Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 48: Kế hoạch mới
Phụng Phụng
07/06/2018
Mấy ngày sau...
- Aa!!! Hừ hừ.... Không thể nào!!!
Chu Tịnh tức tối, một lần nữa đồ đạc trong phòng phải chuẩn bị thay cái mới. Bà mới vừa từ sảnh chính về, lại nghe tin Lãnh Uyển bệnh tình ngày càng tốt hơn, tầm một tháng là có thể trở về.
- Không thể nào, rốt cuộc là ai!!! Là ai chữa khỏi cho ả ta!!!! Là ai!!!
Chu Tịnh la hét, cũng may viện của bà ở khá xa sảnh, nếu không e rằng phủ Thừa Tướng phải chịu nghe bà hét cả ngày.
- Phu nhân, người bình tĩnh đi a!!!
Phúc Tử ngăn Chu Tịnh, mà đầu nàng sớm đã có hai ba cục u to tướng do Chu Tịnh ném trúng. Chu Tịnh dừng lại, khẽ hít một hơi, bà ngồi xuống.
- Cũng may, tên thái y đó trốn rồi, nếu không ông ta mà khai ra ta đứng sau vụ này thì....
Chu Tịnh cắn cắn móng tay.
- Nô tỳ... Vừa rồi nghe thấy...hình như mấy hôm trước Dương Quả đến tìm lão gia, sau đó lão gia có mời Thái y đến ghi chép cái gì đó, có khi nào...bệnh của Lãnh Uyển kia là...
Phúc Tử nói với Chu Tịnh chuyện mà nàng mới nghe ngóng được.
- Dương Quả, Dương Quả!!! Lại là nó! Từ lúc nó thay đổi, luôn phá hỏng mọi chuyện tốt của ta...còn gương mặt này.... Bây giờ lại thêm ả tiện nhân kia sắp trở về...
Chu Tịnh tức giận tay nắm thành quyền..
- Tất cả là tại ả, tại ả hại ta mất tất cả, mất đi phu quân, mất luôn cả vị trí chủ mẫu kia...
Chu Tịnh đầy phẫn nộ. Năm ấy, bà được gả vào phủ thừa tướng, bà rất đỗi vui mừng, cứ nghĩ cái danh Thừa Tướng phu nhân đầy uy quyền sẽ thuộc về bà, nhưng... Không bao lâu sau khi bà sinh Dương Hi, Lãnh Uyển kia xuất hiện, cướp đi tất cả của, cả phu quân lẫn vị trí chủ mẫu, bà căm hận Lãnh Uyển, vô cùng căm hận. Vào 8 năm trước, bà tình cờ phát hiện ra căn bệnh của Lãnh Uyển, lại lợi dụng Dương Phúc đi hành quân ở phương Bắc, bà đã âm thầm thực hiện một kế hoạch. Lúc ấy bà nghĩ rằng, ông trời đã đứng bên cạnh giúp đỡ bà thực hiện kế hoạch kia, nhưng... Từ lúc Dương Quả kia thay đổi, mọi thứ như bị đảo lộn, vị tam tiểu thư nhút nhát kia đột nhiên trở thành Thái tử phi tương lai cao quý, Lãnh Uyển kia lại đang hồi phục mà trở về...
- Không được, thế này thì công sức 8 năm qua của ta đổ sông đổ biển hết. Dương Quả, kể cả Dương Linh đều phải chết!!!
Chu Tịnh mắt đỏ ngầu, Dương Linh kia bây giờ cư nhiên không còn nghe lời bà nữa, còn Dương Quả lại luôn một mực phá hỏng hết mọi chuyện của bà, hai người đều phải chết, thế này thì dù Lãnh Uyển có trở về, đều không những không lật mặt được bà, lại càng sống khổ sở vì nỗi đau mất con, đó là những gì mà ả phải trả giá vì dám cướp đi mọi sự của bà.
- Nhưng... Phải làm sao..?
Phúc Tử thoáng run sợ trước gương mặt ác độc của Chu Tịnh.
- Thế này đi...
Chu Tịnh nghĩ ngợi một lúc lâu, lại khẽ thì thầm vào tai Phúc Tử.
- Nhưng...như thế là lợi dụng Đại tiểu thư?
Phúc Tử cau mày.
- Nó là con ta, làm vậy cũng chỉ là tốt cho nó ...
Chu Tịnh nói, sắc mặt âm trầm.
-----------------------
- Tiểu Quả, ngươi...nhiều điểm tâm vậy, không sợ béo phì sao?
Dương Linh cau mày nhìn đống điểm tâm trên bàn.
- Không sợ, không sợ.
Dương Quả cười nói, ai ya...từ lúc nàng đưa ra bài thuốc kia, nàng thực được thưởng nhiều ghê, nhất là điểm tâm.
- Ngươi béo, Nguyệt... À Thái tử chê bây giờ!
Liễu Quý Nhi nói, sau hồi học viện, Liễu Quý Nhi như ngày nào cũng chạy sang đây chơi cùng các nàng nha.
- Ơ...
Dương Quả im lặng, ừ nhỉ, nếu nàng béo, lỡ Diễm Diễm sẽ....
- Hahaha coi cái mặt ngươi kìa!!!
Xung quanh bỗng vang lên tiếng cười khanh khách, Dương Quả bị chọc cho tức giận rồi a, nàng bĩu môi, nhích nhích gần Liễu Quý Nhi.
- Thôi thì ta quyện làm người xui xẻo vậy....hí hí ngọt ngào ghê chưa.
Dương Quả nói với Liễu Quý Nhi, gì chứ, dám chọc nàng, quả nhiên, mặt Liễu Quý Nhi đỏ hơn gấc.
- Ngươi...aaaa im ngay...
Liễu Quý Nhi véo má Dương Quả.
- Sao rồi, bữa nay với hắn ta?
Dương Linh cũng tò mò hỏi.
- Hứ, hắn ta thân là thái tử, sao còn để ý đến ta chứ!
Liễu Quý Nhi mặt vẫn đỏ, tức giận nói, nhưng mà giọng có chút buồn a.
- Biết chừng lễ vật cầu hôn chuẩn bị đưa đến cửa rồi đấy! Ai da, ta nói Liễu tỷ này, chúng ta đều là tỷ muội tốt, đến lúc đó đừng bắt ta mang quà a!
Dương Quả tiếp tục trêu chọc, kết quả bị Liễu Quý Nhi đuổi chạy vòng vòng, Dương Linh nhìn theo cũng buồn cười, thì ra vui vẻ với mọi người như thế này tốt thật.
- Các ngươi chẳng giống nữ nhân gì cả.
Dương Hi nhẹ nhàng bước vào, cất giọng nói.
- Đại tỷ, tỷ đến trễ thế.
Dương Quả thấy Dương Hi, cười nói.
- Ta nói chuyện với nương, à...các ngươi ngày mốt đi chùa Linh Ẩn không?
Dương Hi nói, nàng đến giờ vẫn cảm thấy lạ, Chu Tịnh một mực bắt nàng rủ Dương Quả, Dương Linh cùng đi chùa cho bằng được, còn nói là cầu phúc cho Lãnh Uyển, nàng nghĩ rằng, không lẽ Chu Tịnh thay đổi rồi sao?
- Đi chứ!
Dương Quả mắt sáng lên, nàng nghe nói chùa Linh Ẩn này rất đẹp nha, nghe bảo xung quanh còn có nhiều thỏ hoang nữa.
- Được, ngươi đã mời ta không từ chối.
Dương Linh cao ngạo nói khiến người xung quanh không khỏi cười khổ.
- Ai ya, ta cũng muốn đi, nhưng hôm đó nhà ta có việc rồi.
Liễu Quý Nhi thở dài, Dương Quả vỗ vai an ủi rồi lại sấn tới Dương Hi.
- Đại tỷ à, chúng ta là tỷ muội tốt, tỷ đừng dấu nha, hôm qua ta nghe đồn Nguyệt Thắng rủ tỷ đi dạo phố hả?
Dương Quả nói, Dương Hi đỏ mặt, nữ nhân cổ đại da mặt thật mỏng a.
- Ngươi...nói linh tinh gì vậy, còn nữa, phải gọi là Nhị hoàng tử.
Dương Hi cốc đầu Dương Quả.
- Vâng,vâng. Thế hôm qua Nhị hoàng tử rủ Nhị hoàng tử phi tương lai đi dạo phố hả?
Dương Quả cười hì hì nói, chiếc đình nhỏ lại phát ra những âm thanh, tiếng cười vui vẻ.
