Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Chương 85: Chương 17.2

Arya's tear

05/04/2020

Charlotte tái mét. Henry dợm đứng lên. Gideon đưa tay ý van anh dừng lại.

“Charlotte,” anh nói. “Chúng tôi chưa từng làm. Chúng tôi không hề nói một lời nào. À, là không nói gì đúng sự thật,” anh sửa lại khi nhìn quanh những con người đang trố mắt quan sát mình. “Một vài lời nói dối. Những chuyện bịa đặt. Ông ấy ngưng hỏi sau hai lá thư. Ông ấy biết chúng chẳng có tác dụng gì.”

“Đúng thế, thưa cô,” một giọng lí nhí phát ra từ góc phòng. Sophie. Cecily chẳng mấy để ý cô ấy ở đó, mặt mũi đã tái mét.

“Sophie!” Henry có vẻ thảng thốt khó tả. “Cô biết?”

“Vâng, nhưng...” Giọng Sophie run run. “Ông ấy dọa Gideon và Gabriel kinh lắm. Ông ấy bảo sẽ xóa tên dòng họ Lightwood khỏi thế giới Thợ Săn Bóng Tối, rằng sẽ đuổi Tatiana ra đường. Nhưng họ vẫn chẳng nói gì. Khi ông ấy ngừng bắt họ gửi thư tôi tưởng ông ấy nhận ra rằng chẳng có gì để tìm hiểu và bỏ cuộc. Tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ...”

“Cô ấy không muốn làm mọi người tổn thương,” Gideon buồn khổ nói. “Làm ơn đi, chị Branwell. Đừng trách Sophie mà.”

“Tôi không trách,” Charlotte nói, đôi mắt đen liếc nhanh từ Gideon tới Gabriel và Sophie rồi ngược lại. “Nhưng hình như câu chuyện còn nữa. Phải không?”

“Thật sự chí có thế...” Gidoen lên tiếng.

“Không phải,” Gabriel nói. “Khi em tới gặp anh, Gideon, và bảo rằng Quan Chấp Chính không muốn chúng ta báo cáo gì thêm về Charlotte, em nói dối đấy.”

“Cái gì?” Gideon hoảng hốt.

“Ông ấy gặp một mình em vào cái ngày xảy ra vụ tấn công Học Viện,” Gabriel nói. “Ông ấy bảo rằng nếu em phát hiện Charlotte làm điều gì sai trái, ông ấy sẽ trả điền sản nhà Lightwood cho chúng ta, hồi danh dự cho dòng họ ta, và lấp liếm những gì bố làm...” Anh hít một hơi sâu. “Và em bảo em sẽ làm.”

“Gabriel,” Gideon rên rẩm, và vùi mặt vào tay. “Gabriel trông như sắp lả, người lảo đảo. Cecily vừa thương vừa hoảng, nhớ cái đêm trong phòng tập, Cô đã bảo rằng cô tin rằng anh sẽ lựa chọn đúng đắn.

“Chính vì thế nên cậu hoảng hốt khi tôi gọi cậu đến nói chuyện hôm nay,” Charlotte nói, chăm chăm nhìn Gabriel. “Cậu nghĩ tôi phát hiện ra.”

Henry định đứng lên, gương mặt hòa đồng, vui vẻ của anh sa sầm lộ vẻ giận dữ thật sự mà Cecily cứ tưởng sẽ không bao giờ trông thấy. “Gabriel Lightwood,” anh nói. “Vợ tôi trao cho cậu sự tử tế, và cậu đền đáp thế à?”

Charlotte giữ chặt cánh tay chồng lại. “Henry, gượm đã, “ chị bảo. “Gabriel, cậu đã làm gì?”

“Tôi nghe lỏm chị nói chuyện với Aloysius Starkweather,” Gabriel đờ đẫn nói. “Sau đó tôi viết thư cho Quan Chấp Chính, nói với ông ấy rằng chị yêu cầu ông ta hành quân tới Wales dựa trên lời của một người điên, rằng chị nhẹ dạ cả tin, quá cứng đầu...”



Mắt Charlotte đâm xuyên qua Gabriel như những cây đinh; Cecily nghĩ cô không bao giờ muốn bị ai nhìn kiểu đó trong đời. “Cậu đã viết,” chị bảo. “Và có gửi không?”

