Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 2
Chương 47: Vũ hội
Arya's tear
11/10/2019
Cyril dừng xe trước cổng một trang viên nằm dưới
bóng một cây sồi xum xuê xòe tán. Căn nhà vùng quê của gia đình
Lightwood ở Chiswick, ngay ngoài nội thành Luân Đôn, khá rộng lớn, được
xây theo phong cách kiến trúc Palladio(*), với những cây cột cao và
nhiều bậc tam cấp. Mặt trăng dát ánh xà cừ lên vạn vật. Bức tường đá của ngôi nhà như ánh lên sắc bạc, còn dòng sông chảy quanh trang viên như
loang loáng dầu đen. Dường như không một chút ánh sáng nào lọt ra từ
ngôi nhà – nơi đây tối như hũ nút và tịch mịch như nghĩa địa, với xung
quanh là vùng đất hoang rộng mênh mông tối om kéo dài tới một chỗ uốn
khúc của sông Thames. Tessa bắt dầu băn khoăn liệu họ có sai lầm khi tới đây không.
(*) Đây là phong cách kiến trúc được lấy cảm hứng từ những bản thiết kế của kiến trúc sư Andrea Palladio (1508–1580) người Venice, chuộng phong cách đối xứng, với nhiều hàng cột phía trước hiên. Khi Will rời xe rồi giúp cô bước xuống, anh quay đầu, đôi môi đẹp mím chặt. “Em có ngửi thấy không? Có mùi phép quỷ. Nó hôi quá.”
Tessa cau mày. Cô không ngửi thấy gì khác thường – đúng hơn, ở một nơi xa trung tâm thành phố, không khí có vẻ trong lành hơn ở gần Học Viện. Cô ngửi thấy mùi lá và đất ướt. Cô nhìn Will đang ngửa mặt nhìn trăng, và tự hỏi thứ vũ khí nào được giấu trong chiếc áo khoác dài ôm sát người kia. Tay anh đeo găng trắng, vạt áo trước trắng tinh. Với tấm mặt nạ kia, anh có thể là hình mẫu minh họa cho một kẻ cướp đường điển trai trong loạt tiểu thuyết một xu(*) nào đó. (*) Nguyên văn: penny dreadful. Đây là loại tiểu thuyết dài tập giá rẻ rất thịnh hành ở Anh hồi thế kỷ mười chín. Các phần của tiểu thuyết được xuất bản hàng tuần, có giá một xu cho mỗi tập. Những cuốn truyện dạng này thường tập trung vào đề tài điều tra, tội phạm hay các thế lực siêu nhiên.
Tessa cắn môi. “Anh chắc không? Ngôi nhà im lặng ghê người. Như thể không có ai ở đó ấy. Hay chúng ta nhầm?” Anh lắc đầu. “Ở đây có một thứ phép thuật rất mạnh. Mạnh hơn cả phép che mờ. Một kết giới thực thụ. Có kẻ rất không muốn chúng ta biết chuyện xảy ra ở đây vào tối nay.” Anh nhìn thư mời trong tay cô, nhún vai, và đi tới cổng. Ở đó có chuông, và anh rung chuông, âm thanh đinh đang khiến thần kinh vốn đã căng thẳng của Tessa còn căng hơn. Cô lườm anh. Anh cười toe toét. “Caelum denique(*), thiên thần,” anh nói và hòa vào bóng tối đúng lúc cổng mở.
(*) Tiếng Latinh, nghĩa là Vì thiên đường. Đây là khẩu hiệu đội quân Thập Tự Chinh hét lên khi vào trận. Một kẻ đội mũ trùm đứng trước mặt cô, cô nghĩ ngay tới Tu Huynh Câm, nhưng áo choàng của họ có màu da dê, còn người này lại mặc áo choàng màu khói đen. Cái mũ hoàn toàn che khuất gương mặt Không nói không rằng, cô chìa thư mời.
Bàn tay cầm lấy nó đeo găng. Gương mặt kia xem xét lá thư một chặp. Tessa không thể không bồn chồn. Trong bất kỳ hoàn cảnh bình thường nào, một quý cô một mình tới dự vũ hội đều là không hợp lẽ và có thể gây tai tiếng lớn. Nhưng đây không phải hoàn cảnh bình thường. Cuối cùng, một giọng nói vang lên từ dưới cái mũ. “Chào mừng, cô Lovelace.”
Đó là một giọng lạo xạo, như da bị cọ trên một bề mặt nhám, sắc. Tessa lạnh xương sống, và cô mừng vì không thấy gương mặt bên dưới mũ. Kẻ kia trả thư mời và bước lùi lại, ra hiệu cho cô vào trong; cô đi theo, buộc mình không được ngó quanh quất xem Will có theo cùng không. Cô được dẫn đi quanh một bên nhà, theo một con đưòng hẹp chạy qua vườn. Khu vườn rộng rãi bao lấy ngôi nhà, mang màu xanh bàng bạc dưới ánh trăng. Ở đây có những cái hồ trang trí hình tròn đen đúa, bên cạnh có ghế băng bằng đá cẩm thạch, cùng những bờ giậu thấp được cắt tỉa gọn gàng chạy dọc những con đường đẹp đẽ. Con đường cô đi dẫn tới một lối vào cao hẹp nằm bên hông nhà. Một biểu tượng kỳ lạ được khắc trên cửa. Nó có vẻ dịch chuyển và thay đổi khi Tessa nhìn nó, khiến mắt cô đau. Cô nhìn đi nơi khác khi kẻ đội mũ trùm mở cửa và ra hiệu cho cô tiến vào.
Cô vào trong, và cửa đóng sầm lại. Cô quay đầu đúng lúc đó, và hình như đã thoáng thấy gương mặt bên dưới mũ trùm. Cô nghĩ mình thấy gì đó như một chùm mắt đỏ như mắt nhện nằm giữa cái gương mặt trái xoan đen đúa. Cô sững một hơi khi cửa lạch cạch đóng lại và xung quanh cô toàn là bóng tối. Khi cô mờ mịt tìm tay nắm cửa, ánh sáng bỗng bừng lên. Cô đang đứng ở chân một cầu thang dài hẹp dẫn lên trên. Những ngọn đuốc – không phải đá phù thủy – tỏa ánh sáng màu lục dọc hai bên cầu thang. Ở đầu cầu thang là một cánh cửa. Một biểu tượng khác được sơn trên đó. Tessa cảm giác mồm miệng còn khô hơn. Đó là ouroboros, hai con rắn. Biểu tượng của câu lạc bộ Xứ Quỷ.
Cô sợ tới đơ cả người mất một hồi. Biểu tượng kéo những ký ức khủng khiếp ùa về: Ngôi Nhà Hắc Ám; hai chị em tra tấn cô, bắt cô phải Biến Hình; Nate phản bội cô. Cô tự hỏi Will đã nói gì bằng tiếng Latinh với mình trước khi biến mất. Chắc là “hãy dùng cảm” hoặc gì đó tương tự. Cô nghĩ tới Jane Eyre dũng cảm đối mặt với ông Rochester đang nổi cơn tam bành; Catherine Earnshaw khi bị chó dữ đe dọa đã “không hề hét lên một tiếng – Không! Nàng khinh bỉ việc đó.” Và cuối cùng cô nghĩ tới Boadicea, vị nữ hoàng được Will khen là “dũng cảm hơn bất kỳ người đàn ông nào.” Đây chỉ là một buổi vũ hội thôi mà, Tessa, cô tự nhủ, và đưa tay cầm nắm đấm. Chỉ là một bữa tiệc thôi.
