Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 54
Phụng Phụng
07/06/2018
* Xoảng*
- Ta phải làm sao đây, phải làm sao đây, Aaaaaaaa!!!!
Chu Tịnh điên cuồng hùng hổ đạp bể mọi đồ đạc, tay nắm chặt đến nỗi móng tay hằn sâu vào da thịt.
- Chúng nó quá may mắn rồi, cứ thế này kế hoạch của ta, kế hoạch của ta aaaaaaa.!!!! Hi nhi của ta !!!!
Chu Tịnh quỵ xuống, hồi tưởng lại hai ngày trước, Dương Hi đầy nước mắt xông vào.
- Nương, là người làm sao?
Dương Hi nói.
- Nương xin lỗi con, nhưng là tốt cho con thôi mà.
Chu Tịnh nhấm nháp chén trà, lúc này bà chưa biết Dương Linh, Dương Quả vẫn chưa chết.
- Tốt cho con, nương...người là nương của con, mà đến cả con ruột của mình cũng trở thành quân cờ cho nương sao!
Dương Hi thét lên. Chu Tịnh lặng im không nói.
- Tiểu Quả, Dương Linh đúng là trước kia con không hề thích họ, nhưng bây giờ, họ đã cho con biết, thế nào là tình tỷ muội, là tình thân, ca ca của con đã lâu không về... Giờ chỉ có bọn họ...hức...hức...
Dương Hi nức nở nói, nàng càng nói, nước mắt càng rơi.
- Hi nhi, con đừng bị chúng nó quyến rũ.
- Nương, đó là muội con!
Chu Tịnh vừa nói xong, Dương Hi đã hét lên. Chu Tịnh vội vàng bước xuống, vỗ vỗ lưng Dương Hi, rồi bà quỳ xuống.
- Rồi, nương xin lỗi, đó là muội con, nương cũng xin lỗi vì đã lợi dụng con, nhưng chúng nó chết rồi, cũng không sống lại được đâu, ngoan, đừng khóc, nương sẽ kêu Lâm nhi về với con.
- Hức...họ chưa chết...họ còn sống...
Dương Hi run run nói, Chu Tịnh nghe được thì chết sững. Bà quay sang nhìn Phúc Tử, thấy nàng gật đầu một cái.
- Không...chúng nó quá may mắn rồi, không thể được,chúng nó không thể sống, Hi nhi, giúp mẫu thân đi, đem cái này...
Chu Tịnh như người điên gào thét.
- Nương...!!!
Dương Hi chịu không nổi, hét lên...
- Hi nhi, chúng nó cướp hết mọi thứ của con, đây là tốt cho con...
Chu Tịnh nói tiếp. Dương Hi lùi về sau...
- Đủ rồi, tốt cho con...? Con thấy nương làm chỉ là tốt cho bản thân nương mà thôi...
Dương Hi nước mắt ngắn dài nói, vì sao? Vì sao nương nàng lại như vậy, muốn tốt cho nàng mà đem chia rẽ tỷ muội các nàng, tốt cho nàng mà lợi dụng nàng...khó khăn lắm nàng mới có được hai vị muội muội kia mà....
- Đủ rồi! Nương, đừng vì danh lợi mà phá hỏng bản thân nữa, nếu nương làm gì họ, con sẽ....sẽ...không nể mặt nương nữa...đâu...
Dương Hi hít một hơi, lòng đầy đau đớn, cố nín những giọt nước mắt, lẳng lặng bước qua cửa.
* Hiện tại*
- Ta phải làm sao đây, phải làm sao đây, con ả kia sắp trở về, kế hoạch của ta....
Chu Tịnh quỳ dưới đất, cứ lẩm bẩm trong miệng.
- Phu nhân, người bình tĩnh đi ạ, tới lúc đó, ta cứ đổ hết tội lỗi cho Li di nương là được.
