Xuyên Về 1983

Chương 26

Thiểu Dư

07/01/2023

"Anh Thận." Thư Nhiên nhìn Từ Thận, nghiêm túc nói: "Mặc dù em rất xuất sắc, nhưng anh cũng rất mạnh, đừng bao giờ so sánh như thế."

Hắn ngọt ngào, lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo, chăm sóc cảm xúc lẫn nhau.

Vốn dĩ Từ Thận đúng là có chút cảm động, nhưng bị Thư Nhiên ngắt lời, hắn chỉ có thể cười: "Có ai tự khen mình như vậy…"

"Chẳng lẽ em không ưu tú?" Thư Nhiên chỉ vào chính mình.

"Ưu tú." Từ Thận không chút do dự.

"Em nói thật." Chủ yếu không phải Thư Nhiên muốn khen mình, Từ Thận mới là nhân vật chính được không: " Anh thực sự rất lợi hại ở mọi phương diện.”

"À." Từ Thận gật đầu, xong xuôi cảm thấy không đúng: "Vợ, sao phải nhấn mạnh là ở mọi phương diện..." Hắn càng nghe, càng hoài nghi Thư Nhiên đang nói chuyện phụ nữ nhi đồng để lảng tránh làm chuyện.

"Có vấn đề gì không?" Thư Nhiên hỏi.

"Không thành vấn đề nhỉ?" Đối tượng nói chuyện phiếm là Thư Nhiên, Từ Thận thấy mình hẳn là không nên suy nghĩ nhiều.

Sau một giây im lặng, Thư Nhiên get được trọng điểm tiểu kịch trường trong đầu Từ Thận, cười nửa vời: "Trí tưởng tượng của anh thật phong phú."

"Anh đã nói gì à?" Từ Thận lại bắt đầu giả bộ thuần khiết.

"Không có, ngủ nhanh đi." Thư Nhiên rút quyển sổ lại, dự định sẽ hoàn thiện thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết.

"Muộn lắm rồi, em cũng ngủ đi." Từ Thận bỗng nhiên nhắc nhở cậu: " Câu đối mà em đã hứa viết cho đám cưới chị chúng ta… em đã viết chưa? ”

"Mẹ kiếp?" Thư Nhiên dừng lại, gãi đầu: "Em quên mất. ”

"Trong nhà không có giấy đỏ, ngày mai đi ra ngoài một chuyến đi, "Từ Thận nói, "Thuận tiện mua quà cưới của anh trai em."

"Ừm." Ngày mốt là ngày 29.

"Lại đây đi." Từ Thận vỗ vỗ chiếu bên cạnh.

Tối nay không làm gì cả, cũng không hôn nhiều, Thư Nhiên bị Từ Thận ôm từ phía sau, hai người lặng lẽ dán vào nhau, không ngờ lại có cảm giác an toàn hơn cả lúc ịch.

Không biết cảm giác của Từ Thận hiện giờ như thế nào nhỉ?

Thư Nhiên hơi nhìn về phía sau, khuôn mặt mắt nhắm mắt mở của Từ Thận đập vào mắt, 22 tuổi còn rất trẻ, đỉnh lông mày vẫn lộ ra vẻ đường hoàng không bị trói buộc ở lứa tuổi này.

"Nhìn anh làm gì, em muốn?" Từ Thận khép hờ mắt, rất hưởng thụ cảm giác lẳng lặng an ổn ôm Thư Nhiên như vậy, kết quả Thư Nhiên hết lần này tới lần khác quay đầu nhìn hắn, góc độ này còn rất thích hợp… để hôn.

"Muốn cái đầu anh." Thư Nhiên lập tức quay lại, an phận nhắm mắt ngủ.

Từ Thận cười khẽ một tiếng, giơ tay tắt đèn.

Sợ Chu Huệ biết chuyện chưa viết câu đối đám cưới, ngày hôm sau Thư Nhiên dậy sớm, lôi kéo Từ Thận ra ngoài ăn sáng.

Trên đường phố, năm xu có thể mua năm bánh bao thịt lớn, thêm hai ly sữa đậu nành, hai người lớn ăn đủ no.

Bởi vì bánh bao quá lớn, Thư Nhiên nhồi nhét cũng chỉ có thể nhồi được gần 2 cái, mà Từ Thận ăn xong hình như còn có thể ăn thêm một cái nữa.

“Muốn nữa không?” Thư Nhiên ngưỡng mộ sức ăn của hắn.

"Không cần." Từ Thận uống sữa đậu nành, rất dưỡng sinh nói: " Anh cũng đâu phải đại dạ dày vương, ăn no quá không thoải mái, tốt nhất là no 80%.”

"Ừm." Sữa đậu nành của năm nay được làm từ đậu nành nguyên chất, vừa thơm vừa béo, Thư Nhiên nhấm nháp từng ngụm một.

Hoàn hồn lại mới phát hiện, Từ Thận đang nhìn chằm chằm mình, giống như đang đau lòng?

Mẹ kiếp, không phải... Thư Nhiên cảm thấy đối phương hiểu lầm lớn, cậu không chịu khổ, chỉ là rất ít khi uống sữa đậu nành thủ công thuần túy như này, trên thị trường đều là đồ không có phụ gia thực phẩm.

Hai người đi tới cửa hàng lần trước mua bút giấy nghiên mực, tìm ông chủ mua một ít giấy đỏ, Từ Thận hỏi: " Anh cả em cũng kết hôn, có muốn viết cho anh cả em một phần không."

"Không viết." Thư Nhiên dứt khoát từ chối.

Từ Thận ngẩng đầu lên.

