Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng
Chương 33:
Nữ Vương Bất Tại Gia
10/04/2023
Diệp Trác nghe thanh âm dịu dàng của mẹ, đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi đã kích động, nửa là áy náy, nửa là bất đắc dĩ, cô ta đột nhiên cắn môi khóc.
“Mẹ, Khâu Khai Sở có phải là càng thích chị ấy hơn không, anh ấy không thích con sao?”
Hoắc Hồng Anh trầm mặc nhìn con gái thất bại của mình.
“Có phải là bởi vì chị ưu tú hơn, giỏi hơn con? Tuy rằng năm nào con thi cũng đứng nhất, nhưng mà trước nay đều chưa thi được 599 điểm, bọn họ đều cảm thấy chị ấy ưu tú hơn con!”
Hoắc Hồng Anh nhìn con gái khóc lóc kể lể, khẽ thở dài.
“Trác Trác, mẹ muốn nói cho con hai việc, con nhất định phải nhớ kỹ.”
Diệp Trác ầng ậc nước mắt nhìn về phía Hoắc Hồng Anh.
Hoắc Hồng Anh: “Đầu tiên, cho dù là mỗi người khen Diệp Nhiễm thông minh, chuyện này cũng không tính là gì, không đáng kể chút nào cả, còn chẳng phải là một câu khích lệ của người khác thôi sao? Diệp Trác con là người như thế nào, Diệp Nhiễm là kẻ như thế nào, nó có tư cách so bì với con sao? Nó có thể là học tập tốt đi, nhưng tố chất nó, kiến thức nó, hệ thống tri thức của nó, đều thua con cả quãng dài. Thi cử chỉ là thi cử, chính là tố chất tổng hợp của con vĩnh viễn đều hơn nó, đó không phải là chỉ dựa vào tri thức khổ cực học tập mà có thể đạt được, mấy năm nay bố mẹ cung cấp hậu đãi sinh hoạt cho con, đưa con theo đi du lịch toàn thế giới, mang theo con đến các nơi có thể tiếp thu kiến thức. Chỉ nói tới điểm này, khi con đang ở Orlando Disneyland, nó còn đang ở nông thôn cắt cỏ cho heo ăn, nó và con căn bản không cùng một vạch xuất phát, thì có cái tư cách gì để so với con?”
Diệp Trác chịu chấn động thật lớn, đến khóc cũng quên mất.
Hoắc Hồng Anh cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục nói: “Bị một người như vậy đánh bại, con cam tâm sao? Con cứ tránh ở trong phòng như vậy khóc lóc với mẹ à? Chẳng lẽ không biết đứng lên, phấn khởi mà tiến lên? Khâu Khai Sở cậu ta tán thưởng Diệp Nhiễm phải không? Vậy con phải bày những điểm ưu tú của con ra, làm Khâu Khai Sở phải nhìn ngắm con.”
Diệp Trác nhớ tới Khâu Khai Sở.
Hoắc Hồng Anh lại nói: “Trác Trác, đời này của mẹ chưa từng làm sai cái gì, khuất nhục lớn nhất chính là bố của con có một bà vợ trước, người vợ trước kia còn chỉ là một phụ nữ thôn quê. Con gái của mẹ thế mà lại là chị em với con gái của một người phụ nữ nhà quê, trong xương cốt chảy một nửa dòng máu tương đồng, cứ mỗi lần nhớ tới chuyện này đều làm mẹ cảm thấy không thể chịu đựng được. Cho nên Trác Trác, giữa con và Diệp Nhiễm, chính là khác biệt giữa mẹ và nông phụ kia. Nếu con mà thua, thì cũng chính là mẹ thua trước một người phụ nữ nhà quê.”
Lúc ấy Diệp Kiến Quốc vốn là muốn cấp một ít tiền, để tiếp tục gửi nuôi Diệp Nhiễm cho thân thích trong nhà, là bà ta chủ động yêu cầu nhận Diệp Nhiễm tới đây.
Bà ta phải hiền huệ, cũng phải rộng lượng, càng là không được ngược đãi con gái trước của chồng, đó đều là những chuyện chỉ có mấy người phụ nữ ngu xuẩn không có văn hóa mới làm.
Nhưng bà ta muốn cho đứa con gái kế kia hiểu được, cái gì gọi là chênh lệch giữa đất và trời, cũng muốn làm cho Diệp Kiến Quốc hiểu được, năm đó ông cưới nông phụ kia, để cho nông phụ kia sinh hạ con gái cho ông là việc làm ngu ngốc cỡ nào, ông có đứa con gái như vậy là xấu hổ như thế nào.
Diệp Trác nghe lời này của mẹ, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Sau một hồi, cô mới cất giọng khàn khàn: “Mẹ, con hiểu rồi, những gì mẹ nói, con đã hiểu rõ.”
Trước kia cô ta luôn xem Diệp Nhiễm là chị gái mà đối đãi, tuy rằng cảm thấy người chị này có chút kỳ quặc, nhưng mà vẫn xem là chị gái như trước.
Hiện tại cô ta mới hiểu, nguyên nhân chính vì là chị em, cho nên quan hệ tự nhiên là cạnh tranh, đấu tranh giữa cô ta và Diệp Nhiễm, cũng chính là cuộc đấu tranh giữa mẹ cô ta với người phụ nữ nhà quê kia.
************************
Kể từ ngày mà bố con nhà họ Khâu đến nhà họ Diệp làm khách, Diệp Nhiễm ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Khâu Khai Sở, có đôi khi là ngẫu nhiên gặp được ở trong trường học, cậu ta nói là tới tìm hiệu trưởng Vương của trường nhất trung, cậu ta cũng là cựu học sinh nhất trung.
Có đôi khi là ở trên đường khi tan học, cậu ta nói vừa đúng lúc đi lung tung ngang qua nơi này, không nghĩ rằng vừa lúc đúng giờ cô tan học.
Đủ loại lý do, liếc mắt một cái là có thể chọc thủng.
Diệp Nhiễm biết, Khâu Khai Sở này là cố ý gặp mình.
Cậu ta cố ý với mình? Diệp Nhiễm cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, cô đã làm cái gì sao, làm sao lại làm Khâu Khai Sở này thích mình rồi, thậm chí hình như còn có ý muốn theo đuổi mình nữa?
“Mẹ, Khâu Khai Sở có phải là càng thích chị ấy hơn không, anh ấy không thích con sao?”
Hoắc Hồng Anh trầm mặc nhìn con gái thất bại của mình.
“Có phải là bởi vì chị ưu tú hơn, giỏi hơn con? Tuy rằng năm nào con thi cũng đứng nhất, nhưng mà trước nay đều chưa thi được 599 điểm, bọn họ đều cảm thấy chị ấy ưu tú hơn con!”
Hoắc Hồng Anh nhìn con gái khóc lóc kể lể, khẽ thở dài.
“Trác Trác, mẹ muốn nói cho con hai việc, con nhất định phải nhớ kỹ.”
Diệp Trác ầng ậc nước mắt nhìn về phía Hoắc Hồng Anh.
Hoắc Hồng Anh: “Đầu tiên, cho dù là mỗi người khen Diệp Nhiễm thông minh, chuyện này cũng không tính là gì, không đáng kể chút nào cả, còn chẳng phải là một câu khích lệ của người khác thôi sao? Diệp Trác con là người như thế nào, Diệp Nhiễm là kẻ như thế nào, nó có tư cách so bì với con sao? Nó có thể là học tập tốt đi, nhưng tố chất nó, kiến thức nó, hệ thống tri thức của nó, đều thua con cả quãng dài. Thi cử chỉ là thi cử, chính là tố chất tổng hợp của con vĩnh viễn đều hơn nó, đó không phải là chỉ dựa vào tri thức khổ cực học tập mà có thể đạt được, mấy năm nay bố mẹ cung cấp hậu đãi sinh hoạt cho con, đưa con theo đi du lịch toàn thế giới, mang theo con đến các nơi có thể tiếp thu kiến thức. Chỉ nói tới điểm này, khi con đang ở Orlando Disneyland, nó còn đang ở nông thôn cắt cỏ cho heo ăn, nó và con căn bản không cùng một vạch xuất phát, thì có cái tư cách gì để so với con?”
Diệp Trác chịu chấn động thật lớn, đến khóc cũng quên mất.
Hoắc Hồng Anh cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục nói: “Bị một người như vậy đánh bại, con cam tâm sao? Con cứ tránh ở trong phòng như vậy khóc lóc với mẹ à? Chẳng lẽ không biết đứng lên, phấn khởi mà tiến lên? Khâu Khai Sở cậu ta tán thưởng Diệp Nhiễm phải không? Vậy con phải bày những điểm ưu tú của con ra, làm Khâu Khai Sở phải nhìn ngắm con.”
Diệp Trác nhớ tới Khâu Khai Sở.
Hoắc Hồng Anh lại nói: “Trác Trác, đời này của mẹ chưa từng làm sai cái gì, khuất nhục lớn nhất chính là bố của con có một bà vợ trước, người vợ trước kia còn chỉ là một phụ nữ thôn quê. Con gái của mẹ thế mà lại là chị em với con gái của một người phụ nữ nhà quê, trong xương cốt chảy một nửa dòng máu tương đồng, cứ mỗi lần nhớ tới chuyện này đều làm mẹ cảm thấy không thể chịu đựng được. Cho nên Trác Trác, giữa con và Diệp Nhiễm, chính là khác biệt giữa mẹ và nông phụ kia. Nếu con mà thua, thì cũng chính là mẹ thua trước một người phụ nữ nhà quê.”
Lúc ấy Diệp Kiến Quốc vốn là muốn cấp một ít tiền, để tiếp tục gửi nuôi Diệp Nhiễm cho thân thích trong nhà, là bà ta chủ động yêu cầu nhận Diệp Nhiễm tới đây.
Bà ta phải hiền huệ, cũng phải rộng lượng, càng là không được ngược đãi con gái trước của chồng, đó đều là những chuyện chỉ có mấy người phụ nữ ngu xuẩn không có văn hóa mới làm.
Nhưng bà ta muốn cho đứa con gái kế kia hiểu được, cái gì gọi là chênh lệch giữa đất và trời, cũng muốn làm cho Diệp Kiến Quốc hiểu được, năm đó ông cưới nông phụ kia, để cho nông phụ kia sinh hạ con gái cho ông là việc làm ngu ngốc cỡ nào, ông có đứa con gái như vậy là xấu hổ như thế nào.
Diệp Trác nghe lời này của mẹ, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Sau một hồi, cô mới cất giọng khàn khàn: “Mẹ, con hiểu rồi, những gì mẹ nói, con đã hiểu rõ.”
Trước kia cô ta luôn xem Diệp Nhiễm là chị gái mà đối đãi, tuy rằng cảm thấy người chị này có chút kỳ quặc, nhưng mà vẫn xem là chị gái như trước.
Hiện tại cô ta mới hiểu, nguyên nhân chính vì là chị em, cho nên quan hệ tự nhiên là cạnh tranh, đấu tranh giữa cô ta và Diệp Nhiễm, cũng chính là cuộc đấu tranh giữa mẹ cô ta với người phụ nữ nhà quê kia.
************************
Kể từ ngày mà bố con nhà họ Khâu đến nhà họ Diệp làm khách, Diệp Nhiễm ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Khâu Khai Sở, có đôi khi là ngẫu nhiên gặp được ở trong trường học, cậu ta nói là tới tìm hiệu trưởng Vương của trường nhất trung, cậu ta cũng là cựu học sinh nhất trung.
Có đôi khi là ở trên đường khi tan học, cậu ta nói vừa đúng lúc đi lung tung ngang qua nơi này, không nghĩ rằng vừa lúc đúng giờ cô tan học.
Đủ loại lý do, liếc mắt một cái là có thể chọc thủng.
Diệp Nhiễm biết, Khâu Khai Sở này là cố ý gặp mình.
Cậu ta cố ý với mình? Diệp Nhiễm cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, cô đã làm cái gì sao, làm sao lại làm Khâu Khai Sở này thích mình rồi, thậm chí hình như còn có ý muốn theo đuổi mình nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.