Dĩ nhiên cô chưa từng dự vũ hội. Có điều cô cũng biết chút xíu về điều đang chờ đón mình, nhưng là từ sách vở. Trong những cuốn tiểu thuyết của Jane Austen, các nhân vật thường xuyên đợi tham dự vũ hội, hoặc chuẩn bị vũ hội, và thường thì toàn bộ dân làng sẽ tham gia lên kế hoạch và trang hoàng địa điểm tổ chức. Trong những cuốn sách khác, như Hội chợ phù hoa, vũ hội là cái sân khấu hoành tráng cho những âm mưu và thủ đoạn phơi bày. Cô biết ở đó có một phòng thay đồ cho các quý cô, nơi cô có thể bỏ khăn choàng, và một phòng khác cho cánh đàn ông, nơi họ có thể an toàn bỏ mũ, áo khoác ngoài và gậy chống. Và cô sẽ có một tấm thẻ khiêu vũ trên có ghi tên những người đàn ông muốn mời cô khiêu vũ. Khiêu vũ quá nhiều điệu với cùng một quý ông là bất lịch sự. Sắp tới đây trước mắt cô sẽ là một căn phòng vũ hội rộng lớn, được trang hoàng lộng lẫy, và một phòng nghỉ nhỏ hơn, nơi có bày sẵn nước lạnh, bánh kẹp, bánh quy và bánh ngọt... Nhưng hóa ra tưởng tượng của cô không đúng lắm. Khi cửa đóng lại sau lưng, Tessa không thấy có người hầu nào vội vàng ra để đón cô, để dẫn cô tới phòng thay đồ nữ, và nhận khăn quàng cho cô, hay giúp cô đính lại chiếc khuy chẳng may bị rớt. Thay vào đó là một không gian ồn ã với âm nhạc và ánh sáng tràn tới như sóng triều. Cô đang đứng tại cửa một căn phòng rộng tới độ khó mà tin nổi nó lại nằm gọn trong căn nhà của gia đình Lightwood. Một chiếc đèn chùm pha lê lớn buông từ trần xuống; chỉ cần nhìn qua Tessa cũng nhận thấy nó có dạng hình nhện, với tám cái “chân” đung đưa, mỗi chân lại giữ một giá nến lớn. Tường mang màu lam rất sẫm, và những ô cửa kiểu Pháp chạy dọc bên nhà nhìn ra dòng sông, một vài cửa mở ra đón gió, vì trái với không khí mát mẻ ngoài trời, trong phòng lại khá ngột ngạt. Chúng dẫn ra những ban công kiểu cách bằng đá, mà từ đó người ta có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố. Những bức tường hầu hết được che phủ bằng loại vải rèm lóng lánh, trên cửa là những cái móc tròn di chuyển kêu ràn rạt trong những cơn gió nhẹ. Vải được dệt lẫn sợi vàng và mang đủ loại họa tiết; cũng cùng các họa tiết lóng lánh, di động bên dưới nhà làm đau mắt Tessa.
(*) Đây là phong cách kiến trúc được lấy cảm hứng từ những bản thiết kế của kiến trúc sư Andrea Palladio (1508–1580) người Venice, chuộng phong cách đối xứng, với nhiều hàng cột phía trước hiên. Khi Will rời xe rồi giúp cô bước xuống, anh quay đầu, đôi môi đẹp mím chặt. “Em có ngửi thấy không? Có mùi phép quỷ. Nó hôi quá.”
Tessa cau mày. Cô không ngửi thấy gì khác thường – đúng hơn, ở một nơi xa trung tâm thành phố, không khí có vẻ trong lành hơn ở gần Học Viện. Cô ngửi thấy mùi lá và đất ướt. Cô nhìn Will đang ngửa mặt nhìn trăng, và tự hỏi thứ vũ khí nào được giấu trong chiếc áo khoác dài ôm sát người kia. Tay anh đeo găng trắng, vạt áo trước trắng tinh. Với tấm mặt nạ kia, anh có thể là hình mẫu minh họa cho một kẻ cướp đường điển trai trong loạt tiểu thuyết một xu(*) nào đó. (*) Nguyên văn: penny dreadful. Đây là loại tiểu thuyết dài tập giá rẻ rất thịnh hành ở Anh hồi thế kỷ mười chín. Các phần của tiểu thuyết được xuất bản hàng tuần, có giá một xu cho mỗi tập. Những cuốn truyện dạng này thường tập trung vào đề tài điều tra, tội phạm hay các thế lực siêu nhiên.
