Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 31: Buổi học đầu tiên
Phụng Phụng
07/06/2018
- Được rồi, ta sẽ là người hướng dẫn mọi người trong khóa học này, các ngươi cứ gọi ta là...cô Hoa đi.
Cô Hoa tiếp tục nói, càng làm Dương Quả như thấy được bóng hình người hiện đại.
- Cô Hoa, chúng ta sẽ học gì?
Liễu Quý Nhi giơ tay hỏi.
- Ừm, thì học chữ, tính toán...
Cô Hoa liệt kê.
*Rầm*
Tiếng đập bàn vang lên, thu hút mọi ánh nhìn từ mọi người, là phát ra từ một người con trai tầm 15 hay 16 tuổi.
- Bản Thái tử đến đây vì tưởng học được nhiều thứ mới, ai ngờ chỉ là học chữ, học tính. Mấy thứ đó, bản Thái tử vốn đã tinh thông.
Tên con trai đó khó chịu, hét ầm lên. Dương Quả nhìn nhìn, tên đó tự xưng Thái tử, mà nghe nói, năm nay chỉ có Bình quốc và Nguyệt quốc tham gia khóa học này, e là tên đó chính là Thái tử Bình quốc Bình Triệt, ngoài ra Bình quốc còn có nhị hoàng tử là Bình Hiên cũng đến đây.
- Đúng, mấy cái đó bản tiểu thư ta cũng biết.
Dương Linh khoanh tay nói, nhiều tiếng xì xào lại vang lên. Cô Hoa đưa bàn tay lên có ý bảo im lặng, mọi người đều im.
- Bình Triệt, ngươi đã vào đây thì hãy biết, nội quy có viết rằng cởi bỏ mọi thân phận, ngươi vào đây chỉ là học trò của ta, trước mặt ta ngươi dám vô lễ sao?
Cô Hoa giọng nghiêm khắc nói, Bình Triệt nín giọng, vị cô Hoa này cực kỳ được xem trọng, e rằng thân phận còn cao hơn hắn. Dương Linh cũng ngồi im không dám phản kháng.
- Còn có... Ngươi ý nói ta dạy thứ ngươi đã tinh thông...được, ngươi xem...
Cô Hoa đưa ra cây thước gỗ, giơ lên...
- Các ngươi nói xem, cây thước này chính xác dài bao nhiêu?
Cô Hoa nói, mọi người xung quanh nhìn nhìn.
- Khoảng...một trượng ạ.
Dương Hi nói, cô Hoa khẽ gật, lại đưa ngón tay đặt lên cây thước.
- Vậy, từng này dài bao nhiêu?
Lần này thì tất cả mọi người đều im lặng.
- Là 2cm...
Cô Hoa lên tiếng, xung quanh đều nghiêng đầu khó hiểu, Dương Quả suýt té, a...không thể nào, ta có thể chắc chắn rằng cô Hoa này...
- Cái gì... Xăng ti mát..??
Liễu Quý Nhi ngồi cùng dãy với Dương Quả khó hiểu lặp lại...
- Là xen-ti-mét hoặc xăng-ti-mét...
Dương Quả quay đầu giải thích. Liễu Quý Nhi gật gù lẩm nhẩm lại.
- Oh...Dương Quả, ngươi biết?
Cô Hoa ngạc nhiên nhìn Dương Quả đang ngồi trước mặt mình, Dương Quả sực ra, chỉ lắc đầu cười trừ.
- Được rồi... Xăng-ti-mét được gọi là các đơn vị, dùng để đo độ dài, ngoài ra còn có các đơn vị lớn hơn như mét, đề xi mét hoặc nhỏ hơn là mi li mét.
Cô Hoa ôn tồn giải thích, đồng thời tăng hoặc giảm độ dài các khoảng cách. Mọi người đều trầm trồ thán phục. Thực ra, khóa học này mở đây là lần thứ 2, lần đầu chỉ có duy nhất hai thành viên và cũng là hai tiên hoàng của Nguyệt quốc và Bình quốc, nhưng lúc họ học xong, lại truyền ngôi cho con cháu, sau đó chu du khắp nơi mà sử dụng kiến thức, nghe nói rằng họ đều làm nên những điều vĩ đại, vì thế mà danh của cô Hoa nổi lên, nhưng có lẽ người đời sợ hãi vì vẻ ngoài của cô, nên khóa học thứ 2 này chỉ có Nguyệt quốc cùng Bình quốc tham gia.
- Thực là những thứ mới lạ. Cô Hoa, con sai rồi, mong cô Hoa thứ lỗi.
Bình Hiên thay đổi thái độ khiến cô Hoa hài lòng mà mỉm cười.