Gabriel hít một hơi rệu rã. “Không,” anh nói và cho tay vào tay áo. Anh rút ra một tờ giấy gấp tư và bỏ xuống bàn. Cecily chăm chú nhìn nó. Nó dính vết vân tay và quăn mép, như thể bị gỡ rồi gấp nhiều lần. “Tôi không thể. Tôi chưa hề nói gì với ông ta.”

Cecily không nhận ra mình nín thở nãy giờ.

Sophie kêu lên một tiếng khe khẽ; cô ấy tiến về phía Gideon, người trông như đang phục hồi sau khi lĩnh một cú đấm vào bụng. Charlotte vẫn bình tĩnh như thường lệ. Chị đưa tay, cầm lá thư, xem xét rồi lại bỏ xuống bàn.

“Sao cậu không gửi?” chị nói.

Gabriel nhìn chị, giữa hai người có một ánh nhìn đồng cảm lạ lùng, rồi nói, “Tôi có lí do để cân nhắc lại.”

“Vì sao em không hỏi anh?” Gideon nói. “Gabriel, em là em anh...”

“Anh không thể thay em lựa chọn tất cả, Gideon. Đôi lúc em phải tự mình quyết định. Thợ Săn Bóng Tối có nghĩa vụ phải hết lòng vì mọi người. Chết vì người phàm, vì Thiên Thần, và hơn hết là vì nhau. Đấy là lẽ sống của chúng ta. Charlotte sống dựa vào chúng; còn bố thì không. Em nhận ra mình đang sai khi chọn đặt lòng tin vào gia đình trên lẽ sống của chúng ta, trên tất cả. Và em nhận ra Quan Chấp Chính đã sai về Charlotte.” Gabriel đột ngột ngừng lời; miệng mím chặt tới trắng bệch. “Charlotte, tôi không thể sửa những gì đã làm trong quá khứ, hay những chuyện tôi định làm. Tôi biết mình chẳng thể làm gì để đền đáp cho những nghi ngờ của tôi về khả năng của chị, hay sự vô ơn với lòng tốt của chị. Tôi chỉ có thể nói tất cả những gì mình biết mà thôi: rằng chị không thể đợi sự đồng thuận của Quan Chấp Chính Wayland, vì sẽ không bao giờ có đâu. Ông ấy sẽ không bao giờ nghe lời chìa đưa quân tới Cadair Idris. Ông ấy không muốn đồng ý với bất cứ kế hoạch gì dính dáng tới chị. Ông ấy chỉ ước chị rời Học Viện. Bị thay thế.”

“Nhưng chính ông ấy đã đưa chị vào vị trí này,” Charlotte nói. “Ông ấy ủng hộ chị...”

“Vì ông ấy nghĩ chị yếu đuối,” Gabriel nói. “Vì ông ấy tin phụ nữ yếu đuối và dễ thao túng, nhưng chị lại chứng tỏ điều ấy là sai, và nó phá hỏng hết kế hoạch của ông ấy. Ông ấy không chỉ muốn chị mất uy tín thôi đâu; ông ấy còn cần như thế. Ông ấy đã nói với tôi rằng nếu tôi không thể phát hiện chị dính líu đến chuyện gì sai trái, ông ấy cho tôi quyền bịa ra gì có thể kết tội chị. Chỉ cần chuyện đó thuyết phục.”

Charlotte mím môi. “Vậy ông ấy chưa từng tin chị,” chị thì thầm. “Chưa từng.”

Henry nắm chặt cánh tay chị. “Nhưng ông ấy nên tin,” anh nói. “Ông ấy đánh giá thấp em, và đó không phải là bi kịch. Vì em chứng tỏ mình có năng lực hơn, mạnh hơn người ta tưởng, Charlotte – đó là thắng lợi đấy.”

Charlotte nuốt nước bọt, và Cecily tự hỏi,chỉ trong một khoảnh khắc,sẽ thế nào nếu có ai đó nhìn cô như Henry nhìn Charlotte – như thể chị là kì quan trên thế giới. “Em phải làm gì?”

“Điều gì em nghĩ là đúng đắn nhất, Charlotte yêu dấu,” Henry nói.