Tessa cắn môi. “Anh chắc không? Ngôi nhà im lặng ghê người. Như thể không có ai ở đó ấy. Hay chúng ta nhầm?” Anh lắc đầu. “Ở đây có một thứ phép thuật rất mạnh. Mạnh hơn cả phép che mờ. Một kết giới thực thụ. Có kẻ rất không muốn chúng ta biết chuyện xảy ra ở đây vào tối nay.” Anh nhìn thư mời trong tay cô, nhún vai, và đi tới cổng. Ở đó có chuông, và anh rung chuông, âm thanh đinh đang khiến thần kinh vốn đã căng thẳng của Tessa còn căng hơn. Cô lườm anh. Anh cười toe toét. “Caelum denique(*), thiên thần,” anh nói và hòa vào bóng tối đúng lúc cổng mở.
(*) Tiếng Latinh, nghĩa là Vì thiên đường. Đây là khẩu hiệu đội quân Thập Tự Chinh hét lên khi vào trận. Một kẻ đội mũ trùm đứng trước mặt cô, cô nghĩ ngay tới Tu Huynh Câm, nhưng áo choàng của họ có màu da dê, còn người này lại mặc áo choàng màu khói đen. Cái mũ hoàn toàn che khuất gương mặt Không nói không rằng, cô chìa thư mời.
Bàn tay cầm lấy nó đeo găng. Gương mặt kia xem xét lá thư một chặp. Tessa không thể không bồn chồn. Trong bất kỳ hoàn cảnh bình thường nào, một quý cô một mình tới dự vũ hội đều là không hợp lẽ và có thể gây tai tiếng lớn. Nhưng đây không phải hoàn cảnh bình thường. Cuối cùng, một giọng nói vang lên từ dưới cái mũ. “Chào mừng, cô Lovelace.”
Đó là một giọng lạo xạo, như da bị cọ trên một bề mặt nhám, sắc. Tessa lạnh xương sống, và cô mừng vì không thấy gương mặt bên dưới mũ. Kẻ kia trả thư mời và bước lùi lại, ra hiệu cho cô vào trong; cô đi theo, buộc mình không được ngó quanh quất xem Will có theo cùng không. Cô được dẫn đi quanh một bên nhà, theo một con đưòng hẹp chạy qua vườn. Khu vườn rộng rãi bao lấy ngôi nhà, mang màu xanh bàng bạc dưới ánh trăng. Ở đây có những cái hồ trang trí hình tròn đen đúa, bên cạnh có ghế băng bằng đá cẩm thạch, cùng những bờ giậu thấp được cắt tỉa gọn gàng chạy dọc những con đường đẹp đẽ. Con đường cô đi dẫn tới một lối vào cao hẹp nằm bên hông nhà. Một biểu tượng kỳ lạ được khắc trên cửa. Nó có vẻ dịch chuyển và thay đổi khi Tessa nhìn nó, khiến mắt cô đau. Cô nhìn đi nơi khác khi kẻ đội mũ trùm mở cửa và ra hiệu cho cô tiến vào.
Cô vào trong, và cửa đóng sầm lại. Cô quay đầu đúng lúc đó, và hình như đã thoáng thấy gương mặt bên dưới mũ trùm. Cô nghĩ mình thấy gì đó như một chùm mắt đỏ như mắt nhện nằm giữa cái gương mặt trái xoan đen đúa. Cô sững một hơi khi cửa lạch cạch đóng lại và xung quanh cô toàn là bóng tối. Khi cô mờ mịt tìm tay nắm cửa, ánh sáng bỗng bừng lên. Cô đang đứng ở chân một cầu thang dài hẹp dẫn lên trên. Những ngọn đuốc – không phải đá phù thủy – tỏa ánh sáng màu lục dọc hai bên cầu thang. Ở đầu cầu thang là một cánh cửa. Một biểu tượng khác được sơn trên đó. Tessa cảm giác mồm miệng còn khô hơn. Đó là ouroboros, hai con rắn. Biểu tượng của câu lạc bộ Xứ Quỷ.
