Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 33: Thái tử ghen (1)
Phụng Phụng
07/06/2018
Dương Quả và cô Hoa nói chuyện xong đã là nữa đêm, tuy vậy là vẫn
chưa nói hết chuyện nha. Cô Hoa cư nhiên lại ngủ quên mất, Dương Quả
nàng cũng gật gù, nàng bèn nhẹ nhàng với đại chiếc chăn mỏng đắp cho cô
Hoa rồi rời khỏi. Dương Quả buồn ngủ, bước đi loạng choạng, thật khó
khăn mới về được đến phòng, vừa bước vào thì Dương Hi cùng Liễu Quý Nhi
vốn đã say giấc, nàng cũng chẳng kiêng nể gì chui tọt lên giường đánh
một giấc sâu. Nhưng không ai biết được, suốt quãng đường đó, một ánh mắt đã âm thầm dõi theo Dương Quả.
--------------
- Dương Quả! Ngươi được lắm, hôm qua dám bỏ đi, để chúng ta tự sinh tự diệt!
Liễu Quý Nhi cốc đầu Dương Quả, Dương Hi bên cạnh cũng làm mặt lạnh.
- A~ hai tỷ xinh đẹp à, hôm qua là ta có việc a, ta xin lỗi mà, tỷ xem, ta có làm bánh tạ tội nè.
Dương Quả suýt xoa cục u, ra vẻ mặt nịnh nọt, lại bày ra trước mắt dĩa bánh bột mì thơm phức, nàng biết hai người sẽ giận, nên đã cố gắng hết sức dậy sớm để làm mẻ bánh này đây.
- Hừ, coi như ngươi phạm lần đầu, tạm tha!
Liễu Quý Nhi thấy bánh thì đón lấy một cái, Dương Hi cũng vì sự đáng yêu của Dương Quả mà bỏ qua.
- Tỷ tỷ...
- A..bánh...
Từ ngoài cửa, cặp song sinh kia xông vào. Dương Quả thấy vậy cũng đưa bánh ra cho mỗi đứa nhón một cái.
- Tỷ tỷ làm bánh ngon
- Chúng ta thích.
Dương Quả cười, gì thì nói, mẹ nàng ở hiện đại là siêu đầu bếp nha, chí ít nàng cũng thừa hưởng chứ, cơ mà nàng thắc mắc, sao cặp song sinh này có thể...ăn nói hợp ý thế nhỉ.
Xử lý xong dĩa bánh kia, cả đám đều tụ tập đến lớp, thực làm cho Dương Quả cảm thấy giống như đi học ở hiện đại vậy.
- Quả Quả...
Nguyệt Diễm vừa thấy Dương Quả ngồi xuống, lên tiếng.
- Hôm qua...
- Thái tử, à không ở đây phải gọi là Nguyệt Diễm, tối qua ngươi đi đâu mà về khuya vậy...a~ còn có hốc mắt thâm của Dương Quả nữa, thực là trùng hợp nha.
Một tên con trai trông lớn hơn Nguyệt Diễm, tay ve vẩy quạt nói. Dương Quả từng có nghe qua, đó là tam hoàng tử Nguyệt Quân, 12 tuổi.
- Cái gì? Đừng nói là hai người... Tối qua đi làm chuyện mờ ám gì đấy nhé!
Bình Dương trợn mắt, hét lên.
- Hả? Gặp nhau...hôm qua là ta đi gặp cô Hoa mà.
Dương Quả nói.
- Ngươi có trứng cứ, khuya như vậy, gặp cô Hoa để làm gì?
Dương Linh nói. Dương Quả cau mày, aiya...lý do, không lẽ nói là đi tâm sự giữa hai người hiện đại, nhất thời Dương Quả không biết nói làm sao.
- Là Tiểu Quả đi đưa lễ vật cho cô Hoa, lúc đó do ta quên, đến nữa đêm mới nhớ, mà lễ vật phải đưa nhanh, chúng ta lại sợ ma, Tiểu Quả tốt bụng đi thay.
Dương Hi giải vây cho Quả Quả. Liễu Quý Nhi cũng phụ họa nói theo khiến Dương Quả thoát khỏi sự nghi hoặc.
- Còn có Diễm chỉ là biết ta bị dị ứng với cành hoa trong phòng mới đem bỏ đi thôi.
Nguyệt Thắng lại giải vây cho Nguyệt Diễm khiến đám người kia nhất là Nguyệt Quân cứng họng.
- Còn có, Tam ca, giờ đó ngươi làm gì mà rảnh rỗi chạy đến nhìn ta vậy.
Nguyệt Diễm giọng băng lạnh cất tiếng.
- Ta...ta...
Nguyệt Quân ấp úng. Đúng lúc cô Hoa vào, xem như cứu hắn.
Buổi học thứ hai, cô Hoa bắt đầu cho học bảng cửu chương, trong khi mọi người chăm chú lắng nghe thì Dương Quả lại ngán ngẩm, cộng thêm tối qua ngủ khuya nên lăn ra ngủ lúc nào không hay, Dương Quả lại đặt cuốn giấy thẳng lên, người khác nhìn vào cũng không biết nàng ngủ, cô Hoa đứng trên cao tuy có thấy nhưng cũng là làm ngơ, ai bảo cô tối qua giữ Dương Quả quá, lại còn để nàng về một mình, coi như cô chuộc lỗi vậy. Nhưng mà, cô Hoa nghĩ lại, không khỏi cả kinh, Dương Quả này vốn là thiên tài của thiên tài, có thể nói, mẹ ở hiện đại của nàng đã truyền hết mọi kiến thức cho nàng, bây giờ nàng đi thi đại học tỷ lệ đậu là 100%
Ngoài cô Hoa ra, Nguyệt Diễm bên cạnh cũng biết Dương Quả ngủ, nhưng hắn để nàng ngủ, thậm chí còn âm thầm xê dịch cuốn sách giúp người khác không thấy, hắn biết hôm qua nàng về khuya, cũng là hắn theo dõi xem nàng có bị làm sao không, cũng là hắn nhìn theo nàng đến tận lúc về đến phòng.
Liên tục những ngày sau đó, Dương Quả thường xuyên lui tới chỗ cô Hoa, tất nhiên là sau khi làm xong mọi việc.
- Quả Quả, nàng lại đi đâu?
- Hì, Quả Quả đến chỗ cô Hoa!
----------------
- Hôm nay được nghỉ, Quả Quả đâu?
- Tiểu Quả tối qua lại về khuya, giờ đang ngủ.
----------------
- Quả Quả dậy chưa.
- A. Tiểu Quả vừa dậy, lại chạy sang cô Hoa rồi.
----------------
- Quả Quả, nàng rảnh không?
- A, cô Hoa lại gọi Quả Quả sang rồi, xin lỗi thái tử nha.
---------------
- Quả Quả, ta bảo này.
- Khi khác nha, Quả Quả phải sang cô Hoa rồi.
----------------
- Quả Quả dậy đi, đừng ngủ trong lớp.
-......
---------------
- Quả Quả, lại sang cô Hoa?
- Um! *cười*
---------------
- Quả Quả!
- Thái tử a, Tiểu Quả ngủ rồi... A! Ngươi bình tĩnh, đây là khuê phòng con gái, ngươi không được xông vào!
--------------
- Dương Quả! Ngươi được lắm, hôm qua dám bỏ đi, để chúng ta tự sinh tự diệt!
Liễu Quý Nhi cốc đầu Dương Quả, Dương Hi bên cạnh cũng làm mặt lạnh.
- A~ hai tỷ xinh đẹp à, hôm qua là ta có việc a, ta xin lỗi mà, tỷ xem, ta có làm bánh tạ tội nè.
Dương Quả suýt xoa cục u, ra vẻ mặt nịnh nọt, lại bày ra trước mắt dĩa bánh bột mì thơm phức, nàng biết hai người sẽ giận, nên đã cố gắng hết sức dậy sớm để làm mẻ bánh này đây.
- Hừ, coi như ngươi phạm lần đầu, tạm tha!
Liễu Quý Nhi thấy bánh thì đón lấy một cái, Dương Hi cũng vì sự đáng yêu của Dương Quả mà bỏ qua.
- Tỷ tỷ...
- A..bánh...
Từ ngoài cửa, cặp song sinh kia xông vào. Dương Quả thấy vậy cũng đưa bánh ra cho mỗi đứa nhón một cái.
- Tỷ tỷ làm bánh ngon
- Chúng ta thích.
Dương Quả cười, gì thì nói, mẹ nàng ở hiện đại là siêu đầu bếp nha, chí ít nàng cũng thừa hưởng chứ, cơ mà nàng thắc mắc, sao cặp song sinh này có thể...ăn nói hợp ý thế nhỉ.
Xử lý xong dĩa bánh kia, cả đám đều tụ tập đến lớp, thực làm cho Dương Quả cảm thấy giống như đi học ở hiện đại vậy.
- Quả Quả...
Nguyệt Diễm vừa thấy Dương Quả ngồi xuống, lên tiếng.
- Hôm qua...
- Thái tử, à không ở đây phải gọi là Nguyệt Diễm, tối qua ngươi đi đâu mà về khuya vậy...a~ còn có hốc mắt thâm của Dương Quả nữa, thực là trùng hợp nha.
Một tên con trai trông lớn hơn Nguyệt Diễm, tay ve vẩy quạt nói. Dương Quả từng có nghe qua, đó là tam hoàng tử Nguyệt Quân, 12 tuổi.
- Cái gì? Đừng nói là hai người... Tối qua đi làm chuyện mờ ám gì đấy nhé!
Bình Dương trợn mắt, hét lên.
- Hả? Gặp nhau...hôm qua là ta đi gặp cô Hoa mà.
Dương Quả nói.
- Ngươi có trứng cứ, khuya như vậy, gặp cô Hoa để làm gì?
Dương Linh nói. Dương Quả cau mày, aiya...lý do, không lẽ nói là đi tâm sự giữa hai người hiện đại, nhất thời Dương Quả không biết nói làm sao.
- Là Tiểu Quả đi đưa lễ vật cho cô Hoa, lúc đó do ta quên, đến nữa đêm mới nhớ, mà lễ vật phải đưa nhanh, chúng ta lại sợ ma, Tiểu Quả tốt bụng đi thay.
Dương Hi giải vây cho Quả Quả. Liễu Quý Nhi cũng phụ họa nói theo khiến Dương Quả thoát khỏi sự nghi hoặc.
- Còn có Diễm chỉ là biết ta bị dị ứng với cành hoa trong phòng mới đem bỏ đi thôi.
Nguyệt Thắng lại giải vây cho Nguyệt Diễm khiến đám người kia nhất là Nguyệt Quân cứng họng.
- Còn có, Tam ca, giờ đó ngươi làm gì mà rảnh rỗi chạy đến nhìn ta vậy.
Nguyệt Diễm giọng băng lạnh cất tiếng.
- Ta...ta...
Nguyệt Quân ấp úng. Đúng lúc cô Hoa vào, xem như cứu hắn.
Buổi học thứ hai, cô Hoa bắt đầu cho học bảng cửu chương, trong khi mọi người chăm chú lắng nghe thì Dương Quả lại ngán ngẩm, cộng thêm tối qua ngủ khuya nên lăn ra ngủ lúc nào không hay, Dương Quả lại đặt cuốn giấy thẳng lên, người khác nhìn vào cũng không biết nàng ngủ, cô Hoa đứng trên cao tuy có thấy nhưng cũng là làm ngơ, ai bảo cô tối qua giữ Dương Quả quá, lại còn để nàng về một mình, coi như cô chuộc lỗi vậy. Nhưng mà, cô Hoa nghĩ lại, không khỏi cả kinh, Dương Quả này vốn là thiên tài của thiên tài, có thể nói, mẹ ở hiện đại của nàng đã truyền hết mọi kiến thức cho nàng, bây giờ nàng đi thi đại học tỷ lệ đậu là 100%
Ngoài cô Hoa ra, Nguyệt Diễm bên cạnh cũng biết Dương Quả ngủ, nhưng hắn để nàng ngủ, thậm chí còn âm thầm xê dịch cuốn sách giúp người khác không thấy, hắn biết hôm qua nàng về khuya, cũng là hắn theo dõi xem nàng có bị làm sao không, cũng là hắn nhìn theo nàng đến tận lúc về đến phòng.
Liên tục những ngày sau đó, Dương Quả thường xuyên lui tới chỗ cô Hoa, tất nhiên là sau khi làm xong mọi việc.
- Quả Quả, nàng lại đi đâu?
- Hì, Quả Quả đến chỗ cô Hoa!
----------------
- Hôm nay được nghỉ, Quả Quả đâu?
- Tiểu Quả tối qua lại về khuya, giờ đang ngủ.
----------------
- Quả Quả dậy chưa.
- A. Tiểu Quả vừa dậy, lại chạy sang cô Hoa rồi.
----------------
- Quả Quả, nàng rảnh không?
- A, cô Hoa lại gọi Quả Quả sang rồi, xin lỗi thái tử nha.
---------------
- Quả Quả, ta bảo này.
- Khi khác nha, Quả Quả phải sang cô Hoa rồi.
----------------
- Quả Quả dậy đi, đừng ngủ trong lớp.
-......
---------------
- Quả Quả, lại sang cô Hoa?
- Um! *cười*
---------------
- Quả Quả!
- Thái tử a, Tiểu Quả ngủ rồi... A! Ngươi bình tĩnh, đây là khuê phòng con gái, ngươi không được xông vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.