"Cho dù viết cũng nói là mua, không thể khoe khoang như thế được." Tiêu chuẩn làm việc của Thư Nhiên là cho dù có khoe cũng phải khoe ở nơi thích hợp.

"Cũng đúng, họ sẽ không thật lòng đối đãi với em." Từ Thận đồng lòng,nhưng hắn phát hiện ánh mắt Thư Nhiên so với tưởng tượng của hắn cao xa hơn nhiều, căn bản không quan tâm một đám người kia đối đãi như thế nào.

Nhanh chóng mua giấy đỏ, sau đó mua quà cưới phù hợp.

"Anh vẫn cảm thấy mua đồ cưới cho chị chúng ta hơi ít." Từ Anh Thận đi dạo tâm tư càng hoạt động, nhìn cái gì cũng cảm thấy chị nhà mình thiếu thốn đủ thứ,cái loại cảm xúc yêu ai yêu cả đường đi, không nên quá kích động.

"Đừng, anh sẽ làm chị em sợ đấy." Thư Nhiên không so đo, nhưng cậu hiểu Chu Huệ: "Chị ấy không có gan như em, hơn nữa hoàn cảnh lớn lên hơi vặn vẹo... Anh hiểu điều đó không? ”

Có thể trưởng thành thành Chu Huệ như ngày hôm nay, không bị khuyết thiếu đã không tệ rồi.

"Em luôn suy nghĩ cho người khác." Từ Thận nhéo nhéo tay Thư Nhiên, nói giống như mình cũng không phải người trong cuộc, so sánh như thế thì Thư Nhiên thật sự rất mạnh: "Vậy thì quên đi, nước chảy đá mòn."*

(Câu gốc là tế thủy trường lưu, nghĩa cũng tương tự như trên.)

Thư Nhiên rút tay ra, đút vào trong túi,: "Dạy người lấy cá không bằng dạy người cách câu cá."

"Ừm, em nói đúng, vỗ tay cho em." Từ Thận gật đầu, thừa nhận mình mù chữ, dù sao cái khác cũng không trả lời được, cho nên chỉ có thể trả lời một câu này.

Thư Nhiên cũng bỗng nhiên nghĩ đến, Từ Thận hẳn là chưa từng đi học nghiêm túc? Vậy kiến thức của Từ Thận học ở đâu?

Tự xóa mù chữ rất thành công!

Cậu muốn hỏi, nhưng cảm thấy hỏi không hay nên đành gác lại.

"Anh Thận." Thư Nhiên nhìn tóc Từ Thận, chắc là đã lâu không cắt, cũng khá dài: “Tóc anh dài rồi, có muốn cắt không?”

Từ Thận giơ tay vuốt tóc mình: "Lại dài rồi, phiền phức."

Thư Nhiên vui vẻ: "Bình thường anh đi đâu cắt tóc? ”

"Bên đường." Từ Thận nói: "Loại quầy hàng lưu động, 3 xu một lần."

"..." Thư Nhiên là thế hệ sau 00, đối với loại quầy hàng cạo đầu lưu động này thật sự không có khái niệm gì, thẳng đến khi Từ Thận dẫn cậu đến đó, cậu mới…sửng sốt, đây cũng có thể gọi là quầy hàng di động sao?

Một lão sư phụ tóc hoa râm, treo một tấm gương ở cái cây bên đường, đặt vài dụng cụ, một cái ghế là coi như xong việc.

Thư Nhiên biểu tình nhăn nhó, vội vàng kéo quần áo Từ Thận: "Quên đi, chúng ta có thể tìm một cửa hàng có mặt tiền được không?”

Cậu thật không muốn ngồi trên cái ghế có lớp gỉ kia để lão sư phụ nghịch tóc mình, vạn nhất lão sư phụ đẩy một phát hỏng tóc, cậu có khóc cũng không chỗ ngồi mà khóc.

Thư Nhiên vẫn rất để ý đến mái tóc và hình tượng của mình, hoặc là không cắt, cứ để tạm bợ vậy thôi.

"Trong tiệm 8 xu 1 lần." Không phải Từ Thận tiết kiệm tiền, chỉ là thành thói quen, nếu Thư Nhiên kháng nghị, hắn sẽ dẫn Thư Nhiên đến cửa hàng: "Tóc em không dài, như vậy rất đẹp, muốn cắt thật à?"

Đẹp hả?

Thư Nhiên nghiêm túc hoài nghi thẩm mỹ của Từ Thận, cái đầu học sinh trông ngu ngu kiểu này thì đẹp nỗi gì?

Nhưng mà cũng đúng, Từ Thận là cái lão cổ hủ có thẩm mỹ quỷ quái.

Hôm nay cậu cho Từ Thận nhìn xem, cái gì mới gọi là đẹp thật sự, tốt xấu gì lúc học đại học, cậu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, quần áo thẩm mỹ không cần phải nói.

Thư Nhiên và Từ Thận trước sau bước vào...

Tiệm cắt tóc Phương Phương, bà chủ vô cùng nhiệt tình chào hỏi: "Ôi chao, hai thanh niên đẹp trai, cắt tóc hay gội đầu đấy? ”

Bà chủ ăn mặc rất phong cách, mái tóc uốn gợn sóng lớn, là quý cô thời trang nhất mà Thư Nhiên từng thấy ở thời đại này, nhưng bà ta quá nhiệt tình, Hứa Thận vội vàng kéo cậu lại: "Cắt tóc đi."

"Ai đến trước?" Tiệm cắt tóc Phương Phương chỉ có một mình bà chủ.