- Được rồi, hôm nay là buổi học đầu tiên, chúng ta hãy dành thời gian để tìm hiểu nhau, tăng tình bạn cũng như thầy trò, nào các ngươi có gì muốn hỏi.
Cô Hoa tươi cười nói.
- Cô Hoa, vì sao tóc cô màu vàng?
- Cô Hoa, vì sao mắt cô màu xanh?
Cô Hoa tuy nói nhiều từ khó hiểu nhưng mà mọi người đều nắm được ý chính trong câu nói nên ai nấy đều nhốn nháo hẳn lên.
- Được rồi, ừm...là vì ta là người ngoại quốc...à à chính là ta không thuộc đất nước mà các ngươi sinh sống, ta sinh ra ở một nước khác.
Cô Hoa ôn tồn giải thích.
- Nơi đó, hình dáng mọi người đều giống cô Hoa ạ?
Vẫn là Liễu Quý Nhi hoạt bát cất lời.
- Đúng vậy.
- Bản h...... À con đã nghe qua về nhiều nước, nhưng vẫn chưa hề biết đến đất nước có hình dáng như cô Hoa.
Đại hoàng tử Nguyệt Viên cũng tò mò, mà lúc hắn cất giọng, Dương Quả và Liễu Quý Nhi lại âm thầm mà nhìn nhau.
- Đúng vậy, cả lục địa Katar này con đều đã đi hết, nhưng là vẫn chưa đến được nước mà cô Hoa đang nói.
Đến cả Nguyệt Thắng ôn hòa, từ nhỏ vốn đã có sở thích đi chu du khắp nơi cũng tò mò chẳng kém.
- Hừm, thế các ngươi có muốn nghe.?
Cô Hoa nói, xung quanh đều hứng thú gật đầu.
- Ta sẽ kể cho các ngươi nghe... Đó là một đất nước xinh đẹp vô cùng, là một đất nước xa xôi...
Cô Hoa đầy dịu dàng kể, ai nhìn vào cũng thấy được vẻ yêu thương da diết đối với đất nước ấy. Mọi người đều chăm chú lắng nghe cô Hoa kể về những thứ mới lạ như xe chạy không cần ngựa, những cây cột rắn chắc, tấm kính phát ra hình ảnh,...rất nhiều, rất nhiều. Ai nấy cũng đều bị cuốn hút vào câu chuyện, chỉ riêng Dương Quả tim đập thình thịch...a, đúng như nàng nghĩ, cô Hoa này cũng là...là xuyên không giống nàng...
Cô Hoa tiếp tục nói, càng làm Dương Quả như thấy được bóng hình người hiện đại.
- Cô Hoa, chúng ta sẽ học gì?
Liễu Quý Nhi giơ tay hỏi.
- Ừm, thì học chữ, tính toán...
Cô Hoa liệt kê.
*Rầm*
Tiếng đập bàn vang lên, thu hút mọi ánh nhìn từ mọi người, là phát ra từ một người con trai tầm 15 hay 16 tuổi.
- Bản Thái tử đến đây vì tưởng học được nhiều thứ mới, ai ngờ chỉ là học chữ, học tính. Mấy thứ đó, bản Thái tử vốn đã tinh thông.
Tên con trai đó khó chịu, hét ầm lên. Dương Quả nhìn nhìn, tên đó tự xưng Thái tử, mà nghe nói, năm nay chỉ có Bình quốc và Nguyệt quốc tham gia khóa học này, e là tên đó chính là Thái tử Bình quốc Bình Triệt, ngoài ra Bình quốc còn có nhị hoàng tử là Bình Hiên cũng đến đây.
- Đúng, mấy cái đó bản tiểu thư ta cũng biết.
Dương Linh khoanh tay nói, nhiều tiếng xì xào lại vang lên. Cô Hoa đưa bàn tay lên có ý bảo im lặng, mọi người đều im.
- Bình Triệt, ngươi đã vào đây thì hãy biết, nội quy có viết rằng cởi bỏ mọi thân phận, ngươi vào đây chỉ là học trò của ta, trước mặt ta ngươi dám vô lễ sao?
Cô Hoa giọng nghiêm khắc nói, Bình Triệt nín giọng, vị cô Hoa này cực kỳ được xem trọng, e rằng thân phận còn cao hơn hắn. Dương Linh cũng ngồi im không dám phản kháng.
- Còn có... Ngươi ý nói ta dạy thứ ngươi đã tinh thông...được, ngươi xem...
Cô Hoa đưa ra cây thước gỗ, giơ lên...
- Các ngươi nói xem, cây thước này chính xác dài bao nhiêu?
Cô Hoa nói, mọi người xung quanh nhìn nhìn.
- Khoảng...một trượng ạ.
Dương Hi nói, cô Hoa khẽ gật, lại đưa ngón tay đặt lên cây thước.
- Vậy, từng này dài bao nhiêu?
Lần này thì tất cả mọi người đều im lặng.
- Là 2cm...
Cô Hoa lên tiếng, xung quanh đều nghiêng đầu khó hiểu, Dương Quả suýt té, a...không thể nào, ta có thể chắc chắn rằng cô Hoa này...
- Cái gì... Xăng ti mát..??
Liễu Quý Nhi ngồi cùng dãy với Dương Quả khó hiểu lặp lại...
- Là xen-ti-mét hoặc xăng-ti-mét...
Dương Quả quay đầu giải thích. Liễu Quý Nhi gật gù lẩm nhẩm lại.
- Oh...Dương Quả, ngươi biết?
Cô Hoa ngạc nhiên nhìn Dương Quả đang ngồi trước mặt mình, Dương Quả sực ra, chỉ lắc đầu cười trừ.
- Được rồi... Xăng-ti-mét được gọi là các đơn vị, dùng để đo độ dài, ngoài ra còn có các đơn vị lớn hơn như mét, đề xi mét hoặc nhỏ hơn là mi li mét.
Cô Hoa ôn tồn giải thích, đồng thời tăng hoặc giảm độ dài các khoảng cách. Mọi người đều trầm trồ thán phục. Thực ra, khóa học này mở đây là lần thứ 2, lần đầu chỉ có duy nhất hai thành viên và cũng là hai tiên hoàng của Nguyệt quốc và Bình quốc, nhưng lúc họ học xong, lại truyền ngôi cho con cháu, sau đó chu du khắp nơi mà sử dụng kiến thức, nghe nói rằng họ đều làm nên những điều vĩ đại, vì thế mà danh của cô Hoa nổi lên, nhưng có lẽ người đời sợ hãi vì vẻ ngoài của cô, nên khóa học thứ 2 này chỉ có Nguyệt quốc cùng Bình quốc tham gia.
- Thực là những thứ mới lạ. Cô Hoa, con sai rồi, mong cô Hoa thứ lỗi.
Bình Hiên thay đổi thái độ khiến cô Hoa hài lòng mà mỉm cười.
- Được rồi, hôm nay là buổi học đầu tiên, chúng ta hãy dành thời gian để tìm hiểu nhau, tăng tình bạn cũng như thầy trò, nào các ngươi có gì muốn hỏi.
Cô Hoa tươi cười nói.
- Cô Hoa, vì sao tóc cô màu vàng?
- Cô Hoa, vì sao mắt cô màu xanh?
Cô Hoa tuy nói nhiều từ khó hiểu nhưng mà mọi người đều nắm được ý chính trong câu nói nên ai nấy đều nhốn nháo hẳn lên.
- Được rồi, ừm...là vì ta là người ngoại quốc...à à chính là ta không thuộc đất nước mà các ngươi sinh sống, ta sinh ra ở một nước khác.
Cô Hoa ôn tồn giải thích.
- Nơi đó, hình dáng mọi người đều giống cô Hoa ạ?
Vẫn là Liễu Quý Nhi hoạt bát cất lời.
- Đúng vậy.
- Bản h...... À con đã nghe qua về nhiều nước, nhưng vẫn chưa hề biết đến đất nước có hình dáng như cô Hoa.
Đại hoàng tử Nguyệt Viên cũng tò mò, mà lúc hắn cất giọng, Dương Quả và Liễu Quý Nhi lại âm thầm mà nhìn nhau.
- Đúng vậy, cả lục địa Katar này con đều đã đi hết, nhưng là vẫn chưa đến được nước mà cô Hoa đang nói.
Đến cả Nguyệt Thắng ôn hòa, từ nhỏ vốn đã có sở thích đi chu du khắp nơi cũng tò mò chẳng kém.
- Hừm, thế các ngươi có muốn nghe.?
Cô Hoa nói, xung quanh đều hứng thú gật đầu.
- Ta sẽ kể cho các ngươi nghe... Đó là một đất nước xinh đẹp vô cùng, là một đất nước xa xôi...
Cô Hoa đầy dịu dàng kể, ai nhìn vào cũng thấy được vẻ yêu thương da diết đối với đất nước ấy. Mọi người đều chăm chú lắng nghe cô Hoa kể về những thứ mới lạ như xe chạy không cần ngựa, những cây cột rắn chắc, tấm kính phát ra hình ảnh,...rất nhiều, rất nhiều. Ai nấy cũng đều bị cuốn hút vào câu chuyện, chỉ riêng Dương Quả tim đập thình thịch...a, đúng như nàng nghĩ, cô Hoa này cũng là...là xuyên không giống nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.