Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 23: Bỏ trốn (2)
Phụng Phụng
07/06/2018
- Tiểu Noãn, ngươi dám trốn sao...?
Dương Quả mắt ngấn lệ ngước lên, ra là Liễu Quý Nhi...
- Aizzzz... Ta đã nói rồi mà không nghe, đã bảo là không có đường ra mà, ngươi xem... giờ hậu quả là thế đó...
Liễu Quý Nhi nói.
- Bị bán vào Thanh lâu với chết đối với ta khác gì nhau đâu chứ...
Dương Quả vô hồn nói, Liễu Quý Nhi chỉ biết xót thương lắc lắc đầu...
- Ngươi nói coi... nơi đây căn bản chẳng có đường ra...
- Có mật đạo thông ra ngoài...
Liễu Quý Nhi chưa nói xong, Dương Quả đã cắt lời nàng...
- A... ra vậy... thảo nào...
Liễu Quý Nhi trầm lặng nói, lại ngồi sang một góc. Mỗi lần nhìn qua đều thấy Dương Quả mắt ngấn đầy lệ... thực không nhịn nỗi mà... aaaaa... coi như ta tốt bụng làm việc thiện đi... dẫu sao chỉ là 1 nhóc 5 tuổi... tương lai còn dài mà...
- Ngươi làm gì vậy...
Dương Quả thắc mắc hỏi khi thấy Liễu Quý Nhi cởi trói cho mình.
- Ngươi thật phiền phức... ta bỏ trốn cùng ngươi vậy, chúng ta coi như có duyên... cùng lắm thì chết cùng nhau...
Liễu Quý Nhi nói xong, Dương Quả cảm động không thôi, ôm trầm lấy nàng...
- Hức hức... cám ơn ngươi...
- Nha đầu ngốc này, đi mau kẻo sáng mất!!!
Liễu Quý Nhi đẩy Dương Quả ra, lấy đại hai tấm chăn mỏng choàng lên người. Nữ nhân ở đây đều đã ngủ say, có lẽ do ban ngày làm việc rất mệt nhọc, Dương Quả và Liễu Quý Nhi nhẹ nhàng thoát ra khỏi trại.
Lại bước vào cánh rừng, có vẻ sau việc bỏ trốn của Dương Quả, chúng có vẻ cảnh giác hơn, tăng cường lính gác. Dương Quả cùng Liễu Quý Nhi núp sau bụi rậm, dương mắt nhìn xung quanh, tâm trạng thấp thỏm...
- Làm sao đây... chúng đông quá...
Dương Quả lo lắng, Liễu Quý Nhi chợt cầm 1 hòn đá khá to, ném thật xa về hướng khác, cả đám lính nghe động, vội chạy về hướng hòn đá bay tới, Dương Quả không khỏi nể phục, giơ ngón cái lên biểu thị tuyên dương. Liễu Quý Nhi nàng dẫu sao cũng từng bỏ trốn, đương nhiên có kinh nghiệm. Hai người lại chạy thật nhanh về phía con suối, lại phát hiện thêm 1 đám lính, Liễu Quý Nhi lại giở trò cũ, cũng lại là thành công, chốc chốc nơi này lại không 1 bóng người...
- 1 đám ngu xuẩn...
Liễu Quý Nhi đắc ý, cùng Dương Quả đi về phía tảng đá.
- Đây là nơi mật đạo sao..?
Liễu Quý Nhi nói.
- Đúng vậy...
Dương Quả trả lời, nàng đưa tay xuống khe hở... kì lạ... sao nước lại chảy nhanh hơn...
- Các ngươi...!!!
Từ xa 1 đám lính xuất hiện, Liễu Quý Nhi sợ hãi... phen này nàng toi rồi... toi thật rồi...
- Liễu Quý Nhi, mau qua đây, ta đếm đến 3, lập tức ấn...
Dương Quả ở bờ bên kia, hô to gọi Liễu Quý Nhi, Liễu Quý Nhi chạy đến, đám lính cũng đến gần...
- 1...2...3...!!!!
Khi đám lính vừa bước xuống lòng suối, số 3 vừa hô lên, Liễu Quý Nhi phối hợp với Dương Quả ấn mạnh tảng đá tròn, lập tức tảng đá lớn nhanh chóng nhô lên, kéo theo 1 đợi nước lớn cuốn đi hết đám lính kia, Dương Quả cùng Liễu Quý Nhi đứng trên bờ nên không bị ảnh hưởng, chờ nước rút dần, Dương Quả cùng Liễu Quý Nhi nhanh chóng băng qua, còn đám lính kia chắc chắn đã bị nước mạnh cuốn đi 1 khoảng xa rồi...
- Ngươi làm thế nào vậy... sao họ lại bị cuốn...
Liễu Quý Nhi vừa chạy vừa hỏi...
- Là thủy triều, ta thấy nước mạnh hơn lúc đầu nên chắc chắn thủy triều đã dâng lên, bị hòn đá chặn lại, khi mở ra nước sẽ ào ra rất mạnh!!!
Dương Quả giải thích, Liễu Quý Nhi lại gật gù, cả hai tiếp tục chạy... Được 1 lúc, Dương Quả phát hiện ra chỗ mình bị ngã xuống lần trước...
- Lối này...
Dương Quả kéo Liễu Quý Nhi rẻ vào cánh rừng, men theo trí nhớ của nàng, phút chốc lại đến chỗ nàng lần trước bị Hắc y nhân bắt. Tới đây nàng dừng lại, nàng thực không biết lối ra ở hướng nào... một nỗi lo lắng truyền về...
- Kinh thành ở phía Nam... ta cứ theo phía Nam...
Lần này là Liễu Quý Nhi kéo Dương Quả, Dương Quả thoáng ngạc nhiên... làm sao Liễu Quý Nhi có thể xác định chính xác phương hướng nhỉ... người cổ đại thật giỏi nha... nhưng giờ không phải lúc cảm thán... hai người lại nắm tay nhau tiếp tục chạy... mặc cho những nhánh cây khô cào xé lớp da mềm mại...
- Kinh thành... Tiểu Noãn... là kinh thành...
Ra khỏi khu rừng... Liễu Quý Nhi mừng phát khóc... phía trước chính là kinh thành... là nơi mà nàng ao ước được trở về suốt 2 tuần qua... Dương Quả tim đập thình thịch... nàng cũng vui không kém... bàn chân nhỏ run run... nàng có thể trở về rồi... có thể trở về rồi...
- Đi mau...
Liễu Quý Nhi kéo tay Dương Quả, hướng tới kinh thành, lúc này vốn là ban đêm... kinh thành thực rất yên tĩnh...
*Vút*
1 tiếng động cất lên, Dương Quả theo bản năng cảm nhận sự nguy hiểm, vội ôm Liễu Quý Nhi né sang 1 bên...nhưng... một mũi tên đã cắm vào tay trái của nàng...
- Tiểu Noãn...
Liễu Quý Nhi sợ hãi, lại nhìn về phía xa...là Hắc Đạo... cùng 1 nhóm người đang cưỡi ngựa đuổi tới... Dương Quả đổ đầy mồ hôi, tay rút mạnh mũi tên ra, gương mặt hồng hào rộ rõ đau đớn... nàng sẽ bị bắt sao... gần tới đích mà phải dừng lại sao... nàng không can tâm...
Dương Quả mắt ngấn lệ ngước lên, ra là Liễu Quý Nhi...
- Aizzzz... Ta đã nói rồi mà không nghe, đã bảo là không có đường ra mà, ngươi xem... giờ hậu quả là thế đó...
Liễu Quý Nhi nói.
- Bị bán vào Thanh lâu với chết đối với ta khác gì nhau đâu chứ...
Dương Quả vô hồn nói, Liễu Quý Nhi chỉ biết xót thương lắc lắc đầu...
- Ngươi nói coi... nơi đây căn bản chẳng có đường ra...
- Có mật đạo thông ra ngoài...
Liễu Quý Nhi chưa nói xong, Dương Quả đã cắt lời nàng...
- A... ra vậy... thảo nào...
Liễu Quý Nhi trầm lặng nói, lại ngồi sang một góc. Mỗi lần nhìn qua đều thấy Dương Quả mắt ngấn đầy lệ... thực không nhịn nỗi mà... aaaaa... coi như ta tốt bụng làm việc thiện đi... dẫu sao chỉ là 1 nhóc 5 tuổi... tương lai còn dài mà...
- Ngươi làm gì vậy...
Dương Quả thắc mắc hỏi khi thấy Liễu Quý Nhi cởi trói cho mình.
- Ngươi thật phiền phức... ta bỏ trốn cùng ngươi vậy, chúng ta coi như có duyên... cùng lắm thì chết cùng nhau...
Liễu Quý Nhi nói xong, Dương Quả cảm động không thôi, ôm trầm lấy nàng...
- Hức hức... cám ơn ngươi...
- Nha đầu ngốc này, đi mau kẻo sáng mất!!!
Liễu Quý Nhi đẩy Dương Quả ra, lấy đại hai tấm chăn mỏng choàng lên người. Nữ nhân ở đây đều đã ngủ say, có lẽ do ban ngày làm việc rất mệt nhọc, Dương Quả và Liễu Quý Nhi nhẹ nhàng thoát ra khỏi trại.
Lại bước vào cánh rừng, có vẻ sau việc bỏ trốn của Dương Quả, chúng có vẻ cảnh giác hơn, tăng cường lính gác. Dương Quả cùng Liễu Quý Nhi núp sau bụi rậm, dương mắt nhìn xung quanh, tâm trạng thấp thỏm...
- Làm sao đây... chúng đông quá...
Dương Quả lo lắng, Liễu Quý Nhi chợt cầm 1 hòn đá khá to, ném thật xa về hướng khác, cả đám lính nghe động, vội chạy về hướng hòn đá bay tới, Dương Quả không khỏi nể phục, giơ ngón cái lên biểu thị tuyên dương. Liễu Quý Nhi nàng dẫu sao cũng từng bỏ trốn, đương nhiên có kinh nghiệm. Hai người lại chạy thật nhanh về phía con suối, lại phát hiện thêm 1 đám lính, Liễu Quý Nhi lại giở trò cũ, cũng lại là thành công, chốc chốc nơi này lại không 1 bóng người...
- 1 đám ngu xuẩn...
Liễu Quý Nhi đắc ý, cùng Dương Quả đi về phía tảng đá.
- Đây là nơi mật đạo sao..?
Liễu Quý Nhi nói.
- Đúng vậy...
Dương Quả trả lời, nàng đưa tay xuống khe hở... kì lạ... sao nước lại chảy nhanh hơn...
- Các ngươi...!!!
Từ xa 1 đám lính xuất hiện, Liễu Quý Nhi sợ hãi... phen này nàng toi rồi... toi thật rồi...
- Liễu Quý Nhi, mau qua đây, ta đếm đến 3, lập tức ấn...
Dương Quả ở bờ bên kia, hô to gọi Liễu Quý Nhi, Liễu Quý Nhi chạy đến, đám lính cũng đến gần...
- 1...2...3...!!!!
Khi đám lính vừa bước xuống lòng suối, số 3 vừa hô lên, Liễu Quý Nhi phối hợp với Dương Quả ấn mạnh tảng đá tròn, lập tức tảng đá lớn nhanh chóng nhô lên, kéo theo 1 đợi nước lớn cuốn đi hết đám lính kia, Dương Quả cùng Liễu Quý Nhi đứng trên bờ nên không bị ảnh hưởng, chờ nước rút dần, Dương Quả cùng Liễu Quý Nhi nhanh chóng băng qua, còn đám lính kia chắc chắn đã bị nước mạnh cuốn đi 1 khoảng xa rồi...
- Ngươi làm thế nào vậy... sao họ lại bị cuốn...
Liễu Quý Nhi vừa chạy vừa hỏi...
- Là thủy triều, ta thấy nước mạnh hơn lúc đầu nên chắc chắn thủy triều đã dâng lên, bị hòn đá chặn lại, khi mở ra nước sẽ ào ra rất mạnh!!!
Dương Quả giải thích, Liễu Quý Nhi lại gật gù, cả hai tiếp tục chạy... Được 1 lúc, Dương Quả phát hiện ra chỗ mình bị ngã xuống lần trước...
- Lối này...
Dương Quả kéo Liễu Quý Nhi rẻ vào cánh rừng, men theo trí nhớ của nàng, phút chốc lại đến chỗ nàng lần trước bị Hắc y nhân bắt. Tới đây nàng dừng lại, nàng thực không biết lối ra ở hướng nào... một nỗi lo lắng truyền về...
- Kinh thành ở phía Nam... ta cứ theo phía Nam...
Lần này là Liễu Quý Nhi kéo Dương Quả, Dương Quả thoáng ngạc nhiên... làm sao Liễu Quý Nhi có thể xác định chính xác phương hướng nhỉ... người cổ đại thật giỏi nha... nhưng giờ không phải lúc cảm thán... hai người lại nắm tay nhau tiếp tục chạy... mặc cho những nhánh cây khô cào xé lớp da mềm mại...
- Kinh thành... Tiểu Noãn... là kinh thành...
Ra khỏi khu rừng... Liễu Quý Nhi mừng phát khóc... phía trước chính là kinh thành... là nơi mà nàng ao ước được trở về suốt 2 tuần qua... Dương Quả tim đập thình thịch... nàng cũng vui không kém... bàn chân nhỏ run run... nàng có thể trở về rồi... có thể trở về rồi...
- Đi mau...
Liễu Quý Nhi kéo tay Dương Quả, hướng tới kinh thành, lúc này vốn là ban đêm... kinh thành thực rất yên tĩnh...
*Vút*
1 tiếng động cất lên, Dương Quả theo bản năng cảm nhận sự nguy hiểm, vội ôm Liễu Quý Nhi né sang 1 bên...nhưng... một mũi tên đã cắm vào tay trái của nàng...
- Tiểu Noãn...
Liễu Quý Nhi sợ hãi, lại nhìn về phía xa...là Hắc Đạo... cùng 1 nhóm người đang cưỡi ngựa đuổi tới... Dương Quả đổ đầy mồ hôi, tay rút mạnh mũi tên ra, gương mặt hồng hào rộ rõ đau đớn... nàng sẽ bị bắt sao... gần tới đích mà phải dừng lại sao... nàng không can tâm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.