“Chị là lãnh đạo Enclave, và Học Viện,” Gabriel nói. “Chúng tôi đặt niềm tin nơi chị, kể cả khi Quan Chấp Chính không tin.” Anh nghiêng đầu. “Tôi trung thành với chị kể từ giờ phút này. Vì chị xứng được nhận nó.”

“Rất cảm ơn cậu,” Charlotte nói và có gì đó trong giọng chị, một uy quyên ngầm khiến Cecily muốn đứng lên và bày tỏ lòng trung thành của mình, đơn giản chỉ để được Charlotte đòng ý. Cecily không thể tưởng tượng mình sẽ có cảm giác đó, cô nhận ra, về Quan Chấp Chính. ‘Và đó là lí do Quan Chấp Chính ghét chị' cô nghĩ. ‘Vì chị là phụ nữ, nhưng ông ấy biết chị có thể lấy được lòng trung thành của mọi người theo cách ông ta không thể.’ “Chúng ta sẽ tiến hành như Quan Chấp Chính không hề tồn tại,” Charlotte tiếp tục. “Nếu ông ấy quyết trục xuất chị khỏi vị trí này, vậy chị chẳng thể làm gì. Chúng ta phải làm điều cần làm trước khi ông ấy có cơ hội ngăn chúng ta. Henry, bao giờ phát minh của anh dùng được?”



“Mai,” Henry hồ hởi nói. “Anh sẽ làm việc thông đêm...”

“Đây là lần đầu tiên nó được sử dụng,” Gideon nói. “Có hơi nguy hiểm chăng?”

“Chúng ta không còn cách nào để đến Wales kịp thời,” Charlotte nói. “Một khi tôi gửi thư, chúng ta chỉ có một chút thời gian trước khi Quan Chấp Chính tới tước quyền khỏi tay tôi.”

“Thư gì?”

“Tôi sẽ gửi thư cho toàn thể Clave,” Charlotte nói. “Ngay lập tức. Không phải chỉ cho Enclave. Mà là Clave.”

“Nhưng chỉ Quan Chấp Chính mới được quyền...” Henry mở miệng rồi ngậm chặt lại. “À.”

“Nhưng tôi sẽ nói rõ tình hình và xin họ giúp sức,” Charlotte nói. “Tôi không chắc chúng ta sẽ nhận được những phúc đáp ra sao, nhưng chắc chắn sẽ có người đứng về phía chúng ta.”

“Em sẽ đứng về phía chị,” Cecily nói.

“Và cả tôi nữa,” Gabriel nói. Vẻ mặt anh buồn bã, lo lắng, băn khoăn, quyết tâm. Chưa bao giờ Cecily thích anh đến thế.

“Và tôi nữa,” Gideon nói, “dù” – và ánh mắt anh nhìn em trai lộ vẻ lo lắng – “chỉ có sáu chúng ta, một người lại chưa được huấn luyện ra hồn, chống lại một lực lượng do Mortmain tạo ra...” Cecily vừa mừng rằng anh tính cô vào hàng ngũ vừa bực vì anh bảo cô chưa được huấn luyện ra hồn. “Đây có thể là nhiệm vụ cảm tử.”

“Còn Arya có tham gia không, cô ấy là một người khá mạnh.” Gabriel nói. Anh vẫn không quên lần đọ sức với Arya, nó khiến anh cảm thấy mình là một tiểu bối nhỏ bé trong mắt một lão sư dày dặn kinh nghiệm.

Charlotte lắc đầu, “không biết, ngay từ đầu cô ấy đã không hứng thú tham gia các hoạt động của Học Viện.”

“Nhưng cô ta là một Thợ Săn Bóng Tối sống trong Học Viện Luân Đôn.”

“Lúc đầu Arya gửi thư chỉ để xin ở đây nghỉ dưỡng bệnh, không có lí do gì phải tham gia cả. Có hay không là tự do của cô ấy, chúng ta hoàn toàn không có quyền xen vào.” Charlotte nói.

Gabriel như muốn xù lông. Bệnh? Cô ta chạy nhảy như trâu vậy mà bệnh sao!

Giọng nhẹ nhàng của Sophie lại vang lên. “Cô có thể chỉ có sáu Thợ Săn Bóng Tối về phe mình, nhưng cô có ít nhất chín chiến binh. Tôi cũng được huấn luyện, và tôi muốn được chiến đấu cùng cô. Bridget và Cyril cũng thế.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook