Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
Chương 39:
Hàn Băng
07/02/2023
Lúc tan tiệc, Lục Hòa Ngọc đem quà mình mua tặng cho bố mẹ Cao cùng với bố mẹ Diệp, bọn họ cũng cười nhận lấy, mỗi người đều cho Lục Hòa Ngọc một bao lì xì lớn, Lục Hòa Ngọc có chút ngượng ngùng, cô tặng quà cho mọi người, cũng không phải để lấy lì xì.
Chung Cảnh Tri cũng đưa cho cô một bao lì xì, Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình không quen thân với anh, hơn nữa anh là cậu út của Cao Ninh, càng không có đạo lý lấy tiền lì xì của anh, cho nên khéo léo từ chối.
Chung Cảnh Tri cũng không kiên trì, nếu không phải sợ chị anh nghĩ nhiều, kỳ thật anh cũng không muốn lấy lì xì ra, đây là hành vi của trưởng bối, mà anh cũng không muốn làm trưởng bối của cô.
Thấy Chung Cảnh Tri thu lại, Lục Hòa Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cô không từ chối được mấy người bố Diệp nhưng Chung Cảnh Tri, tính ra bọn họ chỉ là người xa lạ chỉ gặp qua mấy lần mà thôi, cô càng không có lý do để nhận lì xì của anh.
Sau khi Lục Hòa Ngọc tạm biệt bọn họ thì về nhà, nghỉ ngơi một đêm, đóng gói đồ đạc, tìm chủ nhà trả phòng rồi mới đi ký gửi đồ đạc, đồng thời mua vé máy bay về thủ đô, không nghĩ tới lại một lần nữa gặp được Chung Cảnh Tri trên máy bay.
"Thật trùng hợp, anh Chung cũng về thủ đô sao?" Lục Hòa Ngọc rất muốn làm như không thấy anh nhưng hôm qua mới gặp mặt, người ta còn muốn cho mình một bao lì xì, nếu làm như không để ý tới anh, ngược lại có chút xấu hổ.
"Ừm, em về thủ đô sớm thế sao, tìm được chỗ ở chưa?" Chung Cảnh Tri cũng không nghĩ tới lại trùng hợp gặp cô trên máy bay như vậy, hơn nữa hai người vẫn ngồi cùng một chỗ, thiếu chút nữa không giấu được niềm vui của mình.
"Đã tìm được rồi." Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, cho dù chưa tìm được, cô vẫn còn hai tháng, có tiền không có lý do gì không tìm được nhà để thuê.
Nhưng hai người cũng không quen biết, Lục Hòa Ngọc không cho rằng mình tiếp xúc với anh bao nhiêu, cho dù bố mẹ Cao Ninh nói nếu cô có chuyện gì có thể tìm Chung Cảnh Tri, cô cảm thấy mình cũng không có chuyện gì để tìm anh, không có chuyện gì thì sẽ không mở miệng, trong lòng Chung Cảnh Tri có chút buồn bực, có ý muốn nói chuyện với cô, nhưng cô bé lại không phối hợp, có chút bất đắc dĩ.
Vì thế, mãi cho đến khi xuống máy bay, Lục Hòa Ngọc cũng chưa từng mở miệng, chỉ là chống má nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không biết rốt cuộc cô đang nhìn cái gì.
Sau khi xuống máy bay, Chung Cảnh Tri cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, nhìn thấy xe của mình đang chờ bên ngoài thì nói với Lục Hòa Ngọc: "Đi thôi, xe của tôi tới rồi, tôi đưa em về.”
Lục Hòa Ngọc theo bản năng muốn lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi có thể tự mình gọi xe.”
Tuy rằng anh là cậu út của Cao Ninh, hai người lại không quen biết nhau, cũng không phải vấn đề tín nhiệm không tín nhiệm, mà là cô hoàn toàn không muốn tiếp xúc với những người này quá nhiều.
"Tôi cũng không thể để một cô gái tự mình gọi xe." Trong lòng Chung Cảnh Tri bất đắc dĩ, lòng phòng bị của cô quá nặng.
Lục Hòa Ngọc mím môi, rất muốn nói một cô gái gọi xe thì làm sao? Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao? Nhìn ánh mắt anh cũng đoán được anh không để mình tự gọi xe, đành bất đắc dĩ gật gật đầu nói, "Vậy cảm ơn anh Chung.”
Ánh mắt Chung Cảnh Tri tối lại, muốn cô sửa lại cách xưng hô, đáng tiếc hiện tại anh không có tư cách làm như vậy.
Lên xe, Lục Hòa Ngọc báo địa chỉ, rất giống như đi nhờ xe, cũng không nói chuyện, yên lặng ngồi ở chỗ đó rũ mắt nhìn tay mình, không nghĩ ra nguyên nhân, cô cũng lười suy nghĩ, chỉ cho là Chung Cảnh Tri vì mẹ Cao Ninh dặn dò, xuất phát từ lòng tốt nên đưa mình về.
Chung Cảnh Tri rất sầu não, cô bé rất phòng bị, anh cũng chưa từng nói chuyện yêu đương với người khác, quả thật rất phiền não.
Hai người đều có tâm tư riêng, mãi cho đến khi đến tiểu khu Lục Hòa Ngọc ở, vì không phải người trong tiểu khu nên xe không được vào, Lục Hòa Ngọc liền xuống xe ở bên ngoài tiểu khu, một lần nữa cảm ơn Chung Cảnh Tri.
Chung Cảnh Tri cũng xuống xe theo, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đã bị cầm đến nóng ấm đưa cho cô, giọng điệu có chút cứng nhắc nói: "Cầm đi, có việc nhớ tìm tôi, đưa số điện thoại của em cho tôi.”
Lục Hòa Ngọc mím môi dưới, lẩm bẩm trong lòng, người này liếc mắt một cái, trách không được Diệp Hàm nói cậu của cô giống chủ nhiệm Trương, sau khi nhìn dãy số trên danh thiếp, cô lấy điện thoại di động ra nhập vào, chờ kết nói liền cúp máy, nhìn về phía anh hỏi: "Hiện tại tôi có thể đi được chưa?"
"Được rồi, vào trong đi." Trong mắt Chung Cảnh Tri hiện ra một tia ý cười, tính cách thật quyết đoán, không nghĩ cũng biết cô sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình, nhưng hôm nay anh biết số điện thoại của cô, sẽ có cơ hội hẹn cô ra ngoài chứ?
Lục Hòa Ngọc không khách khí cầm lấy đồ đạc của mình liền xoay người tiến vào tiểu khu, nói thật, cô cũng không sợ Chung Cảnh Tri, đàn ông như vậy liếc mắt một cái là có thể hiểu, có lẽ anh vẫn là một lão xử nam chưa từng có bạn gái.
Tuy rằng Lục Hòa Ngọc chửi bới như thế nhưng cảm thấy nam nhân như vậy cũng rất tốt, sẽ rất nghiêm túc với tình cảm của mình, so với trong nhà chỉ có một người, có thêm một người như vậy cũng rất tốt.
Lục Hòa Ngọc về nhà, phát hiện có một anh đẹp trai đứng trước cửa nhà mình, nhìn rất kỳ quái, chẳng lẽ là hàng xóm sao?
Chung Cảnh Tri cũng đưa cho cô một bao lì xì, Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình không quen thân với anh, hơn nữa anh là cậu út của Cao Ninh, càng không có đạo lý lấy tiền lì xì của anh, cho nên khéo léo từ chối.
Chung Cảnh Tri cũng không kiên trì, nếu không phải sợ chị anh nghĩ nhiều, kỳ thật anh cũng không muốn lấy lì xì ra, đây là hành vi của trưởng bối, mà anh cũng không muốn làm trưởng bối của cô.
Thấy Chung Cảnh Tri thu lại, Lục Hòa Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cô không từ chối được mấy người bố Diệp nhưng Chung Cảnh Tri, tính ra bọn họ chỉ là người xa lạ chỉ gặp qua mấy lần mà thôi, cô càng không có lý do để nhận lì xì của anh.
Sau khi Lục Hòa Ngọc tạm biệt bọn họ thì về nhà, nghỉ ngơi một đêm, đóng gói đồ đạc, tìm chủ nhà trả phòng rồi mới đi ký gửi đồ đạc, đồng thời mua vé máy bay về thủ đô, không nghĩ tới lại một lần nữa gặp được Chung Cảnh Tri trên máy bay.
"Thật trùng hợp, anh Chung cũng về thủ đô sao?" Lục Hòa Ngọc rất muốn làm như không thấy anh nhưng hôm qua mới gặp mặt, người ta còn muốn cho mình một bao lì xì, nếu làm như không để ý tới anh, ngược lại có chút xấu hổ.
"Ừm, em về thủ đô sớm thế sao, tìm được chỗ ở chưa?" Chung Cảnh Tri cũng không nghĩ tới lại trùng hợp gặp cô trên máy bay như vậy, hơn nữa hai người vẫn ngồi cùng một chỗ, thiếu chút nữa không giấu được niềm vui của mình.
"Đã tìm được rồi." Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, cho dù chưa tìm được, cô vẫn còn hai tháng, có tiền không có lý do gì không tìm được nhà để thuê.
Nhưng hai người cũng không quen biết, Lục Hòa Ngọc không cho rằng mình tiếp xúc với anh bao nhiêu, cho dù bố mẹ Cao Ninh nói nếu cô có chuyện gì có thể tìm Chung Cảnh Tri, cô cảm thấy mình cũng không có chuyện gì để tìm anh, không có chuyện gì thì sẽ không mở miệng, trong lòng Chung Cảnh Tri có chút buồn bực, có ý muốn nói chuyện với cô, nhưng cô bé lại không phối hợp, có chút bất đắc dĩ.
Vì thế, mãi cho đến khi xuống máy bay, Lục Hòa Ngọc cũng chưa từng mở miệng, chỉ là chống má nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không biết rốt cuộc cô đang nhìn cái gì.
Sau khi xuống máy bay, Chung Cảnh Tri cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, nhìn thấy xe của mình đang chờ bên ngoài thì nói với Lục Hòa Ngọc: "Đi thôi, xe của tôi tới rồi, tôi đưa em về.”
Lục Hòa Ngọc theo bản năng muốn lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi có thể tự mình gọi xe.”
Tuy rằng anh là cậu út của Cao Ninh, hai người lại không quen biết nhau, cũng không phải vấn đề tín nhiệm không tín nhiệm, mà là cô hoàn toàn không muốn tiếp xúc với những người này quá nhiều.
"Tôi cũng không thể để một cô gái tự mình gọi xe." Trong lòng Chung Cảnh Tri bất đắc dĩ, lòng phòng bị của cô quá nặng.
Lục Hòa Ngọc mím môi, rất muốn nói một cô gái gọi xe thì làm sao? Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao? Nhìn ánh mắt anh cũng đoán được anh không để mình tự gọi xe, đành bất đắc dĩ gật gật đầu nói, "Vậy cảm ơn anh Chung.”
Ánh mắt Chung Cảnh Tri tối lại, muốn cô sửa lại cách xưng hô, đáng tiếc hiện tại anh không có tư cách làm như vậy.
Lên xe, Lục Hòa Ngọc báo địa chỉ, rất giống như đi nhờ xe, cũng không nói chuyện, yên lặng ngồi ở chỗ đó rũ mắt nhìn tay mình, không nghĩ ra nguyên nhân, cô cũng lười suy nghĩ, chỉ cho là Chung Cảnh Tri vì mẹ Cao Ninh dặn dò, xuất phát từ lòng tốt nên đưa mình về.
Chung Cảnh Tri rất sầu não, cô bé rất phòng bị, anh cũng chưa từng nói chuyện yêu đương với người khác, quả thật rất phiền não.
Hai người đều có tâm tư riêng, mãi cho đến khi đến tiểu khu Lục Hòa Ngọc ở, vì không phải người trong tiểu khu nên xe không được vào, Lục Hòa Ngọc liền xuống xe ở bên ngoài tiểu khu, một lần nữa cảm ơn Chung Cảnh Tri.
Chung Cảnh Tri cũng xuống xe theo, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đã bị cầm đến nóng ấm đưa cho cô, giọng điệu có chút cứng nhắc nói: "Cầm đi, có việc nhớ tìm tôi, đưa số điện thoại của em cho tôi.”
Lục Hòa Ngọc mím môi dưới, lẩm bẩm trong lòng, người này liếc mắt một cái, trách không được Diệp Hàm nói cậu của cô giống chủ nhiệm Trương, sau khi nhìn dãy số trên danh thiếp, cô lấy điện thoại di động ra nhập vào, chờ kết nói liền cúp máy, nhìn về phía anh hỏi: "Hiện tại tôi có thể đi được chưa?"
"Được rồi, vào trong đi." Trong mắt Chung Cảnh Tri hiện ra một tia ý cười, tính cách thật quyết đoán, không nghĩ cũng biết cô sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình, nhưng hôm nay anh biết số điện thoại của cô, sẽ có cơ hội hẹn cô ra ngoài chứ?
Lục Hòa Ngọc không khách khí cầm lấy đồ đạc của mình liền xoay người tiến vào tiểu khu, nói thật, cô cũng không sợ Chung Cảnh Tri, đàn ông như vậy liếc mắt một cái là có thể hiểu, có lẽ anh vẫn là một lão xử nam chưa từng có bạn gái.
Tuy rằng Lục Hòa Ngọc chửi bới như thế nhưng cảm thấy nam nhân như vậy cũng rất tốt, sẽ rất nghiêm túc với tình cảm của mình, so với trong nhà chỉ có một người, có thêm một người như vậy cũng rất tốt.
Lục Hòa Ngọc về nhà, phát hiện có một anh đẹp trai đứng trước cửa nhà mình, nhìn rất kỳ quái, chẳng lẽ là hàng xóm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.