Phúc Tử nói, Chu Tịnh im lặng, đúng vậy, cứ đổ lỗi hết cho ả đã chết kia, đổ hết cho Li di nương, bà sẽ không sao hết.
***
- Dương Quả...
Dương Quả đang ngồi ăn điểm tâm sau khi vừa mới đánh chén xong bữa trưa đầy bổ dưỡng, thì chợt cánh cửa bật ra, là hai bóng người đi vào.
- Nhị tiểu thư, Liễu tiểu thư.
Phúc Linh, Tiểu Hoa hành lễ. Liễu Quý Nhi vừa bước vào đã ôm trầm lấy Dương Quả.
- Tiểu Quả, nghe nói ngươi gặp chuyện, làm ta lo quá.
Liễu Quý Nhi thút thít nói, Dương Quả chỉ mỉm cười nói không sao. Chợt nhìn sang Dương Linh đang im lặng.
- Dương Quả, ngươi...đỡ hơn chưa...
Dương Linh chợt ấp úng nói, Dương Quả mỉm cười gật đầu, chợt Dương Linh ném sang cho nàng cái bọc gì đó, mở ra đầy mứt quả thơm ngon.
- Cám ơn...vì đẵ cứu ta..
Dương Linh đỏ mặt nói.
- Hả? Nhị tiểu thư kiêu ngạo trước đây bây giờ lại cám ơn ta sao?
Dương Quả xúc động, lại lên tiếng trêu chọc.
- Hứ, chã qua ta không muốn nợ ngươi thôi!
Dương Linh hất mặt nói, Dương Quả nhìn theo mà cười, kì thực, suốt hai ngày nàng hôn mê, Tiểu Hoa nói thỉnh thoảng lại thấy Dương Linh đến ngó a.
- Dương Hi đâu rồi, nàng không đến thăm ngươi à.
Liễu Quý Nhi hỏi, Dương Quả im lặng, chợt Dương Linh sấn tới.
- Dương Quả, hôm ấy Dương Hi không có trong phòng, ta thực hơi nghi ngờ...
Dương Linh mắt buồn buồn nói.
- Ngươi nghi ngờ đại tỷ phóng hỏa sao? Ngu ngốc, nếu đại tỷ muốn giết chúng ta, thì còn bôi vết thương cho ngươi làm gì, ngươi không biết là nếu không bôi, khi gặp lửa vết thương sẽ đau ghê gớm lắm sao, nếu Đại tỷ ghét chúng ta, còn giả nhân giả nghĩa làm gì. Hơn nữa, ngươi không nghe hạ nhân nói lúc cứu ngươi ra Đại tỷ mừng phát khóc sao?
Dương Quả giải thích qua loa, nhưng nàng tin rằng Dương Linh sẽ tin tưởng Dương Hi. Dương Linh trầm ngâm, gật đầu một cái, đúng vậy, ánh mắt dịu dàng lúc bôi thuốc cho nàng, không thể nào là giả được.
- Ây da, thôi không làm phiền ngươi nữa, Dương Linh, chúng ta đi.
Liễu Quý Nhi chợt đứng dậy, kéo tay Dương Linh.
- Hả, ta còn muốn...
Dương Linh nhăn mặt, chợt Liễu Quý Nhi chỉ tay vào cái gì đó, Dương Linh nhìn theo, hiểu ra. Là Nguyệt Diễm đang lấp ló ở ngoài nha.
- Ta đi đây, à Dương Quả.
Dương Linh khẽ thì thầm vào tai Dương Quả.
- Người xông pha vào biển lửa cứu ngươi là Thái tử đó, cám ơn người ta đàng hoàng đi.
Dương Linh nói xong, mặt Dương Quả hơi ngạc nhiên rồi rạng rỡ hạnh phúc. Chờ cho hai nàng đi khuất bóng, cái cục vàng vàng mới ló ra, bước vào, hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Nguyệt Diễm.
- Khụ! Quả Quả, nàng đã tỉnh rồi.
- Ta phải làm sao đây, phải làm sao đây, Aaaaaaaa!!!!
Chu Tịnh điên cuồng hùng hổ đạp bể mọi đồ đạc, tay nắm chặt đến nỗi móng tay hằn sâu vào da thịt.
- Chúng nó quá may mắn rồi, cứ thế này kế hoạch của ta, kế hoạch của ta aaaaaaa.!!!! Hi nhi của ta !!!!
Chu Tịnh quỵ xuống, hồi tưởng lại hai ngày trước, Dương Hi đầy nước mắt xông vào.
- Nương, là người làm sao?
Dương Hi nói.
- Nương xin lỗi con, nhưng là tốt cho con thôi mà.
Chu Tịnh nhấm nháp chén trà, lúc này bà chưa biết Dương Linh, Dương Quả vẫn chưa chết.
- Tốt cho con, nương...người là nương của con, mà đến cả con ruột của mình cũng trở thành quân cờ cho nương sao!
Dương Hi thét lên. Chu Tịnh lặng im không nói.
- Tiểu Quả, Dương Linh đúng là trước kia con không hề thích họ, nhưng bây giờ, họ đã cho con biết, thế nào là tình tỷ muội, là tình thân, ca ca của con đã lâu không về... Giờ chỉ có bọn họ...hức...hức...
Dương Hi nức nở nói, nàng càng nói, nước mắt càng rơi.
- Hi nhi, con đừng bị chúng nó quyến rũ.
- Nương, đó là muội con!
Chu Tịnh vừa nói xong, Dương Hi đã hét lên. Chu Tịnh vội vàng bước xuống, vỗ vỗ lưng Dương Hi, rồi bà quỳ xuống.
- Rồi, nương xin lỗi, đó là muội con, nương cũng xin lỗi vì đã lợi dụng con, nhưng chúng nó chết rồi, cũng không sống lại được đâu, ngoan, đừng khóc, nương sẽ kêu Lâm nhi về với con.
- Hức...họ chưa chết...họ còn sống...
Dương Hi run run nói, Chu Tịnh nghe được thì chết sững. Bà quay sang nhìn Phúc Tử, thấy nàng gật đầu một cái.
- Không...chúng nó quá may mắn rồi, không thể được,chúng nó không thể sống, Hi nhi, giúp mẫu thân đi, đem cái này...
Chu Tịnh như người điên gào thét.
- Nương...!!!
Dương Hi chịu không nổi, hét lên...
- Hi nhi, chúng nó cướp hết mọi thứ của con, đây là tốt cho con...
Chu Tịnh nói tiếp. Dương Hi lùi về sau...
- Đủ rồi, tốt cho con...? Con thấy nương làm chỉ là tốt cho bản thân nương mà thôi...
Dương Hi nước mắt ngắn dài nói, vì sao? Vì sao nương nàng lại như vậy, muốn tốt cho nàng mà đem chia rẽ tỷ muội các nàng, tốt cho nàng mà lợi dụng nàng...khó khăn lắm nàng mới có được hai vị muội muội kia mà....
- Đủ rồi! Nương, đừng vì danh lợi mà phá hỏng bản thân nữa, nếu nương làm gì họ, con sẽ....sẽ...không nể mặt nương nữa...đâu...
Dương Hi hít một hơi, lòng đầy đau đớn, cố nín những giọt nước mắt, lẳng lặng bước qua cửa.
* Hiện tại*
- Ta phải làm sao đây, phải làm sao đây, con ả kia sắp trở về, kế hoạch của ta....
Chu Tịnh quỳ dưới đất, cứ lẩm bẩm trong miệng.
- Phu nhân, người bình tĩnh đi ạ, tới lúc đó, ta cứ đổ hết tội lỗi cho Li di nương là được.
Phúc Tử nói, Chu Tịnh im lặng, đúng vậy, cứ đổ lỗi hết cho ả đã chết kia, đổ hết cho Li di nương, bà sẽ không sao hết.
***
- Dương Quả...
Dương Quả đang ngồi ăn điểm tâm sau khi vừa mới đánh chén xong bữa trưa đầy bổ dưỡng, thì chợt cánh cửa bật ra, là hai bóng người đi vào.
- Nhị tiểu thư, Liễu tiểu thư.
Phúc Linh, Tiểu Hoa hành lễ. Liễu Quý Nhi vừa bước vào đã ôm trầm lấy Dương Quả.
- Tiểu Quả, nghe nói ngươi gặp chuyện, làm ta lo quá.
Liễu Quý Nhi thút thít nói, Dương Quả chỉ mỉm cười nói không sao. Chợt nhìn sang Dương Linh đang im lặng.
- Dương Quả, ngươi...đỡ hơn chưa...
Dương Linh chợt ấp úng nói, Dương Quả mỉm cười gật đầu, chợt Dương Linh ném sang cho nàng cái bọc gì đó, mở ra đầy mứt quả thơm ngon.
- Cám ơn...vì đẵ cứu ta..
Dương Linh đỏ mặt nói.
- Hả? Nhị tiểu thư kiêu ngạo trước đây bây giờ lại cám ơn ta sao?
Dương Quả xúc động, lại lên tiếng trêu chọc.
- Hứ, chã qua ta không muốn nợ ngươi thôi!
Dương Linh hất mặt nói, Dương Quả nhìn theo mà cười, kì thực, suốt hai ngày nàng hôn mê, Tiểu Hoa nói thỉnh thoảng lại thấy Dương Linh đến ngó a.
- Dương Hi đâu rồi, nàng không đến thăm ngươi à.
Liễu Quý Nhi hỏi, Dương Quả im lặng, chợt Dương Linh sấn tới.
- Dương Quả, hôm ấy Dương Hi không có trong phòng, ta thực hơi nghi ngờ...
Dương Linh mắt buồn buồn nói.
- Ngươi nghi ngờ đại tỷ phóng hỏa sao? Ngu ngốc, nếu đại tỷ muốn giết chúng ta, thì còn bôi vết thương cho ngươi làm gì, ngươi không biết là nếu không bôi, khi gặp lửa vết thương sẽ đau ghê gớm lắm sao, nếu Đại tỷ ghét chúng ta, còn giả nhân giả nghĩa làm gì. Hơn nữa, ngươi không nghe hạ nhân nói lúc cứu ngươi ra Đại tỷ mừng phát khóc sao?
Dương Quả giải thích qua loa, nhưng nàng tin rằng Dương Linh sẽ tin tưởng Dương Hi. Dương Linh trầm ngâm, gật đầu một cái, đúng vậy, ánh mắt dịu dàng lúc bôi thuốc cho nàng, không thể nào là giả được.
- Ây da, thôi không làm phiền ngươi nữa, Dương Linh, chúng ta đi.
Liễu Quý Nhi chợt đứng dậy, kéo tay Dương Linh.
- Hả, ta còn muốn...
Dương Linh nhăn mặt, chợt Liễu Quý Nhi chỉ tay vào cái gì đó, Dương Linh nhìn theo, hiểu ra. Là Nguyệt Diễm đang lấp ló ở ngoài nha.
- Ta đi đây, à Dương Quả.
Dương Linh khẽ thì thầm vào tai Dương Quả.
- Người xông pha vào biển lửa cứu ngươi là Thái tử đó, cám ơn người ta đàng hoàng đi.
Dương Linh nói xong, mặt Dương Quả hơi ngạc nhiên rồi rạng rỡ hạnh phúc. Chờ cho hai nàng đi khuất bóng, cái cục vàng vàng mới ló ra, bước vào, hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Nguyệt Diễm.
- Khụ! Quả Quả, nàng đã tỉnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.