"Anh ấy." Thư Nhiên chỉ vào Từ Thận.

"Được, ngồi đi." Bà chủ dùng khăn lông lau sạch sẽ chỗ ngồi, mặt mày hớn hở chào hỏi Từ Thận, chờ Từ Thận ngồi xuống thì hỏi: "Muốn cắt như thế nào? Không phải chị nói chứ, khuôn mặt và kiểu đầu của em, cắt thế nào cũng đẹp."

Từ Thận cười cười, đang muốn nói cắt ngắn là được, lại phát hiện Thư Nhiên tiến lại gần, chỉ điểm giang sơn: "Chị, em có thể góp ý không? Chị dựa theo lời em cắt được chứ? ”

Gọi một tiếng chị làm cho bà chủ mát gan mát ruột: "Có thể chứ, em muốn cắt như thế nào thì cắt như thế đó. ”

"Ừm, là như này..." Mỗi lần Thư Nhiên đi tìm thầy Tony, đều sẽ thảo luận kỹ lưỡng trước khi quyết định kéo cắt như thế nào, kiến thức về lĩnh vực này dần dần tích lũy, cậu phân tích cái đầu của Từ Thận, càng nói càng hăng, nói xong trông mong nhìn bà chủ: "Chị…Chị hiểu ý em không? ”

"Ai, cũng phiên phiến." Bà chủ đăm chiêu, mở tấm vải, quàng cho Từ Thận: "Em trai, em rất có ý tưởng, chị thấy em có khả năng đấy."

Từ Thận đang mông lung, nghe vậy gật đầu: "Em ấy thật sự có nhiều ý tưởng."

Cậu là người có nhiều ý tưởng và tự tin nhất mà Từ Thận từng gặp qua, khắp người cậu dường như có nguồn năng lượng vô tận, rất khác biệt so với người khác.

"Vậy chị bắt đầu cắt nhé, không đúng chỗ nào thì em nói với chị." Bà chủ cực dễ nói chuyện.

"Được, cám ơn." Thư Nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm.

Từ Thận chưa bao giờ quá quan tâm đến những chuyện này, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào sẽ đi trang hoàng chút ít, dù sao hắn khoác bao tải cũng đẹp, làm đẹp quá sẽ bị bọn Trần Khải đạo đức giả nói hắn kéo cao ánh mắt của bọn con gái, giết người tru tâm.*

(Thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần

Thư Nhiên ở bên cạnh nói, hắn cười nhàn nhạt, rất hưởng thụ khoảng thời gian này.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút ở trong giang sơn của Thư Nhiên, lần cắt tóc này là lần cắt tóc dài nhất từ trước đến nay của Từ Thận, cũng là bà chủ cắt tóc cẩn thận nhất, nhưng cô không hề ghét bị Thư Nhiên giày vò, thậm chí còn muốn kết bạn với Thư Nhiên, không có chuyện gì làm thì thảo luận xem nên cắt tóc như nào.

Sau khi ra thành phẩm, Từ Thận nhìn mình trong gương, sợ ngây người, cái anh đẹp trai này là ai?

"Đẹp trai phải không?" Thư Nhiên hài lòng cười.

"Em... Tuyệt vời. "Từ Thận giơ ngón tay cái lên với Thư Nhiên, tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Nếu em mở tiệm cắt tóc thì mấy tiệm cắt tóc đầy đường chắc thất nghiệp tập thể luôn quá."

"Có lý." Thư Nhiên sờ cằm: "Anh đầu tư, em làm nhà thiết kế chính, mở tiệm cắt tóc Nhiên Nhiên, ba năm làm to, 5 năm ra mắt thị trường. ”

Từ Thận phì một tiếng, tiệm cắt tóc Nhiên Nhiên? Ra mắt thị trường nữa à?

"Đầu tư không thành vấn đề." Từ Thận đứng lên, nhường vị trí cho Thư Nhiên ngồi: "Nhưng vì sao không có tên anh?"

"Đấy là do anh, " Thư Nhiên ngồi xuống: “Tên của anh không gần gũi với mọi người.”

Từ Thận ngồi xuống ghế ban đầu Thư Nhiên ngồi: “Ngồi đây căng thẳng quá, không biết chỉ điểm thế nào…”

"Cần anh á?" Thư Nhiên không cần suy nghĩ, chỉ cần nói rõ với bà chủ muốn cắt kiểu gì.



Chu Định và cậu trông rất giống nhau, kiểu tóc cũng vậy, cậu rất biết cách làm sao cho phù hợp.

Bà chủ bội phục: "Em trai, em đúng là thiên tài, đừng nói em định mở tiệm cắt tóc thật nha."

Thư Nhiên và Từ Thận đều nở nụ cười, không có khả năng, không phải vì họ coi thường ngành làm tóc, mà vì họ thực sự không có sở thích này.

"Em chỉ nói thôi, chị mà bảo em làm là em không làm được đâu." Thư Nhiên nói: "Việc chuyên môn vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm.”

"Nói thôi cũng lợi hại." Từ Thận nhìn cậu cười.

Thư Nhiên ngẩn ra, vội vàng quay đi, hừ, để bạn trai quá đẹp trai là không tốt, hơi không để ý là bản thân thành kẻ mê trai liền.

Từ Thận không để ý đến động tác nhỏ của Thư Nhiên, mặc dù hắn không chuyên nghiệp, nhưng hắn cũng giúp để mắt đến cây kéo của bà chủ, để không cắt hỏng.

"Anh Thận." Thư Nhiên gọi hắn một tiếng.

"Hả?" Từ Thận tiến lại gần một chút, ánh mắt nhìn Thư Nhiên rất dịu dàng, khóe miệng mỉm cười.

"Không có gì," Thư Nhiên nói, " Em chỉ muốn hỏi, tên anh là do chính anh lấy à?"

"Ừ, đúng." Từ Thận ngẩn ra, nói: "Anh giở từ điển, tự đi tới đồn cảnh sát đăng ký hộ khẩu, anh giỏi không? "Khi đó hắn mới tám tuổi, cũng không phải là cố ý đi làm hộ khẩu, chỉ là đi báo chuyện lão già đã chết, thuận tiện thì làm thôi.

"Giỏi lắm." Thư Nhiên sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất áp lực, không hỏi thêm gì nữa.

Từ Thận cười cười, cũng cảm thấy mình rất lợi hại, tuổi còn nhỏ đã biết trốn dưới chân tường lớp học của trường nghe lén giáo viên giảng bài, dùng bùn làm thành "quyển sách" học viết chữ, hơn nữa còn học rất giỏi.

Hồi tưởng lại chỉ cảm thấy rất may mắn, nếu không biết một chữ nào thì khi vợ cho hắn xem đề cương tác phẩm, chắc chắn hắn đọc không hiểu.

Không bao lâu, Thư Nhiên cũng đã cắt tóc xong, chỉ thấy Từ Thận nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, giống như đang nhìn bảo vật gì đó, ánh mắt cực kỳ trắng trợn, làm cho một thanh niên như Thư Nhiên cũng cảm thấy không chịu nổi, mặt hơi nóng lên.

"Em biết em đẹp trai rồi, anh đừng nhìn thế." Thư Nhiên nói.

Từ Thận nở nụ cười, quay mặt đi trả tiền cho bà chủ, bởi vì bà chủ có kỹ thuật, muốn trả một giá trị cao, coi như là tiêu dùng rất cao cấp, nhưng Từ Thận cam tâm tình nguyện trả, nếu hắn là bà chủ, đã sớm bị phiền chết.

"Lần sau tới nữa nhá, cắt kiểu tóc mới cho các cậu." Bà chủ hoàn toàn nhớ kỹ hai anh chàng đẹp trai này, lần sau có trai trẻ tới đây là cô cắt luôn cho người ta như thế.

"Được, đi thôi." Thư Nhiên và Từ Thận ra khỏi tiệm cắt tóc Phương Phương.

Mới cắt tóc, cưỡi xe đạp chậm rãi ra đường, Thư Nhiên luôn cảm thấy tỉ lệ quay đầu lại siêu cao, nhưng nhất thời lại không phân biệt được rõ những người đó rốt cuộc là Từ Thận hay là mình.

Tối hôm qua cậu còn khuyên Từ Thận không nên có tâm lý so sánh, đến lượt cậu trải qua mới biết, có thể đứng thứ nhất ai lại muốn đứng thứ hai, cậu không có tâm trạng bình tĩnh được.

Chu Huệ nhìn thấy hai người bọn họ mới cắt tóc, ngây người một hồi, Từ Thận và em trai cô đúng là hoa nhường nguyệt thẹn: "Cắt tóc à? ”

"Đẹp không?"

"Đẹp lắm."

Thư Nhiên hỏi: "Em và anh Thận ai đẹp hơn?"

Chu Huệ cười rạng rỡ: "Đều đẹp."

"Xem em hỏi gì kìa " Từ Thận nói: "Trong lòng chị của chúng ta, nhất định anh rể là đẹp nhất. ”

Ngày mai sẽ đi làm giấy chứng nhận, vẻ mặt Chu Huệ tràn ngập vui vẻ: "Đúng rồi Định tử, câu đối đám cưới..."

"Có đây." Thư Nhiên vỗ vỗ bó giấy đỏ trong tay, chạy lên lầu: "Bây giờ em đi viết ngay."

Cậu viết chữ rất nhanh, chưa tới nửa giờ đã chuẩn bị xong, trùng hợp Trương Vân Sinh tới đưa đồ, nhân tiện đem về dán lên.

Câu đối đám cưới rất đẹp, mọi người đi ngang qua cửa phòng Trương Vân Sinh đều dừng chân quan sát một phen, khen ngợi chữ viết rất tốt, rất có trình độ.

Trương Vân Sinh cười khoe khoang: "Em vợ tôi viết đấy."

Đồng nghiệp trong đơn vị nghe vậy càng hâm mộ, lúc trước thật sự là tính toán sai lầm, sao lại không cạnh tranh lấy cô gái này chứ.

Sáng sớm hôm sau, đồ cưới của cô dâu đưa tới đây trước, chăn cùng với không ít đồ dùng hàng ngày, còn có máy may, quạt điện, Trương Vân Sinh đã biết trước những thứ này. Khiến cho đôi vợ chồng son này kinh ngạc chính là, còn có một cái TV.

Đừng nói bọn họ kinh ngạc, Thư Nhiên cũng rất kinh ngạc, hỏi mới biết, là mấy người Trần Khải liên hợp lại tặng.

"Anh không có tham gia." Từ Thận vội vàng gạt mình ra: "Em đừng tính lên đầu anh. ”

Thư Nhiên dở khóc dở cười, còn có thể nói cái gì được đây?

Từ Thận ở một bên khuyên: "Nếu bọn họ đã tặng thì em nhận đi, đối với bọn họ chả là gì cả, đều là vì chúc mừng thôi, chúng nó cũng sống tốt mà."

"Ừm." Thư Nhiên cũng nói với Chu Huệ như vậy, ý tốt của bạn bè, đừng từ chối.

Buổi trưa Chu Cường mở tiệc rượu trong thôn, hai người bọn họ lề mà lề mề ra cửa.

Chu Cường vì để lấy mặt mũi ở nhà họ Lâm mà mời rất nhiều người, ngay cả Vương Đông cũng dắt theo bà xã đang mang thai từ thôn bên cạnh tới ăn tiệc rượu.

"Chú Chu, bọn Định Tử còn chưa về à?"

Vương Đông lúc trước không quen biết người nhà họ Chu, hiện tại quan hệ đã khác, hắn rất quen thuộc đi tới trước mặt Chu Quốc Đống, lấy điếu thuốc cho lão.

"Đừng đừng đừng, phải là tôi cho cậu mới đúng." Chu Quốc Đống làm chủ gia, sao có thể lấy thuốc của Vương Đông, vội vàng lấy điếu thuốc từ trong túi mình đưa cho Vương Đông: " Chắc là sắp tới rồi, không đến sẽ báo trước. ”

"Đúng." Vương Đông nói: "Anh Thận của cháu làm việc rất chu đáo, nói đến nhất định sẽ đến. ”

Chu Quốc Đống trong lòng thấp thỏm, dù sao con rể không nói nhất định sẽ đến, chỉ bảo về nhà nói chuyện với con gái. Đối với tính cách bướng bỉnh của con gái mình, Chu Quốc Đống lúc đầu cũng cảm thấy có lỗi, hiện tại lại cảm thấy, giúp cô tìm một người đàn ông tốt như thế, trong lòng cô còn oán gì chứ?

Nhà nghèo, ai mà không khổ, trong nhà đã hết lòng với Chu Huệ rồi.

Chu Cường thích khoe khoang, những người đến uống rượu đều biết em gái hắn được gả cho một gia đình rất tốt, một người hai người xông vào hỏi Chu Huệ.

Vợ hắn, Lâm Tuyết Hoa và người Lâm gia tỏ ra khó chịu, cho dù Chu Huệ được gả cho gia đình tốt đến đâu thì Lâm gia cũng chẳng tốt miếng nào, đến nay ngay cả miếng thịt cũng không đưa cho nhà bọn họ, còn cướp luôn cả ánh đèn sân khấu, vì thế Chu Cường vừa nói về chuyện của em gái, Lâm Tuyết Hoa đã nhéo hắn.

"Anh xem anh nhắc đến người ta, người ta chưa chắc đã để ý tới em." Lâm Tuyết Hoa nói: "Em gái tốt của anh, đến bây giờ vẫn chưa thấy tới kia kìa."

Chu Cường đang định nói gì đó, đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô từ xa đi tới, chỉ chốc lát sau, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.

"Xì" Từ Thận nhìn thoáng qua phía trước: "Anh trai em kết hôn mời đông người vậy luôn." Đông hơn hắn tưởng tượng.

"A, đông quá." Thư Nhiên đã sớm nhìn thấy, da đầu tê dại, phỏng chừng dọn bàn ghế cả thôn ra ngoài rồi cũng nên.

Cậu nhìn mình trong gương chiếu hậu, bắt đầu hối hận ngày hôm qua não ngắn đi cắt tóc, hối hận bản thân không lay chuyển được Từ Thận, làm đỏm mặc một quần áo mới…

Hiện tại muốn lùi bước cũng không kịp rồi.

May mắn Từ Thận bên cạnh còn đỏm hơn cậu, phỏng chừng có thể hấp dẫn một làn sóng chú ý lớn, cho cậu chút không gian để thở.

"Định tử tới rồi! Anh Thận! "Vương Đông cười to tới hỗ trợ mở cửa xe, vui đến mức quên luôn cả vợ mình.

"Anh Đông." Thư Nhiên xuống xe, chỉ vào cốp xe nói: “Cùng nhau xách đồ đi, có một túi bưởi rất nặng.”

"Xách cùng cái rắm." Vương Đông vỗ vai Thư Nhiên một cái: " Để anh xách là được, em động tay làm gì, đi qua uống trà đi."

Từ Thận tiến lại gần: "Đúng vậy, em động tay động chân làm gì? ”

Thư Nhiên: "..."

Thư Nhiên vốn định phản bác vài câu, nhưng lời vừa đến miệng thì thấy Vương Đông một mình khiêng một bao bưởi nặng hơn trăm cân bèn ngoan ngoãn nuốt xuống.

Đúng là cậu không được thật.

"Em cầm giúp một ít." Thư Nhiên thức thời nói.

“Đây, trà.” Hứa Thận đưa cho cậu hai hộp quà trà nhẹ nhất, đây là Tiết Phượng tặng, nhà nhiều uống không hết nên lấy ra hai hộp.

Bản thân Từ Thận xách theo hai con gà sống, Chu Quốc Đống thấy nhiều đồ như thế thì cười không khép miệng được, luôn miệng gọi người tới cầm giúp: "Từ Thận à, con cứ từ từ, ngồi xuống uống trà đi cái đã, để bọn họ đến xách là được! ”

"Vâng, ba vợ." Từ Thận vui vẻ thanh nhàn, nhường đồ trong tay cho người ta.

Chu Quốc Đống nhìn vào trong xe: "Từ Thận, Tiểu Huệ đâu? ”

"Cô ấy à," Từ Thận nói dối không chớp mắt: "Trong nhà có việc, dù sao cũng phải có người ở nhà xử lý.”

Chu Quốc Đống cười haha, cho là có công việc làm ăn phải xem xét, về sau có người hỏi về con gái, lão đều nói con gái ở trong thành phố trông coi việc làm ăn.

Người khác liên tục nịnh nọt, thoả mãn lòng hư vinh sâu sắc của lão.

Thư Nhiên cầm hộp quà đưa vào phòng Chu Cường, gặp Chu Cường: "Anh, chúc mừng."

"Định tử về rồi à?" Tâm tình Chu Cường phức tạp, em trai vào thành phố ở một thời gian, diện mạo và tinh thần đã thay đổi hoàn toàn, bây giờ đẹp trai y chang đám con nhà giàu, ăn mặc tốt cũng đẹp: "Từ Thận cũng tới hử? ”

"Vâng." Thư Nhiên gật đầu: "Tới rồi."

"Chị em đâu?" Chu Cường nhận lấy hộp quà.

"Chị không đến, nhà có việc." Thư Nhiên hàm hồ.

"À." Chu Cường cũng không tiếc nuối, chuyện sính lễ lúc trước náo loạn rất khó coi,nhưng hắn và Chu Quốc Đống đều đồng ý rằng Từ Thận rất tốt nên đã triệt tiêu hết áy náy đối với Chu Huệ: "Vậy sau này chúng ta lên thành phố thăm nó, còn chưa từng đến xem nhà nó đâu."

Thư Nhiên nghĩ: Đừng đến.

“Em đã đến đơn vị làm việc chưa?”Chu Cường liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay Thư Nhiên, nguyên bộ đồ trên người em trai, tựa như thành phần tri thức làm việc văn phòng.

"Hả? Giờ còn chưa..." Thư Nhiên nói.

"Vậy em lấy đâu ra tiền để mua cái này?" Chu Cường chỉ chỉ vào người cậu, ánh mắt trực diện, chẳng lẽ là Từ Thận mua?

"Anh Thận mua." Thư Nhiên vốn không muốn nói, nhưng cảm thấy nói cũng không sao.

"Hắn đối xử với em tốt thật đấy." Chu Cường chua xót, soi mói nhìn em trai: "Anh rể em đã kết hôn với chị em em bao lâu rồi, sao em còn chưa đổi giọng?"

Điều này khiến Từ Thận vui ư?

Nhưng Từ Thận lại rất yêu thích em trai mình.

Thư Nhiên đang muốn trả lời, Từ Thận đã tìm vào, nhìn thấy Chu Cường cũng gọi: "Anh Cường. ”

"Ai, em rể." Chu Cường vui vẻ nở hoa, sắc mặt thay đổi rất nhanh, đáng tiếc Từ Thận không tán gẫu với hắn, nhanh chóng dẫn em trai hắn ra ngoài.

Từ Thận dẫn vợ ra ngoài: "Tìm một chỗ vắng ngồi đi."

"Em cảm thấy..." Thư Nhiên nói: "Hai chúng ta ngồi ở đâu cũng không vắng được."



Ngồi ở đâu cũng là tiêu điểm của mọi người.

Đúng vậy, Từ Thận đã đi ra ngoài hai lần, trong lòng vô cùng cảm động, khẽ thở dài nói: "Em nói rất đúng."

"Anh Thận! Định tử! Ở đây! "Vương Đông đứng cách đó không xa, tích cực vẫy tay với bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng không quen người khác nên đương nhiên là đi tới bàn của Vương Đông.

"Anh Đông, đây là chị dâu ạ?" Thư Nhiên thân thiện nhìn thoáng qua người bên cạnh Vương Đông.

"Đúng, vợ anh Thải Vân."Vương Đông giới thiệu: "Thải Vân, đây là anh Thận, đây là anh em Định tử, anh thường nói với em đấy!"

"Chào hai người." Vợ Vương Đông tên là Dương Thải Vân, mỉm cười ngượng ngùng khi nhìn thấy hai người anh em mà chồng cô thường nói đến.

"Chào chị dâu!"Hai giọng nói cùng vang lên, Thư Nhiên còn nhỏ tuổi, gọi như vậy không sai, nhưng Từ Thận cũng đi theo cậu.

Vương Đông vui vẻ giống như một thằng ngốc!

Cùng bàn vẫn có những người khác không quen biết... Có lẽ bọn họ quen biết Thư Nhiên, nhưng Thư Nhiên không biết bọn họ, bị nhìn chằm chằm thì rất xấu hổ.

Hơn nữa Thư Nhiên có một loại dự cảm không lành, thấy chưa, rất nhanh cậu đã nghe được một bà cô đối diện nói: "Đây là Định tử đúng không? Chớp mắt đã lớn như vậy, rồi có tiền đồ nha, chưa cưới vợ nhỉ? ”

Thư Nhiên xấu hổ vô cùng, không phải là họ hàng chứ, cậu thật sự không biết…

"Em ấy còn nhỏ." Từ Thận hình như rất quen với tình huống này, giúp cậu tiếp lời: "Giờ không lo những thứ này, quan trọng là công việc."

"Đúng vậy." Vương Đông nói: "Định tử mới 18 tuổi, 20 tuổi kết hôn cũng được. ”

"20 vẫn còn sớm quá."

Vương Đông nhìn cậu, Thư Nhiên thả lỏng cười đùa: " Chẳng phải bây giờ quốc gia đang chủ trương kết hôn muộn, ưu tiên có đầy đủ điều kiện trước khi sinh con đấy sao? Em kiên quyết hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, 30 tuổi kết hôn cũng chưa muộn. "

Ngoan, Từ Thận nhướng mày, nhìn vợ miệng chạy như xe lửa, lời này cũng không phải hưng trí nói lung tung.

"30 tuổi mới kết hôn? Sao mà vậy được!" Bà cô trực tiếp bùng nổ.

Ngay sau đó những người khác trên bàn cũng bùng nổ, căn bản không cho Thư Nhiên cơ hội nói chuyện, liên tục quở trách cậu.

"......"

Lúc này Thư Nhiên mới hiểu được ánh mắt vừa rồi của Từ Thận, phía trước có năng lượng cao á.

( Năng lượng cao là những bình luận chạy ngang màn hình như trên Bilibili, thường là rất nhiều và vô cùng nhiều.)

Cảm tạ Từ Thận thương cậu, nhanh chóng chuyển đề tài sang mình, hy sinh thân mình cứu bạn trai.

Từ Thận chịu tán gẫu, các bà các cô ai nấy cũng vui vẻ, bị Từ Thận dỗ cho chỉ thấy răng không thấy mắt, muốn nhận Từ Thận làm con nuôi.

Thẳng đến khi mở tiệc, mọi người mới không nói chuyện tiếp nữa.

"Được rồi, Anh Thận," Thư Nhiên kéo tay áo Từ Thận, nhỏ giọng: " Anh còn có mặt này cơ, sao chưa từng dỗ em."

Từ Thận nhìn bàn tay đang kéo tay áo mình, rồi lại nhìn khuôn mặt trắng nõn đang tiến đến gần của Thư Nhiên, mắt cười không thấy mặt trời như mấy bà cô ban nãy, đè giọng trả lời: "Nói thế nào đây ta…thật sự có tình cảm…không biết dùng lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết dùng hành động biểu thị. ”

Thư Nhiên trầm mặc một lát: "Em hiểu, chỉ là diễn xuất thôi, không có tình cảm nào thiệt luôn."

"Phì " Từ Thận lần đầu tiên nghe được mấy câu đùa hài hước trên mạng này, tán thưởng: "Tổng kết hay đấy ”

Chẳng trách Trần Khải cảm thấy Thư Nhiên rất thú vị, thú vị thật.

Bên cạnh, Vương Đông gắp thức ăn cho vợ mình: "Thải Vân, em ăn nhiều chút đi."

"Đúng vậy." Mấy bà cô ngồi cùng bàn nói: "Bây giờ đang mang thai, phải ăn cho hai người."

"Đủ rồi, trong bát cũng hết chỗ chứa." Dương Thải Vân cười nói Vương Đông.

"Anh Đông đối xử tốt với vợ quá" Thư Nhiên nhìn thấy một màn vợ chồng đồng lòng này, kìm lòng không đậu cong khóe miệng, cậu nghĩ con của Vương Đông sẽ rất hạnh phúc đi, mặc kệ giàu hay không, ít nhất có cha mẹ yêu thương, là đứa trẻ mà cả gia đình mong đợi.

" Anh cũng tốt mà." Từ Thận nhanh chóng thì thầm bên tai cậu, mặc kệ những người khác.

"..." Thư Nhiên chà xát vành tai tê dại, phát hiện một quy luật, mỗi lần cậu khen người khác, Từ Thận sẽ đi theo theo khen mình.

Cậu muốn nói, thật là rất ấu trĩ…

Đã nói rồi đấy, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết thể hiện bằng hành động đâu rồi?

Ăn được một nửa, Chu Cường dắt theo cô dâu đến bàn mời rượu, đến phiên bọn Thư Nhiên, ngay từ đầu Từ Thận đã nói lái xe không uống, hai anh em Lâm gia cùng đi mời rượu cũng không dám ép buộc, bèn nhìn Thư Nhiên.

"Định tử, em uống được không?"

Thư Nhiên bưng chén trà lên: "Em uống trà."

"Như vậy không nể mặt..." Anh em nhà họ Lâm bất mãn.

"Lấy trà thay rượu là được." Từ Thận ngắt lời bọn họ.

Từ Thận che chở như thế làm hại anh em Lâm gia cũng không dám uống với Thư Nhiên: "Vậy coi như được. "Người khác thì thôi, bọn họ thật không dám lấy cứng đối cứng với Từ Thận

Chỉ có Lâm Tuyết Hoa mất hứng, trước kia có việc chỉ cần có anh trai là có thể giải quyết, hiện tại cô phát hiện, không phải ai cũng nể mặt mũi anh trai mình.

Phục Từ Thận thì không sao, nhưng Chu Định là làm sao?

Lâm Tuyết Hoa véo Chu Cường, mà Chu Cường chỉ có thể dỗ cô đến bàn tiếp theo, đối với người em trai này, hắn cũng không quản được.

Hai người ăn xong tiệc cưới của Chu Cường, không muốn tiếp tục ở lại nữa.

"Em đi chào tạm biệt." Thư Nhiên uống một ngụm trà nhạt nhẽo, đoán chừng trong ấm trà lớn chỉ có một nắm lá trà, thật sự rất nhạt.

"Cùng đi." Từ Thận ngậm điếu thuốc Vương Đông đưa cho, đứng lên.

“Anh không châm thuốc à?” Thư Nhiên hỏi.

Mặc dù cậu không hút thuốc, nhưng đã từng nghe câu thần chú của những người hút thuốc, một điếu sau bữa ăn, hạnh phúc như tiên.

"Không," Từ Thận ném ra một tin tức bùng nổ: "Anh cai thuốc. "Huống hồ còn có phụ nữ mang thai ở đây.

"Hả?" Thư nhiên nghi ngờ, tiêu hóa trong chốc lát: "Cai thật á? ”

"Chẳng lẽ trêu em?"Từ Thận nhìn cậu.

Trầm mặc đi một lúc lâu, Thư Nhiên nói: "Không thì đừng cai, thỉnh thoảng rút hai điếu cũng không sao. ”

Nếu đây là phương thức giải toả áp lực của Từ Thận, vậy giữ lại vẫn hơn, Thư Nhiên đây là đang suy nghĩ cho bản thân, nếu không thì Từ Thận sẽ giải tỏa áp lực ở đâu?

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, bản thân nguy hiểm.

Từ Thận rất bất ngờ, ghé mắt: " Anh còn tưởng em sẽ tích cực hưởng ứng quyết định của anh.

"..." Thư Nhiên cười gượng, làm sao có thể để Cho Từ Thận biết tính toán nhỏ trong lòng mình: "Thuận miệng nói thôi, anh muốn cai hay không thì tùy anh."

Thư Nhiên tìm được Hồ Kim Hoa đang bận rộn: "Mẹ, con đi trước với anh Từ Thận, lát nữa mẹ nói với ba một tiếng nhé."

"Nhanh như thế à?" Hồ Kim Hoa hôm nay quá bận rộn, còn chưa nói với con trai thứ của mình được mấy câu, chứ đừng nói là chào hỏi con rể: "Từ Thận, phải đi rồi hả? ”

"Vâng, mẹ vợ." Từ Thận nói: " Con và Chu Định về trước, đợi trời mát lại dẫn mẹ và ba vợ lên thành phố dạo."

"Ai, được rồi, hôm nay thật sự bận quá, không có thời gian rảnh nói chuyện với con." Hồ Kim Hoa gật đầu, cười rộ lên, vẻ mặt đầy nếp nhăn.

Nghe nói sinh một đứa bé là già nua mấy tuổi, huống chi bà sinh bảy đứa liên tiếp, thoạt nhìn còn tang thương hơn so với Chu Quốc Đống.

Trở lại xe, Từ Thận nói: " Không thì đưa chút tiền cho mẹ chúng ta."

"Có ích không?" Thư Nhiên giật giật khóe miệng, tựa vào chỗ ngồi mệt mỏi: "Cho bà, bà cũng không nỡ ăn mặc, xác suất lớn cũng là để lại cho con cháu mà thôi."

Mẹ Chu Định chính là người phụ nữ cho đi điển hình, cháy hết mình vì gia đình, sẽ không có cái gọi là cái tôi.

Thư Nhiên muốn làm gì đó, nhưng lại cảm thấy mình chẳng làm được gì... Giữ tỉnh táo là tốt nhất, những người khác không cần sự đồng cảm.

Từ Thận ngẫm lại cũng đúng: "Vậy thì không đưa, lần sau cứ mua thẳng đồ là được."

Vừa rồi những lời hắn nói với mẹ vợ không phải là những lời khách sáo, qua một thời gian trời mát hơn, không còn công việc đồng áng, hắn sẽ đưa hai vợ chồng Chu Quốc Đống vào thành phố dạo chơi, mua chút đồ ăn mặc.

Dù sao cũng là cha mẹ Thư Nhiên, Từ Thận hết cách, không thể nào cứ thế chiếm đứa con trai ngoan của người ta được.

"Vâng" Thư Nhiên ngáp một cái: "Về nhà thôi."

"Em mệt à?" Từ Thận nói: "Vậy em ngủ đi, anh đi chậm."

"Ai," Thư Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đường này đi chậm thế nào cũng giống như nhảy disco vậy, muốn nhanh cũng không nhanh được. ”

"Anh nói lên đường cao tốc." Từ Thận buồn cười, đưa tay sờ sờ mặt Thư Nhiên, vô cùng quyến luyến, khớp ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại.

Thư Nhiên cũng sờ một cái, cảm giác rất tốt, rất bóng loáng.

Xe chạy trên đường cao tốc, biên độ lắc trở nên êm dịu hơn, Thư Nhiên bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Chờ cậu tỉnh lại, đã toát mồ hôi vì nóng, cảm giác xe cũng đã dừng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài thì thấy đó là cổng của một đơn vị nguy nga.

" Đón anh Phàm?" Thư Nhiên xoa xoa khuôn mặt ngái ngủ của mình.

"Ừ." Từ Thận nói: "Dậy rồi, trán toàn là mồ hôi." Hắn lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ trong túi quần của mình đưa qua.

"Sao anh lại có thứ này?" Thư Nhiên nhận được một nửa, như có điều suy nghĩ, lại có chút ngạc nhiên: "Chuyên môn mang cho em."

"Đúng vậy." Từ Thận gật gật đầu.

Thư Nhiên được sủng mà kinh, chủ yếu là do vóc dáng và khí chất của Từ Thận, mang theo khăn tay thật sự... rất tương phản.

"Lúc anh mua khăn tay..." Thư Nhiên vừa lau mặt, còn phát hiện trên khăn tay khóa một bông hoa nhỏ tinh xảo: "Khụ, ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn anh có bình thường không?"

Từ Thận hiểu được ý của cậu, run run bả vai: "Rất bình thường, anh nói mua cho vợ, cô ấy nói cái này là hàng bán chạy nhất..." Còn có một câu, Từ Thận nhéo nhéo cổ họng học giọng của nhân viên cửa hàng: "Mấy cô vợ bé nhỏ đều thích cả."

"Đi nhà anh đi." Thư Nhiên hung hăng nhảy dựng lên, muốn dùng khăn tay ném chết trò đùa này của Từ Thận, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng cũng không nỡ, cậu còn chưa lau xong.

Hoa nhỏ thì hoa nhỏ đi, dùng được là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về 1983

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook