Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 36:

Nữ Vương Bất Tại Gia

10/04/2023

Diệp Nhiễm cười nhạo nói: “Cậu mở thiên nhãn hay gì mà biết người ta cố ý tới tìm tôi?”

Tiêu Chiến Vũ: “Đánh rắm, đừng có nói với tôi là cậu ta trùng hợp đi qua trường chúng ta, tôi không tin đâu!"

Diệp Nhiễm: “Có lẽ cậu ta qua đây là để tìm em gái tôi, cũng có thể là do trùng hợp, làm sao mà tôi biết được!"

Tiêu Chiến Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói cũng có lý: “Nếu là trùng hợp thì không sao, tôi có thể tiếp thu lời giải thích của cậu. Nhưng mà về sau, cậu cũng phải chú ý đúng mực, không được nói nhiều với cậu ta, cũng không được cười với cậu ta."

Diệp Nhiễm: “Cậu quản tôi cũng tự nhiên ghê ha”

Tiêu Chiến Vũ: “Làm sao nào, tôi quản cậu cậu không phục sao? Tôi không quản cậu được? Vậy thì ai quản cậu được? Tôi thấy vẫn là do cậu muốn nói chuyện tiếp xúc nhiều với tiểu tử kia phải không?"

Diệp Nhiễm cạn lời: “Cậu đừng nói nữa, tôi không tiếp xúc với cậu ta nữa không phải được rồi sao?"

Lúc trước cô đúng là có tiếp xúc ít nhiều với Khâu Khai Sở, bởi vì cô muốn hưởng thụ đầy đủ cảm giác người lạnh lùng với cô đời trước, đời này lại xum xoe trước mặt cô.

Nhưng mà bây giờ, cô cảm thấy mình có khả năng sẽ thay đổi một chút chiến lược để đối phó Khâu Khai Sở, cho nên liền không tiếp xúc với cậu ta nữa.

Mặc dù giọng điệu của Diệp Nhiễm không tốt, nhưng mà tâm trạng Tiêu Chiến Vũ rất tốt.

Cô bằng lòng nhượng bộ, bằng lòng nghe lời cậu, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì.

Anh cười lộ ra hàm răng trắng, nhưng rất nhanh anh lại nhớ tới Diệp Trác, nhíu mày nói: "Em gái cậu vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt, là kiểu người bị chiều hư, cậu đừng nói chuyện nhiều với cô ta, dù sao chờ mấy tháng nữa là cậu sẽ ra khỏi nhà họ rồi."

Diệp Nhiễm thiếu chút nữa là cười thành tiếng: “Nghe cậu đánh rắm!”

Tiêu Chiến Vũ nhíu mày, không bằng lòng vỗ vỗ mặt Diệp Nhiễm: “Không được nói thô tục.”

Diệp Nhiễm: “Cậu là người nói trước mà.”

Tiêu Chiến Vũ: “Tôi là đàn ông, có thể nói, còn cậu thì không được."



Diệp Nhiễm hừ nhẹ: “Thật lắm chuyện."

**********************

Ngày này, Tiêu Chiến Vũ chạy về giúp Diệp Nhiễm tìm xe đạp, khi tìm thấy thì phát hiện xích đã rớt, Tiêu Chiến Vũ không còn cách nào khác, đành phải ngồi xổm xuống sửa giúp cô, sau khi sửa xong, tay anh đều bị dính dầu cho đen thui, như là người bán than vậy.

Diệp Nhiễm đứng ở bên cạnh cười phá lên.

Mặt Tiêu Chiến Vũ đen mặt: “Cậu mà còn cười nữa là tôi bôi đầu lên mặt cậu đó."

Diệp Nhiễm nhanh chóng không cười nữa.

Sau khi xe đạp được sửa xong, Tiêu Chiến Vũ liền đem xe đạp cột vào phía sau xe máy mặt, sau đó đưa Diệp Nhiễm về nhà.

Sau khi đưa cô tới ngã tư, anh vẫn thấy có chút luyến tiếc, nhưng mà trời cũng khuya rồi, cho dù thế nào cô vẫn phải về nhà.

Tiêu Chiến Vũ nghĩ nghĩ: "Một năm nữa, cậu sẽ thi đậu đại học P sao?"

Cô rất thông minh, mặc kệ người khác nói cô thế nào, cậu đều cảm thấy cô sẽ làm được.

Cô chính là kiểu người, biết rõ chính mình muốn làm gì nhất.

Diệp Nhiễm gật đầu: “Ừkm. Tôi muốn thi vào khoa toán học của đại học P”

Tiêu Chiến Vũ: “Được, thế tôi cũng thi vào khoa toán học của đại học P, một năm nữa, chúng ta sẽ ở sân trường đại học P, tới lúc đó là cậu liền có thể tự do rồi, tôi ——”

Khi nói tới đây, Tiêu Chiến Vũ cầm tay Diệp Nhiễm: “Đoạn thời gian này tôi muốn ôn tập cho thật tốt, không có thời gian ở bên cậu."

Diệp Nhiễm: “Tôi cũng không có một hai bắt cậu ở bên tôi."

Tiêu Chiến Vũ vẫn cảm thấy không yên tâm: "Thế cậu đừng có mà câu tam đáp bốn đó."



Diệp Nhiễm: “Tiêu Chiến Vũ, là ai nói cho cậu biết Khâu Khai Sở tới tìm tôi? Tôi câu tam đáp bốn khi nào chứ?"

Cô cũng chỉ gặp Khâu Khai Sở có ba bốn lần, khi đó cũng không có ai thấy, làm sao mà cậu biết được?

Tiêu Chiến Vũ liếc cô một cái: “Chuyện này cậu không cần biết."

Diệp Nhiễm: “Cậu cho người theo dõi tôi!"

Tiêu Chiến Vũ: “Cái này không phải theo dõi, mà là bảo vệ."

Diệp Nhiễm: “Phi!”

Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm phát ra tiểu tính tình, anh sờ sờ đầu cô: “Tôi thích nhìn bộ dáng này của cậu."

Anh đương nhiên biết thân thế của Diệp Nhiễm, cũng biết địa vị trong nhà của Diệp Nhiễm.

Không nói tới cái khác, chỉ nhìn chiếc xe đạp này của Diệp Nhiễm liền biết.

Anh có thể tưởng tượng được, ở trong nhà Diệp Nhiễm sẽ không thể hiện ra tính tình như vậy, cô chỉ biết phát ra cái tính đó với anh thôi.

Mà anh còn rất thích cô phát ra tính tình nhỏ này với mình nữa chứ.

Diệp Nhiễm đem đầu mình tránh khỏi lòng bàn tay của anh.

Cô cảm thấy bộ dạng khi anh vuốt đầu cô giống như đang sờ một con mèo vậy.

Tiêu Chiến Vũ nhìn cô lại là cái bộ dạng này, liền cười cười, một lúc sau anh lơ đãng nói: "Đúng rồi, Diệp Nhiễm, về sau khi lên đại học, tôi giúp cậu ——”

Lời còn chưa nói hết, liền nghe được có người kêu lên: “Diệp Nhiễm, sao em lại ở đây?"

Tiêu Chiến Vũ cùng Diệp Nhiễm nhìn qua, chỉ thấy ở ngã tư dưới ánh hoàng hôn, có một thanh niên đứng thẳng tắp nhìn về phía bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook