nằm úp sấp. Cô nhận ra hình như anh đang ở trần: chăn kéo lên tới eo anh, nhưng anh không mặc áo. Tuy nhiên, trong trạng thái đờ đẫn thế này, có lẽ cảnh tượng ấy không khiến cô hốt hoảng lắm. Tay anh ôm chặt cái gối phía trước, đầu tì lên đó, cơ thể căng như cánh cung. Máu nhuộm đỏ ga giường bên dưới.
Tu Huynh Enoch đứng bên giường anh, và còn Jem đứng ở đầu giường, mang dáng vẻ lo âu. “Will,” Jem hớt hải nói. “Will, bồ chắc không cần thêm chữ rune giảm đau chứ?” “Không,” Will rít từng tiếng rên rỉ. “Tôi…còn chịu được.”
Tu Huynh Enoch giơ gì đó trông như một cái nhíp sắc nhọn bằng bạc. Will thở dốc và vùi đầu vào tay, mái tóc đen đối lập với ga giường trắng tới giật mình. Jem run rẩy như chính mình bị đau khi cái nhíp thọc sâu vào lưng Will và cơ thể anh co lại trên giường, các thớ thịt căng ra bên dưới lớp da, tiếng hét đau đớn vang lên đứt đoạn và bị kìm nén. Cây nhíp lôi ra một mảnh kim loại đầm đìa máu. Jem nắm tay Will. “Cứ nắm tay tôi. Vậy sẽ đỡ đau hơn. Chỉ còn vài mảnh nữa thôi.”
“Bồ nói… thì dễ lắm,” Will thở dốc, nhưng bàn tay của parabatai dường như cũng giúp anh thư giãn đôi chút. Anh nằm cong người trên giường, khuỷu tay chống lên đệm, thở từng hơi ngắn hổn hển. Tessa biết mình nên nhìn đi chỗ khác, nhưng không thể. Cô nhận ra mình chưa từng thấy cơ thể một người con trai trần trụi tới mức này, kể cả cơ thể Jem. Cô thích cách các cơ bắp chuyển động bên dưới làn da trơn nhẵn của Will, cánh tay anh căng lên rồi thả lỏng, cơ bụng cứng, phẳng co lên theo từng nhịp anh thở. Cây nhíp lại loé lên, và tay Will bóp chặt tay Jem, khiến ngón tay cả hai đều trắng bệch. Máu ứa ra và chảy xuôi người anh. Anh không kêu, nhưng Jem thì tái xanh và trông như sắp ói. Anh đưa tay như định chạm vào vai Will, rồi rụt lại, cắn môi.
Tất cả chỉ vì Will lấy thân anh che chở cho mình, Tessa nghĩ. Đúng như Enoch nói, đó quả là một gánh nặng. Cô đang nằm trên cái giường hẹp trong căn phòng cũ ở căn hộ tại New York. Qua ô cửa sổ, cô thấy bầu trời xám xịt, thấy những nóc nhà của Manhattan. Trên giường có tấm chăn chiên loè loẹt của dì, và cô kéo lên khi mở cửa rồi dì bước vào.
Giờ khi đã biết sự thật, Tessa nhận ra những nét tương đồng. Dì Harriet có đôi mắt xanh lam, mái tóc vàng nhạt; kể cả khuôn mặt dì cũng giống Nate. Nở một nụ cười, dì tới và cúi xuống, đặt tay lên trán cô, bàn tay man mát trên làn da nóng hổi của Tessa. “Con rất tiếc,” Tessa thì thào, “về chuyện Nate. Vì con mà anh ấy chết.”
“Suỵt,” dì nói. “Đấy không phải lỗi của con. Dì luôn có mặc cảm tội lỗi đó, Tessa ạ. Dì là mẹ nó nhưng dì không dám nói cho nó biết. Dì nuông chiều nó, tới khi nó đã hư hỏng tới không cứu được. Nếu dì cho nó biết mình là mẹ đẻ của nó, nó sẽ không thấy bị phản bội khi biết sự thật, và sẽ không quay lưng với chúng ta. Tessa à, những điều dối trá và bí mật, chúng giống như bệnh ung thư của tâm hồn vậy. Chúng ăn mòn những gì tốt đẹp và chỉ để lại ung nhọt, thối rữa.” “Con nhớ dì lắm,” Tessa nói. “Giờ con không còn người thân…”
Dì cúi xuống hôn lên trán cô. “Con có nhiều người thân hơn con tưởng đấy.” “Chúng ta sắp mất Học Viện chắc rồi,” Charlotte nói. Chị không có vẻ đau lòng, mà chỉ lạnh nhạt xa cách. Tessa bay là là như bóng ma trong bệnh xá, nhìn xuống Charlotte đang đứng bên cạnh Jem tại chân giường cô. Tessa thấy mình đang ngủ, mái tóc nâu xoè như quạt trên gối. Will ngủ cách đó vài giường, lưng bị băng bó, chữ rune irazte đen thẫm nổi bật trên gáy. Sophie, mặc váy đen và đội mũ hầu trắng, đang phủi bụi bậu cửa sổ. “Chúng ta mất Nathaniel Gray, một người sống cùng nhà với chúng ta hoá ra lại là gián điệp, còn chúng ta cũng không hề biết về địa điểm Mortmain ẩn náu nhiều hơn hai tuần trước.”
“Sau tất cả những gì chúng ta làm, chúng ta biết được gì nào? Clave sẽ hiểu…” “Họ không hiểu đâu. Họ đã nói rõ rồi. Chắc chị nên tới nhà Benedict Lightwood và giao giấy tờ của Học Viện cho ông ta. Thế là xong.”
“Henry nói gì không?” Jem hỏi. Anh không còn mặc đồ đi săn, và Charlotte cũng vậy; anh mặc sơ mi trắng và quần nâu, còn Charlotte mặc một trong những cái váy đen buồn tẻ của chị. Nhưng khi Jem quay đầu qua, Tessa thấy mặt anh lấm tấm vết máu Will đã khô. Charlotte khụt khịt không hợp lễ phép chút nào. “Ồ, Henry hả,” chị có vẻ kiệt quệ. “Chị nghĩ có vẻ anh ấy quá ngây ngất khi thiết bị của mình hoạt động nên chẳng biết phải làm gì với bản thân nữa. Và anh ấy không dám tới đây. Anh ấy nghĩ Will và Tessa ra nông nỗi này là lỗi của anh ấy.”
“Nếu không có thiết bị đó có lẽ chúng ta đã chết cả, còn Tessa đã rơi vào tay Ông Chủ.” “Thế em đến giải thích cho Henry nghe đi. Chị chịu rồi.”
“Charlotte…” Giọng Jem nhẹ nhàng. “Em biết người khác nói gì. Em biết chị ghét nghe những lời tán dóc độc địa ấy. Nhưng Henry yêu chị. Khi anh ấy tưởng chị bị thương tại kho chứa trà, anh ấy gần như phát điên. Anh ấy lao vào cỗ máy đó…” “James.” Charlotte vụng về vỗ vai Jem. “Chị rất cảm ơn em đã an ủi chị, nhưng nói dối chẳng giúp được ai. Chị từ lâu đã chấp nhận Henry yêu các phát minh của mình nhất, sau mới đến chị… nếu anh ấy có yêu chị.”
“Charlotte,” Jem mệt mỏi cất tiếng, nhưng trước khi anh kịp nói thêm lời nào, Sophie đã tới bên, tay vẫn cầm chặt cái giẻ lau. “Cô Branwell,” cô ấy nói lí nhí. “Cho phép tôi nói chuyện với cô một lát ạ.”
Charlotte có vẻ ngạc nhiên. “Sophie…” “Làm ơn đi cô.”
Charlotte đặt tay lên vai Jem, nói khẽ gì đó vào tai anh, rồi gật đầu với Sophie. “Được. Cùng tôi tới phòng khách nào.” Khi Charlotte cùng Sophie rời phòng, Tessa ngạc nhiên khi thấy hoá ra Sophie cao hơn cô chủ của mình. Sự hiện diện uy quyền của Charlotte khiến người ta thường quên mất chị nhỏ bé thế nào. Còn Sophie cao ngang Tessa, lại yểu điệu như liễu. Tessa nhớ lại lúc cô ấy cùng Gideon Lightwood đứng sát bên tường hành lang; Tessa bỗng thấy lo.
Khi cửa đóng lại sau lưng hai người phụ nữ, Jem nhoài người, cánh tay với qua cọc giường Tessa. Anh đang nhìn cô, miệng nở một nụ cười buồn, bàn tay buông lỏng – máu khô dính trên mấu tay, và két lại dưới móng tay anh. “Tessa, Tessa của anh.” Anh dịu dàng gọi, tiếng anh nghe du dương như tiếng vĩ cầm. “Anh biết em không nghe được anh. Tu Huynh Enoch bảo em không bị thương nặng. Nhưng nghe câu đó không thấy lòng anh yên ổn. Anh có cảm giác giống như lúc Will an ủi anh rằng bọn anh chỉ hơi lạc đường một chút. Anh biết vậy là vài giờ nữa bọn anh mới tìm được đúng đường.”
Anh hạ giọng nói rất khẽ khiến Tessa không biết lời tiếp theo của anh là thật hay là một phần của giấc mơ đen tối sắp ùa tới, mặc cho cô cố chống cự. “Anh chưa bao giờ bận tâm,” anh tiếp tục, “có bị lạc hay không. Anh luôn nghĩ không ai thực sự lạc nếu họ hiểu lòng người kia. Nhưng anh sợ anh sẽ lạc nếu không biết lòng em.”Anh nhắm mắt như thể đã mệt mỏi tới tận xương tuỷ, và cô có thể thấy mí mắt anh mỏng như giấy, và anh kiệt sức tới độ nào. “Wo ai ni, Tessa,” anh thì thầm. “Wo bu xiang shi qu ni.”
Không biết thế nào mà Tessa lại hiểu được ý nghĩa hai câu anh vừa thốt ra miệng. Anh yêu em.
Anh không muốn mất em. Em cũng không muốn mất anh, cô muốn nói, nhưng không phát được thành lời. Cơn mệt mỏi ùa tới trong cơn sóng đen tối lẳng lặng nhấn chìm cô.
Bóng tối. Trong xà lim tối om, và cái đầu tiên Tessa ý thức được là sự cô độc và hoảng hốt lớn lao. Jessamine đang nằm trên cái giường đơn, mái tóc vàng bết thành bó xoã xuống vai. Tessa dù bay lơ lửng bên trên nhưng cũng như chạm vào được tâm trí cô gái kia. Cô cảm nhận được nỗi đau mất mát khủng khiếp. Không biết bằng cách nào mà Jessamine lại hay tin Nate mất. Hồi trước, khi Tessa cố chạm vào tâm trí cô gái kia, cô bị kháng cự, nhưng giờ cô cảm giác được nỗi buồn đang lan ra như giọt mực đen loang trên giấy trắng.
Đôi mắt nâu của Jessie trân trân nhìn lên bóng tối. Mình chẳng còn gì. Những lời đó vang rõ mồn một như tiếng chuông trong đầu Tessa. Mình đã chọn Nate và quay lưng với Thợ Săn Bóng Tối, và giờ anh đã chết, Mortmain muốn mình phải chết, còn Charlotte ghét mình. Mình đã đặt cược và mất trắng. Trong lúc Tessa quan sát, Jessamine đưa tay tháo cái vòng cổ mảnh sợi. Trên dây chuyền có đeo chiếc nhẫn vàng gắn một viên đá trắng lấp lánh – một viên kim cương. Nắm chặt nó trong tay, cố ấy bắt đầu dùng viên kim cương khắc vài chữ lên bức tường đá.
JG. Jessamine Gray.
Hẳn Jessie còn muốn viết nhiều hơn, nhưng Tessa không bao giờ được biết tâm ý của cô gái; khi Jessamine ấn mạnh viên đá quý, nó vỡ tan tành, và tay cô gái đập vào tường, bị trầy mấu tay. Tessa không cần chạm vào tâm trí của Jessamine cũng biết cô ấy nghĩ gì. Kể cả viên kim cương cũng là đồ giả. Khẽ thút thít, Jessie co người và vùi mặt vào cái chăn vải thô trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.