Cô sợ tới đơ cả người mất một hồi. Biểu tượng kéo những ký ức khủng khiếp ùa về: Ngôi Nhà Hắc Ám; hai chị em tra tấn cô, bắt cô phải Biến Hình; Nate phản bội cô. Cô tự hỏi Will đã nói gì bằng tiếng Latinh với mình trước khi biến mất. Chắc là “hãy dùng cảm” hoặc gì đó tương tự. Cô nghĩ tới Jane Eyre dũng cảm đối mặt với ông Rochester đang nổi cơn tam bành; Catherine Earnshaw khi bị chó dữ đe dọa đã “không hề hét lên một tiếng – Không! Nàng khinh bỉ việc đó.” Và cuối cùng cô nghĩ tới Boadicea, vị nữ hoàng được Will khen là “dũng cảm hơn bất kỳ người đàn ông nào.” Đây chỉ là một buổi vũ hội thôi mà, Tessa, cô tự nhủ, và đưa tay cầm nắm đấm. Chỉ là một bữa tiệc thôi.
Dĩ nhiên cô chưa từng dự vũ hội. Có điều cô cũng biết chút xíu về điều đang chờ đón mình, nhưng là từ sách vở. Trong những cuốn tiểu thuyết của Jane Austen, các nhân vật thường xuyên đợi tham dự vũ hội, hoặc chuẩn bị vũ hội, và thường thì toàn bộ dân làng sẽ tham gia lên kế hoạch và trang hoàng địa điểm tổ chức. Trong những cuốn sách khác, như Hội chợ phù hoa, vũ hội là cái sân khấu hoành tráng cho những âm mưu và thủ đoạn phơi bày. Cô biết ở đó có một phòng thay đồ cho các quý cô, nơi cô có thể bỏ khăn choàng, và một phòng khác cho cánh đàn ông, nơi họ có thể an toàn bỏ mũ, áo khoác ngoài và gậy chống. Và cô sẽ có một tấm thẻ khiêu vũ trên có ghi tên những người đàn ông muốn mời cô khiêu vũ. Khiêu vũ quá nhiều điệu với cùng một quý ông là bất lịch sự. Sắp tới đây trước mắt cô sẽ là một căn phòng vũ hội rộng lớn, được trang hoàng lộng lẫy, và một phòng nghỉ nhỏ hơn, nơi có bày sẵn nước lạnh, bánh kẹp, bánh quy và bánh ngọt... Nhưng hóa ra tưởng tượng của cô không đúng lắm. Khi cửa đóng lại sau lưng, Tessa không thấy có người hầu nào vội vàng ra để đón cô, để dẫn cô tới phòng thay đồ nữ, và nhận khăn quàng cho cô, hay giúp cô đính lại chiếc khuy chẳng may bị rớt. Thay vào đó là một không gian ồn ã với âm nhạc và ánh sáng tràn tới như sóng triều. Cô đang đứng tại cửa một căn phòng rộng tới độ khó mà tin nổi nó lại nằm gọn trong căn nhà của gia đình Lightwood. Một chiếc đèn chùm pha lê lớn buông từ trần xuống; chỉ cần nhìn qua Tessa cũng nhận thấy nó có dạng hình nhện, với tám cái “chân” đung đưa, mỗi chân lại giữ một giá nến lớn. Tường mang màu lam rất sẫm, và những ô cửa kiểu Pháp chạy dọc bên nhà nhìn ra dòng sông, một vài cửa mở ra đón gió, vì trái với không khí mát mẻ ngoài trời, trong phòng lại khá ngột ngạt. Chúng dẫn ra những ban công kiểu cách bằng đá, mà từ đó người ta có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố. Những bức tường hầu hết được che phủ bằng loại vải rèm lóng lánh, trên cửa là những cái móc tròn di chuyển kêu ràn rạt trong những cơn gió nhẹ. Vải được dệt lẫn sợi vàng và mang đủ loại họa tiết; cũng cùng các họa tiết lóng lánh, di động bên dưới nhà làm đau mắt Tessa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.