Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 7: Minh oan
Phụng Phụng
07/06/2018
- Phụ thân, nữ nhi không có đẩy nhị tỷ...
- Tất cả mọi người đều làm chứng, ngươi còn không mau nhận tội!!!
Dương Phúc tức giận hơn. Dương Quả chỉ biết nắm chặt tay, nàng nhìn lên, nhị tỷ, sao ngươi lại cười?
- Phụ thân, nếu là con đẩy nhị tỷ, con còn cứu nhị tỷ lên làm gì... con...
- Là ngươi ghen tị với ta được cha thương yêu nên mới đẩy ta xuống rồi giả vờ cứu ta lên để gây ấn tượng tốt với cha. Cha, là nó đẩy con, cha phải phạt nó cho con ô ô...
Không để Dương Quả nói hết câu, Dương Linh đã xen vào khóc rống lên...
- Được rồi... nữ nhi ngoan... Quả nhi, nể tình ngươi đã cứu Linh nhi lên, phạt ngươi 10 trượng.
Dương Phúc ra lệnh, Dương Linh 1 thoáng thất vọng, chỉ có 10 trượng thôi sao..???
- Phụ thân, vì sao người không tin con, con không có đẩy nhị tỷ mà...
Dương Quả cuối cùng cũng rơi nước mắt. Vì sao chứ, bất kể là hiện đại hay bây giờ nàng vẫn sẽ có 1 người cha không tin tưởng nàng hay sao, vẫn sẽ không có hạnh phúc gia đình hay sao?
- Lập tức thi ha....
Dương Phúc thấy Dương Quả như thế thì cũng khó chịu lương tâm... nhưng là...
- Khoan đã...
Một giọng nói cất lên, bước vào là 1 thân hình màu vàng, là Thái tử Nguyệt Diễm.
- Dương Quả nàng ấy không có đẩy. Chính mắt ta thấy là nhị tiểu thư muốn đẩy Dương Quả xuống.
Không đợi mọi người hành lễ xong, Nguyệt Diễm đã lên tiếng nói tiếp. Dương Phúc nghi hoặc, lời Thái tử nói rất giống với Tiểu Hoa, người đi kêu " tiếp viện" cũng là Thái tử. Thái tử nổi tiếng nhỏ tuổi nhưng công minh chính trực... không lẽ...
- Linh nhi...
- Cha...con...con....
Dương Phúc vốn lên tiếng, hi vọng Dương Linh không nói dối mình nhưng nhìn thái độ của nàng, ông thực cảm thấy thất vọng. Dương Linh thấy Thái tử ra mặt thì nghĩ rằng mình sẽ bị vạch trần, lời nói như thế mà chột dạ.
- Linh nhi... đó là muội con... sao con có thể...
Dương Phúc đau buồn nói, đứa con này... là mình chiều chuộng quá rồi... Lãnh Uyển à... nếu nàng ở đây... nàng sẽ làm thế nào?
- Phạt con 1 tháng bổng lộc.
Dương Phúc nói ra, ai cũng biết được ông thương Dương Linh đến nhường nào, không muốn làm đau nàng a...
- Đó không phải muội ta... nó chỉ là thứ xuất... cha vì một thứ xuất mà phạt ta ô..ô...
Dương Linh khóc rống lên, chạy đi. Dương Phúc thấy thế thì mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, lại hướng Nguyệt Diễm nói
- Để Thái tử chê cười chuyện nhà ta rồi...
Nguyệt Diễm chỉ lắc đầu không nói. Rồi Dương Phúc bắt giam Phúc Linh vì tội không biết khuyên răn chủ tử, chờ ngày mai bán đi. Phúc Linh chỉ biết kêu gào oan ức. Mọi người thấy thế thì cũng lui dần ra ngoài, nhất là mẹ con Chu Tịnh vì không muốn bị vạ lây. Dương Quả thấy mình được minh oan thì lặng lẽ ra ngoài, Dương Phúc nhìn theo mà không khỏi áy náy lương tâm.
- Thái tử, cảm ơn...
Ra ngoài, Dương Quả kéo kéo vạt áo của Nguyệt Diễm, mỉm cười lên tiếng cảm tạ.
- Không .... có gì... may là ta hứng thú vào phủ dạo chơi, nếu không Dương Quả bị oan rồi... Cơ mà... Dương Quả... ừm... gọi Quả Quả được không?
Nguyệt Diễm ngượng ngùng nói, Dương Quả tròn xoe đôi mắt nhìn đáng yêu vô cùng.
- Sao vậy...
Thấy biểu hiện của Dương Quả, Nguyệt Diễm hỏi
- Không có... chỉ là chưa có ai gọi như vậy...
- Vậy sao... có thích không...
- Thích... rất đáng yêu!
- Như người vậy...
- Hả?!
- A... không có gì...
Hai người đứng vui vẻ nói chuyện một hồi mà không biết có một đôi mắt ghen ghét đang nhìn chằm chằm vào Dương Quả.
Tối hôm đó, Dương Phúc áy náy nên đã đến tiểu viện của Dương Quả xin lỗi rối rít làm Dương Quả với tâm hồn non nớt vô cùng cảm động. Để chuộc lỗi, Dương Phúc hỏi Dương Quả có muốn gì không, Dương Quả liền xin tha cho Phúc Linh, đem về làm nha hoàn bên cạnh nàng, vì nàng hiểu, Phúc Linh làm như thế là do sợ hãi Dương Linh. Dương Phúc gật đầu đồng ý vì ánh mắt kiên trì của Dương Quả. Phúc Linh vô cùng sung sướng vì thoát khỏi Dương Linh còn được theo Tam tiểu thư đáng yêu nhân hậu, nàng không khỏi rối rít cảm ơn Dương Phúc, vội vàng dọn đồ sang chỗ Dương Quả. Dương Linh thấy thế thì tức giận vô cùng, chỉ biết dậm chân khóc rống lên, báo hại Dương Phúc 1 đêm không ngủ.
- Tất cả mọi người đều làm chứng, ngươi còn không mau nhận tội!!!
Dương Phúc tức giận hơn. Dương Quả chỉ biết nắm chặt tay, nàng nhìn lên, nhị tỷ, sao ngươi lại cười?
- Phụ thân, nếu là con đẩy nhị tỷ, con còn cứu nhị tỷ lên làm gì... con...
- Là ngươi ghen tị với ta được cha thương yêu nên mới đẩy ta xuống rồi giả vờ cứu ta lên để gây ấn tượng tốt với cha. Cha, là nó đẩy con, cha phải phạt nó cho con ô ô...
Không để Dương Quả nói hết câu, Dương Linh đã xen vào khóc rống lên...
- Được rồi... nữ nhi ngoan... Quả nhi, nể tình ngươi đã cứu Linh nhi lên, phạt ngươi 10 trượng.
Dương Phúc ra lệnh, Dương Linh 1 thoáng thất vọng, chỉ có 10 trượng thôi sao..???
- Phụ thân, vì sao người không tin con, con không có đẩy nhị tỷ mà...
Dương Quả cuối cùng cũng rơi nước mắt. Vì sao chứ, bất kể là hiện đại hay bây giờ nàng vẫn sẽ có 1 người cha không tin tưởng nàng hay sao, vẫn sẽ không có hạnh phúc gia đình hay sao?
- Lập tức thi ha....
Dương Phúc thấy Dương Quả như thế thì cũng khó chịu lương tâm... nhưng là...
- Khoan đã...
Một giọng nói cất lên, bước vào là 1 thân hình màu vàng, là Thái tử Nguyệt Diễm.
- Dương Quả nàng ấy không có đẩy. Chính mắt ta thấy là nhị tiểu thư muốn đẩy Dương Quả xuống.
Không đợi mọi người hành lễ xong, Nguyệt Diễm đã lên tiếng nói tiếp. Dương Phúc nghi hoặc, lời Thái tử nói rất giống với Tiểu Hoa, người đi kêu " tiếp viện" cũng là Thái tử. Thái tử nổi tiếng nhỏ tuổi nhưng công minh chính trực... không lẽ...
- Linh nhi...
- Cha...con...con....
Dương Phúc vốn lên tiếng, hi vọng Dương Linh không nói dối mình nhưng nhìn thái độ của nàng, ông thực cảm thấy thất vọng. Dương Linh thấy Thái tử ra mặt thì nghĩ rằng mình sẽ bị vạch trần, lời nói như thế mà chột dạ.
- Linh nhi... đó là muội con... sao con có thể...
Dương Phúc đau buồn nói, đứa con này... là mình chiều chuộng quá rồi... Lãnh Uyển à... nếu nàng ở đây... nàng sẽ làm thế nào?
- Phạt con 1 tháng bổng lộc.
Dương Phúc nói ra, ai cũng biết được ông thương Dương Linh đến nhường nào, không muốn làm đau nàng a...
- Đó không phải muội ta... nó chỉ là thứ xuất... cha vì một thứ xuất mà phạt ta ô..ô...
Dương Linh khóc rống lên, chạy đi. Dương Phúc thấy thế thì mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, lại hướng Nguyệt Diễm nói
- Để Thái tử chê cười chuyện nhà ta rồi...
Nguyệt Diễm chỉ lắc đầu không nói. Rồi Dương Phúc bắt giam Phúc Linh vì tội không biết khuyên răn chủ tử, chờ ngày mai bán đi. Phúc Linh chỉ biết kêu gào oan ức. Mọi người thấy thế thì cũng lui dần ra ngoài, nhất là mẹ con Chu Tịnh vì không muốn bị vạ lây. Dương Quả thấy mình được minh oan thì lặng lẽ ra ngoài, Dương Phúc nhìn theo mà không khỏi áy náy lương tâm.
- Thái tử, cảm ơn...
Ra ngoài, Dương Quả kéo kéo vạt áo của Nguyệt Diễm, mỉm cười lên tiếng cảm tạ.
- Không .... có gì... may là ta hứng thú vào phủ dạo chơi, nếu không Dương Quả bị oan rồi... Cơ mà... Dương Quả... ừm... gọi Quả Quả được không?
Nguyệt Diễm ngượng ngùng nói, Dương Quả tròn xoe đôi mắt nhìn đáng yêu vô cùng.
- Sao vậy...
Thấy biểu hiện của Dương Quả, Nguyệt Diễm hỏi
- Không có... chỉ là chưa có ai gọi như vậy...
- Vậy sao... có thích không...
- Thích... rất đáng yêu!
- Như người vậy...
- Hả?!
- A... không có gì...
Hai người đứng vui vẻ nói chuyện một hồi mà không biết có một đôi mắt ghen ghét đang nhìn chằm chằm vào Dương Quả.
Tối hôm đó, Dương Phúc áy náy nên đã đến tiểu viện của Dương Quả xin lỗi rối rít làm Dương Quả với tâm hồn non nớt vô cùng cảm động. Để chuộc lỗi, Dương Phúc hỏi Dương Quả có muốn gì không, Dương Quả liền xin tha cho Phúc Linh, đem về làm nha hoàn bên cạnh nàng, vì nàng hiểu, Phúc Linh làm như thế là do sợ hãi Dương Linh. Dương Phúc gật đầu đồng ý vì ánh mắt kiên trì của Dương Quả. Phúc Linh vô cùng sung sướng vì thoát khỏi Dương Linh còn được theo Tam tiểu thư đáng yêu nhân hậu, nàng không khỏi rối rít cảm ơn Dương Phúc, vội vàng dọn đồ sang chỗ Dương Quả. Dương Linh thấy thế thì tức giận vô cùng, chỉ biết dậm chân khóc rống lên, báo hại Dương Phúc 1 đêm không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.