- Aa!!! Hừ hừ.... Không thể nào!!!
Chu Tịnh tức tối, một lần nữa đồ đạc trong phòng phải chuẩn bị thay cái mới. Bà mới vừa từ sảnh chính về, lại nghe tin Lãnh Uyển bệnh tình ngày càng tốt hơn, tầm một tháng là có thể trở về.
- Không thể nào, rốt cuộc là ai!!! Là ai chữa khỏi cho ả ta!!!! Là ai!!!
Chu Tịnh la hét, cũng may viện của bà ở khá xa sảnh, nếu không e rằng phủ Thừa Tướng phải chịu nghe bà hét cả ngày.
- Phu nhân, người bình tĩnh đi a!!!
Phúc Tử ngăn Chu Tịnh, mà đầu nàng sớm đã có hai ba cục u to tướng do Chu Tịnh ném trúng. Chu Tịnh dừng lại, khẽ hít một hơi, bà ngồi xuống.
- Cũng may, tên thái y đó trốn rồi, nếu không ông ta mà khai ra ta đứng sau vụ này thì....
Chu Tịnh cắn cắn móng tay.
- Nô tỳ... Vừa rồi nghe thấy...hình như mấy hôm trước Dương Quả đến tìm lão gia, sau đó lão gia có mời Thái y đến ghi chép cái gì đó, có khi nào...bệnh của Lãnh Uyển kia là...
Phúc Tử nói với Chu Tịnh chuyện mà nàng mới nghe ngóng được.
- Dương Quả, Dương Quả!!! Lại là nó! Từ lúc nó thay đổi, luôn phá hỏng mọi chuyện tốt của ta...còn gương mặt này.... Bây giờ lại thêm ả tiện nhân kia sắp trở về...
Chu Tịnh tức giận tay nắm thành quyền..
- Tất cả là tại ả, tại ả hại ta mất tất cả, mất đi phu quân, mất luôn cả vị trí chủ mẫu kia...
Chu Tịnh đầy phẫn nộ. Năm ấy, bà được gả vào phủ thừa tướng, bà rất đỗi vui mừng, cứ nghĩ cái danh Thừa Tướng phu nhân đầy uy quyền sẽ thuộc về bà, nhưng... Không bao lâu sau khi bà sinh Dương Hi, Lãnh Uyển kia xuất hiện, cướp đi tất cả của, cả phu quân lẫn vị trí chủ mẫu, bà căm hận Lãnh Uyển, vô cùng căm hận. Vào 8 năm trước, bà tình cờ phát hiện ra căn bệnh của Lãnh Uyển, lại lợi dụng Dương Phúc đi hành quân ở phương Bắc, bà đã âm thầm thực hiện một kế hoạch. Lúc ấy bà nghĩ rằng, ông trời đã đứng bên cạnh giúp đỡ bà thực hiện kế hoạch kia, nhưng... Từ lúc Dương Quả kia thay đổi, mọi thứ như bị đảo lộn, vị tam tiểu thư nhút nhát kia đột nhiên trở thành Thái tử phi tương lai cao quý, Lãnh Uyển kia lại đang hồi phục mà trở về...
- Không được, thế này thì công sức 8 năm qua của ta đổ sông đổ biển hết. Dương Quả, kể cả Dương Linh đều phải chết!!!
Chu Tịnh mắt đỏ ngầu, Dương Linh kia bây giờ cư nhiên không còn nghe lời bà nữa, còn Dương Quả lại luôn một mực phá hỏng hết mọi chuyện của bà, hai người đều phải chết, thế này thì dù Lãnh Uyển có trở về, đều không những không lật mặt được bà, lại càng sống khổ sở vì nỗi đau mất con, đó là những gì mà ả phải trả giá vì dám cướp đi mọi sự của bà.
- Nhưng... Phải làm sao..?
Phúc Tử thoáng run sợ trước gương mặt ác độc của Chu Tịnh.
- Thế này đi...
Chu Tịnh nghĩ ngợi một lúc lâu, lại khẽ thì thầm vào tai Phúc Tử.
- Nhưng...như thế là lợi dụng Đại tiểu thư?
Phúc Tử cau mày.
- Nó là con ta, làm vậy cũng chỉ là tốt cho nó ...
Chu Tịnh nói, sắc mặt âm trầm.
-----------------------
- Tiểu Quả, ngươi...nhiều điểm tâm vậy, không sợ béo phì sao?
Dương Linh cau mày nhìn đống điểm tâm trên bàn.
- Không sợ, không sợ.
Dương Quả cười nói, ai ya...từ lúc nàng đưa ra bài thuốc kia, nàng thực được thưởng nhiều ghê, nhất là điểm tâm.
- Ngươi béo, Nguyệt... À Thái tử chê bây giờ!
Liễu Quý Nhi nói, sau hồi học viện, Liễu Quý Nhi như ngày nào cũng chạy sang đây chơi cùng các nàng nha.
- Ơ...
Dương Quả im lặng, ừ nhỉ, nếu nàng béo, lỡ Diễm Diễm sẽ....
- Hahaha coi cái mặt ngươi kìa!!!
Xung quanh bỗng vang lên tiếng cười khanh khách, Dương Quả bị chọc cho tức giận rồi a, nàng bĩu môi, nhích nhích gần Liễu Quý Nhi.
- Thôi thì ta quyện làm người xui xẻo vậy....hí hí ngọt ngào ghê chưa.
Dương Quả nói với Liễu Quý Nhi, gì chứ, dám chọc nàng, quả nhiên, mặt Liễu Quý Nhi đỏ hơn gấc.
- Ngươi...aaaa im ngay...
Liễu Quý Nhi véo má Dương Quả.
- Sao rồi, bữa nay với hắn ta?
Dương Linh cũng tò mò hỏi.
- Hứ, hắn ta thân là thái tử, sao còn để ý đến ta chứ!
Liễu Quý Nhi mặt vẫn đỏ, tức giận nói, nhưng mà giọng có chút buồn a.
- Biết chừng lễ vật cầu hôn chuẩn bị đưa đến cửa rồi đấy! Ai da, ta nói Liễu tỷ này, chúng ta đều là tỷ muội tốt, đến lúc đó đừng bắt ta mang quà a!
Dương Quả tiếp tục trêu chọc, kết quả bị Liễu Quý Nhi đuổi chạy vòng vòng, Dương Linh nhìn theo cũng buồn cười, thì ra vui vẻ với mọi người như thế này tốt thật.
- Các ngươi chẳng giống nữ nhân gì cả.
Dương Hi nhẹ nhàng bước vào, cất giọng nói.
- Đại tỷ, tỷ đến trễ thế.
Dương Quả thấy Dương Hi, cười nói.
- Ta nói chuyện với nương, à...các ngươi ngày mốt đi chùa Linh Ẩn không?
Dương Hi nói, nàng đến giờ vẫn cảm thấy lạ, Chu Tịnh một mực bắt nàng rủ Dương Quả, Dương Linh cùng đi chùa cho bằng được, còn nói là cầu phúc cho Lãnh Uyển, nàng nghĩ rằng, không lẽ Chu Tịnh thay đổi rồi sao?
- Đi chứ!
Dương Quả mắt sáng lên, nàng nghe nói chùa Linh Ẩn này rất đẹp nha, nghe bảo xung quanh còn có nhiều thỏ hoang nữa.
- Được, ngươi đã mời ta không từ chối.
Dương Linh cao ngạo nói khiến người xung quanh không khỏi cười khổ.
- Ai ya, ta cũng muốn đi, nhưng hôm đó nhà ta có việc rồi.
Liễu Quý Nhi thở dài, Dương Quả vỗ vai an ủi rồi lại sấn tới Dương Hi.
- Đại tỷ à, chúng ta là tỷ muội tốt, tỷ đừng dấu nha, hôm qua ta nghe đồn Nguyệt Thắng rủ tỷ đi dạo phố hả?
Dương Quả nói, Dương Hi đỏ mặt, nữ nhân cổ đại da mặt thật mỏng a.
- Ngươi...nói linh tinh gì vậy, còn nữa, phải gọi là Nhị hoàng tử.
Dương Hi cốc đầu Dương Quả.
- Vâng,vâng. Thế hôm qua Nhị hoàng tử rủ Nhị hoàng tử phi tương lai đi dạo phố hả?
Dương Quả cười hì hì nói, chiếc đình nhỏ lại phát ra những âm thanh, tiếng cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.